Ngoại Truyện : VỀ LẠI TRƯỜNG NHÂN XUYÊN
Tiêu Phàm đưa Vệ Đằng về quê mình vào đúng mùa hè. Thời tiết nóng nực làm không khí trong ô tô trở nên ngột ngạt, Vệ Đằng hạ cửa kính xuống, vén áo sơ mi lên để hóng gió, cái bụng phẳng lỳ của cậu vì thế lộ cả ra ngoài.
Tiêu Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười của Vệ Đằng, khẽ nhếch miệng: "Em mặc áo sơ mi trông cũng ra dáng đàng hoàng lắm".
Vệ Đằng nghe thế nổi xung, lao đến định véo Tiêu Phàm, "Ý anh tức là trước đây em không đàng hoàng hả?".
Tiêu Phàm ôm lấy cậu, khẽ hôn lên bờ môi cho đến lúc Vệ Đằng đẩy ra, anh mới chịu buông tay.
"Hay lần này tiện về trường dạo qua một vòng đi." Vệ Đằng tựa vào lưng ghế, cong môi cười rất vui vẻ.
"Ừ, trường nào cơ?"
"Trường trung học Nhân Xuyên chứ trường nào, trường cũ của anh đó!" Vệ Đằng lườm anh một cái.
Tiêu Phàm gật đầu: "Anh chẳng coi đó là trường cũ của mình đâu, nội quy quá khắc nghiệt, hễ nghĩ đến lại thấy căm hận vô cùng".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng cười phá lên. Cười thỏa thích rồi mới nghiêm mặt nói: "Em muốn đến đó xem sao. Em đoán hồi trung học anh lúc nào cũng đơn độc một mình phải không? Một mình co ro trong góc ăn cơm, đáng thương quá, ôi... Chắc anh tự cho rằng mình không có bạn bè gì, thật ra có lẽ rất nhiều người đang âm thầm quan sát anh đây... Bởi vì phong cách của anh làm người khác không thể không chú ý đến. Với lại bộ dạng lạnh lùng của anh chắc khiến nhiều người không thích, nên họ mới không dám tiếp cận anh nhỉ? Cứ như núi băng vậy đó".
Tiêu Phàm cau mày: "Em ồn quá".
Vệ Đằng cười cười ghé sát mặt lại gần anh, hôn Tiêu Phàm một cái thật mạnh, "Thật ngại quá đi, hình như em đã độc chiếm anh rồi".
Tiêu Phàm vuốt ve mái tóc cậu, bắt đầu nổ máy.
Thị trấn nhỏ có quá nhiều thay đổi, chỉ mấy năm không về, hàng cây ven đường đã um tùm, cây này dính sát cây kia, cành lá đan xen vào nhau.
"Anh nhớ trong trường có hai cây đa rất to, mùa hè nhiều người hay ngồi dưới bóng cây hóng mát, không biết hai cây đó bây giờ có còn không nữa." Hồi tưởng lại chuyện cũ, khóe môi Tiêu Phàm khẽ cong lên.
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, trong trường không có người, Tiêu Phàm dắt Vệ Đằng đi trong sân trường rộng thênh thang, giới thiệu với cậu về kiến trúc ngôi trường.
Khi đi đến vườn hoa, đột nhiên Tiêu Phàm hỏi: "Cây đâu rồi?".
Nhìn đôi lông mày nhăn lại rất đỗi băn khoăn của Tiêu Phàm, Vệ Đằng bỗng thấy có chút đáng yêu, vì thế không nhịn được đến gần hôn anh một cái, kết qụả bị Tiêu Phàm ôm chặt, đáp trả bằng một nụ hôn dài ngọt ngào.
"Ư... Đang ở... trong trường mà... ư a..." Vệ Đằng giằng co một hồi nhưng vẫn bị Tiêu Phàm giữ chặt trong lòng.
"Là em hôn trước mà." Giọng nói sẽ sàng của Tiêu Phàm vang lên bên tai, làm Vệ Đằng trợn mắt lên nhìn anh."Đừng sợ, bây giờ trong trường đâu có ai." Tiêu Phàm thản nhiên nói, còn hôn cậu thêm một cái nữa.
