Trần Dự Sâm có thể đoán được cô muốn gì, anh cũng mong cô có thể đi cùng nhưng bác sĩ nói không được. Vì an nguy của Tống Sơ Nhất, anh chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Vừa bỏ qua hiểu lầm, hai người khó rời nhau. Sau bữa tối Trần Dự Sâm mới lưu không rời mà đi thành phố S.
Trong một ngày bên phía thành phố S, Lữ Tụng ra tay, mọi chuyện đã kết thúc. Buổi sáng Trần Dự Sâm nói với Lữ Tụng phải dùng Quý thị làm quà cho Quý Phong, Lữ Tụng tuy không vừa lòng nhưng vẫn làm theo. Kế hoạch có biến, nhà họ Quý có biến sinh bất trắc, nếu Quý Phong xảy ra chuyện gì, Trần Dự Sâm trách cứ thì anh ta không thể gánh vác được.
Anh ta vốn định hôm nay sẽ làm Quý thị tiếp tục rớt giá, vài ngày sau chậm rãi mua hết cổ phiếu trong tay đám người Quý Thanh Đào, chiếm nhiều lợi ích nhất có thể. Sau khi nói chuyện với Trần Dự Sâm, anh ta liền ra lệnh cho cấp dưới thay đổi kế hoạch. Vốn là dùng vốn lưu động mua cổ phiếu, cố phiếu Quý thị đang giảm thành tăng, đồng thời anh ta để trợ lí làm hợp đồng như thật đưa cho Quý Loan, khiến Quý Loan kích động, thuyết phục Quý Thanh Đào và Quý Thanh Nguyên bán hết cổ phiếu trong vòng một ngày.
“Cậu nói một câu, công ty tổn thất rất nhiều cậu biết không? Sao còn tự mình từ thành phố B đến đây, gấp vậy sao?” Thấy Trần Dự Sâm từ thành phố B chạy suốt đêm đến, Lữ Tụng nén giận, kể lại mọi việc cho Trần Dự Sâm, lại nửa thật nửa giả nói: “Tôi đây là làm trái luật, nếu xảy ra chuyện gì cậu phải đem cơm vào tù cho tôi đó.”
“Chúng ta đều là cổ đông Trung Đầu, cậu gặp chuyện không may chẳng lẽ tôi có thể chỉ lo cho mình?”
“Tôi có điên mới kéo cả công ty. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, tôi chịu một mình, cậu đừng có xen vào.” Lữ Tụng cười nói, liếc Trần Dự Sâm: “Cảm giác ôm mỹ nhân về như thế nào? Nói tôi nghe một chút.”
Trần Dự Sâm không đáp, nghe nói đại cục đã định, nằm trên ghế salon ngủ thiếp đi. Vất vả mấy ngày, tối hôm qua lại say sưa cùng Tống Sơ Nhất đến rạng sáng, ngủ không đến ba giờ, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được.
“Thật đáng thương. Tốt nhất vẫn là một mình.” Lữ Tụng nhẹ lắc đầu, đặt Trần Dự Sâm nằm xuống, cầm chăn mỏng đắp cho anh, còn mình ra ngoài tim vui. Miệng nói một mình tốt nhất, nhưng trong lòng không phải là không đố kị. Nhớ tới ngày đó Tống Sơ Nhất cưỡng hôn Trần Dự Sâm, trong lòng Lữ Tụng cực kì khó chịu. Nếu có một người phụ nữ yêu mình như vậy, mà mình cũng nguyện vì cô mà từ bỏ mọi thứ thì thật tốt.
Thất thần khi lái xe là không được. Tiếng phanh xe rất lớn, thân xe rung lắc dữ dội, Lữ Tụng còn chưa phục hồi tinh thần. Cho đến khi chất lỏng trên trán chảy vào hốc mắt, anh mới bất giác phát hiện mình gặp tai nạn xe. Nhìn thoáng qua, Lữ Tụng xác định là mình đụng người ta.
Xe bị đâm là một chiếc Fiat đặc biệt, đối phương hiển nhiên bị nặng hơn anh, kính chắn gió vỡ nát, người lái gục trên tay lái không nhúc nhích. Dựa theo tình trạng tổn hại của xe, đối phương không đến mức bị nguy hiểm đến tính mạng. Lữ Tụng lấy di động gọi cho trợ lí kêu xe cứu thương, cũng đến để xử lí, nộp tiền, vân vân.
Trong thời gian chờ đợi, Lữ Tụng bật đèn xe, ngọn đèn rất sáng, giúp Lữ Tụng nhìn rõ người ngồi trong xe là một người phụ nữ, thậm chí còn thấy rõ nốt ruồi son trên cổ cô.
Nhìn thấy nốt ruồi son kia, cả người Lữ Tụng như bị điện giận. Chẳng lẽ đây là người đã từng qua đêm với anh? Lữ Tụng cảm thấy trong nháy mắt cơ thể nóng lên. Đã lâu không có loại cảm giác này.
