Tình Yêu Giam Cầm

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Ngày sinh con, vợ tôi đã làm việc cật lực đến tận giờ đêm, khi bé con được sinh ra, nó đã không còn thở nữa.

Nhìn con được đặt trong khay mà cổ họng tôi đầy chua xót.

Đó là một bé gái, nó cuộn tròn, không nhúc nhích, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm như lúc chúng vừa bị đưa ra khỏi bụng.

"Đứa trẻ đã chết lâu trong bụng, da đã mục hết rồi. Trước đây hai người không đi kiểm tra sao?"

Lời nói của cô y tá khiến tôi cảm thấy áy náy và hối hận vô cùng.

"Ngày thường vợ tôi bận việc quá, tôi nên để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, như vậy đứa trẻ cũng sẽ không…”

Tôi dựa vào tường, bất lực trượt trên mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy nhói đau.

Cô y tá phủ tấm vải trắng lên chiếc khay đặt đứa trẻ, bảo tôi mua cho vợ một ít Red Bull, Snickers,… để bổ sung thể lực sau sinh, và xin giấy chứng tử.

Khi tôi vừa đi mua thức ăn về liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ.

"Con bé đang cử động! Con bé đang cử động!"

Đèn trong bệnh viện đột nhiên lúc sáng lúc tối một cách kỳ dị.

Tôi vội vàng chạy lại kiểm tra, dưới tấm vải trắng, đứa bé đã chết thực sự đang ngọ nguậy!

“Y tá, đứa trẻ còn sống!” – Tôi hét lên với y tá.

"Không thể nào, lúc được mổ ra rõ ràng đứa bé đã tắt thở!" – Y tá vén tấm vải trắng lên, dùng thiết bị kiểm tra các sự sống của đứa trẻ, nhưng kết quả vẫn là đã chết.

Đứa nhỏ chết thật rồi. Nghe được tin này, bố mẹ vợ tôi hết sức tức giận.

Bố vợ cho tôi một cái tát trời giáng: "Mày là đồ bỏ đi, ngay cả vợ con cũng không lo được!"

Mẹ vợ ôm lấy Tôn Đình khóc lớn: "Con gái tôi gả cho anh đúng là xui xẻo tám đời!"

Tôi ôm nửa khuôn mặt sưng tấy vì bị bố vợ đánh: "Bố mẹ, hai người bình tĩnh đã…”

“Tại sao mày không phải là người chết!” – Bố vợ trở tay cho tôi một cái tát – “Mày là đồ vô tích sự, chút chuyện này mà cũng làm không xong!”

Cái tát này khiến mắt tôi nổ đom đóm, suýt nữa ngã xuống, nhưng tôi không phản bác, chỉ cúi đầu im lặng.

Bố mẹ vợ thường xuyên chửi rủa, tôi đã nhẫn nhịn từ lâu. Công ty, quyền lực và tài chính mà gia đình điều hành cũng nằm trong tay Tôn Đình. Bao nhiêu năm nay, tôi đều bị gia đình cô ấy coi như một kẻ vô dụng.

Do bố mẹ tôi mất từ nhỏ và xuất thân từ một gia đình nghèo khó nên tôi chuyển đến nhà cô ấy ở. Một người ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu.

"Bố, mẹ..." – Tiếng kêu yếu ớt của Tôn Đình vang lên – "Bệnh viện sẽ hỏa táng đứa trẻ, con không muốn con con bị thiêu thành tro."

Mẹ vợ kinh ngạc hét lên: "Hỏa táng? Đứa trẻ của nhà chúng ta có hỏa táng hay không, không phải là do tự chúng ta định đoạt sao?!"

“Chôn cất và yên nghỉ, cháu gái nhà họ Tôn không thể hỏa táng!” – Bố vợ nói thẳng – “Chúng ta mang đứa nhỏ đi, không cho bệnh viện xử lý!”

Miệng tôi đã sưng lên một nửa, tôi lẩm bẩm, nói không rõ chữ: "Như vậy không tốt đâu? Chúng ta như vậy không phải là bỏ qua quy định của bệnh viện sao?"

"Quy định cái rắm!"

Bố vợ đá vào đầu gối tôi một cái: “Bệnh viện dám hỏa táng cháu gái ta thì mày chết trong cái bệnh viện này luôn đi, bôi đen bọn họ!”

Lưng tôi đập mạnh vào tường, sống lưng nóng ran lên vì đau: "Bố, bố bình tĩnh lại, con đi thương lượng với bệnh viện."

.

Trước yêu cầu mạnh mẽ của bố mẹ vợ tôi, bệnh viện đành phải thỏa hiệp.

Bố vợ đặt đứa trẻ vào một chiếc quan tài nhỏ theo phong tục, đóng đinh vào quan tài rồi yêu cầu tôi chôn quan tài ở ngọn núi sau quê nhà.

Vài ngày sau, tôi đưa vợ xuất viện.

Tôi và vợ cùng thành lập một công ty thiết bị y tế. Vợ tôi trước đây là một người nghiện công việc, tính tình vui vẻ, nhưng cái chết của đứa con đã làm thay đổi tính cách của cô ấy, cô ấy bắt đầu buồn bực không vui…

Áp lực công việc đè nặng lên tôi, lịch họp hàng ngày dày đặc, tôi phải giao lưu với các nhà cung cấp và lãnh đạo bệnh viện, đi sớm về khuya, rất mệt mỏi. Vậy mà khi tôi đi làm về, vợ tôi vẫn còn khóc và muốn tôi đi thăm con cùng cô ấy…

Tôi bất lực, làm sao có thể nhìn thấy đứa trẻ? Nhìn cái gì đây? Chả lẽ moi con từ trong đất ra sao?

