Thì ra những hồi ức đó đã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từng mao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặng người.
Trần Thích và Tôn Văn Tấn về tương đối sớm, sau khi chia tay, Tôn Văn Tấn lại đến quán bar. Giờ gã là khách quen của các quán bar, việc làm ăn ở công ty gã chẳng quan tâm, thư ký Chu đã rời bỏ công ty rồi mà vẫn phải quay về quản lý. Nếu hôm nay không phải là sinh nhật của cụ Trình, có lẽ gã đã say khướt ở một quán bar nào đórồi nửa đêm canh ba mới mò về. Trong suốt một năm trời, ngày nào gã cũng vậy. Giờ đây, cách uống rượu của gã cũng không giống trước đây nữa. Trước đây, cho dù trong hoàn cảnh nào, gã vẫn cũng đủ tỉnh táo làm kẻ cuối cùng trong bàn rượu say bí tỉ, sau đó gọi điện thoại kêu người đến đón từng người về. Nhưng bây giờ, gã chỉ muốn mình say, không nói năng lấy một lời, đổ vào miệng từng chén từng chén rượu sầu, uống chưa được bao nhiêu đã say mèm, cuối cùng, bao giờ ông chủ quán bar cũng phải sai người đưa gã về.
Tất cả mọi người đều nhận ra sự thay đổi trong con người gã, hiểu nỗi khổ của gã, muốn khuyên can nhưng lại không biết khuyên từ đâu. Thẩm Tử Tịnh biết Đường Du đi Pháp, Trần Thích còn đưa cả trên trường lẫn địa chỉ của cô cho gã, nhưng gã chẳng thèm nhìn. Mãi đến sau này Trần Thích mới biết, việc Đường Du đi học là do gã sắp xếp, anh ta mới thấy thầm phục Tôn Văn Tấn, đích thân đẩy người phụ nữ mình yêu ra xa để rồi một mình suốt ngày say xỉn.
Ca sĩ mới của quán đang hát một bài hát của Hứa Ngụy:
Ánh hoàng hôn nơi chân trời chiếu rọi khuôn mặt anh
Chiếu rọi trái tim không bình yên lần nữa
Nơi nào đây mà sao vẫn hoang vu thế
Cuộc hành trình ô tận vẫn dài dặc
Anh mãi là kẻ lãng tử đơn độc nơi trời xa
Em là người phụ nữ của anh giữa biển người bao la
Những đêm lạnh giá trên con đường tha hương
Nỗi nhớ như lưỡi dao khiến lòng anh đau đớn
Anh bắt gặp ánh mắt bơ vơ của emtrong mỗi giấc chiêm bao
Trái tim anh như được tái sinh
Anh đứng đây nhớ lại dáng hình em đi mãi
Cô đơn giữa dòng người tấp nập
Trái tim em vỡ t>
Trái tim anh khờ dại.
Giọng ca đượm tình, khàn khàn, Tôn Văn Tấn mới uống hai ly mà đã như say rồi, trước mắt gã luôn hiện lên khuôn mặt bàng hoàng của Đường Du. Cô đứng giữa đám đông, bất chợt trông thấy gã, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt ai oán, giống hệt như rất lâu rất lâu ngày trước, cô cũng đã nhìn gã như thế, nét mặt cố chấp, hờn tủi nhìn gã, nước mắt trên mặt dù lau thế nào cũng không hết, cô cứ để mặc, nhìn chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu con người gã, nhìn gã để khẳng định những điều cô nghi vấn. Cô mím môi, rõ ràng muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén, nước mắt cuối cùng cũng ào ạt tuôn rơi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Giờ cô đã trở về, đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, ánh mắt đau thương thê lương.
Gã miên man suy nghĩ, bản thân cũng thấy tủi, từng ly từng ly Whisky đổ vào miệng, uống mau lẹ, uống rất hăng, cuối cùng lại say khướt, nhân viên phục vụ phải dìu gã vào nhà vệ sinh nôn. Rượu Whisky rất mạnh, gã nôn mãi mà chỉ nôn ra ít nước, cuối cùng bỗng ộc ra một ít máu, sau đó nôn ra rất nhiều máu. Máu loang ra trong nước nhàn nhạt dần, may mà người phục vụ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, không thì gã đã ngã khụyu xuống. Người phục vụ lấy giấy ăn lau giúp, làm việc lâu trong quán bar nên họ thường thấy nhiều người thường uống đến nỗi xuất huyết bao tử, nhưng chưa từng thấy ai nôn ra máu rồi lại ngất đi, anh ta hoảng quá phải dìu gã lên phòng làm việc của ông chủ.
Ngày hôm sau Tôn Văn Tấn mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy xung quanh toàn một màu trắng êm dịu, bên cạnh là một Trần Thích nhăn mặt nhíu mày, căng thẳng hút thuốc.
Tôn Văn Tấn động đậy, phát hiện trên tay đang cắm ống truyền. Trần Thích quay mặt lại, khuôn mặt não nề, “ Tối qua cậu uống quá nhiều, xuất huyết bao tử, ngất đi, được chủ quán gọi cấp cứu đưa đến nhập viện.”
Một lát sau, thấy Tôn Văn Tấn không nói gì, Trần Thích không kìm được, nói tiếp: “ Cậu có biết nếu nghiêm trọng hơn, nếu lúc đó không có ai, có thể cậu sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa không.”
