Giữa căn nhà hoang tàn, lặng phắt có hai người đang đứng. Là Trần Quân và Huỳnh Hoa vẫn đang trong bộ dạng cải trang. Cả hai cùng đảo mắt nhìn quanh, Trần Quân thấp giọng gọi:
- Hồ Kỳ ông ra đây đi. Ta đến đây vì có chuyện cần bàn, không phải để bắt người.
Bị gọi đích tên, Hồ Kỳ và mọi đành rời chỗ nấp bước ra. Trần Quân ngồi xuống và bắt đầu tóm lượt cho Hồ Kỳ biết tất cả sự việc có liên quan vụ án rồi cùng mọi người bàn bạc.
Huỳnh Hoa chỉ đứng bên cạnh như một người hầu, không ngừng nghe ngóng động tịnh bên ngoài.
Nói xong những điều cần nói, Trần Quân quay sang Hồ Kỳ hỏi:
- Đầu đuôi mọi chuyện là như thế, mọi người nói xem bây giờ nên liệu thế nào?
Hồ Kỳ nghe xong càng thấy hoang mang, ông chỉ nói:
- Đa tạ tướng quân đã cho tôi biết những việc xảy ra huyện đường. Nhưng chỉ với bao nhiêu thông tin đó không thể làm nên được việc gì. Càng không thể khẳng định hung thủ là ai.
Trần Quân gật đầu xác nhận. Hải Bằng chen lời vào:
- Theo những lời tướng quân vừa nói thì… Ba Lạc Đồ nhất quyết phải bắt cho bằng được đại ca tôi mới chịu buông tha những người còn lại, đúng không?
- Không, là bắt được hung thủ giết hại vợ và con trai lão ta. Nhưng người duy nhất bị nghi kị trong lúc này lại là…
Hồ Kỳ chỉ thở dài. Hải Bằng cao giọng:
- Nhưng chúng ta đang trong thế bị động như thế này thì làm sao tìm được hung thủ bây giờ? Lính canh bên ngoài dày đặc, chúng ta chưa kịp hành động thì đã bị tóm cổ.
- Chưa kể, hung thủ giết người xong cao chạy xa bay. Hắc Long thường dùng những thủ đoạn cầm chân trước tiếp sau là cạm bẫy vô cùng nguy hiểm. Bây giờ có thể y đang ung dung dựng bẫy để chờ chúng ta sa vào.
- Đúng là khó thật. Chẳng lẽ không còn cách nào vừa chu toàn vừa có thể thoát ra một cách dễ dàng hay sao?
Câu hỏi không lời giải đáp, ai nấy chìm vào khoảng lặng của riêng mình.
Lúc sau Trần Quân trầm giọng.
- Bây giờ chiến sự phương bắc ngày càng gay gắt. Quân ta sắp không chống cự được nữa. Mà sức mạnh của kẻ địch lại ngày càng mạnh lên… dù không ra mặt nhưng điều đó cho thấy: Bắc quốc và Tây bang đang hợp tác với nhau. Vì vậy cơ hội thắng của chúng ta rất rất mong manh.
Đến lúc này Huỳnh Hoa mới nói chen vào:
- Thứ mà bọn chúng cần, dù bất cứ giá nào cũng muốn đoạt lấy, không ngại mất mát tang thương chính là Bảo Vật. Cũng là thứ Hắc Long bang muốn cướp cho bằng được để cứu sống người phụ nữ đã chết cách nay mấy chục năm dài.
Trần Quân thở hắt ra một tiếng rồi tiếp:
- Trước tình thế cấp bách bây giờ, việc chúng ta cần làm là đưa Bảo Vật về hoàng cung càng nhanh càng tốt. Hoàng thượng đã chờ đợi rất lâu rồi! Người rất hy vọng… Bảo Vật có thể thay đổi tình thế hiện nay.
Hồ Kỳ nghe vậy thì lên tiếng:
- Lại vì Bảo Vật. Vì một viên đá mà tranh tranh đấu đấu, máu chảy đầu rơi. Nội bộ náo loạn, ngoại bang nhăm nhe... như vậy có đáng hay không? Vì Bảo Vật mà biết bao nhiêu người phải chết, có trong tay rồi thì được cái gì? Hay là để ta vứt quách đi cho xong.
Trần Quân cao giọng:
- Không được. Không thể làm như vậy! Bảo Vật hiện nay đang là chìa khóa cứu muôn vạn sinh linh của Đại Quyển. Nếu vứt đi đồng nghĩa với mất đi tất cả. Chúng ta không đủ sức chống lại liên quân của Bắc quốc và Tây bang! Họ sẽ vào đây san bằng Đại Quyển để tìm kiếm cho bằng được Bảo Vật…
Huỳnh Hoa tiếp luôn:
- Miệng chúng nói rằng đưa quân sang để tìm vật chúng cần tìm nhưng bản chất là cướp nước. Chỉ cần quân đội của chúng đặt một bước chân lên Quyển quốc thì sẽ nhanh chóng đặt nền thống trị vững chắc lên đất nước này. Lúc ấy, chúng sẽ đối xử với dân ta như nô lệ, như trâu ngựa…
Hải Bằng hét lên:
- Làm sao có thể như vậy được.
Trần Quân lạnh giọng:
- Đúng vậy, điều đó không thể nào chấp nhận được. Nên bằng bất cứ giá nào Bảo Vật phải được đưa về hoàng cung một cách an toàn nhất.
- Theo những gì tướng quân nói, Bảo Vật dù có được mang về đến hoàng cung cũng bị đưa sang cho Bắc quốc xem như lễ vật cầu hòa. Như vậy có đáng hay không?
- Đáng hay không, bao giờ là lúc chúng ta tự khắc sẽ biết. Nhưng ngay lúc này chúng ta cần gấp rút mang Bảo Vật về hoàng cung một cách an toàn. Đó là khẩu dụ của hoàng thượng.
Hồ Kỳ dường như đã thở dài. Trần Quân nhấn mạnh lại lần nữa:
- Chiến trường biên giới phía bắc đang căng thẳng, cầm cự nay, thất bại mai, có ai biết được? Và Bảo Vật là thứ cực kỳ quan trọng đối với Đại Quyển hiện nay. Nó là thứ duy nhất có thể cứu vãn tình thế khó khăn này.
Hồ Kỳ nghe vậy trong lòng cảm thấy rối bời:
- Nhưng hiện nay lại xảy ra cớ sự này, làm sao chúng ta mang Bảo Vật về hoàng cung đây?
- Bởi vậy, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Hồ Kỳ cau mày ngẫm nghĩ trong vô vọng, lúc lâu sau ông chợt cất tiếng:
- Đô đốc tướng quân, ta có một thỉnh cầu mong tướng quân đáp ứng.
- Ông cứ nói!
- Hiện giờ, thứ duy nhất Ba Lạc Đồ cần là hung thủ đã sát hại vợ và con, y là ai tất cả chúng ta điều rõ. Đó là thủ đoạn của Hắc Long bang, tất cả đều nhằm vào ta, cố ý không cho ta về đến hoàng cung nhanh được. Làm kéo dài cuộc chiến nơi biên cương, có thể mục đích chính của thế lực này mong ta không bao giờ về được hoàng cung. Bảo Vật mãi lưu lạc nhân gian, cho Bắc quốc và Tây bang lấy cớ đó dẫn quân vào dày xéo nước non này. Ta khẩn xin tướng quân, từ bây giờ hãy thay ta mang Bảo Vật về dâng lên cho hoàng thượng, cứu lấy nỗi nguy của quốc gia.
- Còn ông thế nào?
- Ta sẽ ở lại đây, ta sẽ đến gặp Ba Lạc Đồ, khi cáo thị được gở xuống, mọi người hãy tức tốc lên đường. Chỉ xin tướng quân chuyển lời đến hoàng thượng “Hồ Kỳ trọn đời tận trung với hoàng thượng, tận trung với Đại Quyển”.