Không thể chịu đựng được yêu cầu của vợ, tôi liền sắp xếp công việc của các phòng ban ở công ty trước, hoãn các sự kiện xã hội gần đây, theo dõi công việc từ xa để giải quyết công việc hàng ngày của công ty, sau đó đưa cô ấy về quê. Dù gì thì quê tôi cũng gần nơi chôn cất đứa trẻ.

Đêm đầu tiên về quê trùng hợp là ngày thứ bảy đứa trẻ mất.

Tôi phải giải quyết công việc trên DingTalk, còn phải an ủi Tôn Đình. Làm hết tất cả mọi việc, gần đến giờ mới được đi ngủ.

Nửa đêm thức giấc, tôi thấy khát và muốn dậy lấy nước để uống.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy bên cạnh giường có một cánh tay nhỏ, lạnh như băng.

Đây không phải là cánh tay của Tôn Đình.

Tôn Đình hơi mập, còn cánh tay tôi vừa chạm vào rất gầy, giống hệt như của một đứa bé sơ sinh!

Chẳng lẽ đứa nhỏ đến tìm tôi?!

Tôi rùng mình một cái, đứng dậy mở đèn.

Nhìn lại, chiếc giường trống trơn.

“Có lẽ là ảo giác.” – Tôi tự an ủi, nhưng lưng đã thấm mồ hôi lạnh.

Vợ cũng không ở trên giường. Tôi nhìn quanh: "Đình Đình?"

Tôi bước ra phòng khách. Trong bóng tối, vợ tôi đang ngồi trên ghế sô pha, mặt cúi gằm.

Cô ấy khoanh tay trước ngực và lắc lư qua lại một cách cứng đờ – một cái ôm trống rỗng…

Trên bàn trà nhỏ, có một bình sữa bột.

"Đình Đình."

Tôi định gọi vợ, nhưng cô ấy đã đặt tay lên môi: “Suỵt, đừng nói chuyện, con vừa ngủ say, đừng quấy rầy con bé”.

Trong lòng chua xót, tôi ôm chặt lấy cô ấy: "Đứa nhỏ đi rồi, sau này chúng ta nhất định sẽ có một đứa con."

Tôn Đình đẩy tôi ra: "Vớ vẩn, đứa trẻ bây giờ đang ở trong lòng em."

Nói rồi giơ tay trước mặt tôi: "Anh nhìn đi!"

Nhưng tay cô ấy trống không.

"Con đâu?"

Tôn Đình tỉnh lại, dụi dụi mắt nhìn tôi: "Chồng, có phải em bị ma nhập không? Vừa rồi em nhìn thấy con."

Tôi thở dài: "Đình Đình, chính anh chôn cất con bé, nó làm sao có thể ở đây, em nghĩ nhiều rồi."

Tôn Đình không lên tiếng, chỉ kéo lê người vào phòng ngủ với đôi chân trần.

Tôi cảm thấy đau lòng, mùa đông lạnh, cô ấy ngay cả vớ và dép cũng không mang.

Chờ một chút!

Cô ấy đã đi đâu, làm sao có vết bùn?

Ghế sofa, sàn nhà, khắp nơi đều là bùn đất.

Đất có màu vàng và đỏ, dinh dính, thoang thoảng mùi máu.

Da đầu tôi tê dại.

Loại đất này chỉ có ở ngọn núi phía sau.

Đứa trẻ được chôn trong đất này!

Có phải vì quá nhớ con nên Tôn Đình đã đến ngọn núi phía sau nhìn đứa trẻ trong lúc tôi đang ngủ không?

Tôi chạy vào phòng ngủ và hỏi cô ấy: "Đình Đình, hôm nay em có đi chơi không?"

"Không." – Tôn Đình lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi – "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Tôi chỉ vào chân cô ấy: "Làm sao trên chân em lại có vết bùn?"

Tôn Đình nhìn vào chân mình, vô cùng kinh ngạc: “Sao lại thế này? Hôm nay em đã nằm trên giường cả ngày mà, chưa từng ra ngoài."

Cũng đúng, cô ấy luôn ở trong tầm mắt tôi. Hơn nữa, cô ấy vẫn đang ở cữ, với sức khỏe của cô ấy thì hoàn toàn không thể cố gắng leo lên núi.

“Chồng à, con thật sự đã đến tìm em.” – Tôn Đình sờ lên nếp nhăn ở bụng, nước mắt cũng đã rơi – “Khi em ngủ say, con về báo mộng cho em, con bé nói nó khó chịu, buồn bực, muốn có người ở bên cạnh.”

"Khi em tỉnh dậy và thấy con bé ở cửa phòng ngủ, em đã ôm ru con ngủ mà."

.

"Đình Đình, em bị mộng du rồi."

Tôi an ủi Tôn Đình: "Em nghĩ xem, con vừa mới được sinh ra, nó không biết nói, cũng không thể đi."

