Ngay sau đó, Tứ Bình hướng về phía hai người bọn họ gọi to:
- Này, tâm sự gì mà lâu vậy, chuẩn bị lên đường thôi.
Long ờ một tiếng, quay lại Hoa:
- Trời ngả bóng rồi, chúng ta đi thôi.
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu đáp “Ừm”. Long liền sải chân bước đi, nhưng Huỳnh Hoa vẫn còn đứng lại. Cô dán mắt vào thân cây, nơi Dương Long vừa vạch lên những đường ngang dọc. Gương mặt Huỳnh Hoa từ bao giờ đã trở lại nét giá băng: “Dương Long, tại sao anh lại nói dối tôi, tại sao anh không nói thật với tôi, hà tất làm như thế này, là chân tâm hay đang dò xét tôi!?”
Ba chữ đầu tiên anh viết, thật ra không phải là tên của Huỳnh Hoa, không phải là “Tống Huỳnh Hoa” mà là “Tôi yêu em”. “Tôi biết tôi yêu em nhưng vì sao tôi yêu em thì tôi cũng không thể nào giải thích được. Thời gian qua, cùng nhau trải bao nguy hiểm gian nan, tôi biết tôi cần em. Tôi mong muốn mãi được cận kề, mãi mãi bảo vệ cho em, tôi muốn thấy em cười, nghe em nói,… Nhưng khi tôi sắp tỏ thật lòng mình, em lại bảo tôi nhận em là em gái, tại sao vậy? Trong lòng em chỉ em tôi là một người anh trai? Cũng tốt, là anh trai tôi có thể kề cận bên em, chăm sóc cho em, chia sẻ những băn khoăn của lòng em. Chỉ là tôi không thể cho em biết được lòng mình, tôi không muốn làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Tôi không hy vọng em hiểu được lòng tôi “Huỳnh Hoa, tôi yêu em”… ”
Huỳnh Hoa đọc đi đọc lại bức thư chi chít chữ được vạch lên thân cây ấy mấy lượt, cô khẽ thở dài, anh cũng như bao người khác không kháng lại được mị lực của cô ư? Tại sao, trên đời này không có ngoại lệ ư? Huỳnh Hoa lắc đầu ngán ngẩm nhìn vào thân cây. Thân cây đã bị mũi kiếm anh vạch tan tác từ độ cao ngang tầm mắt xuống tận gốc. Huỳnh Hoa nhắm mắt lắc đầu xua đi những suy nghĩ đang rối loạn trong lòng. Huỳnh Hoa thì thầm một mình:
“Dương Long, anh luôn khác người, luôn luôn khác người. Yêu tôi để làm gì, dẫu tôi hiểu hay không hiểu vẫn sẽ làm anh thất vọng mà thôi, trong lòng tôi đã có hình bóng khác! Tại sao anh không dừng lại ở tình bạn đơn thuần để tôi có thể tôn trọng anh hơn mọi người, hơn những người đàn ông tầm thường khác?”
Có tiếng í ới gọi:
- Huỳnh Hoa ơi, mau lên.
- Đến ngay, đến ngay.
Huỳnh Hoa nhìn vào thân cây cổ thụ lần chợt thấy lòng dường như có chút xao động, cô cười nhạt xua đi mọi suy nghĩ. Trải qua bao sóng gió, Huỳnh Hoa không muốn phải nghĩ nhiều thêm nữa, cô muốn giữ lòng mình bình lặng. Nhưng có lẽ cô không biết, dẫu lòng cô là mặt hồ tĩnh lặng, thì một cơn gió lùa ngang nhất định sẽ gợn lên những đợt sóng lăn tăn, huống hồ lòng cô từ trước đến nay vốn không hề bình lặng. Thà đừng nhìn thấy, thà đừng thấu hiểu, một khi đã biết được rồi thật khó để không bao giờ phải nghĩ đến. Huỳnh Hoa vốn là kẻ đa tình, có lẽ đó là thứ duy nhất cha cô ban tặng cho cô. Sau trưa hôm ấy, mỗi lần chạm ánh mắt Long cô không thể không nhớ đến bức tâm thư anh khắc lên thân cây cổ thụ trưa hôm đó.
Đêm đến, mọi người vẫn chưa thể thoát khỏi đoạn đường rừng đầy nguy hiểm. Đành thôi, tất cả lại phải ngủ giữa rừng thêm một đêm nữa. Nhưng đêm ấy đất trời dường như trở lạnh, không ai tài nào ngủ được. Một phần do ai cũng cảm thấy phập phòng lo sợ, không biết lúc nào lại có dã thú mò đến tấn công nên cùng nhau ngồi quây quần bên đống lửa và trò chuyện râm ran. Huỳnh Hoa cũng thức, cũng trò chuyện cùng mọi người. Một điều, cô tránh không ngồi cạnh Long, cũng không ngồi đối diện với anh, đúng hơn là cô tránh để ánh mắt mình chạm vào ánh mắt anh.
Trời vừa hửng sáng, Hồ Kỳ lập tức giục mọi người mau chóng lên đường. Trưa hôm ấy, mọi người cuối cùng đã thoát khỏi đoạn đường dài và nguy hiểm, ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Đi được đoạn nữa thì đến một thị trấn nhỏ, việc trước tiên họ phải làm chính là tìm một chỗ để ngồi nghỉ và ăn uống. Suốt mấy ngày liền toàn ăn lương khô ai cũng cảm thấy sắp chịu không nổi nữa rồi. Ăn uống xong, cảm giác buồn ngủ ập đến sau một đêm thức trắng, nhưng Hồ Kỳ lại giục mọi người phải cấp tốc lên đường để kịp đến thị trấn tiếp theo trước khi trời lặn. Đành chịu vậy, lời Hồ Kỳ là mệnh lệnh, bọn họ không dám cãi. Quả nhiên đi đến khi trời lặn, họ đến được tiểu trấn tiếp theo.
Đến lúc này Hồ Kỳ mới cho mọi người dừng lại, ông định tìm một quán trọ hạng trung vào nghỉ tạm. Nhưng thật không ngờ cả thị trấn ấy tìm mãi cũng chỉ thấy một quán trọ mà thôi. Quán trọ ấy có nhiều thứ khá là đặc biệt, thứ nhất không có tên quán, thứ hai không có đèn treo phía trước. Bên trong càng đặc biệt hơn, quán chỉ có bốn phòng, mỗi phòng rộng gấp chục lần những phòng trọ thông thường. Bên trong mỗi phòng có chín chiếc giường. Hai phòng dành cho nữ hai phòng dành cho nam. Đến nước này rồi Hồ Kỳ đành thuê hai phòng, mọi người ai cũng mệt mỏi đang cần nghỉ ngơi cho lại sức. Tuy nhiên trong lòng ông lại có một dự cảm bất an.
Huỳnh Hoa nhìn một lượt quanh căn phòng kỳ lạ, trong lòng không khỏi hồ nghi có điều gì đó không bình thường. Mọi người ai cũng cau mày ngẫm nghĩ hẳn cùng suy nghĩ với Huỳnh Hoa. Nhưng Hồ Kỳ ngay lập tức cất tiếng trấn an:
- Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm mà nghỉ ngơi!
