Đích đến lần này của chúng tôi là một khu resort, suốt quãng đường di chuyển tôi liên tục nghe thấy cô ấy phải trả lời các cuộc điện thoại thúc giục. Khác với mọi khi, lần này cô ấy lại muốn tôi theo cô ấy cùng vào. Hiển nhiên, gương mặt xinh đẹp của cô ấy đã thành một biểu tượng của Côn Bằng. Vừa thấy cô ấy xuất hiện, nhân viên lễ tân đã vội vã cúi chào. Chúng tôi theo nhân viên phục vụ đi đến một phòng riêng, cửa phòng mở ra, quang cảnh bên trong liền hiện rõ, ba người đàn ông vừa đánh mạt chược vừa trò chuyện với nhau. Thấy giám đốc tiến vào, bọn họ vội vàng tươi cười chào đón:
"Ôi chao, nghe đồn Hầu tổng là một mỹ nhân, hôm nay rốt cuộc cũng được tận mắt chứng kiến."
"Giám đốc Lưu, quá khen rồi. Thật xin lỗi mọi người vì đã tới trễ." Giám đốc cười bắt tay ông ấy và nói.
"Không trễ không trễ, chúng tôi cũng vừa tới mà thôi. Nào nào cùng tới đây, hôm nay thử xem vận may của Hầu tổng ra sao?" Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh khách sáo nói.
"Lí cục trưởng, ngài làm vậy rõ ràng muốn khi dễ tôi rồi? Tôi không chơi trò này đã nhiều năm, làm sao còn vận may?"
"Ha ha, không thể nói như vậy, người không rành mới dễ gặp may. Trước đây chúng tôi rủ ba của cô cùng chơi, hắn cũng nói không biết, sau đó thì sao?! Tiền của bọn tôi đều bị hắn ăn sạch." Nói xong mọi người cùng nhau cười vang một trận. Cô ấy cũng cười theo. Lúc này một thanh niên mặc trang phục cảnh sát, vẻ ngoài đẹp trai cao ráo cất lời:
"Hầu tổng là một mỹ nữ, người đi bên cạnh cũng xinh đẹp không kém. Đây là..."
"Đây là phó tổng tôi vừa mời được từ một trường danh tiếng, như thế nào, Trương đại đội trưởng, có phải thấy mỹ nữ liền không muốn đi phá án nữa hay không?" Giám đốc trêu ghẹo nói, hai người kia nghe được cũng cười vang. Giây phút nghe được cô ấy giới thiệu tôi với mọi người như thế, trong lòng tôi ngay lập tức hưng phấn, bởi vì điều đó chứng minh sau này mỗi khi đi tụ hội xã giao cô ấy sẽ dẫn theo tôi, sẽ không để tôi một mình ở bên ngoài, như vậy xem như tôi cũng có lập trường và tư cách tham dự vào cuộc sống của cô ấy; có điều ngay sau đó là cảm giác xấu hổ ùa tới, bản thân tôi không đủ sức để sánh vai ngồi ăn cùng cô ấy, ngay cả một chút hư vinh này cũng phải nhờ cô ấy nói dối để có được, lòng tự tôn như một sợi roi mãnh liệt quất vào trái tim tôi, trên thế giới này vốn không có bình đẳng giai cấp, tôn nghiêm của bản thân không phải được người khác ban cho, có lẽ đã đến lúc tôi cần phải suy tính cho tương lai của mình. Giám đốc nhìn thoáng qua tôi rồi mỉm cười nhẹ gật đầu, tôi hiểu được cô ấy đang an ủi và cổ vũ tôi. Cô ấy sợ giới thiệu như vậy sẽ làm tôi cảm thấy áp lực đồng thời cũng sợ lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Tôi hơi mỉm cười gật đầu đáp lại cô ấy.
Bọn họ vừa đánh bài, vừa thay phiên nói chuyện với nhau, nội dung nghe qua tưởng chừng hài hước đơn giản nhưng từng câu từng chữ đều ẩn giấu huyền cơ, không có một lời vô nghĩa, giám đốc cũng uyển chuyển khôi hài phụ họa. Cô ấy sống ở nước ngoài mười năm, chưa quen luật chơi, đánh bài cũng không thuận lợi, qua vài ván đã thua rất nhiều tiền, mấy người đảng viên thật thông minh, biết rõ nhân dân tệ không có giá trị vì thế đều dùng đôla Hồng Kông. Tôi nhìn thấy tiền đặt cược của giám đốc ngày càng vơi đi, không hiểu sao trong lòng có chút căm giận, lén dùng mắt ra hiệu với giám đốc, cô ấy lập tức hiểu được ý đồ của tôi.
