Huỳnh Hoa khẽ thở hắt ra một tiếng, y cũng là một số phận không may của cuộc đời. Nỗi đau của y cô từng trải nên thấu hiểu, hóa ra nó chính là nỗi ưu thương trong ánh mắt của y. Nói ra được tất cả những điều ấy, Đại Hắc như trút được gánh nặng trong lòng, y gục đầu xuống chiếc bàn, nhanh chóng thở đều đều, có lẽ y đã chìm sâu vào giấc ngủ bình yên. Huỳnh Hoa lặng lẽ nhìn y, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm và buồn bã.
Huyết Tử tàn sát một băng cướp không đầy một canh giờ, Huỳnh Hoa là thủ lĩnh Hắc Phong trại, hai người vốn là một, tất cả đổi thay nhanh như một cái lật tay, sự đời là thế mấy ai lường trước được nó đổi thay nhanh đến độ nào…
Huỳnh Hoa làm thủ lĩnh không được bao lâu đã nhanh chóng được bọn lâu la tặng cho cái danh “nữ thủ lĩnh chịu chơi” vì ngoại trừ những quy tắc khắt khe khi hạ sơn như: không được chọc ghẹo gái nhà lành, không được cướp của người già, không được giết người,… những điều còn lại cô rất phóng khoáng. Từ ngày có sự góp sức của Huỳnh Hoa, Hắc Phong trại nhanh chóng vang danh thiên hạ “cướp trăm lần không bại một, nhanh gọn không hề có máu đổ đầu rơi”. Những tiêu sư ban đầu còn mon men băng qua Nam Sơn trấn nhưng giờ để đảm bảo an toàn tất cả đều tránh rất xa, chấp nhận đi đường vòng mà không dám oán thán điều gì.
Trong trại trên dưới một lòng, ai cũng đều nể phục Huỳnh Hoa, cô chính là nữ nhân duy nhất trong trại lại có tài. Nhiều chàng trai trẻ trung yêu thầm nhưng không dám thổ lộ vì sợ ăn đòn. Ghen thầm nhưng không dám kêu, vì luật của Huỳnh Hoa đặt ra rất nghiêm: cãi nhau ăn đòn, đánh nhau cũng ăn đòn.
Ngày tháng cứ thế dần trôi.
Trời cuối xuân.
Những cơn mưa mùa hạ năm nay đến sớm, chúng cứ chợt đến chợt đi tưới mát cho cành lá. Đã hai hôm Hắc Phong trại cướp được hai chuyến tiêu kha khá, hôm nay mọi người không cần làm việc nữa. Tất cả tập trung lại mở tiệc ăn mừng...
Tiệc rượu tàn, mọi người say khướt bình yên chìm vào giấc ngủ. Huỳnh Hoa lặng lẽ ngồi bắt chéo chân trên một chiếc bàn, tiếp tục uống thêm mấy vò rượu nữa. Sau lưng cô bất chợt có tiếng bước chân. Huỳnh Hoa biết là ai đến nên cất giọng:
- Sao còn chưa ngủ?
Từ trong bóng tối, một người bước ra, chính là Đại Hắc. Dáng đi của y có chút chông chênh vì men rượu. Y bước lại cạnh Hoa:
- Tỷ cũng chưa ngủ.
- Những lúc uống rượu thế này ta lại nhớ những chuyện trước kia, nên không ngủ được, còn cậu sao giờ này vẫn chưa chịu ngủ?
- Đệ có chuyện muốn nói với tỷ.
- Chuyện gì?
Trăng hạ tuần chênh chếch rọi vào căn nhà tranh, bóng hai người mờ ảo in lên tấm vách.
- Đệ muốn cưới tỷ.
Huỳnh Hoa hơi nhướn mày, vẻ mặt thờ ơ. Đại Hắc nhìn cô có chút khó hiểu hỏi.
- Tỷ sẽ bằng lòng chứ?
Huỳnh Hoa khe khẽ thở dài, lắc đầu.
