Ra được bên ngoài, Nam Cung Vọng thay Hồ Kỳ dẫn đầu mọi người chạy đến một dốc núi, ông ta nói nơi đó có một căn nhà hoang có thể tạm thời lánh nạn.
Đi thêm được một lúc Hải Bằng mới kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải là hướng đi tới Tây Kim Sơn sao? Nơi đó chính là sào huyệt của Hắc Long bang. Lão Nam, ông muốn hại chết chúng ta sao?
Nam Cung Vọng, bình tĩnh nói:
- Đúng là hướng này dẫn tới Tây Kim Sơn. Nhưng người xưa có câu nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Nơi chúng ta sắp đến là căn nhà hoang nằm bên triền của Tây Kim Sơn. Tuy hoang phế nhưng vẫn còn một vài nơi có thể ở lại. Chỗ đó rất ít người lai vãng, nằm khuất sau một cánh rừng rậm rạp, lúc trước có một lần tôi vô tình đi lạc mới biết hóa ra ở đó cũng có nhà. Hồ đại nhân, người tin tưởng hạ quan không?
Nam Cung Vọng trước đây từng là sư gia của Hồ Kỳ khi ông còn làm quan. Sau sự cố Hồ Kỳ mang tội sát nhân ông cũng bị Bình An bắt lại. Nhưng cuối cùng ông và Hồ Kỳ được thả ra, Bình An lại thu nhận cả hai vào tổ chức ngầm của mình. Từ đó về sau Nam Cung Vọng lại tiếp tục đi theo Hồ Kỳ. Tuy nhiên ông thường xưng hô huynh đệ với Hồ Kỳ, chỉ khi nào ông thực sự nghiêm túc mới gọi Hồ Kỳ là đại nhân và xưng mình là hạ quan.
Hồ Kỳ nghe Nam Cung Vọng nói vậy cũng không cần suy nghĩ lâu đã lập tức quyết định:
- Được, chúng ta tới đó.
Khi đến nơi Hồ Kỳ mới quay lại hỏi Hải Bằng:
- Chúng ta còn lại bao nhiêu người?
Hải Bằng nói:
- Chạy đến được đây không tới năm mươi người.
Hồ Kỳ thở dài than:
- Hắc Long bang rõ ràng là binh hùng thế mạnh, không hiểu sao Minh nhi lại báo với ta chúng chỉ là một lũ ô hợp không đáng để ý. À đúng rồi, Minh Minh đâu, nãy giờ có ai trông thấy nó không?
Hải Bằng nói:
- Không thấy.
Hồ Kỳ quay lưng bước vào căn nhà hoang định xem xét, chân ông bất ngờ giẫm phải cái gì cứng cứng. Hồ Kỳ thấy lạ nên cúi xuống nhìn, hóa ra nó là một tấm biển, vì tò mò ông đưa tay nhặt nó lên. Sau khi phủi đi lớp bụi bám bên trên, dòng chữ trên tấm biển hiện ra khiến cho toàn thân Hồ Kỳ chấn động, ông lập tức buông rơi tấm biển. Hải Bằng thấy thế cũng giật mình:
- Đại ca sao vậy?
Hồ Kỳ khẽ lắc đầu.
Ba chữ trên tấm biển khiến Hồ Kỳ bất chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, cũng chính nơi này ông từng hạnh ngộ một người. Sau đó tuy phải chia xa nhưng ông đã để lại nơi này một giọt máu rơi.
Hải Bằng cúi xuống nhìn tấm biển, bên trên vỏn vẹn ba chữ "Tống Gia Trang".
Phải, nơi này chính là Tống gia trang. Chính nơi này Hồ Kỳ từng gặp một người con gái, người đó đã cứu ông trong cơn thập tử nhất sinh. Cũng chính nơi này ông được một bé gái gọi bằng cha. Mới đó mà đã qua hai mươi năm.
"Đây là định mệnh sao? Tất cả những lần ta sa cơ thất thế đều lạc bước tới đây. Nhật Lan, hiện giờ nàng đang ở đâu, đang còn sống hay đã chết? Ta thật có lỗi với nàng.”
Hồ Kỳ đứng thẩn thờ, mặc cho kí ức ngược thời gian trở về ngày đầu gặp gỡ người con gái ấy. Bất ngờ, Thập Toàn đến bên cất tiếng gọi, đánh thức giấc mơ về một thời quá khứ của ông:
- Cha. Mẹ gửi cho cha bức thư, nói là thư của người quen.