Dù muốn dù không dường như mọi người không còn lựa chọn nào khác. Vì trong đoàn người chỉ có vài người là nữ nên Hồ Kỳ chia hai phòng không theo giới tính mà chia theo “cảm tính”, Hải Bằng, Nam Cung Vọng và những thanh niên trai tráng thì ngủ riêng một phòng. Phòng còn lại, bốn chiếc giường phía trái dành cho Nhật Lan, Huỳnh Hoa và những cô gái khác. Năm chiếc còn lại bên phải là ông, Tứ Bình, Dương Long và một vài người khác do Hồ Kỳ chỉ định. Xếp phòng thế nào bây giờ không phải là điều quan trọng, quan trọng là ai cũng có giường để ngủ. Một vài người vừa ngã lưng đã ngáy “o…o…”, họ đã rất mệt mỏi.
Trong khi mọi người đã ngủ say, họ không biết có người vẫn còn đang thức. Huỳnh Hoa một mình ra trước của quán trọ lặng ngắm trời đêm, trăng mười sáu tròn vằng vặc giữa bầu trời quang đãng không gợn bóng mây. Những vì sao tranh nhau tỏa sáng giữa bầu không, những tia sáng cứ lấp lòe chi chít. Khung trời ấy từ khi còn rất bé Huỳnh Hoa đã thích ngắm nhìn, cô đã nhìn nó và ngủ thiếp đi trong lòng mẹ không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy nhà cô vẫn chưa lâm vào cảnh loạn ly!
Ngước mắt nhìn trời đêm, mỗi lần như vậy cô cảm thấy bầu trời như một rộng lớn hơn, mà con người mỗi lúc dường như càng bé nhỏ lại. Quá khứ, hiện tại, tương lai… tất cả những thứ ấy đã và sẽ đến rồi đi như một giấc mơ, muốn cưỡng cầu cũng không thể được. Điều ấy Huỳnh Hoa đã nhận ra từ khi cô gặp được anh, Tuấn Kiệt. Giữa đêm trăng bình yên như thế này tại sao cô lại nhớ đến anh, có lẽ tận sâu trong tâm hồn cô chưa bao giờ cô quên được bóng hình anh.
“Kiệt ơi, hiện giờ anh đang ở đâu, anh có biết em đang rất nhớ về anh!?”
Không hiểu sao phút giây ấy những ánh sao trên trời chợt nhòa đi, ánh trăng cũng vậy. Huỳnh Hoa chớp chớp mắt mới hay mình đã khóc, cô vội đưa tay dụi đi. Từ bao giờ, cô trở nên yếu mềm như thế, cứ thế này thì làm sao đứng vững trước sóng gió cuộc đời? Chợt từ phía sau, một vật gì ấm áp choàng qua vai cô, Huỳnh Hoa giật mình nhìn lại, ra là một chiếc áo.
- Ca ca.
- Em đứng đây một mình làm gì vậy?
- Không làm gì cả… trăng hôm nay sáng quá.
- Ừm, trăng mười sáu tròn hơn cả trăng rằm! Nhưng cứ đứng ở ngoài này, càng khuya sương sẽ xuống càng lạnh đó.
- Anh vào đi, lát nữa em sẽ vào sau.
- Em hôm nay sao vậy? Dường như em không được vui?
- Đâu có.
- Đừng cố giấu, anh đọc được trong đôi mắt em đang có nỗi buồn.
Huỳnh Hoa chớp mắt nhìn Long, gượng cười không nói gì. Ánh trăng phả lên gương mặt xinh xắn của Huỳnh Hoa, trong sáng và thanh khiết, đó chính là cảm nhận của Long về cô trong lúc này. Không hiểu sao anh buộc miệng thốt:
- Huỳnh Hoa, em có biết không, em rất đẹp. Đẹp một cách sáng trong và thuần khiết như vầng trăng đêm nay vậy!
Huỳnh Hoa ngây thơ hỏi lại:
- Anh nói thật à?
Long đang định nói thêm gì đó chợt phía sau có tiếng bước chân vang lên. Cả hai cùng quay đầu nhìn lại, Huỳnh Hoa dịu giọng gọi:
- Bình ca.
Tứ Bình cười hiền:
- Thì ra hai người ở đây.
Bình vừa nói vừa định quay vào thì bị Dương Long gọi lại. Tứ Bình dừng chân, Long bước đến nói nhỏ vào tai anh:
- Huỳnh Hoa đang buồn, lựa lời an ủi cô ấy đi.
Nói rồi Long đi thẳng vào trong làm cho Bình không kịp phản ứng gì. Anh cứ đứng ngẩn người ra một lúc mới quay lại nhìn Hoa. Huỳnh Hoa vẫn cứ ngẩng mặt nhìn trăng, lặng im và cô độc. Tứ Bình đành bước đến cạnh cô, nhẹ nhàng han hỏi:
- Mấy ngày qua, trải bao gian nan cực khổ, có phải em cảm thấy mệt rồi hay không?
Huỳnh Hoa trả lời nhưng không nhìn anh:
- Mệt tuy cũng có chút ít, nhưng em không nản lòng, em vẫn còn chịu được.
- Vậy mà tôi cứ lo em không chịu nổi.
- Em không sao thật mà.
Im lặng… Tứ Bình nhất thời không biết nói thêm gì. Bỗng Huỳnh Hoa trở giọng vui tươi:
- Anh xem, trăng hôm nay có phải đẹp lắm không?
- Ừm, trăng hôm nay rất tròn, rất đẹp. Em thích trăng à?
Huỳnh Hoa im lặng không đáp lời anh, mà lại nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm trước cửa quán trọ. Cô kéo kéo Bình cùng ngồi xuống với mình. Huỳnh Hoa nhỏ giọng:
- Thường những đêm mát mẻ như thế này, em thích được nghe ai đó kể chuyện.
- Nếu em thích anh sẽ kể em nghe.
Huỳnh Hoa vỗ ta reo mừng:
- Thích quá…
- Ngày xửa ngày xưa… tại một vương quốc nọ, có một nàng công chúa…
Huỳnh Hoa ngồi lắng nghe Tứ Bình kể chuyện, một câu chuyện cổ tích, câu chuyện ấy trước đây anh đã kể cô nghe hơn một lần rồi. Lúc ấy, cô còn là một đứa trẻ thơ ngây hồn nhiên, chưa nếm vị đời, chỉ xem anh như một người bạn, một người anh. Nhưng hôm nay, ngồi cạnh bên anh, Huỳnh Hoa cảm thấy có một cảm giác khác lạ đang len vào giữa trái tim mình.
Huỳnh Hoa khẽ tựa đầu vào vai anh, cô nghe thấy con tim anh cũng đang loạn nhịp. Anh choàng tay qua vai cô, khẽ cúi xuống nhẹ thơm lên tóc cô một cái. Huỳnh Hoa vẫn lặng im, anh lại tiếp tục kể cho xong câu chuyện. Huỳnh Hoa khép hờ đôi mắt, lắng nghe giọng Bình, trầm ấm dịu êm như ru ngủ, lúc sau hơi thở cô đã đều đều. Tứ Bình dừng kể chuyện thấy Huỳnh Hoa vẫn lặng im, anh khẽ gọi:
- Huỳnh Hoa…
Huỳnh Hoa chỉ cựa mình một cái, mắt vẫn nhắm nghiền. Tứ Bình cười hiền bế thốc cơ thể nhỏ nhắn của Huỳnh Hoa lên, chầm chậm quay trở về phòng. Huỳnh Hoa không ngủ, nhưng cô không phản kháng. Tứ Bình đưa Huỳnh Hoa vào phòng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường rồi mới trở về giường mình nằm xuống. Trong phòng vẫn còn một vài người chưa ngủ, một vài người bị tiếng bước chân của Bình làm cho thức giấc. Tất cả trố mắt nhìn cảnh tượng ly kỳ trước mặt.
