(). Bóng lưng cô đơn
Rất lâu sau đó, Phó Tiểu Vũ vẫn run rẩy trong ngực Alpha.
Cậu không nói bất kỳ lời nào, chẳng qua cứ run rẩy mãi, đó là một cơn chấn động dài vô tận.
"Tôi biết." Alpha vẫn luôn ôm chặt lấy Phó Tiểu Vũ, vuốt ve từng tý từng tý một tuyến thể sau gáy đã dần hết sưng của cậu, khẽ nói: "Đừng sợ, đừng sợ nhé."
Omega rõ ràng là chẳng nói gì, nhưng dường như Hứa Gia Lạc đều hiểu cả.
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng mình đủ đũng cảm——
Là cậu quyết định gọi cho Hứa Gia Lạc, là cậu đã nói rằng "Tôi nghĩ kỹ rồi," cũng chính là cậu muốn Hứa Gia Lạc dẫn mình biết đến những điều trước nay bản thân chưa hề hay biết.
Thế nhưng hóa ra cậu vẫn cứ sợ hãi.
Phó Tiểu Vũ đã theo đuổi Hàn Giang Khuyết biết bao năm nay, mặc dù Phó Cảnh hết sức ủng hộ, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến gặng hỏi cậu xem đã lên giường với Hàn Giang Khuyết hay chưa.
Đó đương nhiên là có ý muốn xác nhận, xác nhận xem trước khi cậu có được lời hứa về hôn nhân thì có tùy tiện trao đi thể xác của mình hay không.
Trông cậu có vẻ ngang ngược tự chủ, nhưng thật ra sự nghiêm khắc của tuổi thơ từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo như hình với bóng, Phó Tiểu Vũ chưa từng thoát được khỏi sự kìm kẹp của Phó Cảnh đối với mình, cho đến tận tối nay——
Kể từ sau tối nay, hết thảy đều đã không còn giống như trước nữa.
Nếu cậu đã lựa chọn đuổi theo dục vọng của mình, chính là đã chọn đi con đường ngược lại với kỳ vọng của cha.
Trên con đường đó chỉ có mình cậu tiến về phía trước, một mình cậu chiến đấu, vì vậy nhất định thế nào cũng rất cô độc.
May mắn hay bất hạnh, cậu đều sẽ phải tự gánh vác một mình.
Phó Tiểu Vũ không có cách nào hoàn toàn dũng cảm, thậm chí chỉ muốn cuộn mình lại trong lòng Hứa Gia Lạc thêm chốc lát nữa——
Người Alpha này đã cho cậu lần đánh dấu tạm thời đầu tiên.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên có một suy nghĩ rằng, nhiều năm về sau, không biết Hứa Gia Lạc có còn nhớ cậu không? Có còn nhớ về lần đầu tiên của một Omega vụng về lại yên lặng này hay không?
Suy nghĩ đó, khiến cậu cảm nhận được sự yếu đuối trước nay chưa từng thấy bao giờ.
...
Hứa Gia Lạc một mực chờ đợi cho đến khi Omega trong lòng mình dừng lại những run rẩy nhỏ vụn, lúc này anh mới nâng khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ từ trong ngực mình lên, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn khó chịu à?"
Phó Tiểu Vũ lắc lắc đầu.
Thực ra vẫn còn đau, nhưng cậu không định nói ra.
Khi Hứa Gia Lạc ôm lấy Omega như thế này, cậu mới nhận ra là lúc nãy mình đã cắn mạnh đến thế nào, trên xương quai xanh của Alpha có dấu răng cắn chảy cả máu, cậu dùng tay vuốt ve nơi đó, nhưng lại không dám trực tiếp đụng vào vết thương, chỉ miết miết phần da thịt xung quanh, Phó Tiểu Vũ cảm thấy có lỗi vô cùng, rõ ràng là Alpha đang thỏa mãn nhu cầu cho cậu thế mà lại bị mình cắn.
"Hứa Gia Lạc..."
"Không sao."
Phó Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời thì Hứa Gia Lạc đã dứt khoát nói ra rồi.
Cậu chỉ có thể im lặng.
Một khi đã tỉnh táo lại từ sau những kịch liệt của tình dục, khôi phục lại được một chút lý trí, mới ý thức được rằng hai người họ ở chung thế này đột ngột đến thế nào.
Rõ ràng là cậu đang nằm trên giường của Hứa Gia Lạc, được Hứa Gia Lạc thân mật ôm trong lòng mình, rõ ràng là... cũng muốn nói chuyện với anh, nhưng lại đơ ra chẳng biết nên mở lời từ đâu.
"Đi thôi, bây giờ có thể thả cậu đi tắm được rồi đó."
Hứa Gia Lạc ôm lấy đầu của Phó Tiểu Vũ, sau đó lại bế cậu lên.
Khi đứng dậy, bởi vì động tác của hai người khá mạnh nên chiếc chăn bị trượt xuống, để lộ ra ga trải giường chói mắt.
Phó Tiểu Vũ nhanh mắt nhìn thấy được.
Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp hơn một chút, len lén dùng ngón chân móc lấy một góc chăn muốn giấu đi dấu vết còn lưu lại trên bề mặt ga giường.
Hứa Gia Lạc đã nhìn thấy hết, khóe miệng anh cũng không kiềm được khẽ giương lên.
Nhưng Alpha không nói gì cả, bởi vì đột nhiên không muốn lần nào cũng vạch trần Phó Tiểu Vũ.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Omega vì lòng tự trọng mạnh mẽ mà gồng mình lên chống đỡ rất không dễ được lòng người, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Tiểu Vũ trong giây phút như thế này vẫn âm thầm bảo vệ cho thể diện của mình thì cảm xúc của Alpha đã không còn giống như trước đây nữa.
Động tác này của Omega có hơi giống với cái tính ưa sạch sẽ của Hạ An cứ đi vệ sinh xong lại phải vùi trong cát cho mèo, điều này khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc trước khi ôm Phó Tiểu Vũ, thật ra Hứa Gia Lạc đã dùng điều khiển từ xa chuẩn bị xong nước trong bồn tắm ở phòng vệ sinh của phòng ngủ chính rồi.