Hồ Kỳ quay lại nhận lấy lá thư.
- Còn mẹ con đâu?
- Con không biết.
Hồ Kỳ thở dài.
- Hy vọng là bà ấy và Minh nhi không lọt vào tay bọn Hắc Long.
Thập Toàn cười nói:
- Đại ca võ công cao vậy chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Hồ Kỳ không nói gì, mở bức thư ra xem. Thấy dòng chữ bên ngoài là của Kim Cúc, ông quay sang cười nói với Thập Toàn:
- Đây là thư của mẹ con mà! Thật tình… đã là vợ chồng với nhau hai mươi năm rồi, có chuyện sao không chịu nói thẳng với nhau mà phải viết thư không biết nữa.
Hồ Kỳ buông một lời trách yêu rồi mở thư ra đọc. Ngay sau đó ông lập tức cau mày. Càng đọc thư, gương mặt của Hồ Kỳ càng lúc càng tái nhợt đi, đôi tay ông không tự chủ mà run rẩy. Hải Bằng thấy vậy kinh ngạc bước nhanh lại:
- Đại ca sao vậy?
Hồ Kỳ buông rơi lá thư.
- Đây không thể nào là sự thật. Ta không tin.
Hải Bằng nhặt lá thư lên xem qua một lượt, cả ông cũng bàng hoàng đến ngẩn người.
Trong thư Kim Cúc kể lại mối tình đầu của mình: Trước khi về Hồ gia bà đã yêu và mang trong người cốt nhục của nhân tình tên Thanh Phong. Sau khi về Hồ gia bà đã trăm phương ngàn kế che giấu cái thai, sau đó đứa trẻ được hạ sinh, ngộ biến tùng quyền bà mượn họ Hồ để đặt tên cho con trai, đứa trẻ đó là Hồ Minh Minh. Hiện tại, bà và Minh Minh đã gặp lại Thanh Phong, ông chính là đương kim bang chủ của Hắc Long bang. Sau khi để Minh Minh nhận cha, bà và Thanh Phong đã trù tính kế hoạch khai chiến với Bình An vương phủ.
Hôn lễ của Phương Nhi và Minh Minh chỉ là một phần trong kế hoạch của Hắc Long bang. Bà chính là nội ứng, rượu do bà hạ độc. Cuộc đánh chiếm vương phủ lần này chính là lời tuyên chiến của Hắc Long với triều đình: Thời điểm thay ngôi đổi chủ đã tới rồi.
Câu kết trong bức thư của Kim Cúc càng khiến cho người trong cuộc đau lòng: Kim Cúc nói trái tim của bà trọn đời chỉ trao trọn cho Thanh Phong.
Cuối thư bà nói lời xin lỗi Hồ Kỳ.
Đọc xong bức thư, Hồ Kỳ thật sự bị sốc. Suốt hai mươi năm qua ông luôn ray rứt vì bản thân chung sống với bà mà lòng luôn nghĩ về người khác. Khi không còn ai bên mình, ông cố gắng quên đi quá khứ để một lòng một dạ thương yêu bà. Nhưng kết cuộc lại phũ phàng, ông không hề ngờ những ngày tháng bên ông, Kim Cúc cũng canh cánh một nỗi niềm không thể nói cùng ai. Đau đớn hơn, đứa con lớn Minh Minh vừa có hiếu có tài, bấy lâu ông cứ ngỡ đó là cốt nhục của mình, hết lòng tin tưởng, yêu thương. Khi vỡ lẽ ra, ông mới biết đứa trẻ bấy lâu mình nuôi dưỡng lại là giọt máu rơi của một người xa lạ. Đang có tất cả, vụt cái mất đi tất cả, trong khoảnh khắc Hồ Kỳ cảm thấy như mình vừa sa chân vào vực thẳm.
