Tình Yêu Hoa Cỏ

chương 90: đền tội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huỳnh Hoa đang tập trung toàn bộ tinh thần trị thương cho Dương Long bất ngờ có tiếng hét lên: "Nhị tiểu thư cẩn thận!" Huỳnh Hoa liếc mắt qua bên cạnh cũng vừa lúc thanh kiếm trong tay Trọng Điền loang loáng phóng thẳng về phía mình. Lúc cấp bách, cùng với cái nhíu mày, Huỳnh Hoa vươn tay phải ra dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy mũi kiếm. Tay trái đưa ra búng vào thân kiếm một cái rồi thu nhanh về đặt trở lại trên lưng Dương Long. Chỉ một cái búng tay của cô, Trọng Điền nghe cánh tay mình đau buốt, máu từ hổ khẩu tuôn ra như xối, toàn thân cùng lúc tê rần, anh vô thức buông thanh kiếm ra.

Huỳnh Hoa hất mạnh cổ tay ném thanh kiếm của Điền ra tít phía sau lưng. Trọng Điền còn đang ngẩn người ra vì kinh ngạc, có lẽ trong cả cuộc đời anh chưa điều gì làm anh kinh ngạc như lúc này nên Điền cứ thế ngây ngốc đứng nhìn. Người con gái ngây thơ ngốc nghếch hôm nào bây giờ đã hoàn toàn biến đổi. Tuy chỉ trong tích tắc, Trọng Điền đã định thần lại được vừa kịp lúc đôi tay Huỳnh Hoa nhích động, mười mấy loạt kim châm bay ra, với đủ các vị trí. Trọng Điền giật mình vội vàng xoay người né tránh. Loạt châm cuối cùng là vị trí dưới chân anh, theo quán tính Trọng Điền bật nhảy lên cho số châm bay ngang dưới chân anh. Vấn đề là khi hạ chân xuống, Trọng Điền mới giật mình nhận ra thanh đoản kiếm ban nãy Huỳnh Hoa dùng làm vũ khí vừa khít lướt ngang ống chân mình.

Thanh đoản kiếm tuy chỉ sượt qua da nhưng cũng làm cho Trọng Điền mồ hôi nhễ nhại vì vận hết sức lực của mình để né tránh. Ngay sau đó mười mấy người lao đến vây lấy Trọng Điền, trong số đó có huyện lệnh, lão tuy lớn tuổi nhưng thân pháp quả nhiên không tệ, cũng có thể gọi là cao thủ. Điền đã bị tước vũ khí rồi thì chẳng còn gì để ngán ngại, tất cả đồng loạt xông lên. Chỉ có Tứ Bình lo lắng cho Huỳnh Hoa vội vàng lao đến hỏi han:

- Huỳnh Hoa, em có sao không?

- Em không sao, cho em mượn thanh kiếm của anh một lúc có được không?

- Để làm gì.

- Cắm xuống đất.

- ...

Tứ Bình cắm thanh kiếm xuống đất, ngay lập tức Huỳnh Hoa đưa tay ra vuốt lên lưỡi kiếm. Tứ Bình hốt hoảng kêu lên:

- Huỳnh Hoa.

Cô không nói gì đặt tay lên vết thương trên cánh tay Dương Long, tiếp tục trực tiếp lấy chất độc ra. Cứ như việc đột kích vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Được một lúc Dương Long không chịu nổi nữa ngã hẳn ra sau, Huỳnh Hoa dang tay ôm gọn anh vào lòng. Anh nói rất khẽ, cô phải cúi người xuống mới nghe thấy:

- Nếu anh chết đi em cũng đừng buồn nhé.

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu, dịu giọng:

- Không, không đâu. Có em ở đây anh không có quyền được chết!

Dương Long không nói gì run run đưa bàn tay vẫn còn đang lạnh buốt của mình chạm vào một bên má của Huỳnh Hoa. Khoảnh khắc ấy dường như anh nhìn thấy một giọt nước mắt thánh thót rơi xuống từ khóe mi cô, ý thức của Long cũng cùng lúc lịm đi. Bàn tay vô lực buông lơi. Tứ Bình hốt hoảng kêu lên:

- Dương Long. Cậu ấy…

Huỳnh Hoa dịu giọng như nói với Long mà cũng như nói với mình:

- Còn em ở đây hôm nay anh ấy sẽ không chết được.

Tay trái Huỳnh Hoa cô đặt vào bờ ngực anh, từ nãy giờ cô vẫn chưa dừng vận công giữ tâm mạch cho anh. Tay phải choàng ra sau lưng anh vẫn nắm chặt cánh tay anh. Với tư thế đó Huỳnh Hoa cúi người xuống đặt nụ hôn ấm áp vào môi anh. Tứ Bình chỉ còn biết lặng lẽ nhìn.

Ngoài kia, Trọng Điền cũng vừa lúc bị Hồ Kỳ khuất phục, đang quỳ một nửa người trên đất, hai tay bị bẻ quặt ra sau do đích thân huyện lệnh trói lại. Nụ hôn của Huỳnh Hoa vô tình rơi vào mắt anh ngay lập tức Trọng Điền ngừng phản kháng.

Ngay ngày hôm sau Trọng Điền bị đưa ra công đường xét xử. Huyện lệnh cho người đến căn nhà của Trọng Điền theo lời Huỳnh Hoa, lính lệ mang hết những gì có trong căn nhà của anh về, trong đó có cả những mảnh giấy ghi tên các cô gái. Trước mặt Hồ Kỳ và huyện lệnh, Trọng Điền thừa nhận mình là hung thủ giết chết những gia đình trong huyện, ngoài ra còn mấy gia đình khác ở Quyển Bắc. Anh nói động cơ khiến anh gây án chỉ vì "thích", anh nói khi giết người anh thấy vui, chỉ đơn giản như vậy. Dù Hồ Kỳ có hỏi thế nào, Trọng Điền cũng không nói gì thêm.

Giết người đền mạng đó là luật bao đời nay chưa lần nào thay đổi. Hồ Kỳ quyết định phán Trọng Điền tội tử, trưa hôm sau sẽ đưa ra pháp trường hành quyết. Ngay sau khi Điền điểm chỉ nhận án Huỳnh Hoa bất ngờ từ trong bước ra nói với Hồ Kỳ điều gì đó. Ngay lập tức ánh mắt Trọng Điền biến đổi một cách kỳ lạ, có cả oán hờn lẫn yêu thương, kỳ vọng và như muốn nói điều gì đó nhưng bị quân lính lôi vội đi.

Hồ Kỳ nhìn sững ánh mắt kia một lúc rồi cho bãi đường, ông đi theo Huỳnh Hoa vào một căn phòng. Hồ Kỳ nhìn Dương Long cười hiền hỏi.

- Tỉnh rồi à?

- Bá phụ.

Tứ Bình cũng đang ở cùng để chăm sóc cho Long, anh cười cười lên tiếng:

- Cậu ấy đúng là phúc lớn mạng lớn, lần này đại nạn không chết. Trước kia trúng phải Mai Hoa độc châm tưởng là họa nhưng lần này nó lại là phúc.

Hồ Kỳ kinh ngạc:

- Hả?

Tứ Bình tiếp luôn:

- Trong Mai Hoa châm có ba loại độc phối trộn cùng nhau, một cực hàn, một cực nhiệt và một phần trung tính. Chính phần độc cực nhiệt có sẵn trong người cậu ta giúp giữ mạng cậu ấy khi trúng phải hàn độc cực mạnh lần này. Nhưng…

Hồ Kỳ lo lắng hỏi:

- Nhưng thế nào?