Vì thế sau khi bước vào, anh bèn đặt thẳng cơ thể đang để trần của Phó Tiểu Vũ vào trong bồn tắm, sau đó lại nhỏ vào vài giọt tinh dầu hương cam của Jo Malone.
Lúc Hứa Gia Lạc đứng dậy sắp đi ra ngoài, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng không nhịn được nữa, cậu bỗng nhiên vòng tay qua cổ anh, nói rằng: "Hứa Gia Lạc, anh không tắm à?"
Bồn tắm rất lớn, thực ra cả hai người đều có thể nằm xuống được.
Suy nghĩ này có hơi xấu hổ, xấu hổ tới mức cậu muốn âm thầm bào chữa cho cái sự dính người của mình, thậm chí còn nghiêm túc nghĩ rằng——
Hứa Gia Lạc, anh thực sự cần phải đi tắm mà.
"Tôi còn có chút việc, để muộn tý nữa tắm ù qua là được."
Phó Tiểu Vũ cảm thấy có chút thất bại, nhưng vào đúng lúc này Hứa Gia Lạc lại thò tay vào trong nước xoa xoa cái bụng của cậu, rồi khẽ nói: "Cậu ngâm nước nóng một lát đi, đợi lát khá hơn rồi tôi đưa cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé."
Chẳng qua là một câu nói này, "Đợi lát nữa tôi đưa cậu đi ăn ngon nhé" đã khiến Phó Tiểu Vũ vui lên, cậu thật sự không dám tin rằng tâm trạng của mình chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi đó thôi, mà lại có thể lên lên xuống xuống ghê gớm là thế, nhưng mà câu nói đó quả thật mang một ý nghĩa cực kỳ lớn lao——
Nếu không có câu nói đó, tất cả sẽ giống như bởi vì kỳ phát tình đang tạm hoãn mà cũng ngừng lại theo, nhưng có được câu nói này, cậu mới tin tưởng rằng niềm vui và sự ấm áp ấy vẫn còn có thể được tiếp tục kéo dài.
Trong phòng vệ sinh đã được điều chỉnh sang chế độ gió ấm, lượng nước và độ nóng trong bồn tắm cũng rất vừa vặn, khi nằm xuống quả thực đã cảm nhận thấy mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều đang được thả lỏng.
Phó Tiểu Vũ nghe lời Hứa Gia Lạc, ngâm mình thoải mái thoải mái trong bồn tắm một lúc rồi mới đi ra.
Khi cậu dùng chiếc khăn bông to đùng màu ghi treo ở bên cạnh của Hứa Gia Lạc để lau người, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi tò mò, cho dù chỉ có một mình trong vệ sinh nhưng theo bản năng vẫn ngó nghiêng xung quanh một tý, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới lén lút cúi đầu xuống hít cái khăn của Hứa Gia Lạc một cái, trên đó không còn mùi bạc hà nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của chiếc khăn tắm mới được giặt xong.
Thơm quá.
Cậu có cảm giác kỳ lạ rằng hết thảy của Hứa Gia Lạc đều rất thơm, không chỉ là mùi hương bạc hà trên người anh, mà còn có tinh dầu hương cam Alpha đã dùng, cùng với mùi hương lành lạnh của nước giặt anh đã sử dụng nữa, tất cả của Hứa Gia Lạc khi cậu ngửi thấy đều khiến người vui thích.
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới đột nhiên nhận ra rằng, sau khi tắm xong thì hình như mình không có quần áo để mặc.
Cậu thật sự chưa từng gặp phải tình huống lúng túng như thế này bao giờ, thế nên lúc này đành phải quấn khăn vào rồi thử mở cửa ra thăm dò, muốn nhỏ giọng gọi Hứa Gia Lạc một tiếng.
Nhưng vào giây phút lúc mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy trên chiếc tủ thấp ở bên cạnh cửa đã được đặt sẵn một bộ quần áo Hứa Gia Lạc chuẩn bị cho cậu từ sớm rồi.
Đó là một bộ quần áo ngủ bằng vải bông màu xanh đậm, cậu giơ lên giũ một cái trong lúc lơ đãng thì từ bên trong lại rơi ra một chiếc quần đùi màu đen đã được quấn gọn.
Người này chu đáo đến nỗi khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Phó Tiểu Vũ nhặt chiếc quần đùi kia, ôm lấy cả bộ quần áo ngủ màu xanh đậm kia nữa, không nhịn được khẽ cười lên.
Vóc người Phó Tiểu Vũ cao gầy, vì thế bộ quần áo ngủ của Hứa Gia Lạc mặc trên người cậu chẳng qua là có hơi rộng hơn một chút.
Chỉ có chiếc quần đùi kia với cậu mà nói thì phần hông và bắp đùi là hơi thoáng quá, lúc đi bộ cứ cảm giác như có gió lùa vào bên trong vậy.
Tuy là không vừa người cho lắm, nhưng sau khi mặc vào, trong lòng lại cứ thấy nhẹ bẫng.
Phát tình, còn cả lúc sau khi phát tình được mặc quần áo của đối phương nữa, những điều này đối với cậu đều thuộc về thế giới đầy bí ẩn của người trưởng thành mà Phó Tiểu Vũ vẫn luôn hướng tới.
Vì thế mỗi lần lại được trải nghiệm thêm một chút, đều sẽ cảm thấy phấn khích.
Phó Tiểu Vũ đi lại trong phòng khách một vòng nhưng không tìm thấy Hứa Gia Lạc, chỉ nghe thấy những tiếng động vang lên từ chiếc máy giặt đang giặt quần áo.
Hứa Gia Lạc đang giặt gì thế nhỉ?
Đợi đến khi Phó Tiểu Vũ tò mò trở lại phòng ngủ chính, cậu mới tìm ra được câu trả lời.
Bộ chăn ga gối màu xanh đậm nay đã được đổi thành một bộ màu be khác, động tác nhỏ muốn phủ chăn lên lúc nãy của cậu rõ ràng là không lọt qua nổi mắt của Hứa Gia Lạc.
