Cô ấy ôm chặc tôi, thì thầm tự nói,
"Nếu như...Tiểu Tuyết quay lại với em....chị không ngại chia sẻ em với cô ấy...
Tôi đứng dậy đối mặt với cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt sưng đỏ làm tôi đau nhức,
"Vũ Tình...nếu như Khang Khắc trở lại, chị không ngại em cùng anh ta chia sẻ chị sao..."
Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, hốc mắt đỏ lên,
"Chị ngại."
"...Em cũng ngại."
Cô ấy lại ôm chặc tôi, dịu dàng nói:
"Đồ ngốc..."
Tôi không phải là đồ vật cũng không phải tài sản chung của ai cả, cho dù Tiểu Tuyết có quay lại chúng tôi cũng không có khả năng, bởi vì giờ phút này người tôi yêu là Vũ Tình, tim của tôi, thân thể của tôi đều khắc tên của cô ấy. Tôi khổ sở không phải do hối hận vì không thể sống cùng Tiểu Tuyết, chỉ là cảm thấy ân hận và tiếc nuối. Chúng tôi đã bỏ phí mười năm hoa mộng, đi qua những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, nhưng rồi lại lạc mất nhau nơi lối rẽ ở ngã tư đường...
Đến hôm nay, tôi vẫn không cách nào tưởng tượng khi Vũ Tình nhìn thấy người mình yêu trong lòng mình rơi lệ vì một cô gái khác sẽ là cảm giác khổ sở và đau lòng thế nào, lời cô ấy nói ra kia cần bao nhiêu dũng cảm và rộng lượng. Cô ấy vẫn luôn dùng tình yêu đầy vị tha của mình bao dung cho sự ngu xuẩn của tôi, tha thứ cho sự ngu ngốc ngây ngô của tôi, từng bước cho tôi can đảm và sức mạnh, từng bước làm tôi cảm động...
Tiểu Tuyết một mình quay về khách sạn, Tiểu Hiểu tìm được em ấy ở đó, em mua vé chuyến bay buổi tối, ăn cơm xong sẽ phải đi. Tối đó mọi người tập trung với nhau, Lộ Diêu cũng đi tiễn Tiểu Tuyết, Tiểu Hiểu cũng không giới thiệu nhiều về Lộ Diêu, chỉ nói là bạn thân. Thật ra thì Lộ Diêu cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, cô ấy cũng không đối xử với Tiểu Tuyết như khi cô ấy nói không thích, Tiểu Tuyết là bạn của Tiểu Hiểu, nên cô ấy rất tôn trọng, cũng rất khách sáo.
Tôi không biết khi ở một mình em ấy đã nghĩ gì, có lẽ cũng giống như tôi, vì tiếc nuối mười năm mà xót xa; cũng có thể trong đáy lòng của em vẫn tồn tại oán hận đối với tôi....Chỉ là những thứ đó đều không quan trọng, tôi chỉ hy vọng em có một cuộc sống khoẻ mạnh bình yên, bên cạnh người chồng thật tâm yêu em, cùng với đứa bé em hết mực yêu thương...
Ăn cơm xong, bốn người chúng tôi đưa Tiểu Tuyết đến sân bay, em ấy gọi điện hỏi thăm sơ qua chuyện nhà rồi hỏi rất kỹ về tình hình của đứa bé, nhắc đến con, trên mặt của em sẽ toả ra nụ cười vô cùng rạng rỡ...
Đến đại sảnh, Tiểu Tuyết ôm chúng tôi,
"Lộ Diêu, cảm ơn cô đã đến tiễn tôi."
Lộ Diêu thần kỳ nhịn xuống giọng nữ cao của mình,
"Cảm ơn gì chứ, cô là bạn của Tiểu Hiểu thì cũng là bạn của tôi, sau này rảnh rỗi quay lại đây chơi."
"Ừ, tôi sẽ."
Rời khỏi Lộ Diêu lại đến ôm Tiểu Hiểu,
"Tiểu Hiểu, khi nào về nhà nhớ nói mình biết, mình mời cậu ăn cơm."
Tiểu Hiểu cười hì hì,
"Vậy mình sẽ sớm về! Đừng đến lúc đó quỵt nợ nha!"
"Mình mới không giống cậu ý, toàn quỵt nợ."
