Tuy trong lòng Vệ Đằng khó chịu, nhưng bên ngoài giả vờ như không quan tâm, niềm nở chào hỏi cùng bạn bè em gái.
Sau một lát, Vệ Đằng mượn cớ bị tiêu chảy bỏ chạy, ngược lại Tiêu Phàm cũng thức thời, theo Vệ Đằng chạy vào toilet.
Tuy rằng cậu Vệ Đằng này rất ồn ào, nhưng một người ồn ào, dù sao so với một đám chim sẻ ríu ra ríu rít cũng tốt hơn.
Hai người gặp nhau ở cửa toilet, Vệ Đằng hì hì bật cười, vuốt mũi nói, “Đám người em gái tôi khá nhiều, hơi ồn nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi chơi của chúng ta thôi.” Vệ Đằng nói xong lại cảm thấy cái miệng mình thực không ngăn kịp, cứ nghĩ sao nói vậy, không dùng não sàng lọc một chút.
“Ừm.” Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, đi ra sau hướng ngược lại Vệ Đằng.
Vệ Đằng lại có chút ngượng, dù sao cũng cảm thấy hai người thế này giống như yêu đương vụng trộm, đứng tại chỗ nhìn quanh một chút, xác định không có bóng đèn cùng đến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiêu Phàm, anh muốn chơi gì? Tàu lượn siêu tốc, nhện phi thiên, ai? Bên kia còn có nhà ma kinh dị nữa.”
“Gì cũng được.”
“Đi nhà ma thì sao? Gần đây nhất. Anh không sợ chứ? Bình thường tôi hay xem phim ma, lá gan rất lớn.”
“Ừm.” Tiêu Phàm cau mày, đối với mấy thứ thần thần quỷ quỷ gì đó y không có cảm giác, trái lại, hồi trước lúc xem phim kinh dị, cảm thấy tiếng hét của bạn cùng phòng còn chấn động đáng sợ hơn cả trong phim.
Kết quả, người vừa bảo không sợ ma, lá gan rất lớn, vừa vào nhà ma đã bắt đầu kêu quỷ.
“Phi, con mắt xanh kia thật quá mức khủng bố, buồn nôn a!” La hét một tiếng lại tiện tay nắm tay áo Tiêu Phàm.
“A, sao đột nhiên nổi ánh sáng đỏ!” Lại bắt lấy vạt áo Tiêu Phàm.
Dọc đường nơm nớp lo sợ đi qua, Tiêu Phàm chịu đựng Vệ Đằng thường xuyên tuôn ra tiếng la hét, còn có tiếng khóc của ma nữ, ngoài các loại âm thanh thảm thiết, cộng hưởng tiếng kim loại loảng xoảng, tiếng cười làm người ta sởn gai óc, ngoài ra còn có ánh sáng lục vụt sáng vụt tắt, thực sự rất giống âm tàu địa phủ.
Tiêu Phàm một chút cũng không sợ, chỉ cảm thấy phiền nhiễu.
Kia rõ ràng là ghi âm sẵn, tiếng khóc ma nữ lại càng giả tạo, ánh sáng lục bên cạnh, hình như bóng đèn bị hỏng rồi, cả buổi trời cũng sáng không nổi.
Thực là buồn cười.
Trên đường Vệ Đằng luôn túm lấy Tiêu Phàm, lảo đảo ra tới cửa. Song, hình như người thiết kế rất biết cách làm sao khiến du khách lưu lại ấn tượng khắc sâu, cuối cùng còn không quên tặng cho một trận kích thích lớn nhất.
Chỗ cửa, có cái bàn đạp, chân vừa giẫm lên, bên cạnh đột nhiên phun khói trắng, xung quanh chợt hiện ánh sáng xanh, trên đầu có hình dáng như con dơi đập xuống, phát ra tiếng cười lạnh gai óc, đánh thẳng vào mặt.
Đương nhiên kẻ trấn định như Tiêu Phàm tất nhiên biết bộ xương khô kia vừa tầm chóp mũi sẽ ngừng lại.
Ý dọa con nít.
Vệ Đằng vốn đã nơm nớp lo sợ, đồ chơi vừa rơi xuống, hét lên một tiếng, nắm tay Tiêu Phàm chạy như điên ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Vệ Đằng khom người thở hồng hộc, ngược lại tay nắm Tiêu Phàm lại càng siết chặt.
