Tôi cố tình không hỏi chuyện của anh, cuộc sống của bản thân mặc dù chỉ có điểm là trường học với nhà ở, thế nhưng cũng không tồi. Trong nháy mắt, lại đến mùa hè rồi. Tôi vẫn như trước dùng màn, mở cửa sổ ban đêm để gió mát thổi vào, vậy mà không con muỗi nào tập kích được tôi, dĩ nhiên cũng không cần mở điều hòa, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng mỹ mãn.
Thế nhưng vẫn khó trách khỏi việc cô đơn, quả thực là thứ đáng sợ. Tôi nhìn cái màn này, ngày này năm ngoái, tôi còn bởi vì cái này mà cãi nhau với mẹ chồng. Nhưng bây giờ, chỉ còn tôi mình đối mặt với căn phòng trống trải.
Cũng không hẳn là cô đơn cho lắm.
Cũng may cho dù là nghỉ hè, tôi cũng không phải đóng cửa tự kỷ mình cả ngày, hầu như mỗi ngày đều có thể thấy học sinh.
Thời gian này, tôi có dạy phụ đạo cho vài học sinh thành tích không tốt trong lớp, ý định ban đầu không phải là thu tiền của bọn nhỏ, mà coi như là học bổ túc, dù gì tôi cũng không thiếu tiền. Không ngờ mấy đứa nhỏ không muốn, cho tôi ít “phí giải nhiệt” nho nhỏ, cũng đủ để tôi ăn vài bữa ngon lành.
Tối hôm đó trùng hợp không có lớp bổ túc, tôi dời hết các lịch học để lên ban ngày, cũng tốt hơn cho mấy học sinh, đêm khuya về nhà không an toàn.
Nhìn bức thuê được ở phòng khách, dường như tôi bắt đầu chạm đến bản chất của tình yêu sau khi ly dị. Thật không ngờ người ngoại quốc cởi mở như vậy, đã sớm hoàn thành bộ phim. Trong phim mà tôi có xem thời đại học cũng có đề cập đến tình yêu vĩ đại mà yếu ớt của nhân loại.
Xem được nửa, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, tiếp theo là tiếng chìa khóa không mở được.
Tôi đứng dậy, tim đập loạn nhịp, sợ rằng là ăn trộm.
“Bác Lâm, cửa không mở được ạ? Cháu giúp bác nhé?” Giọng nói của nhân viên bảo vệ từ cửa vọng vào.
“Không cần không cần” là giọng của mẹ chồng “Bác chỉ đến xem mà thôi, không mở được thì về vậy” Tôi đứng dậy mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bảo vệ.
“Cảm ơn Tiểu Hứa nha” Tôi mỉm cười, nói “Là mẹ chồng đến thăm chị” Dứt lời, tôi mời bà ấy vào trong nhà, đóng cửa lại. Cố tình không nhìn vẻ mặt nghi ngờ của bảo vệ, chuyện tôi với chồng ly hôn, Tiểu Hứa cũng biết đến.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây ạ?” Tôi hỏi, cầm dép cho bà thay, rót cốc nước.
“Con đổi khóa rồi à?” Bà lẩm bẩm nói.
“Vâng, đổi rồi ạ” Tôi né tránh ánh mắt của bà “Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết lý do mẹ tới đây? Anh ta……đâu ạ?” Thế nhưng vẻ mặt của bà ấy có vẻ tiều tụy, dường như bị say nắng, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi thở dài: “Trời đã tối thế này rồi, mẹ muốn ở lại đây đêm không ạ?” Tôi nói, sau đó đứng dậy giúp mẹ chồng sửa sang lại phòng khách. Cũng may bình thường có cô gái ở xa thỉnh thoảng đến nhà tôi, thế nên đồ đạc trong phòng cũng không thiếu thứ gì.
Thu xếp ổn thỏa xong, tôi mới nhớ phải gọi điện cho anh. Chỉ là lúc cầm điện thoại lên, tôi phát hiện ra đã xóa số của anh từ lúc nào. Tôi gọi cho bạn chung của người, hỏi thăm rồi xin số của anh, nào ngờ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vội vàng như lửa đốt.
“Anh đừng lo lắng, mẹ….mẹ anh đang ở nhà của tôi” Tôi nói, “Ngày mai anh tới đây đón bà ấy đi. Giờ muộn rồi, tôi đi ngủ đây” Không để anh nói gì thêm, tôi cúp điện thoại, cảm giác thật khác thường. Lúc đầu còn cho rằng sẽ không bao giờ gặp mặt người kia nữa, nào ngờ bây giờ vẫn có chuyện vướng víu với nhau.
Tối ngủ, tôi giúp mẹ chồng bật điều hòa. Thế nhưng lúc tôi cầm sữa vào cửa mới phát hiện, bà ấy đang dùng chăn trùm lấy đầu gối, sực nhớ ra mẹ chồng bị viêm khớp, không thể tiếp xúc với gió điều hòa. Tiện tay tắt điều hòa, mở cửa sổ: “Dạo gần đây gió thổi nhiều lắm ạ, buổi tối mở ra có thể đón gió mát” nói xong, tôi giúp bà ấy cắm điện vào hương đuổi muỗi, cũng không đóng cửa, mở toang cửa sổ để thông gió.
Cửa phòng của tôi cũng không đóng, đêm đến, không biết có phải là do nhà có thêm người hay không mà tôi không sao ngủ được. Mơ hồ cảm thấy mẹ chồng đã rời giường, đi lại trước cửa phòng tôi hồi lâu.
