Tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt trắng trẻo của Quang Anh. Nhấp một ngụm trà rồi mới nói:
-“Cũng có thể.”
-“Anh Quang Anh, hai người quen nhau sao?”
Hải Anh tròn mắt nhìn tôi, tôi khép hờ mi mắt, cất lời:
-“Cậu có thể coi là vậy.”
-“Cá tính thật đấy. Mà anh nghe anh Vũ nói em không thích súng lắm, vậy em thích loại vũ khí như thế nào?”
Động tác uống trà của tôi khựng lại, tôi đưa vội mắt nhìn anh ta, vẻ kinh ngạc không hề giấu giếm:
-“Anh là người chế tạo vũ khí?”
-“Ừ, em không biết sao?”
Anh ta kéo chiếc ghế còn trống bên cạnh chúng tôi rồi ngồi xuống. Nụ cười như gió xuân vẫn ngự trị trên khuôn mặt điển trai của anh ta. Tôi rời tầm nhìn khỏi anh ta, hướng mắt sang Hải Anh, nói:
-“Sao cậu không nói cho tôi biết?”
-“Cậu đâu có hỏi.”
Hải Anh nhún vai. Tôi đặt tách trà xuống bàn, thở dài một hơi. Lấy hết can đảm, tôi nhìn thẳng vào mắt của Quang Anh nói:
-“Anh có thể chế tạo loại vũ khí theo tôi yêu cầu?”
-“Có thể.”
Anh ta tựa vào thành ghế, hai tay đan vào vào nhau, nhìn tôi cười.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, chợt cảm thấy một dòng cảm xúc như điện giật chạy qua người, một cảm xúc kì lạ mà chỉ khi tôi nhìn vào mắt anh ấy mới có.
Tôi lắc mạnh đầu để xua đi dòng cảm xúc đang dần trỗi dậy.
-“Cậu sao vậy?”
-“Em sao thế?”
Tôi nghe thấy giọng hai người vang lên cùng lúc. Tôi nở nụ cười lắc nhè nhẹ đầu, rồi quay sang Quang Anh:
-“Anh anh đã từng chế tạo loại vũ khí nào có thể cắt được cả sắt thép chưa?”
-“Chưa từng. Anh cũng chưa từng nghĩ ra loại vũ khí nào như thế.”
Anh ta nhún vai tỏ vẻ không biết.
-“Vậy anh giúp tôi chế tạo loại vũ khí là một sợi dây mảnh có thể cắt được tất cả mọi thứ. Nhỏ gọn một chút, như là nhẫn hoặc vòng gì đó.”
Anh ta gật gật đầu.
-“Ý tưởng không tồi.” Anh ta ngừng lại, rồi tiếp: “Con gái bọn em thích nhất là trang sức nhỉ?”
-“Cực thích luôn.”
Hải Anh thêm vào, ánh mắt sáng lên đột ngột. Tôi bật cười, nói với nhỏ:
-“Cậu thích vậy à? Tôi cũng bình thường thôi. Không đến nỗi quá khích như cậu.”
-“Èo.”
Nhỏ thở dài thườn thượt.
-“Vậy được, vài ngày nữa anh sẽ đưa cho em.”
-“Được.”
Tôi gật đầu.[ Đêm khuya tĩnh mịch, mặt trăng tròn trĩnh lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Tại một căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy hệt như một tòa lâu đài cổ của Anh quốc. Trên đỉnh căn biệt thự, một bóng đen huyền bí đứng ở đó, sợi tóc đen nhánh lượn lờ trong những đợt gió đêm. Trên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười khinh miệt ngự trị trên môi.
Toàn thân cô gái ấy bao bọc bởi màu đen tuyền quyến rũ. Quần short ngắn ôm gọn đôi chân dài, áo khoác màu đen che phủ mái đầu, tay và thân. Đôi giày bánh mì cao cổ, giắt vài con dao nhỏ. Bên hông để hai khẩu súng giảm thanh. Thiết bị liên lạc kiêm máy trợ thính nhỏ xíu đeo trên tai.
Cô gái có thân hình cao ráo nhưng nhỏ bé đứng đó không biết bao lâu, chỉ phóng ánh mắt đi khắp phương hướng, bao quát toàn bộ khung cảnh trước mắt. Khóe môi chợt nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, nhảy xuống dưới mà chẳng phát ra tiếng động nào. Đôi chân nhanh nhẹn chạy lướt đi trên hành lang trống vắng của căn biệt thự.
Trên thiết bị liên lạc nhỏ xíu ở bên tai cô gái phát ra thứ âm thanh rè rè:
-“Đến ngã rẽ thứ , quẹo phải.”
Đôi chân vẫn lướt nhanh đi, chạy theo lời của người vừa nói ở thiết bị liên lạc. Dừng lại ở ngã rẽ thứ , đôi mắt của cô gái khẽ nhíu lại, miệng khẽ nói, chỉ đủ cho cô nghe thấy:
-“CCTV ở đây vẫn còn hoạt động. Giải quyết nhanh đi.”
Bất chợt, có một cô hầu gái đang tiến tới gần ngã rẽ đó, trên tay là khay trà cùng một chút bánh ngọt. Ánh đèn nhàn nhạt ở đó không đủ để nhìn rõ mặt của hầu gái đó nhưng lại thấy rõ ràng một nụ cười mong chờ, mang một chút gì đó rất dâm đãng. Cô gái kia vội nấp vào tường, tránh tầm nhìn của cô hầu gái. Một ý nghĩ lóe lên, cô gái đến gần cô hầy gái, giơ tay đập mạnh vào gáy. Cô hầu gái khựng lại, cơ thể mất trọng lực mà tuột xuống, cô gái kia nhanh tay đỡ lấy khay trà để nó không rơi xuống. Trên miệng cô gái đó, vẽ lên một nụ cười hài lòng.
Rút từ trong túi ra một gói nhỏ. Khẽ buông một câu đủ để bản thân nghe thấy:
-“Mong là mình không bị dính phải loại độc này. Không thì sống không bằng chết. >”