Nhật Lan nghe vậy liền biến sắc, hét lên:
- Lão gia.
Hải Bằng cũng kêu lên:
- Như vậy không được. Đại ca ở lại nhất định sẽ không toàn mạng. Ba Lạc Đồ nhất định giết đại ca để trả thù cho vợ và con.
Hồ Kỳ thở dài:
- Đành vậy. Ngoài cách ấy đâu còn cách nào khác để lật ngược tình thế hiện nay, cả đô đốc tướng quân cũng không có cách gì. Tướng quân, Hồ Kỳ khẩn xin tướng quân chấp nhận.
Trần Quân không biết nên làm thế nào cho đúng nên vẫn còn ngập ngừng chưa quyết. Hồ Kỳ thấy vậy tiếp luôn:
- Trên đời này có con đường nào dẫn đến đỉnh vinh quang mà không chông gai, trắc trở. Có ai thành đại nghiệp lại không từng mất mát hi sinh một điều gì đó. Nếu cái chết của Hồ Kỳ ta có thể mang lại sự trường tồn vĩnh cửu cho Đại Quyển, ta sẵn sàng chấp nhận.
Trần Quân khẽ thở dài:
- Tấm lòng của ông ta hiểu… nhưng…
- Tướng quân còn điều gì lo lắng?
Trần Quân vẫn còn đang suy tư chưa quyết định, thì hai thiếu niên trẻ trung đồng thanh cất giọng:
- Hồ bá phụ, nếu phải hy sinh, hãy để chúng con ở lại. Bá phụ còn trọng trách, còn gia đình và những người thân, người không thể ở lại!
Hồ Kỳ giật mình quay nhìn lại, kêu lên:
- Cung nhi, Kiếm nhi, hai con vừa nói cái gì?
- Nếu phải hy sinh xin hãy để chúng con ở lại. Người mà Ba Lạc Đồ cần là hung thủ giết chết vợ và con của lão. Bá phụ không là hung thủ hà tất ra nhận tội làm gì. Chúng con ngày trước được Hồ bá phụ cứu mạng. Người cưu mang, dạy võ công để báo phục thù nhà, ân đó chưa có dịp nào báo đáp. Hôm nay sẽ là lúc con đền trả ơn nghĩa của người. Sau khi con đến huyện đường nhận tội, bá phụ hãy nhanh chóng rời khỏi đây, hoàn thành sứ mệnh hoàng thượng giao cho. Sau khi xong việc, nếu có thể, bá phụ quay lại đây giải oan cho chúng con… Nếu không thể thì đành vậy… Chỉ cần người hiểu tấm lòng của chúng con, vậy thì anh em con có chết cũng ngậm cười!
Hồ Kỳ nghe vậy lời bỗng nghẹn lời. Lúc sau ông mới nhẹ giọng:
- Ta không xứng đáng để hai con làm như vậy!
Một trong hai thiếu niên cười đáp:
- Bá phụ không cần thiết bận tâm việc đáng hay không đáng. Ngay hôm nay, trong hoàn cảnh này, chúng con nguyện chết vì bá phụ xem như đền ơn cứu tử ngày xưa. Ngày ấy, con và Kiếm đệ chỉ là những đứa trẻ mồ côi cơ nhỡ, mang nặng hận thù nhà mà không có cách nào rửa hận. May nhờ bá phụ đưa về, dưỡng dục nên người. Ơn nghĩa đó cao sâu, dù con có chết trăm ngàn lần cũng không đền trả hết. Con và Kiếm đệ từng thề với đất trời sẽ có một ngày báo đáp nghĩa ân của bá phụ.
Chàng thiếu niên đứng bên cạnh cũng tiếp lời:
- Việc ra tự thú tội do chúng con tự nguyện, bá phụ không cần áy náy điều gì cả. Chỉ cần bá phụ công thành mĩ mãn thì chúng con có thể vui lòng.
- Anh em con đã quyết thì nhất định sẽ làm… Hồ bá phụ… con chỉ xin người chấp nhận một thỉnh cầu của anh em con.
- Điều gì?
- Xin cho chúng con được gọi bá phụ bằng cha… Chỉ một lần này, lần cuối cùng và duy nhất.
Hồ Kỳ run giọng:
- Con trai ngoan, ta… thật có lỗi.
- Cha.
Hồ Kỳ khẽ thở dài bước đến choàng tay ôm Hồ Cung, Hồ Kiếm vào lòng. Trần Quân nhìn cảnh ấy cũng chẳng biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Huỳnh Hoa. Cô nhìn anh khẽ thở dài. Cô đang tự hỏi tại sao để rời khỏi phủ huyện này lại phải buộc hai người vô tội ấy phải hy sinh?
Hồ Cung, Hồ Kiếm quỳ sụp xuống lạy Hồ Kỳ và Hải Bằng một lạy rồi quay sang Trần Quân:
- Tướng quân, xin hãy đưa chúng tôi đến gặp huyện lệnh đại nhân.
Đến nước này, Trần Quân chỉ còn biết gật đầu. Huỳnh Hoa bước đến trói tay hai người ấy lại rồi dẫn ra ngoài. Hồ Cung và Hồ Kiếm đến cửa thì dừng lại quay nhìn Hồ Kỳ. Ông im lặng không nói gì, hai thiếu niên cùng cất tiếng:
- Hồ bá phụ, nghĩa phụ… con đi rồi xin hai người hãy tự bảo trọng lấy thân.
Hồ Kỳ và Hải Bằng cùng nghe cổ họng mình nghẹn đắng, bao năm kề cận họ đã xem anh em song sinh ấy như ruột thịt thâm tình. Giờ sinh tử biệt ly, lòng dạ nào lại không cảm thấy đau? Hồ Cung, Hồ Kiếm nói rồi, không để cho Hồ Kỳ kịp phản ứng, cả hai vội vã rời đi. Văng vẳng phía sau có tiếng thở dài não nuột.
Trần Quân cũng bước ra kề tai Huỳnh Hoa nói khẽ:
- Cô nương không cần quay lại huyện đường với ta đâu. Hãy ở lại đây với mấy người bọn họ. Bao giờ các cáo thị được gở xuống cô nương đưa mọi người rời khỏi Thanh Hà, càng nhanh càng tốt, phòng lại xảy ra nhiều bất trắc. Xong chuyện ta sẽ theo sau.
- Cũng được.
- Mà thôi, việc đó chắc mấy người bọn họ tự mình lo được. Cô nương đến nhắc Hồ Kỳ, bao giờ cáo thị được tháo xuống hãy lập tức rời đi. Rồi cùng ta quay lại huyện đường.
Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi:
- Đại tướng quân ơi đại tướng quân, tôi không hiểu vì sao anh có thể làm được cái chức đô đốc này. Đổi ý cứ nhanh như chong chóng vậy, đại tướng quân là vậy đó sao. Cho anh lãnh đạo một trận chiến lớn, tôi nghĩ thành sự thì ít bại sự có thừa. Hãy nhìn họ kìa...
Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hồ Cung, Hồ Kiếm. Trần Quân thở dài:
- Trên chiến trường tôi không như vậy.
Huỳnh Hoa quay lại chuyển lời Trần Quân, xong cô cùng anh và Hồ Cung, Hồ Kiếm đi thẳng đến huyện đường. Đêm ấy, tin huyện lệnh bắt được hung thủ giết hại vợ và con lan nhanh ra ngoài. Cáo thị truy nã được gở bỏ, Hồ Kỳ theo y kế hoạch rời đi. Sáng tinh sương ngày hôm sau, Ba Lạc Đồ lập công đường xử tội Hồ Cung, Hồ Kiếm, giết người phải đền mạng. Lệnh trảm thủ được ban xuống, trưa hôm sau nữa chính thức hành hình.