Trong ngày hôm đó, người đàn ông luôn luôn mạnh mẽ, quyết đoán trong mắt mọi người đã gục ngã! Hồ Kỳ hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại. Nhưng tỉnh lại rồi ông vẫn như người mất hồn, nội thương, ngoại thương, tâm bệnh chính thức quật ngã ông. Dù Tứ Bình tận tình cứu chữa nhưng cơ thể ông suy kiệt từng ngày. Mọi người sau đó cũng biết chuyện, tiếng nguyền rủa Kim Cúc bắt đầu râm ran. Thập Toàn chỉ biết lặng im, bỏ ngoài tai những lời khiếm nhã đối với mẹ mình, tận tình ở cạnh chăm sóc cho phụ thân. Chỉ sau vài hôm, tính mạng của Hồ Kỳ chỉ còn như ngọn đèn cạn dầu trước gió, khi mê khi tỉnh. Lúc tỉnh, ông luôn thở dài buồn bã.
Ngày thứ năm, Hồ Kỳ lần nữa tỉnh lại ông nói muốn gặp Hải Bằng. Tứ Bình vội vàng gọi Hải Bằng đến cho ông.
- Đại ca.
Hồ Kỳ thấp giọng:
- Thời gian còn lại của ta có lẽ không còn dài nữa.
Hải Bằng vội vàng nói:
- Đại ca nhất định sẽ khỏe lại mà, đừng bi quan như vậy.
Hồ Kỳ xua tay nói:
- Ta mất tất cả rồi, sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nuối tiếc lớn nhất của ta là để mất vương phủ, ta đã phụ lòng mong mỏi của vương gia.
Hồ Kỳ xong một câu dài thì ho khan mấy tiếng, chỉ bao nhiêu thôi ông đã mệt phờ người. Hải Bằng đỡ ông nằm xuống:
- Đại ca hãy nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Như vậy mới mau khỏe lại.
Hồ Kỳ nhẹ lắc đầu:
- Ta biết sức của mình mà. Hải Bằng, đây là lần cuối cùng ta cầu xin đệ, bằng bất cứ giá nào hãy thay ta lấy lại vương phủ, bảo vệ nó an toàn cho đến khi Vương gia quay trở lại…
- Đệ sẽ cố gắng. Nhưng người của chúng ta còn lại chẳng bao nhiêu, chúng ta hoàn toàn không có khả năng lấy lại vương phủ. Đệ đã gửi lời cầu viện bên trên, không biết viện quân khi nào sẽ tới nơi.
- Ừ. Viện quân của triều đình có đến cũng không nhanh được. Vương phủ ngày nào còn trong tay Hắc Long bang càng không tốt, ai biết chúng sẽ phá hoại bao nhiêu thứ bên trong đó. Chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng lấy lại vương phủ. Hải Bằng hãy nghĩ cách giúp ta.
Hải Bằng nói:
- Trong khi chờ đợi viện quân chúng ta có thể chiêu mộ nhân lực, những sĩ phu yêu nước chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng ta. Vả lại Hắc Long bây giờ đã gây thù kết oán nhiều nơi. Chúng ta có thể thừa cơ hội này kêu gọi mọi người liên kết cùng nhau chống lại Hắc Long bang.
Hồ Kỳ lắng nghe, ông nhẹ gật gật đầu.
- Ý tưởng của đệ cũng được. Nhưng những người được chiêu mộ cần phải biết võ công, số lượng phải đông. Khi tìm người cũng phải thận trọng, không thể để Hắc Long bang chú ý.
Hải Bằng lắc đầu:
- Chiêu mộ cùng lúc nhiều người, lại phải có võ công. Chuyện này không dễ.
Tứ Bình nghe vậy chợt nói:
- Nếu chiêu mộ hẳn con không chắc, nhưng tạm thời mượn người thì có thể.
Hải Bằng kinh nghi hỏi lại:
- Ý của cậu là?
- Có một tổ chức thỏa những điều kiện mà Hồ lão gia vừa nói. Lần trước con gặp Dương Long, cậu ta nói mình vừa làm quen được một vị phụ nhân, người này từng lãnh đạo một băng cướp. Hiện tại bà ta sáp nhập băng nhóm của mình vào một băng nhóm khác và giữ chức phó trại chủ. Bà ta từng đối đầu với Hắc Long bang, từng bị bắt đi, sau đó được Dương Long và trại chủ của bà ấy cứu thoát. Có thể nói là đôi bên đã có chút giao tình, nếu chúng ta đến thuyết phục để mượn người chống lại Hắc Long bang, vị phụ nhân đó rất có thể sẽ nhận lời.
Hồ Kỳ vội hỏi:
- Người đó hiện giờ đang ở đâu?
- Việt Xuân Yên.