Tôn Đình trở nên im lặng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, con búp bê nhỏ trong bức tranh Baizi ở phía đối diện có đôi mắt to bất thường, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

Bức tranh này là do Tôn Đình mua, cô ấy luôn nghĩ đứa trẻ trong hình rất dễ thương và cũng muốn có một đứa nên đã mua bức tranh Baizi này về treo.

Bây giờ, cô ấy đã sinh một cái thai chết.

“Đình Đình, đừng buồn.” – Tôi chạm vào mái tóc của Tôn Đình, mới phát hiện ra đôi mắt của cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm mà không hề chuyển động.

Ánh mắt xa lạ, thậm chí có chút đáng sợ.

Tôi khịt mũi: "Anh… em có chuyện gì vậy?"

Tôn Đình mở miệng một cách cứng ngắc và máy móc, nói: "Con mình đang ở đây."

Tôi vỗ vai cô ấy: "Vợ à, em mệt rồi còn ảo tưởng nữa."

Tôn Đình nhặt đất mịn trên mặt đất lên nhào nặn: "Anh nói xem, chuyện gì đã xảy ra?"

Lớp đất mịn, theo ngón tay của cô ấy từ từ rơi trong không khí, từng chút một rơi vào người tôi.

Mùi máu càng nồng hơn.

"Đừng nghĩ nhiều."

Tôi lấy khăn giấy lau mạnh mấy ngón tay cho cô ấy, rồi nói lớn: “Bùn đất này dính vào đế giày của anh khi chôn con, rồi anh vô tình mang nó về nhà.’’

Càng nói to, tôi càng cảm thấy chột dạ.

Tôi nhớ rất rõ rằng khi tôi đang chôn cất đứa trẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng xương gãy phát ra từ mặt đất.

Tôi nhìn xuống, có một hỗn hợp bùn và máu bám khắp mép đế giày. Thấy bẩn quá nên tôi để đôi giày cũ ở nhà trên thành phố mà không giặt. Lúc này ở quê tôi đang đi một đôi giày mới khác cùng kiểu dáng. Nói cách khác, tôi không hề mang một đôi giày bẩn.

Vậy bùn này ở đâu ra?

Một sự sợ hãi không thể giải thích nổi lên từ xương sống của tôi.

Tôn Đình lạnh giọng nói: "Đứa nhỏ đến rồi, em nhìn thấy dấu chân của con, ở ngay trong tủ chỗ cửa ra vào, nó trở về gặp bố mẹ."

Tôi giật mình, run rẩy bước đến tủ chỗ cửa ra vào.

Trên mép tủ có một vết máu đỏ rất nhạt.

Dấu chân lớn không quá ba phân.

Ba phân: cm

Kích thước chính xác bằng bàn chân của một đứa bé sơ sinh.

Đã hai giờ sáng, màn đêm yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.

Đứa trẻ có thực sự ở đây?

.

Không thể nào! Làm sao một đứa trẻ đã chết chui lên từ dưới đất được?!

Tôi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ vừa rồi.

Phải có khoa học lý giải mọi chuyện mới hiểu được, những dấu chân này chắc chắn không phải của trẻ con mà là của động vật như mèo rừng trên núi, dù sao quê tôi ở cạnh núi, là bãi tha ma, thú nhỏ đến kiếm ăn cũng là chuyện bình thường.

Tôi đã an ủi Tôn Đình như thế được một lúc, cuối cùng cô ấy cũng chìm vào giấc ngủ lúc giữa đêm.

Nhưng tôi lại trằn trọc ngủ không yên, trái tim hoảng loạn không thể giải thích được.

Lúc này, cánh cửa “két” một tiếng nhẹ.

Tôi vô thức nhìn ra cửa, chỉ thấy một đứa bé lõa thể đang bò lổm ngổm trên bộ quần áo màu xanh đen. Nó nhích từng chút một, cái đầu to hơn một chút của con bé rũ xuống mặt đất, âm thanh sột soạt nhỏ xíu của da đầu cọ vào sàn cực kỳ chói tai.

Nó nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt xám và mỉm cười: "Hì hì".

"Đừng đến!"

Tôi cố gắng đứng dậy, chỉ thấy mình cứng đơ không thể cử động, như thể có một lực nào đó đang giữ tôi lại.

"Quỷ áp giường?"

Đứa bé vẫn đang bò về phía tôi từng chút một.

Tôi cố gắng hết sức có thể, nhưng ngay cả chớp mắt cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ròng ròng xuống mắt, làm cho tôi khổ sở.

“Hì hì…” – Tiếng cười bén nhọn càng lúc càng gần tôi.

Con bé trườn lên người tôi, đôi mắt xám của nó nhìn chằm chằm vào tôi – một cái nhìn đầy phẫn uất, xấu xa, hận thù, và hằn học.

Hì hì hì.

Nó vẫn đang cười!

"A!"

Tôi hét lên, bóng tối bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi, tôi hoàn toàn bất tỉnh…

"Ông xã, anh thật siêng, mới sáng sớm mà anh đã dọn dẹp."

Những lời của Tôn Đình đã đánh thức tôi.

Tôi vội vàng ngồi dậy, thở hổn hển.

Mới vừa rồi là nằm mơ sao?

Giấc mơ về một đứa trẻ đang cười với tôi với đôi mắt trắng mở to, thật chân thực!

Tôn Đình lắc cánh tay tôi: "Chồng, anh sao vậy?"

"A?" – Tôi vô thức nhìn Tôn Đình – "Em nói gì?"

