Tình Yêu Hoa Cỏ

chương 86: hạ khắc triệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần . Thâm tình phụ tử

____

Nam Sơn trấn vào thu yên bình lặng lẽ…

Trước thư phòng Hồ phủ những cây bàng rụng lá sắp trơ cành.

Trên cành cây trụi lá có đôi chim sẻ đậu cạnh nhau, chúng âu yếm nựng nịu nhau.

Bên khung cửa sổ thư phòng có ánh mắt hướng thẳng về đôi chim sẻ, đôi hàng mi cong cứ chốc chốc chớp lên thích thú. Có đôi lúc ánh mắt ấy lóe lên nét cười, có vẻ như chủ nhân của đôi mắt ấy vừa chợt nghĩ về viễn cảnh tươi vui nào đó.

Bất ngờ, một ngọn roi quất mạnh xuống mặt bàn:

“Ầm.”

Âm thanh đột ngột làm tan vỡ giấc mơ hoang. Ngay lập tức có tiếng hét lên đầy kinh hãi:

- Á… a…

Người cầm roi trầm giọng:

- La lối cái gì?

Chủ nhân tiếng la hoảng và đôi mắt mơ huyền kêu lên:

- Anh làm cái quái gì vậy, muốn hù cho người ta đứng tim chết à?

Chàng trai kia cau mày nói:

- Học hành thì phải ngồi thẳng lưng tập trung vào một chút.

Cô gái chợt cười rạng rỡ, chỉ tay lên cành cây trụi lá:

- Anh xem đôi chim trên trên cành cây kia kìa, chúng đang rỉa lông cho nhau đấy, có đẹp đôi hay không? Đừng làm chúng sợ mà bay mất!

Chàng trai không để ý đến lời cô, chỉ nói gằn từng tiếng:

- Tôi bảo tập trung vào đây!

- Không thích.

Chàng trai bực mình đập mạnh chiếc roi xuống bàn đánh “ầm” tiếng nữa. Giọng trong trẻo của cô gái thừa cơ inh ỏi thêm lần nữa:

- A… Bớ người ta…

- La lối cái gì?

- Anh ăn hiếp em.

Chàng trai trầm giọng:

- Bây giờ tôi là thầy em. Có nghe tôi nói không thì bảo. Đang học em làm ơn tập trung vào một chút!

- Nhìn mặt thầy thấy ghét, không học nữa. Tôi đi đây.

Vừa nói cô gái vừa đứng lên bỏ đi. Chàng trai hét lên:

- Em đứng lại đó cho tôi.

- Không bao giờ, hôm nay học mệt rồi, tôi không học nữa.

- Cái gì? Em có học chữ nào đâu mà mệt. Lại muốn trốn đi chơi à?

- Vậy thì đã sao?

- Không được, đại nhân biết sẽ trách phạt. Có đứng lại không thì bảo.

- Không bao giờ.

Cô gái vừa nói vừa lách người vọt ra ngoài, chàng trai vọt theo vươn tay ngăn lại nhưng không kịp. Cô gái vừa ra đến cửa thì đụng ngay một người, người ấy hừ giọng:

- Huỳnh Hoa, em lại cãi nhau với Dương Long à. Hai người sao lúc nào cũng ồn ào hết vậy?

Cô gái cười rạng rỡ:

- Bình ca, anh lại đến nữa rồi à?

Bình hừ giọng:

- Nhiệm vụ của tôi là giám sát em học hành làm sao có thể không đến. Lại chuyện gì nữa vậy, mỗi lần đến đây đều thấy hai người làm rộn là sao?

- Em học mệt rồi, em muốn đi chơi. Em đi nha…

Huỳnh Hoa vừa nói vừa dợm bước đi. Long cao giọng:

- Đứng lại, từ trưa đến giờ em chưa học được nửa chữ, chưa học được gì không được đi chơi.

- Anh… Nhưng hôm nay dù có chết em cũng không học nữa.

Tứ Bình kinh ngạc:

- Lại chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa nhanh nhảu:

- Anh ta suốt ngày ăn hiếp em, em không phục. Bình ca làm chủ cho em đi.

Long nghe thế vội phân bua:

- Do cô ấy lười học, lại còn viện cớ này nọ để chối quanh. Mới nói “học thì phải tập trung” cô ấy đã giận không thèm học nữa!

Huỳnh Hoa gân cổ cãi:

- Anh mới là người nói dối không biết ngượng. Vừa rồi anh đã lấy roi đánh tôi. Tôi không chạy, chẳng lẽ đứng yên cho anh đánh trúng á?

Dương Long nói nhanh:

- Tôi đánh em lúc nào, tôi chỉ gõ cây lên bàn thôi mà!

- Anh nói dối, là anh đánh tôi, vì tôi tránh kịp cái cây mới đánh xuống bàn.

- Không phải, là…

Bình nhăn mặt, cướp lời:

- Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa. Hồ nhị tiểu thư à, đây là lệnh của cha em bảo chúng tôi dạy cho em học. Em cứ nghịch phá hoài chẳng học hành gì như thế này, đại nhân biết được, chúng tôi khốn khổ đấy! Mau trở vào, tập trung học hành đi, ha.

Hoa phụng phịu:

- Không, thầy gì mà mặt hầm hầm, thấy ghét, không học!

Bình nhìn Long, càu nhàu:

- Trước giờ tuy cậu chưa từng dạy học. Nhưng chúng ta là người nhà cả mà. Có gì phải căng thẳng như thế?

Long bực mình quay mặt chỗ khác:

- Tôi không có, cô ấy bịa ra cả đấy.

Huỳnh Hoa đứng cạnh Bình mỉm cười đắc chí. Hai người thanh niên kinh ngạc nhìn nhau, rồi quay sang nhìn lại cô. Cả hai chỉ còn biết lắc đầu thán phục.

Long nhẹ giọng:

- Hoa à, thôi thì xem như tôi năn nỉ em, em làm ơn trở vào phòng học giùm tôi, đừng để đại nhân phát hiện, sẽ lớn chuyện đó.

Hoa tủm tỉm cười:

- Nói vậy còn nghe được.

Long phải thở phào nhẹ nhỏm khi được câu nói đó của Hoa:

- Vậy thì mau vào thôi.

- Nhưng…

Nghe tiếng “nhưng” của Hoa thì Long giật mình:

- Gì nữa.

Hoa nở nụ cười tươi xinh, nhỏ giọng:

- Không gì hết.

Cô nói rồi đến cạnh luồn tay qua khuỷu tay Bình kéo đi:

- Chiều nay không cần học nữa, đi chơi với em.

- Chơi gì?

- Thả diều, đá dế… Em thấy tụi con nít chơi trò đó vui quá, cũng muốn thử.

Dương Long hừ giọng:

- Em lớn rồi, đừng cứ như trẻ con vậy.

Huỳnh Hoa phụng phịu:

- Em như trẻ con, vậy mới dễ dạy, anh không thích sao?

- Em mà dễ dạy hả?

- Anh… còn nói nữa em không thèm học thử coi anh dạy ai cho biết!

- Thôi mà, cho anh xin lỗi.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười quay sang Tứ Bình:

- Bình ca, đi chơi với em. Long ca, anh cũng đi nha.

Tứ Bình lắc đầu:

- Tôi còn có việc, nếu muốn đi chơi em với Dương Long đi đi.

- Vậy em đi trước nha.

Vừa nói Huỳnh Hoa vừa buông tay Bình ra, nhào đến lôi tuột Dương Long đi. Tứ Bình đứng nhìn theo chỉ còn biết lắc đầu.

Hai tháng trước.

Sảnh đường Hồ phủ.

- Quyên nhi, bây giờ con đã trở thành thiên kim tiểu thư của Tổng đốc phủ, có cần cha tìm cho con một nữ hầu sai vặt hay không?

- A, cái đó con không cần.

Có tiếng nói chen vào:

- Ai hầu hạ nhị tiểu thư không chết cũng bị thương.

- Anh…

Huỳnh Hoa quắc mắt nhìn Dương Long. Tứ Bình và Nhật Lan bất chợt phì cười. Hồ Kỳ gật gù:

- Vậy cũng được. Nhưng lúc trước con có nói với ta… một chữ bẻ đôi con cũng không biết phải không.

Huỳnh Hoa gật gù:

- Dạ phải.