"Giám đốc Lưu, Lý cục trưởng, Trương đội trưởng, tôi đi toilet một chút, để phó giám đốc Vương thay tôi đánh mấy ván mọi người không ngại đúng không." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
"Không ngại không ngại." Trương đội trưởng là người đáp lời trước tiên.
"Không có gì, nhìn phó giám đốc Vương trẻ tuổi như vậy, hẳn cũng là một nữ cường nhân."
Cô ấy đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, dùng ánh mắt hỏi tôi có ứng phó được hay không, tôi vỗ nhẹ bàn tay của cô ấy đang đặt trên vai mình, thật nhẹ nhàng lắc lắc đầu ý muốn cô ấy an tâm.
Không rảnh nghe lời khen ngợi của bọn họ, tôi chỉ tập trung đánh bài của mình, tôi không thể để tiền của giám đốc bị những người mồm miệng trơn tru này ăn hết. Suốt quá trình, đội trưởng Trương vẫn hỏi thăm tôi không biết mệt, hỏi tôi tốt nghiệp từ trường đại học nào, học ngành gì, tôi một mực trả lời bâng quơ cho có. Hiện giờ tôi đang mang danh phó tổng, mặc kệ là do giám đốc có ý làm thật hay nổi hứng nhất thời, tôi đều phải diễn tới cùng. Có thể nhận ra tên họ Trương kia rất nhường nhịn tôi, cố ý thả bài, nếu cậu đã cố ý tôi liền cảm kích nhận lấy, ngay từ đầu mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng. Vài ván trôi qua, tiền thắng được càng lúc càng nhiều, bọn họ không ngừng khen tôi không chỉ xinh đẹp mà đánh bài còn rất giỏi, có bằng cấp, lại có thực lực. Đối với những lời hoa mỹ đó tôi chỉ nghe nhưng không muốn để tâm, tôi vốn là một người bình thường, chỉ vì mang danh phó tổng mới được bọn họ nể tình cho chút mặt mũi, liên tiếp thua tiền vẫn còn tươi cười nói chuyện, nếu lúc trước giám đốc nói tôi là tài xế của cô ấy, không chừng hiện giờ đã bị bọn họ khinh bỉ đuổi ra. Có lẽ cô ấy chưa từng ngờ được tôi thật sự có thể giúp cô ấy ăn tiền từ trong vòng vây của một đám lão hồ ly, bởi vì khi quay trở lại phòng tôi bắt gặp cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt rất kinh ngạc và vui mừng. Tôi nhanh chóng trả lại vị trí cho cô ấy, nghe bọn họ bắt đầu ai oán lên án cô ấy có được một phó tổng rất lợi hại, cô ấy nghe vậy cười hết sức sáng lạng.
Sau khi cuộc chơi kết thúc, cục trưởng Lý nói phải mở tiệc chiêu đãi giám đốc, giám đốc tất nhiên không thể từ chối. Mọi người cùng nhau đến một nhà hàng sao. Đến nơi, phục vụ viên cúi chào chúng tôi sau đó một mạch dẫn đường, tiến vào trong phòng ăn, tôi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Nhà hàng tự sắp xếp thực đơn vì thế chúng tôi không cần kêu món, đồ ăn đưa lên đều là những món quý giá và tốt nhất. Lý cục trưởng liên tục mời cô ấy uống rượu, mỗi lần đều cạn ly, giám đốc từ chối thì bất kính nên chỉ có thể uống. Giám đốc Lưu và Trương đội trưởng cũng không buông tha cô ấy. Tôi nhìn thấy cô ấy nhíu lại chân mày, cùng với mồ hôi thấm ra trên trán, cô ấy chưa ăn gì đã uống rượu chắc chắn lại đau bao tử. Tôi biết không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể trơ mắt nhìn cô ấy đau thêm một phút, không cần lại suy nghĩ mình có phải lái xe hay không, say rượu không thể lái xe có thể đi bộ, nhưng tôi quyết không thể lại để cho cô ấy tiếp tục chịu cơn đau tra tấn. Hôm nay tôi là phó tổng, tôi có vốn liếng để diễn trò. Tôi đứng lên, cầm ly rượu trên tay, trước tiên hướng đến Lý cục trưởng, cảm ơn hắn chiếu cố người trẻ tuổi như tôi, sau đó lại quay sang giám đốc Lưu, mong hắn về sau chỉ giáo nhiều hơn, cuối cùng xoay qua Trương đội trưởng, cảm ơn lời khen ngợi và khiêm nhượng, tôi từng ly đều uống cạn, mấy người đàn ông nhìn thấy tôi là một cô gái còn "dũng mãnh" như vậy cũng ngại ngùng không thể không nhận. Khoảng thời gian còn lại bọn họ đều nhằm vào tôi mời rượu, đặc biệt là đội trưởng Trương, không ngừng nâng chén, nhìn thấy giám đốc muốn đi lên giúp tôi chắn rượu, tôi liền lén đưa tay xuống dưới bàn cầm chặt lấy tay cô ấy, ghé sát vào lỗ tai cô ấy nói nhỏ:
"Vũ Tình, đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, mua chút thuốc giải rượu uống vào rồi hãy quay trở lại. Tối nay chắc là em không thể lái xe..."