Đêm mỗi lúc một buông sâu, Huỳnh Hoa thật sự ngủ thiếp đi, những người khác dường như cũng an giấc điệp của mình. Chỉ Hồ Kỳ vẫn đi quanh quán trọ mấy vòng nữa để tuần tra rồi mới trở vào, yên tâm thả mình chìm vào giấc ngủ. Tiếng gà hai lượt báo sang canh, mọi người dường như đã chìm rất sâu vào giấc ngủ say nồng. Vầng trăng bên ngoài cũng bắt đầu lặn khuất vào sau dãy núi phía chân trời.
Tiếng động khe khẽ làm Huỳnh Hoa thức giấc. Bên ngoài một loạt bóng đen chớp lên giữa đêm đen tĩnh lặng, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Huỳnh Hoa là "sắp có chuyện xảy ra", cô liếc mắt nhìn sang những người bên cạnh, tất cả bọn họ đều đã ngủ say sau một ngày mệt mỏi. Những tiếng động, tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày một gần hơn. Hồ Kỳ dường như cũng không hay biết, thế này thì nguy! Huỳnh Hoa hít một hơi sâu rồi cất tiếng hét toáng lên:
- Có ma, có ma…
Tiếng hét của Huỳnh Hoa giữa đêm trường lặng lẽ, dội vào tai mọi người làm ai nấy bừng tỉnh giấc. Vừa lúc một ống trúc nhỏ luồn qua khe cửa, từ ấy làn khói trắng phả ra. Tứ Bình hét lên:
- Có mê hương, mau nín thở!
Chưa dứt tiếng, anh và Hồ Kỳ đã rút kiếm tông cửa vọt nhanh ra ngoài. Những người đang ngủ phòng bên cạnh cũng bị tiếng động làm cho thức giấc, ai cũng tay đao tay kiếm nhảy mau ra trợ chiến. Bọn áo đen che mặt thấy tình thế đột nhiên thay đổi, cứ tưởng lần này đắc thủ nào ngờ bị Hồ Kỳ phát hiện, lập tức xuất thủ đối chiến để thoát thân.
Hai bên giao tranh giữa đêm đen, người của Hồ Kỳ tuy đông, nhưng bọn người phục kích cũng không phải là những tay vừa. Tuy Hồ Kỳ hạ được vài tên nhưng bản thân ông cũng bị mấy vết thương, những kẻ còn lại đều chạy thoát hết. Khi bọn người kia rút sạch, tất cả mọi người mới chạy vội trở vào phòng, một vài người trúng mê hương nằm ngủ say như chết, trong đó có Huỳnh Hoa. Tứ Bình nhặt lấy chiếc ông trúc đưa lên mũi ngửi. Có tiếng ai đó hốt hoảng kêu to:
- Tứ Bình, ngửi vậy cậu sẽ trúng mê hương đó!
Bình cười khì:
- Không hề gì.
Vừa nói Bình vừa lấy ra lọ thuốc cho những người đang ngủ mê ngửi. Hồ Kỳ đứng cạnh tặc lưỡi:
- Ta thật quá khinh địch, thật không ngờ bọn họ lại đón ta ở đây!
Tứ Bình trầm ngâm một lúc lên tiếng:
- Loại mê hương này cũng là một loại rất có uy lực, một khi hít phải nếu không ngửi được thuốc giải kịp thời có thể ngủ đến bảy ngày bảy đêm!
Nghe vậy Hải Bằng lo lắng:
- Vậy những người này thế nào, bao giờ tỉnh lại?
- Họ đã ngửi thuốc giải rồi, nhưng cũng không thể tỉnh ngay, có thể phải mất một hai canh giờ nữa mới tỉnh lại được.
Hồ Kỳ nhìn quanh một lượt, rồi nói:
- Nơi này không thể ở lâu, những ai còn tỉnh cõng những người hôn mê, chúng ta dắt ngựa lập tức lên đường!
- Đi ngay trong đêm sao lão gia?
Nhật Lan lo lắng hỏi lại. Hồ Kỳ gật đầu:
- Ừ, đành vậy thôi.
Lời của Hồ Kỳ là mệnh lệnh, ngay lập tức mệnh lệnh được thực thi. Huỳnh Hoa cảm thấy bàn tay dịu nhẹ luồn qua lưng cô, thân người cô bị người ta bế thốc lên, đi mau ra ngoài. Tất cả vội vàng lên ngựa rời khỏi ngôi quán chứa đầy nguy cơ ấy. Đi được một quãng khá xa, Hồ Kỳ mới cho mọi người đi chậm lại. Ông lại tặc lưỡi tự trách:
- Thật tình, không biết từ lúc nào ta lại trở nên khinh địch như thế, thấy nơi ấy có điểm kỳ lạ lại không để tâm. Căn quán trọ như dựng lên rất vội vàng, nên không ngăn cách phòng nhỏ kịp thời, vách gỗ cũng đơn sơ, rõ ràng là cái bẫy như vậy mà đến bây giờ ta mới để ý, lại không cho người canh phòng, thoát được kiếp nạn này quả thật là một điều may mắn!
Tứ Bình chợt nói chen vào:
- Thật ra lần này chúng ta thoát chết đều nhờ có Huỳnh Hoa đấy.
- Ban nãy cô ấy còn thức và phát hiện địch nhân à?
- Hình như không phải vậy! Lúc đó cô ấy vẫn còn đang ngủ, nhưng tự dưng hét toáng lên “có ma… có ma…”, có lẽ nằm mơ nói mớ. Làm mọi người ai nấy giật mình thức dậy vừa lúc bọn người kia tấn công.
Hồ Kỳ cười hiền:
- Đúng vậy, vừa rồi chính tiếng hét của cô ấy đánh thức ta, ta thật sự không nghe thấy tiếng bước chân của bọn người kia, có lẽ do ta ngủ quá say. Dù muốn dù không, chính Huỳnh Hoa cô nương vô tình cứu chúng ta một mạng.
Tứ Bình cất tiếng nói đùa:
- Mọi người thấy sao nếu trong chuyến đi này chúng ta gọi cô ấy là nữ thần may mắn?
Tất cả cùng cười ồ lên, Huỳnh Hoa cũng muốn bật cười. Không chịu được cô cựa mình vờ tỉnh dậy, mở mắt ra ngay lập tức gương mặt Long đập vào mắt cô. Vì anh chính là người ôm cô trong lòng từ nãy tới giờ. Thấy cô thức dậy Long cười hiền hỏi:
- Tỉnh dậy rồi à?
Huỳnh Hoa ngơ ngác:
- Đây là đâu?
- Chúng ta lại tiếp tục lên đường rồi!
Chợt Huỳnh Hoa bật khóc làm Dương Long cuống quýt:
- Huỳnh Hoa, em sao vậy?
Huỳnh Hoa vừa khóc vừa nói:
- Vừa rồi em mơ thấy ma, chúng đến dùng móng tay bấu lấy em vầy nè, cắn cổ em nữa. Em vùng vẫy, vừa bừng tỉnh lại phải ngủ lại, muốn thức cũng không thức được, em lại nhìn thấy bọn chúng, em sợ…
Huỳnh Hoa khóc òa, ai nấy nghe thấy liền cười ầm lên. Dương Long cũng đang rất muốn cười nhưng không dám cười, anh cố nén lại vỗ về Huỳnh Hoa, ấm giọng an ủi:
- Trên đời này làm gì có ma, em không cần phải sợ. Mà dẫu có, đã có anh bên em đây, anh sẽ bảo vệ cho em, nên em không cần phải sợ gì cả.
