Nhã Kiều và Tiểu Hồng hốt hoảng đến tái mặt, oán khí xung thiên lập tức ngất lịm đi. Hồ Kỳ lặng người, diễn biến này quá bất ngờ, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng ông dám chắc chắn mười mươi, bản đồ đã bị đánh cắp. Tứ Bình lần này cũng đi cùng Hồ Kỳ nên anh lập tức lay tỉnh hai vị Lý tiểu thư. Lúc sau một người từ từ tỉnh lại, cô ta khóc lay gọi tỷ tỷ mình. Tứ Bình ngăn lại:
- Cô nương xin bình tĩnh, đừng lay đại tiểu thư. Tỷ tỷ của cô nương bị thương khá nặng nên tôi cho cô ấy thêm chút thuốc an thần. Như vậy thuốc mới mau ngấm, vết thương mới nhanh hồi phục.
Tiểu Hồng nhẹ gật đầu. Hồ Kỳ thấy vậy ướm lời:
- Tiểu Hồng cô nương…
Tiểu Hồng bật khóc:
- Bản đồ chắc chắn đã bị Hắc Long cướp mất rồi.
Hồ Kỳ thở dài:
- Vậy là ta đã đến chậm một bước rồi. Hắc Long thật nhanh chân!
Tiểu Hồng nói trong nghẹn ngào uất ức:
- Một điều không ngờ là… người hãm hại chúng tôi chính là người hầu thân tín nhất và duy nhất của hai chị em tôi. Hồ lão gia, tung tích của bản đồ đã bị lộ, sau này sẽ xảy ra nhiều cuộc chiến đẫm máu, những người tham lam sẽ thi nhau tranh giành nó. Tiểu Hồng van xin ông, hãy lấy lại tấm bản đồ rồi dâng lên cho hoàng thượng, như vậy mới mong trừ hại cho thiên hạ.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Được rồi, ta hứa!
Hai tiểu thư họ Lý năm nay chỉ vừa tròn mười sáu mười bảy tuổi, đã phải lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Cha mẹ hai nàng đã qua đời hơn mười năm về trước, họ sống cùng thúc phụ. Nhưng người thúc thúc ấy cũng đã qua đời trong trận kịch chiến vừa rồi với người của Hắc Long bang. Lý gia trang giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn. Hồ Kỳ nhìn thấy cảnh tượng, trong lòng cũng có chút xót xa.
Giúp Lý gia an táng những người vắn số xong, Hồ Kỳ lên tiếng mời chị em Nhã Kiều và Tiểu Hồng cùng về Nam Sơn. Hai tiểu thư họ Lý giờ đây không còn nơi nương tựa, đành theo Hồ Kỳ về Nam Sơn trấn. Nhưng Hồ Kỳ không dẫn hai người họ về Vương phủ mà đưa họ đến Việt Xuân Yên. Quán trọ ấy giờ đây như căn cứ thứ hai của Hồ Kỳ, những chuyện quan trọng ông thường cùng Hải Bằng, Tứ Bình đến Việt Xuân Yên hội ý với Nhật Lan và Huỳnh Hoa. Lý do vì sao chỉ Hồ Kỳ là biết rõ.
Bản đồ đã bị cướp mất, lại rơi vào tay Hắc Long bang. Hắc Long lại người đông thế mạnh, muốn đột nhập vào để lấy lại thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Vẫn căn phòng bí mật trên gác lầu của Việt Xuân Yên quán, Hồ Kỳ, Hải Bằng, Nhật Lan, Tứ Bình, Huỳnh Hoa và hai vị Lý tiểu thư cùng ngồi quanh chiếc bàn hình chữ nhật. Tất cả cùng nhau bàn bạc tìm cách lấy lại bản đồ, tuy nhiên bàn tính hơn nửa ngày vẫn không tìm ra được kế sách khả thi. Huỳnh Hoa cũng có mặt nơi đó nhưng từ đầu tới cuối cô thủy chung không nói một tiếng nào. Bên ngoài, mặt trời đang dần ngả về tây, một ngày nữa sắp tàn!