Trưa hôm ấy, Huỳnh Hoa mang ít rượu thịt đến tống tiễn hai vị nghĩa huynh. Hai người bọn họ uống rượu xong, Huỳnh Hoa dường như nói với họ thêm gì đó rồi. Huỳnh Hoa đi rồi, hai người họ ngồi dựa vào nhau không nói thêm gì.
Đến xế chiều, trong nhà giam, hai anh em họ cùng vung chưởng đập mạnh vào nhau và lăn ra chết. Quân canh báo với Ba Lạc Đồ là phạm nhân sợ hành hình nên tự sát. Căm hận kẻ sát nhân, Ba Lạc Đồ ra lệnh ném xác tử tội vào rừng cho hổ báo phanh thây.
Không một ai biết đêm hôm đó, trong khu rừng ấy, hai cái xác đã ngồi dậy. Bên cạnh là bóng người huyễn hoặc tựa u linh. Nàng là một tiểu cô nương, toàn thân tỏa ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Giọng nói nàng cũng nhẹ tựa như gió thoảng mây bay:
- Nhị vị đại ca hãy rời khỏi nơi đây, thay tên đổi họ... xem như Hồ gia và hai vị chưa từng có bất cứ quan hệ gì.
- Được.
- Đi đi, nhanh lên kẻo có người phát hiện.
- Cáo biệt tại đây.
- Bảo trọng.
- Bảo trọng.
Hai bóng đen lao vút vào không gian bất tận. Bóng người nhỏ nhắn của vị cô nương kia cũng lặng lẽ rời đi. Xa xa văng vẳng tiếng gà báo canh tàn.
Đêm ấy Huỳnh Hoa và Trần Quân vẫn nghỉ lại tư gia huyện lệnh. Sáng hôm sau, cả hai mới lên đường đuổi theo người của Hồ Kỳ. Đến sáng hôm sau nữa, họ đã đuổi kịp Hồ Kỳ, tất cả cùng nhau thẳng tiến hướng kinh thành. Trần Quân chỉ nói cho Hồ Kỳ biết Hồ Cung và Hồ Kiếm đã tự sát trong ngục lạnh, Ba Lạc Đồ cho vứt xác vào rừng. Nên Hồ Kỳ không biết hai người họ vẫn còn sống.
Nghe xong ông chỉ biết thở dài:
- Dù sao tại hạ cũng xin đa tạ tướng quân đã có lòng tương trợ. Tướng quân không đến Hồ Kỳ ta thật sự không biết phải làm sao. Chỉ có điều Cung nhi và Kiếm nhi…
Trần Quân thở dài cảm thán:
- Đành vậy. Sự nghiệp lớn lao nào mà trước đó chẳng có bóng dáng sự hy sinh. Tất cả vì mục đích cuối cùng, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ để không phụ lòng những người đã ngã xuống.
- Mục đích cuối cùng ư? Ta thật sự không cam lòng, tại sao lại phải có nhiều người chết đến vậy?
Tất cả cùng im lặng để gặm nhấm nỗi đau. Trần Quân cũng không biết phải nói gì, tiếng thở dài của ai đó cất lên giữ không gian đang lặng phắt.
Lúc lâu sau, Trần Quân mới lên tiếng:
- Khi rời hoàng cung, hoàng thượng đã hạ lệnh cho ta cùng ông hộ tống Bảo Vật về cung. Từ giờ trở đi, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ chịu một phần trách nhiệm.
Hồ Kỳ thoáng mừng:
- Được vậy thì thật hay, có tướng quân đi cùng mọi người sẽ vững lòng hơn. Từ giờ… Bảo Vật xin được giao cho tướng quân bảo quản.
Hồ Kỳ lấy chiếc hộp nhỏ trong người trao cho Trần Quân. Anh nhận lấy đang định giục ngựa tiếp tục lên đường thì Nhật Lan chợt kêu lên:
- Còn Quyên nhi… hôm qua thủ hạ của tướng quân bảo chúng tôi đi trước. Ông ta và tướng quân sẽ tìm Quyên nhi rồi đuổi theo sau. Tại sao bây giờ không thấy con bé đâu?
Trần Quân liếc sang Huỳnh Hoa, anh cười và cợt giọng:
- Cô nương nghe thấy gì chưa, mọi người đang lo lắng cho cô nương đấy. Vẫn chưa muốn hiện thân à? Y phục nam nhân và ria mép không hợp với cô nương đâu!
Vừa nói Trần Quân vừa vươn thủ trảo ra. Huỳnh Hoa lách mình tránh nhanh đi, kêu lên:
- Để tự tôi!
Trần Quân tủm tỉm cười. Người đàn ông trung niên đưa tay vuốt nhẹ qua ngang mặt mình, để lộ gương mặt mịn màng thanh tú của nữ nhi. Mái tóc búi cao bị xổ xuống, suôn dài, đen mượt. Ai nấy ồ lên kinh ngạc.
- Thì ra… mấy hôm nay đại tiểu thư đi cùng Trần tướng quân.
Huỳnh Hoa nhếch môi cười:
- Ai bảo, đường đường đô đốc tướng quân đi thủ lý án oan, lại chẳng mang theo được tên cận vệ nào. Mấy ngày qua nếu không có bổn cô nương theo hộ vệ, có khi Hắc Long đến ám sát mất không chừng. Phải không đại tướng quân?
Trần Quân hừ giọng:
- Thế, hạ quan phải tạ ơn tiểu thư mới phải lẽ nhỉ? Nhưng nghĩ mãi tại hạ vẫn không hiểu, hoàng thượng đã hứa sao không giữ lời nhỉ, hay là ông ấy cố tình chơi tôi?
Huỳnh Hoa cợt giọng:
- Công việc nhiều quá nên hoàng thượng quên ấy mà. Thôi bỏ đi, việc gì cũng xong rồi, than thở làm gì. Bao giờ gặp hoàng thượng hãy thở than.
- Thôi, cho hạ quan xin.
Huỳnh Hoa cười cười. Trần Quân khẽ nhún vai. Hồ Kỳ nhìn hai người đối đáp có chút ngạc nhiên:
- Nói vậy… tướng quân và Quyên nhi có quen nhau từ trước à?
Trần Quân gật đầu cái rụp.
- Đã từng gặp nhau và trò chuyện được mấy lần. Nhưng đến hôm nay hạ quan mới biết cô ấy là lệnh ái của Hồ đại nhân. Ông gặp được ái nữ rồi có lẽ đã hết lo?
Huỳnh Hoa quay mặt chỗ khác không thèm để ý đến bọn họ. Hồ Kỳ chỉ cười, lúc sau chợt hỏi:
- Đô đốc tướng quân, hôm trước có phải tướng quân từng nói án mạng ở Thanh Hà là có người cố tình giá họa cho tại hạ?
Trần Quân gật gù xác nhận:
- Quả thật vợ và con của Ba Lạc Đồ bị người ta sát hại, bên cạnh thi thể lại viết tên ông. Như vậy không là vu oan giá họa thì là gì?
- Nhưng do ai làm, vu oan cho ta để làm gì? Không hiểu vì sao bỗng dưng lúc này trong lòng ta rộn rạo không yên, muốn gặp con người đó.
- Điều đó hẳn ông là người rõ hơn ai hết. Vì Bảo Vật, người đó muốn có Bảo Vật nên mượn đao giết người. Còn người đó là ai hẳn chúng ta cũng biết nhanh thôi.
- Một người phải mượn đao để giết người, liệu y sẽ hiện thân ra gặp chúng ta sao?
- Việc đó ta không biết, nhưng… ta có câu này muốn hỏi ông.
- Tướng quân cứ hỏi.
- Hiện tại, việc hộ tống Bảo Vật về cung đã sắp hoàn thành, ông đã vượt qua biết bao gian khổ. Liệu ngay lúc này ông sẽ bỏ cuộc hay không?
- Không, tại hạ quyết không bỏ cuộc. Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi Bảo Vật sẽ về đến hoàng cung. Ta sẽ đưa Bảo Vật về đến nơi bằng mọi giá!
