Tình Yêu Hoa Cỏ

chương 97: minh tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huỳnh Hoa vừa dứt tiếng điểm nhẹ chân xuống đất tung người lao vào giữa vòng chiến. Tên sử dụng côn đang ra chiêu định đánh vào Dương Long thấy Hoa xuất hiện liền trở tay đánh mạnh về phía cô. Hoa nhẹ nhàng tránh khỏi cùng lúc vương tay ra chộp lấy đầu côn y đang cầm. Cô phát lực ra tay, vừa chạm lực đạo hùng mạnh của cô gã đó lập tức kinh hoảng vội buông tay để tránh bị nội thương. Tay phải đoạt côn tay trái của Huỳnh Hoa đồng thời phất ra, luồng kình phong mạnh mẽ đẩy gã dùng côn ban nãy phải bật lùi về sau hơn năm bước.

Ngay sau đó Huỳnh Hoa xoay tay, đoạn côn vừa đoạt được từ tay gã kia đánh thẳng vào vũ khí một tên đồng bọn của gã. Lực cô đã mạnh, cây côn lại nặng, vũ khí tên kia rời tay bay cắm vào vách quán. Hai kẻ khác lập tức lao đến vung vũ khí tấn công, Huỳnh Hoa ném đoạn côn trúng vào tay một kẻ đang giao thủ với Long, vũ khí y rời tay cùng cây côn bay ra quãng xa rơi xuống đất.

Huỳnh Hoa cười nhẹ vươn hai tay không cùng lúc chộp hai vũ khí hai kẻ tấn công mình đồng thời hất mạnh. Hai kẻ ấy nghe nguồn nội lực ồ ạt lấn áp vào người vội buông vũ khí lùi lại, chúng không ngờ lực đạo Huỳnh Hoa đẩy ra quá mạnh, chúng tuy buông tay vẫn không chững lại được toàn thân bị nâng bỗng văng bật ra sau. Lúc không tự chủ hai kẻ đó va vào thứ gì đó, thứ đó bật ngay ra sau, khi định thần lại mới biết thứ nằm bên dưới là đồng bọn của mình.

Cả bọn bò dậy dùng tay không nhào lại tấn công. Huỳnh Hoa hừ giọng, thủ trảo vươn ra, sau một thoáng cả bọn năm tên bị Huỳnh Hoa túm lấy ném vào góc nhà, té chồng lên nhau thành một đống. Từ nãy đến giờ Dương Long đã lùi ra để Huỳnh Hoa thỏa thích vui chơi. Thấy cô hạ xong bọn người kia anh chỉ cười nhẹ, anh biết bọn người này đối với Huỳnh Hoa cầm cự được bao nhiêu đó hẳn cô đã rất nương tay rồi!

Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn bọn người kia đang kinh hoảng lồm cồm bò dậy, cao giọng hỏi:

- Thế nào, từ nay chừa thói ăn quỵt lại còn hóng hách không thì bảo.

- Dạ dạ xin chừa, xin nữ hiệp tha mạng.

- Gì mà nữ hiệp?

- Dạ, dạ xin tiểu thư tha mạng.

- Gì mà tiểu thư, ta là chủ của quán trọ này, lũ quỷ các ngươi trông mặt cho kĩ vào, rồi sau này chớ đến ghẹo gan bổn cô nương.

Bọn năm người dập đầu rối rít kêu lên:

- Dạ, dạ, xin cô chủ tha mạng cho.

- Ta không giết các ngươi, nhưng tội sống không thể tha.

Tất cả dập đầu:

- Cô chủ sai gì chúng tôi cũng làm, bảo gì tôi cũng nghe, chỉ xin tha mạng.

- Mấy hôm nay các ngươi đã ăn uống thỏa thích lại đập phá chán chê rồi… giờ thì trả tiền lại đây!

- Vâng, vâng, bao nhiêu thưa cô chủ.

- Ngoan vậy tốt đó.

Hoa tủm tỉm cười xòe bàn tay đưa ra trước mặt chúng, chúng ngây người ra. Hoa nghiêm mặt, chúng rối rít:

- Dạ… là năm lượng ạ?

- Không phải?

- Là… năm chục lượng?

- Là năm trăm lượng.

Tên được gọi đại ca mau mau lấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Hoa rồi khép nép nhìn cô dò ý. Huỳnh Hoa nhếch môi gằn giọng:

- Là mỗi tên năm trăm lượng, năm tên là hai ngàn năm trăm lượng, mau lên!

- Dạ, dạ…

Chúng quýnh quáng làm theo lời “bà chủ quán”. Huỳnh Hoa cầm xấp ngân phiếu cau mày:

- Có tiền đầy túi lại giở bài ăn quỵt đáng đánh đòn hay không đây?

- Dạ đáng!

- Một tên bao nhiêu roi?

- Một roi.

- Cái gì?

- Tùy bà chủ.

- Mười roi một tên! Đại Hắc lấy roi ra đây cho ta.

- Tuân lệnh!

- Cậu đánh cho chúng mỗi tên mười cây cho ta.

- Dạ.

Đại Hắc chạy vào trong vác khúc cây vừa to vừa dài chạy ra, mấy tên kia ngoác miệng kinh hoàng. Huỳnh Hoa quát lên:

- Đánh chúng cho chừa thói quỵt nợ.

Đại Hắc lập tức làm theo. Năm tên ăn quỵt bị đánh la ầm lên. Bị đánh xong, cả năm tên nhìn Huỳnh Hoa dò xét:

- Xong rồi, cô chủ cho chúng tôi đi được chưa ạ?

- Không được đi. Muốn rời khỏi đây… phải bò ra!

Bọn năm người đưa mắt nhìn nhau rồi mau lẹ bò ra cửa quán chuồn thẳng. Hoa quay lại Đại Hắc đưa cho anh xấp ngân phiếu:

- Một phần sửa lại các bàn ghế đã gãy, xây cất thêm mười phòng cho quán trọ, còn lại anh em chia nhau.

- Đa tạ đại tỷ.

- Bây giờ cũng gần tối rồi, ta phải về, sau này quán trọ có xảy ra bất cứ chuyện gì phải lập tức báo cho ta, biết không?

- Vâng!

- Long ca, sắp tối rồi, mình về thôi.

- Ờ.

Cả hai cùng rời Việt Xuân Yên, cưỡi ngựa sóng đôi bên nhau. Long chép miệng:

- Năm tên đó võ công cũng khá đấy chứ.

- Mặt mày cũng sáng sủa lại đi ăn quỵt lại còn làm giọng ta đây giỏi võ, muốn đánh ai thì đánh, đập phá gì thì tự nhiên đập phá, thật là đáng ghét.

- Bị một vố này chắc bọn chúng không dám bén mảng đến nữa đâu.

- Cũng không hẳn, nếu chúng tìm thêm được viện binh thì không ngần ngại đối đầu lại chúng ta đâu.

- Vậy thì quán trọ gặp nguy mất.

- Bởi vậy em mới bảo Đại Hắc, là nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải cho em hay.

- Trời sắp tối thật rồi!

- Về mau thôi.

Hoa thúc ngựa phi nhanh. Long cũng thúc ngựa phi mau theo. Đôi ngựa lao vút đi giữa ánh vàng nhàn nhạt của hoàng hôn. Về đến nơi thì trời cũng vừa tối hẳn, Huỳnh Hoa vừa bước vào cửa Thập Toàn từ trong chạy ào ra kêu lên:

- Nhị tỷ về rồi, thật là hay.

Hoa ngạc nhiên:

- Có chuyện gì?

- Nhị tỷ hãy vào xem đại ca đệ, anh ấy…

- Minh Minh thế nào?