- Bây giờ đã là thiên kim tiểu thư rồi không thể mãi là võ phu vô học như vậy được, từ mai bắt đầu học chữ cho ta. Dương Long con dạy cho Quyên nhi học nhé. Tứ Bình giám sát việc dạy và học của Long nhi và Quyên nhi.

- Vâng thưa đại nhân.

- Cha nhưng mà con…

Hồ Kỳ nghiêm mặt gằn giọng:

- Không được cãi…

Huỳnh Hoa im bặt, nghĩ thầm:

“Con định nói cho cha biết lúc trước là con nói dối thôi mà. Đã vậy, không nói nữa, cứ thừa dịp này trốn việc chơi bời cho sướng. Dù sao những ngày tháng yên bình này không biết sẽ kéo dài được bao lâu.”

Mùa thu cuối cùng cũng qua đi, và đông đã đến.

Nam Sơn vào đông đất trời trở lạnh, tuy nhiên cái lạnh chưa đến mức tuyết có thể rơi.

Thư phòng Hồ phủ chiều đông.

Vẫn như mọi ngày, Huỳnh Hoa và Dương Long cùng ở trong thư phòng, anh giảng bài, cô thì nằm dài, úp quyển sách vào mặt. Dương Long đọc bài một lúc nhìn lại khẽ lắc đầu, anh bước đến huých nhẹ vào vai cô:

- Ngồi dậy, ngồi dậy, úp sách vào mặt như vậy thì học được cái gì!

Huỳnh Hoa ngồi dậy vươn vai:

- Hôm nay học đến đây thôi.

- Em có học được gì đâu mà đòi nghỉ, tiếp tục học cho tôi!

- Năn nỉ mà, hôm nay nghỉ sớm một bữa đi, Long ca ca.

- Không được.

- Nhưng em mệt mỏi quá rồi, mình lén đi dạo một vòng đi. Cho em được thoải mái, chút nữa hãy học tiếp.

- Trốn học kiểu đó, đại nhân biết không hay đâu.

- Em không nói anh không nói, cha làm sao mà biết được.

- Tứ Bình biết, đại nhân sẽ biết.

- Anh ấy sẽ không nói đâu, anh tin em đi mà. Đi thôi, ca ca.

- Ơ… ừm!

Huỳnh Hoa nhanh nhẹn đứng dậy, kéo tay Long lao ra khỏi thư phòng:

- Hoa, em muốn đi đâu vậy?

- Anh thích đi đâu?

- Nghe nói em thích đồng cỏ?

- Đúng đi, hôm nay mình đi dạo đồng cỏ nhé.

Dương Long gật đầu tán đồng. Cả hai cùng rảo bước về phía đồng cỏ. Tứ Bình đứng phía sau nhìn theo bóng hai người họ, khẽ lắc đầu tặc lưỡi than thầm:

“Hồ đại nhân ơi, ông sắp xếp vầy là không xong rồi. Cho hai kẻ đang yêu ở bên nhau thì học hành gì đây. Có nước sớm sớm gả vị tiểu thư ương bướng này cho gia sư riêng luôn mới mong không còn gì để phải bận lòng!”

- Tứ Bình.

Tiếng gọi làm Tứ Bình giật mình quay lại:

- Đại nhân!

- Chậc, hai đứa nhỏ này còn ham vui quá. Còn cậu nữa, bảo cậu coi sóc việc học hành của Quyên nhi mà cứ để nó đi dễ dàng như vậy! Chắc là hôm đó ta nói còn thiếu một câu, vẫn chưa hạn định cho các cậu thời gian, nếu quy định thời gian, chắc là cậu sẽ làm việc nghiêm túc hơn bây giờ.

- Đại nhân...

Đồng cỏ Nam Sơn.

Huỳnh Hoa và Dương Long sánh vai nhau rảo bước. Dương Long nói, Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười, nụ cười cô phả ra làn khói trắng vì chung quanh đang rất lạnh. Những cơn gió đông cứ vô tình thổi làm tung bay làn tóc suôn mềm của Huỳnh Hoa. Dương Long đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, ấm giọng hỏi.

- Em có lạnh không?

- Anh lạnh không?

- Không lạnh, vì bên anh đã có em!

- Dẻo miệng!

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười rạng rỡ, khiến Dương Long có chút ngất ngây, dường như đã lâu rồi anh không thấy cô cười vui thế này. Sự mê hoặc trong nụ cười đó làm anh không dám nhìn lâu, Dương Long vội quay đi nhìn về phía đồng cỏ mênh mông rộng lớn. Từ sau khi đến Nam Sơn này, đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ đồng cỏ này, có chút ngỡ ngàng phải bật thốt lên:

- Thật không ngờ đồng cỏ ở Nam Sơn này lại rộng lớn đến vậy.

Huỳnh Hoa mỉm cười đáp:

- Phải, đồng cỏ ở đâu cũng có, nhưng chỉ Nam Sơn này có đồng cỏ rộng như thế! Cũng có thể nói đồng cỏ ở Nam Sơn này rộng và đẹp nhất Đại Quyển…

- Nghe nói nơi đây trước kia là điểm hẹn hò lý tưởng của em và Minh Minh.

- Đúng vậy…

Đã lâu như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy không hiểu sao khi nhắc đến Minh Minh, mặt hồ phẳng lặng trong lòng cô vẫn còn gợn lên vài đợt sóng lăn tăn. Cô cười nhẹ:

- Đừng nhắc chuyện cũ nữa, nơi đây giờ chỉ còn lại chúng ta, cứ hãy tận hưởng vẻ đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng nơi này.

Anh nở nụ cười hiền. Huỳnh Hoa chạy nhanh ra phía trước dang tay xoay người giữa không gian mênh mông của đồng cỏ. Lúc sau, cô với tay hái một bông hoa cỏ đưa lên cao xoe tròn cao giọng hỏi anh:

- Long ca, anh thấy hoa cỏ thế nào?

- Ừ thì hoa cỏ nhỏ bé, đơn sơ,… đẹp một cách thuần khiết và hoang dại. Nhất là có một sức chống chịu dẻo dai trước nắng mưa sương gió của cuộc đời.

- Ừm. Còn gì nữa không?

- Còn có, hoa cỏ rất khác những loài hoa khác. Những loài hoa khác nếu không được nâng niu chăm sóc sẽ lập tức úa tàn, hoa cỏ thì không. Những loài hoa kia nếu ở cạnh bạn bè cùng chan lứa sẽ cùng nhau khoe sắc còn hoa cỏ thì khác, bởi vì khi mang hoa cỏ vào chậu nhỏ để đặt cạnh những loài hoa quý nó sẽ trở nên lạc loài và nhanh chóng héo rủ úa tàn. Cỏ chỉ muốn được vẫy vùng với thiên nhiên rộng lớn, khi nó được ở hoang dã thế này sẽ trổ ngàn hoa, người thưởng hoa sẽ nhận ra, hoa cỏ tự nhiên đẹp đến mê hồn. Giống như em vậy!

- Ơ, giống em ư?

- Phải.

- Nhỏ bé nhưng không mong manh, đơn sơ và thuần khiết, còn có sức chống chịu với sóng gió cuộc đời mạnh mẽ, đặc biệt là có gai.

- Anh vừa nói gì?

- Anh nói không đúng sao?

Ánh mắt Huỳnh Hoa bất chợt xa xăm. Dương Long lo lắng:

- Làm sao vậy?

- Anh nói khiến nhớ về những tháng ngày phiêu bạt.

- Xin lỗi đã gợi lại nỗi buồn trong em.

- Không sao. Hoàng hôn sắp buông rồi, theo em…

- Đi đâu?

- Đỉnh Nam Sơn. Nơi lý tưởng nhất để ngắm hoàng hôn.

Đỉnh Nam Sơn, hoàng hôn buông, ánh sáng ngày tà phản chiếu vào màn mây thành dãy sắc màu rực rỡ, đỏ cam vàng tím… Trong khoảnh khắc mọi cảnh vật được tô hồng lên đẹp như một bức tranh của danh họa.

- Huỳnh Hoa này…

Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn anh.

- Có một điều từ rất lâu anh muốn nói với em…

- Là gì vậy, Long ca ca?