- Tấm lòng của cậu ta hiểu nhưng không thể nhận vì trái tim ta từ lâu đã bị kẻ khác đánh cắp rồi.
- Đại tỷ.
- Xin lỗi, có lẽ ta đã làm cho cậu thất vọng.
- Đúng vậy, thật thất vọng, nhưng ít ra đệ đã nói lên được lòng mình.
Y bật cười, trong nụ cười y vẫn cứ phảng phất nét bi thương như bao lần trước, hễ uống say là y lại như vậy. Huỳnh Hoa im lặng. Gió cứ thổi vào vách lá nghe xào xạc. Lúc lâu sau, Huỳnh Hoa khẽ giọng:
- Ngày mai ta sẽ đi.
- Tỷ đi đâu?
- Lại đi tìm con người đó.
- Kẻ đánh cắp trái tim của tỷ ấy à?
- Ừm.
- Sao phải là ngày mai?
- Vì đêm nay cậu vô tình nhắc cho ta nhớ về con người ấy. Ta không thể không đi tìm.
- Tỷ đi rồi ai sẽ lãnh đạo bọn đệ đây?
- Cậu sẽ là thủ lĩnh. Tất cả sẽ trở lại như trước kia, như khi ta chưa gặp mọi người.
- Tỷ đi rồi, mọi người sẽ rất nhớ tỷ.
- Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Đại Hắc thở dài. Huỳnh Hoa chép miệng:
- Khuya rồi… vào ngủ.
Huỳnh Hoa đứng dậy bỏ đi. Đại Hắc đứng yên tại chỗ, y với tay lấy vò rượu Huỳnh Hoa uống còn dang dở ngửa cổ tu ừng ực. Nốc chán y vung tay ném vò rượu đi, vò rượu rơi xuống đất đánh choang một tiếng, vỡ tan tành.
Rời khỏi Hắc Phong trại, Huỳnh Hoa không vào Nam Sơn Trấn mà cho ngựa rẽ sang phía đông. Vậy là cô lại tiếp tục đi trên con đường phiêu bạt của mình, không biết điểm dừng, cũng không cần định hướng. Hạ đã sang, đất trời oi bức, giữa trưa những cơn mưa hè vẫn cứ chợt đến rồi đi.
Một ngày, trời kéo mây đen như sắp đổ mưa, Huỳnh Hoa ghìm cương con hắc mã dừng lại bên quán lá.
- Tiểu nhị, mang cho ta vò rượu.
- Vâng.
Một lão hành khất từ đâu mon men bước đến cười hềnh hệch.
- Tiểu cô nương cũng thích uống rượu sao? Ta cũng thích nhưng không có tiền…
Huỳnh Hoa mỉm cười với ông rồi cao giọng gọi tiểu nhị:
- Tiểu nhị, mang thêm cho ta ba vò rượu nữa.
- Vâng, có ngay.
Huỳnh Hoa quay lại cười với lão hành khất.
- Lão ngồi đi, không tiền thì ta đãi.
- Đa tạ tiểu cô nương.
Không chờ Huỳnh Hoa nói thêm gì, lão ngồi ngay xuống ghế. Tiểu nhị vừa mang rượu ra lão vội ôm ngay một vò, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch. Ngừng lại một lúc để thở xong lão lại bưng vò thứ hai tu ừng ực, Huỳnh Hoa chỉ còn biết ngồi nhìn. Khi lão uống sạch vò thứ ba, mới tặc lưỡi khen:
- Lâu rồi ta không uống rượu, giờ uống lại thật ngon…
Lão cười khà khà, Huỳnh Hoa vẫn còn nhìn lão. Đến lúc này lão mới nhìn trả lại ánh mắt của cô gái đối diện mình. Lão cười hềnh hệch, cất tiếng hỏi:
- Cô nương có tin vào số mệnh hay không?
Lão hỏi một câu không ăn nhập vào đâu làm Huỳnh Hoa ngơ ngác.
- Vì sao lão lại hỏi ta như vậy?
