Tô Y Lâm nằm trên giường, trằn trọc không yên, như thế nào cũng không ngủ được. Nhắm mắt lại, là hình ảnh cô đứng trong bệnh viện, nghe thấy bác sĩ thông báo mẹ cô đã qua đời, cô không thể tin được, muốn vọt vào phòng bệnh, cô không tin mẹ chưa nhìn thấy cô kết hôn đã cứ rời đi như vậy, cô không tin, không tin một chút nào. Cô vừa mới chạy vào, tay còn chưa chạm đến người trên giường, đã bị bố hất tay ra.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của bố.
“Mày đừng chạm vào bà ấy, mày có tư cách gì mà chạm vào bà ấy, chính mày, làm bà ấy tức mà chết… Mày đừng chạm vào bà ấy.” Nhâm Tông Diệu nhìn cô, cả người run rẩy.
“Bố…”
“Tao không phải bố mày, tao cũng không có đứa con gái như mày…”
Cô nhìn mẹ nằm yên lặng trên giường bệnh, giống như đang ngủ, thậm chí ngủ rất say, nhưng bác sĩ nói mẹ không còn hô hấp nữa, tim cũng đã ngừng đập. Cô rất muốn lấy tay chạm vào mẹ, sau đó nói cho bác sĩ ông ấy chẩn đoán sai rồi, mẹ chỉ đang ngủ rất say mà thôi, mẹ vẫn còn sống tốt, nhưng cô không dám đến chạm vào, không phải vì bố ngăn cản, mà vì sợ hãi kết luận của cô và bác sĩ đều giống nhau.
Cô nghe lời bố lặp lại, là cô khiến mẹ qua đời, sao họ lại sinh ra đứa con gái không nghe lời như cô, sao cô lại không ngoan như thế, làm mẹ tức giận đến ngã bệnh, sao cô lại đáng ghét như vậy. Nhâm Tông Diệu tức giận tới cực điểm, thậm chí nhịn không được đánh lên người cô, tựa hồ chỉ có làm vậy, mới khiến ông dễ chịu hơn một chút.
Cô quỳ gối trước giường bệnh của mẹ, để bố tùy ý mắng, tùy ý đánh, thậm chí cô còn nghĩ như vậy cũng tốt, nếu có thể làm mẹ quay trở về, cô có chết cũng đáng.
Là cô hại chết mẹ, sức khỏe mẹ vốn không tốt lắm, cô lại làm ra chuyện như vậy, bố nói không sai, cô chính là đứa con gái bất hiếu, hại chết mẹ mình, có đứa con nào lại làm ra chuyện đáng căm phẫn như vậy hay không.
Ở Đại học Minh Giang, chỉ cần là người có mắt, đều biết Nhâm Y Lâm thích Giang Thanh Dịch. Một cô gái, biến mình thành bộ dạng như vậy, còn mặt dày theo sau một nam sinh, còn có thể vì điều gì? Không ít nữ sinh có thiện cảm với Giang Thanh Dịch đều thảo luận sau lưng về sự tồn tại của Nhâm Y Lâm, quả thực là kì quái, đi theo Giang Thanh Dịch, nghĩ rằng như vậy sẽ làm Giang Thanh Dịch cảm thấy cô đặc biệt sao? Chẳng qua Giang Thanh Dịch coi cô là chân sai vặt miễn phí mà thôi, lại được chuyện cô chạy nhanh hơn bất kì ai nữa. Bản thân Nhâm Y Lâm không phải chưa từng nghe những lời này, nhưng nghe được thì thế nào, trong mắt cô, tất cả những người đó đều ghen tị, bởi vì dù có đổi lại thành mấy người đó, Giang Thanh Dịch cũng không cho họ đi theo anh, người có thể đi theo Giang Thanh Dịch, từ đầu đến cuối chỉ có một người, chính là – Nhâm Y Lâm.
Chỉ có một người, nghe lời này sao lại thỏa mãn lòng hư vinh như vậy, nói cách khác, đối với Giang Thanh Dịch thì chỉ có cô mới là một sự tồn tại đặc biệt, đích xác như thế, không phải sao?
Nhâm Y Lâm từng tiêu phí thời gian suy nghĩ, ý nghĩa của cô đối với Giang Thanh Dịch là gì, đáp án là người đặc biệt nhất trên đời. Anh lớn hơn cô một tuổi, hai người cùng lớn lên trong một đại viện, lúc cô học được cách gọi bố gọi mẹ, cũng học được gọi anh, chỉ là về sau dù thế nào cô cũng không chịu gọi Giang Thanh Dịch là anh, bởi vì khi đó cô biết, anh trai và em gái không thể nào ở bên nhau.