Hải Bằng và Hồ Kỳ ngơ ngác:
- Việt Xuân Yên là ở đâu?
Tứ Bình cười:
- Đó là tên một quán trọ mới mở, nằm trên Đông Lộ, cách đây cũng không xa lắm.
Hải Bằng mỉm cười:
- Vậy là chúng ta đã có cơ hội rồi, đại ca thấy sao?
Hồ Kỳ gật đầu.
- Tứ Bình, cậu thay ta đi mượn người. Nếu vị phụ nhân đó có bất kỳ yêu cầu gì, cậu hãy mời người đó đến đây cho ta gặp mặt.
Tứ Bình cung kính nhận lệnh.
- Con sẽ lập tức đi ngay.
Tứ Bình rời khỏi căn nhà hoang lập tức đi tìm Dương Long. Anh kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Dương Long nghe, cả ý định mượn người của Hắc Phong trại. Dương Long nghe xong thì dẫn Tứ Bình đến gặp Nhật Lan. Tứ Bình nói lại lần nữa ý định của Hồ Kỳ.
Huỳnh Hoa bên cạnh nghe xong cũng ngẩn người. Tuy lờ mờ đoán được Minh Minh có liên quan Hắc Long bang nhưng cô không ngờ anh ta lại là con trai của Thanh Phong. Cô càng không ngờ người vợ chính danh của Hồ Kỳ lúc ra đi lại phủi sạch nghĩa tình như vậy.
Nhật Lan nghe xong thì nói:
- Chuyện này có nguy hiểm ta không thể một mình quyết định. Cậu trở về lo cho vị Hồ lão gia đó trước đi, ta đi tìm trại chủ thương lượng một chút. Sáng mai cậu hãy quay lại đây, ta sẽ trả lời cậu.
Tứ Bình gật đầu:
- Đa tạ đại thẩm.
Dưới ánh nến lập lòe, Nhật Lan, Đại Hắc và Nam Hoa ngồi đối mặt nhau. Nhật Lan nói lại ý định mượn người của Hồ Kỳ. Đại Hắc nghe xong thì quay nhìn trại chủ Nam Hoa của mình.
Huỳnh Hoa trong lớp nam trang nhíu mày suy nghĩ. Lúc lâu sau cô mới nói:
- Trước đây cậu từng nói với ta cậu muốn giải tán băng nhóm của mình nhưng mọi người không có nơi để đi nên không đồng ý đúng không?
Đại Hắc gật đầu:
- Đây có thể là thời cơ để cậu giải tán Hắc Phong.
- Ý của đại ca là...
- Cho tất cả bọn họ quy thuận dưới trướng của Hồ Kỳ. Danh chính ngôn thuận sống dưới ánh sáng.
Nhật Lan nói:
- Hồ Kỳ chỉ mượn người.
Huỳnh Hoa nói:
- Bởi vậy cho nên điều kiện tiên quyết là Hồ Kỳ phải thu nhận toàn bộ thành viên Hắc Phong trại, cho họ hộ tịch binh sĩ, hưởng bổng lộc triều đình. Nếu ông ta không nhận, không cho mượn người. Dù chúng ta là cướp, dù có thù Hắc Long bang, một khi chiến đối chiến nhất định có thương vong, người của chúng ta không thể chết vô nghĩa được. Cảnh phu nhân, bà có ý kiến gì không?
- Không, nhưng tôi sẽ không đi cùng mọi người, tôi muốn ở lại Việt Xuân Yên với nghĩa nữ.
Nam Hoa gật đầu.
- Còn Đại Hắc?
- Tôi không có ý kiến. Cũng không muốn làm quân nhân, tôi cũng muốn ở lại Việt Xuân Yên.
Nam Hoa nói:
- Trước đây ta cũng có nói rồi, ta chỉ tạm thời làm trại chủ một thời gian. Ngày mai nếu có thể thỏa thuận với Hồ Kỳ ta sẽ rời khỏi đây. Cảnh phu nhân, ngày mai hãy đích thân đến gặp Hồ Kỳ một chuyến để đặt điều kiện với ông ta.
Nhật Lan gật đầu.
- Được.
Nhật Lan đi rồi Huỳnh Hoa quay sang Đại Hắc hỏi:
- Vì sao không đến đó, ta có thể nói với Hồ Kỳ cất nhắc cho cậu một chức thống lĩnh.