Tứ Bình định nói "nhưng chính vì vậy Mai Hoa độc lại lần nữa bị tác động, vì vậy thời gian phát độc có thể ngắn hơn đự đoán lúc trước". Nhưng anh chưa kịp nói đã thấy Huỳnh Hoa máy mắt ra hiệu cho anh đừng nói, Bình vội im bặt. Huỳnh Hoa tiếp lời:

- Nhờ phần độc cực nhiệt của Mai Hoa châm làm tan bớt hàn độc của Hàn Băng Vương. Nhờ vậy con mới có thời gian lấy hàn độc ra khỏi cơ thể anh ấy. Nhưng chính vì vậy, phần độc cực nhiệt trong người của anh ấy bị hóa giải chút ít, bây giờ trong người anh ấy hàn nhiều hơn nhiệt, nên sẽ cảm thấy lạnh hơn bình thường một chút.

Hồ Kỳ nghe vậy hơi lo:

- Vậy liệu có sao không?

Huỳnh Hoa cười tươi:

- Cha không cần quá lo. Từ nay chỉ cần anh ta chú ý giữ ấm một chút thì sẽ không sao hết.

Hồ Kỳ thở phào:

- Thật may.

Ông bước đến cạnh xem xét thương thế của Dương Long, vết thương nhỏ đã được Huỳnh Hoa thoa thuốc gần như lành lại. Chỉ có điều thời tiết lúc này tuy không lạnh lắm nhưng anh phải mặc ba bốn lớp áo mà còn muốn run. Thấy vậy Huỳnh Hoa rót cho anh cốc nước nóng, cười nói:

- Vì mới trúng độc, cơ thể vẫn chưa thích nghi để điều hòa thân nhiệt. Vài hôm nữa sẽ ổn thôi, trong vòng hai hôm tới cứ mặc nhiều áo một tí. Em sẽ kê cho anh vài thang thuốc giữ ấm.

Hồ Kỳ cười hiền:

- Có Quyên nhi và Tứ Bình lo cho con như vậy ta cũng yên tâm rồi. À, Quyên nhi con có cho người dò hỏi tin tức về thuốc giải độc châm Mai Hoa hay chưa?

- Con cho người tìm kiếm rồi nhưng… hiện nay vẫn chưa có tin tức gì.

Hồ Kỳ dường như đã thở dài. Chợt ông quay lại nói với con gái:

- Quyên nhi này, ban nãy khi kết án loạt án liên hoàn này, tuy tên Trọng Điền ấy nhận tội nhưng một mực bảo rằng y thích nên làm vậy. Nhưng ta lại nhìn thấy trong đáy mắt của hắn dường như có điều gì muốn nói. Tuy nhiên, ta có hỏi thế nào hắn cũng chẳng nói gì.

- Có anh ta muốn nói điều gì đó nhưng biết rằng dù có nói bản án cũng không thay đổi nên anh ta quyết định không nói. Không nói nhưng trong lòng thấy uất ức. Cũng có thể vì việc của con…

- Ta nghĩ… không phải là việc của con.

- Nếu cha thật sự muốn tìm hiểu điều anh ta đã che giấu khi ở công đường thì cứ đến gặp anh ta ắt rõ.

- Ừ nhỉ. Đêm nay ta đến hỏi cậu ta, Quyên nhi, Long nhi, hai đứa cùng đi với ta nhé.

- Dạ.

Đại lao dành cho tử tội âm u cô tịch. Giữa những dãy nhà lao rộng thênh thang chỉ có mình Trọng Điền ngồi co ro trong góc tối tăm. Phía xa xa bên ngoài có hai tên lính gác đang ngồi buôn chuyện, hai kẻ đó được gọi với cái tên: cai ngục.

Thấy Hồ Kỳ bước vào cả hai cùng đứng dậy cúi chào. Hồ Kỳ bảo hai tên cai ngục vào trong đưa Trọng Điền ra gặp ông. Cả hai mau mắn làm theo, Trọng Điền được đưa đến trước mặt Hồ Kỳ dường như có chút ngạc nhiên, anh cúi chào Hồ Kỳ rồi cứ thế đứng lặng im.

Hồ Kỳ lệnh cho cai ngục mở hết xiềng xích trên tay và chân của Điền ra. Xong ông lệnh cho cai ngục lui ra ngoài đồng thời khóa cánh cửa sắt bên ngoài lại. Để Trọng Điền dù có muốn thoát ra cũng không thoát được. Xong, ông chỉ tay xuống chiếc ghế trước mặt cười hiền ra lệnh:

- Cậu ngồi đi.

Trọng Điền ngoan ngoãn nghe theo, Hồ Kỳ ngồi đối diện anh qua chiếc bàn vuông.

- Long nhi, mang rượu qua đây.

Huỳnh Hoa và Dương Long mang rượu đến rồi ngồi xuống cạnh Hồ Kỳ. Trọng Điền dường như đã giật mình khi nhìn thấy hai người bọn họ. Vì nãy giờ anh hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của họ nơi này. Thấy vẻ mặt của Trọng Điền như vậy Hồ Kỳ biết gã đang rất ngạc nhiên và thắc mắc nên ông cười hỏi:

- Cậu đang thắc mắc tại sao họ cũng đến đây à?

Trọng Điền im lặng một lúc mới đáp:

- Từ trước đến giờ chưa có bất kỳ người nào bị thương dưới kiếm của tôi mà còn sống.

Huỳnh Hoa xoay qua nhìn Dương Long cười nói:

- Anh nói đúng.

Trọng Điền kinh hãi nhìn Long:

- Vậy người này là anh em của…

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:

- Anh ta chính là người anh gặp đêm qua.

- Nhưng cậu ta bị thương dưới kiếm của tôi.

Huỳnh Hoa nói gọn lỏn:

- Anh ta không phải người.

Dương Long nghe xong quay phắt qua trừng mắt nhìn Hoa. Huỳnh Hoa trừng mắt nhìn lại, cao giọng:

- Muốn gây nhau à?

- Em nói vậy là có ý gì?

- Em nói sai sao? Điền ca bảo nếu là người thì không sống được khi bị thanh kiếm kia đả thương, anh sống được đương nhiên không phải người. Em nói chính xác còn gì.

Huỳnh Hoa nói xong tủm tỉm cười, Dương Long nổi khùng la lên:

- Em còn dám nói.

Huỳnh Hoa cợt giọng:

- Muốn đánh nhau sao?

- Không phải, là trừng phạt.

Dương Long vừa nói vừa vươn tay ra định tóm lấy Huỳnh Hoa nhưng Huỳnh Hoa nhanh hơn né người khỏi tầm tay anh đồng thời vươn tay điểm nhanh trở lại. Dương Long thu tay lại, bật người dậy tiếp tục ra chiêu, Huỳnh Hoa cũng bật dậy tránh đi, cợt giọng trêu anh:

- Vẫn không bắt được…

- Em đứng lại cho anh.

Dương Long bực tức đang định bồi thêm chiêu nữa, Hồ Kỳ quát lên:

- Hai đứa có im đi không?

Không gian bỗng nhiên lặng phắt sau một hồi náo động. Huỳnh Hoa và Dương Long trở lại chỗ ngồi. Trọng Điền ngẩn ra nhìn hai người bọn họ:

- Hai người họ là…

Hồ Kỳ cười hiền:

- Cậu ta tên Dương Long, là tả cận tướng của ta, còn con bé này là con gái của ta tên Lệ Quyên.

- Cậu ấy không phải là Khắc Triệu.

- Khắc Triệu là bộ đầu, hôm nay cậu ta có việc bận nên không đến.

Trọng Điền quay nhìn Huỳnh Hoa cười gượng:

- Thì ra từ đầu cô nương chỉ diễn trò, cô nương không phải là Huỳnh Hoa.

- Huỳnh Hoa cũng là tên tôi.

- Bây giờ tôi vẫn còn thắc mắc, tại sao tả tướng quân dù bị thương vẫn không sao cả.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Thì chẳng phải tôi đã bảo rồi sao, anh ta không phải là người.

Hồ Kỳ gằn giọng:

- Quyên nhi đừng đùa nữa.

Huỳnh Hoa phụng phịu:

- Không đùa thì không đùa, được rồi nếu anh thắc mắc tôi sẽ giải thích cho anh hiểu. Chỉ cần tôi nói ra một cái tên anh lập tức sẽ hiểu.

