Bộ phim đã ra mắt được nửa tháng nhưng doanh thu vẫn không ngừng tăng lên, giống như Vương Bằng đã nói, bởi vì vai diễn này mà Thẩm Thư Kiệt cũng nổi hơn một chút. Vương Bằng lập tức đưa ra phương án công tác sắp tới: “Lần này không tệ, diễn xuất tốt hơn rất nhiều, anh có chọn cho em mấy bộ phim, cũng có vài chương trình gửi lời mời em tham gia, có muốn tham gia hay không?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn kế hoạch đầy ắp rồi nói: “Vẫn nên quay phim thì hơn, tiết mục linh tinh thì nói sau.”
Vương Bằng gật đầu: “Tuỳ em, có phải Tôn Đạo mời em nhận vai không?”
“Dạ.”
“Nếu ông ta bằng lòng dẫn dắt em thì tốt rồi, chậm rãi trau dồi diễn xuất là có thể tranh thủ nhận được vai chính.”
“Cám ơn anh Vương.”
Vương Bằng rít thuốc, hỏi: “Em và Giang thiếu gia là quan hệ gì?”
Thẩm Thư Kiệt chỉ nhìn Vương Bằng, không nói gì.
Vương Bằng thấy cậu không nói cũng không hỏi nhiều, chỉ là cảm thán: “Hậu thuẫn của em lớn như vậy, hoàn toàn không cần phải vất vả.”
“Em không muốn gây phiền phức cho anh ấy.”
“Em đó, không biết hưởng thụ, có gì mà phiền phức, cũng chỉ là một câu nói thôi mà.”
Thẩm Thư Kiệt nhắm mắt, sau đó đổi chủ đề.
Còn một tuần nữa là vào đoàn, Thẩm Thư Kiệt ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hồ Sơn. Gần đây Hồ Sơn rất nổi tiếng, chuyện tình cảm với nữ diễn viên cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng, thế nhưng hôm qua cậu lại nghe nói hai người đã chia tay, Hồ Sơn cũng bị chửi ngập đầu trên Weibo, chỗ nào cũng có phóng viên đứng chờ, đổi ba khách sạn rồi nhưng vẫn bị tìm ra như cũ, hắn thật sự bất đắc dĩ trốn trong nhà vệ sinh điện cho Thẩm Thư Kiệt, khóc lóc nỉ noi cầu thu nhận.
Thẩm Thư Kiệt nhìn Giang Hạo Phong ở đối diện, nhỏ giọng trả lời: “Chờ tôi một lát.”
Thẩm Thư Kiệt ngắt máy rồi cọ cọ bên cạnh Giang Hạo Phong, hỏi: “Giang Hạo Phong, em mời một người bạn đến nhà ở vài ngày được không?”
Giang thiếu gia không hề nghĩ ngợi đã nói: “Có thể.”
Thẩm Thư Kiệt thấy anh đồng ý thì có chút vui vẻ, sau đó lập tức nói rõ tình hình cụ thể cho anh nghe: “Chính là người bạn mà em quen biết trong bộ phim đầu tiên, gần đây có chút phiền phức cần phải trốn phóng viên. Em biết mình mạo muội mời cậu ta về nhà thì không tốt lắm, nhưng mà cậu ta đã không biết nên trốn ở đâu nữa rồi, nhà chúng ta lại không dễ ra vào, có lẽ là có thể trốn được, lúc trước cậu ta cũng giúp đỡ em rất nhiều, em có thể cam đoan rằng cậu ta là người tốt, cậu ta cũng sẽ không…”
Còn chưa nói xong, Giang Hạo Phong đã cau mày đứng lên, nói: “Anh nói là có thể ở.”
“… A.”
“Em không cần phải giải thích nhiều như vậy.”
“Em nghĩ mình nên nói rõ ràng, dù sao thì nơi này cũng là…”
Giang Hạo Phong lập tức ngắt lời: “Anh nói có thể.”
Thẩm Thư Kiệt thấy vẻ mặt anh không tốt thì hỏi: “Giang Hạo Phong, vì sao anh lại giận?”
“Anh không có giận.” Nói xong liền xoay người lên lầu.
Mặc kệ diễn viên Hồ Sơn đi, đây là lần đầu Giang thiếu gia chiến tranh lạnh đơn phương với Thẩm Thư Kiệt, chiến tranh dài đến tiếng.
Ngay cả cơm chiều mà Giang thiếu gia cũng không xuống ăn, Thẩm Thư Kiệt nâng cằm suy nghĩ nên làm gì để Giang thiếu gia vui vẻ, đối với nguyên nhân Giang Hạo Phong tức giận, cậu không rõ cho lắm.
Suy nghĩ nửa ngày rồi quyết định chủ động đi hỏi, cậu gõ cửa rồi đứng trước cửa phòng làm việc vài phút Giang Hạo Phong mới đi ra.
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm hỏi: “Anh vẫn còn giận sao?”
Giang thiếu gia nhíu mày.
“Anh không nói cho em biết nguyên nhân, em phải tự đoán nữa sao?”
Giang Hạo Phong không cho cậu đoán, anh hỏi rất bình thản: “Em xem nơi này là gì?”