Tiểu Tuyết và Tiểu Hiểu tình cảm thật sự rất tốt, ồn ào với Tiểu Hiểu một hồi lại đi tới ôm Vũ Tình,
"Vũ Tình, chúc chị và Nhan Nhan trăm năm đầu bạc."
Sau đó lại đùa giỡn,
"Ngàn vạn lần phải giam lại cho kỹ, nếu không tôi sẽ quay lại cướp cậu ấy đi."
Vũ Tình liếc nhìn tôi cười cười,
"Cảm ơn em Tiểu Tuyết, tôi sẽ làm vậy. Hy vọng em có thể đến đây thường xuyên, chúng tôi luôn chào đón em."
Tiểu Tuyết rất cảm kích gật đầu một cái, khi đi đến trước mặt tôi, em mỉm cười ôm lấy tôi, giọng nói êm ái của em lượn quanh bên tai tôi:
"Nhan Nnan...cảm ơn cậu...cảm ơn cậu đã cho mình một đoạn tình yêu chân thành tinh khiết, cũng cảm ơn cậu đã cho mình hồi ức tươi đẹp." Em ấy khe khẽ thở dài: "Chúng ta đã quá yếu đuối, mình nghĩ...cho dù cậu đến tìm mình cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, bởi vì mình không có được dũng cảm như Vũ Tình."
Tôi đưa tay lên ôm lấy em,
"Tiểu Tuyết, mình cũng cảm ơn cậu."
Cảm ơn em dạy tôi cách yêu thương, cùng tôi trải qua một tình yêu đẹp đẽ, mặc dù khổ nhiều hơn ngọt, nhưng tôi vẫn như cũ không hề hối hận, không hề oán thán...
Em ở trong ngực tôi dịu dàng hỏi:
"Nhan Nhan...kiếp sau cậu có chọn lựa sống bên cạnh mình không?"
Tôi rời khỏi người em ấy, nhìn ánh mắt chờ mong của em, không trả lời gì cả...
Tiểu Tuyết, xin lỗi em. Tha thứ cho tôi không thể hồi đáp kiếp sau của em, bởi vì tôi đã đem kiếp sau của mình trao cho một cô gái khác, tôi muốn cùng cô ấy dắt tay nhau đi từ kiếp này sang kiếp khác, cùng nhau nhìn hết cảnh vật nhân gian, cùng nhau trải qua vui buồn sầu khổ, để lại những dấu chân trên con đường chúng toi cùng đi, lưu lại hình bóng nhau dưới dư ảnh chiều tàn...
Nếu như quả thật có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta không gặp lại, không nên để em gặp một người mềm yếu vô dụng như tôi, không nên để em bị tổn thương lần nữa. Hy vọng kiếp sau em luôn vui vẻ hạnh phúc, có thể gặp được một người dũng cảm kiên cường dắt tay em đi hết mọi nẻo đường đời, có thể cho em một hạnh phúc tròn đầy ...
Thấy tôi không nói lời nào, em ấy bất đắc dĩ cười cười,
"Nhan Nhan cậu vẫn là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn..."
Nói xong xoay người lùi bước, vẫy tay với Vũ Tình, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu,
"Cảm ơn mọi người đã dến tiễn tôi, bảo trọng, hẹn gặp lại."
Sau đó không quay đầu lại, từ từ biến mất khỏi tầm mắt tôi...
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng em ấy dần khuất sau biển người mờ mịt, cảm thấy một góc trong lòng bỗng dưng trống rỗng, đó là nơi tôi từng lưu giữ hình ảnh của em, là ốc đảo có em nơi tôi từng trú ẩn....Nhưng mà bây giờ, nó tựa hồ như vừa bị cướp sạch, trống vắng tang hoang. Em ấy mang đi mất sự chờ đợi cuối cùng của tôi, mang đi vướng bận cuối cùng của tôi. Tôi rốt cuộc tìm được đáp án thuyết phục của chính mình, mặc dù với tôi đó là mất mác suốt đời khó bù đắp...
Tiểu Tuyết, vị trí này sẽ tiếp tục giữ lại vì em, em sẽ luôn tồn tại ở đây không bị quấy rầy, nơi này có nụ cười dịu dàng xinh tươi của em, có lẽ nhiều năm sau sẽ trở thành bãi cỏ xanh biếc ngập đầy sắc hoa...Em sẽ ở nơi này cùng nó từ từ già đi, cho đến khi sức sống của nó khô kiệt, cho đến khi nó ngừng nhịp đập...