Tôn Đình tức giận nói: "Em nói anh quét dọn rất sạch sẽ."

Tôi lắc đầu “Anh ngủ cả đêm, đâu có dọn”.

Tôn Đình trợn to hai mắt, chỉ vào tấm thảm dưới mép giường, giọng nói chứa đựng sự hoảng sợ: "Anh nhìn dưới đất…”

Tôi liếc nhìn tấm thảm, trên chiếc chăn lông cừu màu trắng san hô đã không còn một vết đất.

Làm thế nào nó có thể sạch sẽ như vậy?!

Tôi bật dậy, đi ra phòng khách.

Không có dấu chân cm trên tủ ở lối vào, và sàn nhà trắng mịn đến mức tương phản với khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.

Thình thịch…

Tim tôi đập loạn xạ, gần như muốn trào ra khỏi lồng ngực.

"Không thể nào, em nhớ lầm sao?" – Tôn Đình nói – "Ngày hôm qua, em nhớ rõ là có bụi bẩn trên mặt đất. Đó là dấu hiệu cho thấy đứa trẻ đến tìm em."

"Đình Đình, em nhớ nhầm rồi." – Tôi tự đánh mình và an ủi Tôn Đình – "Em mệt quá nên ảo tưởng về một đứa trẻ bò ra khỏi đất để tìm em."

"Phải không?" – Tôn Đình ngồi trên giường ôm đầu, lời nói có chút không có mạch lạc – "Đứa trẻ, đất bùn, những thứ này đều là không tồn tại sao? Thật… Thật sự là ảo giác sao?"

"Đình Đình, nghỉ ngơi thật tốt."

Tôi rót một ly sữa cho Tôn Đình và bảo cô ấy vào phòng ngủ.

Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thở hồng hộc để nguôi ngoai giấc mơ vừa rồi.

Một giấc mộng rất thực.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được mùi ôi thiu tỏa ra từ miệng đang cười to của cô bé…

Thật lâu sau, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại. Điều quan trọng nhất là phải chăm sóc vợ thật tốt.

Việc sinh mổ, kết hợp với cái chết của đứa trẻ, khiến cô ấy quá yếu.

Tôi tìm kiếm thực phẩm chức năng phục hồi sau sinh trên Zhihu, định mua một con gà rút xương để bồi bổ cơ thể.

Đi bộ đến chợ, tôi nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ.

"Chị lừa tôi đúng không? Ngày hôm qua tôi ra sau núi đào măng đông, cũng không có thấy cái gì lộn xộn."

Sau núi?

Tôi theo bản năng dừng bước và cẩn thận lắng nghe những gì họ nói.

“Tôi lừa chị làm gì!”

"Chạng vạng tối hôm qua, chính mắt tôi nhìn thấy trong rừng trúc sau núi có thứ gì bò ra ngoài mà!”

"Thứ đó thật đáng sợ, vừa mập vừa đen."

Tôi vỗ nhẹ vào vai người phụ nữ, phát hiện ra cô ấy là cô Vương, một góa phụ, hàng xóm của tôi.

Tôi hỏi cô ấy: "Bà đã nhìn thấy gì ở ngọn núi phía sau?"

Bà góa Vương quay đầu lại nói: "Nó có vẻ là một con khỉ nước, cũng dường như là một đứa trẻ đã chết."

Tôi ngay lập tức căng thẳng, cơ thể run rẩy không kiểm soát được.

Lẽ nào đứa con thực sự đến với tôi, không phải là giấc mơ?

"Này, là Lâm Hoa sao." – Bà góa Vương nhận ra tôi, bà ta cười toe toét lộ ra hàm răng ố vàng – “Cậu về làm cỗ trăng rằm cho con à?

Tôi rất không vui.

Con tôi mất ngay khi vừa chào đời, tôi nên uống loại rượu cúng rằm nào đây?

Góa phụ Vương không để ý đến sự không hài lòng của tôi, âm dương quái khí nói: "Khi con trai tôi trúng tuyển đại học, cậu không quay về mừng, vậy nên phong bì đỏ ngày rằm của con cậu, chúng tôi sẽ hủy bỏ nó!"

“Con tôi chết rồi…” – Tôi không nhịn được nữa, đang muốn tức giận thì chợt nhận ra một điều.

Con tôi chết khi chưa kịp chào đời, bố vợ tôi thấy ô nhục nên khi chôn con tôi đã lén lút, tránh mọi người, làm sao bà Vương có thể nhìn thấy con tôi?

Tôi hỏi bà ta, hơi thở có chút không đều: "Làm sao chị biết tôi mang theo đứa bé trở về?"

"Ai mà không biết."

Góa phụ Vương nhìn tôi một cách kỳ lạ: "Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy vợ cậu đang cho con bú."

.

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, đứa trẻ đã chết, Tôn Đình cho ai bú???

Tôi chạy như điên về nhà.

Từ xa tôi đã thấy Tôn Đình một tay ôm bình sữa trẻ em, một tay cầm một quả bóng nhét vào vú cô ấy.

Tôn Đình cầm vật hình tròn chậm rãi lắc lư bên này bên kia, như thể cô ấy đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

“Đình Đình, em đang làm gì vậy?” – Tôi hét lên.

Khi Tôn Đình quay về phía tôi, tôi nhìn thấy mặt của vật kia.

