Tình Yêu Của Tôi Giống Cứt Chó

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi nghĩ rằng, cuộc đời tôi rốt cuộc đã có sự thay đổi. Chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này đã xuất hiện trên người Chu Điệp Ngữ này. Cuối cùng tôi cũng có một người nhà, một người thân có quan hệ máu mủ với tôi, một người vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ quan hệ với tôi.

Khi tôi nhận ra điều này, tôi mới biết rằng mình cô đơn cỡ nào.

Chu Điệp Ngữ cô đơn đến mức nào. Bởi vì cô đơn, nên không thể không đi yêu người khác.

Nhưng mà cho dù có yêu ai, cũng luôn lo lắng, có một ngày người đó sẽ bỏ mình đi.

Mà đứa bé ở trong bụng tôi lúc này, cho dù có một ngày nó lớn lên, rời khỏi tôi, nhưng tôi biết, nó sẽ không thể vứt bỏ tôi.

Bởi vì huyết thống thì không thể vứt bỏ được.

Cho đến tận giờ phút này, tôi mới hiểu được, tôi là người sung sướng nhất trên thế giới này. Bởi vì bố mẹ tôi không có rời xa tôi, máu của họ vẫn chảy trong cơ thể tôi.

Chu Điệp Ngữ, chưa từng cô đơn.

Cung Phát Thần đưa cô đến một căn biệt thự hẻo lánh.

Điệp Ngữ từ chối ở đó, còn nhất quyết trả lại chìa khóa căn phòng trọ cho anh ta.

Nhìn nụ cười rực rỡ của cô, tựa như lần đầu tiên gặp mặt. Nhìn cô rất giống khi đó, lạc quan, phấn chấn, không sợ hãi, không ngại ngùng —— giống như đang được ai đó yêu sâu đậm.

Cung Phát Thần cũng không thể yêu cầu gì nữa.

Bs nói, không thể tạo áp lực cho cô ấy, vì đứa bé trong bụng cũng không ổn định.

Anh ta biết từ năm hai mươi tuổi, cô đã phải gánh nỗi đau đớn sâu sắc. Tuy anh ta biết cô không hợp với gia đình, nhưng mà đó cũng là khát vọng của Điệp Ngữ.

Anh ta không có can đảm nói, Điệp Ngữ, tôi đã tha cho Trạc Sướng rồi, em phải vĩnh viễn ở lại bên tôi, làm một người tình nhân đúng nghĩa.

Anh ta cũng không dám nói, mặc kệ tôi có bao nhiều người phụ nữ, em vẫn luôn là duy nhất.

Anh ta càng không dám nói, Điệp Ngữ, thật ra tôi rất yêu em.

Mặc kệ tình yêu đó ra sao, ích kỷ cũng được, tự phụ cũng được, nó vẫn là tình yêu.

Nhưng anh ta không dám ép cô, nếu mất đứa bé này, Điệp Ngữ sẽ điên mất.

Hủy diệt mặt trời, có lẽ sẽ chứng minh mình là người đàn ông vĩ đại. Mà bây giờ, Cung Phát Thần lại chìm trong sự áy náy.

Khi anh ta thành công, cảm thấy thỏa mãn, thì sự áy náy đã chứng minh rằng anh ta vẫn còn sự yếu ớt trong linh hồn, sự áy náy đó cũng đánh bại anh ta.

Khi một người đàn ông biết rằng mình nợ một cô gái quá nhiều, anh ta sẽ bị chôn vùi trong áy náy. Loại áy náy này còn lớn hơn tình yêu của anh ta, làm anh ta thấy thương tiếc, làm anh ta muốn bồi thường cô.

Trong cuộc đời đàn ông, chỉ có một lần không tỉnh táo. Hơn nữa thời gian cũng không dài.

Bởi vì dần dần anh ta sẽ nhận ra đây là nhược điểm của mình, rồi nhận ra hậu quả của việc tình cảm lấn át lý trí. Anh ta sẽ dần dần vứt bỏ sự áy náy này. Đây là bản tính của đàn ông.