"Tử Nhan...?" Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng.
"Em không sao, Vũ Tình, nhớ mua chút đồ nóng uống vào, uống xong bao tử sẽ bớt đau." Đội trưởng Trương lại nâng ly mời rượu, giám đốc ôn nhu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy cảm động và không nỡ.
"Tử Nhan, em..."
"Vũ Tình, trong hai người chúng ta cần một người tỉnh táo đúng không?! Xem ra đêm nay chị phải làm tài xế cho em rồi... Đi đi, em không sao, đừng lo lắng" Tôi cười nói với cô ấy.
"Được. Chị lập tức đi rồi về ngay. Chờ chị..." Cô ấy do dự một lúc cuối cùng cũng đồng ý, nói vài câu với mọi người sau đó cầm túi xách ra khỏi phòng. Không có giám đốc ở đây tôi càng trở thành đối tượng bị "Công kích", tôi bất chấp mọi thứ, lần lượt uống cạn từng ly. Một hòm rượu Ngũ Lương bị chúng tôi uống không còn sót lại bao nhiêu, tôi thấy bao tử mình cuồn cuộn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Tôi vọt tới toilet nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng, đầu óc xoay vòng, nôn đến không còn gì để nôn vẫn không khống chế được tiếp tục nôn khan, nôn đến bao tử bắt đầu phát đau, dường như tôi có thể cảm thấy được màng dạ dày của mình đang bong ra. Đầu đau như nứt, chân nhũn ra không nghe theo sự điều khiển, chật vật ngồi bệt trên mặt đất, tôi không muốn nhúc nhích cũng không muốn mở mắt. Tôi vốn không quen uống rượu cho dù là trong trường hợp cần thiết, một là vì rượu đối với cơ thể rất có hại, uống nhiều sẽ đau đầu, hai là tôi không thích cảm giác suy nghĩ trở nên hỗn độn. Thế nhưng hôm nay bao tử của tôi lại trực tiếp hấp thụ hơn một cân rượu Ngũ Lương.
Trong lúc mê man nghe được có ngưởi gọi tên mình, tôi gian nan đứng dậy đẩy ra cửa toilet.
"Tử Nhan?! Tử Nhan..." Giám đốc xông lên đỡ lấy tôi, nhìn gương mặt xinh đẹp thường ngày của cô ấy giờ phút này không giấu được sự lo lắng, đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng ấm áp và hạnh phúc. Tôi muốn nói gì đó với cô ấy, lại nhận ra đầu lưỡi của mình đã hoàn toàn tê liệt.
"Tử Nhan, em sao rồi? Chị đã mua thuốc giải rượu, mau uống vào. Uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút..." Cô ấy cầm thuốc nhét vào miệng tôi, tôi không rõ cô ấy cho tôi uống thuốc gì, bất quá vào lúc đó cho dù là thuốc độc tôi cũng sẽ nuốt xuống không chút do dự. Cô ấy dìu tôi trở về phòng ăn, dù đã rất say nhưng tôi vẫn còn sót lại một chút ý thức, thấy được mấy người còn lại cũng say khướt, được tài xế của bọn họ đỡ về. Tôi nằm sấp trên bàn, muốn cho đầu óc mình tỉnh táo lại một chút, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, tôi dùng đầu lưỡi cứng ngắc của mình cố gắng nói ra mấy chữ:
"Vũ Tình...Bao tử chị... còn đau... không?"