- Tự dưng anh ấy phát sốt, sốt rất cao, mê man. Bình ca thì từ sớm đã ra ngoài…

- Được rồi, để tỷ vào xem.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa lao vào nhà. Trong phòng Hồ Kỳ và Kim Cúc đang lo lắng ngồi cạnh Minh Minh. Huỳnh Hoa đặt tay vào cổ và lên trán anh, quả nhiên anh sốt rất cao. Hoa quay sang mọi người dịu giọng:

- Mọi người cứ đi nghỉ, Minh Minh có con lo rồi, không sao đâu.

Hồ Kỳ, Kim Cúc chần chừ một lúc cũng rời khỏi. Thập Toàn và Dương Long vừa lúc chạy theo vào. Dương Long lo lắng hỏi:

- Minh Minh thế nào?

- Chỉ sốt cao, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi bị thương, không việc gì đâu. Anh và tam đệ cứ về nghỉ ngơi. Đêm nay… em ở lại đây với Minh Minh.

Dương Long gật đầu cùng Thập Toàn rời khỏi. Huỳnh Hoa lấy trong người ra lọ thuốc, đưa lên miệng hớp một ngụm rồi cúi xuống luồn tay qua gáy Minh nhẹ nâng đầu anh lên. Sau đó cô cúi xuống, cách nhanh nhất, dễ dàng nhất cho người bệnh đang mê man uống thuốc là dùng mồm để mớm.

Xong, Huỳnh Hoa đứng lại lặng nhìn Minh chìm sâu trong giấc ngủ mê. Một thời con tim đa tình của cô đã vì anh mà rung động, sau bao biến cố rồi rời xa, mọi thứ đang dần chìm vào quên lãng thì lại gặp nhau trong cảnh ngộ này. Vừa rồi khi đôi môi chạm lại đôi môi, Huỳnh Hoa bất giác nhớ về một thời quá khứ nồng nàn và ấm áp. Nhìn trở lại anh lúc này, tiều tụy, xác xơ, Huỳnh Hoa không nén được nỗi xót xa. Tiếng thở dài bật lên giữa đêm đen tịnh mịch.

Uống thuốc xong, cơn sốt của Minh Minh hạ dần. Hơn một canh giờ trôi qua, Huỳnh Hoa đặt tay lên trán anh thấy nhiệt độ trở lại bình thường cô mới thở phào nhẹ nhõm. Huỳnh Hoa ngồi bên cạnh Minh Minh, thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Nửa khuya, anh cựa mình tỉnh dậy, trong cơn mơ màng anh nói muốn uống nước. Huỳnh Hoa rót tách nước rồi nhẹ đỡ anh ngồi dậy kề tách nước vào môi anh, Minh Minh hớp được vài ngụm lại ngã người vào lòng Huỳnh Hoa ngủ thiếp đi. Cô nhẹ đặt anh nằm xuống, kiểm tra thân nhiệt anh lần nữa, thấy nhiệt trong cơ thể anh đã hoàn toàn trở lại như trước cô mới an tâm ngồi dựa lưng vách, khẽ nhắm mắt lại.

Vừa khép mắt Huỳnh Hoa nghe như có tiếng ai đó gọi mình, nửa như gần nửa như xa:

- Quyên nhi, Quyên nhi.

Huỳnh Hoa nhẹ nhàng mở mắt nhìn quanh tìm kiếm xem ai vừa mới gọi mình. Cô thấy cánh cửa phía trước nhẹ nhàng mở ra và một người bước vào phòng. Bóng dáng đó ban đầu hơi mơ hồ nhưng khi đến gần hơn Huỳnh Hoa có thể nhìn rõ dung mạo người đó. Huỳnh Hoa mừng rỡ kêu lên:

- Nghĩa phụ!

- Bấy lâu con gái khỏe không?

- Dạ, con rất khỏe.

- Con đã tìm được cha mẹ mình rồi phải không?

- Dạ, phải.

- Ta chúc mừng con!

- Nghĩa phụ người cũng khỏe chứ?

Người đang đứng trước mặt Huỳnh Hoa chính là Minh Tâm, người cha nuôi hết mực yêu thương cô ngày trước. Trong cả một đời phong ba lang bạt, có lẽ người nghĩa phụ này là người Huỳnh Hoa yêu thương kính trọng nhất trong tất cả những người thân thuộc của cô.

Chợt Minh Tâm bật cười. Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi:

- Nghĩa phụ cười gì ạ?

- Ta vui vì xa cách bấy lâu mà con gái vẫn còn nhớ đến ta.

- Đối với con, người có ân tái tạo, ân sâu đó suốt đời con làm sao có thể quên. Mà… người chưa trả lời câu hỏi của con, người dạo này có được khỏe hay không?

Minh Tâm xoay người một vòng rồi âu yếm nhìn con gái sau đó đưa tay vỗ vào ngực mình “bình bình”, cười nói:

- Con xem ta thế này là người khỏe mạnh hay đau yếu nào?

- Thấy người khỏe như vậy con rất vui.

Minh Tâm cười hiền:

- Xa cách mấy năm đã lớn thế này rồi à? Có lẽ gả chồng được rồi. Tiếc là ta không diễm phúc dự hôn lễ của con gái.

Minh Tâm nói rồi cất tiếng thở dài. Quyên khinh ngạc:

- Sao vậy nghĩa phụ, người lại phải đi đâu nữa à? Xa cách bấy lâu, mới được gặp nhau, người định không ở bên con thêm thời gian nữa hay sao?

- Ta cũng muốn lắm, nhưng không thể con gái à! Hôm nay, ta đến tìm con có đến hai mục đích, thứ nhất là thăm con, thứ hai là nhờ con đặt tên cho ta.

Hoa nghe xong kinh ngạc hỏi lại:

- Người vừa nói gì thế, con không hiểu, hay con nghe nhầm? Đặt tên…

- Con không nghe nhầm đâu!

- Người nhờ con đặt tên cho người?

- Đúng vậy…

- Nghĩa phụ, người nói vậy là có ý gì?

Minh Tâm nở nụ cười buồn:

- Thật ra thì ta đã không còn là kẻ sống trên dương thế. Đối diện con đây chỉ là hồn phách tinh anh. Ta lại sắp phải đầu thai chuyển thế làm người.

- Đầu thai chuyển thế…

Đúng rồi, Huỳnh Hoa nhớ trước đây nghĩa phụ đã bị Xích Hoằng giết hại, chính tay cô thiêu xác của ông.

- Trên đường đi ngang qua đây ta ghé vào thăm con tiện nhờ con một việc, là hãy đặt tên cho ta, là Minh Tâm! Ta muốn kiếp sau ta cũng được mang cái tên này, cái tên mà trước kia sư phụ đặt cho ta với mong ước lương tâm ta trong sáng và ta đã được sống một kiếp người không thẹn với lòng. Ta mong kiếp sau của mình cũng được như thế nên đến nhờ con giúp ta giữ lại cái tên Minh Tâm cho kiếp sau của mình. Hy vọng kiếp sau, tâm hồn của ta cũng được cái tên ấy soi đường mở lối, sống một đời không thẹn với lòng. Quyên nhi hứa với ta!

- Vâng, con hứa.

- Ta cảm ơn con.

- Nghĩa phụ đừng nói vậy, con…

Hoa chưa kịp hết ý Minh Tâm đã cướp lời:

- Đã đến lúc ta đi rồi, không thể nói chuyện nhiều với con được. Quyên nhi, lời hứa vừa rồi con nhớ đừng quên.

- Vâng!

- Lời cuối cùng ta chúc con và người con yêu thương được dày duyên mai trúc, hạnh phúc trăm năm. Thôi ta phải đi, từ biệt tại đây!

