Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Từ viện Nghiên cứu đi ra, tài xế trực tiếp đưa Ninh Trừng và Lục Mang đến Cục Cảnh sát.
Ninh Hạo Nhiên gọi điện thoại cho Ninh Trừng, thông báo có một người đàn ông thần bí gọi đến Thập Quả Viên, nói giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở trong tay hắn ta, bảo người nhà của cậu bé, trong ngày hôm nay, lấy hai trăm vạn (~ tỷ VND) tiền mặt để chuộc cậu bé, nếu không sẽ phải giết con tin. Đối phương dùng số điện thoại gọi một lần, không cách nào tra tìm tung tích.
Tin tức này đã đủ khiến cô khiếp sợ, càng khiến cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng được là, lúc Lục Mang biết được tin tức này, anh lập tức thông báo cho Lâm Khiếu Ba bắt người, người họ muốn bắt, vậy mà lại là Lưu Tương!
Ninh Trừng làm sao cũng không tin nổi, nhân vật mấu chốt khiến Lưu Tiểu Đồng mất tích, thế nhưng lại là Lưu Tương. Trong chân dung hung thủ mà Lục Mang phác họa, một nam một nữ kết hợp gây án, người nữ này, không phải Hoạ Mi, mà là Lưu Tương.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại toàn bộ quá trình mọi chuyện phát sinh một lần, từ hôm sáng thứ bảy cho tới ngày hôm nay, mỗi một chi tiết cô đều tỉ mỉ suy nghĩ một lần, nhưng vẫn không nghĩ ra, vì sao người phụ nữ này lại là Lưu Tương?
Cuối cùng, cô chỉ có thể xin giải thích từ người đàn ông có tốc độ phản ứng đã hơn hẳn một năm ánh sáng bên cạnh, “Giáo sư Lục, anh bắt đầu hoài nghi Lưu Tương từ khi nào? Vì sao không nói sớm hơn? Nếu nói từ sớm, đội phó Lâm thẩm vấn Lưu Tương, không phải vậy là chúng ta có thể biết tung tích Lưu Tiểu Đồng sao?”
Lục Mang vốn đang lấy tay phải chống trán, đưa lưng về phía cô nhìn bên ngoài cửa sổ, nghe được câu hỏi của cô, anh không chút hoang mang mà buông tay phải, sau đó thong thả ung dung dùng tay trái chống đầu, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Cô nghĩ quá đơn giản rồi. Có thể giả dụ là, Lưu Tương cầm cần muốn câu cá, con trai cô ta - Lưu Tiểu Đồng là mồi câu treo ở cần câu cá, có một sợi tơ mà cá không nhìn thấy, nối liền Lưu Tiểu Đồng và Lưu Tương. Mồi câu bị cô ta ném vào lòng sông, cũng không còn chịu khống chế của cô ta, sợi tơ có thể đứt bất cứ lúc nào, một khi nó đứt, muốn tìm Lưu Tiểu Đồng, chẳng khác nào ra biển rộng vớt cá.”
So sánh này của anh rất hình tượng, cũng rất cụ thể, cho dù tốc độ phản ứng của Ninh Trừng không phải quá nhanh, thì cũng mau chóng sắp xếp rõ ràng những gì liên quan, “Ý anh là, anh muốn thông qua Lưu Tương là người câu cá, thu lại sợi dây, cũng thu luôn mồi câu về? Cho nên, sợi tơ trên cần câu chính là người đàn ông hợp mưu với Lưu Tương?”
Khóe môi Lục Mang hơi nhếch lên, “Không tồi, chỉ số thông minh của cô đã được mở mang, quả nhiên là thầy giỏi dạy ra trò giỏi.”
Ninh Trừng nghe có vẻ như anh đang khích lệ cô, thực chất là biến tướng nói cô ngốc, sau đó lại khen chính mình, cô không đế ý đến mánh khóe nhỏ này của anh, tiếp tục truy hỏi, “Anh còn chưa trả lời anh hoài nghi Lưu Tương từ khi nào? Không phải từ ngày hôm qua lúc ở Cục Cảnh sát, anh nói Lưu Tiểu Đồng có khả năng là đã xảy ra chuyện chứ?”
Lục Mang, “Không khác lắm, nếu cô cũng mời tôi đến nhà cô ăn cơm, hẳn là tôi sẽ biết sớm hơn.”