Ngày còn bé, khi lũ trẻ đi trộm thứ này thứ kia, cô sẽ canh chừng cho cả bọn. Lúc anh bị bố mẹ phạt, cô im lặng ở cạnh anh. Khi anh bị thầy giáo phạt chép bài tập, cô liền bắt chước chữ anh giúp anh chép bài. Khi anh làm loạn trốn nhà đi, cô lặng lẽ đưa tất cả tiền tiêu vặt của mình cho anh… Trên thế giới này ngoại trừ Nhâm Y Lâm cô, còn ai đối xử tốt với anh như vậy?
Thời cấp ba, khi anh ra ngoài đánh nhau, cô sẽ đi cùng anh, anh muốn đánh người, cô sẽ đưa cho anh vũ khí. Lúc tâm tình anh không tốt, cô trốn học đi uống rượu cùng anh, cho dù ngày hôm sau bị giáo viên chủ nhiệm bắt được mắng cho một trận, cô cũng thấy đáng giá, bởi vì người đó là Giang Thanh Dịch anh, không phải ai khác, là người mà cô vẫn luôn muốn lấy.
Khi đó, cô chưa từng biết, thứ tình yêu này, từ trước đến nay đều không tuân theo quy luật thứ tự trước sau, nó huyền diệu như thế, huyền diệu đến mức cô còn chưa kịp lý giải hoàn toàn, nó đã nảy sinh.
Nghe tin Giang Thanh Dịch theo đuổi mỹ nhân Khoa tiếng Trung Đại học Minh Giang, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nhâm Y Lâm là không tin, chuyện này chắc chắn là mọi người nói đùa, sao anh có thể theo đuổi người khác được, sao có thể. Cô nhìn thấy ánh mắt những người đó nhìn về phía cô tràn ngập sự thương hại, giống như đang nhìn một nữ sinh vừa thất tình, chỉ là họ đều lầm rồi, cho dù là Giang Thanh Dịch thật sự theo đuổi người khác, cô cũng không thất tình, cô và Giang Thanh Dịch ngay cả “tình” cũng không có, sao có thể thất tình được, hai chữ “thất tình” này, đối với một số người, có đôi khi cũng là một sự tồn tại đầy châm chọc.
Nhưng trong trường mọi người đều truyền tai nhau về sự kiện kia, cô muốn tìm anh, muốn hỏi anh cho rõ ràng, chuyện đó có phải là thật hay không, sao anh có thể thích La Tâm Du được. Rõ ràng lần trước khi nhìn thấy La Tâm Du, đám huynh đệ kia của anh đều hò hét ngắm mỹ nữ, còn anh chỉ nhìn thoáng qua, cười mở miệng: “Vậy cũng tính là mỹ nữ, ánh mắt các cậu kiểu gì vậy?”
Cách nói chuyện như thế, sao có thể thích được?
Cô tìm anh khắp trường, muốn tìm anh, để anh nói với những người đó, đính chính những tin đồn.
Nhưng rốt cuộc cô tìm được anh rồi, ở căng tin của trường, nơi đó có rất nhiều người đang đứng, bởi vì tất cả mọi người đều đang xem cảnh náo nhiệt. Cô đi qua, phát hiện mọi người đang nhìn Giang Thanh Dịch và La Tâm Du.
Lúc này Giang Thanh Dịch đang cầm lấy tay La Tâm Du, còn La Tâm Du thì nhíu mày, càng có thêm dáng dấp yếu đuối của một mỹ nữ, tuy rằng loại dáng dấp yếu đuối này làm người ta nhìn thì bỗng nhiên thấy không thoải mái, “Giang Thanh Dịch, anh buông ra.”
“Không buông.” Giang Thanh Dịch cười khẽ, giống một thiếu niên tinh nghịch, “Cứ không buông.”
“Anh thật… ấu trĩ.” Dường như La Tâm Du thực sự hơi tức giận.
“Anh chính là ấu trĩ, vì em mà ấu trĩ.” Giang Thanh Dịch vẫn cười.
La Tâm Du vừa tức vừa vội, cuối cùng đỏ mặt.
“La Tâm Du, anh thích em, anh hy vọng em trở thành bạn gái của anh.” Giang Thanh Dịch mang theo vẻ mặt chân thành.
“Giang Thanh Dịch, tôi không thích anh, cũng không thể trở thành bạn gái của anh.” Đột nhiên La Tâm Du vùng thoát khỏi tay anh, xuyên qua đám người chạy mất.
Rất nhiều người đều cười, có người nhìn Giang Thanh Dịch cười, “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.”
