Tình Yêu Khác Thường

chương 7: nhớ mãi không quên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Dự Sâm kéo Tống Sơ Nhất đi rất nhanh. Tống Sơ Nhất đối với việc anh tức giận rất khó hiểu.

Anh đi quá nhanh, Tống Sơ Nhất chạy theo rất vất vả, chỗ anh nắm ở cánh tay cảm thấy không thoải mái. Tới cửa lớn khách sạn Lam Hải, Trần Dự Sâm đi chậm lại, Tống Sơ Nhất có thể rút tay trở về, lấy lại tự do cô lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Cô muốn đi đâu? Còn muốn đi gặp Quý Phong sao?” Trần Dự Sâm nắm bả vai Tống Sơ Nhất, tức giận làm cho anh không thể khống chế, hơi thở cũng nhuộm đẫm sự mờ ám, tựa như một người đàn ông bắt gặp người phụ nữ của mình ngoại tình, muốn dẫm nát đối phương dưới chân nhưng lại luyến tiếc.

Tống Sơ Nhất hồ nghi nhìn anh, tim bỗng đập mạnh, tròng mắt chăm chú nhìn bàn tay đang nắm bả vai mình. Các ngón tay đều trở nên trắng bệch, vô cùng quen thuộc. Tống Sơ Nhất vươn tay muốn bắt lấy bàn tay đang giữ vai mình, chỉ cách nửa ngón tay, khoảng cách nguy hiểm như vậy, Tống Sơ Nhất có chút sợ hãi.

Trần Dự Sâm không phải Thẩm Hàn, trong những lúc anh lơ đãng, cô quan sát anh rất nhiều lần, từ khuôn mặt, làn da ở cổ, thậm chí tiếng nói và cả nhưng chi tiết nhỏ trong cuộc sống, cô không hề thấy giống Thẩm Hàn, trừ đôi tay. Nhưng chỉ bằng tay thì chứng minh được gì? Cho dù chứng minh được rồi sao nữa, năm năm trước cô bắt buộc phải chia tay với anh, năm năm sau có thể thay đổi sao?

Không thể! Cái chết của mẹ nằm giữa cô và Thẩm Hàn.

Tống Sơ Nhất không nhớ rõ mình đã về khách sạn như thế nào, chỉ nhớ trong lúc cô chần chừ, Trần Dự Sâm đã buông cô ra, đi về phía ngã tư đường, trong chớp mắt đã ra khỏi tầm mắt của cô.

Si ngốc đi vào phòng tắm, Tống Sơ Nhất máy móc mở vòi sen, nước xối vào tóc cô rồi rơi xuống mặt đất, hết giọt này đến giọt khác.

Tống Sơ Nhất cảm thấy lạnh, rất lạnh, cô giang tay ra, ngửa mặt lên nói: “Thẩm Hàn, em lạnh, ôm em đi.”

Trong ảo giác, Thẩm Hàn xuất hiện, gắt gao ôm cô, cơ hồ muốn đem cô khảm vào cơ thể…. Ngón tay anh mơn trớn môi cô, thăm dò cơ thể cô, Cô cảm thấy khát vọng bị phong kín năm năm của mình mở ra, khát vọng bị khuấy đảo, vân vê, chà xát, trêu trọc….

Lữ Tụng ấn chuông hồi lâu, anh ta chưa bao giờ có kiên nhẫn như vậy.

“Lâu như vậy không ai mở cửa, anh chắc chắn cô ta ở bên trong?” La Nhã Lệ mất kiến nhẫn, không ngừng đổi điểm tựa trên chân.

“Chắc chắn, nhớ ký lời tôi nói chứ? Không nóng không lạnh, làm cô ta biết khó mà lui, không đi tìm Dự Sâm chứng thực.” Lữ Tụng lại dặn dò.

“Nhớ rồi, anh nói nhiều như vậy.” La Nhã Liễu cười, ngón tay nhỏ bé ấn chuông, “Tôi thật ra rất lo cho anh, Trần Dự Sâm không phải người có thể cho người khác thao túng, anh làm như vậy cẩn thận chọc giận Trần Dự Sâm.”

“Cho dù chọc giận cậu ta, chỉ cần có thể giúp cậu ta không bị tổn thương, tôi cũng không sợ.” Lữ Tụng kiên định nắm chặt tay, không hề cười hihi haha như mọi khi.