“Vì sao?” Ninh Trừng càng thêm nghĩ không ra, Lưu Tiểu Đồng mất tích, có liên quan gì đến việc cô mời đồng nghiệp tới nhà ăn cơm?
Đôi mắt Lục Mang híp lại, “Vì sao cô mời hai người kia mà không mời tôi? Tôi không phải đồng nghiệp của cô sao? Hay là cô muốn mời một mình đội phó Lâm, Thường Tử Dương chẳng qua là đến góp vui?”
Ninh Trừng nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, đã đến lúc này rồi, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn cơm, “Chờ tìm được Lưu Tiểu Đồng, tôi nhất định sẽ mời anh ăn. Giờ anh nói cho tôi biết, sao anh biết Lưu Tương dùng chính con trai mình để lừa đảo? Biết từ khi nào?”
Gương mặt Lục Mang ảm đạm, bởi vì anh cũng không dám tin, trên thế giới sẽ có chuyện như vậy. Không phải bố mẹ là người bảo vệ con cái sao? Vì sao con cái lại trở thành công cụ thỏa mãn dục vọng tham lam của người làm cha làm mẹ? Anh nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Ninh Trừng, bắt đầu giải thích.
“Bắt đầu hoài nghi, là ngày hôm qua lúc nhận được điện thoại của Thường Tử Dương, anh ta nói chuyện cô mời anh ta và Lâm Khiếu Ba đến nhà cô ăn cơm, kết quả là cơm còn chưa ăn, Lưu Tương đã chạy tới tiệm nhà cô, nói Lưu Tiểu Đồng mất tích. Tôi nhớ hình như ngày đầu tiên đi làm cô đã có kế hoạch mời hai người kia ăn cơm, chắc là chuyện này bị người khác biết được, bao gồm Lưu Tương.”
Ninh Trừng bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy là chắc chắn rồi, Lưu Tiểu Đồng thường xuyên tới tiệm nhà chúng tôi chơi, cậu bé nghe tôi nói muốn mời mấy người Lâm Khiếu Ba ăn cơm, cũng ồn ào muốn tới. Nói như vậy thì, Lưu Tiểu Đồng chính là người truyền lời, khiến Lưu Tương biết những chuyện của tôi và ông nội tôi.”
Lúc Lục Mang làm phác họa chân dung hung thủ, nói hung thủ hiểu rõ Lưu Tiểu Đồng, cũng hiểu rõ những người ở quanh cậu bé, cô cứ cho là Họa Mi, chắc chắn là lúc họ không chú ý, cô ấy đã lén xuất hiện ở xung quanh cửa hàng nhà họ. Lại không ngờ rằng, người hiểu rõ họ nhất, là Lưu Tương.
Ninh Trừng càng nghĩ càng sợ, ngày thường cô và ông mình chưa từng đề phòng, xem cô ta như người một nhà.
Lục Mang tiếp tục giải thích, “Đây không phải trọng điểm, điểm mấu chốt nhất là, trưa thứ sáu tan học, Lưu Tiểu Đồng đã mất tích, vì sao cô ta không báo cảnh sát trước, lại chờ đến ngày thứ bảy, cố ý chạy đến tiệm nhà cô khóc lóc kể lể?”
Ninh Trừng trả lời anh, “Cô ta nói cô ta không biết, chiều thứ sáu điện thoại cô ta hết pin, thầy Lý gọi điện thoại cho cô ta, cô ta không nhận được. Sau đó cô ta chạy tới trường học, người bảo vệ nói với cô ta đã có một người đàn ông đón Lưu Tiểu Đồng đi rồi. Cô ta cho rằng người đàn ông này là ông Thương Hải, bởi vì trước kia ông ấy cũng đã từng đón Lưu Tiểu Đồng, tối thứ sáu, đôi khi cậu bé sẽ ở lại nhà ông Thương Hải.”