Cho nên nếu phụ nữ may mắn gặp được cơ hội này, thì không nên bỏ qua.

Chu Điệp Ngữ cũng không phải người thông minh lanh lợi. Nếu trên thế giới thật sự tồn tại kiểu “Heo giả xơi tái cọp già”, thì Chu Điệp Ngữ sẽ là “hổ giấy”.

Tuy cô có hay kêu ca, oán hận Cung Phát Thần, nhưng cô lại luôn tin rằng những đau khổ này là do cô tạo ra. cô bỏ ra tình yêu, anh ta cũng cho cô sự sủng ái. Cung Phát Thần không nợ cô bất cứ thứ gì.

Cho nên khi Cung Phát Thần hỏi, em muốn cái gì, tôi cũng sẽ cho em.

Cô cười, tùy ý nói, “Tôi không muốn gì cả. Nếu thật sự áy náy, thì nợ tôi một lần đi. Anh phải vĩnh viễn nhớ rằng anh nợ tôi một lần.”

Anh ta nợ cô một lần.

Điệp Ngữ không ngờ rằng những lời này của cô thật sự đã đánh vào lòng Cung Phát Thần.

Lực sát thương của câu nói này cũng như câu Cung Phát Thần đã nói, tất cả mọi khoảnh khắc như thế này, em đều phải nhớ tới tôi.

Mỗi lần Điệp Ngữ làm tình, thật sự không thể không nhớ tới câu nói đó, không thể không nhớ tới anh ta.

Mà lúc này, Cung Phát Thần lại không thể ngẩng đầu nhìn Điệp Ngữ.

Khi sự áy náy lên đến đỉnh núi, thì dù cuộc sống sau này có sôi nổi hay bình tĩnh, thì cũng không thể quên được.

Người tha thứ cho người khác, luôn mạnh hơn người được tha thứ.

Đây là thật sự để ý.

Điệp Ngữ rất may mắn vì đã chạm phải chân lý này.

Bởi vì giây phút ấy, trong lòng cô tràn ngập tình thương của mẹ.

Điều kiện đầu tiên là, Cung Phát Thần là một người đáng để yêu —— nếu bạn không trông cậy vào lời nói của anh ta.

Điệp Ngữ đến ở nhờ nhà Thang Cận Huy.

Trước kia Hải Sinh coi anh như anh trai, nên Điệp Ngữ cũng không coi anh ấy là người ngoài. Nên cô ở đó rất thoải mái, tự tại. Chị Thang là một người phụ nữ ngọt ngào, yêu kiều, hơi có chút tâm kế, nhưng cũng rất nhiệt tình, tốt bụng, đối xử với Điệp Ngữ cũng rất tốt.

Điệp Ngữ cai thuốc lá, cai rượu, cai chụp ảnh.

Lúc đầu tình trạng của em bé không ổn định, có đôi khi phải chạy tới bệnh viện giữ đêm. Lại có khi máu chảy đầy chân, làm cô sợ phát khóc. Chị Thang liền nói chuyện với cô cả đêm. Điệp Ngữ cũng không quan tâm chị ấy có mệt hay không, cô chỉ để ý xem mình có thoải mái không.

Rất nhiều việc xảy ra, nhưng em bé trong bụng thì mạnh mẽ hơn cô nghĩ.

Lúc bé được bốn tháng, Điệp Ngữ không có nôn nghén, mà lại càng thích ăn, đặc biệt là đồ cay. Chị Thang nói chua nam, cay nữ, chắc là bé gái. Thang Cận Huy lại nói chắc chắn là bé trai.

Ngày tháng cứ vậy trôi qua.

Cô quên hết thời gian, quên hết mọi người, chỉ trông ngóng Cún Con ra đời.

Cho đến một ngày, chị Thang hỏi cô, bố đứa bé là ai.