“Đó là đương nhiên.” Anh đứng trong đám người, cười đến có chút xấu xa, lại có chút tà ác.
Nhâm Y Lâm cũng đứng trong đám người đó, nhưng anh không nhìn đến cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, chuyện người khác nói đều là thật, anh thật sự theo đuổi La Tâm Du, nhưng rõ ràng anh không thích La Tâm Du, hơn nữa rõ ràng anh biết cô thực sự ghét La Tâm Du. Thành tích của cô không tốt lắm, mà Khoa tiếng Trung của trường này lấy điểm tương đối thấp so với các trường khác, vì thế cô chọn chuyên ngành này, cô có thể cảm thấy La Tâm Du thường nhằm vào mình, bởi vậy cô không có thiện cảm với La Tâm Du, cô còn từng đề cập tới chuyện này trước mặt Giang Thanh Dịch rồi.
Lúc ấy anh nói – Ai dám bắt nạt em, anh sẽ làm cho cô ta phải hối hận vì đã đến thế giới này.
Cách nói bá đạo mà có chút buồn cười, cô lại cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết đi được, khi đó cô là người duy nhất ở bên cạnh anh, là nữ sinh duy nhất ở bên cạnh anh, hiện giờ anh đã có đối tượng để theo đuổi, còn là người mà cô ghét nhất. Mà cô hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện xảy ra như thế nào…
Cô không thể tin được, hoàn toàn không tin.
Trong Khoa tiếng Trung, mỹ nữ khá nhiều, mà La Tâm Du được xem như một người đặc biệt, mọi người đều nói trên người cô ta có phong cách cổ điển, mà nguyên nhân Tô Y Lâm không thích cô ta là do cảm thấy cô ta giả tạo, còn rất thích khoe khoang, có phần cố ý muốn thu hút ánh mắt người khác.
Nếu không phải cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, thế nào cô cũng không thể tin được Giang Thanh Dịch thật sự thích La Tâm Du, đến mức phải theo đuổi để La Tâm Du trở thành bạn gái, mà đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy Giang Thanh Dịch vui vẻ như vậy, chẳng lẽ đó chính là thứ gọi là mị lực của tình yêu? Cô không biết, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Buổi tối, Thẩm Đại Ngưng đến đây với cô, Thẩm Đại Ngưng không tham gia kì thi đại học, hiện tại đã tiến vào giới giải trí, chỉ là chưa có tiếng tăm, bản thân Thẩm Đại Ngưng cũng không để ý, cô còn trẻ, vào cái vòng tròn này chính là cảm thấy chơi rất vui, thật sự là không có ý định nhờ đó mà nổi tiếng.
Sở dĩ Thẩm Đại Ngưng không tham gia kì thi vào đại học, thật sự là một chuyện kì lạ, bởi vì mùa hè năm lớp thật sự rất nóng, không sai, nguyên nhân ban đầu chính là điều này. Trường cấp ba của họ tạm thời còn chưa lắp điều hòa trong phòng học, ý của nhà trường là không thể nuôi dưỡng học sinh thành người yếu ớt như vậy. Thẩm Đại Ngưng nhắc mấy lần là quá nóng, bố Thẩm nghĩ phải lắp cho lớp con gái một chiếc điều hòa, có điều nếu chỉ lắp trong một lớp, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm, phải lắp cho cả trường, khi đó rốt cuộc Thẩm Đại Ngưng cảm thấy được vẫn là tiết kiệm một chút thì tốt hơn. Vì thế đợt học thêm chương trình học năm lớp , còn một tiết học cuối cùng trong ngày nhưng Thẩm Đại Ngưng cảm thấy quá nóng, liền lập tức về nhà, nói với bố cô, ở trường quá nóng, cô không muốn đi học. Khi nghe thấy con gái nói như vậy, bố Thẩm không nói hai lời, lập tức đến trường tìm hiệu trưởng, nói con gái ông không tham gia đợt học thêm, dù sao có học thêm hay không thì thành tích của con gái ông vẫn vậy, sau đó… hiệu trưởng đồng ý.
Kết quả, Thẩm Đại Ngưng ở nhà ngốc, cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật quá sung sướng, nếu thích thú như vậy, đến trường để làm gì? Cô bắt đầu có suy nghĩ này trong đầu, sau đó dứt khoát không học bài, đương nhiên, hai ông bà nhà họ Thẩm vẫn khuyên bảo cô một hồi, phát hiện cô thật sự không thích học, cảm thấy đời người không chỉ có học tập là con đường duy nhất, vì thế chiều theo ý con gái.
Sau đó, Thẩm Đại Ngưng được người phụ trách một tạp chí nhìn trúng, bắt đầu chụp một vài tấm ảnh bìa và hình minh họa, dần dần tiến vào giới giải trí, hiện giờ đã đạt được chút thành tích.