Tôi vẫn như cũ sẽ nhớ đến em, vẫn là vào một ngày mưa buổi sáng nhìn về hướng ấy, nơi em ở, trong tiếng mưa rơi triền miên không dứt tự hỏi rằng nơi đó có mưa không; vẫn như cũ khi mặt trời lặn xuống, nhìn vào ánh trời chiều cô tịch, tự hỏi rằng em có ở đó ngắm hoàng hôn....Tiểu Tuyết, em vĩnh viễn chiếm giữ một chỗ trong tim tôi, tôi sẽ đặt nó thật sâu dưới đáy lòng, sẽ không nhắc đến nữa, nhưng không bao giờ quên. Em mãi mãi là người đầu tiên tôi yêu chân thành trong đời này, hơn nữa là người dạy tôi biết thế nào là tình yêu...
Hy vọng em có cuộc sống vui vẻ, hy vọng con của em bình yên trưởng thành, hy vọng em có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn...
Tiểu Tuyết, hẹn gặp lại...
Sau khi Tiểu Tuyết đi, cuộc sống nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình lặng vốn có. Vũ Tình không hỏi bất cứ điều gì liên quan đến Tiểu Tuyết, cũng không hỏi nguyên nhân ngày đó tôi khóc nức nở nghẹn ngào. Cô ấy tựa như tiên tri, chuyện gì cũng có thể đoán được, nhưng chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ nói, dễ dàng tha thứ cho sự ngu ngốc vô tri của tôi.
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu vẫn tình cảm với nhau như trước giờ, ba ngày cãi nhỏ năm ngày cãi to. Theo như họ nói đó là phương châm sống của họ, đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng không được tự nhiên!
Tôi và Tiểu Hiểu cũng tiếp tục thay nhau quản lý công việc, nhưng mà việc sóng yên biển lặng như thế này làm tôi có chút không quen, bởi dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm của tôi, thời gian nhỏ và Lộ Diêu ra ngoài gây chuyện cách nhau không xa lắm...
Buổi chiều sau khi tan việc ở XX, về nhà thấy Vũ Tình đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy tôi vào cửa, mỉm cười,
"Về rồi."
"Dạ, sao không xem ở phòng ngủ?"
Tôi thay giày, đi tới ghế sô pha ngồi cạnh cô
Cô ấy chậm rãi tựa đầu vào vai tôi,
"...Chị sợ em về không nhìn thấy chị."
Tôi cười,
"Ừm, đã đánh mất thì tìm không thấy..."
Cô ấy quay lại nhìn tôi một chút rồi nhanh chóng dựa lại
"Chị không có ngốc như vậy..."
Nói xong cười khanh khách thành tiếng, tôi vuốt vuốt tóc mình, cùng cô ấy chăm chú nhìn màn ảnh TV. TV đang chiếu " Hoàn Châu cách cách ". Tử Vi ở nhà lao dùng tâm nói chuyện với Nhĩ Khang, thần kỳ là Nhĩ Khang bên kia lại nghe được. Tiểu Yến Tử kích động đến mức nhảy lên, giây phút đó tôi nghĩ, Tiểu Yến Tử nhảy không cao bằng Tiểu Hiểu! Tôi đúng là mắc phải quái bệnh rồi, nhìn thấy ai cũng cảm thấy giống bà điên không não đó.
Xem một lúc hình ảnh đột nhiên dừng lại, Vũ Tình rời khỏi tôi, vui vẻ nói:
"Tử Nhan, chúng ta cũng thử một chút đi."
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy,
"Thử cái gì?"
"Thử xem chúng ta có nghe được suy nghĩ của đối phương không!"
Cô ấy từ khi nào thì ngốc giống tôi vậy, làm sao có chuyện như vậy xảy ra được...
Nhìn dáng vẻ hăng hái của Vũ Tình, tôi không đành lòng làm cô ấy mất hứng, giả vờ nhập vai hỏi:
"Vậy bây giờ chị có nghe được em nói gì không?"
