Ninh Trừng nhìn Thường Tử Dương, ánh mắt dọ hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô làm một báo cáo giám định độc lập như thế này. Khẳng định bản này còn nhiều thiếu sót, vì lẽ đó rất muốn nghe những ý kiến chuyên nghiệp của những người đã từng có kinh nghiệm tra án.
Thường Tử Dương thả tài liệu trong tay xuống, cười cười nhìn Lâm Khiếu Ba phía đối diện: “Đội phó Lâm, anh đừng đọc nữa, khẳng định có nhiều chi tiết đọc không hiểu. Ngay cả tôi cũng phải dỏng tai lên nghe mới hiểu rõ ràng. Phỏng chừng chỉ có Giáo sư Lục, đã từng học qua nhân chủng học mới không cần mất công sức ráng nghe để hiểu. Ninh Trừng, sau này em không cần viết chi tiết như vậy, viết kết quả trực tiếp là xong rồi. Báo cáo này em tra biết bao nhiêu tư liệu, tốn biết bao nhiêu thời gian?”
“Trực tiếp cho ra kết quả thì người ngoài ngành làm sao biết được kết quả này có được bằng cách nào?” Lục Mang phản bác dường như muốn khẳng định công việc của Ninh Trừng, nhưng sau đó cũng bắt đầu phê bình: “Tường tận là tường tận, vậy tại sao phải dùng nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy? Cái gì gọi là răng cửa hình xẻng? Cái gì gọi là móc xích gãy vỡ? Cô muốn tất cả mọi người đang ngồi đây cũng giống cô …. trở thành một pháp y nhân chủng học chuyên nghiệp? Chức trách của cô chính là giúp cho tất cả những người ngoài ngành đọc hiểu báo cáo, hiệp trợ phá án, nếu không phải vậy tôi mời cô tới làm gì?”
Lời nói trực tiếp của Lục Mang khiến Lâm Khiếu Ba lập tức có ý kiến: “Ninh Trừng vừa mới tốt nghiệp, chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, khó tránh khỏi chút cứng nhắc khi áp dụng những kiến thức đã được rèn luyện trên ghế nhà trường, đây cũng chính là biểu hiện của sự thật tâm.”
“Chính vì thế sau này cô ấy vĩnh viễn chỉ làm học sinh, trốn trong tháp ngà, không cần trở ra.”
“Tôi không có ý này, ý của tôi là dành cho cô ấy chút thời gian, để cô ấy từ từ thích ứng.”
“Tội phạm sẽ cho cô ta thời gian để cô ta từ từ thích ứng?”
“…”
Cả nửa năm nay chứng kiến cảnh Lục Mang và Lâm Khiếu Ba tranh chấp, nhất là trong giai đoạn điều tra hai vụ án mạng này, Thường Tử Dương đều phải là người đứng ra giải quyết.
Ninh Trừng tuy cảm thấy Lục Mang phê bình quá thẳng thắn, nhưng rất tán thành ý kiến của anh: “Đội phó Lâm, cám ơn anh đã nói đỡ cho tôi. Thế nhưng, Giáo sư Lục nói rất đúng, vấn đề này tôi sẽ cố gắng sửa chữa, tận lực dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giải thích.”
Câu nói của Ninh Trừng nhanh chóng khiến hai người bất hòa kia yên tĩnh trở lại.
Lâm Khiếu Ba vừa tính mở miệng an ủi Ninh Trừng vài câu, Lục Mang đã lên tiếng trước: “Tôi bổ sung thêm vài điểm.”
Nghe Lục Mang nói bổ sung, tất cả mọi người nhìn về phía anh. Anh chậm rãi thu tài liệu trong tay lại, để qua một bên, đứng dậy đi về phía Ninh Trừng, đưa tay ra với cô.
Mọi người ngơ ngác, sao Lục Mang nói bổ sung lại giống như muốn lôi Ninh Trừng đứng dậy thế kia.
Trong chớp mắt, Lục Mang kéo Ninh Trừng đứng lên, hai tay khoác lên bả vai cô: “Phối hợp làm mẫu với tôi.”
Anh vừa nói vừa đẩy cô xoay ra đằng sau, quay lưng về phía anh, còn anh lui ra sau một bước, duy trì khoảng cách.
Thì ra là như vậy.
Biết được anh sắp làm gì cô bớt lo hơn một chút nhưng chẳng hiểu vì sao cả người cô cứng đờ.
Cổ tay cứng lai, cả người bị kéo xoay lại, một nắm đấm chĩa thẳng về phía cô, lệch sang phải một chút, chạm vào môi, dĩ nhiên không dùng lực, chỉ là ra đòn.