"Không đau... Tử Nhan... Có phải rất khó chịu?" Âm thanh của Giám đốc thật êm ái thật yên bình, làm cho tôi rất muốn ngủ.
"... Không .. khó chịu.... em... không sao"
"Tử Nhan, em ngồi nghỉ một lát, đợi thuốc có tác dụng em cảm thấy dễ chịu hơn, rồi chúng ta trở về nhà..."
"Dạ.." Tôi không giải nghĩa được lời nói của cô ấy, chỉ nghe được "chúng ta về nhà", bốn chữ ấy liền khiến tôi cảm thấy thật an tâm. Đợi một lúc sau, đến khi tôi cảm thấy đầu óc của mình đã tỉnh táo hơn, bao tử cũng không còn đau như trước nữa, giám đốc liền đỡ tôi rời nhà hàng. Vào trong xe, rốt cuộc tôi không thể kiên trì chống chọi mà lăn ra ngủ say, những chuyện sau đó tôi hoàn toàn không biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao ba sào, chịu đựng cơn đau nơi thái dương, chống người ngồi dậy, lúc này tôi mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng mềm mại, trên người chỉ mặc độc nhất một chiếc áo thun khổ rộng, chiếc áo này tôi vẫn còn nhớ rõ...là áo của cô ấy. Tôi hoảng hồn vội kéo qua chăn muốn che lại hai chân trống trơn của mình, ai ngờ vừa nhấc chăn lên, tôi thế nhưng thấy được giám đốc chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót đang cuộn mình nằm ở bên trong! Tôi giật mình đến mức nhảy bật từ trên giường xuống đất, thật không dám tin rằng tình huống thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình nay lại phát sinh với mình, rốt cuộc chúng tôi đã làm những gì?! Cố gắng ép bản thân nhớ lại tình cảnh tối qua, chỉ nhớ được sau khi lên đến xe tôi liền ngủ, vậy tại sao tôi lại đến đây?! Sao lại ngủ trên giường của cô ấy, còn mặc quần áo của cô ấy?! Làm cách nào mà cô ấy lại gần như lõa thể ngủ bên cạnh tôi được chứ?! Tôi cứ sững sờ đứng ở bên giường suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Ước chi lúc này có một cái lỗ để cho tôi chui vào. Đau đầu, đau bao tử giờ phút này đã trở thành những vấn đề nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Cô ấy bị một loạt hành động của tôi đánh thức, mở đôi mắt nhập nhèm ra lẩm nhẩm:
"Tử Nhan... em tỉnh rồi..."
"A...Vũ Tình... chúng ta...."
Cô ấy xoay người nằm nghiêng, kéo chăn qua che khuất cơ thể, chỉ để lại bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, những lọn tóc thật dài như thác nước đổ xuống, một tay chống đầu nhìn tôi hỏi: "Chúng ta?... Chúng ta làm sao?"
"A...chính là... Sao em lại ở nhà của chị...?" Vốn dĩ tôi muốn hỏi hôm qua chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, có điều hỏi một câu chỉ cần nghĩ tới đã đỏ mặt như vậy tôi làm sao hỏi ra cho được.
"Tối qua em ngủ say trên xe, cho nên chị không đánh thức em. Lúc đó trời cũng đã tối đưa em về nhà lại sợ sẽ đánh thức Tiểu Hiểu, vì thế liền chở em về nhà của chị. Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì không có gì...Tối qua em uống nhiều...Không nhớ được gì cả..." Tôi xấu hổ cúi đầu nắm tóc, suy nghĩ làm sao hỏi tiếp.
"Tử Nhan..."
"Hả?"
"Em không lạnh sao?" Tôi vẫn đứng đó đấu tranh tư tưởng, cho đến khi nghe được giọng cô ấy trêu trọc mới kịp nhìn lại mình. Vốn tôi cao hơn cô ấy một chút, mặc vào áo thun của cô ấy chỉ che khuất được nửa cái mông, cả cặp đùi đều lộ ra ngoài, bây giờ thấy cô ấy vẫn một mực nhìn chăm chú vào mình, mặt của tôi nháy mắt nóng rần lên.
"Tử Nhan, em đỏ mặt..."
Cô ấy lại nói thêm một câu khiến tôi không cách nào trả lời, máu trong người đều dồn lên mặt, đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong. Thấy tôi khó xử như vậy cô ấy mới bật cười nói:
"Lên giường đi, đứng trên sàn rất lạnh. Quần áo của em chị đã giúp em giặt rồi, đang treo ngoài ban công."