Câu cuối cùng của Minh Tâm vừa dứt bóng ông đã mờ đi như sương khói, rồi vụt biến tan như làn gió thoảng. Hoa định gọi theo thì giật mình tỉnh giấc, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, đã lâu rồi cô mới mơ thấy lại nghĩa phụ của mình. Huỳnh Hoa ngẩn người nhớ lại những lời ông nói trong mơ, sao lại là từ biệt, đặt tên là như thế nào. Huỳnh Hoa mơ hồ không hiểu.

Ngồi ngẫm nghĩ một lúc Huỳnh Hoa đưa tay sờ lên trán Minh Minh, cơn sốt hoàn toàn biến mất. Bên ngoài có tiếng gà báo sang canh, Huỳnh Hoa vươn vai đứng dậy trở về phòng. Trời sáng hẳn, Minh Minh bừng tỉnh giấc thấy mẹ và em trai đều có mặt trong phòng, ai cũng lo lắng nhìn mình.

Huỳnh Hoa từ ngoài bưng chén thuốc và điểm tâm sáng vào, cười hỏi:

- Minh ca, anh thấy trong người thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?

Minh khẽ lắc đầu:

- Không có!

- Vậy thì tốt rồi! Ăn sáng và uống thuốc thôi!

Kim Cúc dịu giọng:

- Quyên nhi, để cho dì.

Huỳnh Hoa cười tươi đưa chén thuốc và thức ăn sang cho Kim Cúc. Thập Toàn đỡ Minh ngồi dậy cho mẹ đút thuốc cho anh. Huỳnh Hoa vừa đưa tay lấy đỉnh xông hương định mang đi đổi thì từ ngoài Trọng Nghĩa chạy ào vào, kêu lên:

- Tiểu thư ơi tiểu thư, xin cứu mạng!

Hoa giật mình:

- Cứu mạng ai? Đã xảy ra chuyện gì?

- Phương Nhi… hãy cứu lấy mẹ con cô ấy!

- Phương Nhi bị làm sao?

- Ban nãy khi thức dậy cô ấy đang định ra ngoài ăn sáng thì bỗng dưng thấy đau bụng, càng lúc càng đau dữ dội hơn, không đi được. Đệ không biết cô ấy bị gì nữa, tiểu thư hãy đến xem giùm.

Những người trong phòng nghe Trọng Nghĩa nói thì hơi hoảng chỉ mình Huỳnh Hoa chớp chớp mắt, cười nói:

- Ngốc à, Phương Nhi sắp sinh đó, còn không đi gọi bà đỡ về?

Trọng Nghĩa ngoác miệng kinh ngạc hỏi:

- Như thế là sắp sinh à?

Huỳnh Hoa quát lên:

- Còn đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì. Mau đi gọi bà đỡ về.

- Nhưng đi đâu để gọi về, đệ đâu biết bà đỡ ở đâu. Tiểu thư tỷ… hãy giúp giùm luôn có được hay không, tiểu thư là đại phu mà?

- Trước giờ ta có đỡ đẻ lần nào đâu, chỉ mới học trong sách thôi á!

- Nhưng Phương Nhi sắp chịu không nổi rồi.

- Được rồi. Theo ta.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa phóng người ra khỏi phòng, Trọng Nghĩa cũng vội vàng chạy theo. Minh Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi:

- Phương Nhi đã thành gia lập thất rồi à?

Thập Toàn gật đầu:

- Tỷ ấy và Trọng Nghĩa đã thành đôi rồi, đứa con này là đứa đầu lòng của họ.

Minh Minh nghe vậy mỉm cười:

- Vậy là cô ấy tìm được hạnh phúc của mình rồi. Thật may hôn sự ngày trước không thành nếu không cô ấy đã phải chịu khổ cả đời.

Kim Cúc nén tiếng thở dài. Thập Toàn cười nói:

- Đại ca đã uống thuốc rồi hãy nằm nghỉ đi nhé. Mẹ, chúng ta cùng qua xem Phương Nhi sanh trai hay gái đi!

- Ừm, Minh nhi, con hãy từ từ tịnh dưỡng đi nhé.

- Dạ.

Phía trước gian phòng của Phương Nhi, có khá đông người đi đi lại lại. Ai nấy đều lo lắng căng thẳng. Khi Thập Toàn và Kim Cúc đến nơi thì thấy Hồ Kỳ và Hải Bằng cũng có mặt nơi đó. Thập Toàn lo lắng hỏi:

- Nghĩa ca, Phương Nhi tỷ tỷ sao rồi?

Trọng Nghĩa lắc đầu:

- Không biết nữa, tiểu thư vừa đến lập tức đuổi tất cả ra, rồi đóng cửa lại chỉ cho mấy nữ hầu vào…

Lúc sau, bên trong có tiếng khóc trẻ con vọng ra, Trọng Nghĩa lập tức nhảy cẫng lên mừng rỡ. Không chỉ mình Trọng Nghĩa vui mừng, mọi người có mặt ở đây ai nấy đều thở phào, đôi môi nở cụ cười tươi. Lúc sau nữa đứa bé nín khóc, mọi người trở lại trạng thái lo lắng ban đầu. Và rồi cánh cửa bật mở, Huỳnh Hoa cao giọng gọi:

- Mọi người có thể vào.

Trọng Nghĩa là người đầu tiên chạy ào vào. Thấy Phương nhi nằm im lặng thì lo lắng:

- Phương Nhi… làm sao vậy?

Huỳnh Hoa bế đứa bé được bọc trong chéo vải bông, nghe Nghĩa hỏi không nén được bật cười:

- Ngốc à, vợ cậu mới sinh nên mệt, ta bảo nhắm mắt dưỡng thần chứ có làm sao đâu mà phát hoảng.

Trọng Nghĩa quay lại nhìn Huỳnh Hoa, gương mặt đỏ ửng lên. Huỳnh Hoa cười hiền:

- Cũng may Phương Nhi sinh không khó nên mẹ tròn con vuông rồi. Trọng Nghĩa chúc mừng cậu đã được làm cha, này bế con cậu đi, cẩn thận đó.

Đứa bé trong tay Huỳnh Hoa đang nằm im ngủ một cách ngon lành. Cô chuyền tay sang cho Nghĩa, anh vừa bế vào lòng đứa bé lập tức giẫy giụa khóc tướng lên. Trọng Nghĩa rối bời, kêu:

- Tiểu thư… làm… làm sao giờ…?

Hoa cười khúc khích:

- Ôi, cha vụng về quá nên không chịu rồi, đưa đây cho ta.

Trọng Nghĩa trao đứa bé lại cho Huỳnh Hoa. Cô bế lên tay nhẹ nhàng đung đưa, chỉ một lúc đứa bé không khóc nữa. Trọng Nghĩa gải gải đầu:

- Sao… sao kỳ vậy?

Nhi mở mắt nhỏ giọng hỏi:

- Nghĩa ca, con mình là trai hay gái vậy?

Trọng Nghĩa mới ào vào, vừa ẳm con lên nó đã giẫy giụa gào khóc nào biết trai gái, anh đưa mắt nhìn Hoa có ý hỏi, anh cũng đang thắc mắc. Huỳnh Hoa cười tươi:

- Là con trai, rất giống cha, y như đúc ra từ một khuôn vậy. Cha và Đoàn thúc phụ xem xem, phải vậy không?

Huỳnh Hoa nghiêng mặt đưa bé ra cho mọi người xem, tất cả gật gù:

- Đúng là giống như tạc, cái môi mỏng này, lớn lên nhiều chuyện cả nhà mệt phờ với thằng bé cho xem.

- Ừ, giống Nghĩa nhi y hệt!