- Ông có quyết tâm như vậy, ta tin kẻ kia hẳn cũng có quyết tâm của riêng mình. Cơ hội có được Bảo Vật càng mỏng manh chúng càng muốn có cho bằng được. Kế hoạch ở Đông Xuân thị không thành, bọn chúng hẳn đang bày một mẻ lưới hoàn hảo hơn để chờ đợi chúng ta sa vào.
- Cũng may đường đến kinh thành không còn xa nữa.
- Nhưng ngày nào còn chưa đến được thì… cũng chưa kết luận được chúng ta đã an toàn.
- Đa tạ tướng quân nhắc nhở!
Giữa trưa, có một người đang ngẩn ngơ ngồi nhìn một người cười nói. Huỳnh Hoa chầm chậm đến bên khích nhẹ vào vai người ấy làm kẻ đó giật bắn người. Huỳnh Hoa cười hàm ý.
- Sao vậy, cứ suốt ngày nhìn ngắm người ta, không biết chán à?
Tiểu Hồng cười gượng:
- Đô đốc tướng quân… mạnh mẽ, trẻ trung, lại rất vui vẻ hòa đồng.
- Còn gì nữa?
- Anh ấy rất quyến rũ.
- Mới gặp đã khen lấy khen để, sét ái tình đánh trúng tim rồi phải không… tiểu muội muội của ta?
Tiểu Hồng phụng phịu:
- Làm gì có!
- Không có mà đỏ mặt rồi kìa, vậy là sao ta?
- Em…
Huỳnh Hoa cười hàm ý:
- Vậy cho tỷ tỷ xin lỗi, là tỷ nói sai…
- Cũng không phải.
- Thế là thế nào nhỉ? Là thích hay không thích?
- Em… em không biết.
- Thích hay không cũng không biết, vậy làm sao tỷ tỷ đây biết đường mai mối cho muội muội?
- Đừng mà tỷ…
- Sao lại đừng.
- Biết người ta có thích em hay không mà tỷ lại…
Huỳnh Hoa bật cười, Tiểu Hồng ngượng ngùng cúi mặt.
Hai ngày trôi qua. Đoàn người Hồ Kỳ có thêm cao thủ nữa là Trần đô đốc. Ai nấy đều thấy vững lòng cứ thẳng tiến hướng kinh thành. Trưa, mọi người ghé vào quán nước ven đường tạm nghỉ chân.
Huỳnh Hoa chỉ uống ngụm rượu rồi đến ngồi nơi hành lang, mắt hướng vọng xa xăm. Trần Quân bước đến đứng dựa lưng vào cột nhà cười hỏi:
- Hồ đại tiểu thư hôm nay sao thế? Cứ ngơ ngần xuất thần.
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Không gì.
- Thật không đấy, hay đang mơ mộng về chàng bạch mã hoàng tử nào đấy. À, gặp nhau mấy hôm tôi vẫn chưa hỏi chuyện…
- Chuyện gì?
- Cô nương đã gặp lại người đó chưa?
- Ai?
- Tuấn Kiệt.
- Vì sao anh biết chuyện của tôi?
- Có lần vương gia nhắc đến! Vì chàng ta cô nương từ chối tấm chân tình của vương gia.
- Tôi… thật sự rất có lỗi với vương gia.
- Vương gia không trách cô nương, khi nhắc đến chuyện đó ông ấy chỉ thở dài. Mà… cô nương đã gặp lại người ấy hay chưa?
- Đã gặp.
- Hai người định bao giờ cử hành hôn lễ, cho hạ quan được uống rượu mừng? Ngày đó… hẳn vương gia buồn lắm!
- Sẽ không bao giờ có ngày đó.
- Tại sao? Chẳng phải hai người đã gặp lại?
- Không vì sao hết.
- Chàng ta phụ rẫy cô nương?
- Không.
- Hai người cãi nhau rồi chia tay?
- Cũng không.
- Hay cách biệt tháng rộng năm dài, chàng ta không nồng mặn nữa?
Huỳnh Hoa im lặng, cô đang nhớ về đêm hôm đó. Nồng mặn ư? Rất mặn nồng là khác. Nhưng từng lời từng chữ của “anh” ngày hôm đó làm trái tim cô rạn vỡ, có lẽ mãi mãi cô cũng không bao giờ quên được. Cô và anh đời này kiếp này không thể đến được bên nhau! Những gì anh dành cho cô và cô đối với anh đêm đó vĩnh viễn là kí ức kinh hoàng. Chỉ một chút nữa thôi họ đã phạm vào đại tội loạn luân, dù đọa vào địa ngục vạn năm cũng không rửa tan tội lỗi. Vì họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Trần Quân thấy Huỳnh Hoa im lặng thì thở hắt ra hơi dài:
- Hắn ta đúng là một kẻ máu lạnh. Được cô nương yêu thương lại không biết giữ gìn. Uổng công cô nương chung tình với hắn, tìm kiếm hắn suốt mấy năm dài… Tuấn Kiệt ơi là Tuấn Kiệt, ngươi đúng là một tên ngốc.
- Im miệng.
- Hả? Tôi đang cảm thán cho mối tình của cô nương mà… Những gì tôi nói không đúng hay sao? Tuấn Kiệt hắn…
"Roạt"
Trong tay Huỳnh Hoa từ bao giờ xuất hiện thanh đoản kiếm, nhanh như cắt cô bật người dậy hoành tay lia kiếm. Trần Quân giật mình vội vàng lách tránh. Đoản kiếm trong tay Huỳnh Hoa lướt mau theo, Trần Quân lại lách tránh. Tránh đến lượt thứ ba lưng Trần Quân chạm vào chiếc bàn phía sau, đoản kiếm Huỳnh Hoa cũng vừa lúc lướt tới chẳng chút thương tình. Trần Quân vội ngã người ra sau, tuy vậy đoản kiếm trong tay Huỳnh Hoa vẫn kịp kề vào cổ anh. Trần Quân nhăn mặt nhìn lưỡi kiếm sáng hoắc. Những người quanh đó đều đứng bật dậy không hiểu chuyện gì.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Nếu anh còn nhắc đến cái tên đó lần nào nữa, tôi giết anh.
- Được được… không nhắc nữa.
Huỳnh Hoa thu kiếm trở về chỗ ngồi "lí tưởng" của mình, mắt lại vọng xa xăm. Trần Quân thở phào một tiếng bật người ngồi dậy, bước đến cạnh Huỳnh Hoa thán oán.
- Phụ nữ đúng là phụ nữ, trở mặt nhanh như chong chóng vậy. Tôi có lòng tốt hỏi han vậy mà xém chút mất mạng. Có điều gì uẩn khúc, sao cứ giữ trong lòng không chịu nói ra? Vương gia và hoàng thượng luôn sẵn sàng làm chủ cho cô nương mà.
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Nếu quyền lực và sức mạnh có thể thay đổi tất cả thì tôi đã không có ngày hôm nay.
- Giữa hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì? Vương gia dù ở đâu cũng luôn luôn lo lắng cho cô nương…
Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Tôi đã nói rồi, tôi có lỗi với vương gia.
- Nhưng còn người đàn ông đó.
Huỳnh Hoa quắc mắt. Trần Quân vội xua tay:
- Không hỏi thì không hỏi, chậc. Thế này thì tôi cũng có lỗi với vương gia.
- Ông ấy ra lệnh cho anh thẩm vấn tôi sao?
- Không phải thẩm vấn mà là quan tâm. Ông ấy nói sẽ thành toàn cho cô nương nếu cô nương gặp được người đàn ông đó. Còn nếu vẫn chưa gặp lại…
- Anh sẽ là ông mai, kết nối tôi với vương gia?
- Lần này thì nhiệm vụ khó mà hoàn thành được.