- Đệ không cần. Đệ chỉ muốn bám váy tỷ.
Huỳnh Hoa quay ngoắt lại nhìn Đại Hắc. Đại Hắc bật cười vội vã chuồn đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tứ Bình đã xuất hiện trước cửa quán trọ Việt Xuân Yên. Nhật Lan yêu cầu anh đưa mình đến gặp Hồ Kỳ, Tứ Bình lập tức đồng ý. Anh vội vàng đưa Nhật Lan đến căn nhà hoang, nơi Hồ Kỳ ẩn náu. Đến trước cửa nhà, Nhật Lan dừng lại một lúc mới theo Tứ Bình đi vào bên trong.
Hải Bằng là người đầu tiên ra tiếp đón, vừa gặp Nhật Lan ông lập tức sững người. Nhật Lan kinh nghi nhìn Hải Bằng hỏi:
- Vị đại ca này là Hồ Kỳ sao?
Hải Bằng hoàn hồn đáp:
- Không phải. Đại ca tôi ở bên trong, mời theo tôi.
Hải Bằng đưa Nhật Lan đi sâu bên trong căn nhà, Tứ Bình cũng đi theo. Nơi Hồ Kỳ dưỡng bệnh là căn phòng còn kín đáo duy nhất trong nhà. Khi Nhật Lan vào bà tần ngần đứng lặng nhìn quanh, những ký ức kinh hoàng ùa về như thác lũ. Hải Bằng đến bên giường đỡ Hồ Kỳ dậy.
- Đại ca, phó trại chủ Hắc Phong trại đến rồi.
Hồ Kỳ ngồi dậy đưa mắt nhìn, khi chạm vào ánh mắt Nhật Lan ông lập tức sững sờ. Hải Bằng nói khẽ vào tai Hồ Kỳ:
- Người này tuy rất giống nhưng không phải Hạnh Nguyên tẩu tử đâu đại ca.
Hồ Kỳ nở nụ cười vui vẻ:
- Ta đương nhiên biết.
Ngay sau đó, Hồ Kỳ run giọng gọi:
- Nhật Lan, là nàng sao?
Nhật Lan ứa lệ, gật đầu.
- Ông có phải là Hồ Nam không?
- Phải, là tôi!
Hồ Kỳ vừa nói vừa vịn vào Hải Bằng để đứng dậy. Cùng lúc, Nhật Lan cũng sải bước nhanh lại, bà lao vào lòng của Hồ Kỳ. Cả hai người ôm chầm lấy nhau.
Hải Bằng và Tứ Bình lập tức ngẩn tò te. Mãi lúc sau Hồ Kỳ và Nhật Lan mới buông nhau ra. Sau đó, Hồ Kỳ và Nhật Lan thay phiên nhau kể cho mọi người nghe chuyện cũ. Nghe xong, Hải Bằng và Tứ Bình lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi biết được Hồ Kỳ và Nhật Lan là người quen cũ, Hải Bằng và Tứ Bình lặng lẽ rời đi cho hai người từ từ tâm sự. Hồ Kỳ ân cần han hỏi Nhật Lan hai mươi năm qua sống thế nào, bà kể tóm tắt cho ông nghe. Sau đó Hồ Kỳ kể sơ lược chuyện của mình. Ông không cho Nhật Lan gọi mình là Hồ Nam, ông không giải thích rõ ràng lý do, chỉ nói cái tên Hồ Nam đó đã chết rồi.
Vì là chỗ quen biết nên mọi thứ càng dễ nói hơn. Nhật Lan vừa đưa ra đề nghị, Hồ Kỳ lập tức đáp ứng. Cũng trong ngày hôm ấy, Lệ Thanh chính thức biến mất, trên đời này chỉ còn lại một người phụ nữ tên gọi Nhật Lan, bà là thê tử của Hồ Kỳ. Dẫu biết, ai cũng từng có cuộc sống riêng, nhưng hiện tại đều đổ vỡ cả rồi. Hồ Kỳ cuối cùng cũng có thể chính thức ngỏ lời với Nhật Lan, bà không hề do dự lập tức đồng ý, cả hai người nối lại tình xưa.