“Nếu là như thế, vậy đúng là càng khiến cho lòng người rét lạnh, con trai mình mất tích từ khi nào, cô ta cũng không biết.” Trong giọng của Lục Mang có sự khinh thường, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
“Nhưng thực tế thì không thể nào vậy được. Cô ta cố tình tạo nên một cái vỏ bọc giả dối, khiến mọi người cho rằng Lưu Tiểu Đồng bị người xấu bắt đi. Hẳn là cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm, muốn tạo thành một vụ bắt cóc. Hôm thứ sáu, đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, là thời cơ tốt nhất, cùng với hai điểm mấu chốt là, thứ nhất, thứ bảy sẽ có Lâm Khiếu Ba đến, anh ta là cảnh sát, anh ta sẽ hoài nghi Họa Mi hợp tác với ai đó bắt cóc Lưu Tiểu Đồng trước; thứ hai, ông Thương Hải trong miệng mấy người, đã đi khám bệnh một tuần, chắc chắn là cô ta cho rằng ông ta sắp trở lại.”
Đồng tử trong mắt Ninh Trừng phóng đại, “Ý anh là, con cá Lưu Tương muốn câu là ông Thương Hải? Sao có thể? Ông ấy tốt với Tiểu Đồng như vậy!”
“Đúng vậy, bởi vì ông ta tốt với Tiểu Đồng thế, lấy cả vàng để làm quà sinh nhật, bữa ăn toàn là thực phẩm hữu cơ nhập khẩu, hai trăm vạn đối với ông ta mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, cho nên mới kích thích lòng tham của Lưu Tương.”
“…” Ninh Trừng lập tức cảm giác sống lưng rét lạnh, loại chuyện này đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của cô, khó mà chấp nhận.
Cô đột nhiên nhớ tới một việc, “Tuần trước, ngày đầu tiên tôi đi làm, buổi chiều lúc tan tầm về, chúng ta cùng đến siêu thị mua đồ ăn, có phải anh cũng thấy Lưu Tương không? Lưu Tương phụ trách khu thực phẩm hữu cơ nhập khẩu trong siêu thị, nếu ông Thương Hải thường đi mua đồ ăn, hẳn là cô ta cũng sẽ nhìn thấy.”
“Đó là chắc chắn. Ngày hôm đó tôi còn thấy cô ta và mấy người cùng làm việc cầm bức tượng Tôn Ngộ Không bằng vàng kia thảo luận, rốt cuộc là trị giá bao nhiêu tiền. Chỉ là lúc ấy vẫn chưa để ý, khi đến phòng Lưu Tiểu Đồng mới nhớ tới chuyện này.” Giọng Lục Mang hờ hững, giống như đã quen với chuyện này, “Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người mẹ đơn thân bị bần cùng và cuộc sống gian nan áp bức một thời gian dài, sẽ vì món quà bất ngờ này kích thích những gì xấu xa ẩn sâu trong đáy lòng, cũng chẳng có gì lạ.”
Ninh Trừng vẫn không có cách nào tiếp thu, ngực như có thứ gì đó chặn lại, “Bức tượng bằng vàng kia, lúc sau Lưu Tương còn cùng Lưu Tiểu Đồng mang đến tiệm nhà tôi, bảo chúng tôi trả lại món quà này cho ông Thương Hải, bởi vì quá quý giá, hai người họ không nhận nổi. Vì sao anh chỉ vì như thế đã xác định cô ta vì bức tượng vàng này nổi lên suy nghĩ xấu xa?”
“Nếu quý giá như thế, hẳn là cô ta nên cất giữ đàng hoàng mới đúng, chúng ta vào phòng Lưu Tiểu Đồng, đồ vật quý giá như thế, cô ta lại tùy tiện đặt trên bàn Lưu Tiểu Đồng, lúc ấy tôi nhìn thấy liền hiểu, cô ta cố ý để chúng ta nhìn thấy, lấy cái này nhắc nhở chúng ta, chủ nhân của bức tượng vàng này rất giàu có, nếu có người bắt cóc Lưu Tiểu Đồng tống tiền, đừng quên sự tồn tại của người này.”
Ninh Trừng nghe được lời giải thích vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô không thích nghĩ xấu về người khác, cho dù là người quen bên cạnh cô, hay là người xa lạ ngẫu nhiên cô gặp được, tin vào bản tính lương thiện của con người. Nhưng hôm nay nghe được những sự việc này, đối với cô mà nói, giống như một đòn cảnh cáo.
Điều khiến cô khó chịu chính là, giờ vẫn chưa biết Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu, cảnh sát có thể đưa cậu bé về không? Dựa theo những phân tích vừa rồi của Lục Mang, Lưu Tương có đồng lõa, dù sao cô ta cũng là mẹ ruột Lưu Tiểu Đồng, còn có chỗ kiêng dè, nhưng đồng lõa của cô ta, nếu không kịp thời lấy được tiền, có thể hắn sẽ làm gì Lưu Tiểu Đồng không? Lỡ mà sợi tơ này đột nhiên bị đứt, hậu quả sẽ như thế nào?