- Chuyện của tôi, người đó và vương gia, không cần anh lo. Khi gặp vương gia tôi biết mình nên làm gì.
- Vậy thì tùy cô nương. À, lần trước cô nương không từ mà biệt, hoàng thượng đã rất tức giận đấy.
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Vậy à.
Phía bên kia có một vài người ra dấu gọi Trần Quân. Anh liếc mắt nhìn Huỳnh Hoa rồi bước nhanh qua đó. Ngồi quanh chiếc bàn đó có Nhật Lan, Hồ Kỳ, Phương Nhi và Trọng Nghĩa. Trần Quân vừa đến, Phương Nhi đã thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi vì sao đại tiểu thư phản ứng như vậy? Người mà tướng quân nhắc đó là ai?
Hồ Kỳ tiếp luôn:
- Phải đó, vì sao Quyên nhi nghe thấy tên ai đó lại phản ứng kỳ lạ như vậy?
Trần Quân liếc nhìn Huỳnh Hoa một cái, mới thấp giọng hỏi lại:
- Thế hóa ra mọi người không biết gì cả à?
Hồ Kỳ thở dài:
- Ta đã thất lạc với Quyên nhi từ bé. Chỉ mấy ngày trước mới nhận ra nhau. Nói ra thật hổ thẹn với tướng quân. Quả thật ta không biết trước kia đã xảy ra những chuyện gì. Cả những suy nghĩ trong lòng Quyên nhi… ta đều không hiểu. Tướng quân đã quen Quyên nhi từ trước hẳn biết rõ về nó?
- Hạ quan cũng chỉ quen biết với lệnh tiểu thư hơn một năm thôi. Tuy không thường xuyên gặp gỡ trò chuyện nhưng qua lời kể của vương gia hạ quan cũng biết được ít nhiều.
- Vương gia có quen biết với Quyên nhi nhà tôi sao?
- Chẳng những quen biết, mà còn có thể gọi là tri âm tri kỷ. Vương gia và cô ấy đã quen nhau đến nay hơn năm năm, ông ấy từng ngỏ lời cầu hôn nhưng bị từ chối. Vì cô ấy đã có ý trung nhân của riêng mình nên không chấp nhận cảm tình của vương gia. Từ đó họ xem nhau như bè bạn, nhưng vòng tay vương gia luôn dang rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón cô ấy ngã vào.
Nhật Lan giật mình kêu lên:
- Có chuyện ấy thật sao? Quyên nhi và vương gia là tri kỷ? Quyên nhi lại có cả ý trung nhân riêng?
- Đó là người tôi vừa nhắc ban nãy nhưng xém chút cái đầu không còn trên cổ. Nghe đâu chàng ta là một thiếu hiệp trẻ trung, lịch lãm, rất tâm đầu ý hợp với cô ấy. Họ đã non thề biển hẹn cùng nhau, khi đó Hồ tiểu thư vừa mười sáu mười bảy tuổi.
Bên cạnh có ai đó vừa hớp ngụm nước đã phun ngay ra, có lẽ vì quá bất ngờ. Trần Quân lại tiếp:
- Nhưng nghe đâu chàng trai ấy vì mang nặng mối thù gia tộc. Nên hắn từ biệt rồi bỏ ra đi, hẹn ngày gặp lại sẽ thành duyên tơ tóc. Vì lời hứa đó, cô ấy một mực từ chối tình cảm của vương gia… Dù vương gia rất đau lòng nhưng không thể dùng quyền lực của mình để bức bách, chiếm đoạt cô ấy. Dẫu sao cô ấy cũng từng cứu vương gia một mạng. Vừa rồi khi tôi hỏi han về chàng trai đó không hiểu sao cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy...
Trần Quân vừa nói vừa nhún vai, khẽ liếc về phía Huỳnh Hoa lần nữa. Có lẽ cô nghe thấy nhưng vẫn lặng im, ánh mắt vô hồn như đang nhìn về khung trời nào xa lắm.
Mọi người nghe vậy kinh ngạc nhìn nhau, có lẽ Hồ Kỳ vẫn chưa tin nên hỏi lại:
- Những gì tướng quân nói… tất cả đều là thật sao?
Trần Quân thở hắt ra một hơi dài giọng:
- Ầy… ta gạt ông để làm gì. Chưa hết đâu, cô ấy cũng từng cứu mạng điện hạ. Hoàng thượng biết được, để trả ơn hai lần cứu mạng người trong hoàng thất đã tặng cô ấy kim bài miễn tử. Đó là vật chỉ có những vị khai quốc công thần hay nhất phẩm đại quan lập cùng lúc mấy đại công mới có được! Sau đó, hoàng thượng cầu hôn cô ấy nhưng cũng bị từ chối. Cô ấy một lòng một dạ giữ chung tình với người yêu ngày trước. Lúc ấy, hoàng thượng đã rất giận, nhưng kim bài đã ban ra nên không thể bắt tội cô nương ấy.
Lúc này thì mọi người không thể không kinh ngạc. Huỳnh Hoa không phải là con người đơn giản như mọi người từng nghĩ. Vì chữ chung tình dám từ chối tình cảm của đương kim hoàng đế và cả vương gia – những con người đứng trên muôn người, quyền oai thiên hạ. Đến bây giờ mọi người mới chợt nhận ra, trước đây những hành động ghen hờn, trêu chọc hay gán ghép đối với Huỳnh Hoa đều vô nghĩa.
Trời ngã bóng, cuộc hành trình tiếp diễn. Đi được đoạn đoàn người tiến vào khu rừng rậm, gió thốc từng cơn mang theo mùi tanh hôi kỳ lạ. Ai nấy đều đặt tay lên đốc kiếm, sẵn sàng chiến đấu. Hồ Kỳ ra hiệu cho mọi người ghìm cương ngựa chầm chậm tiến về phía trước, được lúc trước mặt mọi người hiện ra mười mấy xác người. Vừa nhìn thấy Trần Quân liền biến sắc nhảy xuống ngựa chạy đến bên xem xét. Huỳnh Hoa nhanh chân hơn kịp lao đến giữ anh lại.
- Trần Quân, đợi đã… hãy để tôi.
- Ừm…
Những cái xác có lẽ đã chết trước đó hơn ba ngày, cơ thể bắt đầu bong lên thối rửa. Bên ngoài tuy họ mặc y phục thường dân nhưng tay lại mang kiếm dài, dù chết vẫn trong tư thế hiên ngang khí phách. Bên trong lớp áo vải thô là bộ y phục cấm vệ quân. Huỳnh Hoa quay lại nhìn Trần Quân, anh lẩm bẩm:
- Thì ra họ bị phục kích ở đây nên không thể đến Thanh Hà. Nhưng cấm vệ quân không phải những kẻ tầm thường, người có thể giết bọn họ hẳn không đơn giản.
- Đúng vậy, nơi này có vẻ không an toàn cho lắm. Chúng ta có cần chôn xác họ rồi mới tiếp tục lên đường hay không?
- Hãy chôn xác họ, dù sao thì… cô nương cẩn thận.
Trần Quân đang nói thì hét lên, Huỳnh Hoa cũng nghe thấy tiếng động phía sau mình. Lạng người một cái, Huỳnh Hoa tránh xa một quãng. Cùng lúc đó những con ngựa xung quanh đó hí to rồi gục xuống. Khi nhìn lại Huỳnh Hoa nhận ra những xác chết kia bắt đầu di động. Thi thể đứng gần cô nhất tấn công cô và Trần Quân. Những xác chết còn lại tấn công những con ngựa đang đứng chung quanh đó.
Ai nấy thấy xác chết biết tấn công người đều hoảng hồn tái mặt cùng rút vũ khí ra nghênh tiếp. Những xác chết mắt nhắm nghiền, nhưng lại tấn công người chớp nhoáng, bay nhảy như người còn sống. Cái quái gì đây, Huỳnh Hoa trước giờ chưa từng biết sợ nhưng cũng nghe sống lưng mình lành lạnh. Thanh đoản kiếm trong tay cô xoay tít, chém vào những thi thể ấy, mất tay cầm kiếm chúng sử dụng trảo thủ và cước bộ. Tốc độ ra chiêu cứ mỗi lúc một nhanh dần.