Hồ Kỳ nhắm mắt suy tư, lúc lâu sau ông mới lần nữa mở lời:
- Như đã nói nãy giờ, muốn lấy lại bản đồ trước tiên người của chúng ta phải xâm nhập sâu vào bên trong Hắc Long bang. Sau đó, người ấy phải tìm kiếm cho ra nơi cất giấu rồi thừa cơ đoạt lại. Vấn đề là ai sẽ xâm nhập vào Hắc Long bang? Ai có đủ can đảm, ai có đủ khả năng?
Hải Bằng nói:
- Còn nữa, đột nhập vào nhưng để Hắc Long không hay biết không nghi ngờ cũng là một vấn đề nan giải!
- Đúng vậy.
Huỳnh Hoa từ nãy tới giờ vẫn ngồi im bất động, ánh mắt của cô dường như đang hướng vọng xa xăm. Đến khi Hồ Kỳ nói xong câu đó, cô bất ngờ lên tiếng:
- Để con đi cho.
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều không hẹn mà cùng quay lại nhìn cô. Hồ Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Huỳnh Hoa cô nương, việc này rất nguy hiểm, cô nương có chắc mình làm được hay không?
Huỳnh Hoa bình thản nói:
- Thứ nhất, tôi từng quen biết Minh Minh, vì một chút hiểu lầm nên bị Hồ lão gia đuổi ra khỏi vương phủ đến nay tôi vẫn chưa lần nào quay về nơi đó. Nên Minh Minh lẫn nội gián của Hắc Long nếu có cài vào vương phủ cũng không nghi ngờ tôi và Hồ lão gia có bất kì mối quan hệ nào. Chỉ cần tôi lợi dụng được tình cảm của Minh Minh là có thể trà trộn vào Hắc Long bang. Thứ hai, tôi không có võ công, xâm nhập Hắc Long bang với danh nghĩa nhân tình của Minh Minh sẽ không bị người của Hắc Long nghi ngờ, không gia tâm giám sát, nên rất dễ dàng tìm kiếm nơi cất giữ. Việc khó là sau khi biết được nơi cất giấu làm sao để mang đi mà không bị phát hiện.
Hồ Kỳ nói:
- Nếu cô nương không tiện ra tay, có thể vẽ lại bản đồ doanh trại Hắc Long và đánh dấu cẩn thận nơi cất giấu bản đồ rồi đưa cho nội gián của ta. Cậu ta sẽ thay cô nương xuất thủ.
Huỳnh Hoa kinh nghi hỏi lại:
- Bên trong đó có người của lão gia sao?
- Đương nhiên là có nhưng chỉ là thủ hạ cấp thấp nhất trong Hắc Long bang. Trước đây, nhiệm vụ thường ngày của cậu ta là đi tuần tra ngoài thị trấn. Thời gian gần đây cậu ta mới được chuyển lên tuần tra ở chân núi Tây Kim Sơn, vẫn cách rất xa sào huyệt chính. Nếu cô nương có thể trà trộn vào điều tra, có thể liên hệ cậu ta xuất thủ, chỉ cần địa điểm chính xác. Sau đó từng người rút lui, ta sẽ cho người tiếp ứng cô nương.
Nhật Lan lo lắng hỏi:
- Hoa nhi, con suy nghĩ kỹ rồi sao, nơi đó rất nguy hiểm.
Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:
- Dù sao hiện giờ mọi người cũng không có cách nào tốt hơn. Đã có hướng giải quyết chúng ta cũng nên thử một lần, thành thì tốt bại thì thôi. Tất cả chúng ta ai cũng biết, cùng với tấm bản đồ còn có một truyền thuyết, nó rơi vào tay Hắc Long tàn bạo quả thật là việc không nên một chút nào. Còn truyền thuyết kia là như thế nào, thực hư ra sao có lẽ nhị vị Lý tiểu thư đây là người rõ nhất.
