“Cố lên! Chúc ngày đầu ra trận thành công rực rỡ!” Trúc Linh đặt hai tay lên vai Bảo An cổ vũ.
“Thua trận cũng đừng có khóc. Về nhà, em giới thiệu cho mấy thằng học sinh hư khác, tha hồ tán, ha ha…” Bảo Kỳ đứng bên cạnh nói bồi thêm, đoạn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ngậm mồm vào, cúi đầu xuống, cẩn thận chim nó ị cho phát vào mồm bây giờ. Đồ Kỳ mồm thối.” Bảo An đầu bốc khói, nói đểu cậu em họ.
Trúc Linh cũng không quên véo một phát vào eo cậu người yêu vô duyên. Bảo Kỳ kêu “áu” lên một tiếng, tay xoa xoa eo, liếc xéo cô người yêu và bà chị họ.
“Tôi nhất định sẽ thắng trận trở về. Hai người ở nhà đợi tin vui của tôi nha. À, chuẩn bị bụng ăn mừng nữa nha, ha ha. Đi đây, tạm biệt.” Nói đoạn Bảo An phóng xe đi mất.
Hôm nay con sâu ngủ Lương Bảo An dậy từ năm rưỡi sáng để chuẩn bị cho ngày đầu thực hiện chiến dịch cưa cẩm cậu học sinh hư Hoài Phong. Nói chuẩn bị thì có vẻ to tát, chứ thực chất là do nó hồi hộp quá, tự dưng tỉnh dậy thôi. Hôm nay Bảo An vẫn như mọi ngày bình thường khác. Vẫn bộ đồng phục ấy. Vẫn mái tóc đen tuyền, mềm mại, xõa ngang vai ấy. Vẫn gương mặt mộc ấy. Bảo An không trang điểm, một phần là vì nhà trường không cho phép điều này, một phần là vì nó luôn tự tin vào gương mặt phính phính mang nét đẹp trẻ thơ của mình, và quan trọng nhất là vì nó… không biết trang điểm. Có điều, hôm nay, Bảo An chọn son tỉ mỉ và lâu hơn mọi ngày một chút. Nó mang cả đống son đến lớp nhờ Trúc Linh tư vấn. Cuối cùng, hai đứa quyết định chọn thỏi son màu cam mọng nước ngọt ngào, kết hợp với làn da trắng hồng vốn có, càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết của Bảo An.
Trường Bảo An tan học sớm hơn trường Hoài Phong ba mươi phút, nên khi Bảo An đến thì học sinh trong trường mới bắt đầu kết thúc buổi học.
Hoài Phong cả ngày hôm nay ngồi trong lớp khổ sở vì cái bụng đau. Số là sáng nay, Hoài Phong trót dại, ăn ủng hộ mấy đĩa bún đậu mắm tôm cho một quán mới mở của gia đình thằng bạn. Lúc mới bước vào, thấy cái quán có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, cậu cũng hơi rùng mình. Nhưng lại nể thằng bạn. Hoài Phong tặc lưỡi một cái rồi cũng chọn cho mình một bàn. Mà ăn cũng ngon, thành ra cậu ăn một lúc tới ba đĩa liền, chả quan tâm có sạch sẽ, vệ sinh không nữa. Hậu quả là suốt buổi học, cậu phải đóng đô ở nhà vệ sinh, kết hôn với “cô nàng” bồn cầu da trắng. Cuối buổi học, bụng cậu vẫn đau không thôi. Đến khi học sinh trong trường về gần hết, cậu mới li dị được với “cô vợ” của mình.
Vừa ôm cái bụng đau ra đến cổng trường, Hoài Phong đã thấy ở bên đường đối diện cổng trường, Bảo An đang ngồi vắt vẻo trên cái xe, tay cầm cốc trà sữa, miệng hút chùn chụt.
“Con gái kiểu gì vậy?” Hoài Phong lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ.
Bảo An nhìn thấy người trong mộng thì mắt sáng lên, vứt bay cốc trà sữa xuống đường, phóng xe ra chỗ Hoài Phong. Cậu vẫn đi, và nó vẫn lái xe chậm chậm đi theo sau cậu.
“Chào cậu. Tớ tên là Lương Bảo An, học sinh lớp Mười Anh trường Trung học Phổ thông Khắc Ân. Hôm nay tớ đến đây để…” Bảo An nở nụ cười tươi nhất có thể bắt chuyện với Hoài Phong, nào ngờ chưa nói xong câu thì bị cậu ta ngắt lời bằng một câu hỏi không liên quan.
“Trung học Phổ thông Khắc Ân không dạy mày phải vứt rác đúng nơi quy định à?”