Tôn Văn Tấn vẫn lặng thinh, gã ngồi dậy, dựa vào đầu giường suy nghĩ, rồi bắt đầu rờ khắp người tìm thuốc lá nhưng không tìm thấy, gã quay sang nói với Trần Thích: “Đưa tôi điếu thuốc.>
Trần Thích giận dữ trợn mắt nhìn gã, nhìn chằm chằm đúng năm phút, Tôn văn Tấn vẫn không biểu lộ gì. Trần Thích dụi mạnh đầu thuốc vào chiếc gạt tàn, đứng phắt dậy, đi thẳng ra cửa. Một lát sau nghe thấy tiếng “rầm”, cả chấn song cửa sổ phòng bệnh cũng rung chuyển, Trần Thích đã bỏ về.
Tối hôm đó Trần Lãng đưa Đường Du trở về, anh cảm thấy cô như người mất hồn, hỏi gì cô cũng không trả lời, dáng vẻ mang đầy tâm sự. Trình Lãng mặc dù lo lắng nhưng từ khi quen biết cũng phần nào hiểu tính cách của cô, anh đành đưa cô về nhà.
Đường Du sau khi về nhà, tắm rửa xong thì thấy rên màn hình điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Trình Lãng. Trước đây mỗi lần đi chơi về anh đều gọi lại cho cô, dù không nói gì nhiều nhưng hình như việc này cũng thành thói quen. Có lúc cô không có mặt, nhìn thấy số điện thoại hiển thị, cô cũng lịch sự gọi lại, nhưng hôm nay cô tháo pin di động ra.
Đường Du nằm trên giường, trằn trọc mãi, không sao ngủ được, hễ nhắm mắt là trông thấy hình ảnh Tôn Văn Tấn. Lần đầu tiên ở bể bơi, gã khiến cô bị ngã xuống nước, rồi ôm chặt cứu cô lên. Gã bị Chu Nhiễm tạt rượu vào mặt, Diệp Đào Hoa giận tím mặt, gã ngăn lại, điềm tĩnh khuyên can: “Nhiễm Nhiễm, nghe anh, đừng dấn thân vào thứ ấy nữa.” Rồi cả lần cô cùng bố mẹ Lâm Khai đi gặp Tô Bất Dị, cô chỉ quan tâm đến bà Lâm đang quỳ trên đất, gã mặc bộ com lê đen chỉn chu đứng cạnh Tô Bất Dị, từ trên cao nhìn cô. Trong căm biệt thự trên núi, nhìn dáng vẻ đến cầu xin của cô, gã giễu cợt, giọng xa lạ: “Cô Đường, đây là cách cầu xin người khác giúp đỡ giúp đỡ của cô ư?” Còn lần khác,tưởng gã không chịu giúp, cô nhất quyết đi tìm Tô Bất Dị, nhưng khi đi đến cửa, cô lại bị gã kéo lại, sau đó nụ hôn của gã dồn dập… gã đưa cô về nhà, nhưng khi trong xe vang lên bài hát của Đồng An Cách, gã căng thẳng đến nỗi không tìm thấy thuốc lá, phải luống cuống tắt nhạc đi, khuôn mặt hơi ửng đỏ… Cho đến tối hôm nay, gã mỉm cười bước vào phòng nhưng trông thấy gương mặt cô, ly rượu đang cầm trong tay sánh ra ngoài hơn một nửa, còn cô, cứ ngỡ là trông thấy gã ở trong mơ.
Biết bao nhiêu kỷ niệm, gã nheo mắt cười, xa lạ, lạnh lùng, ngạo mạn, , quẫn bách, bi thương, tuyệt tình, mỗi lần gã xuất hiện trước mặt cô là một lần cô thấy gã ngày một thê thảm, mỗi lần như thế là một lần trái tim cô vụn nát.
Quen Tôn Văn Tấn chưa được bao lâu, tuy chỉ mới vài thángô lại cảm thấy hai người như thể đã cùng nhau trải qua một đời. Cô tưởng rằng, những kỷ niệm đó đã chết dần chết mòn trong lòng rồi, cô có thể sống một cuộc sống bình thường, tìm một người đàn ông, kết hôn rồi sinh con, nhưng gặp lại gã rồi mới biết, thì ra, những hồi ức ấy đã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từng mao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặng người.
Nhưng, nhưng, cô biết làm sao đây?
Cô trằn trọc đến sáng, khi trời hửng sáng, cô dậy đánh răng, rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, cảm thấy buồn. Cô mới hai mươi ba tuổi, đâu đã già, nhưng tại sao lại cảm giác cuộc đờimình như đã chấm hết?
