Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hết ngó ra lại rụt vào, Bảo An đã đứng thập thò nơi cổng nhà áng chừng cũng già chục phút rồi. Nếu cứ mãi dây dưa thế này, thể nào con bé cũng sẽ bị muộn học cho xem. Và tất cả đều tại Hoài Phong hết đấy. Trưa qua thì chắn lối về, sớm nay lại chặn lối đi, Bảo An thật chẳng tài nào hiểu nổi rốt cuộc cậu ta muốn gì ở con bé nữa. Lấp ló sau cánh cổng sắt và đưa mắt nhòm ngó cậu con trai đang ngon lành đánh chén bánh mì ngay đầu ngõ, An bất giác đưa tay xoa xoa cái bụng rỗng của mình và bất bình than trách:“Cậu đứng đợi cũng ‘có tâm’ quá đấy Phong ạ.”

Nếu chỉ là nhìn lướt nhau một cái thì An chẳng ngại giáp mặt Phong đâu. Nhưng do biết chắc thể nào cậu ta cũng sẽ bám dai bám dẳng đến thẳng cổng trường nên con bé mới sợ sệt không dám ra ngoài thế đấy. Bị rơi vào tình cảnh lúc này, nghĩ đi nghĩ lại An cũng thấy tại lỗi do Linh nữa cơ. Hôm qua An chỉ nhờ Linh lái hộ xe về có một đoạn ngắn tí ti thôi, ấy vậy mà suốt từ chiều tới tối nàng ta cứ lầu bầu mãi chẳng ngưng. Thật khiến con bé nghe xong mà muốn hờn dỗi dài dài cho bõ ghét, tự dựng lòng rằng sẽ không bao giờ để Linh đụng vào cái xe yêu quý của mình nữa đâu. Chính thế nên sáng nay, An mới quyết định cuốc bộ tới trường để lỡ khi tan học Phong có tìm đến, con bé còn dễ bề chui qua lỗ chó ra về. Bảo An đã tính toán xong xuôi hết cả đường đi nước rút rồi, ai dè giờ lại thành ra thế này đây.

Cũng may hôm nọ Bảo An ngoan ngoãn biết vâng lời nên nay ông Trời mới mở lòng thương mà cử cậu Đức lớp trưởng đến để giải vây giúp con bé. Gia đình Đức vốn là hàng xóm cùng khu với nhà An. Tuy mang tiếng sống ở cạnh nhau nhưng chẳng khi nào hai đứa cùng đi cùng về cả, cũng chỉ tại cậu lớp trưởng gương mẫu này thường xuyên đi sớm và muốn trở thành người đầu tiên bước vào lớp đó mà. Hôm nay chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Đức lại xuất phát cùng giờ với An. Nhận ra cậu bạn đang đạp xe phóng tới, An mừng ơi là mừng. Nhưng sợ Phong nghe thấy tiếng gọi nên con bé không dám mở mồm ồn ào, bèn nhặt vội hòn sỏi dưới chân lên và ném vào người Đức gây sự chú ý.

Bất ngờ bị chọi trúng vào mông, Đức không thể không giật mình. Dừng xe lại và nhảy hẳn xuống đường, cậu ta dáo dác liếc mắt nhìn quanh tìm kẻ ném đá. Trông thấy An đang lấp ló bên cánh cổng sắt, đôi tay hết ra giấu suỵt suỵt lại nhiệt tình vẫy gọi vào đây, Đức lấy làm ấm ức và bực tức lắm, quả rất muốn lao tới để “xạc”

cho con bé một trận nhớ đời. Nhưng lại hãi món “thạch sữa chua natty”

mà Bảo Kỳ vẫn ưu ái cho “ăn”

nhữn lúc lỡ làm trái lời nên Đức đành ngậm ngùi nuốt giận vào trong và lò dò dắt xe tiến tới theo lệnh của An.“Chuyện gì?”

Giữ nguyên gương mặt phụng phịu, Đức hỏi bằng giọng cấm cảu vô cùng. Trái với điệu bộ cau có khó coi của Đức, An lại hào hứng vỗ vai bạn và mạnh dạn đưa ra lời đề nghị hết sức hay ho:“Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”

Miệng rớt tới tận ngực, Đức phải cơ cực lắm mới có thể “Ha... hả?...”