“Tôi phát hiện làm anh em của anh so với hồng nhan tốt hơn rất nhiều.” La Nhã Lệ thở dài, “Vì thấy anh vì tình anh em với Trần Dự Sâm mà nguyện tan xương nát thịt, tôi liền làm diễn viên một hồi. Kịch bản của anh cần phải sửa, anh không hiểu được phụ nữ, lát nữa tôi nói, anh chỉ cần im lặng là được.”

“Đừng nói như thể cô giúp tôi.” Lữ Tụng tà nghễ nhìn cô. “Phụ nữ tôi quen không phải chỉ có cô xinh đẹp hiểu phong tình, kéo cô tới còn không phải là cho cô cơ hội. Cô đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, chẳng lẽ cô không thích Dự Sâm?”

“Trước mặt Trần Dự Sâm anh cũng đừng nhiều lời.” La Nhã Lệ đứng thẳng, tà váy đen lay động, tất chân bao lấy đôi chân dài càng trở nên gợi cảm.

“Tôi biết, tôi cũng sợ nhiệt tình của cô dọa Dự Sâm chạy mất.” Lữ Tụng cười giễu cợt.

La Nhã Lệ là một hồng nhan của anh ta, nhà họ La cũng là một gia tộc lớn. La Nhã Lệ ngũ quan tinh xảo phong tình yểu điệu, việc nhà cũng biết làm.

Nhà họ La yêu cầu rất nghiêm khắc với con gái, đều dạy dỗ theo tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu.

Việc Trần Dự Sâm bất lực La Nhã Lệ cũng biết nhưng vẫn thầm mến Trần Dự Sâm. Lữ Tụng nghĩ rằng Trần Dự Sâm dù sao cũng phải kết hôn, so với những người khác, La Nhã Lệ có thể làm cho Trần Dự Sâm hạnh phúc.

Tống Sơ Nhất nghe thấy tiếng chuông cửa. Ảo giác chỉ có thể làm người ta mê đắm trong chốc lát, nhưng không thể trở thành sự thật. Nước lạnh xối vào người ngay cả hơi nóng trong máu cũng biến mất, sau khi tỉnh táo lại, thân thể càng lạnh hơn.

Sau khi hoàn hồn, Tống Sơ Nhất đi ra khỏi phòng tắm.

Cô run rẩy lấy điện thoại ra, coi như không nghe thấy chuông cửa, bấm dãy số in đậm trong đầu. Điện thoại thông, không ai bắt máy, tiếng chuông không ngừng nghỉ, trống ngực đập dồn dập.

“Ai đó?” Có người nghe, giọng nữ, là mẹ của Thẩm Hàn, Cao Anh.

Ngón tay Tống Sơ Nhất nắm chặt, môi cắn trắng bệch.

“Ai vậy?” Cao Anh không kiên nhẫn hỏi.

Tống Sơ Nhất tựa hồ nhìn thấy khóe môi Cao Anh cụp xuống, ánh mắt tà nghễ khinh thường nhìn xuống.

Không cần giả bộ lễ phép, Tống Sơ Nhất hít một hơi thật sâu, dùng âm thanh bình tĩnh nhất nói, “Tôi tìm Thẩm Hàn.”

“Tìm Thẩm Hàn sao….” Cao Anh lặp lại, kéo thật dài. Hai má Tống Sơ Nhất nóng lên, cô không biết Cao Anh có nhận ra giọng mình hay không, dù khoảng cách xa xôi nhưng như là đứng trước ánh mắt giễu cợt soi mói của Cao Anh.

“Thẩm Hàn đang bận, nó đang cho con trai uống sữa. Nếu cô có lời muốn nói tôi có thể nhắn giúp, hoặc là vài giờ sau gọi lại.” Cao Anh thản nhiên nói.

Theo ngữ khí của Cao Anh, hẳn là bà ta nhận ra giọng nói của mình.

Tống Sơ Nhất không thèm để ý đến Cao Anh, kinh ngạc nghĩ: Thẩm Hàn đang cho con uống sữa? Anh đã kết hôn, còn có con trai!

Tống Sơ Nhất không kìm được nở nụ cười, lông mi cụp xuống tạo thành bóng mờ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nhưng cũng diễm lệ như hoa.

Thẩm Hàn đã quên mình mà cưới vợ, thật tốt!

Không hề tốt, anh đã quên mình mà cưới vợ, thì ra nhớ mãi không quên chỉ có chính mình.