Điệp Ngữ mới giật mình, chạy đến bệnh viện.

Bác sĩ nói, em bé rất bình thường.

Điệp Ngữ mờ mịt hỏi, “Đầu đâu?”

Bác sĩ còn mờ mịt hơn cô, “Đầu óc cũng phát triển bình thường.”

Điệp Ngữ quát lên, “Anh điên à, tôi hỏi chỉ số thông minh cơ mà!”

Anh bác sĩ bất đắc dĩ, “Hiện tại còn chưa thể đo được.” Hai mươi phút sau là bài học chuẩn bị làm mẹ của Điệp Ngữ: phải ổn định cảm xúc, không được kích động, nói chuyện phải văn minh, không được nói bậy, phải dịu dàng… Những thứ này đều ảnh hưởng đến em bé.

Điệp Ngữ lập tức dịu dàng, kiều mị, cảm ơn bác sĩ. Làm anh bác sĩ đỏ mặt.

Cho đến khi về nhà, cô mới bắt đầu lo lắng, vấn đề chỉ số thồn minh của Cún Con.

cô hi vọng cún con của cô là một người trái đất bình thường.

Mỗi ngày Điệp Ngữ đều được hầu hạ.

Cho đến khi cô nhìn thấy trên TV một… cậu nhóc nào đó. cô liếc một cái là nhận ra Trương Tử Phong. Cậu ta đang nhận phỏng vấn.

Nụ cười vẫn như mấy tháng trước, nhưng mà tay thì bị thương.

Cậu ta cười nói, không đến ba tháng là sẽ hồi phục.

Phóng viên lại hỏi một vấn đề rất tục, có thành tựu hôm nay thì muốn cảm ơn ai nhất.

Trương Tử Phong lại nói ra một câu trả lời rất không tục —— ít nhất là Điệp Ngữ thấy thế:

Cậu ta muốn cảm ơn cô Chu Điệp Ngữ nhất. Tuy cậu ta là phóng viên vùng chiến tranh, nhưng kỹ thuật chụp ảnh không đủ, may mà gặp được cô – cũng là người tình nguyện (có thành phần nói dối — Điệp Ngữ nghĩ thầm). cô đã chụp rất nhiều tấm ảnh quý giá, giúp đỡ cậu ta rất nhiều.

Thằng nhóc này thật biết ăn nói.

Điệp Ngữ nghe cũng thấy thoải mái. cô tắt TV đi, lại nhớ tới hôm đó đi quá vội không kịp chào hỏi cậu ta.

Nhưng mà chị Thang mang một đĩa salad hoa quả ra, thì Điệp Ngữ lại quên luôn chuyện này.

Nhưng mà không lâu sau đó, có người tìm đến cửa. Bọn họ mong muốn cô sẽ tham gia bữa tiệc từ thiện quyên góp cho trẻ em vùng chiến tranh. Khi phát hiện cô đang mang thai, thì càng mời mọc hơn.

Điệp Ngữ tất nhiên không muốn đi.

Cho đến khi người đến nói ra một lý do: Em bé chưa ra đời cũng đã cống hiến cho toàn bộ trẻ em trên thế giới.

Điệp Ngữ thật sự không chịu nổi cô đơn. Hôm sau khi bọn họ gửi tới một bộ váy dài màu đỏ thì Điệp Ngữ hoàn toàn đổ gục.

Không có cách nào khác, phụ nữ chính là phụ nữ. Cho dù là lúc nào cũng vẫn thích chưng diện.

Điệp Ngữ mặc vào, đẹp đến chói mắt. Thành thục lại tinh thuần, đầy phong vận. Đặc biệt là cái bụng nhô lên, làm cô có vẻ rất thánh khiết.

Cô đi một đôi dép lê màu vàng, đế bằng, mềm mại thoải mái.

Điệp Ngữ soi gương rồi cười.