Nhã Kiều nhẹ gật đầu:
- Phải, gắn liền với “Bản đồ Kho báu Tiêu Lương” có một truyền thuyết, đúng hơn là một lời đồn: trong kho báu ngoài bạc vàng châu báu ra vẫn còn một thứ có khả năng điều khiển được “nhân tâm”. Điều đó có thật hay không thì không ai biết được. Lý gia tuy giữ bản đồ nhưng cũng không rõ thứ được nhắc đến đó là gì.
Hồ Kỳ hạ giọng:
- Chính vì vậy, chúng ta cần lấy lại bản đồ càng nhanh càng tốt, hoặc tìm cách nào đó hủy nó đi. Nhất định không thể để cho Hắc Long bang có được bản đồ, chúng sẽ tìm được thứ nguy hiểm kia. Lúc đó, thiên hạ sẽ lâm vào đại họa, Hắc Long sẽ thao túng mọi người làm theo ý đồ đen tối của mình, Đại Quyển sẽ rơi vào nguy cơ bị diệt vong! Huỳnh Hoa cô nương, liệu cô nương sẽ làm được điều đó chứ?
- Tôi sẽ cố hết sức mình!
- Ta tin tưởng cô nương. Cô nương dự định khi nào xuất thủ?
Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Tùy lão gia sắp xếp.
- Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, cô nương nên chú ý bảo trọng thân mình. Cô nương chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm, Hồ Kỳ ta vô cùng cảm kích.
Huỳnh Hoa cười nói:
- Nếu tôi lấy được bản đồ và an toàn trở ra nhất định sẽ đòi lão gia hậu tạ. Nếu không may, tôi lấy được bản đồ nhưng không mang về được, cũng sẽ tìm cách hủy nó. Tôi sẽ không để Hắc Long chiếm được nó một cách dễ dàng như vậy đâu.
Hồ Kỳ gật đầu. Tứ Bình tuy có chút bất nhẫn khi Hồ Kỳ đồng ý giao cho Huỳnh Hoa trọng trách quá nặng nề và nguy hiểm. Nhưng trong lúc vô kế khả thi thế này, chính Huỳnh Hoa lại tự đề cử mình như vậy anh không thể mở lời phản đối. Dù sao đó cũng là quyết định của Huỳnh Hoa.
Tiểu Hồng và Nhã Kiều miêu tả lại chiếc hộp chứa bản đồ cho Huỳnh Hoa dễ dàng nhận dạng: Nó là một chiếc hộp đen, bên ngoài có bọc vải vàng, đặc biệt từ trước đến giờ chưa ai có thể mở nó ra. Dù là dùng vật gì hay bất cứ thứ gì chém cũng không đứt, đập cũng không hề vỡ.
Nghe xong ai nấy cùng nhìn nhau ngơ ngác, nếu quả thật vậy thì làm sao mở chiếc hộp ra? Nếu bản đồ quả thật nằm trong chiếc hộp ấy làm cách nào để lấy ra? Liệu nó có liên quan gì đến một nửa mảnh Tống gia đang giữ? Nhắc tới Tống gia, Hồ Kỳ lại quay sang dò hỏi Nhật Lan. Bà trầm ngâm suy nghĩ rất lâu mới chợt kêu lên:
- Tôi nhớ ra rồi. Trước kia tuy gia phụ không hề nhắc đến “Bản đồ kho báu Tiêu Lương” trước mặt vợ con lần nào, nhưng ông ấy rất quý trọng một chiếc vòng bằng bạc. Không biết nó có liên hệ gì với tấm bản đồ này hay không, nhưng trước khi Tống gia xảy ra hỏa hoạn, gia phụ đã giao chiếc vòng đó lại cho Quyên nhi gìn giữ!