Anh chợt im lặng. Huỳnh Hoa nghiêng đầu nhìn anh dò xét. Cô yên lặng đợi chờ lúc lâu anh vẫn chẳng nói gì.

- Sao vậy, có gì muốn nói với em sao?

Phải chăng điều anh muốn nói là ba từ thiêng liêng nhất của tình yêu? Huỳnh Hoa khấp khởi đợi mong nhưng anh cứ mãi im lặng cô không nhịn được hỏi dồn:

- Là gì, là gì vậy?

Anh dường như ngập ngừng, rốt cuộc lại anh nói:

- Hay là thôi đi, không nói nữa.

- Nói nói nói, nói đi mà…

Huỳnh Hoa nài nỉ. Bất ngờ anh nói một câu không ăn nhập gì với không khí hiện tại:

- Mọi đau thương đã qua, hiện tại em hãy vui lên. Bên em còn có biết bao người quan tâm chăm sóc và lo lắng cho em. Như cha mẹ em còn có Tứ Bình…

Có chút thất vọng, Huỳnh Hoa chỉ cười trừ.

- Điều đó em biết. Anh chỉ muốn nói với em điều ấy thôi sao?

Huỳnh Hoa chu môi kiểu trẻ con ngước mắt nhìn anh ra vẻ chờ đợi. Từ lâu rồi Huỳnh Hoa biết anh và cả Tứ Bình đều có cảm tình với mình mà bản thân cô lại không xác định tình cảm của mình đang nghiêng về ai. Một người bạn quen thuở nhỏ, một người bạn mới quen luôn quan tâm lo lắng từng li từng tí. Thật khó để lựa chọn ai bước cùng mình trên tất cả quãng đường đời còn lại.

Một điều nữa là sau những chuyện xảy ra giữa cô và Kiệt, trái tim của cô bị tổn thương, giờ đây nó chỉ còn là một khoảng trống chứa đầy hoảng sợ. Cô không dám chủ động tỏ bày tình cảm thêm lần nữa, chỉ tự nhủ lòng nếu giờ đây có ai đó mở rộng tấm lòng nói với cô sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ bảo bọc cô cả đời có thể cô sẽ nhanh chóng xiêu lòng và gật đầu chấp nhận. Nhưng vận đào hoa của cô hiện nay có vẻ như đã tàn rồi thì phải, chung quanh tuy có biết bao người nhưng biết được thân phận thật của cô rồi ai nấy đều im lặng. Cả Bình và Long thích cô lâu như vậy cũng chẳng bày tỏ tí gì thậm chí chút thái độ mở ngõ cũng chẳng có.

- Đúng vậy! Hết rồi.

Huỳnh Hoa đi ngang qua Tứ Bình bước vào thư phòng, vẻ mặt cô hầm hầm, thấy anh cũng không chào lấy một tiếng. Dương Long đi sau vẻ mặt cũng nặng nề, Tứ Bình lấy làm lạ liền ngăn lại hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Huỳnh Hoa dường như không vui?

Long lắc đầu:

- Tôi cũng không biết có phải cô ấy không vui không nữa.

- Nghĩa là sao, chiều nay chẳng phải hai người vui vui vẻ vẻ đi dạo đồng cỏ hay sao?

- Đúng vậy, chúng tôi đi dạo đồng cỏ rồi lên Nam Sơn ngắm hoàng hôn. Cả hai đang nói chuyện với nhau, tự dưng cô ấy nói tôi là đầu đất rồi bỏ về… tôi đâu biết chuyện gì.

- Chắc là cậu đã nói gì làm cô ấy giận.

- Không có. Đang nói chuyện vui vẻ với nhau mà đâu xảy ra chuyện gì, tự dưng cô ấy trở nên như thế!

Bình cau mày nhìn Long dò xét.

- Đang nói chuyện vui sao có thể như thế được nhỉ? Cậu đã nói những gì?

- Khi nãy khung cảnh lãng mạn tôi gần như bị nụ cười của cô ấy mê hoặc nên định nói tôi thích cô ấy…

Tứ Bình mau mắn hỏi lại:

- Đã tỏ tình rồi?

- Vẫn chưa… mở lời rồi nhưng không hiểu sao lại không nói ra được nên thôi.

- Ra là vậy.

- Ý của cậu là sao?

- Cô ấy thấy thất vọng đấy. Từ trước đến nay ai gặp cô ấy cũng đổ rầm rầm chỉ có cậu tình nguyện làm anh trai. Chiều nay cô ấy lại cố tình đưa cậu đến ngắm khung cảnh lãng mạn hẳn là có ý với cậu mà cậu lời ra miệng rồi vẫn nuốt vào nên cô ấy thất vọng.

Dương Long gải đầu:

- Những gì cậu nói là thật sao?

- Cậu đâu phải lần đầu biết yêu mà chả hiểu tâm lý con gái chút nào cả.

- Tôi… lúc trước đối với Phương Nhi tôi cũng chỉ âm thầm bên cạnh lo lắng chăm sóc cô bé, không nói ra cũng có làm sao đâu.

- Nên bây giờ Phương Nhi ngã vào vòng tay người khác rồi đấy thôi. Dù hai người có cảm thấy tâm đầu ý hợp rồi cũng phải nói câu gì đó mở ngõ cho người ta, chứ im lặng như cậu chả lẽ để con gái người ta mở lời trước à? Cậu mà còn im im không nói coi chừng tôi trở mặt cướp mất cô ấy lúc đó dù có hối cũng không kịp đâu.

- Cậu…

Tứ Bình cười xòa:

- Đùa thôi. Tôi chỉ xem cô ấy là em gái thôi. À, còn chuyện hai người không dạy cũng chả học, suốt ngày cứ chơi đùa, đại nhân đã biết rồi.

- Sao, cậu đã nói với đại nhân à?

- Không, hồi chiều lúc cậu và Huỳnh Hoa rời đi, đại nhân đã đến, ông ấy trông thấy tất cả rồi.

- Đại nhân có nói gì không?

- Không hạn định thời gian thì chúng ta làm việc lề mề quá! Nên sẽ qui định thời gian cho tôi và cậu, hết hạn không xong việc thì… phạt.

- Thời gian bao lâu?

- Ba tháng.

- Cái gì? Ba tháng phải biến một người từ không biết gì thành biết tất cả… làm sao có thể, đại nhân làm khó chúng ta rồi.

- Ba tháng người thông minh mấy và chăm chỉ mấy cũng không thể đọc thông viết thạo được.

- Vậy tính sao bây giờ?

Bình chỉ còn biết lắc đầu.

Dương Long ngẩn người ra suy nghĩ những lời Tứ Bình vừa nói. Anh biết Tứ Bình tuy nói vậy nhưng thâm tâm cậu ta cũng yêu Huỳnh Hoa, và anh cũng vậy. Tứ Bình là bạn thân, cũng là sư huynh thanh mai trúc mã của Huỳnh Hoa. Dương Long cứ mãi phân vân có nên dang tay ra kéo Huỳnh Hoa ngã hẳn vào mình? Nhưng trái tim Huỳnh Hoa rất có thể đã trao cho Tứ Bình và cô sẽ từ chối tình anh. Anh lo sợ một khi mình nói ra mối quan hệ của anh và cô không còn được tốt đẹp như lúc này, anh không muốn mọi thứ trở nên như vậy. Còn Huỳnh Hoa thì ngày nào cũng tinh nghịch phá bỉnh việc học, kéo anh và Tứ Bình chơi những trò trẻ con, cô cứ như vậy anh không tài nào đoán được lòng cô hiện hướng về ai.

Ba tháng phải biến một người nửa chữ bẻ đôi cũng không biết thành một người biết được tất cả đúng là một mệnh lệnh bất khả thi. Huỳnh Hoa dẫu biết chuyện vẫn cứ vô tư đùa nghịch cả ngày không thèm quan tâm tí gì đến việc học. Tứ Bình và Dương Long đành ra sức buộc cô phải học, hai bên không ai chịu ai khiến cho thư phòng ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt. Hồ Kỳ nhìn vào cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Vẫn một chiều đông, thư phòng vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, lại là của Huỳnh Hoa và Dương Long. Tứ Bình đứng bên ngoài nhìn vào chỉ khẽ mỉm cười.