Bữa tiệc một năm trước, anh mơ mơ màng màng cảm thấy choáng váng, cơ thể nóng lên, sau đó không thể khống chế mình nữa. Ngày đó khi nhìn thấy Tống Sơ Nhất cưỡng hôn Trần Dự Sâm, Lữ Tụng liền nhớ lại người phụ nữ nở rộ dưới thân mình đêm đó. Người phụ nữ ấy tựa như đóa hoa hồng, nở rộ từng tầng từng tầng, vô cùng diễm lệ, nhưng lại không mất đi sự tươi mát rực rỡ, vừa phức tạp vừa kì diệu. Sau đó anh muốn đánh thức cô hỏi rõ hết thảy, sau đó khiến chuyện một đêm trở thành chuyện N đêm, nhưng khi đứng dậy nhìn thấy máu trên ga giường trắng noãn, hồi tưởng lại cảm thụ đêm ấy, anh xác định đây là đêm đầu tiên. Anh sợ bị trúng bẫy đối thủ trên thương trường, sợ tới mức vội vàng mặc quần áo lặng lẽ trốn đi. Anh thậm chí không kịp nhìn rõ dung nhan của cô. Khi đó cô nằm nghiêng, mái tóc che hết khuôn mặt, anh chỉ nhìn thấy nốt ruồi son trên cổ cô.
Trợ lí đến rất nhanh, còn dẫn theo xe cứu thương và cảnh sát giao thông.
“Lữ tổng, chuyện này lớn rồi.” Lữ Tụng còn đang ngẩn người, sau khi trợ lí và cảnh sát giao thông xem xét hiện trường liền báo cáo cho anh, sắc mặt trợ lí hiếm khi tái nhợt.
“Tai nạn chết người?” Lữ Tụng mở cửa xuống xe, chân mềm không thể đứng vững.
“Không phải. Người phụ nữ kia chỉ hôn mê bất tỉnh, nhưng trên trán cô ta có vết thương to bằng ngón út, bác sĩ nói sẽ để lại sẹo.”
“Sẹo? Không sao, ba Dự Sâm là giám đốc bệnh viện chỉnh hình, nhiều sẹo đến mấy cũng xóa được.” Lữ Tụng dựa vào cửa xe trừng mắt với trợ lí, “Thật ngạc nhiên. Suýt hù chết tôi.”
“Người này chúng ta không thể động vào. Cảnh sát giao thông vừa xem giấy tờ của cô ta, nói phải mời anh đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Hỗ trợ điều tra? Nói thật dễ nghe, thực chất là tạm giam. Lữ Tụng trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn trợ lí, dù gì anh cũng là người có tiếng.
“Tôi đã nói thân phận của anh cho cảnh sát nhưng…” Trợ lí tiến lại gần Lữ Tụng nói một cái tên.
Tròng mắt Lữ Tụng sắp rụng xuống đất, thất thần một lát liền nhếch miệng cười: “Đi cục cảnh sát thì đi. Vừa đúng lúc, anh nói với Quý Loan, tôi gặp chuyện, việc hợp tác sẽ tạm hoãn.”
Đối với việc ném cổ phiếu vào không trung Quý Thanh Nguyên cũng không lo lắng, ông ta chưa từng thiếu tiền, tiền tài đối với ông ta chỉ là tờ giấy. Nhưng Quý Thanh Đào không giống như vậy. Trước kia nhà họ Quý còn nghèo, ông ta ba bữa đều ăn bánh mì, thậm chí còn không có quần áo đẹp để đi họp lớp. Ông ta đồng ý bán cổ phiếu là do trông mong vụ hợp tác với Trung Đầu có thể kiếm được nhiều tiền, khi nghe nói Lữ Tụng phải đến cục cảnh sát, hợp tác với Trung Đầu tạm hoãn, ông ta gấp gáp sắp điên rồi, liền ra lệnh cho Quý Loan: “Mau, nhanh chóng mua lại cổ phiếu của chúng ta.”
“Sợ cái gì! Lữ Tụng vào cục cảnh sát thì Trung Đầu vẫn còn Trần Dự Sâm, vụ hợp tác không thoát được.”
Quý Loan nhàn nhã cầm điện thoại gọi cho Trần Dự Sâm: “Trần Dự Sâm, tôi là Quý Loan. Tôi muốn nói cho cậu vài chuyện về Tống Linh Linh. Bây giờ, cậu lập tức đến nhà hàng Vọng Giang.”
“Sao con có số của Trần Dự Sâm? Tống Linh Linh là ai?” Quý Thanh Đào rất ngạc nhiên.
“Tống Linh Linh là ai cha có thể hỏi ông nội.” Quý Loan trả lời, chỉnh lại cà vạt, chải lại tóc rồi ra ngoài.
Khi Quý Loan gọi điện Trần Dự Sâm vừa mới tỉnh ngủ, nghe được ba chữ Tống Linh Linh anh như bị trúng một đao, ‘Được’ một tiếng liền cúp máy rửa mặt thay quần áo chạy đến nhà hàng Vọng Giang.
