"Thật xin lỗi, cô Trần, tuyển dụng tại công ty chúng tôi đã kết thúc."
Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, lại bị lý do này từ chối, Quyên Tử cũng không nhớ rõ nữa, có là tượng đất cũng phải đến ba phần tức tối. Quyên Tử ra khỏi văn phòng, lôi điện thoại ra muốn gọi cho Tả Hồng, nhưng điện thoại còn chưa gọi được thì thấy chiếc xe bên kia đường có một người đang đứng, một thân toàn quân phục, tư thế đứng thẳng.
Quyên Tử không khỏi nhỏ giọng mắng đôi câu, thật con bà nó, người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng, có lẽ cô phải mời người đến xem phong thủy trong nhà, nếu không thì cô phải đi bái Phật, gần đây xúi quẩy quá rồi, cứ đi như vậy không được thuận lợi lắm thì phải.
Thật ra thì Quyên Tử cũng biết, trong nhà có sao chổi Tả Hồng lóng lánh như vậy, có lẽ vận số cả đời này của cô cũng không tốt lên được, tên đàn ông kia đúng là đại phiền toái, nhưng…..
Quyên Tử nghĩ đến thân thể cao lớn của Tả Hồng, dáng vẻ uất ức ngủ trên ghế sô pha, trong lòng cô không khỏi than nhẹ, người đàn ông này, thật đúng là khắc tinh của cô mà.
Cô cũng biết có lúc là cô cố tình gây sự, nhưng cũng có lúc cô nghĩ, nói không chừng đây chính là khổ nhục kế của Tả Hồng, giả bộ đáng thương để làm cô động lòng.
Đặt mình vào trước kia, mặc kệ mọi thứ, giữa mùa đông đuổi anh ra khỏi nhà cũng không phải là chưa từng có thế mà bây giờ không làm được rồi, dù để anh nhủ trên ghế sô pha phòng khách Quyên Tử cũng có chút không đành lòng.
Anh ngủ ở phòng khách một đêm, chất lượng giấc ngủ của mình cũng kém vô cùng, rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, một đêm thức dậy mấy lần, đều theo thói quen đưa tay sờ sờ Tả Hồng bên cạnh.
Quyên Tử cũng buồn bực với chính mình, người đàn ông kia giống như biến thành một nhu yếu phẩm không thể thiếu bên người cô, mà cái thứ nhu yếu phẩm ấy lúc nào cũng mang đến cho cô toàn phiền toái cực lớn. (editor: Anh chị toàn mang rắc rối cho nhau mà =)) Oan gia ngõ hẹp)
"Cô Trần, mời cô lên xe."
Quyên Tử biết không cần thiết phải làm khó đồng chí giải phóng quân, Quyên Tử nhìn đồng chí giải phóng quân phía sau chiếc xe đen, cô cũng không hiểu sao đoạn tiểu thuyết cẩu huyết này, sao không thể thay đổi chút nào, lần nào cũng như vậy.
Hơn nữa, nếu ở chỗ này chờ cô, thì có nghĩa là rất rõ ràng mọi hoạt động của cô. Quyên Tử rất tức giận, nhưng đột nhiên cô phát hiện cô cũng là bất đắc di, đối mặt với cục diện ngày hôm nay cô bắt đầu thấy bất đắc dĩ.
Quyên Tử đã tiếp xúc với mẹ của Tả Hồng một lần, cô ấn tượng với mẹ anh chính là một bà mẹ chồng ghê gớm, cô đối với mọi người chính là kính già yêu trẻ, nhưng mà đối với mẹ Tả Hồng cô thực sự không kính nổi rồi.
Cô và mẹ Tả Hồng có thể nói là trời sinh xung khắc, có chết cũng không vừa mắt với người kia, cho nên nếu Tả Hồng hi vọng cô và mẹ anh chung sống hòa bình không khác nào so sánh với kỳ vọng hào bình thế giới. chuyện này không cần vọng tưởng, đời này cũng không cần suy nghĩ thêm.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tả Hồng, cũng là gặp đồng chí giải phóng quân đầu tiên, có phải người trước mặt này không Quyên Tử cũng không nhớ được, nhưng mà cũng không khác là mấy.
Lúc ấy gọi điện thoại đến tòa soạn chỗ Quyên Tử làm việc, nói cái gì mà vào phòng làm việc của Tổng biên tập. Lúc ấy làm Quyên Tử giật mình, cô chỉ là một tiểu dân chúng, biết thủ trưởng là quan lớn, có liên quan gì đến cô đâu, mà thủ trưởng là ai, cô thật sự còn chưa biết nha,
Ở trong quán trà tinh xảo thành Đông, lần đầu tiên khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Quyên Tử đã đoán được đó là mẹ Tả Hồng. Dáng vẻ Tả Hồng và mẹ anh khá giống nhau, nếu như bà không dùng ánh mắt bắt bẻ, có phần chán ghét kia nhìn cô chằm chằm có lẽ Quyên Tử sẽ cho bà điểm.