- Một cái tên… tên gì, của ai?

- Tên của một người, anh biết một người tên Thiên Cầm chứ?

- Người có năng lực huyền bí, có thể cải tử hồi sinh?

- Đúng vậy.

- Chẳng lẽ cậu ta là…

Dương Long chỉ tay qua Huỳnh Hoa:

- Người đó là cô ấy.

- Ra là vậy. Bây giờ thì tôi đã hiểu. Nhìn thấy tình cảm hai người như vậy tôi thật sự rất ngưỡng mộ.

- Hả?

Huỳnh Hoa kinh ngạc nhìn Điền. Anh cúi đầu không nói gì thêm nữa. Lúc sau Hồ Kỳ ấm giọng:

- Bất kỳ ai trên đời này làm bất cứ chuyện gì đều có cái lý của họ. Ta tin những cậu đã làm cũng có nguyên nhân sâu xa, có thứ gì đó tác động vào cậu biến cậu trở nên như thế, có đúng như vậy hay không?

Trọng Điền vẫn lắc đầu:

- Không.

- Chẳng lẽ cậu muốn ôm nỗi oan khuất kia xuống tận cửu tuyền, để đời đời kiếp kiếp mang niềm oán hận. Ta không nghĩ cậu giết người chỉ vì thích làm như vậy.

Trọng Điền im lặng. Hồ Kỳ rót rượu vào bốn cái chén để trên bàn, ấm giọng:

- Nếu cậu đã quyết không chịu nói vậy thì xem như đêm nay ta đãi cậu tiệc rượu này với danh nghĩa đãi bạn của Quyên nhi, để cậu ra đi thanh thản. Ta không hiểu vì lý do gì, Quyên nhi lại nói với ta, dù cậu là một tên sát thủ nhưng nó xem cậu là bạn.

Trọng Điền ngước mắt nhìn Huỳnh Hoa, cô không nói gì nâng chén lên đưa ngang tầm mắt, cô nhìn anh rồi mỉm cười gật đầu. Bất đắc dĩ, Trọng Điền nâng chén và nốc một hơi dài. Chén thứ hai cả bốn người cùng uống. Sau đó là chén thứ ba, thứ tư,… Chén thứ năm, thứ sáu, Trọng Điền tự rót là nốc một mình, Hồ Kỳ chỉ lặng lẽ nhìn.

Sau chén thứ mười, Trọng Điền bưng luôn vò rượu lớn ngửa cổ lên tu ừng ực. Chất men cay một nửa chảy vào mồm anh, một nửa chảy ra ngoài. Trời càng về khuya càng giá lạnh, trên bàn còn hai vò rượu nữa, Trọng Điền không ngần ngại bưng thêm một vò nữa ngửa cổ ra mà nốc. Cả ba người còn lại nhất thời cũng không biết phải nói gì. Huỳnh Hoa bưng vò rượu còn lại trên bàn rót ra chén đầy đưa sang cho Long. Một trong những cách giữ ấm tuyệt vời nhất chính là uống rượu.

Trọng Điền nốc cạn rượu trong vò liền ném xuống, chiếc vò bằng đất nung vỡ đánh choang một tiếng. Dưới ánh nến lung linh, gương mặt trắng xanh kia đỏ hồng lên vì rượu.

- Có một chuyện từ rất lâu rồi tôi tìm người để kể, nhưng ai nghe rồi người ta cũng chỉ bật cười. Nó là một câu chuyện hài, bi hài nhất thế gian. Hồ đại nhân có muốn nghe không?

Trọng Điền nói từng câu chắc nịch, không hề lè nhè như những người say rượu khác, hẳn tửu lượng của anh không phải tầm thường. Hồ Kỳ gật đầu:

- Được, cậu hãy kể đi, ta sẽ lắng nghe.

Chợt Trọng Điền nhìn sang Huỳnh Hoa:

- Câu chuyện này tốt nhất tiểu thư không nên nghe.

Huỳnh Hoa hỏi lại:

- Tại sao vậy?

- Nó rất thô tục.

- Nhưng anh đã làm tôi tò mò rồi rồi bảo tôi đi, như vậy không được.

- Nếu tiểu thư đã quyết thì… đành vậy.

- Anh bắt đầu đi.

- Câu chuyện tôi sắp kể là của một chàng trai, một câu chuyện tình yêu đầy nước mắt.

Huỳnh Hoa chống cằm ngồi lắng tai nghe.

- Đó là chuyện cuộc đời anh phải không?

- Đúng vậy. Nhưng trước khi tôi kể về mình tôi muốn kể về cha tôi.

- Ông ấy thế nào?

- Ông ấy là một sát thủ, chuyên giết người chỉ cần có người ra đúng giá. Nhưng có lần ông ấy đi hạ sát một người không thành, thọ thương nhưng không chết. Ông quyết định gác kiếm, thành hôn với mẹ cùng là bạn đồng hành trong những chuyến mưu sát khi xưa. Hai người tìm đến một nơi vắng vẻ để sinh sống chỉ mong ít người biết đến. Đứa con đầu lòng là con gái, khi chị ấy mười ba tuổi mẹ sinh ra tôi, vì sinh khó nên khi tôi ra đời mẹ tôi cũng vĩnh viễn ra đi. Một năm sau đó, kiếp nạn của gia đình tôi chính thức bắt đầu. Chị kể lại rằng, sau khi tôi ra đời được một năm kẻ thù của cha tìm tới. Chúng là một băn cướp, kẻ đứng đầu chính là người bị cha mẹ tôi giết hại người thân lúc trước, khi đó y là đứa trẻ, được người khác cưu mang lớn lên thành cướp, lùng tìm tung tích kẻ hại gia đình. Hắn giết kẻ chủ mưu và sau đó tìm cha tôi. Nhưng chuyện đó mãi sau này tôi mới biết. Trong cơn hỗn loạn ngày hôm ấy, chị bồng tôi bỏ chạy, nhưng chẳng may chị bị bọn người kia phát hiện. Chị kể rằng, lúc ấy bọn người kia giật tôi từ tay chị, chị cố giành lại nhưng không được, chúng định ném tôi cho chết, chị hoảng quá, ôm tay gã kia mà cắn. Hắn đau nên thu tay lại, bỏ tôi xuống đất rồi túm lấy chị. Chúng đánh chị đến sắp ngất đi rồi cởi đồ ra, cả bọn thi nhau hãm hiếp. Đến khi chúng thỏa mãn chị gần như không còn biết gì nữa, cố gượng dậy nhưng không thể. Chị mơ hồ nhận ra tên đầu sỏ kia đang vung đao định chém tôi, chị dùng hết sức lết đến ôm chân hắn mà cắn, mũi đao bổ xuống lệch đi, tôi không chết nhưng…

Anh ngập ngừng một lúc rồi tiếp:

- Sau đó chị ngất đi… Đến khi tỉnh lại đã thấy tôi và chị nằm trong căn nhà xa lạ. Có một người đàn ông đang cắm cúi băng bó vết thương ở tay và chân cho chị. Ông ta nói, ông ta nhìn thấy việc làm của bọn người kia nên bất nhẫn ra tay cứu chị và tôi, ông bảo ông chỉ là một khách giang hồ. Từ đó tôi và chị sống cùng người đàn ông đó. Ngày tháng trôi qua, thương thế của chị tuy lành hẳn nhưng suốt đời chị không thể nào đi lại được. Tôi lớn lên đâu biết ngày hôm đó chính là định mệnh của đời mình. Chị chăm sóc tôi ân cần như một người mẹ, người đàn ông kia chăm sóc hai chị em tôi như một người cha. Chính ông ấy nhận tôi làm đệ tử dạy tôi bộ Tuyệt Mệnh kiếm do người tự sáng lập. Một kiếm chém xuống lấy mạng một người. Chị tuy rất yêu tôi nhưng luôn luôn gieo vào lòng tôi nỗi hận cửa nát nhà tan, chị bảo tôi nhất định phải báo thù cho cha. Năm hai mươi lăm tuổi, tôi học thành bộ kiếm pháp sư phụ đưa cho. Sư phụ cho tôi xuất môn, tìm kẻ thù rửa hận, trong suốt những năm qua người cũng thay chị em tôi tìm tung tích kẻ thù. Tôi chỉ việc đến đó lấy mạng bọn người ấy. Mang đầu chúng trở về. Một tháng sau thì chị qua đời.