Mà không phải chỉ có những đồ dùng trên giường, ngay cả quần áo vừa nãy ném xuống đất, áo sơ mi và quần dài của cậu cũng không thấy đâu nữa, chắc là đều bị mang đi giặt hết rồi.
Bình thường trông Hứa Gia Lạc làm biếng như thế, vậy mà vào lúc cậu đi tắm lại đi làm việc nhà đâu ra đó.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, rốt cuộc cách tấm cửa kính ngoài ban công đã nhìn thấy bóng dáng của anh.
Tuy đã vào Đông, nhưng Alpha cấp A lại có được tố chất thân thể không giống như những người bình thường, vì vậy chỉ mặc mỗi quần áo ngủ bằng vải bông đứng ở bên ngoài cũng không cảm thấy sao cả.
Trên ban công của anh có rất nhiều tuyết đọng, nhưng đều đã được quét sang một bên, trong góc còn bày mấy chậu hoa, bởi vì quá lạnh nên bên trong đó cũng không thấy có cây cối gì.
Hứa Gia Lạc đứng ngẩn ra một lúc, sau đó lại tự châm cho mình điếu thuốc tiếp theo là đi đến cạnh bồn nước ở ban công rồi cứ đứng như thế nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài.
Trong đêm Đông, bóng lưng ấy của anh thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Có một phút chốc như thế, cho dù đang đứng cách một tấm cửa kính nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn chắc chắn được rằng Hứa Gia lạc đã thở dài một hơi.
Đôi khi cậu sẽ có một loại cảm giác rất kỳ lạ rằng, Hứa Gia Lạc phóng khoáng lười biếng lại hài hước dịu dàng trước mặt mọi người kia chỉ là một Hứa Gia Lạc, anh cố tình "diễn" ra mà thôi.
Mà Hứa Gia Lạc chân chính, thật ra lại đang giấu mình giữa bốn về vắng lặng không một bóng người để buông một tiếng thở dài, cho dù đã cố giấu mình trong cảnh đêm tăm tối nhưng vẫn không thể giấu đi được nỗi cô đơn trong bóng lưng của mình.
Trong lòng Phó Tiểu Vũ đột nhiên lại trào dâng một loại cảm giác bủn rủn thật xa lạ, cậu không kiềm nổi bèn liều lĩnh mở cửa ra, bước vào trong ban công gió rét lạnh thấu xương ấy.
Mà Hứa Gia Lạc lúc này đang đứng trước bồn rửa tay cũng đã nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh hơi ngạc nhiên bèn quay người lại nói: "Nhanh thế đã ngâm xong rồi à?"
Trong miệng của Alpha cao lớn kia vẫn đang ngậm điếu thuốc, cho nên lúc nói chuyện cũng không được rõ ràng cho lắm, thoạt nhìn trông còn có hơi lưu manh.
Ở trong tay anh, thật bất ngờ lại đang cầm chiếc quần lót trắng tinh đã được sát xà phòng.
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngơ ngác khựng lại, nhiệt độ cả khuôn mặt cũng nhanh chóng bốc lên.
Đó, đó là của cậu...
"Cậu ra đây làm gì?"
Hứa Gia Lạc híp mắt lại, không vui lắm vì dáng vẻ bây giờ của mình bị Phó Tiểu Vũ nhìn thấy.
Anh cũng chẳng phải là người hay ngại ngùng gì, nếu đã nhìn thấy rồi thì cũng lười chẳng buồn nói thêm nữa, bèn quay người lại vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ngậm điếu thuốc kia.
Nhưng một lát sau, anh bỗng nhiên lại ngửi thấy hương Tử la lan trên cơ thể người từ phía sau bay đến——
Là Phó Tiểu Vũ đang ôm lấy lưng anh từ đằng sau.
"Hứa Gia Lạc..." Tiếng nói của Omega mang theo chút giọng mũi, mềm mại, dính dính gọi tên anh.
Tiếng gọi này khiến anh phải ngừng lại động tác, tiếp theo đó giọng cũng khàn đi nói: "Đồ mặc sát vào người, giặt tay vẫn tốt hơn."
Câu nói này mang chút ý tứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng thật ra là đang tự giải thích cho mình.
Hành vi giặt đồ lót cho một Omega không thân lắm quá not cool, ngay bản thân Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng không giặt cũng không được, vứt ở đó sẽ bị nhiễm khuẩn đối với cơ thể Omega cũng không tốt.
Anh đã rất nhọc lòng lo nghĩ, còn cố ý chọn lúc Phó Tiểu Vũ đi tắm mới trốn ra ngoài ban công gió lạnh thổi vù vù như thế này để giặt đồ, không ngờ là hành động này của người cha già vẫn bị tóm được.
Hứa Gia Lạc không kiềm được những bực bội trong lòng bèn nhả ra một làn khói chữ O.
Omega ở đằng sau anh yên lặng một lúc, mới dựa vào trên lưng anh, nói nhỏ: "Chưa từng có ai giặt đồ cho tôi."
Thậm chí Phó Cảnh cũng không.
Khi Phó Tiểu Vũ bắt đầu có thể ghi nhớ được, người cha Omega của cậu lúc nào cũng bận bịu với việc tìm kế sinh nhai, cho nên chuyện nhà cửa cũng không để tâm cho lắm, đồ lót cùng với quần áo mặc ngoài đều ném hết vào trong chiếc máy giặt cũ kỹ rồi giặt cùng nhau.
Sau này khi cậu lớn lên rồi mới biết giặt như thế không vệ sinh.
Trái tim Hứa Gia Lạc bỗng nhiên mềm nhũn, hai tay anh vẫn còn đang dính nước không giang tay ra được, chỉ có thể từ trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Cầm giúp tôi điếu thuốc."
Omega đang dựa vào lưng anh rất nghe lời duỗi tay ra lấy điếu thuốc kia xuống——
Nhưng ngay sau đó, lại muốn làm cái việc khác người là đưa lên miệng mình.
"Phó Tiểu Vũ!" Hứa Gia Lạc lập tức ngừng lại động tác, trở nên hung dữ nói: "Dụi thuốc đi cho tôi."