Hồ Kỳ nghe xong sắc mặt có chút biến đổi, lúc sau ông thở dài:
- Nếu thật sự chiếc vòng ấy là một nửa còn lại của “Bản đồ kho báu Tiêu Lương” thì… việc tìm kiếm đã khó lại càng khó khăn hơn. Quyên nhi đã thất lạc gần hai mươi năm, không rõ sống chết ra sao, biển người mênh mông làm sao để tìm người?
Nhật Lan im lặng. Huỳnh Hoa nghe tim mình bỗng dưng đập rộn, cô biết họ đang nói về mình. Lúc lâu sau Huỳnh Hoa nhẹ giọng phá tan bầu không khí nặng nề:
- Nhưng chiếc vòng kia lệnh tiểu thư có còn giữ nữa hay không cũng không ai biết được. Nên việc quan trọng trong lúc này là tìm hai nửa của bản đồ. Nếu lão gia có phúc, trời sẽ giúp cho người. Biết đâu sau khi tìm được một nửa của Lý gia, nửa mảnh còn lại không cần tìm vẫn có người mang đến thì sao? Vương gia là người điều tra về hai nửa bản đồ, có thể lúc này ông ấy đã biết một nửa còn lại hiện ở đâu rồi cũng nên!
Hồ Kỳ mỉm cười gật đầu tán đồng:
- Những gì cô nương nói không phải không có khả năng.
Nhìn thấy Hồ Kỳ nở nụ cười tươi, không hiểu sao lòng của Huỳnh Hoa như thắt lại, cô bất giác cúi đầu nén tiếng thở dài chua xót. Hồ Kỳ lại tiếp:
- Vậy ngày mai Huỳnh Hoa cô nương hãy khởi hành, việc này hành sự càng nhanh càng tốt, ta sẽ cho người hỗ trợ.
- Vâng.
Đêm.
Khi ai nấy đều chìm sâu vào giấc ngủ, Hồ Kỳ cũng đã trở về vương phủ. Huỳnh Hoa lặng lẽ ngồi trong góc quán, âm thầm nốc rượu một mình. Hơn hai tháng rồi cô mới lần nữa uống rượu, sắp gặp lại Minh Minh, cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào. Còn cha mẹ cô, nếu ngay lúc này họ biết cô là con gái ruột của mình, liệu họ có quyết tâm ngăn cản cô dấn thân vào nguy hiểm hay không? Và nhiều, nhiều điều khác nữa...
Mãi mê suy nghĩ, Huỳnh Hoa không biết tự nãy giờ có một người đứng cạnh lặng lẽ nhìn mình. Khi Huỳnh Hoa bưng vò rượu lên định uống tiếp, một bàn tay đưa ra giữ lại, giọng trầm ấm vang lên:
- Ngày mai cô nương phải xuất phát rồi, không nên uống nhiều như vậy.
Huỳnh Hoa không miễn cưỡng, cô buông vò rượu xuống. Không quay nhìn nhưng cô biết người vừa ngăn mình là Dương Long. Anh nói rồi cũng ngồi xuống cạnh Huỳnh Hoa, anh nhẹ giọng:
- Nếu không muốn, cô nương có thể không đi. Xâm nhập vào Hắc Long bang vô cùng nguy hiểm, vì sao trưa nay cô nương lại tự đề cử mình?
Huỳnh Hoa mỉm cười cất giọng nhẹ tênh:
- Tôi không làm công việc nguy hiểm này, người khác thực hiện sẽ càng nguy hiểm hơn tôi. Vậy thà để tôi đi để những người khác không phải chết oan.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa vò rượu lên uống. Sau đó, Huỳnh Hoa đưa cho Dương Long vò rượu khác nói:
- Uống với tôi đi, xem như đêm nay anh tiễn đưa tôi.
Dương Long nghe vậy cũng ngửa cổ tu một ngụm lớn. Sau đó, Huỳnh Hoa bất ngờ nói:
- À đúng rồi. Tôi trả lại ngọc bội cho anh nè.