Trọng Điền dừng lại, Hồ Kỳ gật gù như đã hiểu nhưng rồi ông chợt hỏi:

- Như vậy có thể nói rằng oán thù đã trả xong. Tại sao cậu lại giết hại những gia đình thường dân như vậy, họ có tội gì?

Trọng Điền hét lên:

- Họ có tội.

Huỳnh Hoa hỏi nhanh:

- Tội gì?

- Họ lừa dối tôi. Họ nói yêu tôi nhưng rồi lại cười khinh rồi bỏ tôi mà đi.

- Tại sao họ lại làm như vậy? Vì cái gì kia chứ?

- Vì tôi không phải là một con người.

Trọng Điền nghèn nghẹn đáp lời cô, sau đó anh tiếp tục câu chuyện bằng giọng buồn buồn:

- Hai năm sau sư phụ cũng bạo bệnh qua đời, tôi rời khỏi sơn cốc, nơi tôi sống cùng sư phụ mấy năm qua. Tôi tìm ra thế giới bên ngoài, rất nhiều điều làm tôi sững sốt đến ngẩn ngơ, thế giới bên ngoài đối với tôi rất vui, rất thú vị, tôi thích nó. Tôi xin người ta cho mình làm công ở một tiệm buôn gạo. Và tôi gặp người con gái đó, cô ấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng, cô ấy là con gái của ông chủ, cô ấy đã có chồng, cô ấy nói yêu tôi. Cô ấy chăm sóc tôi rất ân cần, tôi cũng thích cô ấy, nhất là lúc bàn tay thon mịn kia vuốt lên má lên cổ tôi. Rồi một ngày, đang trong giờ làm việc nhưng cô ấy đẩy tôi về phòng của tôi ở cạnh nhà kho. Cô ấy ôm chầm lấy tôi nói với tôi "hãy làm việc đó", tôi không hiểu nên hỏi lại, cô ấy liếc xéo tôi rồi nói "nếu tôi không biết cô ấy chỉ cho" rồi bảo tôi cởi đồ ra. Cô ấy cũng cởi đồ, bảo tôi đến nằm lên người cô ấy. Tôi không hiểu ý nhưng cũng làm theo, nhưng rồi cô ấy hất tôi ra, nói là đã lầm tôi, nói tôi không phải đàn ông, bảo tôi sau này đừng đến gần cô ấy, sau đó cô ấy mặc y phục lại định bỏ đi.

Hồ Kỳ khẽ cau mày. Trọng Điền tiếp luôn:

- Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao bỗng nhiên cô ấy nhìn tôi như quái vật vậy. Tôi chạy theo kéo cô ấy lại và hỏi. Đại nhân có biết cô ấy nói gì không?

Hồ Kỳ hơi ngẩn ra khi bị hỏi bất ngờ. Trọng Điền bưng vò rượu cuối cùng lên tu ừng ực một hơi hơn phân nửa. Khi anh buông vò rượu xuống, giọng gần như nhè đi, ẩn chứa một chút thê lương đau khổ:

- Cô ấy quay người lại, đưa tay vuốt từ bụng tôi lần dần xuống, đến nơi giao nhau giữa hai chân, cô ấy vỗ vỗ vào đó rồi nói, thứ mà cô ấy cần tôi không có. Cô ấy nói nếu là một người đàn ông thì sẽ thế này thế kia, cô ấy nói mình có chồng mà cũng như không, chồng cô ấy bị bệnh liệt dương nên cô ấy mới tìm người khác nhưng tôi không có thứ cô ấy cần.

Trọng Điền bật cười khùng khục một lúc rồi lè nhè nói tiếp:

- Đến lúc đó tôi mới hiểu, nhát đao hai mươi bảy năm về trước, vì chị tôi cắn chân gã kia nên nhát chém xuống lệch đi, tuy không lấy mạng tôi nhưng nó lấy đi của tôi một thứ khiến tôi dù sống cũng không thể làm người.

Anh lại cười, tiếng cười phẩn uất thê lương, giọng anh càng lúc càng lè nhè vì ngấm rượu.

- Tôi đã giết cô gái ấy rồi bỏ chạy, chạy với cơ thể không mảnh vải che thân. Người người xầm xì bàn tán, họ xem tôi như quái vật. Những gì tôi nói đại nhân có tin không?

- Ta…

Hồ Kỳ chưa kịp nói gì Trọng Điền đứng phắt dậy và nói:

- Nếu không tin đại nhân có thể kiểm chứng.

Hồ Kỳ vội kêu:

- Khoan đã.

Nhưng không kịp, Trọng Điền đã lột phăng quần áo của mình. Dương Long vội bịt mắt Huỳnh Hoa lại kêu lên:

- Không được nhìn.

Cô gạt tay anh, gắt:

- Nhìn thì cũng đã nhìn rồi… anh ta không có… không có...

Giọng Huỳnh Hoa càng lúc càng nhỏ lại, đến từ cuối cùng nghẹn lại giữa cuống họng không thể bật ra. Trọng Điền ném số quần áo trên tay ra xa, toàn thân anh chao nghiêng gần như có thể ngã bất cứ lúc nào. Điền vung vẫy tay chân, vừa cười vừa nói:

- Sau đó tôi tìm đến cô gái khác, cô ta không biết gì về tôi hết. Cô ấy cũng nói thích tôi, cô ấy chăm lo cho tôi ân cần, thề nguyền sống chết mãi không chia lìa. Nhưng khi y phục trên người tôi cởi xuống cô ấy hét lên và bỏ chạy. Cô ta nói tôi là quái vật, không tiếc lời miệt khinh… tôi giết cô ta… tôi hận đàn bà… tôi muốn trả thù những kẻ dám khinh tôi… tôi muốn giết tất cả đàn bà trong thiên hạ, bọn họ chỉ là một lũ người dối gian, độc ác và dâm đãng, có chồng rồi lại chạy theo người đàn ông khác, tôi muốn giết tất cả những ai dám cười khinh tôi… giết hết…

Trọng Điền gào lên rồi bật cười, tiếng cười cuồng loạn như một người điên. Tiếng cười đó càng lúc càng trở nên thê lương đau đớn và rồi nó dần dần trở thành tiếng gào khóc. Trọng Điền bật khóc, thảm thiết, như đưa trẻ thơ lạc mẹ.

- Tại sao… tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi có tội gì, tại sao lại đày đọa tôi như vậy… tôi không có tội…

Trọng Điền xiêu vẹo bước đi, đôi tay vung vẫy, anh gào lên lúc thì cười lúc lại khóc. Huỳnh Hoa và Hồ Kỳ nhìn nhau khẽ lắc đầu không biết phải nói gì. Trọng Điền múa may quay cuồng một lát thì té ầm xuống đất, sau đó anh bật ngồi dậy, cúi gầm đầu mà khóc. Chợt Huỳnh Hoa đứng lên, Hồ Kỳ giật mình gọi:

- Quyên nhi.

Huỳnh Hoa mỉm cười không nói gì, cô bước đến nhặt chiếc áo của Điền lên, chầm chậm bước đến cạnh anh. Lúc cô đến bên cạnh Trọng Điền đang khóc, tiếng nấc giá buốt lòng người. Huỳnh Hoa choàng chiếc áo qua người anh rồi dang tay ôm lấy cơ thể đang run rẫy vì kích động vào lòng. Trọng Điền dường như đã đừng lại một giây để cảm nhận vòng tay ấm áp, sau đó lại khóc và gọi:

- Tỷ tỷ, đừng bỏ đệ mà đi nữa, đệ sợ lắm. Trên đời này không ai tốt với đệ, chỉ có tỷ là tốt với đệ, đừng bỏ đệ mà đi. Tỷ tỷ...