Đôi mắt to, lòng trắng lớn và đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào tôi khiến tôi không khỏi run sợ.

Sau vài giây, cuối cùng tôi nhận ra đó là một con búp bê nhựa.

Tôi lao đến trước mặt Tôn Đình, hất tung con búp bê trên tay cô ấy đi: "Đình Đình, em lấy thứ này ở đâu ra?"

Với một cái tát, đầu của con búp bê nhựa bay khỏi cổ và lăn dưới chân tôi.

Tôi dậm chân một cách khó khăn.

"Chồng, sao anh lại làm thế này với con mình?"

Tôn Đình còn tức giận hơn tôi, cô ấy vội vàng ngồi xổm xuống nhặt con búp bê bị hỏng trên mặt đất.

Tôi lay lay bả vai cô ấy: "Đình đình, em tỉnh lại đi, đây không phải là con của chúng ta!"

"Không, con bé là con của tôi, anh làm tổn thương con tôi."

Tôn Đình ôm chặt con búp bê nhựa mà mình nhặt được trong tay, vô cùng cố chấp nói: "Anh buông ra, tôi muốn cho đứa bé uống sữa."

"Đủ rồi!" – Tôi hét lên – "Tôn Đình, con của chúng ta đã chết rồi, nó ở phía sau núi, em có hiểu không?"

Có lẽ vì tôi nói quá lớn nên đã thu hút ánh mắt của những người hàng xóm xung quanh.

Những lời bàn tán của góa phụ Vương và những người phụ nữ khác lọt vào tai tôi: "Này, góa phụ Vương, thứ hôm qua cô nhìn thấy khi trèo ra khỏi ngọn núi phía sau, có khi nào là đứa con đã chết của vợ Lâm Hoa không?"

"Không thể nào! Đứa trẻ đã chết làm sao có thể bò ra."

"Tại sao vợ của Lâm Hoa lại ôm một con búp bê mà xem như con mình?"

"Là một con búp bê sao? Hình như có gì đó không ổn. Mới nhìn tôi còn nghĩ rằng cô ấy thực sự đang cho đứa trẻ bú đấy."

"Vợ của Lâm Hoa, không phải là điên rồi chứ…”

Những âm thanh rối loạn khiến tôi vừa giận vừa xấu hổ.

Tôi thở dài, ôm chặt Tôn Đình: "Vợ à, em vẫn đang trong thời gian ở cữ, không nên ra gió, trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

“Chồng, khi em đang ngủ bỗng nghe tiếng con cười hì hì ngoài cổng.” – Tôn Đình nằm trong vòng tay tôi, bắt đầu khóc – "Em theo âm thanh đi ra ngoài, phát hiện một con búp bê như vậy đang ngồi ở cửa, vì thế… vì thế em cho con bú."

Tôi ôm Tôn Đình đi vào trong nhà, cô ấy nói: "Chồng, em vừa cho một con búp bê nhựa bú, có phải đã khiến hàng xóm cười nhạo rồi không?"

"Không có, vợ, em đừng suy nghĩ nhiều."

Sau khi vào nhà, tôi vuốt ve lưng của Tôn Đình.

“Anh nghĩ có là người của công ty đang giở trò!”

"Mặc dù trên danh nghĩa chúng ta mới là người nắm quyền của công ty, nhưng những cổ đông nhỏ đó đã để mắt đến, giành quyền kiểm soát công ty. Bọn họ cố ý chỉnh chúng ta, từ đó mượn cơ hội nắm lấy cổ phần chúng ta trong công ty.”

"Đình Đình, khoảng thời gian này chuyện của công ty tình anh toàn quyền xử lý, anh nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau những rắc rối này!"

Tôi tiếp tục an ủi Tôn Đình.

"Em chỉ cần an tâm nghỉ ngơi thật tốt là được."

Tôn Đình dựa vào ngực tôi, tôi dìu cô ấy vào nhà nghỉ ngơi.

Sau đó, tôi hầm canh gà ác cho Tôn Đình.

Sau khi Tôn Đình uống canh gà, tinh thần rõ ràng đã khá lên nhiều, cô ấy nằm trên giường ngủ.

Sau khi Thu xếp ổn thỏa Tôn Đình, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi luôn cảm thấy mình không thể ở quê lâu được.

Ở đây hẻo lánh, cộng với việc con tôi vừa được chôn cất nên không được sạch sẽ cho lắm.

Tít tít.

Chuông điện thoại trên bàn làm tôi tỉnh lại.

Trên màn hình tới một tin ngắn: "Đứa trẻ chết rồi, hì hì hì."

.

Tôi gọi qua.

Nhưng bên kia không có người nghe.

Tôi cau mày, xóa tin nhắn đi.

Ngay lập tức, tôi thu dọn hành lý, chờ Tôn Đình tỉnh lại liền rời khỏi nơi này.

Lần này Tôn Đình ngủ rất ít, cô ấy dậy sau chưa đầy một giờ.

“Vợ à, chúng ta trở về thành phố đi.” – Tôi nói với Tôn Đình.

Tôn Đình dường như không nghe thấy tôi nói gì, cô ấy đi về phía nhà bếp.

Tôi thấy cô ấy lại đi chân trần trên mặt đất như đêm hôm qua.

Linh cảm có điều gì đó không ổn, tôi vội vàng đứng dậy: "Vợ, em muốn làm gì?"