Dương Long lắc đầu:
- Cô cứ giữ tiếp đi. Tôi vẫn chưa nhớ ra đêm đó mình đã nói gì!
Huỳnh Hoa nói:
- Không nhớ thì tôi nhắc cho mà nhớ. Anh đưa thứ này cho tôi, rồi kêu tôi tìm giúp người thân của anh. Sau đó đưa ngọc bội cho bọn họ, kêu bọn họ trả thù cho anh.
Dương Long nghe vậy gân cổ cãi:
- Rõ ràng tôi kêu cô nói là tôi bị bệnh chết mà, có nói chuyện báo thù đâu.
Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi:
- Nhớ lại rồi đúng không? Vậy thì, anh tự đi mà tìm lại người thân của mình đi, đừng có trông mong vào tôi nữa.
- Cô cứ giữ nó đi, sau đó mang về cho tôi.
- Anh không sợ tôi đi chuyến này sẽ đi mãi không về sao?
- Minh Minh yêu cô như vậy chắc chắn cô nương sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi tin, chỉ cần cô nương muốn cô nhất định có thể quay về.
- Được khi nào anh và Phương Nhi kết hôn tôi sẽ quay về dự hôn lễ của hai người.
Dương Long bật cười:
- Nói cứ như cô và Minh Minh sẽ nối lại tình xưa vậy.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Biết đâu được, nếu tôi và anh ta cưới nhau thật, chắc không mời anh dự hôn lễ được rồi.
- Huỳnh Hoa.
- Hửm?
- Nhất định phải sống mà quay về nhé.
Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu:
- Ừm.
Dương Long nói:
- Tôi thật không ngờ, tôi và cô nương cũng có lúc ngồi lại với nhau để nói những câu này.
Huỳnh Hoa cũng cười:
- Ừ. Trước đây tôi từng nghĩ sẽ giết chết anh đấy.
- Tôi đáng giận quá mà phải không?
- Anh rất biết cách khiến cho người khác nổi điên mà.
- Xin lỗi.
- Ừ.
- Cô tha thứ cho tôi?
- Ừ.
- Tôi còn nhớ, trước đây cô từng nói sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Huỳnh Hoa cười nói:
- Nếu hôm nay không nói, biết đâu sau này tôi không còn cơ hội để nói ra.
- Cô đã hứa với tôi là cô sẽ trở về.
Huỳnh Hoa phẩy phẩy tay.
- Biết rồi, biết rồi, tôi hứa sẽ trở về.
Đêm nay Huỳnh Hoa không chuốc say Dương Long nữa, cô cũng uống đôi ba vò rượu thì dừng. Gà báo sang canh cô đã trở về phòng để ngủ. Sáng ngày mai một hành trình chông gai sắp sửa bắt đầu, cô cần giữ cho mình tỉnh táo để đối mặt.
Huỳnh Hoa ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Cô ngồi xuống trước gương, chải lại mái tóc của mình, trang điểm nhẹ một chút, từ một cô gái đơn giản mình thường Huỳnh Hoa bỗng trở nên rực rỡ xinh tươi hơn nhiều. Huỳnh Hoa chầm chậm bước ra cửa quán, Hồ Kỳ đã đợi ở đó tự bao giờ.
Huỳnh Hoa lặng lẽ nhìn cha mẹ một lúc thật lâu, rồi mới bước gần lại và cúi đầu chào. Xong, cô quay ra đi thẳng, không một lần nhìn lại. Con đường này là do cô chọn, cô không có quyền ngập ngừng do dự. Rời Việt Xuân Yên, Huỳnh Hoa lang thang vào khu chợ chính của Nam Sơn trấn.
Cô đang đi thì bất ngờ có một nhóm đàn ông độ năm bảy người từ đâu không rõ nhào tới giở bài ve vãn. Huỳnh Hoa cố gạt ra và bỏ chạy, bọn người ấy vẫn không chịu buông tha cho cô mà lập tức đuổi theo. Có người chộp được cô nhưng Huỳnh Hoa lại vùng ra và cố sức chạy thoát. Một vài người bực tức, vừa rượt đuổi vừa la hét.