Phó Tiểu Vũ hoảng hốt vì giọng nói đột nhiên tăng cao của Alpha, dù sao cậu cũng là học sinh ngoan vì vậy lập tức thấy hơi chột dạ, vội vàng dụi tắt điếu thuốc kia trên lan can.
-------------------------------------------------------
Chương (): Phó Tiểu Vũ, đã qua rồi thì đừng để bị mắc kẹt trong đó nữa
Lúc dụi còn hơi dùng sức cho nên đầu ngón tay giống như hơi bị lửa xém qua một chút, nóng nóng.
Rõ ràng là mới hút được một nửa thôi mà, lúc cậu vùi vào trên bả vai Hứa Gia Lạc đã nghĩ như vậy đó.
"Lạnh không?"
Hứa Gia Lạc lúc này mới hòa hoãn lại được bèn hỏi cậu.
Thực ra cũng hơi hơi.
Phó Tiểu Vũ ghé mũi mình vào gần bên tuyến thể của Alpha, vừa ngửi vừa nói: "Không lạnh."
Cậu không muốn để cho Hứa Gia Lạc có lý do đuổi mình về phòng.
Anh không nói gì cả, nhưng động tác vò lại nhanh hơn một chút, sau khi giặt thêm mấy phút bèn nhanh chóng xả bọt xà phòng rồi vắt khô.
Giặt đồ xong, một tay anh còn cầm chiếc quần lót đó, nhưng lại quay người giang hai cánh tay ra nói với Phó Tiểu Vũ: "Nào."
Phó Tiểu Vũ thậm chí còn đứng đơ ra một lúc——
Cậu không phát tình, vậy thì... Hứa Gia Lạc có còn ôm cậu không?
Nhưng người kia vẫn đang đầy kiên nhẫn chờ đợi cậu.
Cả người Phó Tiểu Vũ bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, vì thế cậu chẳng còn do dự gì nữa, gần như là nhảy vào trong lòng Hứa Gia Lạc, sau đó là ôm lấy cổ anh, dáng vẻ hệt như chú mèo con đang vắt vẻo trên cổ Alpha vậy.
Mà vừa vào đến trong phòng thì cô mèo Ragdoll Hạ An lại nhào đến.
Nhưng lần này nó đã không bám lấy gấu quần Hứa Gia Lạc giống như vừa rồi nữa, mà là ngoe nguẩy cái đuôi lông xù của mình lởn vởn xung quanh hai người họ.
Hứa Gia Lạc lúc nãy vừa thuận đường ném chiếc quần lót kia vào trong máy sấy, sau đó ôm lấy Phó Tiểu Vũ ngồi trên sopha.
Anh vừa ngồi xuống, Hạ An bèn lập tức nhảy lên đùi anh nằm ì ở đấy, đôi mắt tròn vo thì chăm chú không rời khỏi Phó Tiểu Vũ, dường như đang suy nghĩ xem vị khách đột nhiên xông vào không mời mà đến này là ai.
Hứa Gia Lạc xoa đầu Hạ An một cái, nhưng ít nhiều gì cũng có chút qua loa lấy lệ, rồi ngay sau đó lại quay qua hỏi Phó Tiểu Vũ: "Đói chưa? Muốn ăn gì không?"
Phó Tiểu Vũ quả thật cũng thấy đói rồi.
Omega trong kỳ phát tình bởi vì thể lực bị mất đi cho nên cảm giác thèm ăn trước nay chưa từng lên cao như thế này, nhưng cậu vẫn nói theo bản năng: "Có, có salad rau không?"
Hứa Gia Lạc chăm chú nhìn vào Omega trong lòng mình rất lâu, lâu đến nỗi Phó Tiểu Vũ cũng thấy bứt rứt khó chịu, khóe miệng của anh có hơi nhếch lên một tý, đáp lại: "Chỗ tôi không cung cấp mấy món rau không có mùi vị gì đó đâu."
Phó Tiểu Vũ còn chưa biết là Hứa Gia Lạc đang trả lời rất nghiêm túc, vì thế vẫn trêu anh: "Thế có sữa chua không?"
"Phó Tiểu Vũ!" Hứa Gia Lạc dứt khoát chấm dứt ý tưởng của cậu, gằn từng chữ nói: "Tối nay không có bữa ăn lành mạnh, không có rau củ cũng không có đồ ăn giảm béo đâu."
Phó Tiểu Vũ lúng ta lúng túng, chỉ đành nhìn anh, ấp úng nói: "Tôi sẽ bị béo lên mà..."
Cậu thật sự sẽ bị béo lên đó.
"Hồi còn nhỏ cậu đã từng béo, đúng không?"
Alpha híp mắt lại, đẩy gọng kính vàng của mình lên một chút.
Cơ thể của Phó Tiểu Vũ khẽ run lên, cho dù cảm thấy khó chịu nhưng vẫn khẽ nói: "Phải, hồi còn học cấp Hai... có một khoảng thời gian tôi đã từng béo."
Đúng vậy, đầu cấp Hai hồi mới phân hóa xong, cậu rất mũm mĩm.
Mặt cũng tròn, mắt cũng tròn nữa, với cả lại còn thuộc kiểu tính tình nghiêm túc của một cậu học sinh ngoan, cho nên dù có được tin tức tố vô cùng ưu tú nhưng lại không có Alpha nào theo đuổi cậu.
Lúc còn đi học bị Phó Cảnh nghiêm khắc yêu cầu cho nên cậu không dám chưng diện, cũng cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó, vì vậy cứ như thế phải kéo dài mãi đến kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp Ba, cậu cuối cùng mới bắt đầu được kế hoạch của bản thân.
Mỗi ngày Omega đều chạy dài khoảng bốn đến năm nghìn mét, chỉ ăn lòng trắng trứng ít calo, đường, dầu, các loại gia vị đều không động vào, giống như nhà sư khổ hạnh vậy nên mới có thể thành công tạo nên một bản thân hoàn toàn mới mẻ trước khi ra nước ngoài như thế.
Sau đó cậu rất ít khi về quê.