Trọng Điền vùi đầu vào lòng Huỳnh Hoa như đứa trẻ thơ vừa tìm thấy mẹ, cô vỗ vỗ nhẹ lên vai anh dịu giọng:

- Đệ đệ ngoan, đừng khóc nữa. Hãy ngủ đi.

Trọng Điền dựa hẳn người vào Huỳnh Hoa, anh không khóc nữa, anh nói thêm gì đó nhưng cô chỉ nghe rõ hai từ tỷ tỷ. Một lúc sau Trọng Điền quả nhiên ngủ thật. Hồ Kỳ đích thân mặc áo lại cho Điền rồi gọi cai ngục vào đưa anh trở vào nhà lao. Đêm hôm đó, Hồ Kỳ, Dương Long và Huỳnh Hoa rời khỏi căn ngục thất ấy trong lòng mỗi người dường như có cái gì trĩu nặng.

Sáng hôm sau, khi Trọng Điền tỉnh giấc sau cơn say, anh bật dậy nhìn nhà lao tối tăm lạnh lẽo, ở nơi này anh không biết bên ngoài đã là buổi nào của ngày. Ánh sáng duy nhất anh nhìn thấy là những ngọn nến đang cháy dở được gắn trên giá đỡ gần vách đá.

Anh mang máng nhớ lại những chuyện đêm qua, ánh mắt thất thần nhìn vào nơi vô định. Anh đang ngẩn ngơ thì có tiếng ai đó dịu dàng gọi:

- Tỉnh rồi à?

Trọng Điền giật mình ngẩng lên nhìn, người đứng trước cửa nhà lao là Huỳnh Hoa. Trọng Điền thản nhiên hỏi lại:

- Đã đến giờ hành hình rồi phải không?

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Vẫn chưa.

Huỳnh Hoa quay lại bảo cai ngục mở cửa cho cô vào bên trong xong bảo hai người họ khóa cửa lại.

- Từ giờ các ngươi lui hết ra đi, trước giờ hành hình nửa khắc hãy trở vào.

Hai tên cai ngục rời đi, tiếng cửa sắt đóng rầm rầm ngoài kia khiến nhà lao càng trở nên đáng sợ. Trọng Điền ngơ ngác nhìn Huỳnh Hoa:

- Hồ tiểu thư.

- Cứ gọi tôi là Huỳnh Hoa, đó cũng là tên tôi.

- Cô nương không sợ tôi làm hại cô hay sao mà lại đến vào lúc này?

- Nếu sợ tôi đã không đến.

- Cô nương đến có việc gì không?

- Mang cái này cho anh.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa chiếc giỏ tre trong tay lên ngang tầm mắt, trong đó là những chén đĩa chứa thức ăn vẫn còn đang nóng. Huỳnh Hoa tự nhiên ngồi xuống, bày biện thức ăn ra ngoài và cười nói:

- Các phạm nhân trước giờ hành hình đều được đãi một bữa ăn, nhưng thường là cai ngục mang vào cho họ. Nhưng hôm nay tôi bảo họ để tôi tự tay làm và mang vào cho anh. Nào ngồi xuống đi.

Trọng Điền kinh nghi nhìn Huỳnh Hoa:

- Những món này do chính tay cô nương nấu à?

Huỳnh Hoa ngẩng lên nhìn, không nén nổi cô bật cười:

- Anh sợ lại giống những món ngày hôm đó à? Yên tâm đi, hôm đó chẳng phải anh chỉ kêu tôi làm cho anh xem hay sao, nên mấy thứ đó chỉ có thể xem không thể ăn. Còn những thứ này làm là để ăn, đảm bảo có thể ăn được, có thể không ngon nhưng không gây nôn mửa.

Trọng Điền cười gượng, ngồi xuống nhưng chần chừ một lúc mới dám gắp thức ăn. Huỳnh Hoa mỉm cười hỏi:

- Thế nào?

- Không giống như ngày hôm đó.

Anh nói rồi cả hai không thể nén được nụ cười cùng bật cười. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Có biết hôm qua khi say anh đã gọi tôi là gì không?

- Tôi…

- Anh đã gọi tôi là tỷ tỷ.

Trọng Điền chợt cúi đầu, thoáng chút gì buồn bã:

- Vậy à?

- Cô ấy là người anh yêu thương nhất trên đời có phải không?

Trọng Điền không nói gì, chỉ hỏi lại:

- Em có biết, em là người duy nhất tôi thật lòng không muốn làm hại kể từ sau khi tôi ra tay với người phụ nữ đầu tiên hay không?

- À…

- Vì em có nụ cười rất giống với tỷ tỷ của tôi.

- Đêm qua anh còn nói, tất cả đàn bà trên đời đều độc ác, dối gian, dâm đãng, anh hận tất cả đàn bà trên thế gian.

- Tôi…

- Nhưng anh quên rằng, mẹ và tỷ tỷ của mình cũng là một trong số họ.

- Đêm qua hẳn cô nương rất tức giận.

- Hơn cả tức giận nữa kìa.

Trọng Điền bối rối:

- Tôi… thật tình… tôi…

- Tôi hiểu cảm giác của anh.

- Không, cô nương không hiểu được đâu.

- Phải trên đời này có lẽ không nhiều người hiểu được cảm xúc đó như thế nào. Nhưng tôi có thể nói người có thể thấu hiểu và cảm thông nhất cho anh chính là tôi.

- Cô nương…

- Hôm nay tôi đến đây là để kể cho anh nghe một câu chuyện.

- Về ai?

- Về một người, có thể là về tôi! Tôi nghĩ nó có thể giúp anh phần nào thanh thản lúc ra đi.

- Cô nương lo sợ khi tôi chết đi linh hồn vẫn còn nặng oán hờn gây rối thế gian sao?

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:

- Không hẳn, có lẽ tôi biết thời gian anh không còn dài nữa, tôi biết những gì tôi sắp nói ra anh sẽ không nói lại với bất kỳ ai. Vì những chuyện tôi sẽ kể tôi không muốn có nhiều người biết đến và hơn hết tôi muốn nói ra vì nếu cứ ôm mãi trong lòng, tôi cũng thấy khó chịu.

Điền im lặng.

- Chuyện tôi muốn kể anh nghe, không phải về cuộc đời tôi mà là số phận của kẻ được gọi với cái tên kỳ lạ “Thiên Cầm”. Người người chỉ biết họ là kẻ có năng lực khác với người thường, thông hiểu mọi việc giữa đất trời, cải tử hồi sinh người đã chết. Thậm chí, người ta sùng bái cái tên ấy như một vị thần không cần biết người đó trông như thế nào, là nam hay nữ, là già hay trẻ. Nhưng người ta không biết được số phận của con người mà mình sùng bái ấy, một số phận chỉ có thể dùng hai từ để hình dung là bi thảm!

- Số phận bi thảm ư?

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Nói thảm thì không hẳn, nhưng cả một đời của con người ấy có lẽ vĩnh viễn không bao giờ hưởng được niềm lạc thú của thế gian một cách trọn vẹn. Không phải được tôn sùng, không phải được kính trọng là họ cảm thấy vui.

- Tôi hiểu.

- Trước hết anh có muốn biết, để có thể trở thành đệ tử phái Thiên Cầm người phải trả giá thế nào không?

Trọng Điền im lặng.

- Họ cần phát thệ với linh vật trấn phái rằng cả đời không được giết người dù thiện hay ác, không được phản bội sư môn,… nếu vi phạm chỉ một trong những điều ấy linh vật sẽ lấy mạng họ ngay lập tức.

- Linh vật là gì?

- Có thể hiểu nó là một linh hồn mang sức mạnh vạn năng, trong phái chúng tôi nó được gọi là Thiên Kiếm. Người có thể mang Thiên Kiếm trong tay được gọi là Thiên Cầm.