Ninh Trừng cứ bị một loạt vấn đề này quấy nhiễu. Xe đã dừng trước cửa Cục Cảnh sát, cô cùng Lục Mang lần lượt xuống xe.
Lâm Khiếu Ba đến Cục Cảnh sát trước hai người họ, hơn nữa đã mang Lưu Tương về Cục Cảnh sát, đang thẩm vấn trong phòng thẩm vấn.
Ninh Trừng và Lục Mang vừa tiến vào phòng thẩm vấn, Lưu Tương lập tức xin Ninh Trừng giúp đỡ, “Quất Tử, rốt cuộc chuyện này là sao? Vì sao cảnh sát muốn bắt tôi? Bây giờ không phải họ nên nghĩ cách đi cứu con trai tôi sao?”
“Cô ấy tên Ninh Trừng, không phải là Quất Tử.” Lục Mang lập tức sửa lại lời cô ta, “Cô Lưu, tôi thật sự bội phục định lực của cô, con trai cô mất tích, ngày hôm sau mới báo cảnh sát, ngày thứ tư mới bắt đầu lộ ra đuôi ngựa. Cô không sợ bây giờ con trai cô ngay cả mạng cũng không còn sao?”
Lục Mang và Ninh Trừng lần lượt ngồi xuống đối diện Lưu Tương, Lưu Tương nghe thấy anh nói, lập tức ngừng khóc, nhìn hai người họ, rồi lại nhìn về phía Lâm Khiếu Ba, biểu tình vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, có sợ hãi, có hoảng loạn, chỉ là không biết có hối hận hay không.
Lâm Khiếu Ba thẩm vấn vài câu, Lưu Tương liền thừa nhận, hơn nữa còn khai ra toàn bộ quá trình phạm tội, không khác lắm so với những gì Lục Mang suy đoán. Đương nhiên, cô ta vẫn luôn nhấn mạnh, cô ta bất đắc dĩ và rối rắm, cuối cùng không còn cách nào mới phải làm như vậy.
Giống như phản ứng của Ninh Trừng, Lâm Khiếu Ba nghe cô ta trình bày xong, tức giận đến mức cả hai tay đồng thời vỗ bàn, lập tức sừng sộ, “Lưu Tương, cô có còn là mẹ không? Sao cô có thể lấy chính mạng của con trai mình ra để lừa đảo?”
Nước mắt Lưu Tương trong chốc lát đã chảy xuống, “Tôi còn có thể làm gì? Tôi sống mệt muốn chết, tiền lương một tháng không vượt quá bốn ngàn (~ triệu), tiền thuê nhà, tiền cơm hai người, tiền Tiểu Đồng học hành, còn dư lại được bao nhiêu, mấy người có biết không? Lớp nó tổ chức hoạt động, từ trước tới nay tôi chưa dám đi lần nào, vì sao? Bởi vì không có tiền! Những đứa trẻ khác ở công viên trò chơi chơi vui vẻ như vậy, con trai tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, mấy người có biết tâm tình tôi ra sao không?”
Lâm Khiếu Ba tức giận đến mức cắn răng, “Cô không có tiền liền lấy con trai mình để tống tiền? Đây là cái tư duy logic gì? Trên thế giới người nghèo khổ chỉ có mình cô sao? Theo như cách suy nghĩ này của cô, cảnh sát chúng tôi cũng không cần làm gì khác, mỗi ngày xử lý loại vụ án lừa đảo như thế này là được!”
Lưu Tương không nói nữa, cứ im lặng rơi nước mắt. Ninh Trừng nhìn lại cảm thấy chua xót, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lấy khăn giấy trong túi xách đưa cho cô ta, muốn an ủi cô ta một câu, nhưng thật sự không nói nên được một lời an ủi.
“Bây giờ khóc thì có ích gì? Thu lại nước mắt của cô đi, suy nghĩ làm sao để cứu con cô. Con trai cô giờ đang ở trong tay người nào? Hắn ta có quan hệ gì với cô? Các người ăn ở với nhau bất hợp pháp phải không? Hắn ta làm nghề gì? Giờ đang ở đâu? Khai đúng sự thật tất cả những gì cô biết.”