Lão hành khất vẫn cười sảng khoái, nói:
- Người ta thường nói, khi sinh ra mỗi con người đều có riêng cho mình một số mệnh. Số mệnh là thứ được tạo nên bởi một kẻ vô hình nào đó áp đặt lên chúng ta, mọi người thường gọi kẻ đó là đấng "Tạo Hóa"! Cô nương có tin điều đó hay không?
- Tin thì sao? Không tin thì sao? Lão hỏi vậy là có ý gì?
- Cô nương là một cô gái tốt, lão chỉ mới than một tiếng đã đãi ta ba vò rượu. Ta muốn cho cô nương một vài lời khuyên nhưng ta muốn biết cô nương có tin vào số mệnh hay không, nếu không tin thì những điều ta nói sẽ trở thành vô nghĩa.
- Lão muốn khuyên ta điều gì?
Lão không trả lời mà lại nói:
- Cô nương đang trên đường tìm người tình và cha mẹ của mình có đúng không?
Huỳnh Hoa hơi kinh ngạc:
- Vì sao ông biết chuyện của tôi, ông là ai?
- Ta chỉ là một lão hành khất, rày đây mai đó xin ăn mà thôi, ta với cô nương không liên quan gì nhau cả. Nhưng ta có một cái tài, nhìn thấy được tương lai của tất cả những người từng nói chuyện với ta.
- Thấy được tương lai? Như những lão hành nghề bói toán ấy à?
- Ta khác chúng, chúng chỉ đoán mò theo tên tuổi, còn ta thì thấy rất rõ…
- Rõ… rõ như thế nào?
- Hãy trả lời ta, cô nương có tin vào số mệnh hay không?
- Tin.
- Ta sẽ cho cô nương biết được tương lai của mình. Như thế nào?
Huỳnh Hoa gật đầu hỏi lại:
- Bọn họ còn sống hay không?
- Đương nhiên. Sẽ có ngày cô nương gặp lại song thân!
Huỳnh Hoa thoáng vui:
- Thật không?
- Cô nương sẽ gặp phụ thân trước và gặp mẫu thân sau.
- Ông đã biết điều đó, vậy có thể nói cho tôi biết hiện giờ họ ở đâu không?
- Ta không biết, ta chưa từng gặp qua bọn họ nên không thể gắn kết chính xác số mệnh của cô vào bọn họ để tìm ra vị trí từng người. Còn người thanh niên cô đang dốc lòng tìm kiếm, một lòng một dạ yêu thương kia...
Ông chợt dừng một chút, Huỳnh Hoa tò mò hỏi:
- Ông biết anh ta sao?
- Ta không biết hắn, nhưng ta biết cô nương và hắn không hề có duyên nợ với nhau…
- Vậy có nghĩa là tôi không còn được gặp anh ấy lần nào nữa sao?
- Không, hai người sẽ còn gặp lại.
- Bao giờ tôi có thể gặp lại anh ấy?
- Ta không biết. Ta chỉ biết nhân duyên của cô được gắn kết cùng người khác.
- Người đó là ai, hiện ở đâu?
- Ta chưa gặp người đó nên cũng không biết hắn đang ở đâu. Tuy ta không biết hiện giờ kẻ đó ở đâu, nhưng ta biết chỉ khi nào cô nương dừng bước phiêu lưu, cô nương và người đó mới có thể gặp nhau.
- Dừng bước phiêu lưu?
- Cô nương tuy quyết đoán nhưng dễ động lòng, tâm không kiên định, đó chính là yếu điểm của cô nương. Giang hồ lại là nơi chao đảo từng phút từng giây, dù cô nương có tìm mãi cũng không tìm được chốn nương thân. Ngày cô nương sinh ra, có phải đất trời đã nổi cơn giông tố bão bùng? Đó cũng chính là số mệnh của cô nương.
Huỳnh Hoa im lặng, đôi mắt suy tư, lão hành khất tiếp:
- Ngày cô nương quyết tâm dừng bước ngao du, cô nương sẽ gặp một người, là khởi nguồn cho cô nương tìm đến đích.