Nhìn bộ dạng đắm đuối của Tiêu Phàm, bất giác cậu ôm anh chặt hơn.
Trong lúc hai người đang chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất, thì đột nhiên Vệ Đằng thoáng thấy có một người đứng ở không xa đang nhìn bọn họ.
Vệ Đằng đỏ mặt dùng hết sức đẩy Tiêu Phàm ra, Tiêu Phàm còn tưởng cậu giả vờ chống cự, càng hôn dữ dội hơn...
Vệ Đằng nhất thời sốt ruột, cắn anh một cái.
"Á, em làm gì thế?"
"Có người kìa." Vệ Đằng chỉ ra sau lưng.
Tiêu Phàm quay đầu, quả nhiên phía đấy có người thật.
Người đó mặc quần bò đơn giản và áo phông màu trắng, đang ngồi trên ghế đá màu trắng bên cạnh con đường, trên tay nghịch một cành cây, thấy hai người quay lại nhìn mình bèn đứng dậy.
Dáng người đó không cao, nhìn hơi gầy, làn da mịn màng, cộng thêm chiếc áo màu trắng khiến anh ta trông như thể trong suốt. Có cảm giác vô thực, chẳng trách khi nãy hai người đã không chú ý đến anh ta.
Tiêu Phàm ném về phía anh ta một ánh mắt lạnh lùng, người kia không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt rất đỗi bình thản, như thể khung cảnh khi nãy chỉ là một màn kịch mà thôi. Không lâu sau, anh ta bước đến chỗ hai người, đứng cách hai người khoảng một mét thì dừng lại.
"Xin hỏi anh từng tốt nghiệp ở trường Nhân Xuyên phải không?" Giọng nói rất trong trẻo, có chút lành lạnh.
Tiêu Phàm không trả lời, Vệ Đằng nhảy ra từ phía sau nói: "Đúng thế anh ấy từng học ở đây, anh cũng vậy à?".
"Anh có biết phòng học của lớp / ở đâu không?"
Tiêu Phàm chỉ vào một phòng học nằm cuối tầng ba của một tòa nhà nói: "Hình như là phòng đó".
Người đó khẽ cười: "Đúng rồi, vị trí dễ nhớ thế mà tôi lại quên mất". Anh ta tự lẩm bẩm một mình, sau đó quay lưng bước đi, "Cây đa cũng bị chặt mất rồi... Tôi còn tưởng nó sẽ ở đó mãi...".
Anh ta vừa nói vừa bước về phía trước.
Vệ Đằng lắc cánh tay Tiêu Phàm, "Tiêu Phàm, anh không cảm thấy anh ta có chút kỳ quái sao...".
Cậu còn chưa nói hết, người đó đã đột ngột quay đầu lại, nheo mắt quan sát Tiêu Phàm, "Anh là Tiêu Phàm sao?".
"Đúng thế, cậu biết tôi sao?"
"Tôi rất thân với Lâm Vi, đương nhiên có nghe qua về anh." Người đó khẽ cong môi, nụ cười lãnh đạm, không buổn quan tâm đến bộ dạng há hốc mồm kinh ngạc của Vệ Đằng, nói xong quay lưng đi thẳng.
Sau khi bóng người đó đi khuất hẳn, Vệ Đằng mới ngờ vực hỏi: "Chẳng nhẽ anh ta là món nợ tình của Lâm Vi? Lâm Vi đã lén lút sau lưng Diệp Kính Văn?".
Tiêu Phàm chán nản vò tóc cậu: "Em nói lung tung cái gì thế?".
Vệ Đằng cười hì hì: "Em thấy lúc nhắc đến Lâm Vi, vẻ mặt của anh ta có chút kỳ quái...".Tiêu Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ một lát: "Chẳng nhẽ lại là nhân vật thần bí mà truyền thuyết đồn đại?".
"Ai thế? Đừng vòng vo loanh quanh nữa." Vệ Đằng có chút nóng ruột, "Nói em nghe đi".
