Tan làm Tô Thư Niệm thu dọn đồ đạc, cô vừa cởi được áo bluose ra thì cửa phòng làm việc mở ra. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Cảnh Hoàn nhàn nhã khoang tay đứng tựa vào cửa nhìn mình.
"Sao anh vào được đây?" Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"Bệnh viện này có đến % cổ phần là của anh, tại sao anh lại không được vào?"
Tiêu Cảnh Hoàn nhướn mày nhìn cô dửng dửng đáp.
Tô Thư Niệm trừng anh một cái, cầm túi xách đi tới "Gian thương".
Tiêu Cảnh Hoàn bật cười, anh khoác vai cô thì thầm vào tai cô
"Anh không những gian thương mà còn..."
Hai tai Tô Thư Niệm đỏ bừng, cô xấu hổ đá anh một cái
"Lưu manh".
Tiêu Cảnh Hoàn lái xe đưa cô đi ăn tối, ăn xong Tô Thư Niệm lại nói muốn đi trung tâm thương mại. Đã gần đến Tết dương lịch rồi, mọi người ai nấy cũng mong nhanh đến ngày Tết dương lịch để được nghỉ lễ.
Thời tiết buổi tối lại lạnh hơn, cô mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh dương bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dáng dài đến tận đầu gối.
"Muốn mua gì sao?"
"Em muốn mua mấy món đồ chơi và quần áo cho trẻ con". Tô Thư Niệm thật thà trả lời.
"Em đây là muốn sinh con cho anh sao?" Tiêu Cảnh Hoàn nhìn gương mặt trắng mịn của cô bật cười hỏi.
"Anh nghĩ đẹp thật".
Tô Thư Niệm tặng cho anh một cái liếc xéo, rồi đi vào cửa hàng mua đồ. Cô cầm mấy món đồ chơi trên tay nhìn qua nhìn lại liền quyết định cho hết vào giỏ đồ
"Ở khoa em có một đứa bé bị suy tim, nó mới có ba tuổi. Còn nhỏ như vậy nhưng mà rất hiểu chuyện, đến nỗi mà em nhìn thấy liền đau lòng".
"Em là bác sĩ chứ không phải thần tiên, có rất nhiều việc em không thể làm được".
Tiêu Cảnh Hoàn giúp cô thanh toán, anh cầm mấy túi đồ trên tay nhìn cô nói.
"Em biết".
————
Về đến biệt thự Tô Thư Niệm dứt khoát nằm dài lên giường, mệt đến nỗi một ngón tay cũng lười động.
"Dậy, đi tắm nào".
"Anh tắm trước đi, em muốn nghỉ một lúc". Cô khoát tay, trở mình ôm lấy con gấu bông vào lòng.
Tiêu Cảnh Hoàn ném con gấu trong tay cô ra cúi người xuống hôn lên môi cô "Anh muốn tắm uyên ương".
"Uyên cái đầu anh, em bây giờ chỉ muốn ngủ".
Tô Thư Niệm tức giận đánh lên người anh một cái, xoay người quay lưng lại với anh.
Nhưng người nào đó bỏ ngoài tai lời nói của cô, dứt khoát bế bổng cô lên đi về phía nhà tắm.
Bên trong tiếng mắng người dần thay thế bằng những tiếng rêи ɾỉ nũng nịu làm người khác nghe thấy mà mặt đỏ tim đập.
Khi hai người từ nhà tắm đi ra đã là chuyện của hai giờ sau, Tô Thư Niệm như con cá mắc cạn nằm trên giường ánh mắt như có hàng vạn con dao phóng tới Tiêu Cảnh Hoàn.
"Bảo bối, ngủ đi".
Tiêu Cảnh Hoàn cúi đầu hôn lên môi cô sủng nịnh nói.
Trái ngược với cô anh không có gì là mệt mỏi cả mà tinh thần còn phơi phới, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên mặt.
"Đợi em ngủ dậy liền xử anh".
Tô Thư Niệm hai mắt như đeo chì, cô lầm bầm mấy câu rồi nhanh chóng quấn chăn ngủ say.
————
Mục Thanh không hiểu mình có gì không xuất sắc mà năm lần bảy lượt tỏ tình với Lâm Lam cô đều từ chối.
Nhưng anh không hề biết mình bị từ chối là do anh quá xuất sắc, là Lâm Lam không dám mơ mộng xa vời.
Vắt óc suy nghĩ nhiều ngày Mục Thanh quyết định đi hỏi Tiêu Cảnh Hoàn, dù gì anh cũng không có nhiều kinh nghiệm mấy.
"Tôi chỉ cho cậu vài chiêu, đảm bảo cô gái ấy sẽ đồng ý".
"Chiêu gì?" Mục Thanh ngây thơ hỏi lại.
"Thứ nhất, trực tiếp gạo nấu thành cơm luôn. Để xem cô ấy chạy được đi đâu".
Tiêu Cảnh Hoàn vừa hút thuốc vừa nói, dáng vẻ này như một thầy giáo chỉ dạy cho học sinh vậy.
Học sinh Mục Thanh nghe vậy trên trán liền xuất hiện ba vạch đen, anh nhìn Tiêu Cảnh Hoàn hỏi
"Còn chiêu thứ hai?"
"Chiêu này thì càng dễ, cậu dáng vẻ miễn cưỡng nhìn giống người. Cậu bày ra vẻ mĩ nam kế dụ hoặc cô ấy, vậy là xong?"
Tiêu Cảnh Hoàn búng tàn thuốc lá, nhướn mày nhìn học trò bên cạnh.
Mục Thanh đầu óc chậm chạp sau một lúc mới nhận ra Tiêu Cảnh Hoàn đang trêu chọc anh liền bất mãn kêu lên
"Cái gì mà miễn cưỡng giống người? Anh Hoàn, đừng có mà bóng gió chửi tôi chứ?"
Hôm nay có vẻ tâm trạng Tiêu Cảnh Hoàn rất tốt, anh bật cười hút vào một hơi thuốc rồi nhả ra
"Cũng nhận ra rồi? Đến một cô gái mà cũng không thu phục được, kém cỏi".
"Tôi nào có bản lĩnh như anh, người ta không đồng ý liền cưỡng ép. Thú tính, quá thú tính".
Mục Thanh cũng không chịu yếu thế phản bác lại, dáng vẻ đắc ý nhìn sang Tiêu Cảnh Hoàn.
Tiêu Cảnh Hoàn cũng không chấp nhặt với cậu ta, anh nhìn đồng hồ rồi đứng lên
"Lên mạng mà học cách tán gái, đi trước đây".
"Đi đâu vậy, không cùng ăn cơm sao?" Mục Thanh thấy anh đi liền gọi với theo.
Tiêu Cảnh Hoàn nhàn nhã xua tay, đôi môi mỏng khẽ thốt ra hai chữ
"Đón vợ".
Mục Thanh ngơ ngác lúc lâu mới kêu lên "Vợ? Vợ anh mọc từ đất lên à?"