“Móc xích gãy vỡ ý chính là chính diện của mỗi chiếc răng đều bị gãy hoàn toàn theo một trục hoành, điều đó chứng tỏ lực va đập rất mạnh. Hung thủ nhất định là người đàn ông, rất hung hăng. Bốn chiếc răng cửa bên trái không gãy cho ta biết nạn nhân bị đánh thiên về phía phải, đồng thời là do một người quen cầm dụng cụ bằng tay trái tạo thành. Cú ra đòn này không phải là trí mạng nhưng khiến nạn nhân đau đớn.”
Lục Mang nói xong, đưa nắm tay trái rời khỏi môi của Ninh Trừng, cô phát hiện mình thở hổn hển, sắc mặt lại trắng xám, trán lấm tấm mồ hôi. Vầng trán cau lại, không rõ phản ứng này biểu hiện điều gì.
Lâm Khiếu Ba trông thấy sắc mặt rất kém của Ninh Trừng, liền đứng phắt dậy, nhanh chân đi về phía cô, “Giáo sư Lục, mặc dù chỉ làm mẫu nhưng nghe đến thật khủng khiếp. Ninh Trừng chưa từng gặp qua chắc chắn chịu không nổi. Để tôi và chủ nhiệm Thường tiếp tục làm mẫu, anh chỉ cần giảng giải là được rồi.”
Chưa cần đợi Lục Mang biểu thị ý kiến, anh ta đỡ Ninh Trừng ngồi trên sofa, quay người rót cho cô ly nước, xong xuôi mới đến trước mặt Thường Tử Dương, lôi anh ta dậy: “Nào! Chúng ta làm mẫu!”
Ninh Trừng uống hết nửa ly nước, nhịp thở đều đặn trở lại, cô muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên bụng đau dữ dội, cảm giác này xuất hiện tuần trước, thường phát sinh khi cô viết báo cáo đến phần nạn nhân nữ đang mang thai.
Nhìn ba người đàn ông chuẩn bị ‘biểu diễn’, cố gắng nhịn đau, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lục Mang ngồi xuống, nói tiếp: “Vết thương trí mạng của nạn nhân nữ là đến từ phía sau, đánh từ phía tai trái, lực ra đòn rất mạnh, theo quán tính, cô ta ngã sấp về phía trước, cô ta nhất định sẽ bảo vệ đứa bé trong bụng, lực té về phía bên phải.”
Phối hợp lời giải thích của Lục Mang, Lâm Khiếu Ba đóng vai hung thủ, Thường Tử Dương đóng vai người phụ nữ bị hại, trước khi ngã xuống, anh ta còn tiện tay vơ gối tựa lưng trên ghế sofa ôm phía trước bụng, ngã nằm xuống bên phải.
Lục Mang tiếp lời: “Khi chịu tác động mạnh này, xương thái dương bị chém thành hai nửa, tạo thành vết nứt khoảng năm centimét, đồng thời hộp sọ phía bên ngoài cũng có dấu hiệu vỡ nát. Hình dạng những nết nứt này không giống những vết nứt khác, do vậy xuất hiện hai khả năng: thứ nhất khi hung thủ ra tay, nạn nhân đã nằm trên đất, đầu bên trái hướng lên trên; thứ hai, hung thủ đi ủng, đạp lên đầu bên trái, ra sức nghiền ép. Tất cả những chứng cứ trên cho thấy: thứ nhất, hung khí đánh nạn nhân là gậy bóng chày, cờ lê hoặc đèn pin; thứ hai, hiện trường không chỉ có một hung thủ, có ít nhất hai người. Và từ đó cũng có thể giải thích được vì sao hai nạn nhân nam giới không có nhiều vết thương; do trong lúc bảo vệ nạn nhân nữ bị người dùng súng bắn chết.”
Sau khi Lục Mang bổ sung, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, đặc biệt là Ninh Trừng, không thể không âm thầm thán phục.
Việc cô làm chỉ là đem những chứng cứ tồn tại, liệt kê ra một cách tỉ mỉ nhất, còn Lục Mang có thể tái hiện toàn bộ quá trình người bị hại tử vong một cách sinh động.
Không những thế, anh còn có thể phân tích được hai nạn nhân là người như thế nào, tại sao bọn họ lại làm như thế, giải thích rõ rõ ràng ràng.
Tuy rằng trong quá trình anh giải thích cô phải chịu đựng thêm một lần dằn vặt, nhưng trong lòng rất hưng phấn. Không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã học được nhiều thứ như vậy.
Sau khi Lục Mang kết thúc, cô nghỉ ngơi một chút, dần dần khôi phục lại bình thường: “Vừa rồi Giáo sư Lục có nhắc tới mấy thuật ngữ chuyên ngành kia. Tôi xin nói thêm một chút. Răng cửa hình xẻng chính là chỉ mặt trong của răng lõm, không bằng phẳng, nhìn từ mặt cắt trông giống chiếc xẻng hoặc như đồ xúc than đá ngày xưa. Đây chính là một trong những đặc thù tiêu biểu của đại chủng tộc Mongoloid.”