"Dạ". Tôi cương cứng một bộ mặt nghiêm túc, cúi đầu chui vào chăn nằm sóng vai với cô ấy. Duy trì khoảng cách nửa người với cô ấy, tôi không dám động đậy, cũng không dám nhìn cô ấy. Bởi vì giờ phút này nửa người trên của cô ấy là hoàn toàn trần trụi. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của mình, trong tình cảnh mê hoặc quyến rũ như thế này cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn, huống chi là một phàm phu tục tử như tôi.
Tôi thừa nhận mình yêu cô ấy, có điều giờ phút này tôi cũng không muốn làm ra bất kỳ hành vi thân thiết quá đáng nào. Trong giá trị quan của tôi, tình dục và tình yêu không nhất thiết phải đi cùng với nhau, cho dù chính tôi cũng có lúc mong muốn chiếm giữ cô ấy. Đối với tôi tình yêu rất thiêng liêng, mà cô ấy tựa như một thánh vật, không cho phép làm vấy bẩn. Tôi cảm thấy chỉ khi nào tình dục xuất phát dựa trên tình yêu mới có thể thoát ly xấu xa, hiện trong lòng tôi có cô ấy, lại hoàn toàn không biết tình cảm cô ấy dành cho mình ra sao. Mặc dù tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của cô ấy, nhưng đó cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, phần lớn thời gian còn lại cô ấy đều bình tĩnh và lạnh nhạt với tôi. Tôi biết rõ tình cảm giữa chúng tôi còn chưa chạm mức tình yêu. Tôi thích tình yêu đến một cách tự nhiên chậm rãi mà khiến người khắc cốt ghi tâm, tôi không hy vọng chúng tôi đến với nhau vì nhân tố nào khác ngoài tình yêu thật sự. Tôi không muốn giống như một đứa trẻ quấn quít lấy cô ấy, nói với cô ấy tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào, như vậy tôi không làm được, càng không muốn tạo thêm áp lực cho cô ấy. Con người của tôi không giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ thầm mong dùng một phương pháp lặng im nhắn gửi tình yêu của mình đến cô ấy, đối với Tiểu Tuyết đã từng như vậy, đối với cô ấy hiển nhiên cũng thế. Một khi đặt hết tình cảm vào một việc, tôi sẽ trở nên hết sức kiên nhẫn không hề vội vàng, thậm chí còn có chút yếu đuối. Có lẽ thời gian dài đằng đẵng chờ đợi đã hoàn toàn thay đổi tôi, cũng có thể bởi vì trời sinh tôi là một người cứng nhắc và bảo thủ. Tôi không thể nào bắt chước người khác chuẩn bị những màn tỏ tình lãng mạn hay nói ra những lời hứa hẹn cảm động lòng người, cũng theo không kịp trào lưu hay quan niệm tình yêu hiện đại. Tôi thấy mình tựa như một tảng đá cố chấp vẫn tồn tại trên đời, không biết khiêu vũ, cũng không hiểu âm nhạc, không thích xem TV cũng không thích lên mạng, không đi quán bar càng không tới vũ trường. Tôi vẫn như cũ thích văn học cổ điển, vẫn kiên trì tình yêu nhẹ nhàng im lặng, cũng một mực tin rằng chỉ có trải qua thử thách, trải qua sự lắng đọng của thời gian tình yêu mới trở nên bền vững, cuối cùng có được kết quả tốt.
"Vũ Tình... Em... để em đi lấy cho chị bộ đồ, chị ngủ như vậy rất dễ cảm lạnh." Lúc này bờ vai của cô ấy vẫn lộ ra ngoài chăn.
"Không cần, chị có thói quen ngủ trần." Cô ấy nhắm mắt nói, âm thanh thật nhẹ lại có chút lười biếng. Nghe được đáp án này tâm tình của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Nói vậy, sở dĩ cô ấy không mặc quần áo là bởi vì cô ấy có thói quen ngủ trần, mà không phải vì lý do khác. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu thoải mái hơn nhiều.
"À... Vũ Tình...Chuyện là, tối hôm qua thật sự đã làm phiền chị rồi."
"Tối qua bởi vì giúp chị cản rượu em mới uống say như vậy, sao lại nói là phiền toái?"
"Em nặng như vậy, một mình chị đỡ em lên nhà nhất định là rất mệt."
