Nồi nước trong phòng bếp đã sôi từ lâu, dì Vương mang hai chén mì trường thọ ra bên ngoài. Dì đặt xuống bàn rồi nhìn ra ngoài: “Còn ôm sao?”
Quản gia gật đầu: “Đợi lát nữa hẵng kêu.”
Thẩm Thư Kiệt ở sân bay cả ngày, giữa trưa chỉ ăn có một cái bánh bao cho nên bây giờ bụng cậu rất đói.
Cậu buông Giang Hạo Phong ra, muốn vào nhà nhưng mà Giang thiếu gia vẫn ôm chặt thắt lưng cậu không nhúc nhích, cậu không giãy ra được, chỉ có thể khoát hai tay lên vai Giang thiếu gia cười hỏi: “Không cho em vào sao?”
Giang thiếu gia không nỡ buông người trong lòng ra, anh hỏi: “Sao em biết sinh nhật anh.” Thẩm Thư Kiệt hôn lên miệng anh: “Không biết mới lạ chứ? Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà.”
Giang Hạo Phong nhíu mày, cảm thấy cũng có lý, anh ôm thêm một lát mới buông ra, vừa định nhận lấy hoa thì Thẩm Thư Kiệt đã đi vào nhà.
Hai tay Giang thiếu gia trống trơn, cảm thấy rất khó hiểu: Vì sao không đưa hoa cho anh?
Vội vã chạy từ đoàn phim về đây, ăn một chén mì trường thọ với Giang Hạo Phong, còn chưa nói được mấy câu thì đã phải chạy trở về, Giang Hạo Phong im lặng cầm chìa khoá chở cậu ra sân bay, trên đường đi Thẩm Thư Kiệt không ngừng kể cho anh nghe những chuyện vui trong đoàn phim. Giọng nói của cậu thanh thuý dễ nghe, nói đến chỗ vui vẻ còn có vẻ hớn hở, Giang thiếu gia chạy xe rất vững vàng, khi đến sân bay thì đột nhiên tăng tốc, sau đó rẽ vào một con ngõ vắng rồi phanh xe lại.
Thẩm Thư Kiệt thấy anh đột nhiên ngừng lại thì vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Giang Hạo Phong nắm tay lái tự hỏi vài giây, sau đó quyết tâm mở miệng, nói: “Cám ơn.”
“Cái gì?”
Trong xe chỉ có hai người, Giang Hạo Phong hoàn toàn không tin, cái người cười như hồ ly ở đối diện lại không nghe thấy, anh lập tức nói: “Không có gì.”
Thẩm Thư Kiệt cọ đến bên anh, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng di chuyển trên đùi Giang thiếu gia: “Cám ơn cái gì?”
Giang thiếu gia mặt đơ lên tiếng: “Ngồi yên.”
Chủ nhân của ngón tay hoàn toàn không nghe lệnh anh, di chuyển từ đùi lên bụng rồi đến ngực, cuối cùng nắm lấy cà vạt của anh, sau đó dùng sức rất nhẹ, cả người dán sát đến người anh, cười hỏi: “Vì sao cám ơn em?”
Đôi mắt Giang Hạo Phong sâu không thấy đáy, anh không cho đối phương cơ hội hỏi tiếp, nhanh chóng bắt lấy cái miệng đã biết mà còn cố hỏi kia, tư thế của Thẩm Thư Kiệt không thoải mái, Giang thiếu gia đỡ đầu cậu, chậm rãi đè người trở lại chỗ ngồi, sau đó tự mình đè lên, đảo khách thành chủ. Trong không gian nhỏ bé tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nước dính dấp triền miên lưu luyến của hai người đang dựa sát vào nhau.
Thẩm Thư Kiệt nắm chặt vai anh, đầu lưỡi phác hoạ môi anh: “Anh không cần phải cám ơn em.”
“Em thích anh, nguyện ý làm thế vì anh.”
Quản gia sắp xếp lại hoa trên bàn rồi cắm vào bình hoa. Ông cân nhắc rất lâu, do dự không biết nên đặt bình hoa này ở đâu.