Khi ra ngoài ăn sáng, cô lắp pin vào điện thoại, thông báo hiển thị cho biết Trình Lãng đã gọi đến nhiều lần, trong lần hơi chua xót. Có lúc, Phù Thanh trách cô quá vô tình với Trình Lãng, ỷ thế Trình Lãng thích cô, nhưng không phải vậy. Mối quan hệ giữa cô với trình Lãng rất rõ ràng, mục đích của anh là để kết hôn, cô cũng vậy! Hôm qua đến gặp bố mẹ anh, đã nói rõ tất cả mọi dự định trong tương lai, nhưng cô không hiểu sao mọi việc lại biến đổi như vậy. Cô và Trình Lãng hẹn hò bấy lâu nay,cô tưởng là mình sẽ kết hôn với anh, nhưng đến khi mọi thứ dừng như đều đã sẵn sàng, cô bỗng cảm thấy đau khổ, rất sợ. Cô không dám gọi điện thoại lại cho Trình Lãng, nhưng khi thấy trên điện thoại không có các cuộc gọi nhỡ khác, cảm giác thất vọng phảng phất trong lòng, càng thấy áy náy hơn với Trình Lãng. Cô tắt nguồn điện thoại, vì sợ nghe điện thoại của Trình Lãng, càng sợ hơn khi nhận điện thoại của một người khác, nhưng giờ đây cô lại đang đau khổ vì người ấy không gọi đến. Đường Du không muốn nghĩ nhiều nên lại tháo pin điện thoại ra.
Hôm ấy, cô không đến côngty, cũng không ra ngoài, vì cả đêm qua không ngủ, đầu cô đau như búa bổ,nhiều lần ép mình tập trung vào các bản dịch, nhưng chỉ vài phút sau lại như người mất hồn. Ngay lúc đó tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Cô sợ Trình Lãng đến, sợ sự quan tâm tận tình của anh, sợ lương tâm mình cắn rứt, càng sợ phải nghe anh nhắc đến việc cưới hỏi đã định sẵn trước đây. Chuông cửa vẫn cứ kêu, như thể người bên ngoài biết chắc ô đang ở trong nhà, đến tận khi cô ra mở cửa mới chịu thôi, có lẽ không phải là Trình lãng, anh ta không bất lịch sự như thế. Một lúc sau tiếng chuông cửa ngừng kêu, cô mới thấy yên tâm, rồi bỗng nhiên chuôn cửa lại kêu vang.
Người bảo vệ của khu vực đứng bên ngoài vừa gọi to: “Cô Đường, cô Đường, cô có ở nhà không?” vừa gõ mạnh vào cửa.
Bảo vệ thường thì không quấy rấy nhà dân như thế, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi biết người ấn chuông cửa là bảo vệ, cô yên tâm mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở, hai người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, Đường Du nhìn người kia.
Người bảo vệ giải thích: “Cô Đường, cuối cùng cô cũng chịu mở cửa. Bạn cô nói là hôm qua cô cãi nhau với người yêu, định tự tử, chùng tôi hoảng quá, nếu cô không mở cửa, chúng tôi chắc đã xông vào nhà rồi.”
Người đã gọi bảo vệ cảm thấy ngại,anh ta ho một tiếng rồi nói: “Tiểu Du, tôi cứ tưởng cô…” vừa nói vừa nghĩ lý do, nhưng vì người bảo vệ đứng bên cạnh nên không tiện nói, chỉ lẩm bẩm trong miệng rồi quay sang nói với bảo vệ: “Vất vả cho anh quá, giờ tôi phải…”anh ta nháy mắt ,nói khẽ, “An ủi cô ấy!”
Người bảo vệ nhìn Đường Du. Ngày thường, vì Đường Du xinh đẹp, mỗi khi cô ra vào, bảo vệ cũng hay để ý, nhưng cô thườngở lỳ trong nhà, rất ít ra ngoài, hơn nữa, gặp ai, cô cũng lãnh đạm, lúc nãy rõ ràng cô có ở nhà, mà gọi cử mãi vẫn không ra mở. Giờ nghe Trần Thích nói thế, lại nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của cô nên người bảo vệ càng tin lời Trần Thích nói là cô muốn tự tử vì tình, anh ta vội gật đầu nói: “Vâng vâng.” Anh ta nói khẽ nhưng không quên liếc nhìn Đường Du, thấy sắc mặt của cô có vẻ khó coi, anh ta vội đi xuống lầu’
Giờ ở hành lang chỉ còn Trần Thích và cô đứng nhìn nhau, Trần thích ngại ngùng nói: “Cô ở nhà mà sao không ra mở cửa? Tôi tưởng cô không có nhà nên mới gọi bảo vệ đến, tôi…”
Đường Du không nói một lời, mở cửa, cô lùi người vào trong nhườngđường, Trần Thích biết cô có ý mời anh vào, Trên giá giày có một đôi dép nam, Đường Du toan lấy cho anh , Trần Thích bỗng hỏi: “Đây là dép của Trình Lãng phải không?”
Đường Du sững sờ, nhưng rất nhanh, cô đặt đôi dép gọn gàng trước mặt anh ta.
Căn hộ Đường Du thuê có một phòng ngủ và một phòng khách, ban công được cơi nới thành nhà bếp, đồ đạc trong phòng tương đốt, nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, căn phòng cũng mang phong cách của Đường Du, đơn giản, gọn gàng. Đường Du ngồi trên ghế sofa, nhìn Trần Thích.
Trần Thích muốn xóa tan cảm giác ngượng ngùng, lúc nãy vì chỉ muốn vào nhà, anh đã bịa ra một lý do để nói với người bảo vệ mà không nghĩ rằng điều đó có ảnh hưởng đến cô,nhìn dáng vẻ của Đường Du, anh không biết nên làm thế nào. Vì cô có vẻ hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến điều gì, vẻ lãnh đạm của cô là điều mà Trần Thích không ngờ tới.