- Cô nương là Thiên Cầm, hẳn cô nương có được Thiên Kiếm? Nhưng chẳng lẽ thứ đó có thể quản lý tất cả người trong môn phái hay sao? Nó có thể giết người được hay sao? Nó trông như thế nào?

- Là như thế này.

Huỳnh Hoa đưa tay lên, trong bàn tay hiện ra quầng sáng màu xanh rực rỡ. Trọng Điền còn đang ngơ ngác, Huỳnh Hoa chỉ tay về phía cánh cổng nhà lao phía đối diện, chuỗi xích sắt dùng để khóa cánh cửa ấy lập tức đứt thành nhiều đoạn và rơi xuống ngay xuống khi ánh sáng xanh trong tay Huỳnh Hoa vụt qua.

- Đó là sức mạnh của Thiên Kiếm, không một ai có thể giam cầm hay làm tổn hại đến Thiên Kiếm và cả người mang nó. Chính nó cũng là thứ giúp cho cái danh Thiên Cầm có thể cứu sống người đã chết trở thành truyền thuyết bất tử.

- Người nào được làm bạn với cô nương hẳn rất an tâm, có cô bảo vệ thì họ không sợ chết.

- Đó vẫn chưa phải là điều quan trọng. Những gì tôi muốn nói không phải chỉ có vậy.

- Vậy…

- Còn quá trình tu luyện và kết quả của quá trình ấy nữa.

- Nó rất gian khổ chăng?

- Không. Nếu chỉ là gian khổ thì con đường đó ai chẳng một lần trải qua, nhưng khác biệt ở đây… người tu luyện theo Cầm Thiên tâm pháp, cơ thể sản sinh ra chất kịch độc. Dù là một giọt máu cũng có thể giết chết một mạng người. Quan trọng hơn chất độc trong người họ giết chết người khác giới ngay khi họ làm tình.

Trọng Điền cười e thẹn:

- Có vẻ như tôi may mắn khi không thể làm gì được cô nương. Nếu không, tôi đã chết sớm hơn bây giờ.

- Đúng vậy. Anh nghĩ mà xem, nếu tất cả mọi người trên thế gian này đều biết chuyện sẽ nhìn chúng tôi như thế nào? Như một con quái vật hay ôn dịch đây? Nỗi thống khổ của chúng tôi là dù biết mình được người ta yêu cũng không dám nhận, yêu người cũng nín lặng không thể tỏ ra. Chết tôi không sợ, chỉ sợ làm hại người mà mình yêu thương nhất. Trên đời này tôi cũng có người yêu tôi, tôi cũng biết yêu người nhưng…

- Cô nương và họ không đến được với nhau vì rào cản môn phái?

- Gần như là vậy. Người của bổn môn muốn phá vỡ rào cản chỉ khi nào họ luyện thành bậc thứ ba trong tâm pháp, nhưng từ trước tới giờ không ai có thể làm được. Để những người yêu mình phải lánh xa, họ chỉ còn biết tỏ ra mình bất lực trong khi họ hoàn toàn có dục vọng, có khả năng. Rồi sau đó đau đớn nhìn người mình yêu thương đến với người khác, thậm chí những kẻ đó quay lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ thị, ghê sợ như những gì anh từng nhìn thấy… Nếu là anh, anh làm được như vậy hay không? Còn một điều nữa tôi chưa nói, từ trước tới nay bổn môn chỉ thu nhận hai nữ đồ đệ, còn trăm ngàn người khác đều là nam nhân.

- Cô nương đang muốn nói yêu một người không phải là có được, càng không phải là chiếm đoạt mà là làm cho người kia vui vẻ. Điều đó tôi hiểu nhưng…

- Anh cho rằng cuộc đời này bất công với anh chăng? Cũng phải, vì ít ra người bước vào Cầm Thiên phái trước đó họ còn có thể lựa chọn, còn anh thì không. Nhưng tôi biết ái tình không là thứ quan trọng nhất trên thế gian, anh có biết thứ quan trọng nhất là gì không?

- Ý cô nương là tình bạn, tình người chăng?

- Sai. Đó là hài tử. Những đứa trẻ thơ chào đời giúp sự sống thế gian truyền đời.

- Tôi không thể có thứ đó, càng không dám mơ. Việc tôi làm chỉ là tội lỗi, tôi đã phá hủy nó.

- Không, tôi nói anh có thể.

- Cô nương đùa với tôi sao?

- Tôi không đùa, tôi là một đại phu, tôi nói rằng anh có thể.

- Có con?

- Ừm.

- Cô…

- Suỵt, để tôi nói hết đã… Anh có biết vì sao thái giám trong cung tất cả đều ẻo lã như con gái còn anh vẫn giữ bản tính nam nhi hay không?

Trọng Điền nhăn mặt không hiểu. Huỳnh Hoa ngưng lúc nghiêm mặt nói:

- Tuy phần vật dương của anh bị mất nhưng chất tinh vẫn còn tuy nhiên nó cũng bị tổn thương nên không phát triển bình thường. Nhưng chỉ cần nó chưa bị mất, tôi đảm bảo có thể giúp anh có con được nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn.

Trọng Điền thoạt đầu mặt hơi hồng lên vì thẹn. Sau đó thì kinh nghi nhìn xoáy vào Huỳnh Hoa, tò mò hỏi lại:

- Những gì cô nương nói là thật hay chỉ để an ủi tôi?

- Lương tâm và trách nhiệm của một đại phu không cho phép tôi nói dối và e thẹn.

- Nói như vậy, tôi thật sự có thể…

- Đúng vậy. Mọi chuyện đều có thể nhưng hơi đau một chút…

Trọng Điền mỉm cười, nụ cười hạnh phúc, anh ngăn Huỳnh Hoa nói tiếp:

- Bao nhiêu đó đủ rồi. Cảm ơn tiểu thư, bây giờ tôi dù ra đi cũng có thể ngậm cười vì tôi biết mình vẫn là một con người. Chỉ tiếc rằng tôi gặp cô nương quá muộn.

Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:

- Nói chuyện nãy giờ cũng lâu rồi anh cũng nên ăn thức ăn đi, nguội cả rồi kìa.

- Tôi… thật sự rất vui…

- Có lẽ cũng sắp đến giờ ngọ rồi, anh còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành hay không, cứ nói ra nếu giúp được, tôi sẽ giúp.

- Tôi thì không có, nhưng tỷ tỷ tôi thì có. Tỷ ấy cả đời chỉ có một ước mơ là luyện được bộ Tuyệt Mệnh kiếm, nhưng tỷ ấy mãi mãi không bao giờ có thể luyện được. Cô nương có thể giúp tỷ ấy hoàn thành tâm nguyện đó hay không? Hãy luyện bộ kiếm pháp ấy cùng tôi, dù chỉ một lần thôi cũng được. Cô nương có thể không?

- Được.

- Ở đây không có kiếm chúng ta chỉ có thể sử kiếm quyết.

Trọng Điền luyện qua một lượt, Huỳnh Hoa chỉ cần chăm chú xem một lúc có thể luyện lại không sót nửa chiêu. Lần thứ ba, hai người bọn họ cùng luyện, Tuyệt Mệnh kiếm của họ gần như tương hợp, hai người như một.

- Hồ tiểu thư, đã đến giờ đưa phạm nhân ra pháp trường rồi.

Tên cai ngục lớn tiếp thông báo, Huỳnh Hoa cũng cao giọng đáp:

- Ta biết rồi.

Trọng Điền bình thản gắp thức ăn cho vào miệng, chợt anh gọi khẽ:

- Tiểu thư.

Huỳnh Hoa quay lại:

- Có chuyện gì?

- Sau khi tôi chết mong cô nương hãy hủy thanh kiếm của tôi đi. Vì nó đã làm hại quá nhiều người nếu cứ để như thế có khi nó biến thành tà kiếm hại người. Vả lại trong nó có tẩm Hàn Băng độc, không sắc không tướng. Nó là do sư phụ lúc rèn đã tẩm vào, không cách nào rửa sạch. Lúc trao kiếm ông chỉ căn dặn tôi đừng để bị nó làm hại chính mình chứ không chỉ cách hóa giải.