Cô và chị Thang, vui vẻ đi vào hội trường. Trong hội trường đều là những bức ảnh cô chụp cho trẻ em ở chiến trường.

Khoảnh khắc ấy cô thấy xúc động.

Không phải vì kỹ thuật chụp ảnh của cô, cũng không phải vì tác phẩm bị truyền ra ngoài, mà là những đứa bé trên bức ảnh kia.

Những đứa bé chân chất, xinh đẹp này, làm cô nhớ tới những ngày ở chung với chúng. Khi đó cô bận bịu, vừa quay chụp, vừa chăm sóc chúng, vừa lẻn vào đám đông, ảnh vừa rửa xong liền đi mất. Cô chưa bao giờ nhìn kỹ những vẻ mặt của chúng, cô tưởng rằng nó chỉ là mấy tấm ảnh thường ngày, làm sao được gọi là tác phẩm.

Cô tưởng rằng chỉ có những con người, phong cảnh được dàn dựng chu đáo thì mới đẹp, nhưng đến lúc này cô mới hiểu được, thứ đẹp nhất chính là vẻ mặt sinh động của con người.

“Những đứa bé này thật đáng thương.” Chị Thang đỏ mắt.

Điệp Ngữ lại quay đầu nói với chị, “Vâng, rất đáng thương, nhưng mỗi ngày bọn nó đều cố gắng để mình sống nhanh hơn một chút.”

Chị Thang kinh ngạc mở to mắt.

Điệp Ngữ mỉm cười. Nghĩ rằng chị ấy kinh ngạc vì câu nói thâm ảo của mình.

Ai ngờ chị Thang lại kinh ngạc lướt qua cô, “Điệp Ngữ, tấm này, cũng là em chụp hả?”

Điệp Ngữ xoay người, đi theo, liền thấy được tấm ảnh khỏa thân của cô và Trạc Sướng.

Dưới biển sao, một nam một nữ đứng đó, giống như Adam và Eva bản phương Đông.

Hai tay lẳng lặng nắm lấy nhau, người con trai hôn lên mắt người con gái, cẩn thận, dè dặt, yên tĩnh như một nốt nhạc nhẹ nhất.

Bóng tôi vừa vặn che giấu cơ thể, mà ánh sao lại làm nổi bật hình dáng cơ thể, những đường cong hoàn mỹ thần bí làm người ta phải dõi theo.

Bê dưới khung ảnh là hai chữ: thế giới.

Chị Thang hơi hơi nghiêng đầu, nói, “Mặc dù là khỏa thân, nhưng mà cũng không thấy , haiz…” Thở dài một hơi, “Quả nhiên chị không thể hiểu được thế giới nghệ thuật.”

Điệp Ngữ lại nghiến răng nghiến lợi, “Trương Tử Phong, đừng để tôi nhìn thấy cậu.”

“Thấy em thì sao hả, cắn em chắc?” Giọng của cậu nhóc kia truyền tới.

Điệp Ngữ quay lại, liền trông thấy cậu ta, định giơ tay lên đánh, thì trông thấy cánh tay đang treo thạch cao.

Lại dừng tay lại.

Đánh giá trên dưới một phen, rồi gật đầu, cười, “Ừm, chó đội lốt người.”

Phong Tử cũng cười, nhìn vào bụng cô, “Biết ngay là chị miệng chó không phun được ngà voi mà.”

Điệp Ngữ bóp mặt cậu ta, “Không lớn không nhỏ.”

Phong Tử không để ý xung quanh, kêu to, “Đừng bóp, Điệp Ngữ, đau!”

Điệp Ngữ cười, buông tay, “Không phải luôn gọi chị sao, sao lại sửa miệng rồi?”

Phong Tử xoa xoa mặt, cười hì hì, “Không phải chị cũng vậy sao, không nói với em một câu, bụng đã to rồi. Hóa ra lúc đầu là chị mang bóng chạy trốn.”

Điệp Ngữ cười, cũng không so đo với cậu, “Phong Tử, quen được cậu thật là tốt.”