Tiêu Phàm nhìn về hướng người lạ khuất bóng một cái, rồi khẽ nói: "Học sinh trường này biết đến Lâm Vi thì có rất nhiều người, nhưng thân thiết với cậu ta thì chẳng có mấy ai, trừ Ôn Đình và Châu Phương hình như còn có một người tên là Đoan Mộc Ninh, anh cũng chỉ là nghe đồn thế thôi". Tiêu Phàm ngừng lại một chút, "Cậu ta tìm lớp /, Lâm Vi học lớp /, Châu Phương mới học lớp /, có lẽ có liên quan gì đó đến Châu Phương".
Vệ Đằng rất tò mò, còn muốn nghe nữa, nhưng Tiêu Phàm bỗng nắm chặt tay cậu.
"Thôi đi, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, mặc kệ đi."
"Này..."
"Đi nào, còn phải đến viếng mộ ông nội nữa."
"Em không kính trà ông nội được không? Bác Tiêu cứ nhất định đòi em phải kính trà, làm người em nổi hết gai ốc..."
"Bác Tiêu cái gì, bố đã bảo, lần sau gặp em phải gọi là bố cơ mà."
"Hả?"
"Em cứ nhắm mắt lại gọi bố' một tiếng cho ông vui, như thế ông mới không suốt ngày gọi điện làm phiền anh nữa."
Khuôn mặt Vệ Đằng vẫn chưa hết đỏ, cậu cúi đầu, tóc dựng cả lên, khẽ đáp: "Được thôi, cứ làm như thế đi".
Hai người dần dần đi xa, trong sân trường rộng thênh thang, chỉ còn lại người mặc áo trắng khi nãy, đang dựa vào gốc cây, mỉm cười nhìn về phía hai người.
Buổi chiều, Tiêu Phàm dẫn Vệ Đằng về nhà ông bà anh.
Bởi đã lâu không có người ở, căn nhà vô cùng quạnh quẽ.
Vệ Đằng khó mà tưởng tượng được Tiêu Phàm đã từng trải qua thời thơ ấu ở căn nhà này. Trong hồi ức của cậu, thời thơ âu rộn ràng nhiều màu sắc lắm, phòng của em gái chất đầy đồ chơi, trong phòng cậu có quả bóng rổ bị thủng lỗ, còn cả đồ chơi xếp gỗ tạo hình kỳ quái và những con rô bốt chạy bằng điện phát ra những âm thanh buồn cười.
Cậu còn nhớ trong sân nhà mình có một cây to, hồi bé cậu thường trèo lên cây với Vệ Nam, có lần còn bị ngã xuống đất, cảm giác đau đớn mông sắp nứt toác đến giờ vẫn rõ nét như mới hôm qua.
Nhưng phòng của Tiêu Phàm lại đối nghịch hoàn toàn với cái ổ lợn ngày xưa của cậu.
Phòng anh sạch sẽ gọn gàng, không có đồ chơi nào cả. Trên bàn học vô số những cuốn sách được xếp ngăn nắp đâu ra đấy, có thể nhận ngay ra từ bé anh đã rất thích đọc sách.
Chắc hồi bé anh chẳng có bạn bè gì cả, mấy năm nay anh cũng lẻ loi một mình, không có nhiều bạn bè thân thiết. Nhớ lại hồi mới gặp ở Quế Lâm, sự lạnh lùng và cao ngạo, từ chối tiếp xúc với người khác của anh, có lẽ hình thành từ sự cô độc bao nhiêu năm trời.
Vệ Đằng càng nghĩ càng thấy xót xa, cậu cảm thấy bao nhiêu năm nay Tiêu Phàm đơn độc một mình thật sự rất đáng thương, bất giác siết chặt hơn bàn tay đang nắm tay anh.Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu.
Vệ Đằng ngốc nghếch, nghĩ cái gì cũng viết hết trên mặt, từ lúc bước vào đây, trông cậu như có hận thù sâu đậm gì với căn phòng này vậy, ánh mắt như thể muốn san bằng nơi này...
Có điều, cảm giác được nhím con ngốc nghếch đau lòng vì mình thực sự rất tuyệt vời, sự ấm áp từ chỗ bàn tay đan vào nhau truyền đến tận đáy lòng.
"Ý? Đây là cái gì?"