Mặt Trần Thích ỉu xìu, anh hỏi thăm quá trình du học của cô, nhưng cô chỉ nói ngằn gọn vài câu cho xong về cuộc sống du học hơn mộ năm và quyết định không học cao học mà quay trở về nước của mình. Vẻ lạnh lùng của Đường khiến Trần thích cảm thấy mình như một anh hề, rõ ràng trong lòng sắp sẵn ý đồ mà cứ cố ra vẻ một người bạn lâu ngày không gặp nói toàn chuyện trên trời dưới biển, còn cô, như một khán giả đang xem màn biểu diễn. Anh ta uống một ngụm nước, nuốt đánh “ực”, sau đó đi vào chủ đề chính: “Tiểu Du, cô rất hận Văn tấn phải không?”
Đường Du nhẹ nhàng xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay, lặng thinh.
Một lúc sau Trần Thích mới nói: “Tôi tin là lá thư của Chu Nhiễm và các bức ảnh đã nói rõ những gì đã xảy ra với Văn Tấn trước đây.” Nói đến đây, anh liếc nhìn sang Đường Du, sắc mặt cô vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc. Trần thích nói tiếp: “Những chuyện thuộc về quá khứ, chúng tôi đều không cho cô hay, thậm chí còn ích kỷ nghĩ rằng sẽ mãi mãi để như vậy, thế cũng hay. Nhưng chúng tôi đã quên mất một chuyện. Đó là việc Văn tấn không thể có con. Nói sao nhỉ? Sau khi nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đã sống buông thả một thời gian dài, nhưng cho dù là với ai, cậu ta cũng làm rất tốt việc ấy, rất cẩn thận, không để người con gái nào phải chịu khổ, có lẽ cô là người đầu tiên.
“Khi cô mới xuất hiện, cậu ấy tìm tôi bàn việc bán cổ phần công ty và cổ phiếu, nói là muốn đi châu Âu, muốn kết hôn với cô. Cậu ấy mừng hớn hở và rất kỳ vọng về tương lai, có lẽ khát vọng được chung sống cùng cô quá mãnh liệt, Văn Tấn chỉ nghĩ đến dự định tương lai của hai người mà quên đi một vấn đề quan trọng. Tin cô có thai đến quá đột ngột, cậu ấy hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác nên mới giải quyết như thế. Sau này mới hay, thì ra ngay khi biết tin cô có thai, cậu ấy đã quyết định để cô ra đi.
“Mẹ của cậu ấy qua đời vì c bệnh ung thư não, người anh trai cũng vậy, Văn tấn và người chị gái tuy không mắc căn bệnh đó, nhưng con gái của người chĩ cũng qua đời lúc bốn tuổi do ung thư não, rất trùng hợp phải không? Bác sĩ cũng khó giải thích, vì bệnh di truyền vẫn chưa được giải thích rõ ràng trong y học, hơn nữa, nếu là di truyền thì sao cậu ấy và chị gái lại không bị, nhưng mọi chuyện lại cứ trùng hợp như thế. Văn Tấn biết cô rất muốn giữ lại đứa bé, cô từ nhỏ đã bơ vơ một thân một mình, luôn canh cánh trong lòng chuyện mình thiếu thốn tình thương yêu của mẹ, cậu ấy cũng mong muốn cô có một cuộc sống bình thường, như bao phụ nữ khác, kết hôn, sanh con, có một gia đình hạnh phúc, đây từng là ước mơ của cậu ấy. Nhưng những thứ ấy cậu ấy lại không thể đem lại cho cô, nên mới làm như thế. Đọc xong thư của Chu Nhiễm, cô kiên quyết bỏ đi, thực ra, trước đó cậu ấy đã muốn để cô ra đi rồi, vì cậu ấy không thể đem lại những gì cô ao ước, thà dứt khoát từ bỏ, để cô hận, làm thế cô mới quên được cậu ấy.
“Thật ra chuyện liên quan đến Tôn Đại Ảnh rốt cuộc như thế nào, tôi tin trong lòng cô cũng cảm nhận và phán đoán được. Con người chứ đâu phải gỗ đá, Văn Tấn đối xử với cô thế nào,trong lòng cô hiểu rõ nhất, có thể ông trời đã cho hai người một sự khởi đầu sai lầm, ngưng từ đầu đến cuối Văn Tấn luôn thật lòng với cô. Tôi không phủ nhận tình yêu Văn Tấn giành cho Tôn Đại Ảnh, năm ấy, cậu ấy phải trả một cái giá rất đắt mới có được cô ấy. Vì tình yêu, cậu ấy xung đột với gia đình, cùng bạn gái bỏ trốn, mặc kệ người thân, việc học hành và tương lai, nhưng nào ngờ cuối cùng không giữ nổi cô bạn gái. Sau khi nhà Văn Tấn gặp tai biến, Tôn Đại Ảnh kết hôn với chính người cha nuôi của mình và di cư sang Úc, Văn tấn bị chấn động rất mạnh , sau đó trở nên bỡn cợt trong chuyện yêu đương, cho đến khi gặp được cô. Lúc ấy nếu không phải cậu ta đã chấp nhận , cô nghĩ có thể ra đi dễ dàng thế sao? Nếu cậu không xây tặng trường cô một tòa nhà văn phòng mới, liệu cô có được sang Pháp du học, có dễ dàng lọt vào danh sách ít ỏi đấy không? Quan trọng hơn là, nếu cậu ta muốn giữ cô lại cho riêng mình, dù cô có hận thù cậu ấy đến xương tủy, cậu ấy vẫn có cách để giữ cô lại, nhưng chính cậu ấy lại tự nguyện để cô ra đi, đến một nơi rất xa, thời gian lại cũng không phải là ngắn. Cô còn trẻ, có lẽ cuộc sống đềy màu sắc ở nước ngoài sẽ làm cô nhanh chóng quên cậu ấy; hoặc cũng có thể, cô sẽ tìm cho mình một người đàn ông ở bên đó rồi kết hôn và sẽ không bao giờ quay về nữa. Ấy vậy mà cậu ta vẫn sẵn sàng để cô ra đi, biết đâu cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở đó , sẽ quên cậu ấy; như thế, cũng là việc đáng mừng.