Ánh mắt cô ấy mơ màng, rất gian xảo nhìn chòng chọc vào tôi một lúc rồi nói:
"Em nhất định đang nghĩ chị thật ngây thơ, em không tin có chuyện như vậy..."
"......"
Tôi có chút sững sờ, thì ra chuyện thần kỳ như vậy có thể xảy ra...
Cô ấy bật cười vui vẻ, dựa lại vào người tôi,
"Tử Nhan."
"Vâng?!"
"Em nghe thử bây giờ chị đang nghĩ gì..."
Tôi nghĩ một chút, lắc đầu.
"Không nghe được..."
Muốn tôi không có bất kỳ căn cứ nào đi suy đoán ý nghĩ trong lòng của một người, tôi quả thật là không có được trí tuệ như thế.
Cô ấy lại cười lên vui vẻ,
"Trong lòng chị đang nói, em nhất định là không nghe được."
"......"
Tôi hung hăng ôm cô ấy vào trong ngực
"Sao chị lại xảo quyệt thế..."
Cô không nói gì chỉ rất đắc ý gật đầu một cái, tắt TV đi, hai tay vòng ở thắt lưng tôi...
Ăn cơm xong về phòng ngủ, tựa vào đầu giường tiếp tục cùng Vũ Tình theo dõi câu chuyện tình yêu của Quỳnh Dao mà cô ấy vô cùng yêu thích, hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đầu lại vì một chuyện tình hư cấu mà mất ăn mất ngủ. Cô ấy tựa như trẻ con hoàn toàn để hồn vào trong đó, lúc vui sẽ cười khanh khách, không vui sẽ trầm mặc không nói tiếng nào....Thật ra thì tôi đối với những tình tiết trên TV cũng không quá hứng thú, điều hấp dẫn tôi chẳng qua là vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Tình, cùng với cảm giác yên bình và hạnh phúc khi có cô ấy ở bên cạnh...
Hồi lâu sau, tôi thấy cũng đã khuya,
"Vũ Tình, không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái,
"Ừ, được."
Tắm xong, giống như mọi ngày để Vũ Tình dựa vào người tôi, lau tóc cho cô ấy, cùng cô ấy nói chuyện phiếm. Chợt nghĩ đến nghi vấn tồn tại đã lâu trong lòng tôi
"Vũ Tình...có một chuyện em muốn hỏi chị."
Cô ấy quay đầu lại rất nghiêm túc đối diện với tôi, gật đầu một cái,
"Ừ, được."
Tôi nghịch chiếc khăn trong tay suy nghĩ một lúc, nói:
"... Sao chị không hỏi vì cớ gì ngày đó em lại khóc ?!"
Cô ấy không nói gì mà nhẹ nhàng vén áo tôi lên, lộ ra vết sẹo xấu xí trên người tôi, cô ấy đưa tay cẩn thận vuốt ve.
"Tử Nhan...đây chính là nguyên nhân."
Cô ấy nhìn nó, tựa như đang thưởng thức một dấu hiệu đáng giá,
"Em thà vứt bỏ mạng sống cũng không vứt bỏ chị...tại sao chị còn phải hỏi."
Tôi nhìn vào ánh mắt đầy thương yêu của cô, đứng dậy kéo cô ôm vào lòng. Chỉ có cô ấy không cảm thấy tôi xấu xí, không ngại vết sẹo kinh khủng trên người tôi, cũng chỉ có cô ấy mới có thể chấp nhận những thiếu hụt của tôi.
"Vũ Tình...đừng nhìn...xấu lắm."
Cô ấy ôm tôi thật chặc
"Một chút cũng không xấu, đó là dấu tích em yêu chị..."
"Vậy chị có thấy toàn thân em là vết sẹo không?"
Cô ấy nhẹ nhàng nhéo vào hông tôi,
"Không cho nói bậy."
"Vâng ạ."
Đầu cô ấy tựa vào vai tôi, khẽ thở dài
"Tử Nhan, thật ra thì ngay khi nhìn thấy Tiểu Tuyết chị đã biết là em ấy còn yêu em, bởi vì ánh mắt của em ấy khi nhìn em đều là buồn bã và lưu luyến. Hôm đó em khóc chị không hề thấy bất ngờ, hơn nữa chị cũng chuẩn bị tốt việc đón em trở về trong tâm trạng như vậy. Nếu như ngày hôm đó em vẫn cười nói bình thường khi về nhà, chị mới cảm thấy lạ lẫm. Bởi vì trong mắt chị, em là người rất trọng tình trọng nghĩa, đối mặt với cô gái quan trọng đối với em như vậy làm sao mà không đau lòng."