Sức mạnh tình yêu là liều thuốc nhiệm màu lần nữa vực dậy Hồ Kỳ từ cõi chết! Từ khi gặp lại Nhật Lan, Hồ Kỳ dần dần có lại sinh khí. Hơn mười ngày sau, Hồ Kỳ lành bệnh, ông chính thức tuyên bố với mọi người Nhật Lan là vợ của ông. Mọi người ai nấy đều há mồm kinh ngạc.
Sau khi Hồ Kỳ quyết định được ngày tấn công vào Bình An vương phủ, Nhật Lan trở về Hắc Phong trại thay mặt trại chủ tuyên bố giải tán băng nhóm. Bất kỳ ai có ý muốn làm binh sĩ, hưởng bổng lộc triều đình thì theo bà đến Bình An vương phủ để hội họp với Hồ Kỳ. Những người không muốn làm lính có thể rời đi. Nhưng tựu chung ngoài ba vị đầu lĩnh tất cả đều chấp nhận làm binh sĩ.
Khi nhìn thấy đội quân Nhật Lan đưa đến, ánh mắt ai nấy đều rực lửa căm hờn bọn người Hắc Long bang, Hồ Kỳ rất hài lòng. Nhật Lan bàn giao danh sách tân binh cho Hồ Kỳ, Hắc Phong trại kể từ ngày hôm đó đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Ngay sau đó, Hồ Kỳ quyết định ra lệnh tấn công vào Bình An vương phủ. Điều Hồ Kỳ không ngờ đến nhất là khi vào bên trong vương phủ rồi ông chẳng thấy bóng dáng tên Hắc Long bang nào. Ngoài những lá cờ màu đen bay rợp trời bên ngoài ra, bên trong chỉ còn lại những xác người thối rữa. Là những thủ hạ của Hồ Kỳ chết trong trận chiến trước đó. Phòng ốc, cửa nẻo bị đập phá tan tành, kho lương trống hoác. Có lẽ Hắc Long bang sau khi chiếm được vương phủ đã ra tay đập phá sau đó thì rời đi.
Hồ Kỳ ra lệnh cho thủ hạ thu dọn những thi thể. Còn mình thì đứng nhìn quang cảnh điêu tàn bất giác đưa tay xoa trán.
- Như thế này thì làm sao ăn nói với Vương gia khi ông ấy trở lại đây?
Hải Bằng đến cạnh Hồ Kỳ lo lắng hỏi:
- Đại ca, chúng ta tính sao bây giờ? Ngân khố cũng bị vét sạch. Lần này chúng ta nhận vào hơn năm trăm người, lương thảo không có, làm sao để nuôi quân đây?
Hồ Kỳ nói:
- Lập tức chia người đến mấy khu vực của vương phủ quản lý để thu thuế.
Hải Bằng nói:
- Vẫn không đủ để năm trăm người ăn trong thời gian dài đâu. Còn nữa, lương thực cho mấy ngày sắp tới, chi phí sửa chữa lại phòng ốc của vương phủ.
Tứ Bình đứng cạnh nghe vậy cũng ra ý kiến:
- Đội quân mới thu nhận của chúng ta trước kia là cướp, sao chúng ta không ra lệnh cho bọn họ lo phần ngân lượng và lương thực.
Hồ Kỳ lập tức nổi giận:
- Không được, chúng ta không thể làm chuyện vô sỉ như vậy. Theo luật của Đại Quyển, binh sĩ được quyền hưởng lương bổng của vua và chiến đấu bảo vệ đất nước. Ai đời lại ra lệnh cho quân sĩ cướp bóc nuôi thân như vậy? Dù chúng ta chỉ là phần nhỏ vẫn phải làm theo luật. Chuyện này lọt tai hoàng thượng, chúng ta làm sao gánh nổi.
Hải Bằng lo lắng nhìn Hồ Kỳ:
- Nhưng cầu viện lương hay thu thuế đều tốn thời gian. Khẩu phần cho bọn họ trong hôm nay và ngày mai đại ca tính sao?
Hồ Kỳ cảm thấy thật đau đầu. Nhật Lan nãy giờ cũng đi bên cạnh nghe vậy thì nói:
- Nếu chỉ lo phần lương thực trong vài ngày có lẽ tôi có thể giúp ông.
Hồ Kỳ nghe vậy thì vui mừng hỏi:
- Ý của phu nhân là?