- Được, việc ấy tôi có thể giúp anh.

- Tôi muốn gọi cô nương là tỷ tỷ như đêm qua trong cơn say ấy.

- Được.

- Tỷ tỷ...

Tiếng chiêng báo hiệu giờ hành hình đã tới kêu vang. Trọng Điền đứng lên, ánh mắt xa xôi như đang nghĩ ngợi điều gì, cuối cùng anh thở dài:

- Đã đến lúc rồi, đây chính là định mệnh của tôi.

- Có hối tiếc không?

- Không có. Vì kiếp này tôi đã gặp được cô nương, tôi dù chết cũng không có gì phải hối tiếc. Nếu gặp nhau sớm hơn, lúc tôi chưa sa chân vào tội lỗi biết đâu chúng ta đã trở thành tri kỉ.

- Ừm.

Cai ngục và lính của huyện đường cùng lúc ập vào đưa Trọng Điền đi, anh bước theo họ và không một lần nhìn lại. Huỳnh Hoa lặng lẽ theo sau rời khỏi đại lao, bước ra trước ánh sáng mặt trời Huỳnh Hoa nhẹ thở dài rồi bần thần đứng lặng.

Vừa bước vào giờ Ngọ, Trọng Điền bị đưa ra quỳ giữa pháp trường, hai khắc trôi qua dưới cái nắng trưa oi ả. Chỉ cần bước vào khắc thứ ba, Trọng Điền sẽ lập tức bị đao phủ hành hình. Từ phía xa anh nhìn thấy bóng dáng người con gái thân quen bước đến, người đó là Huỳnh Hoa. Cô mang thanh kiếm của anh ra giữa pháp trường, trước mắt anh và dân chúng huyện Thường An, Huỳnh Hoa dùng nội công hủy kiếm. Thanh kiếm thép chỉ sau một cái chớp mắt đã hóa thành ngàn hạt bụi, gió thốc lên cuốn chúng về nơi vô định.

Giờ ngọ tam khắc, Trọng Điền chính thức bị hành hình. Chiếc đầu anh rơi xuống, đôi môi kia dường như đang nở nụ cười. Chỉ có một tiếng thở dài còn lại là tiếng reo hò mừng rỡ. Anh dù là một phạm nhân, nhưng có lẽ bóng hình ấy sẽ tồn tại mãi với thời gian trong con tim bé nhỏ của Huỳnh Hoa. Bởi vì cô vốn là một kẻ đa tình.

Chiều hôm đó, Khắc Triệu cũng vừa kịp lúc quay lại Thường An, anh thật sự mừng rỡ khi biết rằng Huỳnh Hoa vẫn bình an vô sự.

Sáng hôm sau, Hồ Kỳ quyết định rời khỏi Thường An trở về Nam Sơn. Vẫn như mọi khi, chỉ cần Khắc Triệu gặp được Huỳnh Hoa rồi thì hai người cứ như quấn lấy nhau, cô cứ hỏi và anh cứ đáp, thuận tiện phô trương một chút về những gì anh đã làm ở huyện bên. Nào lùng hung thủ, nào lập khẩu cung,… Và như thế, anh hoàn toàn không quan tâm những án mạng ở Thường An làm sao mà phá được, công đầu do ai. Khắc Triệu chỉ chuyên tâm tự tâng bốc mình để lấy lòng người con gái mình yêu.

Đi được nửa ngày đường, ngang qua khúc đường vắng, bọn họ nhìn thấy một nhóm cướp đang vây lấy mấy người bộ hành, đòi giao hành lý mới cho qua. Hồ Kỳ chỉ hừ giọng, ngay lập tức Tứ Bình, Dương Long, Khắc Triệu không hẹn cùng lao ra thu thập bọn cướp ấy, loáng cái sáu tên cướp choai choai bị giữ chặt không phản kháng gì được. Những người đi đường vừa bị hành hung vội vàng cảm tạ những ân nhân đã cứu mình, vì không biết thân phận của mọi người nên họ chỉ gọi là đại hiệp. Hồ Kỳ phẩy tay xua họ đi, cả thảy vội vàng chạy đi.

Bọn cướp đường quỳ van xin tha mạng. Hồ Kỳ hừ giọng:

- Các ngươi là thanh niên trai tráng lại không chịu làm việc kiếm sống lại đi cướp của giết người, còn muốn ta tha thứ sao? Không thể được.

- Đại hiệp xin minh xét, chúng tôi vì cùng đường mới phải đi làm cướp, với lại chúng tôi chỉ lấy của chứ không hại người…

Khắc Triệu quát:

- Còn nói nữa ta giết ngươi trước, có biết trước mặt các ngươi là ai không, là Tổng Đốc Quyển Nam, Hồ Kỳ Hồ đại nhân đấy! Các ngươi có van xin đến đâu đi nữa cũng đừng hòng chạy tội.

Huỳnh Hoa thúc ngựa lại gần dịu giọng:

- Các ngươi nói vì bất đắc dĩ mới làm ăn cướp, vậy việc bất đắc dĩ đó là gì, hãy nói ra xem.

Bọn người kia còn đang ấp úng, Khắc Triệu lại quát ầm lên:

- Hồ nhị tiểu thư hỏi tại sao các ngươi không nói, không nói ta đánh chết hết bây giờ.

Hồ Kỳ nghe Huỳnh Hoa hỏi vậy cũng dịu lời:

- Được rồi, các ngươi có nỗi khổ tâm gì cứ nói ra xem.

- Bẩm đại nhân, mấy anh em chúng tôi kết nghĩa từ năm năm trước vì thấy mình cùng chí hướng, ai cũng ôm giấc mộng quan trường. Nhưng thi võ trạng nguyên thì không đậu. Xin vào làm lính lệ cho huyện nha, thấy chướng mắt tên huyện lệnh nên đánh cho hắn một trận rồi bỏ trốn. Xin vào làm tiêu sư cho tiêu cục thì không ai chịu nhận, mãi võ thì chẳng ai chịu xem. Làm phu khuân vác không đủ tiền tiêu nên…

- Nên chúng tôi bất đắc dĩ đi làm cướp, xin đại nhân minh xét.

- Xưa có câu "Anh hùng thất thế nên làm cướp", chúng tôi cũng làm thử xem bao giờ vận hạn qua đi.

Khắc Triệu định lên tiếng mắng thì chợt nghe Huỳnh Hoa cười khúc khích. Ai nấy đều ngơ ngác nhìn cô, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Tất cả ngẩng mặt lên hết rồi trả lời ta một lần nữa, những gì các ngươi nó có phải là sự thật hay không?

- Chúng tôi nói thật.

Sáu người bọn họ cùng ngẩng mặt lên đáp, vừa bắt gặp dung nhan kiều mị của Huỳnh Hoa bỗng dưng im bặt, không nói thêm gì được.

Hồ Kỳ ngạc nhiên:

- Quyên nhi, con hỏi vậy là có ý gì?

- Con muốn thu nhận họ vào Hồ phủ.

- Quyên nhi.

- Nếu cha lo lắng, cứ giao cho con quản lý họ.

- Được.

Lời của Huỳnh Hoa và Hồ Kỳ ai cũng nghe thấy nhưng chỉ những ai từng tiếp xúc lâu dài với Huỳnh Hoa mới tỏ ra bình thản, còn lại ai cũng há mồm kinh ngạc. Trong số ấy có cả Khắc Triệu, anh gần như không tin vào những gì mình nghe thấy.

Huỳnh Hoa lại dịu giọng hỏi:

- Các ngươi ở đây vậy đồng bọn các ngươi đâu?

