Bến xe đông người qua lại, người đến rồi đi không một ai để ý đến cô gái ngồi yên lặng trên ghế chờ từ trưa đến giờ. Tô Thư Niệm đưa mắt nhìn dòng người qua lại trong đầu lại nhớ đến một giọng nói ấm áp
"Tiểu Niệm, em mau ngồi xuống kẻo lại mất chỗ bây giờ".
"Em muốn đứng cùng với anh"
"Không được, em đi giày cao gót nếu đứng lâu sẽ bị đau chân. Ngoan, mau ngồi xuống"
Người đàn ông lại một lần nữa ấn cô gái ngồi xuống ghế còn mình thì đứng đằng sau cánh tay vòng vào người cô như bảo vệ che chở.
"Lâm Thù, sao anh lại tốt với em như vậy chứ?"
Cô gái đặt tay mình lên tay anh siết chặt trên mặt đầy hạnh phúc.
"Ngốc à, đương nhiên vì anh yêu em rồi"
Lâm Thù bật cười, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô khẽ nói.
"Bíp...."
Tiếng còi xe inh ỏi kéo Tô Thư Niệm trở về với hiện tại, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi cầm túi xách đứng lên đi vào xe buýt. Cô chọn hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, dựa đầu vào cửa kính nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.
Khu biệt thự của Tiêu Cảnh Hoàn là nơi ở dành cho tầng lớp thượng lưu xe buýt không thể đi vào, Tô Thư Niệm chỉ có thể xuống xe đi bộ vào. Mất mười lăm phút mới đi đến cửa biệt thự, người bảo vệ nhìn thấy cô liền cúi chào
"Cô Tô, sao cô lại đi bộ vậy?"
"Tôi muốn tập thể dục, cảm ơn anh"
Tô Thư Niệm nói dối rồi đi vào, biệt thự mà Tiêu Cảnh Hoàn ở cô không biết có bao nhiêu người vệ sĩ nữa. Đừng nhìn chỉ có mấy người phụ nữ trong nhà mà tưởng là dễ vào, chỉ cần khẽ hô một tiếng thì sẽ có rất nhiều người nấp trong bóng tối chạy ra, họ đều là sát thủ mà một tay Tiêu Cảnh Hoàn bồi dưỡng.
Tiêu Cảnh Hoàn là người như thế nào cô không hề biết và cũng không muốn biết!!!
Đi vào phòng khách nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa cô cũng không hề sợ hãi, thay dép rồi đi thẳng lên phòng.
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rồi mà anh đã nói cô phải về nhà trước tám giờ. Người phụ nữ này là đang chống đối anh sao?
Anh đứng dậy đi lên phòng, mở cửa ra thấy Tô Thư Niệm nằm cuộn tròn trong chăn tự nhiên trong tim anh lại cảm thấy nhói đau, bộ dạng này của cô trông vô cùng tội nghiệp.
Bao nhiêu tức giận tự nhiên tan biến Tiêu Cảnh Hoàn thở dài đi tới bên giường kéo chăn ra khẽ đẩy vai cô
"Ăn gì chưa? Nếu chưa thì xuống dưới ăn chút đi".
Người con gái trên giường không hề đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn chôn chặt vào gối.
Anh đã xuống nước như vậy rồi mà cô còn chơi trò giận dỗi sao? Hàng lông mày Tiêu Cảnh Hoàn nhăn lại anh dùng sức kéo cô dậy tức giận rống to
"Tô Thư Niệm, cô....khóc sao?"
Bao nhiêu lời định nói nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Niệm đẫm nước mắt anh lại không nói được gì, bàn tay bất giác đưa lên má giúp cô lau nước mắt.
"Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại khóc?"
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Cảnh Hoàn cảm thấy lời nói của mình thật thừa thãi, tay chân anh luống cuống không biết phải làm sao. Có khi nào cô khóc vì ngày hôm qua anh đã đối xử mạnh bạo với cô không?
Tô Thư Niệm vốn chỉ muốn ở một mình tự nhiên tên biếи ŧɦái này chạy vào hỏi cô tại sao khóc làm bao nhiêu tủi thân ấm ức mà cô phải chịu bấy lâu nay ùa về làm Tô Thư Niệm càng khóc càng to. Ban đầu chỉ là lẳng lặng mà rơi nước mắt còn bây giờ là trực tiếp gào khóc luôn.
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn bộ dạng khóc lóc bù lu bù loa của cô liền đen mặt lại.
Cô gái này làm vậy là muốn ăn vạ sao?
"Nín đi". Anh nhịn cảm giác muốn chửi thề xuống tiếp tục dỗ dành cô.
"Tên biếи ŧɦái nhà anh...cưỡng ép tôi...bắt tôi phải làm theo ý anh...khốn kiếp. Bố tôi không cần tôi...ông ấy luôn luôn nhu nhược như vậy, ông ấy không hề biết được tôi đã phải chịu bao nhiêu ấm ức...ông ấy lấy phòng của tôi làm nhà kho, còn...còn ném hết di vật của mẹ tôi đi nữa...."
Tô Thư Niệm đấm lên ngực Tiêu Cảnh Hoàn, cô vừa khóc vừa nói dường như đây là cách duy nhất giúp cô xả giận. Bao nhiêu năm qua cô đã chịu đựng đủ rồi, cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Hóa ra cô đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục ở trong chính căn nhà của mình. Tiêu Cảnh Hoàn thở dài, anh dang tay ôm người con gái trước mặt vào lòng khẽ nói
"Tô Thư Niệm, có tôi ở đây. Từ nay em không bao giờ phải chịu uất ức nữa"
"Nhưng anh luôn bắt nạt tôi..."
Tô Thư Niệm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhỏ giọng kể tội Tiêu Cảnh Hoàn. Anh bật cười, cô gái nhỏ này cũng có lúc đáng yêu như vậy?
Được rồi, hôm nay tâm trạng anh tốt không tính toán với cô. Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn trong lòng anh nghiêm túc nói
"Tôi hứa sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa, được chưa?"
"Anh còn không được cấm đoán tôi..."
"Được" Anh đồng ý.
"Còn không được uy hiếp tôi...'
Anh gật đầu đồng ý.
Lúc này Tô Thư Niệm mới nở nụ cười, cô bước xuống giường nhìn Tiêu Cảnh Hoàn vui vẻ nói
"Đi thôi, không phải anh nói muốn tôi xuống dưới ăn cơm sao?"
"Được". Anh từ trên giường đứng dậy nắm tay kéo cô xuống dưới nhà.