Cô vừa nói vừa dùng tay giao nhau, phần cao phần thấp, làm thành hình một chiếc xẻng.
“Đúng rồi, chủng tộc Mongoloid cũng chính là nguồn gốc người châu Á, cũng bao gồm cả những dân cư trú châu Mỹ xưa, Đại chủng Caucasus, chính là người Châu Âu, da trắng; đại chủng Negroid chính là người da đen, là người châu Phi sau này. Cách nói này thông dụng hơn. Mấy từ ngữ chuyêng ngành tôi sẽ đổi là, cố gắng thuyết minh bằng ngôn ngữ mà mọi người thường dùng nhất.”
Giải thích xong, Ninh Trừng nhìn Lục Mang, anh cũng đang đưa mắt nhìn cô. Tầm mắt giao nhau, cô bỗng nhiên nhớ lại lúc làm mẫu vừa rồi, nắm tay của anh chạm vào môi cô, sự đụng chạm da thịt cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tay anh vẫn rất lạnh, rất mạnh mẽ, trong giây phút anh kéo cô xoay người, rất nhanh, thậm chí cô còn có thể nghe phảng phất bên tai tiếng gió xẹt qua. Cũng chính lúc ấy, cô tựa như không phải trong phòng làm việc mà đang nằm trên bãi cõ dưới bầu trời trong xanh.
Ánh mặt trời chiếu lên góc cạnh gương mặt anh, tạo nên ánh sáng lấp lánh, hàng mi đen dài vương ánh nắng óng ánh, chói mắt dị thường.
Trong đầu Ninh Trừng đột nhiên xẹt qua những hình ảnh này, khuôn mặt cô bỏng rát, tim đập thình thích, tựa như thảo nguyên xanh tươi đang rầm rập tiếng vó ngựa.
Có lẽ ánh mắt của cô dừng trên người đàn ông kia quá lâu, khiến anh cau mày, tựa như không hiểu vì sao cô lại nhìn anh.
Ninh Trừng ý thức được mình có phần thất lễ, vội cúi đầu, giả bộ nhìn tài liệu trong tay, nghe ba người bọn họ tiếp tục phân tích vụ án, sắp xếp các bước tra án kế tiếp.
Giữa trưa, hội nghị kết thúc, Thường Tử Dương mời bốn người đi ăn, chúc mừng Ninh Trừng gia nhập vào nhóm. Lâm Khiếu Ba cực kỳ tán thành, Ninh Trừng dĩ nhiên không có ý kiến.
“Tôi về nhà!” Lục Mang hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của những người còn lại, trực tiếp đi khỏi.
Ninh Trừng suýt chút nữa là quên Lục Mang không thích ăn bên ngoài, chờ đến khi anh xuống lầu, cô lập tức quay sang Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba giải thích: “Khẩu vị của giáo sư tương đối đặc biệt, anh ấy vẫn ở nước ngoài, cần thời gian để thích ứng món Trung. Đợi đến khi anh ấy quen rồi, chúng ta cùng nhau liên hoan.”
“Không cần chờ đến khi anh ấy thích ứng, chiều nay chắc chắn anh ta sẽ không đến, tối chúng ta tụ họp.” Lâm Khiếu Ba thiếu kiên nhẫn.
Ninh Trừng không tiện từ chối, tạm thời đồng ý, sau đó chào bọn họ, ra khỏi văn phòng đuổi theo Lục Mang.
Sau khi hai người đi, Lâm Khiếu Ba lập tức kháng nghị: “Chủ nhiệm Thường, anh có thấy trợ lý nào mà phải kiêm luôn chức bảo mẫu không? Đây là qui định gì chứ? Hơn nữa, hôm nay tôi thấy Ninh Trừng khá khó chịu, chiều nay cho cô ấy nghỉ đi.”
Thường Tử Dương nở nụ cười khổ: “Trợ lý khác thì không, nhưng trợ lý của Giáo sư Lục thì không giống vậy. May là Ninh Trừng dễ nói chuyện. Ngày hôm qua tôi giải thích với cô ấy vài câu, cô ấy đã đồng ý rồi. Hình như cô ấy không khỏe, khả năng là do cả tuần viết báo cáo mệt mỏi. Thế nhưng, theo như những gì tôi biết về Ninh Trừng, cho dù chúng ta có cho cô ấy nghỉ chiều nay, cô ấy cũng không về. À! Không phải tôi đã nói với anh, sau này anh phải chú ý một chút sao? Anh không biết trong lúc Ninh Trừng nói chuyện, cặp mắt anh nhìn chằm chằm cô ấy không rời?”
“…” Lâm Khiếu Ba không nói thêm câu nào, co giò bỏ chạy.