Như biết được ai là cao thủ trong đoàn, những thi thế ấy chia nhau vây công. Huỳnh Hoa, Hồ Kỳ lẫn Trần Quân mỗi người bị ba thi thể vây công. Những người còn lại, chia nhau thành từng nhóm nhỏ để chiến đấu vẫn có kẻ bị thương. Khổ nổi những xác chết ấy dù bị chém lìa một phần thân thể vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Còn người sống dù bị vết thương nhỏ cũng đau thấu trời xanh.
Huỳnh Hoa vừa đánh vừa quan sát chung quanh xem có thứ gì điều khiển những xác chết này không, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy được thứ gì khả nghi. Vậy mà bọn chúng càng đánh dường như càng hung hãn. Huỳnh Hoa bất đắc dĩ vỗ ra một chưởng, một thi thể tan thành trăm mảnh. Chỉ có bị tan xương nát thịt chúng mới không tiếp tục vây công.
Hồ Kỳ và Trần Quân cũng theo cách đó mà làm, dùng chưởng đánh tan xác những thi thể ấy. Xong, ai nấy thở hồng hộc vì tốn hao quá nhiều khí lực. Hồ Kỳ nhìn những con ngựa thở dài ngao ngán.
- Nơi này không thể ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây!
Hồ Kỳ đã lên tiếng nhắc nhở, mọi người cùng gật đầu. Kiếm vẫn cầm tay, ai nấy gia tăng cước bộ lao nhanh ra khỏi khu rừng rập rạp ấy. Đi được quãng khá xa, trước mặt mọi người lại hiện ra những thi thể, chính là những thi thể ban nãy, vẫn những tư thế vừa rồi. Giữa vùng đất trống là xác của những còn ngựa vừa bị giết chết nằm ngổn ngang. Xung quanh vẫn là những thân cây ban nãy. Vừa nhìn thoáng qua ai cũng nhận ra mình đã rơi vào trận pháp nào đó, dù quanh đi quẩn lại vẫn trở về chỗ cũ không thể thoát ra. Tuy nhận ra nhưng nhất thời không ai biết phải làm sao nên chỉ nhìn nhau dò ý. Bất ngờ, những thi thể kia lại bắt đầu cử động, những đôi mắt màu đỏ mở bừng lên. Những con ngựa cũng từ từ đứng dậy. Tất cả mọi người cùng thận trọng lùi lại.
"Vút, vút…" mấy tiếng, những xác người chết lao nhanh về phía đoàn người. Có thi thể lao thẳng đến, có vài thi thể bay vèo lên cao đạp chân vào những thân cây mượn lực lao ngược lại tấn công vào phía sau và hai bên đoàn người. Vẫn thế trận như ban nãy, những người có võ công cao được nhiều xác chết vây lấy. Nhưng lần này có thêm những con ngựa trợ chiến. Lũ ngựa đôi mắt cũng đỏ ngầu, mỗi lần nhúng chân có thể nhảy cao trên hai trượng. Chúng cứ nhảy lên cao rồi lao đầu xuống, ai nấy vừa đánh với xác chết vừa phải quan sát chung quanh để kịp thời nhảy tránh. Nếu để bị giẫm, không chết cũng bị thương!
Đang còn trong vòng hỗn chiến chợt từ những chiếc mồm lũ ngựa phun ra những vệt lửa dài nóng rực. Một vài người vì tránh lửa, bất cẩn bị lũ xác chết chém mấy nhát vào người, máu lập tức túa ra. Lũ ngựa vẫn không ngừng nhảy lên rồi lao xuống, phun lửa. Những thi thể cấm vệ quân vẫn cứ đánh chiến điên cuồng. Tất cả mọi người cùng dốc toàn lực lúc sau mới đánh hạ được số tử thi và lũ ngựa, nhưng một vài bị lửa cháy xém không cách nào dập được.
Mọi người đang rối bời không biết phải làm sao thì có tiếng hét to:
- Mọi người mau nhắm mắt lại.
Âm thanh đó do ba người la lên cùng lúc là Trần Quân, Tứ Bình và Huỳnh Hoa. Không ai biết vì sao họ lại hét lên như vậy nhưng mọi người cũng nhắm mắt lại. Cảm giác nóng rát biến mất.
Bất chợt tiếng ngân dài của kim khí vang lên, mọi người cùng mở bừng mắt thì thấy Huỳnh Hoa đang giao chiến với một bóng đen huyền hoặc. Hai bên qua lại được vài chiêu người kia tung mình nhảy vào một gốc cây rồi biến mất. Huỳnh Hoa lùi mau lại, thận trọng nhìn quanh.
Có ai đó hét lên:
- Độn thuật.
Tứ Bình chen ngang:
- Không phải độn, là ảo.
Những người bị lửa bén ban nãy bây giờ đã nguyên vẹn như không, chỉ có vết thương đao kiếm vẫn còn rỉ máu. Những thi thể của cấm vệ quân đã trở về với những tư thế như ban đầu, dường như chưa từng di chuyển. Lũ ngựa cũng vậy, chúng nằm yên bất động. Nhưng những thứ ấy bất động không bao lâu, lại từ từ cử động. Thoáng chốc lại lao vụt về phía mọi người. Tứ Bình và Trần Quân lại hét lên:
- Mau nhắm mắt lại.
Có tiếng đáp:
- Nhắm mắt làm sao mà tránh?
Tứ Bình cao giọng:
- Tất cả chỉ là ảo giác.
Mọi người cùng nhắm mắt, âm thanh rào rào từ tứ phía phát ra, sau đó là kim khí ngân lên. Một vài người mở mắt, xung quanh họ xuất hiện mười mấy bóng đen mờ ảo như những bóng ma, chỉ có vật trên tay họ là sáng hoắc, nó là câu liêm. Những bóng đen lao vút vào tấn công người của Hồ Kỳ.
Lúc chiến đấu, ảo ảnh của những thi thể cứ vùng dậy tấn công, đan xen với những bóng đen huyền ảo. Thoáng chốc có thêm vài người nữa bị thương. Thấy tình thế không ổn, Huỳnh Hoa và Tứ Bình cùng nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai cùng hợp sức tác chiến. Sau vài chiêu hợp công họ hạ được hai bóng đen. Hóa ra chúng là người của Hắc Long bang. Thấy đồng bọn có người bị hạ, những bóng đen khác nhảy vào các gốc cây rồi biến mất.
Mọi người không hẹn cùng nhắm mắt xóa tan ảo giác. Tiếng cười lảnh lót của một người phụ nữ cất lên:
- Hồ Kỳ, ngươi đã lọt vào Ảo Trận của ta. Dù có kháng cự đến đâu, dù có giết sạch người của bọn ta ngươi cũng không thoát được đâu. Khôn hồn thì giao Bảo Vật ra đây, lão nương chừa cho ngươi một con đường sống.
Hồ Kỳ cau mày lập lại:
- Ảo Trận.
Trần Quân có chút hiểu biết nên giải thích:
- Một trận thế bị thất truyền từ rất lâu, hiện nay chỉ một vài người có cơ duyên học được mới biết cách bày trận pháp này thôi.
Hải Bằng lo lắng hỏi:
- Những ai biết cách bày trận?
Trần Quân đáp:
- Theo tôi biết, người biết bày trận và phá trận có thể nói đến trước hết là hoàng thượng, vương gia, hạ quan và người của hai môn phái nữa.
- Là những môn phái nào?
