Ăn cơm tối xong, Mộc Lan cùng Đại Oai ra ngoài hẹn hò, mà Chương Linh Quyên vừa mới đi hẹn hò trở về, đang ngồi xếp bằng trên giường, có vẻ rất quan trọng đem tiền xu ném lên không trung những một nghìn lẻ một lần, phiền não hỏi tôi: “Rốt cuộc tớ nên chọn người nào?”
Đáng ghét nhất là những người đầy đủ sung túc, cho đến bây giờ cũng không bao giờ nhìn thấy được cảm giác của người nghèo khó là tôi đây!
Tôi nhìn vẻ mặt khó xử của cô ấy, im lặng không biết nói gì, cầm một quyển sách lên, lặng lẽ nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, suy nghĩ có chút bất đắc dĩ, xem chừng, hiệu ứng lớn thực sự là ở khắp mọi nơi!
Tôi thực sự quý mến bạn học Chương Linh Quyên; mỗi tuần vào các ngày một, ba, năm cùng một người sinh viên nam này hẹn hò, sau đó lại vào các ngày, hai, bốn, sáu cùng một người sinh viên nam khác hẹn hò, hai tên sinh viên nam này tranh nhau chiều chuộng, khiến cho cô ấy lâm vào lựa chọn khó khăn, mặt khác, người đáng thương chính cô gái nhỏ bé như tôi đây, mỗi ngày lại chỉ có thể một mình ở lại căn phòng trống, cùng trăng tròn than thở!
Mộc Lan từng cùng tôi thức đêm một lần để luyện khả năng nghe đến lúc không thể nghe được nữa, đột nhiên giật lấy tai nghe của tôi ra, chỉ hận sắt không thể rèn thành thép mà nhìn tôi ân cần dậy bảo, nói: “Bạn học Lỗ Tây à, cậu quá mạnh mẽ, sẽ làm sinh viên nam khiếp sợ mà bỏ chạy đấy!”
Tôi đang ngáp một cái, lười biếng vặn vẹo cái thắt lưng, lấy khí thế mạnh mẽ nhanh như chớp, dồn sức bắt được tay của cô ấy, dùng một loại ánh mắt mông lung mà nồng nàn, chăm chú nhìn cô ấy, đem từng chữ từng câu nói: “Như vậy thì……….Sinh viên nữ đi?”
Cô ấy lập tức bị ánh mắt nóng rực của tôi bị làm bỏng, vội vã đưa tay ra, đem tai nghe ném lại cho tôi, ho khan mấy tiếng, nói: “Đại tỷ, mời cậu tiếp tục…………”
Tôi bật cười một tiếng, chống mí mắt, kiên trì nghe xong hai bài diễn thuyết anh văn, khi xác định nghe đã hiểu từng câu một, rốt cuộc mới buông lỏng nằm vật xuống, đầu gối lên chiếc gối, thật kỳ lại bắt đầu tỉnh táo
Cuộc sống…………!
Tương lai …………….!
Công việc …………….!
Tình yêu………!
………….
Đúng vậy, tôi thừa nhận, tôi thực sự rất mạnh mẽ, tôi xem đại học cũng giống như trung học. Tôi đồng thời làm mấy công việc bán thời gian một lúc, nhưng vẫn như cũ sáng sớm mỗi ngày đều kiên trì luyện tập thể dục, đọc sách, vào thư viện.
Bởi vì, bởi vì a bởi vì, thường gặp mặt rất nhiều người quen biết ngưỡng mộ mà nói: “Lỗ Tây, nghe nói ba mẹ cậu ở nước Mỹ rất vẻ vang nha……..”