Tôn Đình vào bếp, khi cô ấy bước ra, trên tay cầm một cái búa và một con dao làm bếp.

“Đứa trẻ.” – Tôn Đình phát ra thanh âm chói tai – “Đứa trẻ đang ở bên trong.”

“Đứa trẻ ở đâu?” Tôi muốn cướp vật sắc nhọn từ tay Tôn Đình, nhưng lại sợ sẽ vô tình làm tổn thương cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục nói chuyện, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy – “Vợ, em bỏ dao và búa xuống trước đã.”

“Đứa trẻ ở sau tấm gương.” – Tôn Đình chỉ vào tôi, trong tay cô ấy cầm một con dao làm bếp lớn, sắc bén và ánh lên một tia lạnh lùng.

Tôi giải thích: "Đình Đình, đứa trẻ đã được chôn trên núi."

"Không đúng!"

Tôn Đình điên cuồng hét lên, tay ném mạnh, con dao làm bếp trượt qua tai tôi.

Một cơn đau nhói truyền từ dây thần kinh tai đến tay chân của tôi.

“A!” – Tôi đau đớn che lỗ tai lại.

Máu nhanh chóng chảy qua ngón tay, nhỏ xuống nền gạch trắng.

Một nửa tai của tôi đã bị cắt bởi con dao làm bếp.

"Tôn Đình!"

Tôi rống to tên vợ mình, nếu con dao làm bếp lệch thêm một chút nữa thì đầu tôi cũng bị cô ấy chặt mất rồi!

Tôn Đình tiến về phía tôi, giơ cao cái búa.

Tôi sợ!

Lần này tôi thực sự sợ hãi!

Tôi từ từ lùi lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Đình Đình, em làm sao vậy?"

"Em nằm mơ, nằm mơ thấy đứa trẻ, con bé nói với em rằng nó đã bị nhét vào bức tường đằng sau tấm gương."

Vừa dứt lời, Tôn Đình giơ cao chiếc búa hướng về lưng tôi.

Bang!

Chiếc gương treo trên tường vỡ vụn, những mảnh vỡ chói mắt màu trắng bạc bay ra xung quanh.

“Cẩn thận!” – Tôi cố gắng ngăn không để Tôn Đình bị thương, nhưng rõ ràng đã quá muộn.

Mặt, bàn tay và mắt cá chân của cô ấy đều bị trầy xước bởi những miếng kính sắc nhọn, cô ấy đang chảy máu.

Nhưng dường như không cảm thấy đau, cô ấy dùng chân trần giẫm lên những mảnh kính vụn.

Tôi vội vàng ôm Tôn Đình, muốn kéo cô ấy trở về phòng ngủ: "Đình Đình, tỉnh lại đi!"

“Buông tôi ra.” – Tôn Đình lúc này mạnh đến dọa người, cô ấy dùng búa đập vào người tôi để thoát khỏi tôi.

Cây búa nặng nề giáng xuống bàn tay, tôi đau đến mức cuối cùng cũng buông cô ấy ra.

"Bảo bối…"

Tôn Đình lại giẫm lên chiếc gương vỡ sắc nhọn, cô ấy đập vào tường và lẩm bẩm một mình: "Con yêu, mẹ đến tìm con đây."

Những bức tường trắng như tuyết bị đập vỡ, những khối xi măng thô ráp nhảy lên mặt cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không dừng lại.

Cô ấy giống như một con robot được lên dây, từng chút từng chút đập mạnh vào tường.

Biết rằng không thể tự mình kiềm chế Tôn Đình, tôi vội vã chạy ra ngoài và nhờ hàng xóm giúp đỡ.

Với sự chung sức của mọi người, cuối cùng họ cũng kéo được cô ấy ra khỏi đống kính vỡ.

Để tránh Tôn Đình lại phát điên, tôi chỉ có thể trói cô ấy bằng dây thừng.

"Đứa bé ở trong tường, con bé thật sự bị xây trong tường!" – Tôn Đình không ngừng giãy dụa, kêu lên thảm thiết.

“Tôi nghĩ cô ấy đang bị quỷ nhập.” – Vương quả phụ lên tiếng đầu tiên – “Người ta nói rằng những đứa trẻ sơ sinh chết oán khí nặng, dễ dàng hóa thành ác quỷ đến tìm mẹ."

"Trên đời này căn bản không có ma. Tôi nghĩ vợ của Lâm Hoa quá buồn nên sinh ra ảo giác." – Bác sĩ Lý ở trung tâm y tế liếc nhìn tôi, hỏi – "Lâm Hoa, vợ anh gần đây không được bình thường sao?"

Tôi im lặng không nói gì. Vợ tôi là người tốt nhất trên đời, cô ấy cần cù, chịu khó, tốt bụng… Nhưng giờ cô ấy trở nên điên loạn vì cái chết của con mình…

"Phải rồi, đứa con đầu lòng mất. Vợ anh có vấn đề về tâm lý là điều dễ hiểu." – Bác sĩ Lý vỗ vai tôi, thở dài – "Lâm Hoa, anh về thành phố đi, nơi này quá gần nơi cái thai chết rồi, vợ anh nhất định sẽ tiếp tục phát điên vì nhớ đứa nhỏ."

Tôi gật đầu: "Đình Đình, chúng ta về nhà ở thành phố nhé, được không?"