Huỳnh Hoa vùi mặt vào trong ngực Long để giấu nụ cười gian trá, nhẹ gật gật đầu.
Đi đến sáng, mọi người ghé vào ngôi quán bên đường mua ít thức ăn, cho ngựa nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đi. Trưa hôm ấy, họ đến được thị trấn tiếp theo, giữa thị trấn có ngôi chợ khá rộng nhưng hoang tàn một cách lạ lùng. Khi tất cả vừa đặt chân vào khu chợ, một mùi vị kỳ lạ xộc vào mũi mọi người. Huỳnh Hoa buộc miệng thốt:
- Chợ này đâu thấy ai bán cá sao lại có mùi tanh hôi đến thế nhỉ?
Hồ Kỳ ghìm cương ngựa đi chậm lại một chút. Hải Bằng kề ngựa cạnh Hồ Kỳ, thấp giọng:
- Đại ca, khu chợ này dường như có vấn đề!
Hồ Kỳ gật đầu:
- Bảo mọi người đi chậm thôi, cẩn thận đề phòng.
- Đệ biết rồi.
Mọi người càng đi sâu càng thấy lạ, một khu chợ lại không có lấy một bóng người, yên ắng đến nỗi nghe được cả tiếng vo ve của cánh ruồi. Vừa rồi khi mới bước vào nơi này mọi người ngay lập tức nhận định nơi đây hoang tàn, nhưng thật ra nó không hoang tàn, tất cả chỉ là cảm giác. Phố thị, hàng quán vẫn tinh tươm chỉ có điều không có bất kỳ người nào đứng bán.
Càng đi sâu vào khu vực giữa chợ, mùi tanh hôi càng nồng. Giữa sự hoang vắng lạ thường ấy có bốn gian hàng còn người bán. Một người nam nhân trung niên bán quạt giấy, gian hàng lụa và đàn là hai nữ chủ, gian hàng còn lại là gian hàng bán sáo trúc, chủ nhân là một thiếu niên tuổi chỉ ngoài đôi mươi, anh tuấn xuất trần. Tất cả bọn họ đều trầm mặc như không màn thế sự, mặc cho khách đến hay đi cũng chẳng buồn cất lời mời.
Hồ Kỳ vẫn cứ thúc ngựa đi chầm chậm, lúc này trong chợ có thêm vài bóng người qua lại, trước có, sau có, tất cả đều mang chung bộ mặt lạnh lẽo, gian tà. Hồ Kỳ khẽ nhíu mày, tay từ từ tì vào cán kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Hải Bằng và Tứ Bình kề ngựa lại cạnh ông. Tứ Bình thấp giọng:
- Hồ lão gia, nơi này thật sự không ổn!
- Đại ca.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Nhưng chúng ta đã vào tròng, không thể lui lại được nữa rồi! Căn dặn mọi người thận trọng!
Hồ Kỳ nắm chặt cán kiếm từ từ rút ra. Bất ngờ tứ phía ám khí bay ra như mưa, mọi người vội quây thành vòng tròn, xoay lưng vào nhau, vung vũ khí gạt đỡ ám khí. Người tuy không ai bị thương, nhưng lũ ngựa không tránh được, một số con ngã gục, hất luôn chủ nhân xuống đất. Cũng may trong đoàn người Hồ Kỳ, trừ Hồng Y và Huỳnh Hoa ra, ai nấy võ công đều không tệ, dẫu té nhào vẫn kịp vung đao kiếm gạt được số ám khí đang phóng về phía mình.
Cơn mưa ám khí vừa dứt, trước mặt mọi người xuất hiện bốn người, chính là chủ bốn gian hàng đàn, quạt, sáo và lụa. Trên bốn gương mặt băng lãnh là nụ cười tà độc. Hồ Kỳ liếc nhìn ra sau rồi nhìn về trước, hai lối ấy đều có người đứng chắn. Bọn họ là những người qua lại trong chợ ban nãy, không đúng chúng chính là thủ hạ của Hắc Long bang! Bởi chiếc áo cải trang đã bị bọn chúng lột bỏ, để lộ hắc y bên trong và hình thêu mãng xà. Tất cả bọn chúng kẻ nào cũng có ánh mắt sắc lạnh như dao, gương mặt giá băng vô cảm, bọn người này hẳn được đào tạo trở thành sát thủ, một đội quân nguy hiểm, một khi nhiệm vụ chưa hoàn thành chúng sẽ không lùi bước!
Không thể lui, Hồ Kỳ lạnh giọng với bốn người đang đứng trước mặt mình:
- Các ngươi muốn gì?
Gã đàn ông trung niên, tay cầm quạt phe phẩy, tuấn lãng tiêu sái bước ra, nhếch môi cười nói:
- Chúng ta cần Bảo Vật. Muốn bảo toàn mạng sống thì mau giao ra đây cho ta.
Hồ Kỳ gầm lên:
- Dù ta có chết cũng không giao Bảo Vật.
Người kia lãnh đạm:
- Đã vậy… đừng trách bọn ta.
Hồ Kỳ hừ giọng:
- Vậy thì xin mời. Chỉ có điều ta thật sự không ngờ “Tứ đại hiệp khách” một đời trượng nghĩa nay lại đi làm kẻ cướp, thật là ô danh nhục tiếng.
Hồ Kỳ cố ý kéo dài giọng mỉa mai, kẻ cầm quạt mặt không đổi sắc, cười đáp lại:
- Tại hạ thật sự thấy vinh hạnh, trong hoàn cảnh này vẫn còn có người nhớ đến bốn anh em chúng ta là “Tứ đại hiệp khách” đấy! Nhưng cái danh ấy từ lâu đã không còn nữa, con người sống trước tiên hãy lo cho bản thân mình đã, sau đó mới lo đến thiên hạ. Ta không làm hiệp khách nữa, ta làm đạo tặc…
Ngưng một lúc, y nói tiếp:
- Ta dám chắc trong số các người không một ai biết được sức mạnh vô biên của thứ mà mình đang nắm giữ nên mới ngoan ngoãn đem dâng lên cho lão vua già. Nếu biết được Bảo Vật có nhiều công dụng thần kỳ, các người sẽ là người đầu tiên bỏ trốn để một mình hưởng lợi.
Hồ Kỳ gằn giọng:
- Công dụng thần kỳ?
- Cải tử hồi sinh, dưỡng nhan bất biến, điều khiển nhân tâm…
Tứ Bình nói chen vào:
- Muốn làm được điều ấy cần phải tìm được kẻ hữu duyên.
- Ngươi cũng biết?
- Ta đương nhiên biết.
Kẻ cầm sáo tỏ ra nôn nóng:
- Không cần nhiều lời, giao Bảo Vật ra hay không thì bảo. Giao vật may ra bọn ta tha chết cho các ngươi, bằng ngược đừng trách bọn ta vì sao ra tay tàn độc.
Hồ Kỳ cao giọng:
- Bước qua xác của ta trước rồi làm gì thì làm.
Gã cầm quạt nhếch mép cười nhạt:
- Lũ người các ngươi quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đúng không? Vậy ta sẽ cho các ngươi xem một thứ!