- Đồng bọn? Chúng tôi không có, chỉ sáu người bọn tôi đồng chung cảnh ngộ nên kết bái anh em, rồi phiêu bạt khắp nơi…

Hồ Kỳ ngay lập tức ra phán quyết:

- Được rồi, theo ý của Quyên nhi ta nhận các ngươi vào Hồ phủ. Nhưng vào ấy làm gì thì các ngươi phải tuân theo lệnh của con gái ta, đã rõ chưa?

- Đa tạ đại nhân khai ân.

Khắc Triệu phản đối:

- Như vậy sao có thể.

Anh vẫn còn đang nghĩ Huỳnh Hoa chỉ là một cô gái yếu đuối làm sao có thể quản lý bọn người từng là cướp này. Duy chỉ Hồ Kỳ và Dương Long biết rõ Huỳnh Hoa là con người như thế nào, cả Hắc Phong trại hùng mạnh còn phải quy phục trước cô huống hồ chỉ sáu tên cướp nhỏ.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Được rồi đứng lên hết đi, nói cho ta biết tên họ của các ngươi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi.

Sáu người bọn họ nhìn Huỳnh Hoa một lúc vẻ ngại ngần, lát sau mới nói:

- Tại hạ anh cả, Đoàn Nhất Thiên, ba mươi hai tuổi.

- Tôi nhị ca, Đỗ Thành, ba mươi tuổi.

- Việt Hữu Bằng, hai mươi tám tuổi.

- Cao Thanh, hai mươi bảy.

- Văn Thành Yến, hai mươi lăm.

- Dương Tấn Danh, hai mươi bốn.

Huỳnh Hoa nghe xong khẽ gật gù rồi giục:

- Đi thôi.

Khắc Triệu thấy thế cùng kinh ngạc, anh vẫn đinh ninh Huỳnh Hoa là cô gái yếu đuối, ngỡ rằng chỉ vì cô là con gái của Tống Đốc nên được ưu ái nhiều điều. Nhưng việc “ưu ái này” dường như quá đáng, giao cả sáu tên cướp cho một cô gái coi sóc khác nào đưa dê vào miệng cọp. Tuy nhiên vì đó lại là lệnh của Hồ Kỳ ban ra anh không tiện lạm bàn hay phản đối, chỉ thấy có chút lo lắng trong lòng.

Hồ Kỳ về đến phủ mới biết mấy ngày mình vắng mặt, cáo trạng từ các huyện đưa về chất đầy cả bàn làm việc của mình. Hồ Kỳ xem nhanh qua một lượt, chợt ông khẽ cau mày khi nhìn vào xấp giấy thứ hai mươi mấy. Đó là tờ trình của người dân huyện Bảo Liên đưa lên chứ không phải của các huyện lệnh như những cáo trạng trước đó. Bên trong trình bày sơ lược về một vụ việc có thể gọi là trọng án. Gần đây Bảo Liên xuất hiện một tên trộm kiêm hái hoa tặc. Có rất nhiều người dân trong vùng bị cướp của, dân nữ trong huyện thì bị phá trinh. Nhưng huyện lệnh vẫn chưa có kế sách gì toàn vẹn để thu phục tên đạo tắc ấy.

Dân chúng ngày càng hoang mang, nhà ai khá giả hay có con gái lớn chưa chồng đều thấp thỏm lo âu, đa phần họ chuẩn bị rời bỏ Bảo Liên để tìm nơi khác sinh sống. Một phần mau chóng kiếm người để gả con gái mình đi. Những thiếu nữ bị cướp trinh đa phần con nhà danh giá, giữ thân như ngọc, đối với họ và gia tộc đó là vết nhơ không thể nào rửa sạch, cộng với lời đàm tiếu đã hơn một nửa tự tử để không còn nghe thấy những lời gièm pha. Những người không muốn rời đi cũng không muốn con mình bị hại đều mướn những võ sĩ bậc nhất, Tiêu sư của những tiêu cục nổi tiếng của Quyển Nam về để bảo vệ. Nhưng dù người có đông đến đâu gia chủ vẫn bị hại…

Xem xong một lượt những cáo trạng, Hồ Kỳ lập tức cho tập hợp mọi người lại. Người đầu tiên ông đưa cho xem bức cáo trạng là Khắc Triệu. Khắc Triệu nhìn vào cũng khẽ cau mày.

- Đại nhân, việc này xin cứ để thuộc hạ xử lý cho. Vừa hái hoa vừa cướp của, hành vi đó không thể nào tha thứ được.

Tuy miệng nói cứng nhưng trong lòng Khắc Triệu đang cảm thấy lo, vụ án này thật sự không dễ xơi, nếu Hồ Kỳ bảo anh một mình đi bắt tên đạo tặc đó thì thảm rồi. Hồ Kỳ ngẫm nghĩ một lúc gật đầu:

- Được rồi, vậy vụ án này ta giao cho cậu, dẫn theo một vài người đến Bảo Liên, bắt tên đạo tặc ấy về đây ngay cho ta. Có cậu làm việc ta yên tâm lo những vụ án khác rồi.

Khắc Triệu chỉ còn thiếu một chút nữa là tái mặt kêu thầm “thảm thật rồi”. Bất ngờ Huỳnh Hoa cũng lên tiếng:

- Cha, con cũng muốn đi.

Hồ Kỳ hừ giọng:

- Con là con gái, không lo học hành, chạy đến đó làm gì, đừng quên…

Huỳnh Hoa nói chen vào:

- Chính vì kẻ bị tố cáo là một tên dâm tặc nên con muốn đến coi thử xem hắn là người như thế nào.

- Nhưng mà…

- Cha, là con đang giúp cha làm việc mà, cứ xem như cho mấy thủ hạ mới nhận của con lần này đến đó lập chút công.

Hồ Kỳ cau mày:

- Như vậy càng không thể, giữa khối đàn ông chỉ mình con là con gái làm sao cha yên tâm.

Huỳnh Hoa nũng nịu:

- Cha sợ con bị hại sao?

- Không phải ta sợ con bị hại, ta chỉ sợ con theo phá phách khiến cho bọn họ điêu đứng không làm việc được mà thôi.

Huỳnh Hoa xịu mặt:

- Cha, sao lại nói con như vậy.

- Ở nhà, không được đi đâu hết.

- Nhưng con muốn đi, con hứa sẽ không phá phách đâu mà. Nếu cha không tin tưởng con cứ cho ai đó theo giám sát con là được.

Hồ Kỳ nghiêng mặt nhìn con gái cười hỏi:

- Vậy con nói xem, ở đây ai quản nổi con?

Huỳnh Hoa cắn môi nhìn quanh:

- Cái đó…

Khắc Triệu cúi mặt, anh không dám nhận, vì nếu xét mức độ chiều chuộng cô thì anh đứng thứ hai không ai có thể xếp vào thứ nhất. Tứ Bình chợt nói:

- Đại nhân, hay là để con đi cùng tiểu thư. Con không chắc mình có thể quản nổi tiểu thư nhưng cũng không để cô ấy làm mọi thứ rối tung lên.

Hồ Kỳ miễn cưỡng gật đầu:

- Vậy cũng được.

Huỳnh Hoa nói như reo:

- Cha, vậy là con được đi có phải không?

Hồ Kỳ không đáp mà quay sang nói với Tứ Bình và Khắc Triệu:

- Khắc Triệu, Tứ Bình, chuyến đi này ta giao Quyên nhi cho cậu, nếu cả hai để xảy ra chuyện gì với nó ta sẽ không tha thứ cho hai cậu đâu.

Nhìn thấy Bình và Triệu cùng cúi đầu đáp “Dạ” mà Huỳnh Hoa nghe trong lòng ấm áp. Đến tận bây giờ cô mới cảm nhận được quanh mình vẫn còn có những tình thương. Sau khi nhận lệnh, tất cả lập tức thu dọn hành lý để ngay sáng hôm sau có thể lên đường. Chuyến đi ấy có cả mấy tên cướp Huỳnh Hoa vừa thu nhận, theo lời cô lần này cho họ đi để lập ít công lao thăng tiến. Thực chất cô muốn thử lòng can đảm và trung thành của họ.

Truyện Chữ Hay