Không rõ vô tình hay cố ý, Huỳnh Hoa chạy ngang qua căn nhà lần trước cô đã gặp Minh Minh. Một trong những người đang đuổi theo Huỳnh Hoa nhanh chân đuổi kịp, Huỳnh Hoa bị hắn nắm giật mạnh lại, không gượng được té nhào xuống đất. Những ánh mắt hao háo nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Huỳnh Hoa hét lên: “Không được đến gần... đừng tới gần tôi, có ai không cứu tôi với!"
Tiếng nấc nghẹn ngào bật lên. Cùng lúc đó một bàn tay rắn chắc vươn đến nắm lấy cổ áo bọn háo sắc ấy ném mạnh ra xa. Cả bọn năm tên bị ném không thương tiếc, chúng hoảng sợ bỏ chạy. Đôi bàn tay ấm áp choàng qua ôm lấy cơ thể Huỳnh Hoa vào lòng, Huỳnh Hoa vẫn chưa hết hoảng sợ khóc nấc lên rồi ngất lịm đi. Bạch y nhân bế cô lên bước từng bước vững chắc vào bên trong căn nhà đối diện.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Huỳnh Hoa bừng tỉnh lại, cô vừa bật ngồi dậy đã có một bàn tay choàng qua siết nhẹ lấy vai cô. Quay nhìn lại, người đang ngồi cạnh bên cô là Minh Minh. Giọng anh hôm nay trầm ấm lạ, Minh Minh xin lỗi Huỳnh Hoa về những chuyện hiểu lầm lúc trước. Huỳnh Hoa không nói gì, dựa đầu vào ngực anh, nước mắt lặng lẽ trào ra. Minh Minh nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nóng trên đôi má người yêu. Anh dịu giọng:
- Huỳnh Hoa, anh xin hứa, chỉ một lần thôi, từ giờ anh sẽ không để mất em lần nào nữa.
Huỳnh Hoa phụng phịu:
- Nếu thiếu gia tin tưởng em thì đâu xảy ra cớ sự, chỉ tại thiếu gia quá đa nghi...
- Từ nay anh không đa nghi nữa, như vậy đã được chưa?
- Ơ... đây là đâu vậy thiếu gia?
- Đây là nhà riêng của anh.
- Nhà riêng của thiếu gia? Không phải là vương phủ sao?
- Anh đã rời khỏi đó lâu rồi, em không biết gì sao?
Huỳnh Hoa lắc đầu nhẹ giọng nũng nịu:
- Hồ thiếu gia.
Minh Minh cười hiền:
- Đừng gọi thế nữa, từ lâu anh đã không còn mang họ Hồ của Hồ gia nữa.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Sao lạ vậy? Hồ Kỳ là phụ thân của thiếu gia, sao họ của thiếu gia lại không phải họ Hồ?
- Hồ Kỳ không phải là cha ruột của anh!
- Vậy…
- Huỳnh Hoa, em nghe cho rõ nhé! Cha ruột của anh là Bang chủ Hắc Long bang hùng mạnh. Mẹ anh đã mang thai anh trước khi về với Hồ gia.
- Ra vậy. Vậy giờ anh là thiếu bang chủ của Hắc Long bang rồi còn gì?
- Đúng vậy. Trong Hắc Long bang bây giờ anh chỉ dưới quyền mỗi cha mình. Anh như một vị thái tử giữa giang san do cha mình gầy dựng, muốn làm gì thì làm, tung hoành tùy ý!
Huỳnh Hoa nhẹ chau mày một cái lập tức giãn ra. Cô cười tươi, nói như reo:
- Được như vậy thật thích!