- Cầm Thiên và Cầm Địa. Tuy nhiên không phải ai trong hai môn phái ấy cũng biết cách bày trận và phá trận. Người biết bày trận không đồng nghĩa bước vào trận họ có thể nhận ra và tránh ngay được. Vừa rồi tôi quả thật không nhận ra.
Có ai đó kêu lên:
- Tứ Bình...
Không đợi người kia nói hết, Tứ Bình tiếp luôn:
- Đúng là người của Cầm Thiên phái biết cách bày trận. Nhưng hiện giờ hai truyền nhân cuối cùng của Cầm Thiên phái và đô đốc tướng quân đang ở đây… Vậy người bày trận…
Mọi người đồng loạt kêu lên:
- Chỉ có thể là người của Cầm Địa phái.
Ai đó lo lắng hỏi:
- Vậy làm sao để phá trận, đại tiểu thư...
Huỳnh Hoa lạnh giọng đáp:
- Trận pháp này ta chưa được học, chỉ nghe nhắc qua vài lần nên nhận biết, không thể phá giải.
Hồ Kỳ lo lắng hỏi:
- Tứ Bình và Tướng quân hẳn biết?
Tứ Bình lên tiếng đáp lời:
- Trận pháp này khi người bố trận vẫn còn điều khiển trận pháp thì không ai có thể phá được. Dù cố gắng cách mấy cũng không thể thoát ra vì phương vị của can, chi luôn luôn thay đổi.
Ai đó hơi run giọng:
- Chẳng lẽ chúng ta phải giao Bảo Vật cho bọn chúng hay sao?
Trần Quân lên tiếng:
- Không vội.
Ai nấy đều đang nhắm mắt và im lặng, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió vi vút thổi. Chợt có tiếng hét kinh hoàng bật lên, ai nấy mở bừng mắt, một bóng đen vừa lao vút ngang, Nhã Kiều bị vết chém dài trên vai. Vừa mở mắt, những thi thể liền cử động. Một vài bóng đen chớp lên hòa vào thân ảnh của những thi thể kia.
Ai nấy gần như muốn phát hoảng khi nghĩ đến việc vĩnh viễn bị nhốt lại nơi đây, chịu cảnh đói khát cho đến chết. Hiện tại lại bị ảo giác tấn công, nhắm mắt thì bị người của Hắc Long tấn công vô thanh vô sắc. Đành vậy, mọi người nhắm mắt đứng dựa lưng vào nhau thành một vòng tròn. Những ai có võ công khá ơn ở bên ngoài nghe ngóng và phản công. Tứ Bình và Trần Quân thấp giọng giải thích về Ảo Trận. Khi lâm trận nên nhắm mắt để tránh nhìn thấy ảo giác, kẻ địch thừa cơ đối phương đang rối mắt vì ảo ảnh mà âm thầm tấn công sẽ rất khó tránh được.
- Ảo Trận là trận pháp dựa trên Bát Quái trận để biến hóa nên. Có sự kết hợp giữ góc chiếu ánh sáng, nội công và tà thuật. Người rơi vào trận pháp đồng nghĩa với bị giam cầm, dù đi mãi đi mãi cũng không thoát được. Nếu người bày trận có nội công càng cao sẽ thi triển tà thuật càng đáng sợ. Mục đích của ảo trận này không phải để giết người mà là tạo ảo ảnh ma quái làm người ta hoảng hốt trong lúc hoang mang không thể tìm được lối ra, khi đó người bố trận sẽ vào bắt sống. Hoặc không muốn ai đó vào được căn cứ bí mật trong trận chiến cũng có thể bố ảo trận này, kẻ muốn đột nhập sẽ bị giữ chân bên ngoài mãi mãi.
- Nhưng bọn người Hắc Long này lại tập kích khi chúng ta rơi vào ảo giác. Như thế có nghĩa là…
- Số người đối phó chúng ta không nhiều, nếu một chọi một chúng chắc mẩm không thắng nổi chúng ta. Và chúng đang rất cần Bảo Vật, không thể chờ đợi đến lúc chúng ta chết đói trong ảo trận và nhặt xác.
- Một phần để gây áp lực cho chúng ta. Tạo nhiều thương tích thời gian chúng ta ngã gục cũng nhanh hơn…
- Điều đó thì ai cũng biết, nhưng làm sao để thoát ra khỏi nơi này?
Im lặng như tờ, chỉ còn nhịp thở âm vang. Lúc sau, giọng nói lảnh lót của người phụ nữ ban nãy lại vang lên:
- Hồ Kỳ, đã suy nghĩ xong chưa, lão nương không chờ lâu được nữa đâu! Nếu ngoan cố không giao Bảo Vật… lão nương đành lấy mạng của ngươi …
“Á... a…”
“Phịch… phịch…”
Ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng của nữ nhân. Mọi người mở bừng mắt nhìn quanh. Chỉ thấy Huỳnh Hoa đang quỳ nửa người lên một kẻ áo đen, kẻ đó che mặt cũng bằng lụa đen. Mũi kiếm của Huỳnh Hoa đang ghim thẳng vào cổ người ấy. Huỳnh Hoa từ bé đã phải luyện công trong bóng tối, nên kỹ năng nhắm mắt và lắng nghe hơn hẳn người thường. Trong lúc không gian đang lặng phắt kẻ này lại cất tiếng đe dọa mọi người. Huỳnh Hoa không thể không phát hiện ra vị trí của bà ta.
Với bộ pháp khinh công đạo tặc của mình, Huỳnh Hoa chỉ cần điểm chân một cái có thể lướt đến chỗ địch nhân. Vừa rồi cô vừa nhắm mắt vừa lao thẳng về phía âm thanh của người phụ nữ, chẳng biết có bị va quẹt hay ai tấn công hay không nhưng y phục ở vai và lưng đều bị rách mảng lớn, có vết máu ứa ra. Tuy nhiên mũi kiếm trong tay cô vẫn kề vào cổ người kia không hề di động. Những tên hắc y còn lại cũng chẳng biết bị ai ám toán đều cùng rơi tòm xuống đất, lăn ra bất tỉnh.
Người phụ nữ lạnh giọng:
- Đã bắt được ta rồi thì xuống tay đi.
Những thi thể quanh đó cũng không di động nữa, hẳn người phụ nữa đang nằm dưới kiếm của Huỳnh Hoa là kẻ tạo ra ảo trận này. Huỳnh Hoa cười lạnh:
- Ta sẽ không giết bà, lập tức hủy ảo trận cho ta.
Người phụ nữ quắc mắt:
- Đừng hòng.
- Vậy à?
Huỳnh Hoa lạnh lùng buông một câu vô vị. Những người khác cũng vây quanh Huỳnh Hoa và người phụ nữ mặc hắc phục. Huỳnh Hoa quay nhìn Hồ Kỳ, nhẹ giọng:
- Cha, hãy nhìn kĩ gương mặt của người phụ nữ này.
- Hả?
Hồ Kỳ còn đang bàng hoàng, vừa rồi nếu ông không nghe lầm thì đứa con này đã gọi ông bằng “cha”. Trong lòng Hồ Kỳ bất chợt nghe xôn xao, một nỗi mừng vui khôn tả nào đang len lỏi.
Nhưng cũng ngay lúc đó, Huỳnh Hoa điểm huyệt phong bế nội lực của người phụ nữ. Xong, Huỳnh Hoa giật phăng mảnh lụa đen che mặt bà ta xuống. Gương mặt kia vừa hiện ra, Hồ Kỳ và Hải Bằng gần như chết lặng. Có một vài người quay nhìn Nhật Lan rồi nhìn lại người phụ nữ nằm kia. Họ thật giống nhau!
Hồ Kỳ buông người quỳ sụp xuống, kêu to:
- Hạnh Nguyên. Bà là… Hạnh Nguyên… có phải không?
Người phụ nữ nghe hai tiếng Hạnh Nguyên lập tức run rẫy toàn thân, lúc sau bà ta mới run giọng hỏi:
- Ông… ông là ai? Tại sao lại biết tên tôi?