Tôi “Ừm” một tiếng ứng với mỗi một câu nói, bày ra một khuôn mặt cười cười, ngón tay theo bản năng siết thật chặt túi trên áo khoác, không có cách nào khác, lần nữa lại lần nữa, chỉ sợ một lần bọn họ thực sự nhớ đến tôi cũng không có
Bác trai và bác gái đều là người hiền lành đàng hoàng, hơn nữa thường ngày tôi đều ở lại trường, thời gian thực sự “về nhà” cũng không nhiều lắm, cho nên, cũng không có xẩy ra chuyện “Ngược đãi cháu gái” như trong tiểu thuyết đối với tôi, nhưng là, vợ chồng hai bác ấy cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường, gánh nặng cuộc sống rất là khó khăn. Thỉnh thoảng, bác gái cũng phải hỏi một câu: “Lỗ Tây, cháu có cần chút tiền tiêu vặt không…………..?”
Tôi cười một cái, nói: “Cháu không cần……..” Ngay sau đó nhớ ra, hôm nay là ngày nộp tiền, vội vàng chạy ra ngoài ngân hàng tự mình rút mấy trăm tệ nộp tiền sinh hoạt phí, cung cung kính kính giao nộp cho bác gái.
Bác gái vừa cười cười từ chối, vừa nhận lấy tiền, trong miệng còn ríu rít nói: “Mẹ cháu mấy hôm trước gọi điện thoại về, nói buôn bán ngày càng lớn, cả ngày đều bận rộn không rời đi đâu được, chờ cháu tốt nghiệp đại học liền đón cháu sang giúp một tay, cháu nha, thật là may mắn!”
Tôi gật đầu, mỉm cười, hai tay dấu ở trong ống áo không ngừng được mà run rẩy!
Học kỳ năm thứ nhất, phải nộp đầy đủ toàn bộ các khoản phí của nhà trường, phải lấy ra tiền sinh hoạt phí của tháng sau, tôi mở sổ tiết kiệm ra, phía trên chỉ còn lại một con số ít ỏi làm cho người khác hoảng sợ. Tôi biết, bắt đầu từ bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình
Lúc rảnh rỗi tôi làm phiên dich tiếng anh thuê cho người ta một chút, chủ nhật sẽ tới cửa hàng tổng hợp làm quảng cáo, bởi vì có các mối quan hệ tốt, thỉnh thoảng cũng được các giáo sư trong trường để ý mắt, giúp các giáo sư làm chân chạy một chút, làm các việc lặt vặt, cộng thêm hàng năm đều đạt được học bổng, nói chung cuộc sống cũng có thể chịu đựng được
Tôi có một tâm nguyện, có một ngày, nhất định phải đến nước Mỹ, đi xem một chút, trên đất nước kia, rốt cuộc có cái gì khiến cho cha mẹ tôi lưu luyến không nhớ tới việc trở về
Bấm tay tính ra, đã gần chín năm tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ dù chỉ một lần. Chẳng lẽ bọn họ……… không nhớ đến tôi sao?
Được rồi! Một cô gái ngay cả cha lẫn mẹ đều không quý mến, không có sinh viên nam nào theo đuổi cũng là chuyện hết sức bình thường đi?
Tôi ngẩng đẩu nhìn trăng tròn, ánh trăng giống như một đôi tay dịu dàng mềm mại, khẽ vuốt ve gò má trên khuôn mặt tôi!
Chín năm qua, xung quanh tôi xảy ra rất nhiều chuyện buồn vui lẫn lộn, hợp tan tan hợp, chỉ có nó – mặc dù tôi ở đâu chỗ nào đi nữa đều hướng về phía nó nhờ sự giúp đỡ, nó dường như luôn luôn trước sau như một dịu dàng mềm mại!
Tôi hướng về phía ánh trăng sáng trừng mắt nhìn, nắm tay tự an ủi nói với bản thân: “Lỗ Tây, không ai yêu mình, thì mình tự yêu mình, không có gì không sao hết?”
Ở trước ánh trăng lớn, phương pháp an ủi tinh thần của tôi trong nháy mắt có hiệu quả, sức mạnh phấn đấu như được lấp kín các tế bào trong toàn cơ thể.
Vì vậy, tôi quay đầu, hướng về phía Chương Linh Quyên mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã mà nói: “Quyên Quyên, thành thật mà nói, tới cảm thấy hai người sinh viên nam này đều không xứng với cậu!”