Vệ Đằng đột nhiên lên tiếng phá tan sự im lặng. Tiêu Phàm quay đầu, thấy cậu đang cầm một bức ảnh, trong ảnh có một ông già đang ngồi trên ghế mỉm cười hiền hòa, đứng bên cạnh là hai đứa nhóc, cậu bé bên trái mặt mày nghiêm túc nhìn vào ống kính, còn cô bé bên phải buộc tóc đuôi gà cười rất ngọt ngào.
Vệ Đằng vô cùng chán ngán nhìn bức ảnh, "Đứa bé này có phải anh không? Ngay từ bé anh đã thế này à? Chụp ảnh củng chẳng thèm cười lấy một cái?".
Tiêu Phàm nhẹ nhàng hỏi: "Sao nào, em có ý kiến gì à?".
Vệ Đằng đột nhiên sững người, không biết tại sao, cậu luôn cảm thây ẩn chứa trong nụ cười bình thản của Tiêu Phàm là chút gì đó cay đắng. Có lẽ lâu lắm mới quay lại nơi này, không tránh khỏi làm anh nhớ đến người ông đã khuất của mình. Đó có lẽ là người thân duy nhất đã ở bên Tiêu Phàm trong những năm tháng ấu thơ của anh.
Tối hôm đó, người nhà họ Tiêu tụ tập đông đủ không thiếu ai.
Mặc dù Vệ Đằng đã từng gặp bố mẹ Tiêu Phàm, nhưng khi bố anh nhìn cậu mỉm cười, cậu vẫn cảm thấy bối rốĩ. Đây là lần đầu tiên cậu được gặp mặt bố mẹ Tiêu Tình, họ cũng chính là chú thím của Tiêu Phàm. Không hiểu tại sao chú ấy lại ngồi trên xe lăn, thím ấy thì cũng giống như mẹ Tiêu Phàm, là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang tháo vát. Vệ Đằng không dám hỏi nhiều, vô cùng cung kính lễ phép với hai vị trưởng bối lần đầu tiên gặp mặt này, chỉ sợ có sai sót gì lại bị người ta chê cười. Điều khác lạ là trông họ chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả, như thể đã được tiêm phòng trước rồi, họ không hỏi những câu làm Vệ Đằng cảm thấy ngại ngùng, thái độ rất ôn hòa.
Cả gia đình tụ tập cùng ăn bữa cơm đoàn viên, các bậc trưởng bối có nhiều chuyện bàn bạc, Tiêu Phàm kiếm cớ kéo Vệ Đằng ra ngoài.
Gió đêm hơi lành lạnh, Tiêu Phàm nắm tay Vệ Đằng, đặt vào trong túi áo khoác của mình.
Bước trên con đường trải dài vô tận, ánh đèn ven đường vàng vọt phản chiếu hai bóng người kề sát nhau, trong đêm tối lạnh giá, khung cảnh ấy gợi lên một chút gì đó ấm áp.
Cứ im lặng đi bên nhau hồi lâu, Vệ Đằng đột nhiên hỏi: "Hồi trước anh đi xe đạp đi học à?".
Mặc dù hơi khó hiểu, nhưng Tiêu Phàm vẫn thành thật trả lời: "Không, anh và Tiêu Tình đều đi bộ đến trường".
"Nhà anh cách trường xa thế này, sao không đi xe chứ? Nếu đi bộ thì ít cũng phải đi hơn nửa tiếng, mùa đông cũng không lạnh sao?"
Tiêu Phàm lúc này mới hiểu ra Vệ Đằng đang xót xa thay mình, vì thế cười nói: "Cũng không đến nỗi, mặc nhiều áo cũng không lạnh mà"."Tại sao lại không đi xe chứ? Chẳng nhẽ anh không biết đi xe đạp sao?"
"Cứ đến giờ đi học là con đường này đông đúc xe cộ, một lần Tiêu Tình bị ngã xe, sau đó ông nội đã không cho bọn anh lái xe nữa, ông bảo đi bộ cho an toàn."
Vệ Đằng gật đầu, không ngờ Tiêu Phàm và Tiêu Tình lại nghe lời ông nội vậy.
