Tô Thư Niệm đến trường học từ sớm, hôm nay là ngày khám sức khoẻ tổng quát cho học sinh lớp . Lớp ở trường có tất cả lớp, buổi sáng cô sẽ khám cho ba lớp, hai lớp còn lại sẽ để buổi chiều.
"Bắt đầu từ lớp A đi".
Ngay khi cô vừa dứt lời lớp A đã xếp thành ba hàng ngay ngắn, theo lời nói của Tô Thư Niệm ba học sinh vào một lượt.
Khám sức khoẻ này cũng không có gì là nặng nhọc, chỉ là đo nhiệt độ cho bọn trẻ, dạy chúng rửa tay và kiểm tra răng.
Nếu bạn học nào bị sâu răng Tô Thư Niệm sẽ nhắc nhở ghi vào sổ sức khỏe để bố mẹ bọn trẻ đưa chúng đến phòng khám hoặc bệnh viện.
Tô Thư Niệm buộc tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang và găng tay y tế nghiêm túc làm việc. Cô ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ trước mặt nhẹ giọng hỏi
"Có thấy đau bụng hay khó chịu ở đâu không?"
Bạn nhỏ lắc đầu. Cô lấy nhiệt độ từ nách cậu bé ra mỉm cười
"Không sốt, xong rồi. Con ra ngoài đi".
Cứ thế cô đã khám đến lớp thứ ba, nhìn đồng hồ đã h trưa, cô nhủ thầm trong lòng mình là chỉ còn hơn chục bạn nữa thôi là có thể đi ăn trưa rồi.
"Cô Tô, Tuệ Linh lâu rồi không gặp cô".
Trước mặt cô là bé gái xinh xắn, cô nhớ Tuệ Linh là đứa trẻ bị ngã mà Văn Tử đưa tới lần trước.
"Cô cũng lâu rồi không gặp con. Dạo này viết chữ đã đẹp hơn chút nào chưa?"
Tô Thư Niệm cặp nhiệt độ cho con bé dịu dàng hỏi.
Tuệ Linh gật đầu, cái miệng nhỏ chu lên rất đáng yêu "Con mới được thầy Văn cho điểm môn tập viết đấy!"
"Giỏi vậy sao? Vậy cô thưởng con một cây kẹo mút, chịu không?"
"Thật không? Cảm ơn cô Tô".
Tuệ Linh được thưởng kẹo thích thú vỗ tay, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Khám xong ba lớp, Tô Thư Niệm cởϊ áσ ra đứng dậy định đi tới nhà ăn thì Văn Tử gõ cửa đi vào. Thấy cô, anh cười hỏi
"Cô chắc chưa ăn đúng không? Hay là chúng ta cùng đi đi".
Tô Thư Niệm dù không muốn nhưng cũng lịch sự gật đầu, dù gì anh ta cũng đã đợi mình nãy giờ.
Đến nhà ăn, Văn Tử cầm khay cơm nhìn đồ ăn trước mặt quay sang hỏi Tô Thư Niệm
"Cô muốn ăn món nào?"
"Để tôi tự lấy, cảm ơn anh".
Tô Thư Niệm nói rồi cầm khay cơm đi đến món ăn mình thích.
Hai người vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị dùng bữa thì hiệu trưởng đi vào, phía sau ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp.
"Giới thiệu với mọi người, đây là cô Lâm Tỉnh Tuệ, người đã góp phần không nhỏ để trường học của chúng ta được phát triển như hôm nay".
Kèm theo lời nói của ông ta là những tiếng vỗ tay không ngớt. Tỉnh Tuệ gật đầu chào mọi người ánh mắt nhìn đến chỗ Tô Thư Niệm liền mỉm cười.
Tô Thư Niệm không thoải mái khi cô ta nhìn mình như vậy liền đứng lên đi đến chỗ Tỉnh Tuệ gật đầu lên tiếng
"Cô có muốn đi uống với tôi cốc cafe không?"
Tỉnh Tuệ cũng không ngờ đến việc Tô Thư Niệm lại chủ động tìm cô, ngạc nhiên một lúc cô gật đầu.
Hai người chọn quán cafe gần trường học, đợi phục vụ mang đồ uống lên hết Tô Thư Niệm liền chủ động mở lời
"Cô Lâm, làm mấy việc vặt vãnh đó có thấy vui không?"
Tỉnh Tuệ khẽ nhấp một ngụm cafe nghe cô nói vậy liền mỉm cười "Tôi lại muốn hỏi cô, có cảm thấy sợ hãi không?"
"Sợ hãi? Tại sao tôi phải sợ hãi?"
"Việc làm hôm nay của cô chính là trong lòng cản thấy bất an, nếu không tại sao cô lại muốn nắm thế chủ động chứ?"
Tỉnh Tuệ đặt cốc cafe xuống, cô dựa người vào ghế nhìn Tô Thư Niệm không dời.
Tô Thư Niệm không nghĩ tới cô ta lại biết được trong lòng mình nghĩ gì. Cố tỏ ra thản nhiên, cô bật cười đáp
"Là tôi bất an hay cô bất an thì chưa biết được đâu. Cô sợ Cảnh Hoàn sẽ huỷ hôn với cô vì tôi, đúng không?"
"Nực cười, cô nghĩ anh ấy sẽ làm vậy vì cô à? Bớt mơ mộng đi, dù anh ấy có muốn đi chăng nữa nhưng còn bố mẹ anh ấy bên Mĩ thì sao? Họ sẽ chấp nhận cô ư, cô có tư cách gì để bước qua cánh cửa nhà họ Tiêu?"
Lâm Tỉnh Tuệ như nghe một câu chuyện cười vậy, cô gái trước mặt chính là còn quá tin tưởng vào tình yêu.
Tô Thư Niệm nắm chặt bàn tay, không thể phủ nhận những gì người phụ nữ đối diện nói là những suy nghĩ trong lòng cô.
"Còn cô thì sao? Cô Lâm, cô đã lợi dụng anh ấy. Cô lợi dụng Tiêu Thị để tuyên truyền sản phẩm mới của cô, vì cô biết Lâm Thị lần đầu vào thị trường trong nước sẽ gặp khó khăn. Cô không hề biết, lợi dụng chính là điều tối kỵ trong tình yêu".
Tô Thư Niệm không chịu yếu thế đáp lại, cô ta luôn nhận mình yêu Tiêu Cảnh Hoàn vậy mà cô ta lại lợi dụng anh ấy.
Tỉnh Tuệ nghe vậy liền thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh nhìn đến Tô Thư Niệm
"Đừng ra vẻ cao thượng với tôi, cô thì biết cái quái gì chứ. Đợi tôi vờn chán cô rồi, sẽ tặng cho cô một món quà bất ngờ. Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt cô khi nhận món quà đấy sẽ rất thú vị đấy".
Dứt lời cô liền đứng dậy, trước khi đi còn nhắc nhở cô
"Tận hưởng thời gian yêu đương này đi, cô Tô"