- Đến đích?! Đích đến là gì? Tình duyên thật sự của tôi sao?
- Phải, nhưng mối lương duyên của hai người gặp vô vàn điều trắc trở, cô nương phải vững lòng, dù có sóng gió phong ba cũng phải vượt qua cho kì được, rồi sẽ có ngày hai người được sống hạnh phúc bên nhau. Nếu cô nương không giữ cho tâm kiên định, đến cuối cùng cô nương sẽ phải trắng tay, không người yêu, không bè bạn...
- Tâm kiên định ư?
- Lão chỉ có thể cho cô nương biết bấy nhiêu thôi, đó là tất cả những gì ta biết được, xem như trả ơn cô nương đãi ta ba vò rượu. Đến lúc ta phải đi rồi.
Lão vừa nói vừa đứng lên rời đi. Huỳnh Hoa ngẩn người nhìn theo, ra đến cửa lão chợt ngoảnh lại cười với cô một cái rồi mới quay lưng đi thẳng. Thoạt trông thì giống như lão bước từng bước chậm rãi, nhưng chưa đầy mươi bước bóng dáng lão ta đã khuất sau lùm cây ở phía cuối đường.
Huỳnh Hoa nhíu mày thầm tự hỏi.
"Lão thật ra là ai, nói với ta những điều đó để làm gì? Dừng lại, ta còn có thể dừng lại được hay sao, máu đã nhuộm tay, lệ cũng cạn rồi..."
Hai ngày đã trôi qua sau khi gặp người hành khất lạ, trong lòng Huỳnh Hoa cứ chập chờn những ý nghĩ lạ kì, một giấc mơ về một cuộc sống ấm êm bình dị: cô không còn lang bạt khắp nơi, được chung sống với mẹ cha dưới một mái nhà; có được một người chồng, sinh cho anh những đứa con, anh yêu cô và lũ trẻ, anh có là Kiệt hay không dường như đã không còn quan trọng nữa...
“Dừng lại ư!? Nếu muốn có được cuộc sống bình yên ta phải dừng lại hay sao? Cũng tốt, không đa đoan thế sự... Phải, ta cũng chán ngán lắm rồi cuộc sống cứ chém chém đâm đâm như những tháng ngày qua...”
Lòng muốn dừng lại nhưng đôi chân cứ bước. Hạ cứ trút mưa cho ướt đẫm nhân gian. Chỉ mươi hôm nữa Huỳnh Hoa bước qua rồi tuổi hai mươi, cũng ngần ấy thời gian cô chưa nếm được niềm hạnh phúc nào trọn vẹn, chỉ toàn chứng kiến máu, lệ lẫn chia ly.
Một sáng tinh sương, Huỳnh Hoa đang cho ngựa đi thong thả trên con đường mòn rời khỏi thị trấn cô vừa nghỉ tạm đêm qua. Bỗng, có tiếng vó ngựa dập dồn, mỗi lúc một gần. Huỳnh Hoa nghiêng tai lắng nghe, âm thanh phát ra từ phía trước. Chỉ thoáng chốc, từ hướng đối diện, xuất hiện năm người mặc thường phục đang phi ngựa rất gấp về phía cô.
Huỳnh Hoa ghìm cương cho con ngựa mình đang cưỡi dừng lại, cô đứng nép bên đường định nhường bước cho đoàn kị mã ấy. Nhưng năm người ấy vừa phóng ngựa ra khỏi ngã rẽ thì phía sau lại có thêm đoàn người ngựa khác xông ra. Chúng mặc y phục toàn đen, dùng khăn che kín mặt, trông dáng vẻ họ như đang đuổi theo năm người phía trước. Hai đoàn người ngựa chạy cứ bén đuôi nhau.
Bất ngờ bọn người phía sau đồng loạt tung người khỏi lưng ngựa, phi thân vọt nhanh về phía trước, rơi xuống trước mặt năm người kỵ sĩ mặc thường phục. Năm con ngựa đang phi mau gặp phải chướng ngại vật, giật mình tung cao hai vó trước, hí vang rồi dừng lại. Huỳnh Hoa chép miệng:
- Lại sắp đánh nhau đây!