Hai người đang đi thì đột nhiên có một chiếc xe lướt qua, suýt nữa thì tông phải Tiêu Phàm, Vệ Đằng điên tiết quay đầu chửi: "Tưởng đang lái máy bay chắc? Có cái xe đạp ghẻ mà cũng vênh váo khệnh khạng?".
Vừa chửi xong, thì thấy chiếc xe phanh gấp một cái, đi ngược lại về phía hai người, ghế sau xe còn có một cô gái nữa.
Vệ Đằng sợ thót tim, chẳng nhẽ đụng phải băng cướp đua xe sao, hay là côn đồ lưu manh? Trong lúc cậu đang hối hận vì cái tật nhanh mồm nhanh miệng của mình thì Tiêu Phàm bỗng dưng nhếch miệng cười, nói: "Thì ra là cậu".
Người cầm lái là một chàng trai vô cùng tuấn tú, chỉ có điều khuôn mặt vênh váo cộng thêm nụ cười nhếch mép đểu cáng, làm người ta không thể không nghĩ đến hai chữ: Lưu manh.
Tên "lưu manh" khẽ liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của họ, trêu chọc nói: "Nửa đêm đưa người yêu đi dạo, Tiêu Phàm, không ngờ cậu cũng lãng mạn đấy chứ".
Tiêu Phàm mặt không biến sắc chuyển đề tài luôn: "Cậu vẫn lái xe như hồi trước, không sợ rơi mất người ngồi sau sao?".
Cô gái ngồi phía sau xuông xe, lạnh nhạt nói: "Không sợ, tôi đã mua bảo hiểm rồi".
Vệ Đằng chăm chú quan sát, lúc này mới phát hiện ra đây là một cô gái xinh đẹp cao ráo rất có phong cách, khuôn mặt lạnh băng, cô ta bước đến trước mặt Tiêu Phàm, cười khẽ: "Lúc chiều nghe thấy vườn bên cạnh có tiếng động, quả nhiên bọn cậu đã trở về".
"Ừm, giỗ ông mình."
"Nếu mình không nhớ nhầm thì ông cậu mất đúng hôm thi đại học?"
"Đúng thế."
Sau một hồi im lặng, anh chàng luôn cười gian từ nãy đến giờ bỗng chìa tay trái ra với Vệ Đằng, nói: "Nào, làm quen một chút, anh là Châu Phương, cô gái xinh đẹp này chính là Ôn Đình tiếng tăm lừng lẫy".
Tay trái của Vệ Đằng đang nằm trong túi áo Tiêu Phàm, nhưng cũng không tiện gạt người ta sang một bên, cậu đành ngượng ngùng rút tay ra bắt tay anh ta: "Tôi tên là Vệ Đằng".
Châu Phương nghe thế bật cười: "Anh biết em là Vệ Đằng mà. Ha ha, tay em đút trong túi có khác, ấm thật đây".
"Châu Phương, cậu đúng là không biết xấu hổ mà." Ôn Đình đứng bên cũng cười.
Vệ Đằng đỏ bừng mặt, cũng không biết do tức hay do xấu hổ nữa, ngược lại Tiêu Phàm chẳng có chút xấu hổ hay bối rối nào, tiếp tục quang minh chính đại cầm tay Vệ Đằng cho vào túi áo, sau đó lại chuyển đề tài nói: "Sao hai cậu đều về đây thế?".
"Biết sao được, lớp cấp ba bọn mình họp lớp, vừa hay đúng dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, không đi không được." Châu Phương đáp.Ôn Đình gật đầu, "Mình cũng về để tham dự buổi họp lớp".
Tiêu Phàm hỏi: "Lâm Vi và Diệp Kính Văn có đi không?".
"Lâm Vi nhà tôi đương nhiên là không đi rồi, có quả bom họ Diệp kè kè bên cạnh thì còn đi họp lớp gì nữa." Châu Phương ngừng lại chút, rồi nói tiếp: "Cậu chắc cũng không đi chứ gì, thế giới riêng của hai người bao giờ chả tốt hơn một đám đông huyên náo. Ôi, đi họp lớp chỉ toàn lũ cô đơn chúng tôi thôi, đáng thương làm sao...".