Trọng Nghĩa lại lần nữa đỏ bừng mặt, quay lại nhìn Phương Nhi, anh hơi xịu mặt:

- Phương Nhi à, anh nghe người ta nói lúc có mang trẻ con mà hận người nào… lúc sinh con sẽ rất giống người ấy, em sinh con giống anh có phải em còn hận anh lắm không?

Phương Nhi cười hiền hòa, khẽ lắc đầu, dịu giọng:

- Không, em không còn giận hờn gì anh nữa, em thương anh!

Nghĩa mừng rỡ ngồi xuống cạnh Phương Nhi, cô tươi cười nhìn anh. Trọng Nghĩa lo lắng hỏi:

- Em đã khỏe hơn chưa?

- Khỏe rồi, đỡ em ngồi dậy đi, em muốn bế con!

Nghĩa nhẹ luồng tay xuống bờ vai của vợ đỡ cô ngồi lên. Phương Nhi nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào má Nghĩa, anh choàng tay ôm lấy bờ vai vợ cho cô dựa hẳn vào bờ ngực lực lưỡng của mình. Hoa nhìn đôi vợ chồng trẻ cũng mừng vui cho họ. Cô bước đến cạnh, trao đứa bé cho Phương Nhi:

- Phương Nhi, nhóc cưng của muội nè, bế cho nó lấy hơi mẹ đi.

Đứa bé vừa qua tay Nhi lập tức quấy lên khóc không thể nào dỗ được. Phương Nhi đưa trả lại cho Huỳnh Hoa thì nó nín. Sau đó Huỳnh Hoa đưa lại cho Nhi, đứa bé lại khóc, cả nhà kinh ngạc nhìn nhau. Kim Cúc nghĩ Phương Nhi vì mới có con lần đầu nên còn vụng về, bà giành bế đứa bé, nhưng dỗ thế nào nó cũng không nín khóc. Vào tay Nhật Lan nó càng quấy khóc dữ hơn chỉ khi nào trong tay Huỳnh Hoa thì nó nín khóc rồi sau đó bật cười.

Huỳnh Hoa còn đang kinh ngạc, những chuyện trong giấc mơ bất chợt hiện lên trong đầu, cô nhớ lại lời Minh Tâm, đặt tên? Cô cúi xuống nhìn xuống đứa bé, đôi môi nhỏ xinh vểnh lên như muốn nói, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào gương mặt của cô. Đôi bàn tay nhỏ bé, hồng hào huơ huơ vào không gian, trông thật đáng yêu. Huỳnh Hoa đưa ngón tay út chạm vào bàn tay bé nhỏ, đứa bé liền nắm lấy, cô cười dịu giọng:

- Tâm nhi ngoan, đừng khóc nữa! Không khóc cô cô thương, ba mẹ thương, ngoan nào, qua với mẹ đi nha. Phương Nhi, bế em bé đi!

Huỳnh Hoa không chắc giấc mơ ứng nghiệm, chỉ vì mới mơ và rồi mọi chuyện xảy ra nên cô gọi thử như vậy. Cô không tin giấc mơ nhưng không hiểu sao trao đứa bé sang tay Phương Nhi lần này nó không khóc nữa, nó cười! Mọi người ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Bây giờ thì Huỳnh Hoa tin những gì Minh Tâm nói, cô quay sang Phương Nhi dịu giọng:

- Phương Nhi, ta có một thỉnh cầu mong muội chấp nhận…

- Tiểu thư cứ nói!

- Hãy đặt tên cho đứa bé là Minh Tâm, để sau này nó có một trái tim trong sáng.

Phương Nhi nhìn sang Trọng Nghĩa, anh gật đầu:

- Được, đó cũng là một cái tên hay!

Phương Nhi hơi thắc mắc:

- Nhưng vì sao lại là Minh Tâm?

Hoa chợt trầm giọng:

- Đó là lời kí thác của một người, đúng hơn là của một linh hồn.

Mọi người nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Người đó nhờ tôi xin cha mẹ kiếp sau của mình đặt tên là Minh Tâm.

Mọi người không ai hiểu những gì Huỳnh Hoa nói nhưng vợ chồng Phương Nhi đồng ý đặt tên cho đứa con đầu lòng là Minh Tâm theo đề nghị của Huỳnh Hoa. Sau ngày hôm đó, mỗi lần đứa bé quấy khóc không ai có thể dỗ Phương Nhi thường mang đến đưa cho Huỳnh Hoa. Lần nào cũng vậy, chỉ cần Huỳnh Hoa chạm tay vào Minh Tâm không khóc nữa. Kể từ đó tình cảm giữ con trai Phương Nhi và Huỳnh Hoa ngày càng khắng khít.

Hơn một tháng sau vết thương ở chân Minh Minh mới hoàn toàn lành lại. Ngày tháo băng Huỳnh Hoa cười nói với anh là "anh có thể đi", tuy nhiên đã lâu rồi anh không tự đi bằng đôi chân mình, nên cảm thấy “hoảng sợ”. Buổi sáng hôm ấy Hồ Kỳ đích thân dìu anh đi từng bước, đôi chân yếu ớt của anh vẫn chưa chịu nghe lời nên anh phải dựa hẳn vào Hồ Kỳ mới có thể bước đi. Khoảnh khắc ấy một cảm giác ấm áp lan tỏa, Minh Minh thật sự muốn bật khóc lên thành tiếng!

Chiều hôm đó, Huỳnh Hoa bên anh, cô dìu anh bước đi. Hơn bao giờ hết, Minh Minh biết Huỳnh Hoa không còn là người con gái yếu đuối dịu dàng mình quen ngày trước. Cô dữ dằn và mạnh mẽ, lời cô như mệnh lệnh khiến anh khó lòng cưỡng lại. Nửa tháng sau, tuy Minh Minh có thể tự mình đi lại nhưng vẫn còn rất yếu và khập khiễng. Nhưng bao nhiêu đó quá đủ rồi, anh vẫn còn có thể đi trên đôi chân của chính mình, anh cảm thấy mình nợ người con gái ấy.

- Tiểu thư, đa tạ đã giúp tôi có thể đi lại bằng chính đôi chân mình!

Anh nhớ mình đã nói với cô như vậy. Và cô cười:

- Lại nữa rồi, sao cứ gọi em là tiểu thư hoài vậy, đã quên những gì em nói hôm qua rồi sao?

- Cô nương…

- Không phải cô nương. Là muội muội…

- Nhưng tôi và tiểu thư…

- Lại nữa rồi! Được rồi, cứ gọi em bằng tên cũng được.

- Huỳnh Hoa, à không phải, là Lệ Quyên mới phải!

Huynh Hoa cười:

- Tên nào chẳng là tên em.

Cô vẫn tươi cười như ngày nào, cô vẫn gần anh như thế nhưng sao anh lại cảm thấy xa xôi. Không phải do cô mà do anh đã tự mình đánh mất tất cả, là anh buông bỏ mọi thứ để biến mình thành một kẻ trắng tay. Và ngay lúc này đây anh cảm nhận được cô đã rất xa tầm tay với của mình, định mệnh không cho anh chạm vào cô nữa. Thân phận và giai cấp cũng vô tình chia cách hai người. Minh Minh đang nương theo sức nâng của Huỳnh Hoa để bước bất chợt anh thu tay lại, toàn thân lập tức loạng choạng chực ngã. Huỳnh Hoa vội đưa tay chụp lấy tay anh kéo anh dựa vào mình, lo lắng hỏi:

- Minh Minh, sao vậy?

Minh Minh chỉ lắc đầu. Huỳnh Hoa khẽ giọng:

- Mệt rồi à?

Anh chỉ im lặng nhẹ gật đầu.

- Vậy lại giường ngồi nghỉ một lúc, rồi hãy tiếp tục đi…

Cô đưa anh lại giường ngồi nghỉ:

- Anh ngồi đây, em ra ngoài cho người chuẩn bị cơm trưa và thuốc cho anh.

