Sân trường Trung học Phổ thông Khắc Ân ngập trong cái nắng gắt của buổi ban trưa. Không gian tĩnh lặng bao trùm lên khắp ngôi trường – nơi mà mấy phút trước diễn ra trận chiến nước quyết liệt của đám học sinh quỷ sứ.
Ở một phòng học nọ cuối dãy, cậu con trai vẫn đứng tựa lưng vào cửa, không nói câu gì. Cô bạn ngồi trong phòng hết ngẩng mặt cười ngượng, lại cúi mặt lặng thinh. Bầu không khí ngột ngạt ấy không biết sẽ kéo dài tới khi nào nếu như cái tiếng vui tai kia không vang lên.
“Ọc… ọc…”
Không sớm, không muộn, cái dạ dày của Bảo An thật biết lựa thời gian mà lên tiếng. Bảo An mặt đỏ phừng phừng vì ngại trong khi Hoài Phong se sẽ phì cười. Ngước lên nhìn đồng hồ đã ngót nghét mười hai giờ trưa, Hoài Phong cố nhịn để tiếng cười không phát ra ngoài, nói giọng bình thường.
“Thôi, muộn rồi, không ngồi đấy nữa. Đứng dậy mau, tao đưa mày về. Cái bụng của mày…”
Ngại quá hóa tức, Bảo An đứng phắt dậy cắt ngang lời Hoài Phong.
“Không cần. Tớ tự về được. Từ mai cậu không phải đến trường đón tớ nữa. Tớ sẽ tập quên cậu. Xớ!”
Nói xong thì ngúng nguẩy đi thẳng. Bỏ lại Hoài Phong vẫn đứng như trời trồng nơi cửa lớp, mặt nghệt ra vì shock. Bảo An hôm nay to gan thật, dám quát cả cậu cơ mà. Là nó ngơ thật hay cố tình chọc tức cậu vậy? Mai là nghỉ hè rồi, cậu đến đây làm gì nữa? Lại còn cái gì mà “tập quên” cơ? Mấy lời đậm chất phim như vậy mà nó cũng nói ra được. Hoài Phong sau khi “tiêu hóa” hết câu nói của Bảo An thì bực mình lắm. Nhưng cái người kia về rồi, cậu chẳng biết trút giận vào đâu, đành đạp cửa một cái, xong thì cũng đi thẳng.
Bảo An lê từng bước nặng nhọc trên con đường phủ đầy bụi ô tô, xe máy. Bảo An không nghĩ rằng lần tỏ tình đầu tiên của nó lại diễn ra thảm hại đến vậy. Trong những phim Bảo An đã xem, thường sau khi trải qua những chuyện buồn đau thế này, nữ chính sẽ vừa đi vừa khóc trong làn mưa dày đặc, vắng bóng người qua lại. Thật là buồn một cách lãng mạn! Còn ở ngoài này, Bảo An mồ hôi mồ kê nhễ nhại, không ô không mũ bước đi dưới tiết trời nắng chang chang. Đã vậy, mọi người chung quanh ai cũng nói cười vui vẻ. Thật là rầu chết đi được!
Mọi ngày có Hoài Phong đi cùng, nhoắng cái đã về đến nhà. Hôm nay đi một mình, đoạn đường sao như dài gấp đôi. Bảo An vừa đi vừa nghĩ, đầu óc mơ màng, đến khi vấp phải hòn đá, ngã sõng soài ra đường thì mới sực tỉnh, phát hiện mình đã đi quá nhà một đoạn khá xa. Lồm cồm đứng dậy, Bảo An quyết trả thù hòn đá đáng ghét ấy.
“Cút đi!”
Bảo An lấy hết sức mình đá viu hòn đá đi xa, miệng không quên chào nó một câu.
Đen đủi nối tiếp đen đủi. Hòn đá sau khi bị Bảo An đá văng đi thì an tọa ngay vào đầu một chú chó Alaskan lông xám trắng đang đứng trước cổng một nhà nào đó. Bị tấn công vô cớ, chú ta điên lắm, gầm gừ nhìn về phía cái người đang run lẩy bẩy kia. Bảo An mặt méo xẹo, nuốt nước miếng ừng ực, trong đầu chỉ hình thành một chữ “chạy”.
Chú ta tiến một bước. Bảo An cũng lùi một bước. Thêm vài bước như thế nữa, chú ta xồ lên, chạy hết sức lực lại chỗ Bảo An. Nó thấy thế thì cũng cắm đầu cắm cổ mà chạy. Vừa chạy vừa la oai oái.