Ôn Đình lườm anh ta một cái, giục: "Thôi, bớt nói nhảm đi, chúng ta còn phải đi mua bia, cả một đống người đang đợi kia kìa".
"Vâng, tuân lệnh." Châu Phương nói đoạn liền ngồi lên xe, sau đó lại chìa tay trái cho Vệ Đằng bảo: "Nào, bắt tay tạm biệt cái".
Vệ Đằng rất muốn đạp cho anh ta một cái, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười kia, cậu lại không nỡ động thủ, chỉ đành rầu rĩ rút tay ra một lần nữa, bắt tay anh ta: "Tạm biệt". Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa.
Người đó cười cười phóng xe đi mất, từ xa còn vang lại tiếng anh ta chậc chậc cảm thán: "Bàn tay được người khác nắm chặt có khác, ấm quá đi... Cái này gọi là tặng người đóa hồng, hương còn vương tay đó...".
Từ đó Vệ Đằng cuối cùng cũng tin một chân lý: Lưu manh vốn dĩ không đáng sợ, mà đáng sợ là lưu manh có văn hóa cơ!
Sáng sớm hôm sau, toàn thể người nhà họ Tiêu cùng lên đường đến viếng mộ ông nội.
Các bậc trưởng bối ai nấy mặt mày xót thương, vẻ mặt Tiêu Phàm cũng nặng nề hiếm thấy, Vệ Đằng chưa từng gặp ông nội Tiêu Phàm, đương nhiên không có tình cảm gì với ông, bản thân lại là một người thẳng tính, không giả vờ khóc lóc được, cậu chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu im lặng.
Sau đó Tiêu Tình là người đầu tiên khóc, bộ dạng hai vai run rẩy nức nở của cô bé trông rất đáng thương.
Tiêu Tình là em họ của Tiêu Phàm, lại là chị em tốt của Vệ Nam, trong thâm tâm Vệ Đằng đã coi cô bé như em gái từ lâu rồi, nhìn cô bé khóc, bất giác cậu rất muốn an ủi vài câu.
Không ngờ càng an ủi, Tiêu Tình càng khóc dữ hơn, kết quả thím Tiêu cũng bắt đầu lau nước mắt. Vệ Đằng không biết phải làm sao, quay sang nhìn Tiêu Phàm cầu cứu, thì thấy anh đang nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, hình như đang cố kiềm chế cảm xúc. Vệ Đằng muốn an ủi anh một chút, vì thế nhân lúc mọi người không nhìn thấy, lén lút nắm chặt tay anh.
Đến trưa, cảm xúc đau thương mới dần dịu lại, mọi người cùng nhau về nhà.
Các bậc trưởng bối đều bận rộn chuyện làm ăn, sau bữa trưa, họ thu dọn qua loa rồi lái xe rời đi. Tiêu Tình đương nhiên cũng đi cùng bố mẹ.
Theo kế hoạch của Tiêu Phàm thì buổi chiều hai người sẽ về Bắc Sơn, nhưng bây giờ mọi người đã đi hết, anh vẫn chưa có ý định rời đi, Vệ Đằng đoán chắc anh có chuyện muốn nói với cậu, vì thế cũng không hỏi nhiều. �
Sau khi ăn tối, tắm rửa xong, Vệ Đằng mới ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: "Có phải anh có chuyện muốn nói không?".Tiêu Phàm im lặng một lúc, khẽ nói: "Em có muốn biết chuyện gia đình anh không?".
Vệ Đằng khẽ gật đầu.
Đương nhiên là muốn biết rồi.
Trước giờ cậu cứ tưởng rằng, với tư cách là người yêu của anh, chỉ cần quan tâm anh là đủ. Nhưng đến hôm nay mói nhận ra, cậu hiểu biết quá ít về anh, thậm chí còn không biết vì sao sáng nay anh lại đau khổ như thế khi đứng trước mộ phần của ông nội.
Nhìn Vệ Đằng đang chăm chú lắng nghe, Tiêu Phàm giơ tay ra khẽ ôm cậu vào lòng, chậm rãi nói: "Hồi nhỏ, bố mẹ và chú thím đều bận làm ăn, anh và Tiêu Tình lớn lên bên cạnh ông nội".