Cô vừa nói vừa đi nhanh ra cửa. Minh Minh lặng lẽ nhìn theo, anh không muốn nhưng nghe lòng đau nhói. Tại sao vậy? Kề cận nhau trong gang tấc lại chẳng thể nào hòa hợp, chẳng thể yêu, chẳng thể thương, chẳng dám nói gì… Đúng, anh không dám nói gì, bây giờ anh là kẻ trắng tay thì có thể nói gì? Cô là con gái của Hồ Kỳ, chức cao trọng vọng, đối với con trai của một tên ác tặc lại chăm sóc ân cần như vậy là quá đủ rồi. Anh không dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa…

Ngày tháng bình yên trôi, dưới mái che của Tổng đốc Hồ Kỳ, Kim Cúc và Minh Minh có cuộc sống tạm gọi là an nhàn thanh thản. Kim Cúc chấp nhận an phận, bà đã mất tất cả, Hồ Kỳ rộng lòng dang tay đón bà về đã là may mắn lắm rồi. Nhưng có những lúc bà nhìn thấy Minh Minh đứng lặng lẽ một góc để nhìn người yêu cũ vui cười bên người đàn ông khác, nhìn nét mặt đượm buồn của con trai lòng bà như thắt lại. Có một lần Kim Cúc đến bên con trai và nói:

- Nếu ngày xưa mẹ không độc đoán chia rẽ hai đứa, thì bây giờ…

Câu chưa tròn Minh Minh đã ngăn bà nói tiếp:

- Mẹ đừng nhắc nữa. Tất cả đã an bày rồi, muốn đổi thay cũng không còn kịp nữa.

- Là lỗi ở mẹ. Minh nhi, hãy oán trách mẹ đi và đừng buồn nữa.

Minh Minh thở dài và quay đi:

- Mẹ không có lỗi.

- Không, là do mẹ…

- Mẹ đừng nhắc nữa, con không muốn nghe.

- Minh nhi.

Kim Cúc bước đến trước mặt con trai, thấy ánh mắt Minh Minh thẳm sâu như đang chất chứa nỗi buồn vô tận lòng bà bỗng dưng quặn lại.

- Mẹ xin lỗi.

Phương Nhi sinh con được ba tháng, Hồ Kỳ và Hải Bằng quyết định tổ chức hôn lễ cho cô và Trọng Nghĩa để cả hai được danh chính ngôn thuận là vợ chồng của nhau. Bởi trước đó cả hai đến với nhau là ngoài ý muốn, lại trong một chuyến đi dài, khi trở về công việc Hồ Phủ tất bật đêm ngày nên vẫn chưa tổ chức hôn lễ cho cả hai. Nay Phương Nhi đã sinh Minh Tâm, gặp ngày tháng tốt, Hồ Kỳ quyết định tổ chức lại hôn lễ cho Phương Nhi và Trọng Nghĩa.

Vì hôn lễ tổ tức muộn màng nên cũng chẳng cần phải rình rang quá mức. Vả lại Trọng Nghĩa vốn là một đứa trẻ mồ côi được Hồ Kỳ và Hải Bằng nhặt về nuôi lớn, đều là người nhà cả nên cũng không cần phô trương cho đẹp mặt mẹ cha. Ngày hôn lễ, Hồ Kỳ sắm vay trưởng bối đàn trai, Hải Bằng là trưởng bối bên đàn gái. Sau khi Trọng Nghĩa và Phương Nhi bái đường, cả hai làm lễ dâng rượu cho những bậc trưởng bối trong nhà. Nụ cười nở trên đôi môi đôi tân lang – tân giai nhân vô cùng rạng rỡ.

Sau đó, Phương Nhi được đưa về phòng tân hôn. Trọng Nghĩa ở lại kính rượu tất cả những người trong Hồ Phủ, tiệc rượu hỉ nhanh chóng được bày ra. Người trong phủ đa số là binh lính dưới trướng của Hồ Kỳ nên toàn là nam nhân, rượu vào bọn họ cứ ào ào cả lên. Nghĩa nữ của Hải Bằng và những nữ hầu trong nhà bị chọc ghẹo tán loạn. Hồ Kỳ chỉ ngồi nhìn và cười sảng khoái.

Thấy vậy Huỳnh Hoa liếc mắt ra hiệu cho những cô gái bị chọc ghẹo lui vào hết nhường tiệc rượu cho bọn đàn ông. Cô cũng đang định rút lui êm thì có người túm lấy.

- Đại tỷ, tiệc vui thế này mà tỷ không tham dự thì mất cả hứng. Đừng nói với bọn đệ tỷ cai rượu nhé…

Huỳnh Hoa liếc mắt nhìn lại, người vừa gọi cô là một trong những thủ hạ được cô mang từ Hắc Phong trại về. Thật ra cô không cần nhìn cũng biết, chỉ có những ai từng là thủ hạ của cô khi còn ở Hắc Phong trại mới dám gọi cô như vậy mỗi khi cao hứng. Huỳnh Hoa nhướn mày:

- Là ý gì đây?

- Đệ muốn đấu rượu với đại tỷ.

Tiếng hoan hô ầm lên. Đối với Huỳnh Hoa thứ khác cô có thể từ chối chứ rượu thì không bao giờ. Với lại khi nãy cô đã bị gọi đích tên rồi lại càng không thể quay lưng mà đi được. Huỳnh Hoa cao giọng:

- Được thôi!

Nghe Huỳnh Hoa trả lời như vậy Trọng Nghĩa hơi kinh ngạc quay sang Dương Long hỏi:

- Nhị tiểu thư biết uống rượu sao?

Dương Long cười:

- Ừ!

- Tửu lượng cô ấy thế nào?

- Đệ thử đi rồi sẽ biết!

Có ai đó hét ầm lên:

- Đại tỷ và tân lang đấu rượu, ai ủng hộ?

- Ủng hộ.

Huỳnh Hoa nắm miệng vò rượu lớn đặt mạnh lên bàn, rượu bên trong sánh ra ngoài vài giọt. Cô cao giọng:

- Đấu thì đấu. Tuyệt đối không được nhường ta!

- Chén đâu, chén đâu. Rót lẹ lên…

- Tân lang cố lên, tân lang cố lên…

Tiếng người huyên náo, Trọng Nghĩa và Huỳnh Hoa đứng mặt đối mặt nhau nốc rượu. Trọng Nghĩa nốc ừng ực, đặt chén lên bàn rầm rầm hét người rót rượu. Hôm nay quả thật anh vô cùng cao hứng. Huỳnh Hoa cũng đang cao hứng, chân phải gác lên ghế, tay phải chống gối và tay trái bưng chén liền tay. Nếu là một người xa lạ đến dự tiệc, nhìn thấy cô trong bộ dạng này họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô chính là thiên kim nhị tiểu thư của Tổng Đốc phủ. Trọng Nghĩa uống hơn một canh giờ thì không nốc thêm được nữa, anh phun rượu ra ngoài loạng choạng chụp tay Dương Long kêu lên:

- Đại ca, cứu đệ với…

Tiếng ai đó hét ầm lên:

- Tân lang thua rồi!

- Đại tỷ cừ quá.

Huỳnh Hoa hất hàm:

- Chuyện nhỏ, từ trước đến nay bổn cô nương chưa biết thua rượu bao giờ mà! Còn ai muốn đấu nữa, lên cả đi!