Dương Long đang đứng chắn nơi cửa, Huỳnh Hoa nằn nì đòi anh cho nghỉ học đi chơi. Nói tới nói lui Dương Long vẫn không thuyết phục được Huỳnh Hoa trở vào, anh bực mình gằn giọng:

- Hồ nhị tiểu thư, nếu em suốt ngày chỉ ham chơi không lo học thì đừng trách tôi. Từ bây giờ về sau tôi bỏ mặc em không quan tâm nữa.

Không hiểu sao Huỳnh Hoa nghe xong liền xịu mặt:

- Anh… Được thôi, học thì học.

Hoa quắc mắt nhìn Long, anh chỉ cười cười.

- Vậy phải ngoan không.

Hoa hứ một tiếng, quay lại ngồi vào bàn học vẻ mặt hầm hầm. Long chăm chú nhìn cô, đôi môi thoáng hiện nét cười vì cuối cùng cô cũng chịu vâng lời. Anh cầm quyển sách lên tiếp tục giảng bài. Huỳnh Hoa tỏ ra chăm chú lắng nghe nhưng không biết có lọt tai chữ nào hay không. Hồ Kỳ đi ngang qua thấy cảnh tượng cũng gật gật đầu hài lòng. Tứ Bình thấy vậy mỉm cười theo sau Hồ Kỳ rời khỏi khu vực thư phòng.

Được lúc sau, Long thấy làm lạ vì Huỳnh Hoa cứ lặng im không nói gì thêm thì nhìn xuống. Cô đang cúi mặt chăm chú vào bài vở, mi mắt dường như rưng lệ. Long đưa tay khều chớp mũi của Hoa, dịu giọng:

- Sao vậy, từ khi nào em mau nước mắt vậy? Buộc em học là đại nhân đang muốn tốt cho em đấy. Tổng đốc thiên kim tiểu thư không thể là một người lỗ mãng dốt chữ được. Tốt nhất em nên vâng lời đại nhân đừng ham chơi nữa, hãy chăm chỉ học hành một chút.

- Em biết rồi mà, anh giảng bài đi đừng nhìn em nữa.

Dương Long lại tiếp tục giảng bài. Lát sau, Long liếc nhìn lại thì thấy Huỳnh Hoa đã nằm dài lên bàn, tay buông quyển sách và khoanh gọn lên bàn, cằm gác lên tay, mắt nhắm nghiền hơi thở đều đều. Long gọi khẽ:

- Huỳnh Hoa, Huỳnh Hoa!

Cô không động đậy hơi thở vẫn đều đều. Dương Long thở dài nhìn ra cửa sổ, hôm nay tuyết đã rơi và gió đông thổi lạnh từng cơn. Anh đưa tay nhẹ vuốt mấy sợi tóc đang phủ lòa xòa bên khuôn mặt xinh xắn của cô rồi chợt nở nụ cười hiền. Cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên vai Huỳnh Hoa, cử chỉ anh nhẹ nhàng để không đánh thức giấc ngủ của cô. Xong anh nhẹ khép cửa sổ thư phòng rồi đi ra. Tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một dày hơn.

Một bàn tay mạnh bạo ôm lấy bờ vai của Huỳnh Hoa, cô giật mình vùng mạnh để thoát ra. Trong thư phòng vắng lặng có một người đàn ông lạ đang đứng say đắm nhìn cô.

Huỳnh Hoa đanh giọng:

- Ngươi là ai?

- Tướng công của tiểu thư. Phu nhân lại đây, ta yêu nàng.

- Đứng yên đó, không được qua đây. Thật ra ngươi là ai. Dám nói những lời vô lễ như vậy ngươi chán sống rồi à?

- Ta không vô lễ, ta nói thật. Cha nàng đã gả nàng cho ta. Lệ Quyên qua đây với ta.

- Ngươi…

Bàn tay kia chộp nhanh tay cô kéo Huỳnh Hoa té ập vào người hắn. Hắn vội vã đặt vào đôi môi cô nụ hôn nóng bỏng. Huỳnh Hoa vung tay định tát kẻ kia chợt có tiếng ầm làm Huỳnh Hoa mở bừng mắt. Thì ra chỉ là mơ. Vừa rồi khi vung tay trong mơ cô đã vung thật mạnh nên cơ thể cũng cử động luôn, đánh văng đống sách trên bàn xuống đất phát ra tiếng ồn làm cô thức giấc.

Dương Long từ ngoài chạy vào, nhìn cảnh tượng lo lắng hỏi:

- Huỳnh Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Không có gì.

Cô cúi xuống nhặt những quyển sách dưới đất lên. Dương Long bước lại phụ cô.

- Long ca.

- Hả.

- Ban nãy em có một giấc mơ lạ lắm.

- Như thế nào.

- Một người rất lạ đến nói em là vợ của hắn, hắn nói cha em đã gả em cho hắn. Hắn còn cưỡng hôn em nữa…

- Vậy à. Chỉ là mơ thôi.

- Nhưng giấc mơ làm em có cảm giác rất lạ, có chút bất an.

- Về chuyện gì?

- Em cảm thấy hôn nhân của em rồi đây sẽ bị cha em nhúng tay vào. Em không muốn như vậy.

- Đừng quá lo, đó chỉ là mơ thôi mà.

- Long ca, cùng em dạo một vòng ngoài phố cho thư giãn được không?

- Ừm.

Nam Sơn trấn.

Dương Long và Huỳnh Hoa sánh bước bên nhau.

- Em thật sự ghét hôn nhân bị áp đặt đến vậy sao?

- Đúng vậy. Chuyện của cha em với Kim Cúc là vết xe đổ, em không muốn lại sa chân vào cảnh ấy.

- Đại nhân là người từng trải chắc sẽ không nỡ lòng nào ép buộc con mình phải chịu khổ như mình ngày trước đâu. Anh tin là vậy.

- Hy vọng là vậy.

- Nhưng nếu có chuyện đó, anh nghĩ em cũng không phải là người con gái dễ dàng chấp nhận mọi chuyện.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười.

Hồ phủ.

- Bẩm đại nhân, nhị tiểu thư không có trong thư phòng.

Hồ Kỳ hừ giọng:

- Học với chả dạy, suốt ngày chỉ biết rong chơi là giỏi. Tứ Bình đi tìm Quyên nhi về đây ngay cho ta.

Tứ Bình gật đầu:

- Dạ.

Bình vội vã bước nhanh ra ngoài. Anh biết Huỳnh Hoa và Dương Long đã ra phố, mà phố thị lại đông người như vậy biết đi đâu mà tìm nên thầm thở dài ngao ngán. May là vừa đến cửa phủ đã thấy Long và Hoa bước vào.

- Thật may hai người về rồi.

Huỳnh Hoa cau mày hỏi:

- Bình ca, có chuyện gì à?

- Không gì, hôm nay kinh thành cử một người mang hai ngàn quân xuống đây, nghe đâu người đó sẽ nhiệm chức Tổng Bộ đầu của Hồ phủ. Đại nhân định gọi tiểu thư đến giao ấn tín cho cô nắm giữ toàn bộ binh mã, nhân tiện cho vị tổng bộ đầu kia gặp mặt.

Huỳnh Hoa hờ hững đáp:

- À…

- Đại nhân cho người đến thư phòng tìm không thấy em ông ấy biết em lại trốn học đi chơi nên đại nhân có vẻ giận.

- Cha em hiện giờ đang ở đâu?

- Phòng khách. Dương Long, đại nhân cũng muốn gặp cậu nữa đấy.

Huỳnh Hoa không nói gì nhìn Dương Long một cái rồi bước nhanh vào. Tứ Bình và Dương Long cũng vội vã theo sau.

Sảnh đường Hồ phủ.

Bên trong có Hồ Kỳ ngồi giữa, bên cạnh có Nhật Lan và Thập Toàn. Xung quanh còn có hai vị tả hữu phó tướng và vài người có chức vụ trong phủ. Huỳnh Hoa bước nhanh vào hỏi nhanh:

- Cha, cha cho gọi con.

Hồ Kỳ lạnh giọng:

- Chịu về rồi sao?

Hồ Kỳ suýt chút nổi đóa. Nhật Lan vội kéo tay áo chồng, khẽ giọng:

- Lão gia, nhà đang có khách. Có chuyện gì để sau hãy nói.

Hồ Kỳ hít hơi sâu nén cơn giận. Vẫy tay gọi cô đến gần:

- Quyên nhi lại đây ta đưa con thứ này.