Y nói xong phất nhanh chiếc quạt qua hai bên. Hồ Kỳ cứ ngỡ y tấn công nên tinh thần ngay lập tức ngưng trọng chuẩn bị bón đỡ. Nào ngờ kẻ kia không tấn công vào đối thủ, y chỉ phất quạt chém hai luồng kình phong mạnh mẽ vào căn nhà hai bên. Liền sau đó mấy tiếng ầm ầm vang lên, mọi người cùng quay nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Vách nhà phía trái và phải bị kình phong của kẻ cầm quạt làm cho rách đôi ngã về hai phía, để lộ bên trong một cảnh tượng hãi hùng.
Hàng trăm thi thể chất ngổn ngang, thân thể nào cũng bê bết máu, nhiều thi thể chất chồng lên nhau, máu còn đang chảy xuống ròng ròng. Kẻ mất đầu, kẻ mất tay, kẻ bị đâm thủng bụng gan ruột trào ra cùng với máu thành một mớ bầy nhầy. Có người chết mà trong lòng không cam, mắt trợn ngược, đầy oán độc.
Trong đoàn người Hồ Kỳ có vài kẻ yếu vía, trông thấy cảnh ấy bất giác run rẫy toàn thân té lăn ra bất tỉnh. Một vài người nôn thốc nôn tháo, những người khác cũng ngoảnh đi chỗ khác không dám nhìn vào cảnh tượng ấy lâu thêm nữa. Chỉ có Huỳnh Hoa, cô vẫn cứ nhìn vào từng thi thể một, hai bàn tay cô nắm chặt lại, cố kiềm nén máu nóng đang sôi sục trong lòng. Nếu là lúc khác, có lẽ cô đã biến bốn kẻ đang cười hềnh hệch trước mặt kia thành bốn cái xác bầy nhầy như những kẻ vô tội nằm kia. Hồ Kỳ cũng tức giận gầm lên:
- Các người đúng là một lũ man rợ. Người dân trong thị trấn này làm lỗi gì với các ngươi mà ngươi lại giết chết bọn họ không chút tiếc thương như vậy. Các ngươi có còn nhân tính hay không? Hôm nay, Hồ Kỳ ta nhất định phải thay trời hành đạo, các ngươi đã giết quá nhiều người rồi, mau trả mạng cho những người vô tội.
Thiếu nữ ôm đàn cười một tràng man dại:
- Được thôi, nếu các ngươi có bản lĩnh! Ta giết bọn chúng đi để không vướng tay vướng chân khi hạ sát các ngươi thôi. Yên tâm đi, các ngươi đã có lòng như vậy ta sẽ tiễn các ngươi theo cùng bọn họ thật nhanh...
Ả nói xong, cả bốn kẻ cất lên một tràng cười như thách thức, trong tiếng cười của họ mang theo cả một luồng nội lực kinh người làm cho mọi người nghe thấy lập tức tâm thần rúng động. Ngoài con bảo mã của Hồ Kỳ đang cưỡi, con ngựa của Hải Bằng và Nam Cung Vọng được chủ nhân dùng nội lực của mình bảo hộ không bị gì. Những con ngựa khác hí lên, giậm chân hoảng loạn, lúc sau thì miệng và tai chúng bật máu, chúng ngã vật ra, hấp hối… vì chủ nhân của chúng nội lực chỉ đủ để bảo vệ chính mình. Tiếng cười bốn kẻ kia chấm dứt, Hồ Kỳ nhảy xuống ngựa, đánh cho những con chưa bị thương chạy tránh đi nơi khác. Ông chầm chậm lùi lại nói với mọi người:
- Kẻ địch hôm nay của chúng ta rất đáng gờm, mọi người hãy cẩn thận!
Có ai đó thấp giọng hỏi:
- Bọn họ là ai thế lão gia?
Hồ Kỳ cũng khẽ giọng đáp, mắt không rời kẻ địch:
- Trước đây họ vang danh trên giang hồ với cái tên “Tứ đại hiệp khách”, chuyên làm việc nghĩa. Tên thật không ai biết, người ta chỉ biết danh của họ: Quạt Thần, Lụa Tiên, Sáo Yêu và Tỳ Bà Tinh. Kẻ cầm quạt là người có võ công cao nhất trong bốn người bọn họ. Xưa nay danh thơm oanh oanh liệt liệt, thật không ngờ sau khi ẩn tích năm năm, giờ hiện thân lại hóa thành kẻ cướp vô cùng man rợ như vậy. Vì một món Bảo Vật mà giết người vô tội không chút tiếc thương…
Hồ Kỳ lắc đầu thở dài tiếc rẻ. Bất chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên, tiếng nói ấy là của người phụ nữ quàng lụa đỏ quanh người, đó cũng chính là vũ khí của bà ta.
- Này, đã thảo luận xong chưa? Giao hay không giao Bảo Vật, nói một tiếng… để lão nương còn biết mà phán quyết!
Tuổi của ả chưa quá bốn mươi lại xưng là lão nương không khỏi khiến cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng trong lúc này, trước mặt sau lưng đều có địch nhân, hai bên lại đầy rẫy xác người, quả thật không ai cười nổi nữa. Hồ Kỳ quắc mắt:
- Có bản lãnh thì qua đây mà lấy!
Gã cầm quạt nhếch môi cười mỉa:
- Thế thì… bọn ta đành thất lễ vậy!
Dứt tiếng gã liên thủ với Lụa Tiên phóng lên tấn công Hồ Kỳ. Hồ Kỳ, Hải Bằng và Nhật Lan cùng rút kiếm tiến ra nghênh chiến. Những người còn lại lùi về sau mươi bước nhường khoảng trống cho những cao thủ giao chiến, họ biết mình ở lại chỉ tổ vướng chân vướng tay bọn họ mà thôi. Dù tình thế hiện tại ba chọi hai nhưng không mấy khả quan, Nam Cung Vọng định bước ra trợ chiến thì thấy hai trong bốn người trong nhóm bọn họ là Sáo Yêu và Tỳ Bà Tinh thay đổi tư thế đứng, ông dừng chân lại. Kẻ cầm sáo đứng dang chân hình chữ bát, thiếu nữ ôm đàn ngồi xuống phía trước mặt Sáo Yêu. Đúng hơn là nàng ta quỳ nửa người, cây đàn Tỳ bà nằm gọn trong lòng nàng ta. Tiếng sáo bắt đầu trổi lên, thiếu nữ cũng lập tức gảy dây đàn, hai âm thanh ấy quyện vào nhau.
Mới nghe âm thanh ấy ai cũng bất giác rùng mình một cái, nó không phải là âm thanh bình thường, lan tỏa như sóng nước, vang động tựa sấm rền bên tai tất cả mọi người. Ngay lập tức có người không chịu được phải bịt tai lại, những người nội lực yếu kém chỉ sau một thoáng đã không chịu nổi khí huyết nhộn nhạo, máu rỉ ra miệng, có vài người lăn ra bất tỉnh.
Thứ âm thanh này được gọi là ma âm, chỉ có những ai khổ công tu tập mới có thể vận dụng. Hồ Kỳ vừa vận lực chống chịu ma âm vừa hợp lực với Nhật Lan chống lại Quạt Thần và Lụa Tiên. Lực đạo ngay lập tức yếu hẳn đi, chiếc quạt của gã kia vung vẫy, xé toạc mấy mảng áo của Hồ Kỳ, may là ông tránh kịp vẫn chưa tổn thương đến thịt da. Tuy thế trận này không phải lần đầu mọi người đối mặt, nhưng nhất thời Hồ Kỳ cũng bị thực lực đối phương làm cho hoảng loạn.