“Phi, cái thứ đồ hư gì vậy, có dọa người như thế sao?” trong miệng Vệ Đằng lại bắt đầu chửi rủa không ngừng, đem khí phách anh hùng “lá gan tôi lớn, tôi bảo vệ anh” lúc đầu đánh mất không còn một mảnh, “Sau này sẽ… không bao giờ đi nhà ma nữa, M, đúng là tự ngược mà.”
“Ừm.” Tiêu Phàm nhàn nhạt ứng tiếng, mắt nhìn chằm chằm ngón tay đang bị tên kia giữ chặt, định bỏ qua, nhưng nhìn đối phương chẳng có vẻ gì là tự ý thức được, lại cảm thấy bản thân quá nhạy cảm.
Nắm thì cứ nắm đi, rút ra lại có vẻ như mình keo kiệt.
Lúc đầu đúng là Vệ Đằng không biết mình nắm tay Tiêu Phàm lúc nào, đi vài bước mới cảm giác được, mười ngón tay hai người đã lồng chặt vào nhau.
Tim đập kịch liệt, liếc nhìn mắt Tiêu Phàm, thấy y cũng không có gì bất thường.
Vì vậy cứ giả bộ không biết mà tiếp tục nắm.
Cảm nhận được ngón tay thon dài có lực của Tiêu Phàm xen kẽ tay mình, trong lòng Vệ Đằng thầm vui mừng, hì hì, da mặt dày đôi khi cũng có lợi, lợi dụng cũng không đỏ mặt.
Vệ Đằng thực sự không muốn buông tay Tiêu Phàm, nắm đi một đoạn, các trò chơi trên đường cũng không lọt vào mắt hắn, thật mong muốn cứ tiếp tục như vậy mãi.
“Tàu lượn siêu tốc bên kia, không phải cậu muốn đi sao?” Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại, tỉnh bơ rút tay ra chỉ về hướng cách đó không xa.
Lòng bàn tay Vệ Đằng trống không, ngực cũng có chút mất mác, khẽ nói, “Đi… vậy chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc đi.”
“Ừ.” Tiêu Phàm quay đầu cười cười với Vệ Đằng, nụ cười thản nhiên khiến Vệ Đằng không hiểu sao thấy chột dạ.
Thứ tư thực sự là ngày lành, khách không nhiều, cho dù là trò tàu lượn siêu tốc cực kỳ khủng bố nổi tiếng nhất cũng không có mấy người xếp hàng.
Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đợi ở lối vào, lên một vòng còn chưa xong, tàu lượn siêu tốc xoay tròn trên không, bật lên những tiếng la hét thảm thiết đinh tai nhức óc.
Tiêu Phàm nhíu mày nhìn quỹ đạo tàu lượn, vòng quay o đến mấy vòng, khi đến đỉnh thì cả người hoàn toàn chổng ngược, ngồi ở đó để thân thể bị đảo thì rất thú vị sao?
Đến phiên hai người rất nhanh, Vệ Đằng nhanh chóng chạy lên ngồi hàng đầu, lại bị Tiêu Phàm kéo lại.
“Ngồi phía sau đi.” Ngồi phía sau… ít ra… có thể thấy đám người phía trước, cảm giác an toàn hơn chút, tránh cho tới lúc đó cậu lại la hét đến hư cổ họng.
“Hắc, không biết đâu, chơi trò này phải ngồi hàng đầu mới kích thích.” Vệ Đằng cười rất sáng lạn, lôi kéo Tiêu Phàm cùng ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “lại thả lỏng, dùng sức mà hét, mang tất cả buồn bực trong lòng đều hét ra. Anh đừng nín nhịn, nên kêu thì kêu, tất cả mọi người đều la lên, không có ai cười nhạo anh đâu.”
Tiêu Phàm gật đầu, nhìn lại phía sau thấy có rất nhiều người trung niên mang theo con cái đến chơi, cảm giác mất mặt mới giảm bớt.
Tàu lượn bắt đầu chạy, từ độ dốc o chậm chạp chạy lên, tay Vệ Đằng càng nắm chặt, lúc xe đến điểm cao nhất dừng lại.
Răng Vệ Đằng bắt đầu run lên, Tiêu Phàm giơ tay qua, đè lại mu bàn tay hắn.