Phong Tử nhìn cô, “Rất cảm kích hả?”

Điệp Ngữ gật đầu.

“Vậy có muốn lấy thân báo đáp không?” Cậu nhóc vẫn cười xán lạn như trước.

Điệp Ngữ vỗ mặt cậu, giống vỗ một con chó nhỏ, “Nếu chị sinh con gái, sẽ để lại cho cậu.”

Cậu ta cười, “Điệp Ngữ, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Điệp Ngữ cười. Đây là lời cô từng hỏi.

“Ở đâu?” Vẻ mặt rất hứng thú.

“Điệp Ngữ, chị nghĩ lại đi.”

Điệp Ngữ kinh ngạc, “Trước kia chúng ta thực sự gặp nhau rồi à?”

Cậu nhóc kia cười như một con hồ ly.

Sau đó Điệp Ngữ hoảng sợ. Cô đứng lên, xoay người, đi mất.

Phong Tử xoay người, liền trông thấy người con trai trong tấm ảnh khỏa thân, áo mũ chỉnh tề, nổi giận đùng đùng đi tới.

Cậu cho là cậu sẽ bị ăn một cú đấm, ai ngờ lại chỉ nhận được một cái liếc mắt xem thường.

Trạc Sướng lướt qua cậu, đuổi theo Điệp Ngữ.

Điệp Ngữ đi không còn đường để đi. Lòng nóng như lửa đốt. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lòng cô đột nhiên bình tĩnh lại.

Xoay người lại, váy dài gợn sóng. Cô vội vàng cười, “Hi, Trạc Sướng.”

Trạc Sướng tức giận xông lên, cậu cũng không biết mình định xông lên vặn gãy cổ cô, hay là hôn cô đến mức không thở nổi.

Kết quả bước chân lại dừng lại, thậm chí vì quá kinh ngạc mà còn nhảy về sau.

Tầm mắt của cậu lượn lờ trên mặt Điệp Ngữ và bụng cô.

Điệp Ngữ không cười nữa.

Tầm mắt của bọn họ chạm vào nhau.

Điệp Ngữ thấy trong lòng khó chịu, cô không biết là do cảm xúc quá phức tạp, hay là cô bắt đầu nôn nghén.

Cô tìm kiếm câu trả lời ở trong lòng.

Trạc Sướng chậm rãi đi lên, lại quỳ xuống bên cạnh cô. Kề mặt vào bụng Điệp Ngữ. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô.

“Điệp Ngữ, chị lại nói dối.” Trong mắt cậu có nước.

Cậu đột nhiên đứng lên, vươn tay ra, vây cô ở ban công.

Khi Điệp Ngữ nhìn thấy sự tức giận và cô đơn trong mắt cậu, cô thấy rất đau khổ. Nhưng cô không có tội, cô có Cún Con của cô, tình yêu của cô đã có bến đỗ, nên cô không thấy áy náy cũng không phải e ngại.

Cô vươn một bàn tay, vỗ vỗ mặt Trạc Sướng mặt, “Tôi nghe rất nhiều chuyện của cậu, bây giờ cậu đã thật sự trưởng thành rồi, giống tổng giám đốc Thịnh Thế rồi.”

Trạc Sướng rơi nước mắt, “Tại sao lại nói dối?”

Điệp Ngữ nâng mặt cậu lên, thở dài một hơi, bởi vì cô phát hiện ra mình rất nhớ gương mặt này, “Trạc Sướng, cậu thật là xinh đẹp.” Môi cô chạm vào môi cậu.

Thật không nghĩ tới. Điệp Ngữ nghĩ trong lòng.

Trạc Sướng nhận lấy nụ hôn của cô.

“Thật không nghĩ tới,” cậu tức giận nói, “Tôi vẫn rất yêu chị.”