- Nếu em nhận lời làm vợ anh, em sẽ lập tức trở thành thiếu chủ phu nhân. Tương lai sẽ là bang chủ phu nhân sau khi cha anh đã thoái vị. Lúc đó tất cả quyền lực đều trong tay anh, anh như một vị vua, còn em là hoàng hậu. Như thế có thích không?
Huỳnh Hoa reo lên:
- Thích, em thích lắm!
- Giang sơn rộng lớn, gấm vóc muôn trùng đang chờ đợi cha anh thâu tóm. Rồi đây tất cả sẽ trở thành của chúng ta. Đồng ý làm vợ anh nhé. Bây giờ anh đã là thiếu bang chủ, sẽ không ai ngăn cản được tình yêu của đôi ta nữa.
- Em…
Minh Minh dịu giọng:
- Thế nào?
- Em… bằng lòng. Đám cưới chúng mình, anh phải làm cho thật linh đình đấy nhé!
- Đương nhiên rồi. Thiếu bang chủ của Hắc Long bang cưới vợ phải cho toàn thiên hạ này cùng biết chứ.
Huỳnh Hoa nép vào ngực Minh Minh, cười nói:
- Cám ơn thiếu gia.
Minh Minh luồn tay ra trước ngực Huỳnh Hoa, nhẹ nhàng mân mê.
- Ngày hôn lễ của chúng ta, anh sẽ cho em mặc thứ lụa quý nhất chỉ kinh thành mới có được. Hài thêu giống của vương phi trong hoàng cung, anh sẽ cho em đeo chuỗi ngọc quý nhất Đông Hải. Em sẽ rực rỡ như nàng công chúa, đẹp như một nàng tiên.
Huỳnh Hoa khẽ ngước mặt lên hôn vào má anh:
- Thiếu bang chủ hứa thì phải giữ lời đấy!
- Tất nhiên. Anh sẽ làm cho cha con Phương Nhi biết rằng, đôi ta sinh ra trời đất đã dành sẵn cho nhau. Không ai có thể chia cách đôi ta. Hãy tin tưởng anh.
- Em tin…
Minh Minh nhẹ cúi xuống hôn trán Huỳnh Hoa, rồi khẽ đặt Huỳnh Hoa nằm xuống. Ánh mắt Huỳnh Hoa phút chốc lóe lên tia sáng lạ kì, nhưng ngay lập tức tia sáng ấy phụt tắt. Huỳnh Hoa nhìn Minh Minh có chút hốt hoảng:
- Ư… Minh ca…
- Anh yêu em…
Minh Minh cởi phăng chiếc áo ngoài, rồi cúi xuống nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên cổ lên má Huỳnh Hoa, bàn tay anh từ từ cởi chiếc áo ngoài của cô. Huỳnh Hoa nhìn anh, ánh mắt nửa như hờn trách nửa như yêu thương. Cô vòng tay qua lưng anh chầm chậm mân mê. Minh Minh lập tức nghe toàn thân nóng rực, anh cởi nốt chiếc áo còn lại của mình. Huỳnh Hoa mỉm cười hoan hỉ, sẵn tay giật nốt sợi dây lưng của anh. Minh Minh chỉ hơi nhướn mày, lập tức cúi xuống, đôi tay anh thuần thục cởi áo nữ nhân đang nằm bên dưới.
Làn da trắng mịn nõn nà hiện ra trước mắt, làm anh cứ muốn cúi xuống hôn cho tím tái, cắn xé cho nát vụn ra. Bàn tay của Huỳnh Hoa vẫn còn đang lướt nhẹ lên cơ thể anh, chầm chậm từ trên xuống dưới. Huỳnh Hoa từng là kĩ nữ lầu xanh, những thủ thuật thế này đâu lạ với cô, làm cho một người say tình không là việc khó, cái khó là làm cho nam nhân trước mặt quay cuồng và gục xuống. Nhưng khi tỉnh dậy vẫn không nhớ ra mình đã làm gì nữ nhân đang bên cạnh hay chưa.