“Lúc Tử Tịnh nói là cô đã sang Pháp, tôi vấn định sang đó tìm cô. Sau này mới biết, thì ra mọi thứ đếu do văn tấn sắp đặt,nhưng không ngờ cô không học tiếp cao học, tốt nghiệp xong là về nước ng càng không ngờ lại gặp cô trong buổi tiệc mừng thọ của cụ Trình. Suốt một năm nay, cuộc sống của cậu ấy bị đảo lộn, chỉ làm bạn với rượu, thuốc lá, , không quân tâm đến việc công ty, chẳng gặp gỡ bạn bè, càng không cho phép chúng tôi liên lạc với cô. Tối qua cậu ta uống quá nhiều, bị xuất huyết bao tử, ngất xỉu, may mà chủ quán bar gọi xe cấp cứu kịp thời, bác sĩ đã làm phẫu thuật cầm máu dạ dày. Bác sĩ nói lần sau nếu còn tiếp tục uống nhiều thế này nữa, nếu bị ngấtđi mà không có ai bên cạnh, thì sẽ không cứu được. Năm trước, cậu ta sống một mình tại thành phố N, nửa đêm không hiểu sao cả người cả xe lao xuốnghồ, may được cảnh sát vớt lên, xe vớt lên được thì đã là cục sắt vụn, khi công ty bảo hiểm điều tra sự cố thì được biết, hôm đó cậy ta không uống rượu, rất tỉnh táo, cuối cùng khẳng định rằng cậu ấy có ý định tự tử.
“Có một lần uống say rồi, Tử Tịnh khuyên cậu ấy, bảo tôi đi tìm cô về, nhưng Văn Tấn suýt bật khóc, xin tôi đừng đi, cậu ấy nói, trước đây cũng đã từng cầu xin cô, chỉ muốn cô sống cùng, không cần con cái nhưng cô không đồng ý, cô muốn có con, cậu ấy không nhẫn tâm nhìn cô khóc lóc thảm thiết, cậu ấy nói suốt đời này cũng không muốn thấy cô khóc thêm một lần nữa. Cậu ấy có thể cho cô rất nhiều, tình yêu, hôn nhân và cuộc sống hạnh phúc sau này, nhưng lại không thể cho cô một đứa con, vì thế mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cô có biết, con gái của Văn Lan, chị gái cậu ấy, vô cùng đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn. Sau khi Văn Lan gặp tai nạn máy bay, đứa trẻ cứ thấy đau đầu, đến bệnh viện kiểm tra, lại là ung thư não. Anh trai của Văn Tấn là Văn Tuyên đến lúc hơn bốn mươi tuổi mới phát bệnh, mẹ anh đến lúc sáu mươi mấy tuổi cũng phát bệnh, nhưng đứa cháu gái này lại phát bệnh lúc mới lên bốn, bác sĩ nói có lẽ đứa bé bị ảnh hưởng bởi cái chết đột ngột của bố mẹ. Con bé mới lẹn bốn nên bác sĩ không dám tùy tiện đưa ra phương án phẫu thuật, sau khi chuẩn đoán ra bệnh, chỉ uống thuốc để khống chế. Nhưng do tuổi đời còn quá nhỏ, suốt ngày nó kêu đau đầu, ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, mới có mấy ngày mà mắt đã không nhìn rõ mọi thứ. Thân hình nhỏ bé của con bé có lúc bị cơn đau hành hạ đến kiệt sức, nó hỏi Văn Tấn, có phải cháu sắp chết không, có phải cháu sắp được gặp bố mẹ không. Văn Tấn lúc ấy cũng chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, từ nhỏ đã được nuông chiều, trong nháy mắt, những việc thế này quá sức chịu đựng đối với cậu ấy, cuối cùng, chưa kịp làm phẫu thuật thì con bé đã… Con bé không chịu nổi đauđớn, nó mới bốn tuổi. Cô đã bao giờ chứng kiến tận mắt cảnh người thân của mình qua đời mà mình hoàn toàn bất lực, chỉ đứng trơ nhìn chưa? Đặc biệt là con bé còn quá nhỏ, cậu ta sao có thể nhẫn tâm để cô nếm trải nỗi đau khổ mà chính cậu ấy đã trải qua một lần trong đời?