Nhà Thang Cận Huy không thể ở lâu. Cô đang lo lắng, thì lại nhận được điện thoại của chị dâu cả nhà họ Cố. Chị ấy vui vẻ nói là nhìn thấy cô trong TV. Rồi lại cẩn thận hỏi cô có phải đang mang thai không.

Điệp Ngữ hạnh phúc nói phải.

Sau đó chị dâu cả nói, mẹ chồng chị nói…

Điệp Ngữ nghe thấy tiếng ho qua điện thoại. Cô liền hiểu mẹ Cố ở ngay bên cạnh.

“… Nói gì ạ?”

Chị dâu cả vui vẻ cười, “Mẹ nói, em Điệp Ngữ đang mang thai thì nên về nông thôn dưỡng thai, thời tiết ở bờ biển vừa mát mẻ, lại có cá biển béo mập, trẻ con ăn cá mới thông minh.”

Điệp Ngữ nghe thấy cá biển, liền nuốt nước miếng, “Vậy em đi ngay đây.”

Điệp Ngữ ngồi trên con xe mới mua của Thang Cận Huy, một bên xoa bụng, một bên đắc ý, “Cún Con nhà chúng ta đúng là bảo bối, mỗi ngày đều mang vận may đến cho mẹ.”

Thang Cận Huy liếc cô một cái, lắc đầu cười.

Không đến một ngày Điệp Ngữ đã làm quen xong xuôi với cả nhà Hải Sinh. Thôn nhỏ ở bờ biển cũng không có ai xinh đẹp như vậy, nên mỗi khi ra bến, người dân ở đây đều xách mấy con cá béo nhất đến cho cô.

Lần đầu tiên Điệp Ngữ cảm nhận được Cún Con đá cô một nhát, Trạc Sướng cõng một cái túi to xuất hiện ở của nhà họ Cố.

Mẹ Cố quá kích động, nước mắt cứ rơi suốt. Bà tưởng Hải Sinh quay về.

Trạc Sướng không quan tâm mấy thứ đó. Cứ ăn, cứ uống, nhưng không thèm nói chuyện với Điệp Ngữ.

Điệp Ngữ cũng mặc kệ. Cũng cứ ăn cứ uống.

Đêm nọ, trong lúc đang ngủ, có người tiến lại gần, nằm sát vào lưng cô.

Điệp Ngữ tỉnh lại.

Nghe thấy giọng nói đau khổ của Trạc Sướng, “Em có em bé thì không cần anh nữa hả?”

Điệp Ngữ cười thầm.

Điệp Ngữ nói, “Không phải em không cần anh, vì muốn cứu anh, nên em mới phải đi.”

Trạc Sướng hài lòng, “Mẫn Hạo Trung đã nói cho anh biết rồi.”

Điệp Ngữ giận, xoay người lại véo tai cậu, “Anh đã biết rồi, còn dọa em làm gì.”

Trạc Sướng ủy khuất, “Mặc kệ em làm gì, mặc kệ anh có tức giận cỡ nào, anh cũng không thể không yêu em. Điệp Ngữ em có gì tốt chứ?”

Điệp Ngữ buông tay ra.

Đột nhiên cô cảm thấy có đôi khi hoàn cảnh khó khăn đến đâu, cũng có thể trở nên thoải mái tự tại. Mấu chốt là bạn dùng thái độ gì để đối mặt với nó.

“Trạc Sướng, vì sao anh lại yêu em như vậy, em có gì tốt chứ?”

Trạc Sướng hôn cô, “Em đương nhiên là tốt nhất rồi, chẳng lẽ em nghi ngờ ánh mắt anh à?”

Điệp Ngữ cảm thấy lời khen khắp thiên hạ cũng phải nhường chỗ cho câu nói này của Trạc Sướng.

“Anh chạy đến đây làm gì?”

Trạc Sướng yên tĩnh lại, “Điệp Ngữ em còn muốn anh không?”

Điệp Ngữ cũng yên tĩnh theo, “Trạc Sướng, em không có gì cả, anh còn muốn đi theo em không?”