Bà rất đẹp, có thể nhìn ra lúc trẻ bà chính là một đại mỹ nữ, phụ nữ tuổi xế chiều liền thay đổi cố tình gây sự, làm cho người ta tiếc hận. Lúc ấy bà cũng không nói nhiều, mở miệng hỏi thẳng cô, cần bao nhiêu tiền mới rời bỏ Tả Hồng.
Lúc ấy Quyên Tử thật sự không nhịn được, cười lên, cảm thấy đây chính là một vở kịch hoang đường, cô hoàn toàn không cần thiết phải ngồi ở đó, chịu đựng sự xoi mói và khinh miệt của người phụ nữ ghê gớm này.
Quyên Tử không biết cái kiêu ngạo này của bà ta là đến từ đâu, mà cho là mình tài trí hơn người. Cao ngạo có gì tốt ? Quyên Tử tin tưởng nếu là ba mươi mấy năm trước không biết bà ta đã dùng thủ đoạn xấu xa gì để đat được vị trí này đây.
Đi theoTả Hồng, khi hai người luẩn quẩn với nhau đã lâu, Quyên Tử cũng đã nghe được nhiều chuyện nhiều chuyện, hình như mẹ Tả Hồng cũng không phải là vợ cả, ban đầu chỉ là thư ký của cha Tả Hồng. Cho nên bà ta mới cho là mình có thể dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả những người phụ nữ khác, dùng ánh mắt đó khi dễ cô.
Trở mặt rồi không duy trì nổi phong thái kia, bà ta liền nói cô là người thứ ba, nói cô gieo họa. Người đàn bà này, một câu cũng không bớt, còn kém chút nữa là chỉ vào mũi cô, mắng to cô là hồ ly tinh, tự cho mình là cao quý.
Quyên Tử lúc ấy cũng không nói nhảm, trực tiếp gọi điện thoại cho Tả Hồng, trước mặt mẹ anh lạnh lùng tuyên bố:
"Tả Hồng, tôi và anh một chút quan hệ cũng không có, hiểu không, chỉ bằng vài lần lên giường mà mẹ anh lại tới tìm tôi, mắng tôi gieo họa, tiểu tam. Cả nhà anh toàn người có bệnh sao, tôi nói cho anh biết, bà đây không thiếu đàn ông, như anh vậy, cũng không có vô tích sự đâu, bảo mẹ anh đừng quấn lấy tôi nữa, bái bai." ( Dã man chị Quyên Tử, người đàn bà lạnh lùng =)))
Quyên Tử còn nhớ rõ, đôi mắt mẹ Tả Hồng đầy kinh sợ, Quyên Tử lúc ấy cũng cảm thấy hết sức buồn cười.
Đời này Quyên Tửcũng không nghĩ đến việc gả cho Tả Hồng, cho nên đối với mẹ Tả Hồng, Quyên Tử cũng không thèm khách khí. Có lẽ mẹ anh bị cô dọa sợ, sau lần đó cũng không tìm cô thêm lần nào, không biết lần này lại tìm nàng có chuyện gì.
Trong lòng Quyên Tử đang không thoải mái rồi, vừa đúng lúc có người tìm tới cửa, Quyên Tử hất đầu, đi giày cao gót lướt qua anh lính, đi thẳng đến.
Đến phía trước xe ô tô, gõ gõ cửa sổ, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, là một khuôn mặt nghiêm túc chữ quốc.
Quyên Tử không khỏi ngẩn ra, cô cũng không cho hẳn là Tả phu nhân, nhưng cũng không xa lạ cho lắm, bởi vì cô cũng từng nhìn thấy trên TV, đây chẳng phải là cha vợ tương lai của Tả Hồng – Mạc Quan Vinh sao.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Quyên Tử cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.
Mạc Quan vinh nhìn cô gái này, đáy mắt lóe lên. Công việc của Mạc Quan Vinh rất bận rộn, không có nhiều thời gian mà làm những chuyện nhàm chán này, chuyện quốc gia đại sự rất nhiều, vẫn còn chờ ông ký tên xử lý.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, lại không khống chế được đi theo cô. Trần Quyên, nữ, hai mươi bảy tuổi, nhóm máu B, tốt nghiệp đại học A hệ tin tức, từng phỏng vấn nhiều nhân vật buôn bán tinh anh, vv…
Tư liệu của cô, đã sớm để trên bàn làm việc của ông, nhưng ông chừa từng xem xét nghiêm túc, cho đến khi điều tra ra cô chính là một trong ba đứa bé được nhận nuôi ở cô nhi viện, Mạc Quan Vinh mới chính thức nhin cô gái này.