được mấy tiếng hoài nghi. Không để bạn phải nóng lòng đợi lâu, An liền nhanh nhảu kiễng chân lên và ghé sát miệng vào tai Đức thì thầm to nhỏ. Con bé thật thà lắm, kể lể hết cho cậu lớp trưởng đáng tín này nghe về “cục nợ”

đang đeo bám ám quẻ mình suốt từ trưa qua tới giờ. Đã mang cả câu chuyện riêng tư ra để giãi bày, An tin với bản tính tốt bụng thường ngày thể nào Đức cũng sẵn lòng đèo con bé đánh vèo tới trường để tránh mặt ai kia. Ngờ đầu nghe xong, mặt cậu ta bỗng dưng tái mét, xem chừng có vẻ căng thẳng và sợ sệt lắm.“Này, ông làm sao vậy? Việc có gì to tát đâu mà nghĩ lâu thế?”

Thấy bạn mãi chẳng chịu nói lời nào, An lấy làm sốt sắng bèn lay lay người Đức gặng hỏi.

Hết lấm lét liếc nhìn cậu con trai đang đứng tựa lưng cột điện nơi đầu ngõ, Đức lại lo lắng quay sang An và dò hỏi:“Nhưng làm thế,... liệu tôi có bị tên kia đánh ghen không?”

Đây có phải “ông Trời con”

của tập thể Mười một Anh, vẫn thường đành hanh quát nạt chúng bạn mà An biết không vậy? Cớ sao hôm nay lại... An nghe xong mà muốn nằm lăn ra cười và buông đôi lời chọc quê cậu bạn luôn cho rồi. Nhưng sực nhớ bản thân đang phải cầu cạnh người ta nên con bé chẳng dám ho he nửa câu bông đùa. Đưa hai bàn tay lên và giả làm động tác bóp bóp, An tự tin trấn an cậu bạn:“Yên tâm! Phong mà đụng vào ông, là tôi cho cậu ta ăn ‘thạch sữa chua natty’ ngay.”

“Bà định lợi dụng tôi để được sờ ti người ta đó hả?”

Gương mặt tỉnh bơ, Đức đều đều nói.

Và tuy chẳng mấy tin tưởng vào người bảo lãnh này nhưng trông thấy gương mặt đang đỏ ửng như cà chua cuối vụ của An, Đức cũng cảm thấy đỡ căng thẳng hơn hẳn. Mặc kệ Phong đầu gấu cỡ nào, cậu ta cũng phải rước được An đến trường ngay đây. Nhìn xem, chỉ còn ít phút nữa thôi là chuông reo trống đánh mất rồi, cậu lớp trưởng gương mẫu này chẳng muốn đi muộn để rồi bản thân và tập thể bị mất điểm thi đua đâu. Nhanh nhảu ngồi lên yên xe, Đức hắng giọng nhắc nhở cô bạn của mình:“Đứng đực ra đấy làm gì nữa? Để bị ghi danh vào sổ sao đỏ là tôi bắt bà dọn nhà vệ sinh một tuần đấy. Lên đi!”

Cố lườm nguýt Đức mấy giây nữa cho bớt cơn tức, An liền lạch bạch hạ mông đánh phạch xuống yên sau của cậu chàng, trong đầu không ngừng lầu nhầu:“Xong việc này, tôi xử ông sau.”

Cố nén ngột ngạt và áp sát mặt vào lưng của Đức, An đã hy vọng có thể trốn được Phong, ấy vậy mà chẳng hiểu sao xe còn chưa tới nơi cậu ta đã dõng dạc gọi tên:“An... An...”

Giọng nói quen thuộc rọi thẳng vào tai, An liền giật bắn cả mình, suýt chút nữa thì rơi luôn khỏi yên xe mất rồi. Định bụng cứ thể giả đò không nghe tiếng và thúc giục cho Đức phóng xe thật nhanh hòng trốn chạy nhưng nghĩ lại An thấy như thế thì thiệt thòi cho bản thân quá. “Ông ăn chả, bà ăn nem”

, Phong đã dám vì Băng mà trầy da xước thịt thì An cũng chẳng ngại gì vòng tay ôm ngay bạn Đức. An tính diễn một cảnh hết sức tình cảm và lãng mạn để trêu ngươi Phong cơ. Nhưng chẳng ngờ rằng anh bạn cùng lớp lại có máu buồn, thành thử ra tay con bé mới chớm chạm tới eo, Đức đã quặn quẹo người và cười một cách mất kiểm soát:“Ô hô hô... Làm gì... đấy hả? Ha ha...”