"Ừhm, không sao, em không nặng." Cô ấy chậm rãi mở to mắt nhìn tôi nói: " Em rất gầy...Tối qua khi chị giúp em tắm, gần như có thể thấy rõ xương sườn..."
"Chị... chị, chị giúp em tắm?" Tôi sợ đến mức trừng to mắt, cảm thấy gương mặt vừa hạ nhiệt của mình bởi vì câu nói này của cô ấy lại bắt đầu nóng lên.
"Quần áo của em đều bẩn, lại ngủ say kêu mãi không tỉnh vì thế chị chỉ còn cách giúp em tắm..." Cô ấy còn tỏ ra không hề hứng thú nhướn mi bỉu môi nói thêm một câu: "Vả lại, em cũng không có gì đáng nhìn, việc gì phải ngượng ngùng chứ..."
Bị cô ấy nói vậy tôi lập tức nghẹn không ra lời, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên. Đến khi nghe được cô ấy trốn ở trong chăn bật cười tôi mới phát hiện, nguyên lai bình thường cô ấy thích nói năng nghiêm túc thật ra cũng có lúc giỏi trêu đùa người khác. Tôi tằng hắng một cái, bày ra vẻ mặt nghiêm trang cố ý nói sang chuyện khác:
"Vũ Tình, một lát lại tiếp tục đi ra ngoài sao?"
"Ừ, phải đi đánh bài với Lý cục trưởng."
Nghe vậy tôi không khỏi nhíu mày một chút, lại không hỏi thêm gì nữa, cô ấy làm như vậy chắc chắn có mục đích của cô ấy, thông minh như cô ấy hẳn sẽ không làm chuyện gì thua thiệt.
"Ông ấy là cục trưởng cục quản lý đất đai, là người phê duyệt tất cả các mặt bằng dự án của Côn Bằng."
"Vậy sao." Không nghĩ tới cô ấy sẽ giải thích với tôi. Nói vậy người này là một nhân vật quan trọng, bằng không cô ấy cũng sẽ không nể nang ông ta như vậy.
"Tử Nhan?"
"Hả?"
"Mười một tháng này có bận việc gì không?"
"Không có. Còn chị thì sao?"
"Chị... Có thể chị phải đi Mỹ một chuyến." Cô ấy do dự nói: "Lúc về nước chị đi rất vội vàng, còn một số vấn đề chưa kịp giải quyết."
Tim của tôi như hụt lại nửa nhịp, trong lòng mãnh liệt trào lên cảm giác không muốn. Cô ấy muốn đi bao lâu? Khi nào sẽ trở lại? Là chuyện quan trọng gì mà cần đến cô ấy tự mình đi giải quyết? Trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi, nhưng đến miệng lại không thể hỏi ra.
"Ừ...Vậy khi nào xuất phát?"
"Ngày mốt triển lãm bất động sản kết thúc chị sẽ xuất phát." Nói xong cô ấy nhắm mắt lại, thấy cô ấy không muốn nói nhiều tôi cũng không tiếp tục hỏi. Tôi nằm ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc vô cùng hỗn loạn, trong lòng có một dự cảm, lần đi này của cô ấy tuyệt đối không đơn giản chỉ vì xử lý những công việc còn sót lại ở nước ngoài. Có lẽ hết thảy đều có liên quan đến cuộc điện thoại từ nước ngoài mà cô ấy đã nhận. Khoảng thời gian mười năm xuất ngoại của cô ấy rốt cuộc là một đoạn quá khứ như thế nào?! Một cô gái vừa ưu tú lại xinh đẹp như cô ấy vì sao không có chàng trai nào theo đuổi?! Vì sao gần ba mươi tuổi mà vẫn còn sống độc thân?! Nhìn dung nhan xinh đẹp bên cạnh, nội tâm của tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại. Tôi thật cẩn thận vén chăn xuống giường, vào phòng tắm xối nước cho những suy nghĩ lung tung này lắng xuống. Đi đến ban công cầm lấy quần áo của mình, mặt trên phảng phất một mùi thơm ngát. Đưa tay vuốt lên bộ quần áo sạch sẽ, quay đầu nhìn lại gương mặt dù im lặng ngủ say vẫn hết sức xinh đẹp của cô ấy, tôi cảm thấy an tâm và hạnh phúc hơn bao giờ hết, nếu có thể như vậy cả đời thì tốt biết bao.
Tôi mặc xong quần áo sau đó mở cửa ra
»