“Không biết tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện chưa, hay cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Tôn Đại Ảnh, nhưng tôi có điều này, nếu là cậu ta, chắc chắn tôi không có dũng khí đó. Cứ coi như tôi không có khả năng sinh con, tôi cũng không bao giờ để vợ mình rời xa mình, cứ coi như tôi mắc bệnh nan y, không sống thêm được ngày nào thì tôi vẫn phải giữ chặt người tôi yêu thương bên cạnh. Vì nếu chỉ có một mình trong giây phút cuối của cuộc đời thì quá ư là tuyệt vọng. Tôi nói đến đây, nếu như cô tha thứ cho cậu ấy, thì đây là địa chỉ phòng bệnh.” Ngừng một lát, Trần Thích nhìn sang Đường Du đang trầm mặc, lặng thinh, anh chua chát nói tiếp: “Nếu cô vẫn không tha thứ được, hãy coi như tôi chưa từng đến đây. Con người của Văn Tấn quá cao ngạo, xin cô đừng để cậu ấy biết.”
Câu nói nhẹ nhàng đó đã đẩy đổ bức tường Đường Du cất công xây lên, quá khứ chợt ùa về, những tháng ngày đắm chìm trong sợ hãi ấy, nước mắt cô tuôn rơi.
Trần Thích chưa từng thấy Đường Du khóc như thế này bao giờ, cô ngẩng đầu nhìn Trần Thích, không nói gì, chỉ có nước mắt. Cô không hề lãng tránh, cứ thế nhìn anh, như thể chỉ đơngiản để anh ta thấy cô khóc, để anh ta cảm nhận chút tủi hờn trong lòng.
Trần Thích không dám nhìn cô, anh ta đặt tờ giấy lên trên ghế sofa cạnh chỗ cô ngồi, đứng dậy ra về.
Đường Du vẫn ngồi im, bên cạnh là mảnh giấy Trần Thích để lại, trên đó ghi tên bệnh viện, nhớ đến vẻ tếu táo của Văn Tấn khi kể chuyện con thỏ trắng, nhớ đến câu Trần Thích nói trước đây, trái tim anh đã bị chó tha mất rồi, mặt anh đỏ bừng, mắng lại: “Cậu xéo đi”, nhớ lại cả lời Trần Thích vừa kể, anh có ý định tự tử, từng dòng nước mắt cứ thế tuôn trào. Không biết cô đã khóc bao lâu, mãi đến khi không còn sức khóc nữa, cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Trong cơn mơ, cô thấy mình đang còn du học ở Pháp. Hôm Noel. Cô đang ở Paris, trước cổng một cửa hàng nhỏ nằm kế quảng trườngcó một cây thông Noel khổng lồ, trên đó treo một con búp bê ông già Noel, dưới cái áo khoác đỏ dài, ông già Noel còn mặc một chiếc quần lót thật màu hồng, khiến cặp tình nhân là lưu học sinh người Trung Quốc cười nghiêng ngả, cô bẫng thấy nhớ Tôn Văn Tấn. Lúc đó, có người đưa cho cô một lá thư, trên phong bì đề “Kính gửi cô Đường Du.” Cô lấy thư ra, nội dung thư viết: “Ông Tôn Văn Tấn bị tai nạn xe, không cứu được, không may qua đời vào ngày tháng năm xx, hưởng thọ tuổi. Tang lễ được cử hành vào h sáng ngày tháng năm xx tại nhà tang lễ thành phố N, mong có mặt đúng giờ.” Đọc đến đây, trái tim Đường Du thót lại, mắt chăm chăm nhìn vào dò “Ông Tôn Văn Tấn bị tai nạn xe, không cứu được, không may đã qua đời vào ngày tháng năm xx, hưởng thọ tuổi.”
Cô dằn vặt nhìn câu ấy một hồi lâu, dần tỉnh táo lại. Cô dường như hiểu ra, hàng chữ ấy có nghĩa là người này đã chết, người này đã chết rồi, tức thì chân cô nhẹ bẫng, đầu óc trống rỗng, như thể không còn lấy một mục đích sống trong cuộc đời, tất cả trở nên vô nghĩa. Trái tim cô bỗng nhiên như bị ai đó bóp nghẹt, thít chặt khiến cô không sao thở nổi, chân cô mềm nhũn, trước mắt chỉ là khoảng mờ mịt, giây phút này, cô đau đớn đến nghẹt thở, cổ họng tắc nghẹt, cô khóc không thành tiếng.
Cảm giác hối hận, hối hận khi nghĩ rằng, sao anh lại chết như thế? Cô vẫn chưa về nước, sao anh đã chết rồi? Chưa kịp dành cho cô một chút thời gian nào đã đột ngột ra đi? Nước mắt cô tuôn trào, ân hận, đau đớn, trách mình sao lại giận hờn với anh, sao không cư xử tốt hơn? Anh không cho cô sinh con, không sinh con thì đã sao. Anh coi cô là người thế thân, thế thân người khác cũng có sao. Chỉ cần được ở bên anh, nhưng tại sao cô lại rời xa anh? Cô không ngăn nổi những giọt nước mắt của mình, từng hạt lã chã rơi, vừa khóc vừa giận bản thân, trong lòng cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, cô không thể để anh ra đi một mình, không thể để anh đơn độc như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác. Trong thư rõ ràng ghi là anh đã qua đời, cô giận mình sao không chết ngay lúc này, cô đau đến nghẹt thở, cảm giác ngột ngạt, trái tim cô khe khẽ nhắc rằng, anh đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Cô nhìn chằm chằm vào bức thư, không cần biết mình đang ở đâu, sau đó cô cầm lá thư, ngồi sụp xuống, gào khóc. Cô khóc thảm thiết, nhưng cho dù có khóc bao lâu đi nữa, anh cũng không thể quay lại thế giới này, tiếng khóc của cô càng thảm thiết, càng tuyệt vọng. Phải làm sao đây? Anh không còn trên thế gian này nữa, cô còn có thể làm được gì? Chẳng thể làm gì khác, cô chỉ biết khóc mãi khóc mãi, cô không dám ngừng khóc, như thể nếu ngừng khóc rồi cô sẽ không biết phải làm gì nữa.