Phía bên ngoài tiếng cười tiếng nói rộn ràng. Nhìn bọn trẻ hô hào hưởng ứng, Hồ Kỳ và Hải Bằng ngồi ở một góc hớp từng ngụm rượu nhìn ra bàn luận. Nốc rượu từ sáng đến trưa có người say mèm phải tìm chỗ lăn ra ngủ. Những người còn lại tiếp tục cuộc vui. Chiều buông, những kẻ ngủ được một giấc dài bắt đầu tỉnh dậy tiếp tục cuộc vui, những ai uống từ sáng đến lúc ấy tửu lượng cao lắm cũng bước ngã bước nghiêng. Chỉ mỗi Hồ nhị tiểu thư cầm cự, bước chân tuy chếnh choáng nhưng cô vẫn còn đứng vững, vẫn ồn ào huyên náo. Hải Bằng nhìn vào cũng phải kinh ngạc kêu lên:

- Trên đời này có người tửu lượng cao đến thế ư?

Hồ Kỳ cũng kinh ngạc đến ngẩn người:

- Quả thật ta không nghĩ Quyên nhi có thể chịu đựng đến tận lúc này.

Ông không biết từ bé con gái mình được nghĩa phụ cô đào tạo thành con ma men chính hiệu. Một phần nhờ vào công pháp cô tu luyện. Sau đó, lại có một khoảng thời gian dài cô làm kĩ nữ, đêm ngày chè chén, cơ thể cô đã quá quen với men rượu cay nồng. Những ngày đó cô từng uống suốt ba ngày, ba đêm không hề cảm thấy say thì lúc này đây nốc rượu chỉ một ngày làm sao cô có thể say.

Đến đầu canh ba, Hải Bằng phải đích thân lôi con rể về phòng tân hôn cho con gái và con rể hoàn thành lễ giao bôi, chính thức trở thành phu phụ. Những người khác cũng say mèm bò lăn tìm chỗ ngủ. Tiệc tàn! Và khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ say nồng không ai biết trong Hồ phủ vẫn có người đang thức, họ càng không ngờ người đó là người cùng mình đấu rượu từ sáng đến tận khuya nhưng vẫn chưa chịu ngủ. Huỳnh Hoa vẫn thức, cô không ngủ được, những cuộc vui thế này luôn gợi lại trong cô những kí ức xa xưa, một thời quá khứ phiêu du có cả nụ cười và nước mắt, tất cả kéo về bên cô như thác lũ, như sóng vỗ bờ, không tài nào chợp mắt.

Huỳnh Hoa rảo bước dọc hành lang, trên tay là một vò rượu khác. Tự nhủ thầm đã trót nhớ thôi thì dành trọn một đêm nay để ôn về quá khứ. Từ trước đến nay, thật lòng mà nói, cô chưa bao giờ có đủ can đảm nhớ lại tất cả một lượt, cứ mỗi lần những kí ức xa xôi ấy hiện về cô đều cố gạt đi, lần này cô không muốn gạt chúng đi như thế nữa. Hoa ngồi ở một góc lan can hành lang, nốc rượu và lật lại từng trang kí ức nghe nhịp thời gian chầm chậm trôi qua.

Đêm đã rất khuya, chợt có tiếng bước chân, Huỳnh Hoa ngoảnh đầu nhìn về phía đó. Có hai bóng người từ trong phủ đi ra. Huỳnh Hoa đứng lên chắn lối.

Ánh hoa đăng của Hồ phủ soi rõ mặt của ba người. Hai kẻ kia có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy Huỳnh Hoa chẳng những chưa ngủ mà giờ này lại còn ở đây tiếp tục uống rượu. Họ không hiểu số rượu cô uống cả ngày đã chạy đi đâu, chẳng lẽ với cô từ say chưa bao giờ hiện diện trong đầu, họ im lặng và dừng chân lại.

Hoa chầm chậm bước đến trước mặt hai người ấy, nghiêng đầu nhìn. Vai họ đang mang hành lý như muốn đi xa. Hoa dịu giọng:

- Dì và Minh ca đang định đi đâu sao?

Hai người đó là Kim Cúc và Minh Minh. Sau phút kinh ngạc Kim Cúc cất giọng u buồn:

- Dẫu biết cha con đối tốt với dì, ông ấy không chấp trách lỗi lầm xưa, nhưng dì tự thẹn lòng không dám đối diện với những con người ở đây. Nên đêm nay định lặng lẽ rời đi. Nhưng không ngờ con lại…

- Dì muốn đi, nhưng đi đâu và làm gì? Bây giờ, Dì và Minh ca…

Hoa ngưng lúc mới tiếp:

- Sẽ làm gì để sống nơi xứ lạ quê người khi không có cha bên cạnh?

Kim Cúc cười buồn:

- Cả ăn mày ta và Minh nhi cũng từng trải qua, giờ thì còn gì để ngại nữa đâu, miễn là sinh nhai được thì nghề gì cũng có thể làm. Chỉ mong không làm phiền mọi người nữa, ta thấy mình không xứng đáng với những ân huệ đó…

Minh tiếp lời:

- Mẹ con tôi rất cảm tạ ơn nhị tiểu thư đã quan tâm… Chúng tôi định ra đi âm thầm không ngờ bị tiểu thư phát hiện. Nhưng xin tiểu thư hãy để chúng tôi đi, đừng giữ lại… có được không?

- Hai người hà tất, ở đây đâu ai đuổi xua hay cảm thấy khó chịu khi đối diện mọi người. Những chuyện đã qua mọi người đều đã quên không ai còn nhớ! Dì cũng nên quên chúng đi, ở lại đây với cha và mọi người, đừng ra đi như vậy! Cha rất thương dì, vắng dì ông sẽ buồn, sẽ rất lo lắng.

Kim Cúc thở dài:

- Cũng đành thôi, con cũng hà tất giữ ta lại làm gì? Minh nhi không là con của Hồ Kỳ nhưng được ông ấy chăm lo cho hai mươi năm là đủ. Nay đã đến lúc mẹ con ta trả tất cả lại cho con, con hãy tận hưởng những gì vốn thuộc về mình. Hà tất sẻ chia một cách không đáng như vậy nữa. Đừng để thế giới này chỉ tồn tại bất công, giữ chúng ta lại, tình thương của mẹ con con sẽ bị sớt chia, dù không nói ra có chắc mẹ của con không buồn, con không buồn…

Huỳnh Hoa im lặng, Kim Cúc nói đúng, cô có thể không bận lòng nhưng cô nhìn thấy nỗi buồn u ẩn hiện trên đôi mắt mẹ kể từ khi Hồ Kỳ đưa Kim Cúc trở về. Bà yêu Hồ Kỳ, mà tình yêu là thứ khi con người ta có được lập tức muốn biến mình thành người ích kỷ, không muốn sớt chia. Huỳnh Hoa tuy chưa có chồng nhưng hơn một lần yêu, cũng thấu hiểu điều đó hơn một nửa.

Cô im lặng và Kim Cúc im lặng, thời gian chầm chậm trôi qua. Lúc lâu sau Huỳnh Hoa khẽ giọng:

- Dì cho mẹ con của con là hạng người như vậy hay sao? Dì chắc dì đoán đúng tâm tư mỗi người trong Hồ phủ này ư?

- Ta…

- Nếu con và mẹ là những con người ích kỷ vậy thì ngày đó đã không cho phép cha đưa dì về đây. Nay dì lại chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ bỏ đi, có phải là rất có lỗi với cha hay không?