Trong đoàn người lại có thêm vài người không chịu nổi nữa, té lăn ra bất tỉnh. Huỳnh Hoa thấy vậy cũng bịt tai lại mặc dù cô không hề cảm thấy khó chịu tí gì. Tứ Bình thấy tình thế nguy cấp vội rút ống tiêu, nhưng anh có chút ngần ngại, đôi tay anh dừng một nhịp trước khi đưa ông tiêu lên miệng. Bất ngờ Nam Cung Vọng ngăn anh lại, ông vươn tay đoạt ống tiêu trên tay anh, ấm giọng:
- Để cho ta, nội lực của cậu không đủ, sẽ mất mạng đấy.
- Tiền bối…
- Ta cũng biết chút ít về âm luật. Cậu giúp Hồ đại nhân đánh hạ Quạt Thần đi, càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Nam Cung Vọng đưa ống tiêu lên môi, âm thanh du dương cất lên, quyện vào khúc nhạc của Sáo Yêu và Tỳ Bà Tinh. Ai cũng lập tức thấy trong người nhẹ nhõm. Hồ Kỳ, Nhật Lan, Hải Bằng và Tứ Bình cũng lấy lại được thế trận trước Quạt Thần và Lụa Tiên. Thế trận bây giờ là bốn chọi hai, Nhật Lan hỗ trợ Hồ Kỳ đánh chiến Quạt Thần, Tứ Bình liên thủ với Hải Bằng đối phó Lụa Tiên.
Hải Bằng dũng mãnh như hổ, trường kiếm của Tứ Bình lại nhẹ nhàng linh hoạt, thoạt đông thoạt tây. Huỳnh Hoa đứng ở xa nhìn vào, đôi môi cô nở nhẹ nụ cười, bao năm xa cách anh tiến bộ rất nhiều. Hôm nay gặp kẻ địch mạnh nên dường như anh đã dùng toàn lực để đối phó kẻ thù, bộ kiếm pháp anh đang dùng là Cầm Thiên kiếm pháp, phiêu diêu, thoáng đạt, không có sơ hở.
Từ lâu rồi lộ kiếm pháp ấy dường như đã trở thành truyền thuyết của võ lâm, một bộ kiếm pháp thiên hạ vô song, tinh hoa của tất cả lộ kiếm pháp trong thiên hạ. Vì sao nó trở thành truyền thuyết của võ lâm, bởi vì không còn nhiều người được thấy và gần như không còn ai theo học. Người ta chỉ biết rằng, chỉ những ai lâm vào tình cảnh thập tử nhất sinh, không thể chọn lựa mới bái sư học đạo ở Cầm Thiên phái. Còn vì sao lại như vậy, ngoại trừ Huỳnh Hoa và Tứ Bình ra có lẽ trên giang hồ không còn ai biết về những ẩn tình bên trong. Một điều nữa, để học được môn công phu ấy, người đệ tử kia phải có duyên với sư phụ nữa, nếu không dù tìm trăm năm cũng chưa chắc có người tìm được đệ tử phái Cầm Thiên mà bái sư.
Lụa Tiên dường như đã hơi ngẩn ra một thoáng khi nhìn thấy Tứ Bình sử dụng Cầm Thiên Kiếm pháp. Bình thừa cơ rọc mất một đoạn lụa trên tay ả, Lụa Tiên giật mình lùi lại. Hải Bằng không buông tha, vung kiếm lao theo, Tứ Bình cũng xuất kiếm vây công. Phương Nhi và Dương Long cũng nhảy vào trợ chiến, Dương Long hỗ trợ Hồ Kỳ, Phương Nhi lao vào giúp cha đánh hạ Lụa Tiên.
Đến lúc này Huỳnh Hoa mới thấy, hóa ra võ công của Phương Nhi không tệ, tuy chưa đầy hai mươi tuổi nhưng nàng dùng kiếm cũng vô cùng nhuần nhuyễn và linh hoạt. Cũng phải thôi, Phương Nhi là đứa con gái duy nhất của Hải Bằng, được ông và cả Hồ Kỳ rất mực yêu thương, nên bao nhiêu công phu đều truyền hết cho nàng. Chính vì vậy Hải Bằng mới dám cho Phương Nhi đi cùng ông chuyến này, nếu không đâu dễ gì Hải Bằng cho con gái yêu mạo hiểm.
Bây giờ là sáu đánh hai, tuy không đúng đạo nghĩa cho lắm nhưng bọn người này là lũ ác gian, cũng chẳng cần tính đến đạo nghĩa làm gì. Hạ càng mau lên đường về cung càng sớm mới chính là thượng sách. Hải Bằng chế trụ Lụa Tiên cho Phương Nhi và Tứ Bình ra tay, chỉ một thoáng mảnh lụa trên tay ả bị Tứ Bình và Phương Nhi rọc sạch. Mất vũ khí, Lụa chỉ biết tránh né và dùng tay không phản chiêu. Thấy đồng bọn gặp nguy nan, Sáo Yêu và Tỳ Bà Tinh dừng tấu nhạc, tung mình nhảy vào trợ chiến.
Tiếng đàn và sáo vừa chấm dứt, Nam Cung Vọng cũng dừng thổi tiêu, nhưng ngay lập tức ông phun ra ngụm máu đỏ tươi, thân hình chao đảo. Huỳnh Hoa đứng cạnh vội đưa tay đỡ ông ngồi xuống tọa công dưỡng thương. Lúc ấy một vài người khác cũng nhảy vào đón đánh Sáo Yêu và Tỳ Bà Tinh. Cuộc chiến bây giờ đã trở thành loạn chiến. Huỳnh Hoa dúi vào tay Nam Cung Vọng lọ thuốc:
- Đây là thuốc liệu thương rất công hiệu, Tứ Bình đã đưa con làm vật hộ thân. Tiền bối hãy uống mau đi, nó có thể giúp người mau hồi phục thương thế.
Nam Cung Vọng cầm lấy cũng không cần nghĩ nhiều, mở nút lọ ngửa cổ lên uống. Ông hít một hơi sâu, vận nội khí qua các huyệt mạch đang bế tắc. Chỉ một lúc sau ông có thể đứng lên.
- Tiền bối.
- Ta đã không sao rồi, đa tạ cô nương. Bây giờ ta phải vào giúp bọn họ.
Ông vừa nói thân hình đã phiêu đãng lướt về phía Hồ Kỳ, giúp Hồ Kỳ đối phó Quạt Thần. Huỳnh Hoa định nói thêm gì nhưng chưa kịp đã phát hiện một vật nhằm thẳng yết hầu mình bay tới.
Có tiếng hô hoán:
- Mọi người cẩn thận!
Dương Long vừa bị Quạt Thần hất văng ra ngoài, lộn mấy vòng dưới đất. Vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Huỳnh Hoa gặp nguy hiểm, anh tung người vọt nhanh về phía cô, chỉ kịp choàng thân qua người Huỳnh Hoa.
Vật kia không đến được yết hầu của Huỳnh Hoa mà cắm phập vào vai của Dương Long. Huỳnh Hoa khẽ cau mày, thứ đó là một ngọn phi tiêu đuôi có treo chỉ đỏ, phi tiêu rất nhỏ vốn dĩ độ sát thương không cao, không hiểu sao nó vừa cắm lên vai Long, ngay lập tức anh gục xuống, bất tỉnh.