Tôn Đình không muốn, cô ấy giậm chân, lắc đầu nguầy nguậy: "Em không rời đi, đứa trẻ vẫn còn ở trong tường, em nhất định phải tìm con bé!"

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn Tôn Đình đang ngồi trên ghế.

Khi vợ tôi làm việc chăm chỉ và có một sự nghiệp thành công, cô ấy rực rỡ như một bông hoa mỏng manh, đầy hương thơm, nhìn ra tất cả chúng sinh.

Nhưng bây giờ, cái chết của đứa trẻ đã giết chết cô ấy, người cô ấy bê bết máu, và cô ấy không còn minh mẫn nữa.

Tôi cảm thấy rất có lỗi với vợ tôi.

Vào lúc này, tôi hạ quyết tâm.

Tôi đưa tay vuốt mái tóc rối bù, nhẹ nhàng nói: "Đình Đình, anh đưa em đi gặp đứa nhỏ."

.

Dưới sự chứng kiến của hàng xóm, tôi đưa Tôn Đình ra sau núi.

Nơi đây đã chôn con của tôi, cũng mang theo nỗi đau của tôi.

Tôi đã tự tay chôn đứa trẻ trên núi, và bây giờ tôi phải tự tay đưa nó ra ngoài.

Con yêu, bố phải làm điều này để làm cho cơn điên của mẹ con dịu đi một chút.

Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu và đưa tay xuống.

Sau khoảng phút đào bới, tôi dần cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đứa trẻ được chôn không tính là quá sâu, theo lý bây giờ tôi có thể chạm vào nó rồi.

Nhưng tại sao tôi chỉ ngửi thấy mùi hôi thối chứ không có một chút dấu vết nào của con?

“Đứa trẻ đâu?” – Hàng xóm xung quanh rối rít hỏi.

Tôi đẩy nhanh tốc độ đào.

Nhưng vẫn không thấy dấu vết của đứa trẻ.

Tôi có nhớ nhầm nơi chôn cất không?

Tôi nhìn lên và thấy một tảng đá lớn trước mặt.

Không sai, chính tay tôi đã chôn đứa trẻ bên cạnh tảng đá lớn này.

Hàng xóm thấy vậy liền cầm cuốc bắt đầu đào, đào sâu cả mét nhưng vẫn không thấy dấu vết của đứa trẻ.

“Em đã nói đứa nhỏ ở trong tường!” – Tôn Đình hoàn toàn mất trí, cô ấy khàn giọng hét lên – “Em phải về nhà, em muốn đập tường đem con ra!

Sau khi lăn lộn trên núi suốt một buổi chiều, tôi không tìm thấy đứa trẻ.

Không thấy đứa trẻ, tôi rất lo lắng, cũng rất sợ.

Bà góa Vương lẩm bẩm: "Hôm trước tôi nhìn thấy một thứ gì màu tím đen bò lổm ngổm, không phải là đứa bé chứ?"

Bác sĩ Lý lắc đầu: "Không thể nào, một đứa trẻ đã chết làm sao có thể dậy được."

Quả phụ Vương do dự một lúc: "Vậy thì… chẳng lẽ đứa nhỏ đã bị thứ đó ăn thịt rồi sao?"

Chị ấy không nói thì không sao, nhưng khi nghe chị ấy nói vậy, tim tôi đau nhói.

Đứa bé không thể sống yên ổn mà bị những con vật bẩn thỉu trên núi ăn thịt.

Con bé đã đau đớn biết bao.

Tôi hối hận vô cùng, lẽ ra tôi không nên nghe lời gia đình Tôn Đình mà chôn đứa trẻ ở vùng núi phía sau quê tôi, lẽ ra tôi nên hỏa táng đứa trẻ.

Về đến nhà, không thể chịu nổi yêu cầu mãnh liệt của Tôn Đình nên tôi đã đập tường.

Toàn bộ tường đã vỡ nát, nhưng thi thể của đứa trẻ không được tìm thấy.

Không thấy con, Tôn Đình bật khóc, chỉ vào một bức tường khác trong nhà và nói rằng đứa trẻ ở trong bức tường đó.

Hàng xóm đều nói Tôn Đình điên rồi, không thể mặc cho cô ấy càn quấy tiếp, nếu không căn nhà này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

Tôi nhẫn tâm đưa Tôn Đình lên xe, đi thẳng đến thành phố.

Trở lại thành phố, Tôn Đình không ngừng lại.

Cô ấy ngày nào cũng la mắng tôi, nói đứa trẻ bị nhốt ở trong tường nhà ở quê, cô ấy muốn quay lại cứu nó.

Tôi kiên nhẫn giải thích rằng đứa trẻ biến mất… biến mất trong bụng một con vật.

Tôn Đình không nghe, chỉ muốn trở lại quê.

Tôi không đồng ý yêu cầu của cô ấy, cô ấy tiện tay cầm đồ bên cạnh đập tôi.

Có một lần, nhân lúc tôi không chú ý, cô ấy cầm cây dao gọt trái cây đâm cánh tay tôi bị thương.

Theo thời gian, tôi trở nên vô cùng mệt mỏi và khốn khổ.

Ngoài việc đối phó với Tôn Đình, một người bị bệnh tâm thần, tôi còn phải đối phó với các vấn đề của công ty.

Một số cổ đông lâu năm trong công ty không biết nhận được tin Tôn Đình bị điên ở đâu, liên tục yêu cầu gặp cô ấy.