Tôi xoay người, không làm gì cả. Mãi lúc sau tôi mới tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài, thấy mẹ chồng đang mình ngồi bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mẹ, sao mẹ không ngủ thế ạ?” Tôi ngáp cái, nói.
Bà ấy áy náy nhìn tôi: “Sao con đối xử tốt với mẹ như vậy?” đứa chia tay, mẹ cũng có nguyên nhân”
“Mẹ nói gì vậy ạ” Tôi nói: “Trước đây đúng thực là con đã từng trách mẹ, thế nhưng chuyện của con với anh ấy là vấn đề riêng” Tôi nói, không hiểu sao mẹ chồng gần đây lại thông tình đạt lý như thế, nếu năm trước cũng như này, liệu tôi và anh sẽ không như bây giờ chứ? Thế nhưng, đã không còn ý nghĩa gì nữa, cho tới cả hiện tại.
Đêm hè không biết vì sao có cảm giác lạnh lẽo. Mẹ chồng trở về phòng, tôi cũng vậy, đêm vắng lặng.
Ngày hôm sau anh tới, nhìn anh tiều tụy đi rất nhiều, lúc nhìn thấy tôi, anh kìm nén không biết muốn nói gì.
Tôi đưa đồ tùy thân của mẹ chồng cho anh, anh nắm lấy tay tôi, dường như có ngàn vạn lời muốn bày tỏ.
Tôi thở dài, xoay người muốn về phòng, không muốn ở nơi lúng túng này mà ngốc nghếch đâu. Bất kể cho anh ấy còn tồn tại tâm tư gì, đối với tôi đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
“Có thể tha thứ cho anh lần được không?” Anh nói, tôi hình như có chút muốn khóc. Trong lòng tôi, có rất nhiều thứ đã xa vời, xa tới mức dù cố gắng hết sức cũng không thể có được. Huống hồ đối với anh, tôi thậm chí mà dùng hết khí lực toàn thân. Lần đầu gặp gỡ, tôi chỉ là cô gái tuổi, vẫn còn tin tưởng vào tình yêu, vẫn hy vọng vào hạnh phúc lâu dài.
Giờ đây, tôi đã là người phụ nữ trung niên gần , không thể nào chịu nổi nữa.
Tôi không nhớ chồng nói câu “Xin lỗi” bao nhiêu lần, mẹ chồng ở bên cạnh lau nước mắt, cũng xin lỗi tôi, hy vọng chúng tôi có thể lần nữa ở bên nhau. Trước kia là do bà ấy quá tùy hứng, mong tôi có thể hiểu.
Tôi cũng từng cho rằng bản thân sẽ tha thứ, lại không thể, vào cái đêm chúng tôi chia tay, tôi có nghĩ đến chuyện, cho dù là buông bỏ tôn nghiêm tôi cũng có thể làm. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chúng tôi đều không thể nào về được nữa. Có chút vết thương đã trở thành sẹo, không thể nào phục hồi như cũ. Mặc dù hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, nhưng quá khứ đã không còn cách nào mà làm lại.
“Nó đã chia tay với người phụ nữ đó rồi” Mẹ chồng nói.
Anh nắm tay tôi: “Khanh Khanh, em từng nói em yêu anh nhất mà”
Tôi nghẹn ngào, đưa anh vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mà nói: “Màn như trước vẫn vậy, nhưng chúng ta không trở về được nữa” Anh nắm tay tôi “Vì sao? Anh sai rồi, anh biết lỗi rồi. Mỗi lúc đêm đến anh chỉ nghĩ đến em, chỉ có em mà thôi……Anh không yêu cô ta, anh chỉ muốn đứa bé…………Sau đó anh với cô ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, xin em hãy tin anh” Anh khóc, nước mắt cứ như thác nước mà chảy xuống. Thậm chí…..thậm chí cứ như vậy mà ôm tôi, tôi lẩm bẩm.
“Tôi tin anh” Tôi nói “Tôi tin anh không phải là vô tình với tôi. Thế nhưng anh biết không? Cái ngày chia tay đó, tôi đã nghĩ: Tôi nhất định phải sống tốt hơn anh, khiến anh hiểu mất đi tôi là tổn thất lớn của anh” Tôi dừng lại, thấy thần sắc của anh thật thê thảm.
“Nhưng bây giờ, tôi lại nghĩ thế này: Sở dĩ tôi muốn sống tốt, không phải là bởi vì anh. Anh đã đi ra khỏi thế giới của tôi rồi, không phải bất cứ người nào của tôi nữa. Cuộc sống sau này của tôi là vì chính mình, chứ không hề vì anh.”
“Hiện tại tôi rất hạnh phúc. Anh đi đi” Tôi nói, không phải tôi không đau lòng, cho rằng bản thân có thể quên, có thể buông được. Thế nhưng vết thương ở đây bị xé toạc ra, vẫn đau như trước. Chỉ là tuy có nhói lòng, miệng vết thương cũng đã từng tồn tại, đang dần dần kết vảy.
Anh đã đánh mất tôi, không thể quay đầu. Tôi cũng vậy, cũng không thể ngoái nhìn được nữa.
“Đối xử tốt với cô ấy chút đi. Có cái gì không thể bồi dưỡng? Tình yêu có thể bồi dưỡng, chỉ cần anh đừng để trái tim cô ấy tàn lụi” tôi nhỏ giọng “Tôi không vĩ đại, sau này tôi sẽ sống tốt, anh yên tâm. Mang theo nỗi hổ thẹn của anh, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn bao giờ hết”
Ngoài cửa sổ truyền đến hương hoa, tràn ngập khắp căn phòng, cảm giác như vừa được tái sinh.
————- HOÀN —————