- Gì ạ?

- Ấn tín thống lĩnh quân binh của Hồ phủ.

Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Sao lại là con?

- Là do vương gia đề cử và hoàng thượng chỉ định.

Huỳnh Hoa ngoác mồm:

- Hả?

Hồ Kỳ đang ngồi chợt đứng dậy:

- Hữu tướng Hồ Lệ Quyên tiếp chỉ.

Huỳnh Hoa vội quỳ xuống.

- Vi thần tiếp chỉ. Hoàng thượng vạn tuế.

Hồ Kỳ đặt vào tay cô ấn tín và chiếu chỉ. Xong, Hồ Kỳ kéo Huỳnh Hoa đứng dậy:

- Quyên nhi, hoàng thượng và vương gia có vẻ rất tin tưởng con, con đừng bao giờ phụ lòng tin tưởng của họ.

- Con biết rồi.

- Sẵn đây ta giới thiệu với con một người. Người này kể từ nay là Tổng bộ đầu của Hồ phủ. Cậu ta tên Hạ Khắc Triệu.

Huỳnh Hoa xoay người lại nhìn, chợt sững người một thoáng. Anh ta chính là người ban chiều cô đã gặp trong mơ, cũng cao ráo, cũng khôi ngô. Khắc Triệu cung tay:

- Hồ nhị tiểu thư.

Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu chào lại. Ngay khoảnh khắc Huỳnh Hoa nở nụ cười, vị tổng bộ đầu lập tức ngẩn người.

"Thì ra cô ta đẹp đến như vậy hèn gì cả hoàng thượng lẫn vương gia đều chết mê chết mệt. Vậy thì việc giao hết binh quyền Nam Quyển lẫn chức hữu tướng kề cận Tổng Đốc quyển nam vào tay cô ta không có gì là lạ. Người được hoàng đế sủng ái thì muốn gì mà chẳng được. Ta thì thảm rồi, không phải là nữ nhi nên không được hoàng thượng sủng ái, có lẽ cả đời chỉ có thể làm được bộ đầu mà thôi."

Hồ Kỳ chỉ tay về phía Dương Long giới thiệu:

- Còn cậu ta là Tả tướng của Hồ phủ ta, Trần Dương Long.

Khắc Triệu gật đầu chào Dương Long rồi quay sang nhìn chầm chầm vào Huỳnh Hoa. Anh chợt nhận ra từ nãy đến giờ người con gái này vẫn đang nhìn xoáy vào mình. Hồ Kỳ cười tươi:

- Được rồi, Triệu bộ đầu đã biết hết người trong phủ rồi hãy về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ cho người đưa cậu đi xem quanh phủ và thị trấn này. Hôm sau nữa chính thức bắt tay vào làm việc.

- Vâng thưa đại nhân.

- Quyên nhi.

- Dạ.

- Kể từ ngày mai học hành nghiêm túc cho ta, không đọc thuộc quyển sách ta đưa, không được rời khỏi thư phòng nửa bước.

- Cha.

- Lui ra đi.

Huỳnh Hoa xịu mặt, quay ra chợt nhìn thấy Khắc Triệu đang kinh ngạc nhìn mình. Cô không nói gì chỉ đi mau ra cửa.

Mọi người đều đi hết Nhật Lan mới khẽ giọng hỏi chồng:

- Lão gia vừa rồi có để ý thấy Quyên nhi nhìn Triệu bộ đầu có gì khác lạ không?

- Ừm, có chút khang khác.

- Chẳng lẽ con nhỏ vừa nhìn đã thích chàng trai đó?

- Cũng có thể lắm chứ, dù sao Khắc Triệu cũng còn trẻ. Tướng mạo hơn người, trong mật thư ta nhận được từ hoàng thượng đưa xuống thì chàng trai này có vẻ rất được hoàng thượng coi trọng, tương lai sáng lạn. Cho cậu ta làm bộ đầu chỉ là thử thách ban đầu. Nếu Quyên nhi làm vợ chàng trai trẻ ấy cũng là việc tốt đấy chứ, phu nhân có thấy vậy không?

- Nhưng theo tôi thì hôn nhân của Quyên nhi lão gia nên để cho con nhỏ tự mình quyết định là hơn.

- Nhưng bây giờ Quyên nhi đã lớn rồi, nếu không gả chồng cho nó thì biết đến bao giờ. Nó không chịu tự tìm thì chúng ta giúp nó tìm cũng có sao đâu. Mà phu nhân đã nói vậy thì tôi để cho nó là người cuối cùng ra quyết định hôn sự chính mình.

Cứ nghĩ bị nhốt trong thư phòng sẽ làm Huỳnh Hoa buồn đến chết nhưng mọi chuyện lại khác. Thư phòng từ sáng đến trưa ồn ào hơn cái chợ, không biết là chuyện trên trời dưới đất gì đều bị Huỳnh Hoa và Dương Long đem vào cãi nhau loạn cả lên. Tứ Bình đứng ngoài cửa cũng phải lắc đầu thán phục.

Đang cãi nhau hăng say, chợt Tứ Bình từ ngoài thò đầu vào hét lớn:

- Hồ đại nhân đến.

Thư phòng ngay lập tức lặng phắt tiếng người, chỉ còn tiếng te te của đôi dế trống nằm trong hai chiếc hộp giấy đặt dưới chân bàn.

Hồ Kỳ bước vào chỉ thấy ái nữ đang chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay còn Dương Long thì đang đọc bài và giảng bài cho con gái học. Theo sau ông là Hạ Khắc Triệu, ánh mắt đôi môi gã luôn treo một nụ cười hòa nhã.

Vừa thấy Hồ Kỳ bước vào, Huỳnh Hoa đứng phắt dậy, gọi to:

- Cha.

Hồ Kỳ cười hiền:

- Quyên nhi, học hành đến đâu rồi?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Tạm ổn.

- Quyên nhi này. Triệu bộ đầu mới đến nơi đây nên lạ người lạ chỗ. Cậu ấy muốn đi xem chung quanh Hồ phủ, con thay ta dẫn cậu ấy đi xem nhé. Điều gì cậu ta chưa rõ con hướng dẫn cho cậu ấy.

- Dạ được.

Huỳnh Hoa mừng rỡ, nhào lại lay tay cha:

- Cha, nói vậy, hôm nay con khỏi phải học hả cha.

Hồ Kỳ cười hiền:

- Ừ. Con đi đi. Tứ Bình, Dương Long, ta có chút chuyện muốn nhờ hai đứa làm.

- Dạ, đại nhân.

Rời khỏi thư phòng. Huỳnh Hoa đi trước, Khắc Triệu theo bên cạnh. Huỳnh Hoa vừa đi vừa giải thích:

- Nơi bộ đầu vừa rời khỏi là thư phòng, còn đây sảnh đường nơi dùng tiếp khách hoặc họp mặt khi có việc khẩn cấp, hôm qua bộ đầu đã đến đây một lần rồi hẳn còn nhớ chứ?

Huỳnh Hoa ngoảnh lại nhìn Khắc Triệu, anh ngây ngốc gật gật đầu.

- Còn kia là chiêng triệu tập người khi khẩn cấp.

- Ờ.

Khắc Triệu lại lần nữa ngây ngốc gật đầu.

- Còn nơi này công đường, sau này hẳn bộ đầu làm việc với nơi này thường xuyên đấy.

- Vâng.

Khắc Triệu gật đầu, trong lòng rộn ràng muôn ngàn suy nghĩ:

“Nữ nhân trong lòng hoàng thượng và vương gia có khác, nàng kiều mị hơn người khác gấp vạn lần. Trên đời này sao lại có con người như thế này… càng nhìn nàng càng khiến cho lòng ta bấn loạn, ta… ta thật sự muốn có được người con gái này!”

Lòng dạ anh gào thét, nhưng chỉ đành nuốt nước miếng khan mấy lượt. Anh vừa đến thân phận chỉ là bộ đầu nhỏ nhoi, mà điều anh đang khao khát lại vô cùng lớn, cô gái ấy dù sao cũng là tổng đốc nhị tiểu thư. Việc với tới cô ngay lúc này đây gần như là không thể.