Xe đột nhiên tăng tốc lao xuống, mọi người thảm thiết kêu vang.
“A… A…. A…. phi phi phi.”
Trong đó, Vệ Đằng kêu to nhất, mới nhất, đa dạng nhất.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ để Vệ Đằng cầm ngược lại tay mình, thét đến long trời lở đất thảm thiết không gì sánh kịp.
Sau khi xe lao qua đủ loại quỹ đạo không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc cũng dừng lại, Vệ Đằng cuối cùng hét to một tiếng, “A! Tiêu Phàm!”
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Sao lại kêu hơi giống kêu giường vậy? Có thể đừng mang tên tôi ra… Tiêu Phàm nhíu mày nhìn Vệ Đằng, sau đó người đó thở hỗn hễn, nhếch miệng cười, “M nó thật kích thích.”
Người cả xe đều nhìn phía Vệ Đằng, có vài phụ nữ trung niên còn đang cười.
“Thanh niên nha, thật là có sức sống, nghe tiếng thét giống như thọc tiết heo vậy.”
Tiếng nghị luận truyền đến tai, Tiêu Phàm không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi Vệ Đằng, “Còn chơi không?”
Vệ Đằng trái lại không sợ mất mặt, “Trò chơi này quá kích thích, không chơi, cổ họng tôi đau.”
“A, vậy đi uống chút gì đi.”
Tiêu Phàm rút tay lại, Vệ Đằng sững sờ nhìn y, một lúc mới cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Vừa đi xe xuống, cảm thấy thực giống như tự tử nha.”
Tiêu Phàm nhíu mày, “Từ tự tử này, cậu có biết nghĩa không?”
“Biết, hì hì.” Vệ Đằng gãi gãi đầu, có chút lúng túng, “Tôi hay dùng từ lung tung. Uống nước uống nước, khát chết được.”
Sau đó làm bộ như không có gì đi ra chỗ bán nước mua thức uống.
Tiêu Phàm nhìn bóng lưng hắn có chút bất lực.
Vệ Đằng, tôi đều nói rõ với cậu rồi chứ, vì sao cậu vẫn không tự giác như thế?
Vệ Đằng ở quán nước mua hai lon coca, còn quan tâm mua giúp cho Tiêu Phàm.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Phàm đứng phía xa mỉm cười nhìn mình, nhiệt độ toàn thân Vệ Đằng nháy mắt đều tập trung lên mặt.
“Khuôn mặt cậu sao lại hồng vậy, có phải bị cảm nắng rồi không?” Bà lão bán đồ uống tử tế hỏi thăm.
“A, không sao, nóng quá thôi ạ.” Vệ Đằng cười cười chỉ chai nước khoáng trong tủ lạnh, “Lấy thêm chai này, mua cho bạn cháu.”
“Chàng trai thật biết quan tâm, mua cho bạn gái à?” Nụ cười ý vị, thấy Vệ Đằng có chút xấu hổ.
Được rồi, tuy là chỉ có quan hệ bạn bè với Tiêu Phàm, ai bảo mình có ý với người ta chứ, mượn cớ đi thả lỏng, kỳ thực lại là tìm cơ hội yêu đương vụng trộm.
Bạn gái? Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm phía xa xa.
Tay cũng từng nắm, còn cùng trải qua “Đồng sinh cộng tử”, nhưng đáng tiếc, dường như y chẳng cảm giác được gì, là thật hay giả vờ?
Vệ Đằng trả tiền, cầm đồ uống đến cạnh bên Tiêu Phàm, đưa nước khoáng cho y.
“Cảm ơn.” Tiêu Phàm nói xong liền không chút khách sáo mở nắp chai ngửa đầu uống nước.
Cổ màu lúa mạch, để lộ ra những giọt mồ hôi tinh mịn, ánh nắng chiếu xuống tựa như phát ra ánh sáng, cổ họng mịn màng theo động tác uống nước mà khe khẽ động, tăng gợi cảm gấp bội.
Vệ Đằng vội vàng dời mắt, buồn bực cúi đầu uống nước.
Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó lại sóng vai nhau vào sâu bên trong khu vui chơi.
Trên đường đi, gặp rất nhiều phụ huynh mang theo con đến chơi, lúc hỏi thăm mới biết, một nhà trẻ gần đây tổ chức vui xuân, Ba Sơn quá nóng, xuống nước quá nguy hiểm, vì vậy cùng đến khu trò chơi.