Cô khóc trong đau đớn rồi chợt bừng tỉnh. Xung quanh tối đen như mực, cô không phải đang ở Pháp, cũng chẳng phải ở ngoài đường phố mà đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong chính căn phòng của mình. Trên tay cũng không có bức thư thông báo cái chết của Tôn Văn Tấn, chỉ có chiếc ghế sofa thấm đẫm nước mắt, và ly nước của Trần Thích. Rất nhiều chuyện bất chợt ùa về, mơ hồ, mông lung, không hiểu là mơ hay thực, không biết Tôn Văn tấn rốt cuộc còn sống hay đã chết. Lòng cô tê tái. Rồi lại nghĩ, nếu như Tôn Văn tấn thật sự không còn sống nữa, cô phải làm thế nào?>
Điều đó chắc là không phải, cô nhớ lại một số việc xảy ra trước khi ngủ thiếp đi, chắc là không phải, cô cứ suy nghĩ mãi mới hiểu ra, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Rõ ràng là thế rồi mà không sao cầm được nước mắt, nghĩ lại tới việc mình lại không phân biệt được chuyện rốt cuộc là mơ hay là thật, cô lại thở dài. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô bỗng nhận ra rằng, có lẽ nếu Tôn Văn Tấn thực sự không còn tồn tại, cô cũng sẽ cảm giác như thế. Nhiều người đợi đến lúc quá muộn rồi mới biết ân hận, nhưng bây giờ cô đã biết cảm giác ấy là như thế nào, nó thật đáng sợ, cô không thể để điều đó xảy ra như thế.
Thật ra, cô không dám mơ ước được đến chân trời góc biển, chỉ cần có anh ở bên, ăn cơm cùng nhau, ngày ngày có nhau, bên nhau đến lúc già, không để anh cảm thấy cô đơn, buồn bã, được như thế cô mới thấy không hối tiếc, mới không có một ngày đau đớn đến nghẹt thở, mới không sực tỉnh lúc nửa đêm bởi cơn ác mộng rồi lại suy nghĩ liệu anh còn sống hay đã chết, sau đó dằn vặt mình sao không thể chết ngay lúc ấy. Giờ cô tỉnh táo nhận ra rằng, có một số người, nỗi đau mất họ khiến cô không sao chịu đựng nổi.
Cô chỉ sợ không kịp, chỉ sợ mình sẽ phải chịu đựng nỗi mất mát ấy, nếu đến một ngày, cô nguyện đánh đổi tất cả nhưng anh mãi mãi không quay về, lúc ấy, cô phải làm sao?
Đường Du vội vã đến bệnh viện, Tôn Văn Tấn vẫn đangngủ mê mệt. Trong giấc ngủ nặng nề, trông gã tiều tụy hơn nhiều so với buổi tối ngày hôm qua, khuôn mặt hơi sưng, nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, chỉ có hàng lông mày và đôi môi là còn chút sức sống. Lúc này cô mới hay, cô chưa từng thấy dáng vẻ của gã khi ngủ, trước đây, khi còn ở bên nhau, gã hình như luôn thức khuya hơn cô. Cô không biết người đàn ông này mang trên mình bao nhiêu chuyện quá khứ, bao nhiêu lần đành chịu bất lực? Những chuyện của bản thân, gã mặc kệ, cô chỉ biết quá khứ của gã qua Thang Dĩnh, Trần Thích và Thẩm Tử Tịnh. Còn gã, dù có dịu dàng, có tình sâu nghĩa nặng bao nhiêu, gã cũngluôn là người trầm tĩnh và lý trí, đau đớn và chua xót nhưng không bao giờ để cô biết. Gã chịu đựng tất cả một cách lặng lẽ, khiến lòng cô đau tựa dao cắt.
Đường Du đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Tôn Văn Tấn, gã nhíu mày, mở mắt nhìn, rồi như chết lặng. Gã có vẻ mơ màng như người trong mộng, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt Đường Du. Khi tay gã vừa chạm đến, nước mắt cô chợt tuôn trào, gã vẫn rất mơ hồ, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng trầm ấm: “Tiểu Du, em đừng khóc!>
Đường Du khóc như mưa, không sao nín được, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác buồn tủi,như thể cô đã để tuột mất người đàn ông cô yêu thương nhất, nhưng vì sao cô lại bỏ rơi người ấy? Cuối cùng cũng tìm lại được, lại có được người ấy rồi nhưng vẫn không sao cầm được nước mắt.
Cô vừa khóc vừa nhìn gã, đột nhiên gã nín thở, khẽ gọi: “Tiểu Du?” như muốn xác định sự xuất hiện của cô là thực.
Đường Du nghe xong, cổ họng nghẹn ứ, cô muốn trả lời nhưng chỉ có nước mắt đầm đìa trên mặt.