Một phần là vì muốn tránh xa Phó Cảnh, nhưng một phần khác là vì xuất phát từ trong đáy lòng của Phó Tiểu Vũ, cậu không hề muốn phải quay đầu nhìn lại những ngày tháng ảm đạm trong quá khứ nữa.
...
Thật ra Hứa Gia Lạc đã đoán ra được từ lâu rồi.
Trên thế giới này, người có thể xinh đẹp từ bé đến lớn rất ít.
Cận Sở chắc có thể tính là một trong số đó, nhưng bởi có được may mắn như vậy cho nên lúc nào cũng có đủ tự tin và cảm giác an toàn, thái độ đối với vẻ ngoài xinh đẹp thường là lười biếng và tùy tiện nhiều lắm, cho dù trong cuộc sống có giai đoạn nào đó bị béo lên, không được hoàn hảo lắm thì vẫn có thể giữ thái độ buông lỏng.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại không phải như vậy, cậu phải dùng một trạng thái gần như không bình thường để duy trì vóc dáng và vẻ ngoài của bản thân, quá để ý đến những ý kiến từ bên ngoài, thực ra điều này có thể vừa vặn tàn nhẫn chứng minh một điều rằng——
Trong sự xinh đẹp của Omega này, có rất nhiều thứ là vì chăm chỉ mới có được.
Hứa Gia Lạc vẫn luôn tin rằng bản thân mình là một người yêu thích Born Beauty, anh yêu thích cái kiểu mỹ cảm thả lỏng và lười biếng đó.
Nhưng khi Omega thành thành thật thật nói rằng mình "đã từng béo", bộ dáng của cậu giống như kiểu chỉ cần thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Phó Tiểu Vũ cúi đầu, lúc hàng lông mày cùng đôi mắt chán chường kia rũ xuống, khoảnh khắc ấy, trái tim của Hứa Gia Lạc đột nhiên thắt lại, thậm chí... còn loáng thoáng cảm thấy khẽ nhói lên một cái.
"Phó Tiểu Vũ, có phải Hàn Giang Khuyết rất đẹp trai không?"
Anh nâng khuôn mặt của cậu lên, khẽ hỏi.
Đương nhiên.
Phó Tiểu Vũ chán nản nghĩ ngợi, thậm chí còn cảm thấy không cần trả lời.
"Quả đúng là như thế, trước đây cậu ấy còn là Alpha đẹp nhất ở Bắc Tam Trung."
Hứa Gia Lạc chậm rãi nói: "Nhưng mà cậu không biết đấy thôi, lúc còn học cấp Ba, cậu ấy kém tuổi nên dậy thì muộn, chỉ cao hơn một mét sáu thôi còn thấp hơn cả Văn Kha cơ mà, lúc ấy bọn tôi ai mà gọi cậu ấy là Hàn công chúa là cái tên đó lại tức điên lên. Có điều bây giờ cậu ấy cũng đã cao đến một mét chín hai rồi, nếu còn gọi là Hàn công chúa nữa chắc cũng không giận như ngày xưa đâu."
Phó Tiểu Vũ còn chưa nói gì, nhưng một đôi mắt mèo đang nhìn vào Hứa Gia Lạc kia hiển nhiên là đang chăm chú lắng nghe.
"Còn cả chính bản thân tôi nữa," trên gương mặt của anh mang theo ý cười gượng: "Trông cũng không đến nỗi nào đúng không? Dẫu sao hồi cấp Ba cũng tán được vô số Omega cơ mà, nhưng mà lúc đó tôi cũng có một chuyện rất bực, mie nó chứ tôi thường xuyên bị mọc mụn ở cằm luôn đấy."
"Thời đấy mà đi hẹn hò, sợ nhất là người khác cứ nhòm vào cái cằm của mình, lúc nào tôi cũng cảm thấy có phải là đang nhìn mấy cái mụn đó hay không. Bây giờ thì tốt rồi—— tôi đã hoàn toàn chẳng để ý đến nữa."
Hứa Gia Lạc vừa nói vừa kéo tay Phó Tiểu Vũ, đặt lên cằm mình.
Cảm giác của nơi đó cứ gai gai, đại khái chắc là bởi vì râu của Alpha đã mọc dài ra rồi, thật ra Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không cảm nhận được những dấu vết Hứa Gia Lạc đã nói qua.
Nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu đặt đầu ngón tay lên cằm Alpha như thế, cho nên mới không nhịn được sự tò mò nên lại sờ thêm một lát.
"Đều sẽ qua cả thôi—— những chuyện xui xẻo thời thanh xuân ấy."
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega trong lòng mình, gắng nhẫn nhịn những lời nói dông dài của bản thân, đến cuối cùng chỉ là lười biếng cười một cái, nói nhỏ rằng: "Phó Tiểu Vũ, đã qua rồi thì đừng để bị mắc kẹt trong đó nữa."
"... Ừm."
Qua một lúc rất lâu, Phó Tiểu Vũ mới khẽ đáp lại một tiếng, nhẹ như mèo con đang ngáy khò.
Cậu được Alpha thân mật ôm lấy, cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều ngập tràn sự ấm áp xa lạ.
Không biết là vì sao, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại thất thần, nghĩ đến Hứa Gia Lạc tự đánh giá bản thân "cũng không đến nỗi nào", nhất thời cảm thấy lời đánh giá này không được công bằng cho lắm, thế nên mới không nhịn được phải ghé vào tai Alpha, nói rất nhỏ: "Hứa Gia Lạc, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai."
Không phải chỉ là cũng không đến nỗi nào thôi đâu.
Nhưng khi nói ra câu này, bản thân cũng lập tức thấy ngượng.
Cậu thật sự quê quá, ngốc quá, Hứa Gia Lạc thật ra có phải muốn hỏi ý kiến của cậu đâu.
Alpha nhíu mày lại, quan sát Phó Tiểu Vũ một hồi.
"Tôi cũng biết vậy." Anh phóng khoáng nói.
Trong đôi mắt hẹp dài của Alpha có sự xảo quyệt của loài cáo, ngừng lại một chút rồi bất chợt có ý xấu khi hỏi rằng: "Phó Tiểu Vũ, Hàn công chúa với tôi, ai đẹp trai hơn?"
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên không nói gì nữa.