“Tao xin lỗi. Tao thực không cố ý mà.”
“Gâu... gâu...”
“Ối chó ơi, tao đã xin lỗi rồi thì mày cũng tha cho tao đi chứ.”
“Gấu... gấu...”
“Mày mà đuổi theo nữa, tao cho mày vào nồi đấy.”
“Grừ... gừ...”
“Vào thật đấy, không đùa… á!”
Tà áo dài đang thướt tha, tung tăng theo từng bước chạy của Bảo An nay đã bị chú chó kia ngoạm được một phần.
Con phố đang buổi ban trưa yên ắng, vắng bóng người qua lại bỗng dưng thé lên tiếng cãi vã giữa người và chó. Chó thì vừa gầm gừ vừa giằng xé tấm vải trắng. Người thì nước mắt nước mũi quyện với mồ hôi, tay ra sức túm tà áo dài, miệng hoạt động hết công suất.
“Nhả ra, nhả ra ngay.”
“Gừ… gừ…”
“Đồ con chó xấu tính. Chủ mày không dạy mày về lòng vị tha à?”
“Gâu… gâu…”
“Cứu cháu, có ai cứu cháu với…”
Khu này lạ thật, Bảo An khản cả họng la hét nãy giờ mà tuyệt nhiên không thấy một ai xuất hiện. Chẳng nhẽ cả phố đi vắng à? Hay là lãng tai tập thể nên không nghe thấy? Nếu vậy thì hôm nay chết thật rồi. Bảo An lúc này chỉ hy vọng một điều duy nhất, rằng con chó kia không bị dại!
“An! Dừng lại!”
Tiếng nói đầy uy lực ấy vừa dứt, chú chó lập tức nhả cái vạt áo đang ngấu nghiến nhai dở ra, cúp đuôi chạy mất hút. Là ai? Là ai đã xuất hiện kịp lúc đến vậy? Nhưng sao lại gọi tên nó, sao lại yêu cầu nó dừng lại? Nó là người bị hại, là nạn nhân bị tấn công cơ mà. Đang miên man trong mớ suy nghĩ hỗn lộn, giọng nói ban nãy lại vang lên:
“Em có sao không?”
Bảo An từ từ hướng đôi mắt về phía người đó. Là một tên con trai. Lạ hoắc.
“Anh quen em ạ?”
“Không. Anh có quen đâu.”
Kỳ vậy! Không quen sao biết tên? Bảo An hỏi giọng dè chừng.
“Sao anh biết tên em?”
Người đó tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
“Tên em?”
“Vâng. Anh vừa gọi tên em mà.”
Người đó hơi cười, cúi đầu lấy tay khẽ bóp trán rồi ngẩng lên nói:
“Anh… vừa gọi tên con chó của anh mà. Em với nó trùng tên nhau rồi.”
“Dạ?!”
Người đó đưa tay lên đầu gãi nhè nhẹ, ánh mắt hết lấm lét nhìn Bảo An đang đơ mặt rồi lại cúi xuống nhìn chú chó đang dựa dựa đầu vào chân mình.
Hơ, lấy tên người để đặt cho chó sao? Chú chó kia tên là… An hả? Không phải chứ! “Em ơi, em…”
Người đó thấy Bảo An cứ thẫn thờ phóng đôi mắt vô hồn vào khoảng không phía trước, khóe môi khẽ giật giật thì hơi hoảng, vừa gọi vừa lắc vai Bảo An. Chú chó kia hiểu ý chủ, cũng sủa lên mấy tiếng như để đánh thức cô gái trước mặt khỏi cơn mộng mị.
“Gâu… gâu.”
Cái đầu đang xoay vòng vòng sau cú shock “trùng tên” của Bảo An lập tức bừng tỉnh bởi bao thứ âm thanh dội thẳng vào đó. Cơ mặt Bảo An bỗng dưng co rúm hết lại, tỏ vẻ khó chịu lắm.
“Anh hết tên để đặt rồi à? Sao lại lấy tên người để gọi chó chứ? Vô duyên!”
“Ơ khoan đã em ơi.”
Lại gì nữa? Định hỏi xem họ của Bảo An có trùng với chú chó kia không à?
“Dạ? Chuyện gì nữa ạ?”
“Em không định cảm ơn anh à? Anh vừa giúp em mà.”