Tôn Văn Tấn cuối cùng cũng xác định sự hiện diện của cô là thật, cô không phải đang ở nước Pháp xa xôi, cũng không phải là người bạn gái đứng bên Trình Lãng mà là Đường Du đang rơi lệ nhìn gã, là Tiểu Du của riêng gã. Khóe mắt Tôn Văn Tấn bỗng đỏ hoe, trong lòng cũng dâng đầy buồn tủi. Ngày cô đi pháp, cô đơn lẻ đứng tựa mình vào chiếc cột ở đại sảnh sân bay, đôi mắt hướng về hai người bạn đang chia tay người thân. Thật ra gã cũng đến đó, khi nhìn chiếc máy bay cất cánh, lúc đó gã cũng đã nghĩ, có lẽ suốt đời cô sẽ chẳng bao giờ quay về, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ dẫn chồng, con về nước. Lúc đó, gã đã nghĩ thế, nhưng giờ thấy cô trở về, đứng trước mặt gã rồi, mà gã vẫn không sao đè nén cảm xúc buồn tủi dâng trào trong lòng.
Đường Du nhìn gã, ánh mắt giống hệt như trước khi cô được đưa vào phòng phẫu thuật, rất lo sợ, cô cứ nhìn gã như thế, ánh mắt vừa tin tưởng, vừa đau khổ, lúc đó như chỉ có mình họ. Giờ đôi mắt long lanh nước lại đangnhìn gã không chớp, trông đôi mắt ấy, nước mắt gã cuối cùng đã rơi.
Đường Du không kìm lòng được. cô sà vào lòng gã, nức nở. Tôn Văn tấn đưa tay ra nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, tay gã chững lại trong khôngtrung. Gã chưa bao giờ nghĩ, có một ngày Đường Du bằng da bằng thịt sẽ xuất hiện trong cuộc sống của gã, không kìm nén được, giờ đây, tất cả những ký ức xa xôi lại ùa về, gã chần chừ, sợ hãi, cô đã trở về rồi nhưng gã lại không dám ôm cô.
Đường Du cảm nhận được sự sợ hãi của gã, cô chua xót,càng ôm chặt gã hơn, cô sụt sịt,nói trong tiếng khóc: “Anh đừng đưa em đi đâu nữa, lần này em sẽ khôngđi đâu, không sinh con cũng chẳng sao, chúng mình sẽ bên nhau suốt cuộc đời này, mãi mãi, được không anh?”
Sao gã có thể rời xa cô, đây chính là Tiểu Du, người gã đã cứu bất chấp đắc tội với Tô Bất Dị, là người gã đã lái xe hàng trăm cây số để chỉ nói rằng gã yêu cô, là cô gái gã cực khổ lắm mới tìm được về từ Quế Lâm, là người vợ tươn glai gã muốn chung sống cùng bên bờ biển Aegean, là cô gái bé nhỏ mỗi lần gặp ác mộng đều khóc không thành tiếng, sao gã có thể để cô rời xa mình? Sao gã có thể đưa cô đi tận đâu?
Lúc này đây, nghe tiếng khóc nghẹn ngào, cảm nhận cái ôm ghì chắc chắn , hờn giận của cô, những dự định, lo lắng trước đây, đều trở nên vô nghĩa. Khôngkìm lòng được, gã ôm chặt cô vào lòng, chặt đến nỗi tay gã cũng thấy đau, sức mạnh này chính là lòng quyết tâm của gã, sẽ khôngbao giờ để cô tuột khỏi vòng tay một lần nữa. Giọng gã nghẹn ngào nhưng dứt khoát: “Mình sẽ mãi bên nhau, anh khôngbao giờ để tuột mất em nữa đâu.”
Mùa thu năm ấy, trải qua trăm cay nghìn đắng, đi hết một vòng, cuối cùnghọ lại được bên nhau.
Tôn Văn Tấn và Đường Du quyết định làm đám cưới, việc giải thích với Trình Lãngdo Tôn Văn Tấn đích thân nói,Đường Du dù sao cũng thấy có lỗi với Trình Lãng. Hai người đã trải qua bao sóng gió, hôn lễ cũng khôngđịnh tổ chức ầm ĩ, ĐườngDu xin phép Phù Thanh nghỉ hai tuần phép về thành phố N, hai người chọn thành phố N làm nơi cử hành hôn lễ.
Buổi hôn lễ khôngđịnh sẽ tổ chức long trọng, họ chọn một nhà thờ trong thành phố,mời một vài người bạn thân đến dự, Đường Du mời Lý Văn và Phù Thanh. Khi viết thiệp mời, Tôn Văn Tấn ở trong phòng sách cẩn thận vén tay áo lên tìm bút, mực, gã dùng bút lông viết thiệp. Gã viết cho Thang Dĩnh trước tiên, nét chữ mảnh, bay bổng và thanh tú, phóng khoáng, phong thái nghiêm túc, cách hạ bút từ tốn. Tôn Văn Tấn ngoái lại nhìn cô, ánh mắt gã ánh lên vẻ yêu chiều, không kìm được, gã nhướn mày hỏi: “Em nhìn đến nỗi con ngươi sắp rơi ra rồi, khâm phục anh lắm phải không?” Đường Du đáp lại bằng cái nhìn tinh nghịch.