“Em có muốn anh không?”

“Em đã đồng ý với người cứu anh là sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”

“Lần nào em cũng lừa anh, sao lại giữ lời với người khác chứ?”

“Bởi vì em biết là em yêu anh, Trạc Sướng.”

Trạc Sướng cười rộ lên.

Quả thật như Mẫn Hạo Trung nói, miệng cong đến Đại Tây Dương luôn.

Sau đó cậu lại ủy khuất, “Điệp Ngữ, em cũng có thể lừa bọn họ mà, sao em chỉ biết lừa anh thế?”

Điệp Ngữ bật cười, sau đó lại dừng lại, bởi vì Trạc Sướng đã ghé vào bên tai cô nghiêm túc nói, “Điệp Ngữ, anh muốn em.”

Phụ nữ có thai Chu Điệp Ngữ không chịu được sắc dụ. Trạc Sướng cũng không cho cô thời gian suy nghĩ.

Sau khi chấm dứt, Trạc Sướng nhìn bụng cô, buồn bã nói, “Điệp Ngữ, nó có…”

Điệp Ngữ hiểu ý tứ cậu, kéo cậu vào trong lòng.

“Bác sĩ nói bé rất bình thường, vô cùng bình thường. Cho dù bé có giống anh, thì cũng không sao cả. Có lẽ bé sẽ trở thành một người lập trình giỏi thì sao. Nhưng quan trọng nhất là, bé còn chưa ra đời, đã được yêu thương rồi.”

Nước mắt Trạc Sướng rơi ở trong lòng cô.

“Điệp Ngữ, anh chuyển % cổ phần cho Cung Phát Thần, % cổ phần cho luật sư Mẫn. Còn lại là cho bố mẹ anh. Vì anh có thứ đó, nên họ mới để anh sống đến bây giờ. Bây giờ anh có em rồi, có thể ném cái bùa hộ mệnh kia rồi. Anh có thể đi theo em. Em còn muốn tôi không?”

Điệp Ngữ khóc ra thành tiếng, càng ôm cậu chặt hơn, “Ừ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”

Sự thật chứng minh, Trạc Sướng vô cùng thích ăn dấm chua của Cún Con.

Nhưng có vẻ như ngay từ đầu cậu đã tin Cún Con là con của cậu. Không hề nghi ngờ gì.

Tựa như Điệp Ngữ cũng chưa bao giờ hỏi, xe Cung Phát Thần có phải cậu làm nổ không.

Bọn họ đều tin tưởng thứ mình cho là sự thật.

Nhờ những hình ảnh Điệp Ngữ chụp ở nơi chiến tranh, cô bất ngờ trở nên nổi tiếng.

Xuất bản sách để kiếm tiền sữa bột cho Cún Con.

Sau đó dùng tiền sữa của Cún Con mở một công ty nhỏ cho Trạc Sướng.

Trạc Sướng lại bắt đầu lập trình, những vẫn nặc danh như trước. Bán bản lập trình ở trên mạng, còn người thì ở nhà, trở thành một trạch nam. Vẫn tiếp tục ghen với Cún Con, nhưng lại mong Cún Con sinh ra hơn ai hết.

Còn Cún Con vẫn bình tĩnh lớn lên, sau đó ở những ngày cuối cùng của tháng năm năm sau “Oa” một tiếng, vinh quang chào đời.

Là một cậu nhóc.

Trạc Sướng ôm bé, thực sự không biết phải làm sao.

Mẹ Cố lại vui sướng nhận lấy bé, gọi Cún Con, Cún Con vô cùng thân thiết.

Bà coi bé như con của Hải Sinh, làm Trạc Sướng tức giận và ủy khuất.

Điệp Ngữ thì cứ vui vẻ ngủ.

Hai ba chuyện của Cún Con

Bạn nhỏ Cún Con tên là Trạc Càng. Năm nay ba tuổi rưỡi. Đi học ở mầm non song ngữ Cambridge.