Chương Linh Quyên vui mừng, như trút được gánh nặng, hỏi tôi: “Ý của cậu là, bây giờ tớ có thể cùng hai người bọn họ chơi đùa một chút, còn tương lai tìm người tốt hơn?”
Tôi từ chối cho ý kiến, nhìn cô ấy, cười hì hì
Ông trời tha thứ cho con, cái con học chính là tâm lý học, hiện tại ……..vừa mới bước sang năm thứ đại học!
Lại một ngày chủ nhật nữa không có người nào !
Mộc Lan về nhà, Chương Linh Quyên đi hẹn hò vẫn chưa về, cô ấy sợ tôi cô đơn, trước khi đi, còn đặc biệt nhét cho tôi một bộ phim, để cho tôi đỡ buồn, đặc biệt nghiêm túc nói chô tôi biết: “Thực sự là một bộ phim có ý nghĩa, phải nghiêm túc xem phim, để khi tớ trở về phải báo cáo cho tớ xem những bức ảnh tâm đắc!”
Tôi đá cho cô ấy một cước, nói: ” Cậu cút đi!”
Cô ấy vẫy tay chào một cái, chạy ra ngoài, trước khi ra cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, vô cùng khí khái mà hỏi lại tôi một lần nữa: “Cậu nói xem con người như tớ mà mọi việc đều thuận lợi có phải rất không có đạo đức hay không?”
Tôi gật đầu hết sức tán thành, chăm chú nhìn cô ấy, đem từng câu từng chữ nói: “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ…………”
Cô ấy rốt cục cười khanh khách, trước khi đi mất còn tặng tôi một nụ hôn gió, nói: “Tớ tin rằng, bọn họ đều là giả dối, chỉ có cậu mới là người duy nhất trong lòng tớ……….” Tôi lập tức cảm thấy như bị thiên lôi đáng trúng điện giật toàn thân, trước khi tôi chuẩn bị đứng dậy đuổi giết cô ấy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường
Tôi bật máy tính đem đĩa phim bỏ vào, kết quả vừa mới mở ra, trong máy tính lập tức truyền đến những âm thanh mất hồn
“A………..”
“Ừ……………”
“Ừ…..m………”
Một bộ ngực đầy đặn săn chắc chói lọi đong đưa trên màn hình máy vi tính!
Tôi giật mình, vội vàng điểu chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất
Trời diệt Chương Linh Quyên, lại có thể ngấm ngầm tính kế với tôi như vậy!
Nhưng, nhưng…………… ở đây cô số tê bào buồn khổ ban đên bị các tác phẩm học tập chuyên ngành giết hại, vậy thì ngại gì không lấy các hình ảnh dung tục kia làm trò giải trí?
Tôi nghĩ, quyết tâm buông tha cho bẩn thân mình, dứt khoát tắt đèn, đeo tai nghe vào, thuận tay với bỏng ngô từ trên bàn Chương Linh Quyên, từ từ xem
Chuyện xưa tình tiết cũ, nghìn bài một điệu rập khuôn giống nhau, mà phong cách tầm thường cũ rích, trong đó không gian chính của những người đàn ông và phụ nữ là trên giường tiến hành quá trình chạy nước rút đơn điệu, mà dựa vào tiêu chí thư thái thỏa mái “Vui chơi giải trí hợp lý và giải trí không có tôi” cảm thấy cô gái này cũng giống như bổn cô nương tôi bị đối xử không công bằng không vô tư vì thế nhìn không chớp mắt
Tôi nghĩ, tôi thật sự bị hai nha đầu Chương Linh Quyên và Mộc Lan kia đầu độc triệt để mà!