Lại nói, Mạc gia huyên náo tìm người thân, chính xác đây là lỗi của ông. Mạc Quan Vinh anh minh cả đời, chuyện gì vào trong mắt ông cũng không thể qua loa, chỉ duy nhất chuyện cháu gái ruột này Mạc Quan Vinh lại hồ đồ.
Thật ra thì cũng không thể nói hồ đồ, nên nói là giấu ở trong lòng cảm giác hi vọng mấy chục năm, một buổi sang liền thành thật, ông mới không thèm để ý đến những chi tiết khác, hai vợ chồng em trai Quan Anh trước khi lâm chung phó thác chuyện này, còn có sự ra đi không nhắm mắt của cha, đây là chuyện lớn nhất trong lòng ông.
Chuyện tìm được cháu gái này khiến ông mừng như điên, quên mất chuyện phân rõ thật ra. Cô gái Chu Yến đó không có chút nào giống con gái của Quan Anh cơ chứ, cô bé đó trước kia là một tiểu nha đầu thông minh sao có thể trở nên bình thường nhưa vậy chứ, mặc dù hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng gien di truyền thì vẫn tồn tại.
Khi Vân Kha đem báo cáo ADN ra đối chiếu, đưa trước mặt ông, ông mới biết mình sai rồi, ông nhận làm con gái Quan Anh, nhưng mà tìm được phù hiệu của Mạc gia cũng là có đầu mối rồi.
Mạc quan vinh là cố chấp , hắn cố chấp tin tưởng, cháu gái không có chết, cháu gái còn hảo hảo công việc trên đời này, chờ hắn đi tìm nàng trở lại, nhận tổ quy tông.
Nghiêm túc mà nói, cô bé Chu Yến kia cũng không sai, cho nên Mạc gia bồi thương đầy đủ tiền bạc cho người nhà họ, mà khi tìm được hai nhà nhận nuôi hai đứa bé còn lại, cả nhà Mạc gia đều giật mình.
Một nhà vợ chồng họ Tô nhận nuôi một đứa bé lúc năm tuổi đã bị bệnh chết thì còn một đứa bé, cùng nhà họ Mạc có quan hệ vô cùng xâu sa, chính là Quyên Tử.
Dĩ nhiên Quyên Tử không biết, mấy ngày ngắn ngủi này, cô trong mắt nhà họ Mạc đã biến hóa long trời lở đất rồi. Điều tra tài liệu cặn kẽ, thông tin liên tục đưa vào Mạc gia, nhóm máu, số tuổi, thậm chí là tóc của cô, tất cả đều hướng vào một kết quả đặc biệt khiến người ta khó có thể tin nổi.
Hơn nữa Vân Kha nói rất đúng, nhìn góc độ gò má Quyên Tử, Quyên Tử và Vân Đan có nét giống nhau, cũng phải giống hơn %, trong đó có một tấm hình, chụp ở phòng học khiêu vũ, góc độ ánh sáng rộng mở, nếu không nhing kỹ còn tưởng rằng đó chính là mẹ Vân Đan.
Nhưng lần này, mạc Quan Vinh vô cùng thận trọng, ông muốn chứng thực tất cả, đồng thời nếu như Quyên Tử chính là Vân Đan, là cháu gái nhà họ Mạc thất lạc hơn hai mươi năm, làm thế nào ông có thể đối mặt với con bé sau khi ông đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương cho cô.
Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến Tả Hồng, thật là loạn tung hết cả lên, kết quả còn chưa có, Mạc Quan Vinh không muốn lặp lại sai lầm, Mạc gia để thất lạc người này.
Nhưng Mạc Quan Vinh vẫn không thể khống chế không được, muốn tận mắt nhìn cô bé này, cho nên ông đã đi theo cô mấy ngày, nhìn cô từng chút từng chút gặp phải trắc trở, nhưng vẫn ngẩng đầu tiếp tục, kiên cường nhiệt tình, Mạc Quan Vinh không có cách nào không yêu thích.
Thật ra thì, trừ lần đầu tiên về vấn đề công việc thì là ông tự mình gọi điện can thiệp, còn lại những lần sau không phải ông làm, ông cho thư ký đi điều tra hóa ra là mẹ Tả Hồng làm.
Con người có lúc rất kỳ quái, lúc thấy ai ngứa mắt thì người ta làm gì cũng đều không thuận mắt, chỉ khi nào thấy thích ai đó thì làm gì cũng thấy đáng yêu, Mạc Quan Vinh rất rõ ràng trong lòng ông đã bắt đầu đón nhận Quyên Tử chính là Vân Đan, Nếu như Quyên Tử thật sự là Vân Đan thì hôn ước hai nhà Mạc Tả cũng không cần thiết phải kiên trì nữa rồi.