Bảo An lại một lần nữa rơi vào trạng thái đơ! Nhưng lần này Bảo An tự tỉnh được, không cần nhờ đến những tác nhân bên ngoài. Tay chống nạnh, Bảo An nói:
“Anh nhìn xem, nếu không phải tại nó thì cái áo dài của em đâu có te tua thế này? Là chó của anh tấn công em, mà giờ còn bắt em cảm ơn à? Em chưa bắt đền anh là may rồi đấy. Hừ!”
Bảo An xả hết một tràng bức xúc rồi cất bước đi thẳng, đầu không ngoảnh lại.
Người đó và chú chó vẫn yên vị chỗ cũ, gương mặt tái mét vì bị quát nạt. Người đó nhìn xuống chú chó, giọng run run hỏi:
“Rốt cuộc thì vì sao mày lại tấn công người ta chứ? Vì mày mà tao suýt phải bồi thường cho người ta này.”
“Gâu… gâu… gấu… gừ… gừ… ẳng.”
Bị chủ hỏi cung, chú ta cũng thành khẩn khai báo. Chú ta cứ thế kể lể sự tình bằng thứ tiếng đặc trưng của giống loài. Còn chủ nghe có hiểu hay không, lại phụ thuộc vào độ tâm lý của chủ.
Bảo An đứng trước gương mà không nhận ra chính mình nữa. Cái mặt thì đen thui sau một buổi dầm nắng, đầu tóc rối bù, áo quần tả tơi vì phải chiến đấu khổ sở với chú chó có tên giống mình. Còn nữa, nhờ cú vồ ếch đẹp mắt ban nãy mà tay chân nó giờ bị trầy bị xước. Quả là một ngày xui xẻo!
Và để tránh rước thêm đen đủi vào người, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê, Bảo An quyết định leo thẳng lên giường, thủ thỉ với bố một lúc rồi lăn ra ngủ khì. Tách biệt mình với thế giới bên ngoài.
Sau khi thẳng chân đá Bảo An một cái, tâm trạng Hoài Phong cũng chẳng mấy tốt đẹp. Nguyên do là vì suốt từ chiều tới giờ - tức mười hai giờ đêm – Hoài Phong liên tục bị đám bạn của Bảo An chỉ trích. Trúc Linh, Bảo Kỳ và cả Lệ Băng nữa, bọn họ cứ thay phiên mà gọi điện, làm phiền hai cái lỗ tai cậu. Mở màn, Trúc Linh the thé “rót” đầy mật vào tai Hoài Phong.
“Này, cậu kiệm lời thật đấy. Đã từ chối nó thẳng thừng và phũ phàng như thế mà mấy câu an ủi cũng không nói được à? Hoặc không, thì cũng giải thích cho nó lý do tại sao chứ? Lại còn trêu chọc nó nữa à? Cậu thật quá đáng!”
Nhận lời hay không, đó là quyền của cậu mà. Bảo An không trách, thì cô bạn kia lấy quyền gì mà hạch sách cậu như vậy. Đúng là rảnh thật!
Tai Hoài Phong chưa kịp nghỉ ngơi lại tiếp tục bị tấn công bởi Bảo Kỳ.
“Ông yên tâm, không phải lo lắng hay thấy áy náy gì đâu. Bảo An bị đá như thế cùng lắm là buồn hai ba hôm rồi quên ngay ý mà. Ông đừng suy nghĩ nhiều quá mà mệt người.”
Ngoài việc bị làm phiền kiểu này thì tâm tư Hoài Phong vô cùng thoải mái.
Rồi lại cả Lệ Băng nữa, cô lớp trưởng này thật dư thừa thời gian và tiền bạc. Cứ chốc chốc lại gọi cho cậu chỉ để nói đúng một chuyện.
“Ông không nhận lời thật chứ? Mà tại sao lại không nhận lời? Nhỡ cái An cứ cố bám theo ông thì ông có thay đổi suy nghĩ không?...”
Hoài Phong không chịu được nữa bèn tắt nguồn rồi lia cái điện thoại đáng thương vào tuốt sâu trong gầm giường! Không biết Bảo An đã tâm sự gì với hội kia mà giờ chúng hành cậu ghê quá. Tiếp điện thoại chúng nó mà tai cậu nóng rát cả lên. Nếu ngày nào mà cũng vậy, chắc cậu đến phải vào viện kiểm tra lại độ nhạy của thính giác mất.
Nằm trên giường, Hoài Phong vò đầu bứt tai, chân tay giãy giụa, than trời oán đất tại sao lại để một đứa phiền phức như Bảo An ngang nhiên nhảy thẳng vào cuộc đời cậu!