Tôi hiểu mục đích của các cổ đông, họ muốn xem liệu Tôn Đình có thực sự có vấn đề về tâm thần hay không.

Cuối cùng, tôi đã chiêu đãi các cổ đông tại nhà.

.

Mặc dù tôi đã chuẩn bị trước nhưng vẫn để Tôn Đình trốn trong phòng ngủ và không ra ngoài. Nhưng Tôn Đình đã không làm theo những gì tôi nói, trước mặt các cổ đông, cô ấy vừa ôm con búp bê vừa cho con bú và nói: "Con ngoan, uống sữa no rồi ngủ ngoan…”

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của các cổ đông đều thay đổi.

Tôi dụ Tôn Đình vào phòng ngủ chính và khóa nó lại, trong khi tôi tiếp đãi các cổ đông trong phòng khách.

“Thả tôi ra, đứa nhỏ đã tỉnh, muốn phơi nắng!” – Tôn Đình không ngừng đập cửa phòng ngủ chính, tôi vừa xấu hổ vừa bất lực.

"Lâm Hoa." – Lưu tổng, một người cùng quê nói – "Chúng tôi đã suy nghĩ về điều đó và đồng ý rằng tình trạng hiện tại của Tôn Đình không phù hợp để tiếp tục làm Giám đốc điều hành."

Phần còn lại của các cổ đông lặp lại: "Đúng vậy, cô ấy có quá nhiều vấn đề về thần kinh. Nếu cô ấy làm CEO, sẽ không tốt khi nói về nó, nó sẽ ảnh hưởng tới công việc. Trước tiên hay là để cô ấy dưỡng bệnh thật tốt đi."

Tôi tái mặt: "Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ làm cho cô ấy bình thường trở lại."

Các cổ đông lắc đầu, có vẻ không đồng tình với việc Tôn Đình tiếp tục làm người đứng đầu công ty.

Sau khi mọi người ra về, tôi vô cùng mệt mỏi.

Tình trạng hiện tại của Tôn Đình không chỉ ảnh hưởng đến gia đình, mà còn ảnh hưởng đến công ty mà chúng tôi dựa vào để tồn tại.

Tôi hút một điếu thuốc, hạ quyết tâm gọi cho người bạn Thái Lan của tôi là Hiểu Huy: "Hiểu Huy, tôi cần cậu giúp một việc…”

Sau khi cúp máy, tôi mở cửa phòng ngủ chính.

Tôn Đình ôm con búp bê, thì thầm: "Suỵt, đứa bé ngủ rồi."

Tôi nói nhỏ: "Đình Đình, đặt em bé xuống trước, anh sẽ nói cho em một điều."

Tôn Đình cẩn thận đặt con búp bê lên chiếc nôi trẻ con mà chúng tôi mua trước đó, phủ chăn bông lên và nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.

Tôi đưa cô ấy đến ngồi xuống ghế sô pha: "Đình Đình, anh vừa gọi cho một người bạn Thái Lan, anh ấy nói rằng có một số bậc thầy ở Thái Lan có thể biến những đứa trẻ đã chết thành Gumantong, nếu con của chúng ta trở thành Gumantong thì có thể ở lại với chúng ta mãi mãi…”

Đôi mắt Tôn Đình ánh lên tia hy vọng: "Thật không?"

Nhìn biểu hiện của Tôn Đình, tôi cảm thấy hơi buồn, trước đây Tôn Đình là người quyết đoán, nhưng bây giờ cô ấy giống như một người phụ nữ nhỏ bé không có chính kiến.

Tôi nắm tay cô ấy và nói một cách chắc chắn: "Là thật, Hiểu Huy có quen một bậc thầy ở Thái Lan, chuyên về Gumantong."

Tôn Đình đầy khao khát: "Hãy để con là một Gumantong, em hy vọng con có thể ở lại bên em mãi mãi."

Tôi gọi lại cho Hiểu Huy, hẹn gặp sư thầy và đặt chuyến bay đến Thái Lan vào một tuần sau.

"Thứ hai tuần sau đi Thái Lan nhé."

" Được." – Tôn Đình vui vẻ gật đầu – "Chồng, trước khi đi Thái Lan, em muốn về quê nhìn con bị nhốt ở trên tường, có được không?"

"Không cần."

Tôi an ủi cô ấy: "Khi chúng ta đến Thái Lan, sư thầy sẽ triệu hồi linh hồn của đứa trẻ, nên chúng ta không cần làm gì thêm."

Tôn Đình rõ ràng là không vui lắm, nhưng may thay, cô ấy không gây náo loạn.

Cuối cùng cô ấy cũng không còn giày vò tôi nữa…

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

Sau khi an ủi Tôn Đình, tôi trở lại phòng ngủ.

Cuối cùng thì tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Đêm nay tôi ngủ rất say và sâu, cho đến khi cơ quan Công an gọi điện cho tôi.

Đầu bên kia điện thoại nói: "Anh Hứa Lâm Hoa phải không?"

Tôi đang ngủ gật: "Ừ, anh là?"

"Tôi đến từ Sở Công an. Ai đó đã tìm thấy một thi thể phụ nữ giấu tên trên đường sắt. Có lẽ đó là vợ của anh. Anh hãy đến và xác nhận.”

(Còn tiếp)

Truyện Chữ Hay