Không thèm quan tâm tới nỗi khổ của Đức và những luật lệ An toàn Giao thông, An vẫn nhất quyết vòng tay siết chặt thân hình lá lúa kia đến cùng. Ngẩng mặt lên để Phong trông thấy rõ, con bé giả đò như đang reo đùa cùng Đức và cười hết sức hạnh phúc:“An thích được Đức đèo lắm Đức ạ.”

Ôi, cái cách xưng hô sến sẩm mà cặp đôi Linh Kỳ vẫn thường dùng đây mà. Đức nghe mà muốn ói hết tất cả bữa sáng của mình luôn cho rồi. Thân thể bị hành hạ, tinh thần cũng bị tra tấn, cậu con trai mười bảy tuổi này quả rất muốn chạy về và òa khóc trong vòng tay mẹ quá đi, trong đầu không ngừng kêu than:“Sáng sớm đã đụng mặt nữ nhi, thật không gì nhọ bằng.”

Cơ mà “đâm lao thì phải theo lao”

, Đức đã nhận lời với An rồi thì cũng nên hùa vào “diễn”

cùng con bé tới cùng. Gương mặt nhăn nhó, khuông miệng méo mó, Đức nở nụ cười tưởng chừng khổ nhất thế đất và cất vang lời rằng:“Hơ hơ... Vui... Vui nhờ... hờ hờ...”

Dồn hết sức lực vào đôi bàn chân, Đức chỉ muốn phóng thật nhanh tới trường, cậu ta muốn thoát khỏi cái nhìn như muốn giết người của Phong lắm rồi.

Chiếc xe vừa chạy lướt qua Phong được một đoạn, do quá tò mò nên An mới ngoảnh đầu lại và nhòm ngó điệu bộ của đối phương. Nhìn thấy Phong mặt đỏ như vang đang đứng yên bất động và trên hai bên tay là đôi nắm đấm, An lấy làm sung sướng vô cùng, bèn lè lưỡi lêu lêu cậu bạn. Ngỡ rằng Phong sẽ càng thêm tức tối nhưng An thật chẳng hiểu nổi tại sao bỗng nhiên cậu ta lại thu hồi dáng vẻ ghen tuôn. Thay vào đó, Phong chợt phì cười, vẻ như vừa trút được gánh gì nặng lắm.

Bảo An đúng là “giấu đầu hở đuôi”

mà. Chẳng phải con bé không nghe thấy tiếng Phong gọi ư? Không phải con bé đang vui cười hạnh phúc cùng chàng trai nào đó à? Cớ sao bỗng dưng lại ngoái xuống và bày trò chọc tức cậu để làm gì cơ chứ? Hành động kia quả đã bóc mẽ An mất rồi. Rằng thì là mà con bé chỉ đang cố tình trêu ngươi để khiến Phong phát ghen lên đấy thôi. Và cậu đủ thông minh và thừa tỉnh táo để nhận ra điều đó.

Vốn định co chân lên đuổi theo chặn đầu và cướp xe để được đèo An tới trường cơ nhưng nghĩ kỹ Phong lại thôi. Phong không muốn ép buộc An đâu, cậu sẽ chờ đến khi con bé nguôi giận và tình nguyện leo lên xe do cậu lái cơ. Nhìn thẳng vào gương mặt đang đầy dấu chấm hỏi của An, Phong cố nặn một nụ cười tỏa nắng và hắng giọng gào theo:“Ê cái thằng kia, tao không đánh mày đâu mà sợ. Nhưng nếu để An ngã, thì mày chết với tao. Rõ chưa?”

An không hiểu, rốt cuộc Phong đã bắt được bài của con bé chưa nữa, có điều lời nói kia quả đã khiến An giật bắn cả mình lên rồi. Vội vội vàng vàng úp mặt vào lưng cậu bạn, An tuyệt nhiên không dám nhúc nhích ngoái xuống thêm một lần nào nữa. Còn Đức thì gắng sức “Dạ”

một tiếng rõ to như để chứng minh cho Phong biết rằng cậu ta ngoan ngoãn tới cỡ nào.