Chỉ số thông minh có chút không bình thường, cao hơn trẻ em bình thường một chút.

Tình thương cũng có chút không bình thường, chín chắn hơn các bạn một chút.

Bởi vậy, lúc không cười, người khác sẽ tưởng bé không vui.

Còn lúc cười, thì lại quá đáng yêu.

Bé thường nói với mẹ là, mẹ có thể suy nghĩ kỹ hơn không?

Mẹ thường nói với bé là, ba là người yếu, con phải nhường ba.

Ba thường nói với bé là, con không được tranh mẹ với ba.

Bé thường nói với ba là, ồ, vậy được rồi, ba.

Bạn nhỏ Cún Con ba tuổi lẻ mười tháng có bạn gái đâu tiên.

Đối phương là một cô bé chuyển từ nơi khác tới.

Bọn họ ngồi cùng bàn nên lâu ngày sinh tình.

Hai bên xác lập quan hệ là vào một ngày trời trong nắng ấm. Bạn nhỏ Cún Con bị mẹ bắt mặc âu phục đến trường. Cô bé đáng yêu ngồi cùng bàn đột nhiên ôm má bé, nói, “Trạc Càng, trông cậu rất giống búp bê, tớ rất thích cậu.”

Bạn nhỏ Cún Con đỏ mặt, suy nghĩ ba giây, sau đó hỏi, “Cậu đang tỏ tình hả?”

Cô bé kia mờ mịt nhìn bé.

Sau đó bạn nhỏ Cún Con trả lời, “Vậy được rồi, tớ đồng ý, nhưng cậu không được lăng nhăng đâu đấy.”

Cô bạn nhỏ lại tiếp tục mờ mịt nhìn bé.

Sau đó cô bạn nhỏ đã mất nụ hôn đầu tiên đáng thương.

Bạn nhỏ Cún Con yêu đương, nên càng ngày càng không hài lòng với cái tên Cún Con này.

Bé lo bạn gái nhỏ của bé mà biết thì sẽ cười bé.

Vì thế vào một bữa sáng, bé quyết định đàm phán với mẹ.

“Mẹ, mẹ có thể không gọi con là Cún Con nữa không? Việc này làm con rất không vui.”

“Ồ, nhưng nó chỉ là biệt danh thôi mà Cún Con.”

“Vậy con có thể đổi biệt danh không mẹ?”

“Con muốn đổi thành cái gì?”

“Nếu mẹ không để ý thì con miễn cưỡng nhận Bảo Bối làm biệt danh.”

“Nhưng mà đó là biệt danh của ba rồi.”

“Ồ, ” cậu nhóc khó xử nói, “Mẹ biết mà, con sẽ không tranh với ba.”

Điệp Ngữ hôn bé, “Như vậy nhé, chỉ cần ba không ở, thì mẹ sẽ vụng trộm gọi con là Bảo Bối có được không?”

Lúc này cậu nhóc mới cười, gật đầu, rồi ăn hết bát cháo.

Bé cõng túi sách nhỏ đi ra khỏi cửa, quay đầu nói với Điệp Ngữ, “Mẹ, đi sang đường phải cẩn thận nhé, đừng để xe đụng. Hôm nay phải chụp nhiều ảnh đẹp nhé.”

“Còn nữa, mẹ, con rất yêu mẹ.” Nói xong liền chạy như bay.

Điệp Ngữ bật cười.

Con trai đi học. Đến khi cô chuẩn bị xong một phần bữa sáng mới, Trạc Sướng cũng dậy, cậu mang mái tóc như tổ chim đi ra, ôm lấy Điệp Ngữ.

“Lại dậy trễ hả?”

“Anh viết lập trình đến ba giờ đấy.” Người sao hoả lẩm bẩm.

Điệp Ngữ cười.

Đây là hạnh phúc cô muốn.

― Hết ―

Truyện Chữ Hay