Khắc Triệu vẫn đi theo Huỳnh Hoa, nhưng những gì cô nói dường như chỉ là gió thoảng mây bay. Mỗi lần cô quay lại anh chỉ biết ngây ngốc gật đầu, linh hồn anh bị cô đánh cắp mất rồi. Một kế hoạch làm cho hai người dần xích lại gần nhau, sau đó là lấy lòng và cầu hôn được Khắc Triệu vạch ra nhanh chóng.

Huỳnh Hoa khẽ liếc nhìn y, đôi môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười: “Tiểu tử, đang nghĩ cách giở trò với bổn cô nương à? Ngươi còn ngây thơ lắm, nếu không cho ngươi một vố thật đau thì hẳn ngươi không biết lợi hại của ta. Được thôi, sẵn dịp này ta cũng muốn đùa bọn người kia, tiểu tử ngươi hy sinh oan uổng một chút nhé, có gì ta sẽ tạ tội sau!”

Huỳnh Hoa cười thầm, đang đi cô chợt dừng ngay lại làm Khắc Triệu cũng giật mình dừng lại.

- Nhị tiểu thư.

Huỳnh Hoa xoay người lại nhìn xoáy vào Khắc Triệu, cô nhìn từ đầu đến chân anh rồi bảo:

- Xoay.

- Gì cơ?

Khắc Triệu ngẩn người. Huỳnh Hoa thờ ơ lập lại:

- Tôi bảo anh xoay vòng cho tôi xem.

Khắc Triệu ngoác miệng vì kinh ngạc, mãi lúc sau vẫn chưa ngậm lại được. Huỳnh Hoa khẽ cau mày:

- Có xoay không thì bảo?

- Ơ… ờ…

Khắc Triệu dịch chân xoay người mà lòng thầm oán thán: “Thôi rồi, gặp tiểu nha đầu quái đản rồi, số Khắc Triệu này sao mà khốn khổ. Cái trò hành hạ người này là sao đây, ta chưa kịp thi hành kế sách gì cô ta đã ra tay trước, ra giọng bề trên. Lần này thì thảm rồi, mọi việc bất thành… bất thành…”

- Kẻ ngốc như anh dường như có thể giúp tôi…

Huỳnh Hoa còn bỏ dở câu nói, Khắc Triệu hỏi dồn:

- Tiểu thư cần hạ quan giúp gì, hạ quan nguyện hết lòng ra sức. Có chết cũng không từ…

Đôi môi Huỳnh Hoa vẽ lên nụ cười tuyệt mỹ khiến cho Khắc Triệu phách lạc hồn xiêu.

- Không chết đâu, việc này rất đơn giản.

- Là việc gì?

Huỳnh Hoa khẽ thở dài:

- Ngày nào tôi cũng bị bắt phải học số chữ nghĩa chán phèo trong thư phòng đó, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

- Ý của tiểu thư là…

- Hồ phủ lại vô cùng rộng lớn, không phải đi xem một ngày một buổi là có thể xem hết khắp nơi.

- Vâng…

- Triệu bộ đầu là người đích thân hoàng thượng đề cử đến đây, dù ít dù nhiều mọi người ở đây cũng nể mặt anh vài phần đấy, trong đó có cha ta… Từ lúc vào đây đến giờ anh có nhận ra không?

Khắc Triệu ngẩn người ra: “Ừ nhỉ, Hồ Kỳ có vẻ rất coi trọng ta. Những người trong phủ ai gặp ta cũng chào hỏi không như lúc ở kinh thành, ai cũng khinh khi… Nhưng cô ta nói với ta… đúng rồi…”. Tia sáng nào chợt lóe lên, Khắc Triệu như chợt vỡ òa.

- Hạ quan đã hiểu.

- Bây giờ trời cũng tối rồi, bộ đầu về nghỉ ngơi sớm đi.

- Vâng.

Huỳnh Hoa đi rồi Khắc Triệu cứ nhìn theo, mãi đến khi bóng cô khuất hẳn mới thôi. Ban nãy đi bên người con gái ấy, trái tim anh quả thật đã đập ầm ầm vô cùng tán loạn. Anh cho rằng mình không sợ hãi, không hồi hộp nhưng cô đi rồi mồ hôi trên trán cứ rịn ra làm anh phải đưa tay lau lấy lau để.

Ba ngày trôi qua, Huỳnh Hoa đã giới thiệu xong tỉ mỉ mọi thứ trong Hồ phủ cho Khắc Triệu nghe. Ba ngày có dịp đi cùng và trò chuyện cùng nhau họ như gần nhau hơn trước rất nhiều. Cô cho anh gọi mình một cách thân mật là Quyên nhi hoặc bằng tên. Còn cô gọi anh là Triệu ca chứ không phải bộ đầu như ngày đầu tiên nữa. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi, Khắc Triệu đã thấy trong lòng rộn ràng mừng rỡ. Bước đầu tiên tuy không hề làm theo kế hoạch anh đã vạch ra nhưng lại thành công mĩ mãn đến vậy, làm sao anh có thể không vui cho được.

Ngày thứ tư, thư phòng vẫn đang rộn ràng như mọi ngày. Vẫn là giọng của Huỳnh Hoa và Dương Long oang oang cãi cọ với nhau. Tứ Bình chỉ còn biết lắc đầu, anh cứ đi đi lại lại bên ngoài canh phòng chừng nào Hồ Kỳ sắp đến thì lập tức thông báo cho người bên trong. Đó là lệnh của Huỳnh Hoa khi cô làm nũng và anh vô ý gật đầu chấp nhận.

- Hồ đại nhân đến.

Ngay lập tức không gian im bặt tiếng người, chỉ còn tiếng sách vở bị người ta lật vội. Huỳnh Hoa mở sách ra xong khẽ liếc Bình một cái, ý bảo nếu anh lừa tôi thì coi chừng đó. Tứ Bình hiểu ý mỉm cười nhún vai không tỏ thái độ gì.

Lúc sau quả nhiên Hồ Kỳ đến thật, theo cùng còn có Khắc Triệu. Huỳnh Hoa nhận ra đôi mày của Tứ Bình đã cau lại nhưng rồi cũng giãn ra thật nhanh. Hồ Kỳ đến bảo Khắc Triệu muốn dạo quanh Nam Sơn trấn, ông muốn con gái dẫn anh ta đi xem. Huỳnh Hoa được lời lập tức lao vọt ra ngoài. Khắc Triệu gật đầu chào hai vị “sư gia” của Huỳnh Hoa xong cũng vội vã theo sau.

Huỳnh Hoa đi rồi, Tứ Bình nhìn thấy trên đôi môi Hồ Kỳ nở một nụ cười hài lòng. Khi hỏi về thời hạn ba tháng ông đã đưa ra, nếu nhị tiểu thư suốt ngày đi cùng Khắc Triệu thì thần tiên cũng không hoàn thành được. Hồ Kỳ liền bảo sẽ gia hạn dạy dỗ con gái mình cho anh và Dương Long. Ông còn bảo, sau này Khắc Triệu cần giúp gì hai người phải tận tình giúp đỡ. Dù muốn dù không cả hai cũng không thể chẳng gật đầu.

Hồ Kỳ đi rồi, Tứ Bình thở hắt ra một tiếng rồi quay sang hỏi Dương Long:

- Cậu nhận ra điều gì hay không?

- Điều gì?

- Thái độ của đại nhân và Huỳnh Hoa đối với Khắc Triệu.

Dương Long gật đầu. Tứ Bình tiếp luôn:

- Đại nhân dường như đã chấm chọn gã làm con rể, còn Huỳnh Hoa cũng thân mật với hắn.

- Ừ.

- Nè, tôi nói vậy mà cậu vẫn thờ ơ như thế hay sao?

- Không như thế tôi có thể làm gì?

- Cậu… Đóa hoa trước mặt cậu sắp bị con bướm kia làm chủ, cậu thật sự không cảm giác gì sao?

Im lặng, Dương Long không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn xa xăm. Tứ Bình thở dài, khích mạnh vào hông Dương Long:

- Nè, tôi đang nói chuyện với cậu đó. Cậu thật sự có yêu cô ấy hay không?

- Tôi không biết.

- Haiz. Thấy cô ấy đi cùng người khác không đau lòng sao?

- Đau lòng.

- Trời ạ. Cậu đã biết đau lòng sao không chủ động giữ cô ấy lại, nếu chậm con bướm kia sẽ lấy mất linh hồn của cô ấy đấy.