Dẫu rằng trong lòng lúc nào cũng nhớ nhưng do bản tính giận giai trỗi dậy nên An vẫn chưa muốn nhòm ngó đến Phong đâu. Chẳng thế mà gần một tháng nay, sáng nào An cũng lọ mọ dậy từ rõ sớm để xin mẹ cho quá giang một đoạn đường. Ngồi trong ô tô, có cửa kính che kín bưng thế này, An tha hồ thoải mái quay ngang quay dọc mà không lo bị Phong “tóm”

được. Đã vậy con bé còn có thể tránh thủ đánh thêm một giấc ngủ nữa chứ. Nghe qua có vẻ thảnh thơi thế thôi, chứ thực lòng mà nói, An chẳng thích được mẹ hộ tống tới trường kiểu này đâu. Bởi lẽ, cứ mỗi lần An mở cửa xe bước xuống là y như rằng đám bạn gần đó sẽ chỉ trỏ và xì xào bàn tán, cho rằng con bé đang cố tỏ vẻ khoe mẽ. Sáng thì phải cúi gằm mặt mà đi, tới chưa lại phải còng lưng chui qua lỗ chó ra về, An tự thấy mình quả là một tấm gương biết vượt khó vì sự nghiệp học hành.

An khổ, Phong cũng chẳng sung sướng hơn là bao. Suốt chuỗi ngày dài vừa qua, buổi nào Phong cũng tới muộn về sớm hết cả. Ngồi trong lớp cậu chàng còn thường xuyên đập bàn đập ghế, văng tục chửi thề nữa chứ, âu cũng bởi gọi cho An mà số con bé toàn trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng đó mà. Vậy nên cái tên đẹp đẽ của Phong chẳng mấy chốc đã phủ kín quyển sổ đầu bài luôn rồi, điểm thi đua của lớp cũng vì thế mà tụt đi đáng kể.

Trên cương vị là một lớp trưởng có tâm với lớp, Băng tuyệt nhiên không thể để tình trạng này tiếp tục diễn ra được nữa. Có điều, cô bé đã hết lời khuyên can, kết hợp nhiều lần dọa nạt nhưng cậu bạn ngỗ ngược kia vẫn cứ lầm lầm lì lì, nào có chịu nghe theo đâu cơ chứ. Đắn đo mấy ngày, cuối cùng Băng quyết định tìm gặp để nói chuyện và giải thích cho An hiểu. Con bé chính là cội nguồn dẫn đến cơ sự này mà.

Vốn định hẹn bạn ra ngoài nói chuyện nhưng không hiểu do An đã đổi “Face”

, đổi số hay chính mình bị bạn chán ghét chặn lại mà suốt quãng thời gian qua, Băng chẳng thể nào gọi được cho con bé, giống như Phong vậy đó. Cô nàng cũng không dám hỏi thông qua Kỳ hay Linh vì bằng bộ óc thông minh của mình, Băng đoán chắc rằng An vẫn giấu hai đứa kia vụ việc hiểu lầm lần này. Hết cách rồi, Băng buộc phải tìm tới tận nhà An thôi.

Không muốn để các vị phụ huynh phải phiền lòng vì những cãi vã của con trẻ nên Băng đành ái ngại nói dối cô Thục rằng đến để trả sách tham khảo cho con bé. Giơ giơ quyển sách đã được chuẩn bị trước làm bia đỡ đạn trên tay, Băng cười toe tỏ ý khoe khoe: “Sách đây ạ.”

Mẹ An vốn luôn tin tưởng và đặc biệt yêu quý đứa trẻ ngoan ngoãn này. Chẳng những mỉm cười trìu mến và mở toang cánh cổng hoan nghênh chào đón Băng, mẹ An còn nhiệt tình dẫn cô bé lên tới tận phòng của con gái nữa chứ:“Đi, cô đi cùng Băng. Sẵn tiện kiểm tra bài vở của con bé luôn.”

“Cháu cảm ơn cô.”

Lệ Băng lễ phép cúi đầu nghe theo và lon ton đi sau cô Thục.

Đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, lại nghe trong phòng tĩnh như tờ không nghe ra lờ mờ tiếng nhạc như mọi hôm, cô Thục liền nở nụ cười ưng thuận vì cho rằng An đang chăm chỉ cặm cụi học bài. Gõ gõ mấy cái làm động, mẹ An nhẹ nhàng gọi cửa:“Băng đến trả sách con này. Ra mở cửa cho bạn đi con.”

Tuy mau quên nhưng An dám khẳng định rằng con bé chẳng cho Băng mượn bất kỳ quyển sách nào hết cả. Nghĩ bằng nửa bộ não thôi, An cũng biết lý do Băng đến đây chắc chắn có liên quan tới vụ việc hôm rồi. Và dù đang nhớ bạn lắm lắm khi bỗng dưng phải tạm cắt đứt quan hệ thế này nhưng cũng giống như với Phong, An vẫn chưa muốn gặp Băng đâu. Mải mê suy nghĩ quá, thành thử ra An quên luôn cả việc phải đáp lại lời mẹ. Mãi tới khi cô Thục mất kiên nhẫn mà gõ cửa thêm mấy lần nữa và gắt:“An, có nghe thấy mẹ gọi không hả?”

Con bé mới giật bắn mình và vội vàng thưa:“Dạ, con đang hơi bận một chút. Mẹ nhắn Băng về giúp con với ạ.”

Dạo gần đây thấy mấy vị gia sư than phiền về thái độ học tập có phần lơ đãng của con gái nên câu nói kia quả đã khiến mẹ An sinh nghi đôi phần. Cô cho rằng An đang đeo tai nghe và say mê với một bộ phim nào đó nên mới trốn tiệt bên trong chẳng chịu bước ra. Thực rất muốn vào phòng kiểm tra nhưng cô Thục lại không muốn nói ra vì sợ An sẽ chạnh lòng khi nghĩ mẹ không còn hoàn toàn tin tưởng con bé nữa. Viện cớ Băng đến chơi, mẹ An mới bảo:“Gần chín giờ tối rồi, đường xá cũng chẳng gần, con đuổi bạn về như thế không sợ bạn buồn sao?”

“Con đang dở tay thật mà mẹ. Không tiếp được đâu ạ.”

Băng cũng thật là, An đã cố tỏ ra phũ phàng đến thế rồi mà cô bé vẫn cứ lì lợm đợi cửa là cớ làm sao? Thân nhau như thế lẽ nào Băng không hiểu tâm trạng của An lúc này? Lại thêm cả mẹ vẫn kiên quyết bắt ép An mở cửa nữa chứ. Hai người họ đúng là đang muốn làm khó con bé đây mà. Nói qua nói lại vài câu, cuối cùng An cũng phải cúi đầu chào thua mẹ rồi. Bằng chất giọng của một kẻ bại trận, con bé buồn chán đáp:“Phòng con không khóa đâu ạ. Mẹ và Băng cứ vào đi ạ, con thực sự không thể ra mở cửa được.”

Biết rõ An không có khóa trái nhưng vì tôn trọng sự riêng tư của con nên phải đợi tới khi câu nói kia được thốt ra, cô Thục mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Vừa tiến vào được mấy bước và liếc nhìn qua vài cái, mẹ An cuối cùng cũng hiểu tại sao con bé nãy giờ cứ mãi ngang bướng không chịu ra mở cửa đón khách.“Con đang ở đâu đấy.”

An biết mà, sau khi bước vào thể nào mẹ cũng sẽ hỏi câu này đầu tiên. Ngồi trong phòng vệ sinh bí bách, An chán nản chống tay lên đùi và đặt cằm vào đó, miệng đều đều đáp:“Con đang ở trong này ‘gieo hạt táo’, chắc còn lâu lắm mới ra ngoài cơ. Mẹ hỏi hộ con xem Băng có đợi được không ạ?”

Nghe tới đây, cô Thục và Băng chẳng ai hẹn ai mà đều đồng loạt đưa tay lên che miệng phì cười. Cố nín cười để bạn bớt ngại, Lệ Băng nói:“Đợi được, đợi được.”