Ký ức về bố mẹ rất mơ hồ, dường như trong những năm tháng thơ ấu, bên cạnh anh chỉ có ông nội và cô em họ.
Tiêu Tình rất thích vẽ, hay cầm một cành cây quẹt ngang quẹt dọc trên nền đất, ông nội thấy cháu có hứng thú với môn vẽ, nên đã mua cho nó một hộp bút màu. Hôm đó Tiêu Tình vui mừng cả đêm không ngủ.
Tiêu Phàm thì thích đọc sách, vừa biết nhận mặt chữ đã bắt đầu đọc sách ảnh, đến lúc vốn từ kha khá, ông nội đã chọn rất nhiều sách trong tủ sách của mình đưa cho Tiêu Phàm đọc.
Trong phòng Tiêu Phàm luôn xếp đầy các thể loại sách, còn trong phòng Tiêu Tình luôn đầy ắp dụng cụ vẽ và những tác phẩm kỳ quái của nó.
Hai anh em họ mỗi ngày tan học về nhà, ông nội đã làm cơm đợi sẵn. Sau này khi đã lớn, mỗi người thay phiên giúp ông nấu cơm. Bố mẹ chỉ tranh thủ thời gian về thăm, bình thường trong nhà chỉ có ba ông cháu, nhưng lại rất vui vẻ ấm áp.
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, cho đến năm Tiêu Phàm học lớp Mười hai, Tiêu Tình học lớp Chín.
Đêm đó trời mưa rất to, sau khi ba người ăn tối xong, Tiêu Phàm liền về phòng đọc sách.
Bởi vì hôm sau là ngày thi đại học, gần khuya ông nội còn đem đồ ăn đêm tới cho Tiêu Phàm, nói với anh rất nhiều lời động viên, nào là trong phòng thi không nên căng thẳng, phải tin vào bản thân mình...
Lúc mười một giờ, Tiêu Phàm đã lên giường đi ngủ, bên ngoài sấm chớp ầm ĩ quá, anh còn nhét miếng bịt tai. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tình vừa khóc lóc vừa lay anh dậy, con bé khóc không thành tiếng, cứ lặp đi lặp lại một câu, ông nội bị làm sao thế anh, ông nội bị làm sao thế anh?
Tiêu Phàm vội vàng lao lên lầu, chỉ thấy ông nội đang nằm trên nền nhà, đã ngừng thở từ lâu.
Về sau mới biết, bệnh tim của ông đã kéo dài một thời gian rồi.
Lúc đó Tiêu Phàm học cấp ba, Tiêu Tình học cấp hai, là khoảng thời gian vô cùng quan trọng. Có lẽ ông nội không muốn bệnh của mình ảnh hưởng đến các cháu nên đã không nói cho họ biết, chỉ âm thầm uống thuốc khống chế bệnh tình.
Ông ra đi đột ngột, nhưng di chúc lại được ông viết từ lâu, trong đó ghi rõ, căn
chung cư có diện tích rất lớn ở khu vực ngoại ô phía tây Bắc Sơn sẽ để lại cho Tiêu Phàm và Tiêu Tình.
Sự ra đi của ông nội chính là đòn đả kích nặng nề với Tiêu Phàm, giữa tiếng khóc xé ruột xé gan của Tiêu Tình, Tiêu Phàm đã thu dọn cặp sách bước vào trường thi trong hoàn cảnh đau buồn như thế. Cũng không biết có phải chính sự kiêu ngạo không chịu khuất phục ngấm trong xương tủy đã khiến anh không lùi bước, ngược lại còn phát huy năng lực của mình, đạt được điểm số rất cao.
Nhưng trong khoảng thời gian ba ngày đó, anh đã phải liên tục căn dặn bản thân tạm thời không được nghĩ đến chuyện của ông nội, trong phòng thi không ngừng nhắc nhở bản thân không được phân tâm, đối với anh mà nói, điều này chẳng khác gì một loại cực hình.
Bởi vì ông nội chính là người thân nhất của anh.