“Nhà.”
Vẻ mặt Giang Hạo Phong lạnh lùng, nói lại câu nói mà vừa rồi cậu chưa nói xong: “Dù sao thì nơi này cũng là nhà anh.”
Thẩm Thư Kiệt lập tức hiểu ra: “Anh vì vậy mà giận sao? Em không có ý đó.”
“Em mời bạn về nhà mình chơi, có cần phải giải thích nhiều như vậy không?” Giang thiếu gia không nói nhiều lời, lập tức muốn đóng cửa.
Thẩm Thư Kiệt vội vàng kéo góc áo anh: “Em không có ý đó, chính là em xem nơi này như nhà mình, em mới mời bạn đến, dù sao thì đây cũng là nhà của chúng ta, cho nên em mới nói rõ ràng lai lịch của cậu ta cho anh nghe, tôn trọng ý kiến của anh, vì sao anh không nghe em nói hết mà tự mình giận dỗi chứ?”
Giang thiếu gia chớp chớp mắt, có chút sững sờ. Là anh hiểu lầm sao?
Thẩm Thư Kiệt thấy anh thay đổi thì lập tức giả vờ tủi thân: “Không nghe hết lời em nói, còn tự tiện suy đoán ý tứ của em, em có chút tức giận rồi.”
Giang Hạo Phong hùng hồn vừa rồi lập tức biến mất, ngón tay anh giật giật, thật muốn ôm người nọ vào lòng, thế nhưng người nọ đã chủ động nhào vào: “Anh phải dỗ em.”
Từ nhỏ đến lớn Giang thiếu gia chưa từng dỗ ai, anh ngốc nghếch giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc người nọ, một lát sau, giọng nói cứng ngắc vang lên: “Em đừng giận.”
Thẩm Thư Kiệt đợi nửa ngày, thế nhưng không đợi được câu nào nữa: “Xong rồi sao?”
“…”
“Sau này anh có thể nghe em nói hết không?”
“Ừ.”
“Đêm nay em sẽ ngủ ở phòng khách.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em đang giận, cho nên không muốn ngủ chung với anh.” Mới nói xong liền cảm thấy cả người bị ôm chặt, giống như là sợ cậu sẽ chạy mất.
“Em đừng… Giận.”
Thẩm Thư Kiệt nằm trong lòng anh, hỏi: “Anh đang dỗ em sao?”
“… Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt cảm thấy hai tay anh ngày càng siết lại, cậu lén lút cười nói: “Được rồi, em nhận.”
Rạng sáng bốn giờ, Hồ Sơn đeo kính râm kéo hành lý giống như dân chạy nạn xuất hiện ở nơi mà hắn và Thẩm Thư Kiệt đã hẹn trước, vì không muốn quấy rầy quản gia nghỉ ngơi mà Thẩm Thư Kiệt đã tự mình đi đón Hồ Sơn.
Sau khi lên xe, Hồ Sơn tháo mắt kính thở dài: “Tôi bị con nhỏ đó chơi xỏ, vậy mà muốn yêu đương nghiêm túc với tôi!”
“Cậu không thích cô ta sao?”
“Không thích! Chỉ là tình một đêm mà thôi, có lẽ là cô ta muốn có một tình yêu đầy mùi tiền và quyền với tôi, cũng tiện tay lụm được một thằng giàu có luôn.”
“Đâu có tới nỗi đó.”
“Cô ta không có người chống lưng, muốn đứng vững thì phải tìm người có quyền có thế, tôi đã nói với cậu rồi, tôi rất lợi hại, sau này cậu có biết cũng đừng có sợ đó, tôi sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, tuy bây giờ tôi đang trốn khỏi nhà nhưng vẫn có quyền như trước.”
Thẩm Thư Kiệt bị hắn chọc cười: “Được, trông cậy vào cậu.”
Sau khi xuống xe, Hồ Sơn nhìn bốn phía: “Thẩm Thư Kiệt, sao cậu lại ở đây? Nhà cậu có tiền vậy sao? Cậu là thiếu gia nhà nào??”
“Sau khi kết hôn tôi đã ở đây.”
“Kết hôn???”
“Đúng vậy.”
“Với ai? Tôi quen không?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của hắn thì xách hành lý vào nhà dùm hắn: “Tôi cũng không biết cậu có quen không nữa, nhưng mà anh ấy có ở nhà, sáng gặp là biết.”
Kéo hành lý vào phòng dành cho khách, Thẩm Thư Kiệt phát hiện mình không mở được cánh cửa nào hết, cậu đi một vòng cũng không tìm được chìa khoá.
Thẩm Thư Kiệt nói với Hồ Sơn: “Chìa khoá ở chỗ quản gia, cậu ngủ đỡ ở sô pha một đêm đi.”
Hồ Sơn vẫn còn đang khiếp sợ chuyện Thẩm Thư Kiệt đã kết hôn, vừa định kéo Thẩm Thư Kiệt tiếp tục hỏi thì nhìn thấy một người đang đứng ở cầu thang. Hắn híp mắt nhìn nửa ngày, vỗ vai Thẩm Thư Kiệt: “Mấy lời mà tôi nói trong xe đó, cậu quên đi.”