Trở lại một giây trước, Tứ Bình đang cùng Hải Bằng và Phương Nhi đấu với Lụa Tiên, anh nhìn thấy ả phóng ra loạt phi tiêu liền vội hô hoán kêu mọi người cẩn thận. Sau đó lại thấy có một ngọn phi tiêu phóng thẳng về phía Huỳnh Hoa, mắt thấy nhưng không làm gì được lòng anh như lửa đốt. May là cùng lúc đó, Dương Long lao mình đến đỡ rồi gục xuống. Tứ Bình giật mình nhận ra phi tiêu có vấn đề, anh vội vận toàn lực chém bay một cánh tay của Lụa Tiên rồi lùi mau ra sau, chạy nhanh đến chỗ của Huỳnh Hoa. Bình cúi xuống xem thương thế của Long, vừa nhìn vào Tứ Bình kêu lớn:
- Phi tiêu có độc!
Huỳnh Hoa đương nhiên biết phi tiêu có độc, vừa định giải độc cho Long thì Bình ập đến, anh hét toáng lên làm cô cũng muốn phát hoảng, buộc miệng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Bình nhanh tay rút phi tiêu tên vai Long ra, xé rách một đường trên vai áo của Long. Bình dùng kiếm rạch lên vai Long một vệt dài cho máu độc trào ra. Sau đó, Bình lấy ra lọ thuốc rắc vào vết thương, bọt trong vết thương không ngừng sôi trào. Một lúc sau thì chỉ còn máu và máu, Bình mới thở phào, lật ngửa Long lên đổ vào miệng anh ít thuốc nước. Huỳnh Hoa chỉ biết ngẩn ra nhìn. Xong, Bình ngước lên nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thở dài một tiếng:
- Cô nương lại không có võ công, rắc rối thật!
Bên ngoài bọn người áo đen cũng đã ào vào giáp công, thế trận bây giờ thật sự trở thành một đám hỗn loạn rồi. Một vài kẻ nhào đến tấn công Tứ Bình, anh vội đứng dậy đánh trả nhưng không dám rời khỏi Huỳnh Hoa và Dương Long. Một lúc sau Dương Long dần dần mở mắt tỉnh lại. Tứ Bình liếc thấy, kêu to:
- Này, cậu thấy sao rồi?
Long chống tay ngồi dậy, Huỳnh Hoa đỡ anh đứng lên. Tuy còn thấy đầu choáng mắt hoa nhưng Long vẫn lắc đầu nói cứng:
- Đã không sao rồi, cậu không cần lo cho tôi nữa.
Tứ Bình nghe vậy cũng yên tâm đôi chút:
- Chất độc trong người cậu tuy được giải nhưng nguyên khí đã bị tổn hao. Hai người phải cẩn thận đấy.
Nói rồi Tứ Bình lao người vào giữa vòng chiến. Dương Long nhặt thanh kiếm của mình lên sẵn sàng chiến đấu. Chỉ nghe bên tai một giọng nói dịu nhẹ đến xuyến xao:
- Em nợ anh rồi.
Dương Long quay lại, bắt gặp ánh mắt Huỳnh Hoa đang nhìn anh, ánh mắt biết ơn, cảm phục, nhưng dường như ẩn ướt một chút gì tức giận. Cô vốn không cần anh bảo vệ, vật kia dẫu đến cô chỉ nghiêng người là có thể tránh đi, anh lại dùng thân mình che chở cho cô. Huỳnh Hoa thấy tức anh nhưng không nói được, Dương Long không hiểu tâm tình của cô, nên nói:
- Là anh đang trả nợ cho em mới đúng!
Huỳnh Hoa không nói thêm gì. Dương Long vung kiếm gạt thanh đao của một tên hắc y vừa nhào đến tấn công hai người. Bên ngoài, Hải Bằng vừa tặng cho Lụa Tiên một kiếm, ả mau lẹ đi chầu Diêm chúa. Quạt Thần trúng một chưởng của Hồ Kỳ té lăn, Nam Cung Vọng và Nhật Lan cùng xông đến, gã vung quạt đón đỡ thế kiếm của Nhật Lan. Nam Cung Vọng thừa cơ tiện đứt cánh tay phải của gã, máu đỏ từ vết thương tuôn ra xối xả. Quạt Thần hoảng hốt, tay trái y lập tức tung ra một mớ ám khí. Mọi người thấy vậy vội nhảy tránh, Quạt Thần lập tức thừa cơ vận khinh công bỏ chạy.
Hồ Kỳ đã bị thương, y phục ông vết máu vấy đỏ từng mảng. Nhìn thấy Quạt Thần tẩu thoát trước mắt nhưng không đủ sức đuổi theo, ông chỉ biết đứng lại siết chặt nắm tay. Hai người còn lại là Sáo Yêu bị Hải Bằng cho một chưởng nằm lăn bất động, Tỳ Bà Tinh cũng không thoát khỏi bàn tay của Phương Nhi và Tiểu Hồng.
Thấy bốn kẻ cầm đầu bị thua thê thảm, bọn thủ hạ của Hắc Long bang lập tức kiếm đường tháo chạy. Huỳnh Hoa hơi ngẩn người ra, bọn chúng vì sao bỏ chạy? Là mệnh lệnh bảo chúng làm vậy hay trực giác của cô đoán sai, với ánh mắt băng lãnh, ra tay lại chuẩn và chắc... người như vậy không thể nào là những kẻ dễ dàng từ bỏ. Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu khó hiểu, như vậy là trận chiến đã tàn ư?
Xác người! Lại là những xác người, bê bết máu và không vẹn toàn thân thể. Hồ Kỳ nhìn qua một lượt những thi thể của người mình lẫn kẻ thù, thở dài ngửa cổ than:
- Chỉ vì một viên Minh Châu mà biết bao người đổ máu, biết bao người phải chết đi…
Đang nói ông chợt hét to một tiếng đầy phẫn uất:
- Như vậy có đáng hay không?
Nhật Lan bước đến cạnh ông, dịu dàng gọi:
- Lão gia.
Hồ Kỳ quay lại nhìn bà, ánh mắt bà cũng đang buồn thăm thẳm, ông chỉ còn biết thở dài rồi lặng im. Tất cả mọi người cũng lặng im. Cuộc chiến kết thúc như thế. Trừ những người bị giết, toàn bộ bọn người còn lại của Hắc Long bang đều bỏ chạy sau khi người cuối cùng của “tứ đại hiệp khách” không trụ được ngã xuống.
Hồ Kỳ và những thủ hạ thân tín của mình đứng giữa một vùng la liệt xác và máu, xác của người mình, xác kẻ thù và của người dân vô tội nơi đây. Hồ Kỳ nghe toàn thân tê tái, ông buông người quỳ sụp xuống. Nhật Lan vội choàng tay giữ lấy người ông, kêu lên:
- Lão gia.
Hồ Kỳ gạt tay bà ra, cúi sâu đầu xuống đất, làm một lễ bái lạy. Ông cất giọng thê lương:
- Mọi người… xin hãy tha lỗi cho ta.
Hồ Kỳ lạy thêm hai lạy nữa rồi đứng lên, buồn bã ra lệnh:
- Hãy nhanh chóng chôn xác những người đã chết, xong rồi chúng ta tiếp tục lên đường!
Một vài người không bị thương ứng tiếng Hồ Kỳ mau lẹ đi đào huyệt. Tứ Bình tất bật băng bó vết thương cho những ai bị thương. Những người bị thương nặng xin Hồ Kỳ cho họ được dừng lại, Hồ Kỳ gật đầu mà ánh mắt u buồn thăm thẳm. Lòng dạ ông đâu phải là sắt đá mà không biết xót xa khi nhìn người của mình từng người từng người gục xuống, trong khi họ lại là những đệ tử, nghĩa tử, bằng hữu đã theo ông mười mấy năm dài.