Mùi hương của Vũ Tình làm thế giới của tôi trở nên an tĩnh, hơi thở của cô làm tôi đắm say, thanh âm cô nhẹ nhàng trôi vào tai tôi, tôi cứ như vậy lặng im nghe cô ấy nói tiếp...
"Tử Nhan em biết không, khi đó chị cảm thấy mình thật may mắn, có nhiều người con gái ưu tú như vậy yêu em mà em lại chọn chị....Chị tin tưởng em, tin tưởng vào tình yêu của em, cùng đi bên nhau làm chị càng thêm tin chắc. Thật ra thì, tình yêu Tiểu Tuyết dành cho em so với chị không hề ít hơn, chẳng qua em ấy ít hơn chị một chút dũng cảm và kiên định."
"Em vì chị đã làm quá nhiều chuyện. Em không thích kinh doanh, nếu không phải vì chị em sẽ không đi tiếp xúc với nhiều người làm em khó chịu như vậy....Khi em buộc phải chọn lựa giữa mẹ và chị...em một mình chịu đựng hành hạ một mình đau khổ, cuối cùng chọn lựa chị....Em có biết không, khi chị quay về nhìn thấy em như vậy, trong lòng bao nhiêu là đau xót. Đôi khi chị sẽ tự trách mình,nếu như lúc đầu chị không cố chấp như vậy, phải chăng em sẽ không gặp chuyện chẳng may, sẽ không khổ sở....Dù nằm trên giường bệnh đau đớn như vậy em cũng không nói ra một chữ, chỉ một mình im lặng chịu đựng..."
Tôi rời khỏi vòng ôm của cô ấy, ngồi dậy đối diện với cô, tôi không cách nào diễn tả sự cảm động trong lòng mình, chỉ có thể nhìn Vũ Tình, nhìn không chớp mắt. Cô ấy đưa tay vuốt ve mặt tôi, trong mắt dâng lên một tầng trong suốt, ánh mắt sâu thẳm như nước hút lấy linh hồn tôi.
"Tử Nhan, khi chiếc xương sườn đó đâm xuyên qua phổi của em, nó cũng đâm sâu vào tim chị..."
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng
"Không phải là đã bồi bổ tốt rồi sao..."
Cô ấy ở trên vai tôi khẽ lắc đầu,
"Nhưng một phần thân thể bị mất đi của em thì không thể nào bù đắp được..."
"Ưm...vậy thì không cần bù, không có nó em còn nhẹ hơn một chút."
Cô ấy nhéo thắt lưng tôi, không nói gì thêm...
Đầu của tôi chôn sâu trong tóc Vũ Tình, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập, nhịp hô hấp phập phồng của cô ấy, tôi giống như một cô bé tham lam, liều mạng hấp thu tất cả hương vị trên người cô ấy.
Hồi lâu sau, cô ấy ở bên tai nhẹ giọng gọi tôi:
"Tử Nhan."
"Dạ?'
"Tim của em đập thật là nhanh..."
"...Làm sao chị biết?"
Cô ấy rời người tôi, trong mắt lấp lánh những tia sáng, gò má đỏ thắm động lòng người
"Bởi vì chị cũng vậy."
Ánh mắt cô ấy đong đầy nhiệt tình nồng nàn, tôi nhìn vào đó, cảm giác như xung quanh không có không khí, cảm giác mình không thể hô hấp...
Tôi nhấc áo ngủ của mình lên, chậm rãi cởi ra, toàn bộ thân thể ở trước mắt cô, không còn sót lại chút gì.
"Tử Nhan."
"Nhìn thấy tim em đập có nhanh không..."
Vũ Tình nhìn tôi, nhiệt tình nóng bỏng trên mặt ngày càng đầy lên. Tôi nhẹ nhàng kéo dây áo trên vai cô ấy xuống, nhắm mắt lại, theo nhịp thở hôn lên môi cô ấy....hai tay cô ấy đặt lên gáy tôi, dịu dàng triền miên đáp lại...