Kim Cúc lặng im. Minh Minh lên tiếng:

- Không phải chúng tôi ra đi không lời từ giã, trước khi quyết định ra đi tôi đã viết một bức thư để gởi lại. Tiểu thư hãy xem như mẹ con tôi ra đi lần này là một sự trốn chạy…

Kim Cúc tiếp lời:

- Thú thật với con, ta rời khỏi đây là để đến Bình An trấn, nơi quê cha đất tổ để sinh sống chứ chẳng đi đâu xa. Nhìn lại một thời quá khứ, vui buồn đau hận, cả những tội lỗi đã gây, ta đã chán ngán thế thái nhân tình. Ta muốn quay về nơi đó để tìm một ngôi chùa, vùi chôn quãng đời còn lại. Cho ta gởi lại vài lời cho mẹ và cha của con, chúc họ trăm năm hạnh phúc, yên ấm bên nhau. Bây giờ… ta phải đi!

- Nhưng hai người đã có lệnh tiễn để ra ngoài vào ban đêm chưa?

Kim Cúc lắc đầu:

- Ta không có. Quyên nhi, xin con hãy giúp ta rời khỏi đây trong đêm nay có được không? Bởi không đi trong đêm nay được, ta e sẽ không bao giờ rời đi được nữa… Quyên nhi hãy giúp ta.

Huỳnh Hoa im lặng một lúc rồi gật đầu:

- Được, để con đi lấy lệnh tiễn cho hai người.

Huỳnh Hoa đi một lúc thì trở lại đưa cho mẹ con Kim Cúc thẻ bài bằng gỗ sơn son, trên khắc chữ tinh xảo:

- Hãy đi cửa sau để ít kinh động mọi người.

Kim Cúc gật đầu rồi cùng Minh Minh quay đi. Huỳnh Hoa đứng lặng nhìn theo đến lúc bóng cả hai khuất sâu vào màn đêm thăm thẳm. Cô mới chợt giật mình, thở dài, chép miệng tự nói với mình:

- Vậy là mình đã ích kỷ mất rồi!

Kim Cúc đã đi xa, tiếng trống canh đã điểm, Huỳnh Hoa lững thững về phòng. Đến lúc này men cay dường như đã ngấm, cô ngã người lên giường nhắm mắt buông thả linh hồn mình phiêu du đến miền trời nào đó. Sáng hôm sau, những tiếng ồn ã bên ngoài làm cô bừng tỉnh giấc. Vừa bước ra cô chạm ngay Tứ Bình.

- Chuyện gì vậy Bình ca?

- Nhị phu nhân và Minh Minh đã rời nhà đi đâu mất. Tam đệ của em lo lắng cho người đi tìm khắp nơi.

- Họ đi rồi… là đi đâu vậy?

- Không rõ, sáng nay đại nhân đến phòng cả hai đã không thấy họ đâu, ông ấy đang lo cuống cuồng lên kia kìa. Tuy sức khỏe của nhị phu nhân và Minh Minh đã bình phục sau mấy tháng tịnh dưỡng nhưng họ đã mất hết võ công. Rời đi như vậy thật là nguy hiểm, rất dễ xảy ra chuyện… nên đại nhân không thể không lo lắng.

- Họ đi có để lại gì hay không?

- Không có cả một tấm thư từ biệt.

- Cha em nói vậy à?

- Ừ!

Huỳnh Hoa lặng im. Có lẽ giờ này Kim Cúc và Minh Minh đã đi rất xa rồi, nếu chỉ cho người tìm kiếm quanh Hồ phủ chưa hẳn có thể gặp bởi không ai biết đích đến của họ, trừ cô. Thôi thì đã trót ích kỷ rồi còn ngại gì mà không im lặng tới cùng. Vờ lo lắng, vờ kiếm tìm, một ngày trôi qua không một ai tìm thấy được tăm tích mẹ con Kim Cúc.

Sáng hôm sau, những bước chân vô định dẫn Huỳnh Hoa đến trước mặt Hồ Kỳ:

- Cha!

- Quyên nhi đó à, ta đang định cho người gọi con thì con đến, thật hay…

- Có chuyện gì sao cha?

- Ta có chuyện muốn nhờ con.

- Gì thế ạ?

- Thật ra trước lúc Kim Cúc đi bà ấy có viết thư gởi lại cho ta.

- ...

- Bà ấy bảo đến Bình An trấn, tìm nơi thanh tịnh để tu thân, bà ấy vẫn cảm thấy hổ thẹn khi đối diện ta. Bà ấy không quên quá khứ được.

- Vậy à? Thế sao cha không cho tam đệ biết về bức thư?

- Để làm gì, để nó đi đến Bình An trấn mà tìm ư? Bà ấy đã muốn yên tĩnh, thôi thì cứ để bà ấy yên thân vậy.

Hoa lặng im. Hồ Kỳ tiếp:

- Hết dì hai con rồi dì ba con lại lìa xa ta mà đi cả. Họ đều muốn tu tĩnh yên thân, ta đành chịu nhưng cũng thật buồn, buồn vì ta không làm tròn trách nhiệm với họ.

Nói rồi ông cất tiếng thở dài. Huỳnh Hoa chỉ nhìn ông không nói gì, bởi cô cũng chẳng biết phải nói gì. Hồ Kỳ tiếp:

- Hạnh Nguyên đến Tây Kim Sơn tu tĩnh xem như an phận. Nhưng còn mẹ con Kim Cúc lại về Bình An trấn để náu thân lánh đời, mà nơi đó không phải là một nơi yên lành như bao nơi khác trên khắp Đại Quyển này. Không trấn chủ, cư dân toàn trộm cướp, kẻ trốn chạy án tử của triều đình, người lẩn tránh kẻ thù trên giang hồ. Đa thành phần, đa tính cách. Ta e bà ấy về đấy lại gặp nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui ta thật chẳng an tâm.

- Cha, vậy…

- Lần này ta nhờ con hãy theo sau yểm trợ cho bà ấy về được an toàn, tìm được nơi ở yên bình tu niệm. Quyên nhi hãy giúp ta, ta van con.

- Dạ! Vậy bao giờ con có thể đi?

- Có thể ngay hôm nay hoặc sáng mai cũng được, đó là tùy con!

- Dạ, con biết rồi.

Hồ Kỳ nhìn con gái bằng ánh mắt biết ơn. Huỳnh Hoa nhỏ giọng:

- Con sẽ lên đường trong hôm nay bởi giờ cũng chẳng việc gì làm.

- Cũng được.

- Vậy để con về chuẩn bị ít đồ dùng rồi đi ngay.

- Ừm.

Huỳnh Hoa về phòng khoác lên mình bộ võ phục gọn gàng màu hồng phấn, nhét vào thắt lưng ít bạc và vài tờ ngân phiếu. Vừa định đi ra thì có người chạy ào đến bẩm báo:

- Nhị tiểu thư, người của Việt Xuân Yên bảo có việc gặp tiểu thư gấp.

Huỳnh Hoa đảo chân phóng ra cửa, một người làm của Việt Xuân Yên đang đứng thở dốc, gặp được cô y lập tức lộ vẻ mừng. Hoa không đợi người đó mở lời hỏi ngay:

- Việt Xuân Yên đã xảy ra chuyện gì?

- Là năm tên phá hoại lần trước đã tìm được kẻ chống lưng, hôm nay trở lại phá quán của chúng ta. Sáng này, chúng cho người đến báo trước trưa này chúng đến viếng thăm, tiếp đón mà không chu đáo, chúng biến quán ta thành đóng gỗ vụn.

Huỳnh Hoa cau mày:

- Cái bọn người này…

- Hắc đại ca và mọi người biết lần này không có sự nhúng tay của đại tỷ mọi chuyện chắc chắn không yên, nên đại ca bảo đệ hỏa tốc báo tin cho tỷ. Mong tỷ đến gấp, khẩu khí bọn kia mạnh vậy… Hắc ca e mình đối phó không nổi.

Huỳnh Hoa gật gù:

- Được rồi ta đến ngay.

Cô vỗ vai tên người làm:

- Quay lại Việt Xuân Yên cùng ta.

- Dạ.