Hồi đó, Ôn Đình nhà ở ngay bên cạnh, Tiêu Tình khóc cả đêm làm Ôn Đình cũng bị đánh thức, sáng hôm sau cô gặp Tiêu Phàm trên đường đi tới trường thi, bóng dáng đơn độc của anh làm người khác nhìn mà xót xa. Lúc đạp xe đi ngang qua anh, Ôn Đình đã tiện tay đưa cho anh một đôi găng tay, bảo anh cố lên.
Lúc đó tâm trạng quá đỗi nặng nề, Tiêu Phàm không biết cô gái nào đã đưa găng tay cho mình, nhưng đôi găng tay đó, anh đã giữ đến tận bây giờ.
Thật ra, Tiêu Phàm là một người rất trọng tình nghĩa, chỉ là không thể hiện ra ngoài. Anh không dễ dàng nói những lời quan tâm người khác, nhưng lại cất giữ sự quan tâm của người khác vào tận đáy lòng.
Ví dụ như những tin nhắn chưa xóa, những món quà giản dị, và từng cuốn sách mà ông nội để lại cho anh nữa.
Cho dù sau này liên tiếp gặp phải trắc trở trên con đường tình duyên, nhưng anh chỉ âm thầm giữ nguyên tắc của mình, không đòi hỏi, không căm hận, anh vẫn tiếp tục là một Tiêu Phàm cô đơn và kiêu ngạo.
Cho đến lúc Vệ Đằng xuất hiện, mới khiến trái tim đóng kín như bưng của anh dần dần hé mở.
Vệ Đằng ngốc nghếch xông xáo ngược xuôi, Vệ Đằng đơn giản lúc nào cũng rạng rỡ vui tươi, Vệ Đằng lớn tiếng nói cậu thích anh... Anh cảm thấy từng giây từng phút ở bên cậu, đều thật ấm áp.
Hôm nay anh đã nhẹ nhàng nắm tay Vệ Đằng trước phần mộ của ông nội, anh chỉ muốn nói với ông rằng, cuối cùng anh đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi. Anh cũng tin rằng ông sẽ không trách anh vì đã phải lòng một người cùng giới đâu.
Bởi vì ông nội luôn nhân từ như thế, ngày xưa khi Tiêu Tình bị mẹ mắng chỉ lo vẽ không chịu học hành tử tế, ông nội đã đứng ra bênh vực, bảo con bé thích là được rồi. Lúc bố mẹ dùng đủ cách cả uy hiếp lẫn dụ dỗ để hướng anh học kinh tế ông nội chỉ cười bảo nó thích pháp luật thì cứ để nó học pháp luật đi, con cháu có phúc phận riêng của nó.
Vì thế anh mới muốn đưa Vệ Đằng đến đặt trước mộ ông một bó hoa.
Trong thâm tâm, ông nội chính là người mà anh kính trọng nhất, yêu thương nhất.
Nghe Tiêu Phàm kể xong chuyện, Vệ Đằng cứ im lặng hồi lâu.
Tiêu Phàm cảm thấy kỳ lạ, một người nhanh mồm nhanh miệng như Vệ Đằng sao lại đột nhiên trở nên im lặng thế này, anh bèn dùng tay khẽ nâng mặt cậu lên, mới phát hiện đôi mắt cậu đã đẫm lệ từ bao giờ.
Vệ Đằng đột nhiên quay người, dùng lực ôm thật chặt Tiêu Phàm.
"Sao thế?" Tiêu Phàm xoa mái tóc lởm chởm của cậu, nghe giọng nói buồn buồn của cậu phả vào ngực anh.
"Tiêu Phàm, em, em thích anh."
"Ừ." Tiêu Phàm dùng cằm cọ lên tóc cậu, "Rồi sao nữa?".
"Em... biết... hồi trước anh luôn không được vui vẻ..."
"Vì thế... Tiêu Phàm, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh."
Giọng cậu nghe có phần nghẹn ngào, khuôn mặt vùi trên ngực anh đã ướt nhòa.
Tiêu Phàm im lặng một lát, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, sau mới ôm cậu thật chặt.
Vệ Đằng thường ngày rất hoạt bát nghịch ngợm, nhưng lại vô cùng quan tâm đến anh, mặc dù tính tình qua loa đại khái, nhưng lại một lòng một dạ yêu anh, cậu chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế dành cho anh.