Nhật Lan cười nói:
- Hiện nay tôi là người giữ sổ sách của quán trọ Việt Xuân Yên, theo sổ sách của quán trọ mấy tháng vừa rồi, có thể duy trì cho năm trăm người ăn trong vài ngày. Nhưng chủ quán là nghĩa nữ của tôi. Ông hãy đích thân đến đó nói với con bé một tiếng, nếu nó không đồng ý tôi sẽ nói giúp.
Hải Bằng sợ Hồ Kỳ lại phản đối nên vội nói chen vào:
- Nếu được vậy thì tốt quá. Đại ca, chúng ta đang trong tình thế gian nan, đại tẩu đã nói như vậy chúng ta hãy đến đó nhờ Huỳnh Hoa cô nương giúp đỡ một thời gian. Sau khi mọi chuyện ổn định lại chúng ta sẽ hoàn trả ngân lượng lại cho cô ấy.
Hồ Kỳ nghe vậy thì gật đầu:
- Được. Ta sẽ cùng phu nhân đến đó.
Ngay sau đó, Hồ Kỳ đích thân đến Việt Xuân Yên. Hải Bằng ở lại vương phủ để giám sát binh lính. Chỉ có Tứ Bình lo sức khỏe của Hồ Kỳ chưa ổn định nên đi theo.
Đến nơi, Tứ Bình thay Hồ Kỳ trình bày toàn bộ câu chuyện cho Huỳnh Hoa hiểu. Sau đó, đích thân Hồ Kỳ mở lời hỏi mượn ngân lượng của quán trọ để nuôi quân, Huỳnh Hoa nghe xong lập tức rớt cằm.
"Năm trăm người không có thức ăn, vương phủ không chi phí để sửa chữa."
Nói bằng miệng thì nghe dễ, nếu quy ra bạc trắng thì lãi suất của mười tám cái quán trọ cũng không đủ nuôi năm trăm cái miệng ăn. Huỳnh Hoa nghe xong vô thức đưa tay sờ cánh tay trái của mình, nơi đó có thanh chủy thủ bằng vàng, trước khi đi Bình An đã giao nó cho cô.
Ngày đó không rõ ông có biết trước, sau khi mình rời đi vương phủ sẽ rơi vào bước đường này hay không mà lại giao cho cô thanh chủy thủ này. Ngày đó ông còn tiết lộ cho cô biết thêm một bí mật: Ngân khố chính thức của Vương phủ không nằm bên trong Vương phủ, nó nằm ngoài thị trấn do một lão quan tiếp quản, bất kỳ ai muốn rút ngân khố đều phải đem chìa khóa đến, chìa khóa chính là thanh chủy thủ của Bình An.
Tất cả mọi người đợi mãi vẫn không nghe được câu trả lời của Huỳnh Hoa thì đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc, Nhật Lan không nhịn được cất tiếng:
- Hoa nhi.
Huỳnh Hoa giật mình nhìn lại. Thực ra cô đang phân vân có nên đưa Hồ Kỳ đến nhận ngân khố hay không. Nếu đưa ông đến thân phận của cô sẽ bại lộ, còn nếu không đưa ông đến cô phải trợ giúp bằng cách nào để không bị nghi ngờ. Cuối cùng Huỳnh Hoa quyết định im lặng, một khi thân phận của cô lộ ra ánh sáng, những người thân của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô không muốn mạo hiểm như vậy.
- Được. Quán trọ Việt Xuân Yên sẽ hỗ trợ Bình An vương phủ một tháng. Khoản đầu tiên sẽ đưa trong hôm nay. Nhưng tôi có một điều kiện.
- Cô nương cứ nói điều kiện của mình.
Huỳnh Hoa đứng lên đi ra cửa gọi to:
- Dương Long, vào đây một chút.
Dương Long chạy vào đứng cạnh Huỳnh Hoa, Hồ Kỳ khẽ nhíu mày.
- Cô nương muốn ta xử lý cậu ấy sao?
Huỳnh Hoa gật đầu.
- Ừm.
- Cô nương muốn ta xử lý cậu ta thế nào?
- Nếu tôi nói tôi muốn ông lập tức giết chết anh ta, ông sẽ xuống tay sao?
Nghe xong câu nói của Huỳnh Hoa, Tứ Bình và Nhật Lan cùng lúc nhíu mày. Hồ Kỳ lắc đầu:
- Dùng mạng người để đổi cái ăn cho nhiều người hơn nữa ta cũng không đổi.