Nhìn thấy đống sách vở cùng với mấy cái bút bi vẫn còn chưa đóng nắp nằm la liệt trên bàn, cô Thục khẽ gật gù hài lòng và nhẹ nhàng căn dặn trước lúc rời khỏi phòng:“Hai đứa bảo ban nhau học nhé, mẹ về phòng đây.”

“Dạ!”

Băng và An đồng loạt đáp. Chỉ có điều một đứa thì hào hứng nói, đứa kia lại uể oải trả lời.

Chẳng muốn An giữ những hiểu lầm trong lòng thêm nữa, Băng liền nhanh chân đến đứng sát bên cửa phòng vệ sinh và bắt đầu chương trình giải thích:“Tao chuyển chỗ, xuống ngồi cùng bàn với Phong được hơn một tháng nay rồi.”

Đấy, An biết mà, Băng làm gì có sách mà trả, rõ là đến vì muốn thật thà thú tội đó thôi. Dù luôn tự cho rằng bản thân mình không làm sai điều gì cả nhưng chẳng hiểu sao vừa nghe Băng nói xong, mắt An đã liền long lanh như thể sắp khóc đến nơi rồi vậy. Ra là hai người họ đã hẹn hò được lâu như thế rồi sao? Và nếu như mọi chuyện không vỡ lở chắc hẳn An vẫn sẽ ngu ngơ theo đuổi tình yêu đơn phương này mãi chẳng dừng cũng chưa biết chừng. Lại cả luôn âm thầm nhớ ơn Băng vì đã có công giúp An bám đuổi Hoài Phong nữa chứ. Ghét ghê! Đợi mãi vẫn chưa thấy An ho he lời nào, Băng lại đều đều nói tiếp:“Nhưng Phong dặn tao giấu mày vì không muốn mày sẽ nghĩ ngợi không đâu, mệt người khi mà cậu ấy thực sự chẳng dành cho tao một chút tình cảm nào cả. Việc chuyển chỗ cũng là do cô sắp đặt.”

Tới đây, An đã bắt đầu xuôi xuôi đôi phần nhưng trong lòng vẫn còn thấy hoài nghi lắm. Tiếp tục im lặng, An còn đang bận đắn đo phân tích.“Con mèo Phong bế đi chơi cùng mày hôm trước, thực chất không phải mèo hoang đâu. Nó là của tao nuôi đấy. Phong nói dối mày, cũng do lo sợ mày sẽ hiểu lầm đó thôi.”

Chuyện này và cả kế hoạch “tẩy não”

của An vốn dĩ Phong không kể cho Băng nghe. Cô bé biết được, âu cũng là nhờ cái mồm mất phanh của Trí cả đó. Chẳng để An có đủ thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa, Băng bèn đem toàn bộ kế hoạch cầu kỳ kia của Phong ra mà tỉ mỉ nói hết cho An nghe. Xong xuôi, cô bé còn chốt hạ thêm một câu thế này:“Mày không biết Phong đã vất vả thế nào mới mượn được mèo đâu. Vì mày, cậu ấy đã âm thầm làm nhiều việc lắm đấy.”

Những chuyện này, có nằm mơ An cũng chẳng nghĩ tới. Thì ra Phong không hề vô tâm và lạnh nhạt như An vẫn tưởng. Trong mọi vấn đề dù là vụn vặt nhất, cậu luôn cân nhắc tới lợi ích và niềm vui của An trước tiên. Và điều khiến con bé vui đến điên dại, chính là Phong thực sự có nổi lòng ghen với anh chàng Tuệ Minh. Giờ biết được những chuyện này, An mới thấy mình có lỗi với Phong nhiều lắm. Nước mắt đã sớm chảy dọc hai bên bầu má, An quả thực rất muốn chạy tới bên và ôm chầm lấy Phong thay cho câu xin lỗi cũng như lời cảm động ngay lúc này.

Đứng ở bên ngoài và nghe thấy tiếng An sụt sịt, Băng khẽ mỉm cười nói tiếp:“Còn nữa, bởi anh Lâm thường xuyên nhờ vả khiến mày bận bịu, ít có thời gian gặp Phong nên cậu ấy mới nổi đóa lên và xông vào ẩu đả với anh Lâm đó. Phong đánh vì mày, chứ không hề liên quan gì tới tao.”