Giang Hạo Phong tiễn người xong, về nhà lập tức đi thẳng vào nhà ăn, trên bàn trống trơn không có gì, không có thứ mà anh vẫn luôn nghĩ đến.
Anh có chút sốt ruột, vội vàng chạy khỏi nhà ăn tìm quản gia, hỏi nghiêm túc: “Hoa của tôi.”
Quản gia không ngờ lần này Giang Hạo Phong lại hỏi thẳng như vậy, trong lòng cảm thấy rất buồn cười: “Đã đặt trong phòng làm việc của thiếu gia.”
Vừa dứt lời, Giang thiếu gia lập tức đi lên lầu, quản gia chậm rãi mở miệng: “Nếu thiếu gia thích món quà này, có thể nói với Thẩm tiên sinh, để Thẩm tiên sinh biết.”
Bước chân Giang thiếu gia dừng lại một chút, trả lời theo bản năng: “Ai nói tôi…”
Còn chưa nói xong thì đã tự mình ngừng lại, anh định nói giống như lúc trước, nhưng lần này lại không nói nên lời.
Bởi vì anh, thật sự rất thích.
Hiếm khi Lý Minh rãnh rỗi hẹn Giang thiếu gia đến quán trà của ông chủ Lâm nói chuyện, ba người là bạn bè mười mấy năm cho nên không có gì phải giấu nhau. Lâm Tiễn Sâm pha trà rồi rót cho hai người ở đối diện. Từ khi vào cửa Giang Hạo Phong vẫn luôn cầm di động không buông, hắn có hơi tò mò, hỏi Lý Minh: “Giang thiếu đang nhìn gì đó?”
Lý tổng uống một ngụm trà: “Còn xem gì nữa, chắc chắn là xem ảnh vợ mình.”
“Tiểu Thẩm lại lên báo à?”
“Đâu chỉ có báo mới có hình, còn có Weibo mà.”
“Ha ha, có vợ là ngôi sao chính là không giống người thường mà.”
Giang thiếu gia không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, anh xem tình hình gần đây của Thẩm Thư Kiệt rồi mới thoát Weibo, đặt di động lên bàn bắt đầu trò chuyện với đám bạn.
Nửa tiếng sau, Lý Minh nghi ngờ buông tách trà, nhìn chằm chằm di động của Giang Hạo Phong: “Vì sao màn hình điện thoại của cậu cứ sáng hoài vậy?”
Giang thiếu gia nhìn lướt qua nhưng không giải thích.
Người, chính là như vậy, bạn càng không giải thích thì họ lại càng muốn biết, Lý Minh đã lăn lộn trong giới giải trí bảy tám năm rồi, thế nhưng vẫn không tránh được mà tò mò muốn biết, cuối cùng cũng dính câu của Giang thiếu gia. Lý Minh dùng cái cổ ngắn ngủn của mình ngó qua, nhìn thấy màn hình là ảnh hoa hồng được cắm trong bình hoa, hình như bối cảnh là ở phòng làm việc của Giang Hạo Phong, Lý Minh nghiên cứu vài giây nhưng cũng không biết được có gì hiếm lạ, vì vậy nên hỏi: “Đây là cái gì?”
Cả buổi tối Giang thiếu gia đều chờ những lời này, anh vui vẻ trả lời: “Hoa vợ tôi tặng.”
“…”
Ông chủ Lâm rất biết nịnh hót: “Đúng rồi, mấy hôm trước là sinh nhật cậu, Tiểu Thẩm thật có lòng.”
Giang thiếu gia gật đầu, vậy mà trong mắt và vẻ mặt còn có chút khoe khoang.
“Quà sinh nhật? Hoa hồng thôi mà, có gì mà hiếm lạ chứ?”
Mục đích của Giang thiếu gia đã thành công cho nên lập tức tắt màn hình, trong lòng anh rất vui nên không phản bác Lý Minh: Hoa hồng không có gì mới lạ, nhưng nó tượng trưng cho tình yêu.