Xong đâu vào đấy tất cả lại tiếp tục đi, lũ ngựa bây giờ chỉ còn lại vài con, trong đoàn người lại có kẻ bị thương, Hồ Kỳ để cho người bị thương lên ngựa còn mình đi bộ. Nghĩ đến những tháng ngày sắp tới, Hồ Kỳ không nén được lòng cứ chốc chốc lại thở dài. Nhưng dường như không phải chỉ có mình ông cảm thấy bất nhẫn, mọi người hôm nay cũng trầm mặc hẳn đi. Họ đang lo ngày mai họ lại phải gặp những chuyện gì, bao nhiêu người lại phải hy sinh?
Đi đến chập tối họ đến được một ngôi làng nhỏ, dường như Hồ Kỳ có quen vài người trong đó nên dễ dàng xin được chỗ nghỉ nhờ. Đêm hôm ấy, may mắn mỉm cười, họ có được một giấc ngủ bình yên không bị ai quấy nhiễu.
Sáng hôm sau, Hồ Kỳ hỏi mua lại những con ngựa đang có trong làng, trưởng làng quả nhiên là bạn của Hồ Kỳ, lão vui vẻ bằng lòng. Hồ Kỳ chào bái biệt rồi giục ngựa rảo bước đi. Sau một đêm dài, tâm tình mọi người dường như khá hơn hôm qua một ít, tuy không cười nói cũng không u uất như hôm trước. Họ cứ đi chầm chậm như vậy một đoạn xa, Hồ Kỳ mới vung roi quất vào mông ngựa cho chúng phi mau. Ông không thể chậm trễ được nữa, một ngày nào Bảo Vật chưa về đến hoàng cung, thì máu còn đổ xuống, bởi vậy dẫu biết phía trước có thể là long đầm hổ huyệt ông cũng phải tiến nhanh về nơi đó. Nếu may mắn thoát ra thì con đường sẽ rút ngắn hơn một đoạn.
Qua một tiểu trấn mọi người bắt đầu đi vào một con đường hoang vắng, càng đi tới con đường lại có nhiều cây cối rậm rạp bao quanh. Hồ Kỳ dừng lại căn dặn mọi người:
- Nơi chúng ta sắp qua địa hình có phần hiểm trở, con đường đi ngang mép dưới một sườn núi. Rất có thể kẻ địch lợi dụng địa hình mà mai phục chúng ta. Mọi người nhớ phải tuyệt đối thận trọng.
Nam Cung Vọng chợt lên tiếng:
- Nếu ta nhớ không lầm ngọn núi phía trước tên là Vạn Hoa Sơn, trên triền núi có Bách Hoa Tự. Nhưng nơi đó từ lâu dường như đã bị bỏ hoang.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Chính là nơi đây.
Hải Bằng nói chen vào:
- Nhưng mà hơn hai trăm dặm nơi đây không hề có dân cư sinh sống.
Nam Cung Vọng quay sang nói với Hồ Kỳ:
- Hay là đêm nay chúng ta nghỉ lại ở Bách Hoa Tự, sáng hãy đi tiếp Hồ huynh đệ à. Khi gần đến chân núi chúng ta sẽ theo lối nhỏ lên núi tránh đi qua con đường ngang qua chân núi, nơi đó rất có thể đã bị Hắc Long mai phục!
Hồ Kỳ do dự một lúc trả lời:
- Đoan Loan trấn đang ở ngay phía trước, nếu đến kịp chúng ta cứ đến không cần ghé lại Bách Hoa Tự. Mọi người đồng ý chứ?
Nhật Lan nói chen vào:
- Nếu đi đến tối mà đến được thị trấn thì chúng ta hãy đến thị trấn, không cần nghỉ lại giữa rừng núi hoang vu. Rừng đêm cũng không mấy an toàn đâu!
Hồ Kỳ gật gù:
- Phu nhân nói cũng đúng. Trước đây ta từng qua lại nơi này mấy lần... nếu ta nhớ không nhầm, chỉ cần chúng ta đi nhanh trước khi trời tối sẽ đến được thị trấn phía trước. Vậy chúng ta sẽ cùng đến thị trấn trước khi trời tối nhé, mọi người cố gắng lên!
Hồ Kỳ đã nói vậy mọi người không ai phản đối, đồng nghĩa họ sẽ đi ngang Vạn Hoa sơn chứ không ghé vào để nghỉ. Đoàn người đi được quãng xa, nắng chiều bắt đầu ngã bóng mới thấy xa xa phía trước có ngọn núi cao, đó chính là Vạn Hoa Sơn được Hồ Kỳ nhắc đến. Chợt một vài người hiếu kì đòi ghé vào xem, Hồ Kỳ gạt đi không chịu. Ông đang cố gắng đi nhanh để đến được Đoan Loan trấn trước khi hoàng hôn xuống.
Thế nhưng khi đi qua đoạn đường rừng rậm rạp, lũ ngựa lại trở chứng không chịu đi tiếp. Càng thúc giục chúng chỉ càng quay đầu lại như muốn tháo chạy, đánh thì chúng hí vang không chịu tiến lên nửa bước. Hồ Kỳ đành dừng lại, Hải Bằng ngạc nhiên:
- Chuyện gì thế này?
Hồ Kỳ trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Lũ ngựa thường có linh tính, phía trước có thể có mai phục!
- Vậy phải làm sao giờ đại ca, chúng ta đi tiếp hay dừng lại?
- Cứ tiếp tục đi, hôm nay không đương đầu thì ngày mai cũng phải đối mặt, chuyện hôm nay chớ để đến ngày mai. Vì đây là con đường duy nhất để chúng ta qua đoạn đường này.
Mọi người thầm thở dài ngao ngán, nhưng Hồ Kỳ đã nói vậy đâu ai dám phản đối lời nào, họ chỉ đưa mắt nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Hải Bằng chợt hỏi:
- Nhưng còn lũ ngựa?
Hồ Kỳ không nói gì, đưa tay vuốt ve con ngựa mình đang cưỡi, giọng ông chợt trầm xuống, u buồn, nói như tâm sự:
- Đã hai mươi năm, ta và ngươi cùng sát cánh bên nhau, trải đâu ít những gian nan nguy hiểm. Hôm nay phía trước chỉ là một chút cạm bẫy của kẻ tiểu nhân ngươi há lại sợ sao? Lần này chúng ta đi là để hoàn thành một sứ mệnh thiêng liêng cao cả, liên quan đến vận mệnh quốc gia, ngươi không chịu đi là không giúp ta lần này đó!
Con tuấn mã dường như thấu hiểu tiếng người, nó chớp mắt ngửa cổ hí dài một tiếng vang vọng giữa chốn hoang vu rồi tung vó lao đi, không chờ Hồ Kỳ phải vung roi đánh. Hồ Kỳ vẫy tay ra hiệu cho mọi người đồng loạt tiến lên. Những con ngựa khác nhìn thấy con dẫn đầu đã chịu đi cũng không dở chứng nữa, vừa bị quất một roi đã tung vó vọt mau theo. Ai nấy rạp người trên lưng ngựa, cát bụi mịt mờ bay, cảnh vật trôi tuột về sau nhanh như nước chảy. Dẫu biết phía trước là hiểm nguy vẫn cứ bước đi, đây là tinh thần gì, hỏa cảm, quyết chiến hay liều mạng ngông cuồng?