“Hả?” Bảo An há hốc mồm ngơ ngác, “học sinh cá biệt cũng văn hóa quá ha.” Nó lẩm bẩm.
“Nói cái gì đấy?” Hoài Phong liếc mắt nhìn nó.
“Đâu có đâu. Cậu giữ hộ tớ cái xe, tớ chạy ra nhặt cái cốc ha.”
Hoài Phong bất đắc dĩ trở thành bảo vệ tạm thời cho nó. Khổ, bụng đau, chỉ muốn đi nhanh về nhà, thế nào mà ra đến cổng trường lại gặp cái của nợ này.
Từ phía đằng kia, Bảo An mặt mày hớn hở chạy lại.
“Tớ tìm mãi chả thấy cái thùng rác nào cả, thôi chút nữa về nhà rồi vứt sau vậy.”
“…”
“Cậu đang về nhà à?”
Hoài Phong vẫn bước về phía trước với gương mặt không cảm xúc.
“Cậu có muốn quá giang không?”
“…”
“Cậu đau bụng hả? Sao cứ ôm bụng mãi vậy?”
“…”
“Này, sao cậu không nói gì thế?”
Hoài Phong tay ôm bụng, mặt nhăn nhó, lững thững đi về phía trước.
Bảo An lái xe chậm chậm, đi bên cạnh, liên tục hỏi.
Chợt!
Hoài Phong đứng khựng lại. Cậu nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn tột cùng. Tay siết chặt bụng. Đùa! Đang đi giữa đường mà bị ông Tào Tháo ghé thăm thật không gì khổ bằng.
“Cậu làm sao đấy?” Bảo An vẫn léo nhéo bên cạnh.
Sắp không chịu nổi nữa rồi. Về thẳng nhà hay quay lại trường giải quyết đây? Khổ nỗi cậu đang ở giữa đoạn đường từ nhà tới trường, thôi thì về thẳng nhà luôn.
“Ê… ê.” Bảo An huơ huơ tay trước mặt cậu.
Giờ có vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp. Mà cậu làm gì còn đủ sức mà chạy. Thôi thì đi nhờ xe nó cũng có sao đâu, nó tự nguyện mà. Cái tay đang huơ huơ của Bảo An bị Hoài Phong tóm lấy.
“Cho đi nhờ xe về nhà đi.”
Hành động va chạm ấy khiến Bảo An bất ngờ đỏ mặt, không nghĩ được gì, chỉ biết “hở” một tiếng.
“Sao? Có cho đi nhờ không? Lúc nãy mày mời mà.”
“À… ừ. Cậu lên đi.”
Quả thật “bố đánh không đau bằng ngồi sau con gái”. Người ngồi sau thì cứ cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, một tay ôm bụng, tay còn lại đưa lên che mặt. Đùa chứ, nếu có ai quen biết nhìn thấy thì thanh danh của cậu coi như đi tong.
Người ngồi sau thì thế. Người ngồi trước thì hớn hớn, hở hở, đi nhanh nhất có thể để giúp mỹ nam vượt qua cơn nguy kịch.
Hoài Phong bụng đau, thực sự chỉ muốn chui luôn vào nhà vệ sinh. Thế mà tay lái lụa Bảo An thỉnh thoảng lại phanh gấp một cái, chút chút lại đi trúng cái ổ gà, làm cho Hoài Phong ngồi sau giật mình thon thót, mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa thì không kìm chế nổi.
“Này, mày có biết đi xe không đấy? Xuống đi, tao đèo cho nhanh.”
“Tớ có kinh nghiệm đi xe hơn một học kỳ rồi đấy. Cậu cứ yên tâm. Với lại cậu đang đau bụng, cứ ngồi sau mà nghỉ ngơi.”
“Yên tâm thế quái nào được? Đi thêm một đoạn nữa, chắc mày cho tao yên nghỉ luôn chứ nghỉ ngơi cái nông nỗi gì.”
“Xí!”
Bảo An không thèm đôi co nữa, tiếp tục sứ mệnh giúp người cao cả của mình.
Chợt!
Hoài Phong hơi ngẩng đầu lên. Hình như cậu chưa nói cho nó biết địa chỉ nhà mà. Nó đang đưa cậu đi đâu đây? Đang định nói địa chỉ cho Bảo An, cậu bỗng nhận ra con đường này hình như quen quen. Đúng là cái quán cơm “Toàn Bụi” của chồng Toàn, vợ Bụi bên đường đây mà. Đi thêm một đoạn nữa, cậu nhận ra cái con chó con ngày nào cũng bị chủ xích ở gốc cây sủa inh oi lên đây này. Thêm một đoạn nữa, Hoài Phong nhận ra cái thằng bé đang cởi truồng đứng trước cửa một nhà nào đó, khóc toáng lên. Thằng bé ấy học lớp bốn, ngày đầu tiên là học sinh cấp III, buổi trưa, đi học về trên con đường này, cậu thấy thằng bé ấy. Hỏi ra thì mới biết nó bị mẹ phạt vì trốn học đi chơi điện tử. Một tuần ít nhất một lần cậu nhìn thấy cảnh này. Hoài Phong cũng hay bùng học đi chơi lắm, nếu bị bà nội áp dụng hình thức phạt này thì chắc... Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.