Điều khiến bản thân cậu kinh ngạc chính là, trong lòng cậu đã lập tức có được câu trả lời.
Nhưng cho dù có thế nào, cậu cũng không nên đáp lại.
Bởi vì một lần vui vẻ mà khiến cho địa vị của Hàn Giang Khuyết nhanh chóng hạ xuống nhiều như vậy, rõ ràng sẽ thể hiện ra cậu là người vô cùng trọng sắc khinh bạn, thế thì xấu hổ lắm.
"Được rồi, không hỏi nữa không hỏi nữa."
Hứa Gia Lạc có hơi ủ rũ nhún vai một cái, cũng không ép Omega phải trả lời mà thấp giọng hỏi: "Phó Tiểu Vũ, cậu thích ăn hải sản đúng không?"
"Ừ."
"Hay lắm!" Alpha nháy mắt một cái nói: "Tôi là bậc thầy bóc vỏ đó nhé!"
Anh vừa nói rồi lại cúi người xuống, rất nhẹ, rất nhẹ, giống như hôn thoáng qua gò má của Omega một cái: "Phó Tiểu Vũ, tôi muốn đút hải sản cho cậu."
Nụ hôn đó, câu nói đó, đã khiến Omega hoàn toàn buông lỏng.
"Cách nhà tôi không xa có một quán hải sản hấp xào gì đều tuyệt hết." Hứa Gia Lạc nói tiếp: "Món càng cua ngâm rượu là món đỉnh nhất của quán đấy, có muốn nếm thử không?"
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha của mình.
Alpha của cậu, tạm thời là Alpha của cậu.
Suy nghĩ quá giới hạn này khiến Phó Tiểu Vũ run lên.
Khả năng tự kiềm chế của bản thân vào lúc này đều đã tan rã hết, chẳng qua là im lặng gật đầu một cái.
"Còn có cả tôm hùm đất đấy, muốn ăn không?"
Trong nháy mắt đó, Phó Tiểu Vũ nhớ đến lúc trước ở tòa tháp đôi, Hồ Hạ Hứa Gia Lạc Tiêu Vân bọn họ sau khi làm thêm đến tận nửa đêm thì cùng nhau gọi chút tôm hùm đất về ăn khuya.
Mà hôm đó cậu lại ăn món salad rau không có mùi vị gì kia, thậm chí ngay cả nước sốt cũng không cho vào.
Cậu nghĩ đến đây, lại gật đầu một cái nữa.
Cậu muốn.
"À đúng, uống chút gì nhỉ?"
Hứa Gia Lạc bỗng nhiên lại nhớ đến vấn đề này, anh ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nước có gas không? Nhà tôi có Perrier đấy."
Lần này anh lại chọn một thứ rất lành mạnh.
Thế nhưng mà——
MK.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại muốn, cậu khẽ nói: "Tôi muốn uống coca..."
Hạ An ở cạnh bên lúc này chợt ngẩng đầu lên meo một tiếng, như là có ý nhắc nhở.
"Không đường."
Vì thế sau vài giây bùng nổ ngắn ngủi, Phó Tiểu Vũ lại không nhịn được rén rén bổ sung thêm một câu.
--------------------------------------
(). Phó Tiểu Vũ, đã qua rồi thì đừng để bị mắc kẹt trong đó nữa
Lúc dụi còn hơi dùng sức cho nên đầu ngón tay giống như hơi bị lửa xém qua một chút, nóng nóng.
Rõ ràng là mới hút được một nửa thôi mà, lúc cậu vùi vào trêи bả vai Hứa Gia Lạc đã nghĩ như vậy đó.
"Lạnh không?"
Hứa Gia Lạc lúc này mới hòa hoãn lại được bèn hỏi cậu.
Thực ra cũng hơi hơi.
Phó Tiểu Vũ ghé mũi mình vào gần bên tuyến thể của Alpha, vừa ngửi vừa nói: "Không lạnh."
Cậu không muốn để cho Hứa Gia Lạc có lý do đuổi mình về phòng.
Anh không nói gì cả, nhưng động tác vò lại nhanh hơn một chút, sau khi giặt thêm mấy phút bèn nhanh chóng xả bọt xà phòng rồi vắt khô.
Giặt đồ xong, một tay anh còn cầm chiếc qυầи ɭót đó, nhưng lại quay người giang hai cánh tay ra nói với Phó Tiểu Vũ: "Nào."
Phó Tiểu Vũ thậm chí còn đứng đơ ra một lúc——
Cậu không phát tình, vậy thì... Hứa Gia Lạc có còn ôm cậu không?
Nhưng người kia vẫn đang đầy kiên nhẫn chờ đợi cậu.
Cả người Phó Tiểu Vũ bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, vì thế cậu chẳng còn do dự gì nữa, gần như là nhảy vào trong lòng Hứa Gia Lạc, sau đó là ôm lấy cổ anh, dáng vẻ hệt như chú mèo con đang vắt vẻo trêи cổ Alpha vậy.
Mà vừa vào đến trong phòng thì cô mèo Ragdoll Hạ An lại nhào đến.
Nhưng lần này nó đã không bám lấy gấu quần Hứa Gia Lạc giống như vừa rồi nữa, mà là ngoe nguẩy cái đuôi lông xù của mình lởn vởn xung quanh hai người họ.
Hứa Gia Lạc lúc nãy vừa thuận đường ném chiếc qυầи ɭót kia vào trong máy sấy, sau đó ôm lấy Phó Tiểu Vũ ngồi trêи sopha.
Anh vừa ngồi xuống, Hạ An bèn lập tức nhảy lên đùi anh nằm ì ở đấy, đôi mắt tròn vo thì chăm chú không rời khỏi Phó Tiểu Vũ, dường như đang suy nghĩ xem vị khách đột nhiên xông vào không mời mà đến này là ai.
Hứa Gia Lạc xoa đầu Hạ An một cái, nhưng ít nhiều gì cũng có chút qua loa lấy lệ, rồi ngay sau đó lại quay qua hỏi Phó Tiểu Vũ: "Đói chưa? Muốn ăn gì không?"