Cùng Vệ Đằng sóng vai, Tiêu Phàm nhìn nụ cười hiền từ trên mặt những bậc phụ huynh này, vẻ thích thú của bọn trẻ, không khỏi khẽ thở dài.
“Khi còn bé, tôi rất ít khi ra ngoài chơi.” Đột nhiên lên tiếng khiến Vệ Đằng bị dọa nhảy dựng.
“A? Vậy à, ha ha.” Tim Vệ Đằng lại đập nhanh thêm một chút, y sẽ kể chuyện lúc bé cho mình à? Đây có phải chứng minh y tin tưởng mình hơn rồi?
“Ba mẹ tôi đều vội lo công việc, rất ít khi quan tâm đến gia đình.” Tiêu Phàm quay đầu nhìn về hướng Vệ Đằng, đột nhiên cười nhẹ, “Lúc còn bé nhất định cậu rất nghịch ngợm nhỉ, cả ngày đùa giỡn trên đất?”
“…”
Há hốc mồm, đây là, anh ta đang trêu chọc mình sao?
Đúng vậy, khi còn bé tôi ngụp lặn trong bùn mà lớn, không giống các vị tiểu thiếu gia như các người, cả ngày đàn piano, học lễ nghi, vẽ tranh, học thư pháp, làm cho trẻ con mà giống như người lớn, người lớn lại giống như ông già.
“Tôi rất nghịch ngợm, hì hì, trèo cây, nhổ cỏ, đắp bùn, ba mẹ tôi đều không quản nổi nên đưa đến nhà bà nội kiềm kẹp, bà nội cũng không chịu nổi nên lại đưa tôi đi nhà trẻ.”
“Tôi ở nhà trẻ suốt năm, hì hì, các giáo viên dạy tôi đều kéo nhau mắc bệnh đau dạ dày theo tôi.”
Vệ Đằng càng nói càng hưng phấn, hắn khi còn bé, nhưng là loại sinh vật tương tự ma vương, mặc dù bọn con trai xung quanh đều xưng tụng hắn là lão đại, nhưng bọn con gái thấy hắn ném bùn, luôn mắng lưu manh bại hoại.
Đến tận bây giờ, duyên phận với con gái của Vệ Đằng cũng không tốt lắm, ngoại trừ loại hình đại tỷ như Ngưu San San, con gái mà hơi dịu dàng một chút cũng không để ý đến hắn.
Yên lặng nghe xong những chuyện thú vị khi Vệ Đằng còn bé, Tiêu Phàm cười khẽ chốt lại, “Thật không phải người cùng thế giới.”
Vệ Đằng nhìn nụ cười có chút cô đơn của y, điều kiện kinh tế nhà Tiêu Phàm rất tốt, đáng tiếc điều kiện tinh thần lại quá kém, cha mẹ chỉ lo làm ăn, mặc kệ con trai, khiến Tiêu Phàm tạo thành bóng ma tâm lý, không thích tiếp cận với người khác. Hắn lúc bé nhất định là không có đồng bọn, nhất định không biết cách nhảy sạp, làm sao bắn ná, làm sao xếp khối gỗ, làm sao trèo cây. Những vui vẻ vốn thuộc về tuổi thơ, chưa từng đến chiếu cố Tiêu Phàm.
Người giống như Tiêu Phàm, hẳn là càng cần được quan tâm, cũng càng đáng giá mình một lòng một dạ quan tâm y.
Vệ Đằng âm thầm hạ quyết tâm, Lâm Vi không cần Tiêu Phàm, đó là tổn thất của hắn, dù sao Tiêu Phàm còn có mình, mình mới không thèm buông tha cái tên bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại khao khát được quan tâm này.
Vệ Đằng chỉ lo tâm tình dâng trào, nhưng lại không ngờ đến câu nói đó của Tiêu Phàm còn có loại ý nghĩa khác.
Không phải người cùng thế giới, chênh lệch quá lớn, không thể ở bên nhau.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đến sáng rực của Vệ Đằng, Tiêu Phàm chỉ có thể thở dài.
Đã nói quá rõ ràng, sợ tổn thương đến cậu, nói bóng gió một chút, khéo léo một chút, sao cậu lại không hiểu chứ?
Trong đầu cũng tắc bùn rồi sao?