Đúng như dự đoán, năm người thường phục xuống ngựa, tất cả lập tức rút vũ khí ra, kẻ tay đao người tay kiếm sáng loáng, những con ngựa trông thấy hoảng sợ lồng lên bỏ chạy, phút chốc chỉ còn lại hai nhóm người đang sắp sửa choảng nhau.
Bọn người áo đen nhanh chóng khua đao đứng thành vòng tròn vây năm người thường phục vào giữa. Trận chiến cũng nhanh chóng diễn ra. Huỳnh Hoa vẫn giữ cương con ngựa của mình đứng xa xa quan sát.
Trận đấu ấy thật không cân sức. Nếu để một người thường phục đấu với hai kẻ hắc y thì người thường phục sẽ thắng. Nhưng trong trận này một người phải chống trả lại bốn năm tên, bọn hắc y áp dụng kế sách dùng số đông áp đảo đối phương! Chỉ thoáng chốc trong đám thường phục đã có hai kẻ trọng thương không thể chiến đấu được nữa. Vòng vây mỗi lúc một khép chặt hơn.
Đứng nhìn một lúc Huỳnh Hoa quyết định rời đi. Nhưng muốn đi đến thị trấn phía trước lại không thể không băng qua trận chiến của hai đám người này. Sau phút phân vân, Huỳnh Hoa nhẹ nhàng thúc ngựa chầm chậm tiến tới. Cô âm thầm cầu khẩn cho bọn người kia cứ mãi đánh nhau đừng ai để ý đến bản thân mình.
Quả thật bọn người kia hăng say quần nhau không ai để ý đến Huỳnh Hoa, nhưng khi cô cho ngựa đi gần trận chiến, một vóc dáng quen quen làm cô phải chú ý. Ngay lúc đó hai tên hắc y cùng vung đao tấn công người có vóc hình quen thuộc mà kí ức của cô vừa chợt nhớ ra. Kẻ thường phục đó nghiêng người tránh được chiêu của tên thứ nhất, vung kiếm đỡ được thanh đao của tên thứ hai, bất ngờ lại có hai tên khác tấn công từ phía sau người ấy. May thay, một người trong nhóm năm kỵ sĩ vội lao lại, kịp gạt được thế công, nhưng vai trái của người có vóc quen quen kia vẫn trúng một đao, máu lập tức tuôn ra. Ngay lúc đó một cái tên vỡ òa trong trí nhớ của Huỳnh Hoa...
Huỳnh Hoa vừa nhớ ra tên người đó, cô lập tức tung mình nhảy vào trận chiến. Cô vung tay phất mạnh một chưởng, hất văng hai kẻ hắc y khiến cho thế trận của bọn chúng tạm thời rối loạn. Sau đó, cô gặt nhẹ khuỷu tay, thanh đoản kiếm rơi từ trong tay áo ra, thân người cô cũng vừa lúc lướt nhanh đến trước bọn hắc y. Không một tiếng rên la, chỉ có những con mắt mở to kinh khiếp cực cùng, vĩnh viễn không bao giờ còn nhắm lại được nữa. Từng cơ thể một của bọn hắc y từ từ ngã xuống.
Những người còn lại cũng trố mắt nhìn, không hề biết cô gái trẻ này là ai, thủ pháp cô dùng là gì mà nhanh đến như thế, không ai kịp nhận ra cô đã xuất thủ bằng cách nào. Khi tất cả đám người hắc y ngã xuống nằm yên bất động mọi người mới nhận ra trên cổ bọn chúng có một vết cắt, máu đỏ trào ra như xối.
- Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, dám hỏi tôn danh quý tánh?
Huỳnh Hoa quay lại, nở nhẹ nụ cười:
- Cố nhân tao ngộ cố nhân, người thực sự không còn nhận ra tôi sao? Bình An vương gia, ông bị thương rồi!