Phó Tiểu Vũ quả thật cũng thấy đói rồi.
Omega trong kỳ phát tình bởi vì thể lực bị mất đi cho nên cảm giác thèm ăn trước nay chưa từng lên cao như thế này, nhưng cậu vẫn nói theo bản năng: "Có, có salad rau không?"
Hứa Gia Lạc chăm chú nhìn vào Omega trong lòng mình rất lâu, lâu đến nỗi Phó Tiểu Vũ cũng thấy bứt rứt khó chịu, khóe miệng của anh có hơi nhếch lên một tý, đáp lại: "Chỗ tôi không cung cấp mấy món rau không có mùi vị gì đó đâu."
Phó Tiểu Vũ còn chưa biết là Hứa Gia Lạc đang trả lời rất nghiêm túc, vì thế vẫn trêu anh: "Thế có sữa chua không?"
"Phó Tiểu Vũ!" Hứa Gia Lạc dứt khoát chấm dứt ý tưởng của cậu, gằn từng chữ nói: "Tối nay không có bữa ăn lành mạnh, không có rau củ cũng không có đồ ăn giảm béo đâu."
Phó Tiểu Vũ lúng ta lúng túng, chỉ đành nhìn anh, ấp úng nói: "Tôi sẽ bị béo lên mà..."
Cậu thật sự sẽ bị béo lên đó.
"Hồi còn nhỏ cậu đã từng béo, đúng không?"
Alpha híp mắt lại, đẩy gọng kính vàng của mình lên một chút.
Cơ thể của Phó Tiểu Vũ khẽ run lên, cho dù cảm thấy khó chịu nhưng vẫn khẽ nói: "Phải, hồi còn học cấp Hai... có một khoảng thời gian tôi đã từng béo."
Đúng vậy, đầu cấp Hai hồi mới phân hóa xong, cậu rất mũm mĩm.
Mặt cũng tròn, mắt cũng tròn nữa, với cả lại còn thuộc kiểu tính tình nghiêm túc của một cậu học sinh ngoan, cho nên dù có được tin tức tố vô cùng ưu tú nhưng lại không có Alpha nào theo đuổi cậu.
Lúc còn đi học bị Phó Cảnh nghiêm khắc yêu cầu cho nên cậu không dám chưng diện, cũng cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó, vì vậy cứ như thế phải kéo dài mãi đến kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp Ba, cậu cuối cùng mới bắt đầu được kế hoạch của bản thân.
Mỗi ngày Omega đều chạy dài khoảng bốn đến năm nghìn mét, chỉ ăn lòng trắng trứng ít calo, đường, dầu, các loại gia vị đều không động vào, giống như nhà sư khổ hạnh vậy nên mới có thể thành công tạo nên một bản thân hoàn toàn mới mẻ trước khi ra nước ngoài như thế.
Sau đó cậu rất ít khi về quê.
Một phần là vì muốn tránh xa Phó Cảnh, nhưng một phần khác là vì xuất phát từ trong đáy lòng của Phó Tiểu Vũ, cậu không hề muốn phải quay đầu nhìn lại những ngày tháng ảm đạm trong quá khứ nữa.
...
Thật ra Hứa Gia Lạc đã đoán ra được từ lâu rồi.
Trêи thế giới này, người có thể xinh đẹp từ bé đến lớn rất ít.
Cận Sở chắc có thể tính là một trong số đó, nhưng bởi có được may mắn như vậy cho nên lúc nào cũng có đủ tự tin và cảm giác an toàn, thái độ đối với vẻ ngoài xinh đẹp thường là lười biếng và tùy tiện nhiều lắm, cho dù trong cuộc sống có giai đoạn nào đó bị béo lên, không được hoàn hảo lắm thì vẫn có thể giữ thái độ buông lỏng.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại không phải như vậy, cậu phải dùng một trạng thái gần như không bình thường để duy trì vóc dáng và vẻ ngoài của bản thân, quá để ý đến những ý kiến từ bên ngoài, thực ra điều này có thể vừa vặn tàn nhẫn chứng minh một điều rằng——
Trong sự xinh đẹp của Omega này, có rất nhiều thứ là vì chăm chỉ mới có được.
Hứa Gia Lạc vẫn luôn tin rằng bản thân mình là một người yêu thích Born Beauty, anh yêu thích cái kiểu mỹ cảm thả lỏng và lười biếng đó.
Nhưng khi Omega thành thành thật thật nói rằng mình "đã từng béo", bộ dáng của cậu giống như kiểu chỉ cần thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Phó Tiểu Vũ cúi đầu, lúc hàng lông mày cùng đôi mắt chán chường kia rũ xuống, khoảnh khắc ấy, trái tim của Hứa Gia Lạc đột nhiên thắt lại, thậm chí... còn loáng thoáng cảm thấy khẽ nhói lên một cái.
"Phó Tiểu Vũ, có phải Hàn Giang Khuyết rất đẹp trai không?"
Anh nâng khuôn mặt của cậu lên, khẽ hỏi.
Đương nhiên.
Phó Tiểu Vũ chán nản nghĩ ngợi, thậm chí còn cảm thấy không cần trả lời.
"Quả đúng là như thế, trước đây cậu ấy còn là Alpha đẹp nhất ở Bắc Tam Trung."
Hứa Gia Lạc chậm rãi nói: "Nhưng mà cậu không biết đấy thôi, lúc còn học cấp Ba, cậu ấy kém tuổi nên dậy thì muộn, chỉ cao hơn một mét sáu thôi còn thấp hơn cả Văn Kha cơ mà, lúc ấy bọn tôi ai mà gọi cậu ấy là Hàn công chúa là cái tên đó lại tức điên lên. Có điều bây giờ cậu ấy cũng đã cao đến một mét chín hai rồi, nếu còn gọi là Hàn công chúa nữa chắc cũng không giận như ngày xưa đâu."
Phó Tiểu Vũ còn chưa nói gì, nhưng một đôi mắt mèo đang nhìn vào Hứa Gia Lạc kia hiển nhiên là đang chăm chú lắng nghe.