Bảo An rẽ vào một con ngõ, trên bờ tường hai bên vẽ đầy những hình vẽ loằng ngoằng và mấy dòng chữ nguệch ngoạc: “Anh Phong đẹp trai”, “Em rất thích anh Phong”,... Đây là tác phẩm của mấy đứa trẻ con trong xóm mà. Đến lúc chiếc xe đỗ trước một cái cổng nhỏ bằng gỗ, có giàn hoa giấy bao phủ lên, thì Hoài Phong không còn nghi ngờ gì nữa. Đoạn đường lúc nãy là đường về nhà cậu. Và ngôi nhà này chính là nhà cậu.
“Đến nơi an toàn rồi nhé.” Bảo An vênh mặt hãnh diện.
“Sao mày biết nhà tao?”
Hơ! Thì nó phải đổi cả một bữa trưa thịnh soạn cho Lệ Băng để lấy thông tin quý báu này mà. Bảo An mặt nghệt ra, ấp úng trả lời.
“À thì... tớ... tớ đoán ý mà.”
Xong! Câu trả lời ngu nhất năm. Nói xong mặt Bảo An đỏ bừng lên vì xấu hổ, chỉ muốn biến thành chuột chũi rồi đào cái hố để chui xuống, ở luôn trong đó, không bao giờ lên nữa.
“Đoán?” Hoài Phong nhìn nó với ánh mắt kì dị.
“...”
“Mày là thánh à? Ha ha...”
Hoài Phong càng ngửa cổ lên mà cười, Bảo An càng cúi gằm mặt xuống mà ngại. Chợt nhớ ra nhiệm vụ quan trọng lúc này, Hoài Phong ôm bụng chạy thẳng vào nhà, vừa chạy vừa hét to.
“Cám ơn. Tao sẽ báo đáp mày sau.”
Bảo An đứng một mình trước cảnh cổng đẹp xinh tựa như trong cổ tích, không ngừng đưa tay giựt giựt tóc, nhảy tưng tưng lên vì xấu hổ!
Chiều tối.
Bảo An chán nản ngồi trong phòng khách nhà ông bà nội, chân gác lên bàn, một tay bưng tô Bibimbap mẹ Bảo Kỳ làm, tay còn lại uể oải đút từng thìa cơm vào mồm. Đúng lúc này, Bảo Kỳ và cô người yêu bé nhỏ bước vào, đi theo sau là Lệ Băng. Vừa vào nhà, Bảo Kỳ đã to mồm:
“Thế nào? Đi ăn mừng luôn chứ hả chị An xinh đẹp?”
Bảo An không nói gì, chỉ cười khẩy một cái, lại chú tâm vào tô cơm.
“Kiểu này là thất bại rồi.” Trúc Linh nói với cái giọng của một kẻ từng trải.
“Lúc trưa gặp ở cổng trường thấy tự tin lắm mà.” Lệ Băng bồi thêm một câu.
“Tôi biết mà, chị chỉ được cái to mồm thôi. Còn chửi tôi mồm thối nữa chứ.”
Xem kìa, xem kìa. Ba cái con người vô duyên kia cứ ngồi cười hô hố, ha há, trêu chọc cái con người bại trận.
“Thôi đi, hu hu…”
Bảo An không kìm chế được nữa, òa khóc tức tưởi. Đem kể toàn bộ câu chuyện cho đám chiến hữu nghe, tưởng được an ủi, động viên, ai ngờ đứa nào đứa nấy nghe xong thì bò lăn ra cười.
“Chị làm xấu mặt học sinh Khắc Ân quá đấy.” Bảo Kỳ vẫn không ngừng châm chọc.
“Thôi, ngày đầu tiên như thế cũng không gọi là thất bại được.” Trúc Linh bây giờ mới nói được một câu tử tế, cơ mà cái miệng vẫn cười khúc khích.
Bảo An mặt mếu mếu, đầu gật gật.
Ngày đầu ra trận xem như không thành công lắm. À mà khoan, hình như mình còn chưa nói cho cậu ý một điều. Cái điều mà cả đêm qua mình mong ngóng đến sáng để nói cho cậu biết. Hic hic, thế này thì ngày đầu thất bại thảm hại rồi!