Lục Mang vẫn luôn im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng, tung ra một loạt câu hỏi.
Lưu Tương cầm khăn giấy lau nước mắt, hắng giọng, nói, “Tôi chỉ biết anh ta tên là Kevin, không biết tên tiếng Trung của anh ta, anh ta nói anh ta làm người đóng thế, trước đây ở bên Hongkong, ngành giải trí Hongkong sa sút, cho nên muốn tới đại lục phát triển. Tôi không ăn ở với anh ta, tôi ở với con trai tôi, sao có thể ở với anh ta?”
“Cô không ăn ở với anh ta, vì sao nhà cô lại có tóc anh ta lưu lại?” Ninh Trừng nhìn thẳng vào cô ta, giọng không còn nhã nhặn như bình thường.
Hình như Lưu Tương không dám nhìn cô, cô ta cúi đầu, “Anh ta theo đuổi tôi một thời gian, nhưng anh ta không phải gu của tôi.”
“Sai, nói chính xác thì phải là, cô không ăn ở với hắn ta, nhưng cô vì trống vắng, thi thoảng vẫn kêu hắn ta ngủ lại, cho dù cô không thích hắn ta.” Lục Mang nhếch mép, “Nói như vậy, cách nói tài xế già này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.”
Lưu Tương càng cúi đầu thấp hơn, không phải là cam chịu sự thật này sao?
Trong lòng Ninh Trừng đau đớn, cô không cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc Lưu Tiểu Đồng phải sống trong một hoàn cảnh như thế nào?
Lúc đến tiệm nhà cô chơi, cậu bé hoạt bát đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, trước nay chưa từng than phiền điều gì, tuy rằng đôi khi cũng có những cảm xúc của trẻ con, nhưng càng nhiều hơn là thông cảm cho sự vất vả của mẹ mình.
Thẩm vấn Lưu Tương rất thuận lợi, cô ta cũng nhanh chóng khai ra chỗ Kevin và Lưu Tiểu Đồng ẩn náu.
Lục Mang đề nghị Lưu Tương giữ liên lạc với Kevin, tiếp tục phân đoạn kế tiếp của vụ hợp tác bắt cóc tống tiền. Cũng vào lúc đó, Lâm Khiếu Ba sắp xếp hai đội, một đội theo Lưu Tương, mang tiền chuộc đi gặp Kevin, do chính anh ấy dẫn dắt, nhiệm vụ là bắt sống Kevin; một đội khác lẻn vào địa điểm ẩn náu, giải cứu Lưu Tiểu Đồng, do Dương Trí dẫn đầu.
Ninh Trừng yêu cầu theo Dương Trí cùng đi cứu Lưu Tiểu Đồng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Lục Mang phản đối đầu tiên, “Không phải cô là pháp y kiêm trợ lý sao? Biến thành nữ cảnh sát hình sự từ khi nào? Sao tôi lại không biết?”
“Pháp y và nữ cảnh sát không phân chia, đều là cảnh sát, đều cứu người.” Lời giải thích của Ninh Trừng hiển nhiên là có phần khiên cưỡng.
Cô không tiện nói thẳng, cô có giác quan thứ sáu, nhìn thấy trước Lưu Tiểu Đồng và Hoạ Mi tử vong, cô rất lo lắng, cho nên muốn tận mắt nhìn thấy hai người đó được cứu, chứng minh giác quan thứ sáu của cô không đúng. Cô cũng lo sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu mà cô có thể tiên tri, vẫn tốt hơn là không hề biết gì.
Cô rất chắc chắn, nếu cô nói như vậy, mấy người họ nhất định sẽ cảm thấy thần kinh cô có vấn đề.
Cuối cùng, qua một loạt lời thỉnh cầu, cô được cho phép cùng đi như mong muốn, có lẽ mọi người cũng biết quan hệ giữa cô và Lưu Tiểu Đồng không bình thường.
Lúc hai đội xuất phát, Lâm Khiếu Ba không ngừng dặn dò, bảo Dương Trí phải để ý cô bất cứ lúc nào. Lục Mang lại ở một bên xem náo nhiệt, không nói lời nào.
Cô vừa lên xe, chỗ ngồi bên cạnh cũng gần như đồng thời có thêm một người.