Huỳnh Hoa và kẻ đó lên ngựa phi nước đại trở lại Việt Xuân Yên. Lúc ấy chỉ hơn nửa buổi sáng một chút chứ chưa phải là trưa. Nhưng khi gần đến nơi Hoa nghe từ trong quán phát ra tiếng nói, âm khí vang xa, to rền hẳn kẻ đó đang vận công để nói, cố ý muốn áp đảo tinh thần đối phương:

- Ta đếm từ một đến ba, nếu chủ cái quán này không xuất hiện ta sẽ phá tan tành cái quán này cho các ngươi mở rộng tầm mắt bỏ tội nói dối… Một…

Y chưa đếm đến hai, một bóng trắng từ cửa vút vào nhanh như một làn gió. Lúc lướt qua bên trên kẻ vừa lớn tiếng ngạo mạn kia “chát, chát” hai tiếng, gã ăn hai cái tát choáng váng mặt mày nên ngậm miệng lại ngay. Bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt kẻ ấy, gã thấy rõ ràng đó là một thiếu nữ đang khoanh tay chầm chầm nhìn mình, gã tức đến muốn uất tim mà chết vì hai cái tát tai khi nãy. Huỳnh Hoa nhìn xoáy vào những tên đang có mặt lạnh lùng hỏi:

- Kẻ nào vừa bảo đếm từ một đến ba ta không xuất hiện thì phá quán? Nói lại lần nữa ta nghe xem.

Im lặng! Hoa tiếp luôn:

- Ta chính là chủ quán trọ này. Bây giờ ta đến rồi đây các ngươi muốn làm gì làm thử ta xem.

Vẫn là sự im lặng. Hoa ngoảnh lại năm kẻ hôm trước bị cô cho một trận tả tơi, tủm tỉm cười:

- Lũ ngũ quỷ các ngươi lần trước đến đây giở trò ăn quỵt, ta đã dạy dỗ một lần vẫn chưa sợ hay sao mà còn dám đến đây gây sự nữa. À, các ngươi vừa có kẻ chống lưng nên cái gan to lên rồi, phải không?

Vẫn là sự im lặng. Hoa tiếp:

- Các vị vừa rồi đòi gặp tôi gấp là có chuyện gì, giờ tôi đã đến đây sao các người im lặng thế?

Một người đứng cạnh kẻ vừa bị Hoa tát tai và không thuộc năm tên “ngũ quỷ” lên tiếng:

- Dám hỏi cô nương một chuyện xin chỉ giáo cho.

- Chuyện gì?

- Hôm trước vì cớ gì lại đánh bằng hữu của chúng tôi?

Hoa chỉ tay lũ “ngũ quỷ”:

- Là họ à?

- Đúng vậy.

Hoa chỉ tay ra sân:

- Các vị nhìn đi rồi sẽ rõ, đống gỗ vụn ấy là do các bằng hữu của các vị mấy hôm trước đập phá quán chúng tôi đó, lại còn ăn không trả tiền, lớn tiếng phách lối, đánh người làm của quán. Bao nhiêu đó cũng đủ bị ăn đòn rồi, vả lại bằng hữu của các vị cũng đã nhận lỗi, chấp nhận chịu phạt. Các vị đã rõ rồi còn gì muốn hỏi nữa không.

- Điều thứ hai, tại sao cô chủ bắt họ phải bò để ra khỏi đây, cô nương làm vậy không khác gì xem họ là con vật. Xin hỏi tại sao cô nương lại làm như vậy, cô nương muốn sĩ nhục bằng hữu chúng tôi sao?

Hoa mỉm cười:

- Người xưa có câu “ăn rồi quẹt mỏ như gà”, bằng hữu của các vị ăn không trả tiền còn phá quán, giống súc sinh chăng? Lại còn lớn tiếng phách lối…

Kẻ đứng cạnh lập tức lớn tiếng gọi:

- Đại ca còn đứng đó đôi co làm gì?

- Anh em của chúng ta bị đánh tả tơi kia đại ca không thấy sao? Đệ đây không quan tâm đến ai đúng ai sai, đã dám đả thương huynh đệ mình thì bất cứ giá nào cũng phải trả thù. Đại ca, cùng xông lên thôi.

- Ừm.

Lập tức mười tên “côn đồ” có mặt trong quán rút binh khí lao vào tấn công Huỳnh Hoa, trong đó có cả mấy tên hôm trước. Đại Hắc đứng ở quầy thu ngân, thấy Huỳnh Hoa đã đến anh bình thản nở nụ cười không tham chiến. Chỉ nghe Hoa hừ giọng:

- Không thèm nói lý nữa mà chỉ muốn đánh nhau à? Tiếc là hôm nay bổn cô nương bận việc, không chơi lâu được.

Vừa nói đôi bàn tay Huỳnh Hoa rung động, ánh sáng xanh chớp lên, sợi roi nội lực uốn lượn giữa không trung. Mấy kẻ đang nhào lại thoáng kinh ngạc không biết đó là thứ gì chỉ thấy nó xuyên qua vũ khí đập thẳng vào mình. Cảm giác khi chạm vào thứ đó chính là đau, cảm giác đau đến muốn vỡ ra từng mảnh nhỏ, một sức lực kinh hồn đánh bật cả bọn mười tên văng ra xa. Sợi dây nội lực tiếp tục vũ lộng, cả bọn bị đánh đến rách da rỉ máu, bò lăn dưới đất xin tha mạng. Huỳnh Hoa thu tay lạnh giọng:

- Còn kẻ nào muốn trả thù hay không?

- Không, không muốn!

- Không dám, không dám!

Huỳnh Hoa quát:

- Cút hết cho ta. Từ nay về sau kẻ nào còn dám đến đây phá quán, không nói lý lẽ ta đập cho thành đống gỗ vụn ngoài kia luôn!

- Chúng tôi không dám, chúng tôi không dám.

- Còn chưa chịu đi.

- Dạ… dạ…

Cả bọn lập tức nhặt lấy vũ khí vừa bị đánh rơi khi nãy phóng ra cửa chuồn nhanh. Đại Hắc nhìn Huỳnh Hoa cười hì hì:

- Đại tỷ ra tay nhanh thật. Mà vừa rồi thứ đó là gì vậy, sử dụng thế nào?

Huỳnh Hoa quay lại nhìn y, cười nhẹ:

- Muốn biết thứ gì và công dụng thế nào à? Cứ đứng im cho ta đánh một phát là biết ngay.

Đại Hắc xua tay:

- Cái đó trông có vẻ nguy hiểm, đệ không chơi!

- Bọn chúng đi rồi có lẽ không dám trở lại nữa đâu! Ta còn có chuyện phải làm không ở lâu được, lúc vắng ta cậu nhớ quản lý quán cho tốt vào đấy.

Đại Hắc cười hì hì:

- Tỷ yên tâm, Hắc Phong hỗn tạp đệ còn quản được, một Việt Xuân Yên, không hề gì đâu.

Huỳnh Hoa mỉm cười, bước ra cửa đưa tay huýt sáo, con ngựa cô cưỡi khi nãy chạy bay lại. Hoa nhảy phóc lên lưng nó, quất roi, con ngựa đen lập tức lao đi, thoáng cái đã mất dạng ở cuối con đường. Đại Hắc ngơ ngẩn nhìn theo, một tiểu nhị từng là thủ hạ dưới trướng Đại Hắc đến vỗ vai anh hỏi:

- Đại ca vẫn chưa quên đại tỷ được sao?

Đại Hắc quay lại thở dài:

- Nhưng ta và cô ấy khác xa nhau quá, thân phận, địa vị và cả võ công, ta không bằng cô ấy, ta không chạm vào cô ấy được.

Truyện Chữ Hay