Huỳnh Hoa liếc nhìn Dương Long, Dương Long vuốt vuốt mũi nói:
- Cô thắng.
Lần này tới lượt Hồ Kỳ, Tứ Bình và Nhật Lan nghệch mặt. Nhưng Huỳnh Hoa không hề có ý định giải thích, cô quay sang nhìn Hồ Kỳ, nghiêm túc nói:
- Giao thuốc giải độc của Dương Long cho tôi.
Hồ Kỳ hơi ngẩn người một lúc mới gật đầu, sau đó ông nhìn sang Tứ Bình nói:
- Tứ Bình, đưa thuốc giải của Dương Long cho cô ấy.
Tứ Bình thoáng chần chừ, nhưng rốt lại vẫn lấy lọ thuốc trong người đặt trước mặt Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa không nhận lấy lọ thuốc mà đứng lên, nói:
- Hồ lão gia, mời theo tôi. Mẹ, viết giấy nợ giúp con.
Đợi Huỳnh Hoa, Hồ Kỳ và Nhật Lan đi rồi, Tứ Bình cầm lọ thuốc giải lên đưa cho Dương Long.
- Tôi cũng vì bất đắc dĩ mới phải nói như vậy. Đó là lệnh của Hồ lão gia.
Dương Long nhận lọ thuốc, gật đầu.
- Ừ.
Tứ Bình không nén được tò mò hỏi:
- Qua mấy tháng mối quan hệ của cậu và Huỳnh Hoa hình như tốt hơn rồi phải không? Hai người còn chơi trò cá cược gì đó với nhau nữa hả, nói tôi nghe xem, cậu cược cái gì mà thua vậy?
Dương Long ngồi xuống ghế, xoay xoay lọ thuốc trong tay nói:
- Mấy hôm trước có lần tôi uống rượu với Huỳnh Hoa, không biết lúc đó tôi lên cơn cái gì đem ngọc bội gia truyền đưa cho cô ta. Sau khi tỉnh rượu, tôi đòi lại, cô ấy không chịu trả. Cô ấy bắt tôi phải nhớ cho bằng được lý do vì sao tôi đưa ngọc bội cho cô ấy, cô ấy mới chịu trả lại.
- Sau đó có nhớ ra vì sao đưa đồ cho người ta chưa?
- Vẫn không nhớ được! Bởi vậy, tôi tìm cách khác để lấy lại. Sau khi cò kè tôi và cô ấy quyết định đánh cược. Chỉ cần tôi thắng cô ấy trả ngọc bội cho tôi.
- Cậu và cô ấy cược gì?
- Cô ấy thường xuyên nghe tôi than thở sắp chết tới nơi, có lần cô ấy bực bội nói không tin Hồ lão gia thật sự ra tay lấy mạng tôi. Cô ấy nói Hồ lão gia và nghĩa phụ bỏ công nuôi tôi mấy chục năm sẽ không vì chuyện của cô ấy mà tuyệt tình. Tôi cãi lại, Hồ lão gia đã hạ độc trong trà còn hạn cho tôi một trăm ngày, cái đó không là tuyệt tình thì là gì.
- Vậy là hai người đánh cược với nhau à?
- Ừ. Sau đó cô ấy còn nói, có khả năng độc tôi trúng không phải độc thất truyền gì đó, mà là do cậu đưa cho Hồ Kỳ.
Tứ Bình hơi ngẩn người một lúc, chống chế nói:
- Cũng có thể lão gia tin tưởng tôi nên giao thuốc giải cho tôi giữ.
Dương Long lại tiếp:
- Huỳnh Hoa còn nói, nếu cậu là người đưa thuốc giải, thuốc này tôi có thể không uống vì cơ bản tôi không bị trúng độc.
Tứ Bình nghe xong lập tức lảo đảo:
- Đợi một chút. Cậu chắc chắn những gì tôi vừa nghe được chính miệng Huỳnh Hoa nói? Từ khi nào cô ngốc đó không còn ngốc nữa?
Dương Long đưa lọ thuốc ra trước mặt Tứ Bình hỏi:
- Cái này tôi có cần thiết phải uống không?
Tứ Bình thò tay chộp lấy lọ thuốc, uất ức nói:
- Không cần uống, cái này chỉ là thuốc trị cảm sốt thông thường thôi. Độc trong trà hôm đó sau một tuần đã hết tác dụng rồi.