"Còn cả chính bản thân tôi nữa," trêи gương mặt của anh mang theo ý cười gượng: "Trông cũng không đến nỗi nào đúng không? Dẫu sao hồi cấp Ba cũng tán được vô số Omega cơ mà, nhưng mà lúc đó tôi cũng có một chuyện rất bực, mie nó chứ tôi thường xuyên bị mọc mụn ở cằm luôn đấy."
"Thời đấy mà đi hẹn hò, sợ nhất là người khác cứ nhòm vào cái cằm của mình, lúc nào tôi cũng cảm thấy có phải là đang nhìn mấy cái mụn đó hay không. Bây giờ thì tốt rồi—— tôi đã hoàn toàn chẳng để ý đến nữa."
Hứa Gia Lạc vừa nói vừa kéo tay Phó Tiểu Vũ, đặt lên cằm mình.
Cảm giác của nơi đó cứ gai gai, đại khái chắc là bởi vì râu của Alpha đã mọc dài ra rồi, thật ra Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không cảm nhận được những dấu vết Hứa Gia Lạc đã nói qua.
Nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu đặt đầu ngón tay lên cằm Alpha như thế, cho nên mới không nhịn được sự tò mò nên lại sờ thêm một lát.
"Đều sẽ qua cả thôi—— những chuyện xui xẻo thời thanh xuân ấy."
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega trong lòng mình, gắng nhẫn nhịn những lời nói dông dài của bản thân, đến cuối cùng chỉ là lười biếng cười một cái, nói nhỏ rằng: "Phó Tiểu Vũ, đã qua rồi thì đừng để bị mắc kẹt trong đó nữa."
"... Ừm."
Qua một lúc rất lâu, Phó Tiểu Vũ mới khẽ đáp lại một tiếng, nhẹ như mèo con đang ngáy khò.
Cậu được Alpha thân mật ôm lấy, cảm thấy toàn thân mình từ trêи xuống dưới đều ngập tràn sự ấm áp xa lạ.
Không biết là vì sao, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại thất thần, nghĩ đến Hứa Gia Lạc tự đánh giá bản thân "cũng không đến nỗi nào", nhất thời cảm thấy lời đánh giá này không được công bằng cho lắm, thế nên mới không nhịn được phải ghé vào tai Alpha, nói rất nhỏ: "Hứa Gia Lạc, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai."
Không phải chỉ là cũng không đến nỗi nào thôi đâu.
Nhưng khi nói ra câu này, bản thân cũng lập tức thấy ngượng.
Cậu thật sự quê quá, ngốc quá, Hứa Gia Lạc thật ra có phải muốn hỏi ý kiến của cậu đâu.
Alpha nhíu mày lại, quan sát Phó Tiểu Vũ một hồi.
"Tôi cũng biết vậy." Anh phóng khoáng nói.
Trong đôi mắt hẹp dài của Alpha có sự xảo quyệt của loài cáo, ngừng lại một chút rồi bất chợt có ý xấu khi hỏi rằng: "Phó Tiểu Vũ, Hàn công chúa với tôi, ai đẹp trai hơn?"
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên không nói gì nữa.
Điều khiến bản thân cậu kinh ngạc chính là, trong lòng cậu đã lập tức có được câu trả lời.
Nhưng cho dù có thế nào, cậu cũng không nên đáp lại.
Bởi vì một lần vui vẻ mà khiến cho địa vị của Hàn Giang Khuyết nhanh chóng hạ xuống nhiều như vậy, rõ ràng sẽ thể hiện ra cậu là người vô cùng trọng sắc khinh bạn, thế thì xấu hổ lắm.
"Được rồi, không hỏi nữa không hỏi nữa."
Hứa Gia Lạc có hơi ủ rũ nhún vai một cái, cũng không ép Omega phải trả lời mà thấp giọng hỏi: "Phó Tiểu Vũ, cậu thích ăn hải sản đúng không?"
"Ừ."
"Hay lắm!" Alpha nháy mắt một cái nói: "Tôi là bậc thầy bóc vỏ đó nhé!"
Anh vừa nói rồi lại cúi người xuống, rất nhẹ, rất nhẹ, giống như hôn thoáng qua gò má của Omega một cái: "Phó Tiểu Vũ, tôi muốn đút hải sản cho cậu."
Nụ hôn đó, câu nói đó, đã khiến Omega hoàn toàn buông lỏng.
"Cách nhà tôi không xa có một quán hải sản hấp xào gì đều tuyệt hết." Hứa Gia Lạc nói tiếp: "Món càng cua ngâm rượu là món đỉnh nhất của quán đấy, có muốn nếm thử không?"
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha của mình.
Alpha của cậu, tạm thời là Alpha của cậu.
Suy nghĩ quá giới hạn này khiến Phó Tiểu Vũ run lên.
Khả năng tự kiềm chế của bản thân vào lúc này đều đã tan rã hết, chẳng qua là im lặng gật đầu một cái.
"Còn có cả tôm hùm đất đấy, muốn ăn không?"
Trong nháy mắt đó, Phó Tiểu Vũ nhớ đến lúc trước ở tòa tháp đôi, Hồ Hạ Hứa Gia Lạc Tiêu Vân bọn họ sau khi làm thêm đến tận nửa đêm thì cùng nhau gọi chút tôm hùm đất về ăn khuya.
Mà hôm đó cậu lại ăn món salad rau không có mùi vị gì kia, thậm chí ngay cả nước sốt cũng không cho vào.
Cậu nghĩ đến đây, lại gật đầu một cái nữa.
Cậu muốn.
"À đúng, uống chút gì nhỉ?"
Hứa Gia Lạc bỗng nhiên lại nhớ đến vấn đề này, anh ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nước có gas không? Nhà tôi có Perrier đấy."
Lần này anh lại chọn một thứ rất lành mạnh.
Thế nhưng mà——
MK.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại muốn, cậu khẽ nói: "Tôi muốn uống coca..."
Hạ An ở cạnh bên lúc này chợt ngẩng đầu lên meo một tiếng, như là có ý nhắc nhở.
"Không đường."
Vì thế sau vài giây bùng nổ ngắn ngủi, Phó Tiểu Vũ lại không nhịn được rén rén bổ sung thêm một câu.