An hiểu rồi, con bé cũng nghĩ thông luôn rồi. Mặc kệ nước mắt vẫn lăn dài, An típ mắt cười toe toét, vẻ hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt đẫm lệ. An không rõ hai điều này có liên quan với nhau không nữa nhưng có lẽ do tâm trạng tốt nên hệ tiêu hóa của con bé cũng vận hành “êm”

hơn hẳn. Bao nhiêu bí bách của mấy ngày gần đây, cuối cùng An cũng xả được ra hết trong vòng một nốt nhạc. Giật nước đánh ào, con bé vội vàng gào thét níu Băng ở lại khi nghe thấy cô bạn thân thông báo “Tao chỉ nói thế thôi. Cố mà hiểu.”

“Từ từ, đợi tao chút đã.”

Dứt lời, An liền mở toang cửa ra và nhảy bổ tới ôm choàng lấy cổ Băng. Đung đưa người cô bạn, An vừa nức nở vừa lặp đi lặp lại lời cảm ơn cùng câu nói “Tao yêu mày dã man luôn ấy.”

Mọi chuyện được sáng tỏ, hơn ai hết Băng mừng muốn chết đi được. Nhưng Băng vốn không giỏi giãi bày nỗi lòng nên khung cảnh ngập tràn cảm xúc này nhanh chóng bị cô bé đá văng đi chỉ bằng một câu nói:“Mày rửa tay chưa đấy?”

Băng chỉ định hỏi đùa để tăng thêm tiếng cười cho An thôi. Ai ngời con bé lại thật thà khai báo một tin đáng kinh hoàng rằng:“Tao... chưa...”

Trong phút chốc, cả người Băng như hóa đá theo tiếng “chưa”

kéo dài của An. Sao con bé dám dùng hai bàn tay... đó để ôm ấp và vuốt ve mái tóc vừa gội lúc chiều của Băng chứ? Thật không dám tin nổi mà.“Tao đi rửa tay ngay đây. Xin lỗi nhớ. Đứng đấy đợi tao đấy.”

Vừa bước giật lùi vào trong nhà tắm, An vừa làm bộ hối lỗi và không quên dặn cô bạn nán lại thêm ít phút.

Tay chân đã sạch, cùng nhau ngồi bên mép thành giường, An bô bô kể cho Băng về chuỗi ngày dỗi hờn của mình. Rằng thì là mà con bé đã làm hỏng điện thoại ra sao, phải khóa Facebook vì sợ bị cặp đôi kia tra tấn mắt thế nào,... tất tần tật những gì cất giữ trong lòng An đều mang ra thì thầm to nhỏ với Băng hết. Con bé cũng không quên gặng hỏi về tâm trạng của Phong từ lúc “tạm thời chia tay”

đến giờ. Biết được những vất vả mà Phong phải chịu, An tính cướp luôn máy của Băng để gọi cho cậu cơ. Nhưng nhớ tới bản tính sĩ diện của Phong, nếu biết được Băng giúp cậu giải quyết hiểu lầm thế nào cậu cũng vứt phăng giận cũ mà ôm khăng khăng giận mới luôn cho xem. Vậy nên con bé quyết định, trưa mai tan học sẽ tìm tới đón Phong và “đèo cậu trở lại những ngày đầu hai đứa mới quen”

. Còn bây giờ thì...“Hôm nay ở ngủ lại đây với tao nhá.”

An ôm chầm lấy Băng và kéo cô bé ngã ngửa xuống giường. Không để Băng có cơ hội từ chối, con bé ngay lập tức dùng tay dùng chân quặp chặt lấy bạn và giở giọng “vừa đấm vừa xoa”

:“Ứ ừ, yêu Băng lắm, muốn ngủ cùng Băng cơ. Băng mà không đồng ý, An kẹp Băng chết ngạt luôn.”

Sau một hồi đấu tranh trong tiếng cười đùa hạnh phúc, cuối cùng Băng cũng tình nguyện chịu thua. Vậy đấy, giờ An phải ôm Băng đi ngủ, sớm mai còn phải đèo tình yêu đó về nhà lấy cặp lấy áo nên là việc xin lỗi Phong, con bé sẽ lùi lại tới tận trưa mai cơ.

Truyện Chữ Hay