Huỳnh Hoa đỡ bà ngồi dậy rồi lui ra. Hồ Kỳ run giọng:
- Hạnh Nguyên bà còn sống đây sao… vậy mà người ta nói bà đã chết.
Bà ta vẫn đang ngỡ ngàng chưa thể nào xác định người trước mặt là ai.
- Ông là…
Lúc này Hải Bằng cũng bước đến, thấp giọng hỏi:
- Tỷ tỷ còn nhớ đệ hay không?
Người đàn bà nhìn Hải Bằng lâu thật lâu, như cố lục lọi phần kí ức ngày xưa. Cuối cùng bà nhìn xoáy vào nốt ruồi cạnh mang tai của Hải Bằng rồi bật thốt:
- Hải Bằng… ông là Đoàn Hải Bằng…
- Vậy là tỷ vẫn còn nhớ đệ.
Người đàn bà ấy bất ngờ òa khóc:
- Đệ vẫn còn đây nhưng Hồ đại ca lại không còn… ông ấy chết thật oan.
Hải Bằng vội xua tay, nói nhanh:
- Tỷ tỷ bình tĩnh… đại ca vẫn chưa chết.
- Đệ nói thật?
- Phải. Đại ca vẫn còn sống. Thì ra bấy lâu nay tỷ nghĩ rằng đại ca đã chết ư?
- Vậy hiện giờ… ông ấy…
Hồ Kỳ run giọng:
- Là ta đây, nãy giờ bà vẫn chưa nhận ra ta hay sao?
Người đàn bà ấy chính là Hạnh Nguyên, người yêu đầu đời của Hồ Nam ngày trước. Hạnh Nguyên ngước nhìn Hồ Kỳ, như không tin những gì ông vừa nói. Hải Bằng thấp giọng:
- Tỷ không nhận ra đại ca sao? Người này chính là đại ca… Hồ Kỳ cũng là Hồ Nam đó tỷ.
Hạnh Nguyên như vẫn chưa tin, bà run giọng hỏi:
- Ông là Hồ Nam thật sao? Tại sao… sao có thể như thế được?
- Phải, ta chính là Hồ Nam…
Hạnh Nguyên òa lên khóc.
- Vậy mà tôi cứ ngỡ ông đã chết. Vừa nãy gặp lại, tôi cứ nghĩ là người giống người. Tôi nào biết là ông còn sống… chỉ một chút nữa thôi tôi đã hại ông rồi!
Hạnh Nguyên chồm người đến, Hồ Kỳ dang tay ôm chầm lấy cơ thể người phụ nữ ấy vào lòng. Có niềm hạnh phúc nào bằng, bao năm xa cách ai cũng nghĩ người kia đã chết, nhưng lúc này đây lại được gặp nhau. Hạnh Nguyên mừng đến nỗi không kiềm được nước mắt, hai dòng lệ nóng cứ thỏa sức lăn dài.
Nhìn thấy cảnh tương phùng trong nụ cười và nước mắt ấy, vài người không nén được cũng sụt sùi.
Huỳnh Hoa khe khẽ thở dài rồi quay đi, cô cũng nghe môi mình mặn đắng. Nhưng lệ của cô không phải rơi vì mừng cho mối tình kia, đã xa cách bấy lâu nay lại trùng phùng. Cũng không phải vì tiếng nấc nghẹn ngào đầy vui sướng của Hạnh Nguyên. Cô đau đớn cho số phận của chính mình, cô biết bà là mẹ của "anh". Hồ Kỳ và Hạnh Nguyên đã gặp nhau, rồi đây cô và Kiệt cũng sẽ gặp nhau. Ngày ngày đối mặt nhưng không đến được với nhau, nỗi ám ảnh của đêm hôm ấy tại Đông Đô Hồ sẽ dày xéo tâm tư của cả hai. Càng nghĩ Huỳnh Hoa càng cảm thấy đau, không nén được nước mắt cứ chực trào.
Nhật Lan cũng quay đi, đôi dòng lệ nóng lặng lẽ lăn dài. Bà đang nhớ về lần đầu tiên Hồ Nam nhìn thấy bà, ông đã gọi tên của người phụ nữ kia. Bà biết dù là trước đây hay bây giờ bà mãi mãi là cái bóng của người phụ nữ kia. Huỳnh Hoa bước đến cạnh, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn trên đôi má của mẹ mình. Nhật Lan buồn bã nhìn con gái và khẽ thở dài. Hai người họ cứ đứng nhìn nhau như thế không ai nói với ai được câu gì.
Bây giờ thì ai cũng biết, người phụ nữ ấy tên Hạnh Nguyên, là người tình cũ của Hồ Kỳ.
Đang tay trong tay chợt Hạnh Nguyên dường như chực nhớ ra điều gì, bà đẩy Hồ Kỳ ra, hỏi vội:
- Nhưng… chẳng phải sau chuyện ở phủ Triệu Lục Hoàn ông bị bắt và bị xử tử rồi sao?
Hồ Kỳ kinh ngạc:
- Bà cũng biết chuyện ấy nữa sao?
- Sau cái ngày mà ai cũng tưởng rằng tôi đã chết… Dù ông đi đến đâu, ông làm những gì… tôi cũng luôn dõi theo ông, bảo vệ cho ông. Từng vùng đất ông bước chân qua, đều có dấu chân của tôi lưu lại đó. Nhưng sau ngày ông bị vương gia bắt giữ và xử tử, tôi cứ nghĩ rằng ông đã chết nên quyết chí báo thù, rửa hận cho ông…
Hồ Kỳ thở dài khi nghĩ về huyết án kinh hoàng ngày trước:
- Cũng may nhờ vương gia chừa cho ta một con đường sống. Ông ấy biết ta bị hại nhưng nhất thời không tìm ra được chứng cứ để minh oan. Nên ông ấy bảo ta cứ tạm thời ẩn nhẫn, lấy công chuộc tội. Chờ một ngày nào đó, khi ông ấy tìm được đủ bằng chứng để minh oan cho ta, ông ấy sẽ tấu lên hoàng thượng để lật lại vụ án năm xưa… Nhưng… vừa rồi có phải bà nói mười mấy năm qua bà luôn tìm cách báo thù cho ta? Nói như thế bà biết ai là kẻ đã hãm hại ta, phải không?
- Phải, tôi biết!
- Người đó là ai?
- Thanh Phong.
Hồ Kỳ cau mày ngẫm nghĩ, chực nhớ đến người đã giao đấu với mình bên chân núi Tiên Sơn. Hạnh Nguyên tiếp luôn:
- Y chỉ giúp sư đệ bành trướng thế lực, lại bị Triệu Lục Hoàn phát hiện. Y lên kế hoạch hạ sát họ Triệu chỉ không ngờ liên lụy đến ông thành ra thế cục một mũi tên trúng cả đôi nhạn.
- Làm sao bà biết được?
- Chuyện dài lắm. Là tôi trà trộn vào đó để tìm cơ hội để trả thù cho sư phụ nên vô tình nghe được kế hoạch của y.
- Bà nghe được?
- Đúng vậy. Lúc ấy, Hắc Long vẫn chưa được hình thành, tôi và y cũng không thù oán. Nhưng sư phụ của y là kẻ giết hại sư phụ của tôi, để báo thù cho sư phụ tôi tìm mọi cách trà trộn vào làm thủ hạ dưới tay của Thanh Phong. Chờ đợi thời cơ giết chết sư phụ của y. Nhưng lão quái nhân đó như yêu ma quỷ quái, vừa thấy đó đã biến mất tăm, tôi không cách nào ra tay được. Trong thời gian đó tôi nghe được kế hoạch của y, chỉ không nghĩ rằng khi y tiến hành việc đó hại ông suýt mất mạng. Nhưng lúc đó tôi thật sự nghĩ ông đã chết, Thanh Phong cũng liệt vào kẻ thù của tôi.