- Nếu đó là định mệnh hãy cứ để mọi thứ xuôi theo số phận mà ông trời đã an bày. Nếu Khắc Triệu thật lòng với cô ấy và cô ấy cũng yêu cậu ta thì có gì là không tốt.

- Hả?

- Chỉ cần Huỳnh Hoa thấy vui vẻ trong lòng thì thế nào cũng được. Nếu ở bên Khắc Triệu cô ấy thấy vui vẻ thì tôi sẽ chúc phúc cho họ.

Tứ Bình nghe xong muốn choáng váng mặt mày, anh suýt hét lên:

- Phải cậu không đó?

- Nếu không như vậy… nếu là cậu cậu sẽ làm gì?

Tứ Bình im lặng lúc lâu thở hắt ra một tiếng, đáp gọn:

- Cậu là một tên ngốc. Tôi đi chung với cậu cũng sắp trở thành tên ngốc mất rồi. Haiz…

Dương Long im lặng, thả hồn mình ngược dòng trở về quá khứ. Lần đầu gặp mặt người con gái ấy, họ là người từ hai thế giới khác nhau. Nhưng lần sau gặp lại, bàn tay cô chìa ra kéo anh đứng dậy tránh khỏi họa sát thân từ Minh Minh, lúc ấy cánh cửa ngăn cách hai thế giới của họ dường như được mở ra để cả hai bước lại gần nhau. Trong gian thạch động, lúc nguy hiểm nhất cô từng nói với anh: "Lúc vào là hai người, khi trở ra cũng phải hai người hoặc là không bao giờ trở ra nữa!"… từ giây phút ấy anh đã dâng tặng linh hồn mình cho người con gái ấy. Anh nguyện với lòng chỉ cần khiến cho cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, dù anh dùng tính mạng mình đánh đổi cũng không bao giờ ngần ngại. Nhưng dang tay giữ cô chặt trong lòng lại là một điều khác, anh vẫn mãi phân vân chưa quyết…

Phố thị Nam Sơn dù ngày hay đêm đều tấp nập kẻ lại người qua. Khắc Triệu nhìn thấy cảnh ấy không thể không mở lời cảm thán:

- Nam Sơn trấn tuy là một thị trấn miền núi nhưng không ngờ lại đông đúc và rộng lớn đến như vậy.

Người con gái đi cạnh anh cười đáp:

- Đúng vậy. Bây giờ trời đã xế bóng, chợ cũng thưa người rồi. Nếu là sáng sớm thì sẽ đông hơn bây giờ gấp bội. Nam Sơn trấn có được ngày hôm nay đều nhờ công lao của Bình An vương gia đấy!

- Nghe nói chỉ vài năm gần đây vương gia mới đến đây lập phủ. Chẳng lẽ trước đó nơi này không phồn thịnh hay sao?

- Trước đây nơi này dân cư thưa thớt, nhiều băng cướp hoành hành. Nửa tháng người ta mới họp chợ một lần. Nơi này trở nên phồn thịnh sau khi vương gia đưa quân đến dẹp tan phần lớn lũ sơn tặc.

- Vậy mà tôi cứ nghĩ, nơi này hẳn phồn thịnh, vương gia mới đến đây lập phủ. Nói như thế, để có được Nam Sơn như ngày nay, vương gia hẳn bỏ rất nhiều công sức.

- Đương nhiên rồi. Chúng ta bây giờ chỉ là người hưởng thụ, không thể không ra sức bảo vệ nó.

- Quyên nhi này.

- Hửm.

- Bây giờ trời cũng xế chiều rồi, chúng ta vào ngôi quán nào đó nghỉ chân một lúc.

- Cũng được.

Hai người bọn họ ghé vào ngôi quán cỡ vừa, tiểu nhị chạy ào ra tiếp đón. Khắc Triệu quay sang Huỳnh Hoa cười hỏi:

- Em uống gì? Tôi đang định thử xem rượu Nam Sơn thế nào, em uống cùng tôi chứ?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu. Khắc Triệu cười hỏi:

- Em không biết uống à?

- Rượu là thức uống không tốt cho sức khỏe, nó làm thần trí người ta không minh mẫn. Nếu không có tiệc tùng tốt nhất đừng nên uống.

Huỳnh Hoa nói một cách thản nhiên mà không khỏi tự cười. Nếu là Dương Long hay người nào khác nghe thấy câu nói này của cô hẳn té xỉu vì bị sốc. Khắc Triệu lại không biết nhiều về cô nên anh vội vàng đính chính:

- Anh chỉ muốn nếm thử mùi rượu Nam Sơn thế nào thôi, chỉ một chút thôi mà.

Họ ngồi vào bàn, Khắc Triệu gọi rượu và uống một mình. Huỳnh Hoa ngồi hớp từng ngụm trà, trò chuyện cùng anh.

Đang ngồi nói chuyện từ ngoài một nhóm người lạ mặt chạy vào hò hét, đập phá ngôi tửu quán. Tiếng huyên náo làm Huỳnh Hoa và Khắc Triệu giật mình đứng lên quay ra cửa để nhìn. Họ chưa kịp phản ứng gì bọn người kia đã xông thẳng vào, tên đi đầu đập cả quầy thu ngân của lão chủ hét đòi nộp tiền bảo kê. Hóa ra đây là nhóm du côn có máu mặt trong trấn, nhân lúc bề trên chưa ngó đến làm càn tác loạn.

Khắc Triệu thân làm bộ đầu thấy cảnh ấy sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại mỹ nhân đang bên cạnh, dịp may này hiếm có y không thể không bắt lấy để ra oai. Anh tiến về phía bọn người kia ngăn chúng lại, nói thêm mấy câu nữa lũ người kia đồng loạt ra tay. Bàn ghế trong quán được dịp bay nháo nhào lên, Huỳnh Hoa thấy vậy nép ngay vào một góc, lặng lẽ nhìn về phía Khắc Triệu đang nhảy nhót giữa đám người kia.

Khắc Triệu vừa đánh vừa liếc về phía cô, thấy cô nép mình tránh đi như vậy không khỏi cười thầm: “Thì ra là một con mèo mướp, chỉ ra oai được với ta còn gặp đánh nhau thì mặt xanh như tàu lá… tiểu nha đầu, chỉ cần ta mài vuốt của cô rồi thì cô nhất định là của ta. À, không được, nếu so về chức phận cô ta cao hơn ta, ta chỉ là một bộ đầu thấp hèn. Đúng rồi, cô ta sợ cha, chỉ cần ta lấy lòng đại nhân được rồi thì ông ấy nhất định giúp ta mài vuốt của cô. Bây giờ ta cứ lấy lòng cô trước đã.”

Bọn người kia chỉ ra vẻ hùng hùng hổ hổ một tí, vừa bị đấm vài cú lập tức ôm đầu xin tha mạng. Khắc Triệu khẽ cau mày, anh vẫn chưa thi thố hết tài năng, bọn này thật tình quá tệ. Nhưng bao nhiêu đó có lẽ cũng gây chút cảm tình với cô gái đứng đằng kia. Khắc Triệu mỉm cười mãn nguyện lấy thẻ bài chìa ra trước mặt bọn người kia, cao giọng:

- Ta chính là tân nhiệm bộ đầu của Hồ phủ. Các ngươi nếu không muốn vào nha môn thì từ nay không được quấy nhiễu người dân làm ăn buôn bán nữa, có biết không?

Bọn người kia vâng dạ ầm lên, Khắc Triệu vẫy tay cả bọn vội vàng bỏ chạy. Khắc Triệu đến bên Huỳnh Hoa dịu dàng hỏi:

- Quyên nhi, có sao không?

Huỳnh Hoa mỉm cười lắc đầu. Khắc Triệu thở dài:

- Bọn này làm mất cả hứng. Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về nhé.

Anh nắm bàn tay “đang run rẫy vì sợ” của Huỳnh Hoa dìu đi. Trong lòng thầm mừng rỡ hét to lên: “Thành công rồi!”

Huỳnh Hoa đi bên anh môi nhẹ nhàng nở nụ cười kì bí.

“Ta dám chắc từ khi đến đây người tiểu tử ngươi quen thân nhất chính là ta. Hẳn ngươi chưa kịp dò hỏi người khác về con người của ta. Dù có hỏi cũng chỉ là mấy tên lính gác, chúng thì biết gì. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, Khắc Triệu ngươi chết chắc rồi!”

