Từ lúc lên xe cho đến khi về biệt thự Tô Thư Niệm luôn thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn Tiêu Cảnh Hoàn ngồi bên.
Anh không nói lấy một lời nào với cô, biểu cảm trên khuôn mặt luôn là lạnh nhạt khiến Tô Thư Niệm cảm giác đứng ngồi không yên.
Lên phòng anh liền lấy quần áo đi thẳng vào nhà tắm mà không mảy may để ý đến Tô Thư Niệm đứng bên.
Tô Thư Niệm ngồi xuống giường thở dài, đây là đang làm mình làm mẩy với cô sao?
Nửa tiếng sau Tiêu Cảnh Hoàn từ nhà tắm đi ra liếc nhìn Tô Thư Niệm yên tĩnh ngồi trên giường chơi điện thoại liền nhíu mày.
Cô không biết là anh đang giận sao? Rõ ràng người làm sai là cô trước mà bây giờ lại còn dửng dưng như mình vô tội vậy, càng nghĩ càng thấy phiền anh cầm điện thoại ở trên bàn đi ra khỏi phòng.
"Rầm".
Tiếng đóng cửa inh tai nhức óc vang lên, Tô Thư Niệm ngẩng đầu lên nhìn vào cánh cửa lẩm bẩm "Trẻ con".
Tô Thư Niệm cắm sạc điện thoại rồi đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
Tắm xong cô vừa lau tóc vừa đi tìm máy sấy, nhìn máy sấy cô liền nghĩ ra một ý. Tô Thư Niệm để mái tóc ướt nhẹp đi ra khỏi phòng ngủ trên tay cầm theo máy sấy, đến thư phòng liền mở cửa đi vào đặt máy sấy lên bàn.
"Sấy tóc cho em".
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô rồi lại cúi xuống tiếp tục nhìn máy tính, anh hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của cô.
Tô Thư Niệm cảm thấy mình không sai, vậy thì tại sao cô phải đứng đây lấy lòng anh chứ?
"Tiêu Cảnh Hoàn, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Cô cuối cùng cũng bùng nổ rồi, Tô Thư Niệm tức giận gập laptop trên bàn làm việc của anh lại.
Tiêu Cảnh Hoàn cũng nhịn hết nổi rồi, anh ném cái bút trên tay đi đứng lên đối diện với cô
"Tô Thư Niệm, em đừng có mà quá đáng".
Đồ phụ nữ không có lương tâm, cô vậy mà lại còn hỏi anh bị làm sao? Anh thật muốn bóp chết cô tại đây mà!
Tô Thư Niệm nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, cô giận đến cả mặt cũng đỏ lên luôn rồi. Cuối cùng Tô Thư Niệm cầm máy sấy trên bàn lên xoay người bỏ đi.
Tiêu Cảnh Hoàn ngẩn người nhìn cô đi mất, đây... đây rốt cuộc là ai giận ai vậy?
Đến giờ ăn tối hai người ngồi cạnh nhau yên lặng ăn cơm, vú Đồng nhìn hai người không nói câu gì liền thở dài lắc đầu.
Tiêu Cảnh Hoàn ăn xong trước liền đứng dậy đi lên gác, vú Đồng ngồi xuống đối diện Tô Thư Niệm hỏi
"Hai đứa đây là làm sao vậy? Cãi nhau à?"
"Không ạ". Tô Thư Niệm húp canh trả lời.
Đúng là đồ đàn ông nhỏ mọn, giận gì mà dai vậy? Anh không biết đường mà xin lỗi cô trước sao?
Tô Thư Niệm ở dưới bếp phụ vú Đồng thu dọn bát đũa rồi lên phòng. Nằm xuống giường mở một bộ phim Hàn Quốc nhàm chán xem.
Khi cô xem phim đến hai mắt như không mở được ra nữa mà Tiêu Cảnh Hoàn vẫn chưa ở thư phòng về.
Anh đây là muốn ngủ riêng sao?
Tiêu Cảnh Hoàn ngồi trong thư phòng xem bóng đá nhìn đồng hồ, đã giờ đêm rồi anh không trở lại cô cũng không chịu đi tìm anh?
Đồ vô lương tâm. Trong lòng Tiêu Cảnh Hoàn không dưới mười lần mắng cô như vậy.
Đang ủ ê mặt mày thì cửa thư phòng mở ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy Tô Thư Niệm đứng ở cửa phòng.
"Chuyện gì?"
Cái miệng vàng ngọc của anh cuối cùng cũng chịu nhả ra mấy chữ.
"Anh đây là đang giận sao?" Tô Thư Niệm nhìn anh hỏi.
"Hừ". Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô hừ lạnh.
Tô Thư Niệm cắn môi "Đã năm tiếng rồi".
"Hả? Năm tiếng gì?" Anh không hiểu cô đang nói gì.
"Từ giờ tối đến giờ anh không chịu để ý đến em, anh cũng không muốn nói chuyện với em. Ngay cả nhìn em anh cũng chả thèm, Tiêu Cảnh Hoàn, có phải em không đi tìm anh là anh sẽ không thèm để ý đến em mãi không?"
Tô Thư Niệm nói một tràng dang đại hải, đây là suy nghĩ cả tối mà cô vừa xem phim vừa đúc kết ra.
Tiêu Cảnh Hoàn nghe cô nói vậy liền bật cười, anh đứng lên đi tới chỗ cô ôm cô vào lòng
"Sao anh lại không để ý đến em được chứ? Em suy nghĩ lung tung đi đâu vậy?"
"Hành động của anh rõ ràng là như vậy?" Tô Thư Niệm giận dỗi hất tay anh ra.
Cô vừa hất tay anh ra thì anh lại vòng tay ôm lại, Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô nghiêm túc nói
"Anh không phải không để ý đến em, chỉ là anh đang giận. Anh muốn nguôi giận rồi mới nói chuyện với em, Tiểu Niệm, trong đầu em suy nghĩ gì vậy?"
"Anh vẫn còn giận sao? Em chỉ thấy hai người họ sống cũng không suиɠ sướиɠ gì, lại còn phải nuôi thêm một đứa con gái đang học đại học nữa. Em chỉ muốn đỡ đần họ phần nào".
Tô Thư Niệm giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm chuyện này.
"Em nên nhớ em có thể giúp họ một lúc nhưng em không thể giúp họ cả đời được. Tiểu Niệm, chúng ta không phải thánh nhân".
Anh nâng cằm cô lên hôn một cái, lời nói của anh như muốn nhắc nhở cô.
"Em biết. Hoàn, đừng giận nữa được không?"
Tô Thư Niệm gật đầu, cô kéo áo anh hỏi nhỏ.
Tiêu Cảnh Hoàn làm sao có thể chịu nổi hành động đáng yêu này của cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi thì thầm vào tai
"Vậy thì...xem biểu hiện đêm nay của em thế nào đã".
Dứt lời Tiêu Cảnh Hoàn bế bổng cô lên đi khỏi thử phòng.
Vú Đồng ở dưới đi kiểm tra lại điện trong nhà đã tắt chưa nghe thấy tiếng cười của hai người liền bật cười.
Cuối cùng cậu chủ của bà đã có người trị được rồi, phải gọi điện báo cho phu nhân bên Mỹ mới được.
"Một chút đáng yêu của nam chính nhà ta :)))))