Ánh mắt Minh Minh ngày càng hoang dại, đôi môi Huỳnh Hoa cũng treo mãi nụ cười đầy ma mị. Khi Minh Minh vừa định bắt đầu cơn hoan lạc, bất ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa ầm ầm:
- Thiếu bang chủ, thiếu bang chủ.
Minh Minh giật mình, buông Huỳnh Hoa ra cao giọng:
- Chuyện gì?
- Bẩm, bang chủ có lệnh gọi thiếu chủ về bang doanh ngay lập tức.
- Ta biết rồi.
Lửa tình đã tắt, Minh Minh mặc lại y phục của mình, lệnh của cha anh không thể không nghe. Minh Minh quay lại mỉm cười với Huỳnh Hoa:
- Em mặc y phục vào đi, chúng ta về ra mắt cha, sẵn tiện thưa chuyện chúng mình. Biết đâu ông ấy đứng ra làm chủ, ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ cho chúng ta không chừng.
Huỳnh Hoa liếc xéo anh, nửa giận hờn nửa như trách móc “bắt người ta cởi trần rồi lại phải mặc vào”. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng mặc lại y phục vào người. Minh Minh đưa Huỳnh Hoa về ra mắt với Thanh Phong. Ông chỉ cười khi Minh Minh giới thiệu Huỳnh Hoa và xin được cưới cô làm vợ.
- Con muốn cưới cô nương này ta không ý kiến gì, con muốn làm gì thì tùy, ta tôn trọng tình cảm của con. Nhưng trước khi tổ chức hôn lễ, hoàn thành vài nhiệm vụ của ta giao cho đã.
Minh Minh đáp ngay:
- Vâng ạ.
Minh Minh nhận lệnh rời khỏi Tây Kim Sơn, Huỳnh Hoa bị bỏ lại bang doanh của Hắc Long một mình. Suốt mấy hôm liền anh không về thăm cô lấy một lần, Huỳnh Hoa ngồi trong phòng phát chán nên rảo chân đi dạo chung quanh. Thầm nghĩ "Minh Minh đi càng lâu càng tốt, đây sẽ là cơ hội để cho ta điều tra về tấm bản đồ."
Thân phận của Huỳnh Hoa bây giờ là “thiếu bang chủ phu nhân tương lai”, nên cô đi đến đâu cũng không ai dám ngăn. Nhưng dạo được một vòng, Huỳnh Hoa mới hốt hoảng nhận ra, nơi này có khá nhiều người từng quen biết với mình. Những người ấy từng là khách làng chơi ra vào Linh Lung Lầu ngày trước.
Nếu để những người ấy nhận ra cô, dù không bại lộ hành tung cũng sẽ làm Minh Minh tức giận, điều đó hoàn toàn không nên. Vì vậy từ hôm đó Huỳnh Hoa đi lại bắt đầu dè chừng, cố gắng tránh mặt những người quen, chỉ mong sao sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ba ngày, Huỳnh Hoa đã biết đâu là phòng riêng của Bang chủ Hắc Long, đâu là phòng riêng của hai phó bang chủ. Nhưng nói đúng hơn là toàn bộ căn cứ của Hắc Long bang Huỳnh Hoa đã thuộc như lòng bàn tay. Sau mấy lần lén quan sát kĩ Thanh Phong, Huỳnh Hoa nhận ra ông không phải tên sát thủ đã giết hại nghĩa phụ mình. Trên mu bàn tay của Thanh Phong không hề có hình săm mãng xà màu đỏ.
Vậy thì Thanh Phong và kẻ kia có quan hệ thế nào? Họ chắc chắn có quan hệ với nhau vì trước lúc chết Minh Tâm từng nói, Hắc Long bang này do kẻ sát hại ông tạo dựng nên. Một tuần trôi qua, Huỳnh Hoa vẫn không điều tra được tung tích tấm bản đồ. Trong Hắc Long bang không ai nhắc đến. Vì sao như thế?