Một chiều cuối đông, Huỳnh Hoa đang ngao ngán nằm dài trên bàn học. Hôm nay cô không buồn gây chuyện với Dương Long nữa. Anh cứ mặc tình giảng bài gì cũng được, chúng chui vào tai này của cô rồi chạy ra tai kia trở về chỗ ở ban đầu của chúng. Ánh mắt cô mơ màng như đang chờ đợi. Kiểu chơi đùa này cũng thích thật, nhưng có vẻ như đang chơi dao vậy, không rõ lúc nào sẽ tự cắt tay mình.

Chỉ một lúc sau, Khắc Triệu xuất hiện trước thư phòng. Anh lễ phép nhờ hai vị sư gia cho gặp mặt nhị tiểu thư. Huỳnh Hoa chạy ra, anh bảo Hồ Kỳ có việc muốn gặp cô. Sau đó Huỳnh Hoa lao ra ngoài trước sự bất lực của hai vị gia sư. Ra đến bên ngoài Huỳnh Hoa mới hỏi:

- Cha em gọi em có việc gì à?

- Không có.

- Hả?

- Cha em không gọi em.

Huỳnh Hoa quay phắt lại, tròn mắt nhìn:

- Thì ra là anh giở trò.

Khắc Triệu cười tươi:

- Nếu không giở trò làm sao bắt con mọt sách như em ra khỏi đống sách kia được chứ.

Huỳnh Hoa thở dài làm Khắc Triệu cũng hoang mang:

- Em sao vậy?

Huỳnh Hoa thấp giọng:

- Em chỉ muốn suốt ngày rong chơi không muốn học, cho nên anh… đừng bao giờ gọi em là mọt sách.

Khắc Triệu thở phào:

- Vậy mà tôi còn tưởng…

- Gì chứ?

Huỳnh Hoa cười khúc khích, cả hai cùng rời khỏi Hồ phủ.

- Quyên nhi này, ở Nam Sơn nơi nào đẹp nhất?

Huỳnh Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

- Đồng cỏ.

- Tôi cũng từng nghe nói nhưng không biết nó trông như thế nào?

- Anh thật sự muốn biết nó như thế nào à? Vậy theo em.

Đồng cỏ Nam Sơn chiều cuối đông. Mùa đông năm nay tuyết không rơi nhiều, chỉ vài hôm giữa mùa là hết. Đồng cỏ bây giờ hoa lá tranh nhau khoe sắc đón chào xuân. Khắc Triệu lần đầu được đến nơi này bất giác ngẩn ngơ trước khung cảnh thiên nhiên kì vĩ. Lúc sau anh mới bật thốt lên:

- Quả nhiên danh bất hư truyền.

Huỳnh Hoa chỉ tay lên đỉnh Nam Sơn dịu giọng:

- Nếu lên kia ngắm hoàng hôn cảm giác sẽ tuyệt hơn như thế này rất nhiều lần.

Lên đến đỉnh núi, Huỳnh Hoa kéo Khắc Triệu đến tảng đá to, cả hai cùng ngồi chờ hoàng hôn buông xuống.

Nam Sơn tuy là ngọn đồi thấp bé nằm phía nam của thị trấn nhưng cảnh sắc lại mỹ lệ đến ngây người. Tuy nằm lẻ loi một mình giữa đồng cỏ mênh mông nhưng chính đồng cỏ lại tôn thêm cho khung cảnh nét hài hòa cuốn hút. Xa xa về phía nam có những dãy núi nhấp nhô trùng điệp, ở giữa những dãy núi đó và Nam Sơn này là đồng cỏ bạt ngày không ai biết nó rộng lớn bao nhiêu. Chỉ ước đoán vài trăm dặm vuông là con số ít.

Phía Đông của Nam Sơn có dãy Đông Đài Sơn to sù sụ, người ở Nam Sơn nếu không leo lên đỉnh Đông Đài thì không tài nào ngắm được bình minh. Phía bắc và tây bắc có hai dãy Bắc Biện Sơn và Tây Kim Sơn nhưng chúng gần như nằm trùng lấp vào nhau nếu nhìn từ phía nam ngược lên bắc. Thiên nhiên cũng khéo an bày chân núi Tây Kim Sơn vừa khít dành cho Nam sơn một chỗ trống có thể nhìn ngắm khung cảnh lộng lẫy khi ngày và đêm giao nhau.

Nhìn vào ánh dương đang chìm dần về phía chân trời, những tia sáng bất chợt lóe lên mạnh mẽ như níu kéo không muốn chia xa. Trong lòng Huỳnh Hoa chợt dâng lên những cảm giác xốn xang khó tả. Lần đầu tiên cô biết đến nơi này chính là Minh Minh đã dẫn cô đi. Lúc ấy, con người ấy đã hái tặng cô một bó hoa thật lớn, Huỳnh Hoa từng nghĩ mình đã chạm tay vào hạnh phúc. Cô đã lựa chọn buông bỏ tất cả những phiền não trong lòng để bước theo anh. Nhưng hạnh phúc lại là thứ mong manh dễ vỡ, mọi thứ không ngờ cứ lụi tàn đi nhanh nhưng ánh hoàng hôn vậy. Dù muốn dù không nó cũng phải lịm tắt, dẫu cố gắng níu kéo từng tia sáng một cũng không kéo dài được bao lâu.

Từ ấy đến nay tuy rằng trong lòng cô không còn yêu thương gì Minh Minh nữa, nhưng mỗi lần đến đây cô vẫn thấy nhớ đến anh, nhớ những lúc vui đùa cùng anh. Nó dường như đã trở thành miền kí ức vĩnh hằng trong cô. Nhưng tại sao mọi thứ chỉ có thể là kí ức? Là lỗi của ai, tạo hóa khiến xui hay chính cô quá đa tình, quá buông thả chính mình, ham đùa cợt trước tấm chân tình của kẻ khác nên bị trời trả báo cả đời không tìm được bến đổ yên bình. Huỳnh Hoa dường như chợt hiểu ra một điều gì đó, một cảm giác chán ngán không muốn đùa cợt người khác nữa, muốn tìm một bến đỗ cho mình.

Huỳnh Hoa khẽ nhìn sang Khắc Triệu, anh vẫn đang ngây ngẩn nhìn khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt. Huỳnh Hoa mỉm cười gọi khẽ:

- Triệu ca, trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi.

Khắc Triệu quay lại mỉm cười gật đầu. Trên đường về không hiểu vì sao Khắc Triệu lại nói với Huỳnh Hoa rằng:

- Cảnh sắc Nam Sơn thật tuyệt.

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Đúng vậy. Em rất thích đến đó nhưng tiếc là không thể thường xuyên đến được.

- Nơi đó có chút hoang vu, đại nhân lo lắng nên không cho em đi một mình à?

Huỳnh Hoa im lặng một chút rồi gật đầu. Khắc Triệu cười hiền:

- Vậy sau này chỉ cần có thời gian anh sẽ đưa em đến đó cùng ngắm hoàng hôn. Như vậy chắc đại nhân không ngăn cản nữa.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Được vậy thì thích quá.

Tiếng nói trong veo, nụ cười hồn nhiên,… Khắc Triệu lần nữa nghe trái tim mình loạn nhịp. Cảm giác gì đây, thật lạ kỳ, càng lúc anh càng không muốn rời xa người con gái này, không muốn xa không phải vì khát khao chiếm hữu. Khắc Triệu lắc đầu, thật khó giải thích cảm giác ấy là sao.

Những ngày sau đó, cứ vài hôm Khắc Triệu đột nhiên xuất hiện "bắt cóc" Huỳnh Hoa ra khỏi tầm nhìn của Bình và Long. Cô tỏ ra vui vẻ bên Khắc Triệu, còn thư phòng giờ đây giống như chiếc lồng giam hãm. Khi ở trong thư phòng, Huỳnh Hoa chỉ nằm dài hoặc ngẩn người nhìn ra khung trời rộng. Nơi đó không rõ từ khi nào đã vắng hẳn tiếng cãi nhau của Huỳnh Hoa và Dương Long. Mọi thứ dường như đang dần thay đổi.

Truyện Chữ Hay