Thẩm Đại Ngưng đến đây xem Nhâm Y Lâm, liền phát hiện Nhâm Y Lâm cả người mệt mỏi, nhìn qua không có chút tinh thần nào.
“Cậu làm sao vậy? Lần trước nhìn cậu vẫn tốt mà, sao giờ lại biến thành thế này?” Thẩm Đại Ngưng mang theo vẻ mặt khó hiểu.
“Đại Ngưng.” Nhâm Y Lâm gần như khóc nức nở, “Cậu nói tớ nên làm gì bây giờ?”
“Làm sao vậy?” Thẩm Đại Ngưng hoàn toàn không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh ấy thích người khác… Anh ấy theo đuổi người khác… Cậu nói xem sao anh ấy có thể như vậy, anh ấy biết rõ tớ ghét La Tâm Du, sao anh ấy có thể đối xử với tớ như vậy, sao có thể đối xử với tớ như vậy?” Nhâm Y Lâm ôm Thẩm Đại Ngưng, nhịn không được xúc động muốn khóc, “Vì sao lại biến thành như vậy? Cậu nói xem vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?”
Thẩm Đại Ngưng vỗ nhẹ vào lưng bạn tốt, “Bởi vì Giang Thanh Dịch theo đuổi nữ sinh khác, cho nên cậu khó chịu?”
Nhâm Y Lâm chỉ cúi đầu khóc, dường như rất đau lòng, cũng hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Thẩm Đại Ngưng đẩy bạn từ trong lòng ra, “Y Lâm, thật ra có một câu tớ đã sớm muốn nói với cậu, nhưng vẫn không có cơ hội.”
Nhâm Y Lâm nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi – cậu muốn nói với tớ điều gì?
“Cậu ở bên cạnh Giang Thanh Dịch lâu như vậy, có từng nghĩ tới khả năng này hay không, cậu vẫn đợi chờ như vậy, anh ấy liền coi cậu là anh em, cũng không nghĩ đến khả năng gì khác, cũng không sinh ra tình cảm gì, cho đến khi anh ấy gặp được nữ sinh anh ấy thích…” Thẩm Đại Ngưng nói đến đây thì trầm mặc trong chốc lát, “Ý của tớ là, có lẽ cậu gần gũi với anh ấy quá, nên anh ấy dần coi đó là một thói quen, vì vậy sẽ không cân nhắc đến cái gọi là tình cảm…”
Nhâm Y Lâm lắc đầu, “Tớ không hiểu ý của cậu là gì, tớ thích anh ấy như vậy, tớ ở bên cạnh anh ấy là sai sao? Tớ làm sai việc gì?”
Thẩm Đại Ngưng hé miệng, kỳ thật, cũng không làm gì đi. Bất luận Giang thanh Dịch có thái độ gì, nhưng Nhâm Y Lâm đi theo Giang Thanh Dịch thực sự rất vui vẻ, người khác không biết, nhưng cô rất rõ ràng. Vì sao người ta rơi vào lưới tình, chỉ là vì có thể trải nghiệm thứ tình cảm kì diệu đó mà thôi, nếu Nhâm Y Lâm đi theo Giang Thanh Dịch, nhận được lại chính là niềm vui, vậy cần gì phải suy xét xem tác dụng của việc đó là gì và nó có phải mơ tưởng hay không, dù sao chỉ cần cô ấy vui vẻ là được.
“Cậu không sai.” Thẩm Đại Ngưng nhẹ nhàng thở dài.
Nhâm Y Lâm lại hết sức bất bình, “Nhất định là La Tâm Du quyến rũ anh ấy, tớ nói cho cậu biết, La Tâm Du đó không đơn giản như bề ngoài đâu, tớ cảm thấy cô ta rất xấu xa… Nhất định là do cô ta quyến rũ, lại còn cố tình mang theo bộ dạng hiền lành vô tội như thế, còn không đồng ý, giả bộ giống như vậy cơ, tớ dám cam đoan, lúc cự tuyệt trong lòng cô ta hẳn là đang mừng thầm đấy.”
Nhâm Y Lâm như vậy làm Thẩm Đại Ngưng nở nụ cười, nhưng không cười thành tiếng.
Ngay cả vào thời điểm này, Nhâm Y Lâm cũng chỉ trách La Tâm Du quyến rũ Giang Thanh Dịch, chứ chưa từng trách Giang Thanh Dịch bao giờ, đây có lẽ gọi là yêu nhỉ, không nỡ trách người mình yêu, vì thế chỉ có thể trách tội người khác.