Ngực đầu tiên chỉ âm ỉ đau, giờ đây như bị dao cứa, cứa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đau.

Tiếng chuông cửa như tiếng Diêm La gọi hồn, Tống Sơ Nhất ngây ngốc hồi lâu, chậm rãi thay quần áo đi mở cửa.

Khi La Nhã Lệ nhìn thấy Tống Sơ Nhất, cảm giác đầu tiên là thất vọng, đối thủ quá yếu.

Tống Sơ Nhất thanh lệ uyển chuyển, khí chất hàm súc, không phải là kém, nhưng nếu so với dung nhan cao quý tinh xảo ngàn vàng của mình, chính là khoảng cách của hoa dại và mẫu đơn.

La Nhã Lệ không hề che giấu sự thất vọng của mình trên mặt, làm người khác tự ti chính là cách đả kích tốt nhất với một người xuất thân thấp như Tống Sơ Nhất.

Tống Sơ Nhất hiều ý tứ của La Nhã Lệ, cô bình tĩnh mời Lữ Tụng và La Nhã Lệ vào nhà.

Không hỏi khách muốn uống gì, cô trực tiếp rót hai cốc nước khoáng.

”Rất xin lỗi vì không có đồ uống, Trần tiên sinh thích uống cà phê, nhưng tôi thì không, hai vị dùng tạm.”

“Uống nước dưỡng da.” La Nhã Lệ cười gượng, dù không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận, vừa gặp mặt, mình đã bị đánh bại.

Mình muốn dùng gia thế và dung mạo tinh xảo đánh bại Tống Sơ Nhất nhưng câu nói đầu tiên của Tống Sơ Nhất đã loại bỏ ưu thế này – Trần Dự Sâm thích uống cà phê, nhưng cô ta không uống, tức là khi hai người ở chung, cô ta không cần chiều theo ý của Trần Dự Sâm. Tuy nhiên gọi là “Trần tiên sinh” lại kéo dài khoảng cách của Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm.

Sự khiêu khích của mình tựa như vở kịch đơn độc một vai diễn.

“Dự Sâm không ở nhà, chúng ta đi thôi.” La Nhã Lệ giấu đầu hở đuôi cười kéo tay Lữ Tụng.

“Hai vị đi thong thả.” Tống Sơ Nhất mỉm cười một cách thích hợp.

“Sao lại đi luôn? Cô đang làm cái quỷ gì vậy, lần này đến không công?” Sau khi ra khỏi Lam Hải, Lữ Tụng rất bất mãn hỏi.

“Không hề không công.” La Nhã Lệ lắc đầu, “Phụ nữ của anh nhiều như vậy, hẳn là phải nhìn ra cô gái này không thích Trần Dự Sâm. Anh nên tỉnh táo lại đi.”

“Cái tôi sợ chính là cô ta không thích Dự Sâm, cần phải để cô ta cách xa Dự Sâm.”

“Không cần anh phải đuổi, chính cô ta sẽ tự đi.” La Nhã Lệ lại cười nói: “Hay là chúng ta đánh cuộc đi. Theo tôi, không đến ba tháng nữa, cô ta sẽ rời khỏi Trần Dự Sâm.”

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Lữ Tụng cảm thấy hồ đồ.

“Tôi đoán, cô ta là do Trần Dự Sâm dùng thủ đoạn giữ lại bên mình, khi cô ta biết điều này sẽ rời đi.”

Thật là như thế sao? Hình như đúng là như vậy, nhìn bộ dáng Trần Dự Sâm nấu cơm rửa bát thật đúng là anh quấn lấy người ta. Lữ Tụng nghĩ nếu như vậy, khi Tống Sơ Nhất rời đi, không phải là Trần Dự Sâm sẽ càng thương tâm ư?

Biết vậy buổi sáng liền nói cho Quý Phong biết Tống Sơ Nhất đang ở khách sạn Lam Hải. Nếu sớm hay muộn Tống Sơ Nhất sẽ rời đi thì tốt nhất là đi sớm.

Lữ Tụng tiễn La Nhã Lệ đi liền lấy điện thoại ra gọi cho Quý Phong, rất nhiệt tình nói: “Quý tổng, tôi vừa nghe nói Tống Sơ Nhất ở cùng Trần Dự Sâm tại khách sạn Lam Hải….”

Truyện Chữ Hay