Nhớ lần đầu tiên khi ở kí túc xá phát hiện hai nha đầu này đang xem cái loại phim con heo kia, trong lòng tôi thực sự hoảng sợ cùng không thể tin được
Chương Linh Quyên cũng đột nhiên bị sự xuất hiện của tôi làm cho sợ hãi, lo sợ bất an mà nhìn tôi, mặc dù bị trúng tim đen sợ sệt nhưng vẫn cẩn thận giải thích, các cô ấy phải nói dối tôi, là sợ những thứ này đầu độc tôi
Nói thật, ban đầu tôi vốn dự tính phải dạy dỗ tốt hai nha đầu này một chút, nhưng là, tôi bị thương – mà Chương Linh Quyên lại ung dung cẩn thận bảo vệ thật tốt cái phong thái kia
Vì vậy, tôi thay đổi dự tính ban đầu, giả bộ bày ra một dáng vẻ coi thường, vỗ vai Chương Linh Quyên nói: ” Bổn cô nương đây mưa bom bão đạn cũng đã từng trải qua, có cái gì mà chưa từng thấy qua? Đem âm lượng chỉnh to lên, để xem đây là cái gì!”
Nhưng thực tế, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chút hình ảnh chân thực sinh động trên màn hình, không ngờ làm cho chấn động mãnh liệt. Cái loại chấn động này, khiến cho tôi bị ám ảnh cả trong giấc ngủ trong một thời gian dài về sau, không tự chủ được mà thường rơi vào trạng thái dây dưa trong giấc mộng, buổi sáng tỉnh lại, xấu hổ hận không thể lập tức nhảy từ cửa sổ nhảy xuống
Bắt đầu từ ngày đó, cái loại “Bí mật hoạt động” này của Chương Linh Quyên chuyển sang hoạt động hoàn toàn công khai. Cô ấy thỉnh thoảng sẽ mang về một cuốn phim tương tự, đường đường hoàng hoàng bỏ vào máy vi tính, vừa ném bỏng ngô vào trong miệng, vừa nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình mà tiến hành các loại bình luận “Chuyên nghiệp”, ví dụ như dáng người của nhân vật chính không đẹp lắm, một số vị trí trên cơ thể nhân vật chính rõ ràng có chất lượng tốt; vẻ mặt người này vừa nhìn liền biết là giả bộ………………..Bị Mộc Lan gọi đùa là “Hoàng Thái Cực()“!
Chương Linh Quyến lập tức không chút do dự đáp lại cô ấy một “Hoàng Thái hậu!”
Vì vậy, ký túc xá vô cùng độc hại của chúng tôi, bị hai nha đầu không có chút liêm sỉ nào kia thăng cấp lên làm “Hoàng cung!”
Khiến cho tôi sau khi bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn mạnh mẽ, càng thêm bi thảm mà bị phong làm “Hoàng quý phi” ngay tại chỗ!
Đáng thương cho sự đơn thuần từ nhỏ đến lớn của tôi!
……………………………
Cứ như vậy, tôi vừa dương dương tự đắc mà ăn bỏng ngô của Chương Linh Quyên, tiếp tục “Vi phạm pháp luật” nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, vừa cảm thán bản thân mình “Gặp người không quen” vô cùng bi thảm bị đầu độc, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên
Tôi nhìn lướt qua số điện thoại, vội vàng “Bộp” một cái chụp lấy cái máy vi tính, cung cung kính kính mà nghe điện thoại
Điện thoại là do Giáo sư Diêp – thư ký của liên đoàn thanh niên cộng sản của trường đại học gọi đến, nói cho tôi biết, Giáo sư Lý ngày mai sẽ ra ngoài làm hướng dẫn, hỏi tôi có thời gian đi theo để làm công việc ghi chép hay không, sẽ trả cho tôi thù lao hợp lý. Cuối cùng, ân cần hỏi tôi: “Đang làm gì đấy?”
Tôi theo bản băng nhìn lướt qua chiếc máy tính bị tôi ném qua một bên để tiếp điện thoại của giáo sư trẻ (theo tính chất của tâm lý học) cắn môi, thực sự nghiêm túc trả lời: “Đang làm nghiên cứu ạ…………………”