Khi Trần Dự Sâm đến nơi, Quý Loan đã đến trước. Trước bức tranh rực rỡ trong đại sảnh, Quý Loan mặc tây trang màu đen, cà vạt đoan chính, kiểu tóc đơn giản, nhìn qua thật cao lớn, khí khái phi phàm.
Thật trùng hợp. Vẫn là phòng bao lần trước đi cùng Quý Phong. Trần Dự Sâm vừa ngồi xuống, Quý Loan liền lấy ra một tập văn kiện.
“Đây là giấy đăng kí khu đất và hợp đồng với Trung Đầu. Kí đi.”
“Tôi không biết gì về nghiệp vụ công ty. Anh hãy tìm Lữ Tụng.” Trần Dự Sâm thản nhiên đẩy về, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Quý Loan.
“Tôi khuyên anh hãy kí nó, Thẩm Hàn.” Quý Loan cười nhạt, lấy từ trong bao ra một văn kiện đưa cho Trần Dự Sâm.
Đó là một phong thư, chất giấy ố vàng qua thời gian. Trần Dự Sâm nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
“Rất bất ngờ đúng không? Ngay cả Lữ Tụng cũng không biết anh là Thẩm Hàn, sao tôi có thể biết?” Quý Loan châm một điếu thuốc, ngả ngớn nói. Cửa sổ căn phòng phản xạ ánh mặt trời lên khuôn mặt anh ta, khiến khuôn mặt có chút âm u, hai mắt híp lại vô cùng âm trầm.
“Bởi vì tôi luôn luôn chú ý đến Tống Sơ Nhất, thay Tống Linh Linh chú ý cô ấy. Mọi chuyện khi hai người gặp lại, tôi đều rõ ràng.” Quý Loan phun ra một làn khói, anh ta không chút để ý nói: “Thẩm Hàn, anh biết không? Tôi hận không thể giết chết anh, chính vì anh và Tống Sơ Nhất ở bên nhau mới khiến cho Tống Linh Linh sụp đổ.”
“Anh nói bậy!” Trần Dự Sâm run rẩy nói, giọng nói lo lắng.
“Tôi không hề nói láo, anh đã xem qua tin tức của Tống Linh Linh, anh cũng có thể lấy tóc mẹ anh và Tống Sơ Nhất đi xét nghiệm ADN xem tôi có nói láo không.” Quý Loan tàn nhẫn nói, lấy điện thoại ra nhẹ nhàng kéo lên kéo xuống, “Hoặc là tôi bảo Tống Sơ Nhất đi xét nghiệm. Bây giờ cô ấy và ba mẹ anh đều ở thành phố B, còn tiện hơn cả anh.”
“Đừng.” Trần Dự Sâm vội vàng đứng dậy ngăn cản Quý Loan.
“Vậy kí đi.” Quý Loan đẩy hợp đồng đến trước mặt Trần Dự Sâm, “Hợp đồng này do Lữ Tụng sai người soạn, anh yên tâm, Trung Đầu vẫn có phần, chỉ cho tôi một chén canh thôi.”
Anh ta cười khẽ, vỗ vỗ tay Trần Dự Sâm: “Nghe nói Tống Sơ Nhất đang mang thai, nếu cô ấy biết mình có con với anh ruột, anh nói xem cô ấy có thể sống không?”
Không thể nào! Trong lòng Trần Dự Sâm có hàng vạn giọng nói đang phủ nhận, đôi tay đặt trên mặt bàn không kiềm chế được mà run rẩy.
“Kí nó đi, nếu không tôi lập tức gọi cho Tống Sơ Nhất. Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.” Quý Loan thản nhiên cười, tiếng cười như một lưỡi dao đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng Trần Dự Sâm, nỗi đau đớn lan tràn trong nháy mắt.
Trần Dự Sâm chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, chỉ một ngày đêm, cuộc đời của anh biến từ trắng thành đen sao? Anh và Tống Sơ Nhất vừa mới nghênh đón ánh mặt trời mọc, anh vốn nghĩ rằng từ nay về sau hai người sẽ ngọt ngào dắt tay nhau đi đến cuối đời.
Kí hay không kí? Kí, Quý Phong chắc chắn sẽ không đấu lại Quý Loan, Trung Đầu cũng sẽ có rất nhiều phiền toái. Không kí, anh không thể chịu được hậu quả mà Tống Sơ Nhất sẽ phải chịu.
Một đêm trước cô run rẩy nở rộ trong ngực anh, dịu dàng như vậy, yêu kiều như vậy, anh còn muốn về sau mỗi ngày đều tỉnh dậy trước cô, đếm từng cọng lông mi của cô. Anh còn muốn bảo vệ che chở cô cả đời, quyết không để cô đau lòng rơi thêm một giọt lệ nữa.
Trần Dự Sâm lệ rơi đầy mặt, run rẩy cầm bút kí.