Tôi không hề mong muốn cuộc đời tôi sôi nổi cỡ nào.
Tôi chỉ hi vọng nó giống như một dòng sông. Lúc yên ả thì yên ả, bắn pháo hoa bên bờ sông; khi phiêu du thì phiêu du, nhưng đừng có quên sau khi mưa gió đi qua, thì phải trở về yên ả. Sau đó chăm bón cho mảnh đất của mình.
Tôi nghĩ đa số phụ nữ đều giống như tôi. Hi vọng có một cuộc sống bình tĩnh giàu có, sau đó ngẫu nhiên có một chút kích thích, để cuộc sống không đến mức tẻ nhạt.
Cuộc sống dù sao cũng là cuộc sống, nhất định phải trải qua hình thức ngày qua ngày.
Chỉ có người nào chán ghét sự yên ả, mới không ngừng chạy trốn, tìm kiếm ý nghĩa mới.
Tôi, Chu Điệp Ngữ, chính là người chán ghét sự chạy trốn, nhưng lại sợ hãi phải dừng chân.
Tôi khi mười bảy tuổi còn ảo tưởng về cuộc sống, đến mười chín tuổi thì cuộc sống đã trái ngược hoàn toàn. Cuộc sống mười chín tuổi trôi qua, đến khi hai mươi ba tuổi cuộc sống lại thay đổi.
Hai năm này, cuộc sống của tôi giống như một cái lồng giam không bờ bến. Nhưng mà đây mới là những năm tháng thật sự thay đổi bản thân tôi. Có thể ở cùng bạn bè, hỡn nữa còn nhìn rõ bản thân mình. Đây là cơ hội mà Hải Sinh cho tôi.
Chu Điệp Ngữ xưa đâu bằng nay.
Nhưng rất nhiều người, bao gồm cả tôi, cũng không phát hiện ra điều này.
Đến một lúc nào đó, những bộ phận đã thay đổi này đột nhiên thay tôi quyết định một việc, lúc này tôi mới thấy giật mình.
Tôi, quả nhiên đã khác trước. Đã thay đổi.
Bây giờ tôi hai mươi lăm tuổi, là thời kỳ trưởng thành, chín chắn của một người phụ nữ. Đương nhiên cũng là độ tuổi bắt đầu già đi của phụ nữ.
Tôi đã từng ảo tưởng vô số giấc mộng, đủ loại khả năng, nhưng cuối cùng tôi lại chỉ đi một con đường. Có đôi khi tôi cảm thấy đây là tôi lựa chọn, cũng có khi tôi lại cảm thấy tất cả đều là do Thượng Đế chỉ đường: Ông ấy đã sắp đặt sẵn con đường cho tôi, bất luận xấu hay tốt, tôi đều phải đi, không thể làm trái.
Một ngày nọ, trên một quyển tạp chí, nhìn thấy một bài viết của một tác giả là người tàn tật: Trăm ngàn thế giới, trăm ngàn mối nhân duyên, phong cảnh bạn gặp, con người bạn gặp… Có vô số khả năng, có vô số tổ hợp, bất kỳ một giây nào ũng có thể đánh vỡ tổ hợp vốn có, tạo thành một mối nhân duyên mới. Nhưng mà Thượng Đế chỉ chọn một loại trong đó, đó là cuộc đời của bạn.
Điệp Ngữ nghĩ, cô nên đẩy Trạc Sướng ra ngoài, cô nên đóng cửa lại luôn, hoặc là trực tiếp ôm lấy cậu, trực tiếp che tầm mắt cậu…
Nội tâm cô rối bời. Cô đứng im ở đó. Chính cô cũng thấy lạ vì sao mình lại không thể làm bất cứ động tác gì, chỉ có thể thì thào, “Trạc Sướng – – “
Sau đó liền trông thấy khuôn mặt trong suốt của Trạc Sướng bị mây đen bao phủ lại.
“Xin chào. Trạc Sướng thiếu gia, có muốn vào uống chén trà không?” Cung Phát Thần cười nhạt, đứng tự vào cửa, bộ dáng như chủ nhà.
“Sao anh ta lại ở đây!” Trán Trạc Sướng đen lại.
Điệp Ngữ bị cậu quát liền run lên, cô ngẩng đầu, mê màn, “Hả? Anh ta tiện đường thôi.” Đột nhiên lại thấy tức giận, gì chứ, sao mình phải áy náy, mình có làm chuyện xấu đâu.
Kết quả Trạc Sướng lại kéo tay cô, Điệp Ngữ bị lôi ra khỏi bên cạnh Cung Phát Thần, sau đó tiến vào lòng Trạc Sướng.
Khoảng khắc đó, cô đột nhiên muốn bật cười.
Sau đó liền trông thấy Cung Phát Thần đang lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Trạc Sướng như gặp bệnh dịch, lại cố giả vờ bình tĩnh, trông rất buồn cười. Đúng vậy, trong mắt Điệp Ngữ thì rất buồn cười.
Cung Phát Thần thì lại nghiêm túc nhìn tên ngốc trước mặt.
“Trạc Sướng thiếu gia, sao cậu cũng tới?”
“Liên quan gì đến anh!” Trạc Sướng lườm anh ta, sau đó lên tiếng, “Sau này anh đừng đến đây nữa, chúng tôi không chào đón anh đâu.”
Chúng tôi.
Cung Phát Thần cười nhạo, “Xin em đổi một đối thủ khác cho tôi.” Những lời này là nói với Điệp Ngữ.
Ít nhất cũng phải có thực lực như Cố Hải Sinh. Những lời này là nói ở trong lòng.
“Tôi đi đây, không chơi với trẻ con nữa.” Câu cuối cùng.
Cung Phát Thần đi lướt qua bọn họ.
Điệp Ngữ liền kinh ngạc nhìn anh ta.
Người đàn ông này luôn dễ dàng đánh vỡ sự bình tĩnh, sự tự tôn, sự kiêu ngạo của cô, khiến cô không là gì cả.
Không yêu cô, những lại không chịu buông tha cô: Cô đi quá xa thì anh ta sẽ kéo cô lại, cô đi quá gần thì anh ta sẽ đẩy cô ra xa.
Điệp Ngữ nghẹn ngào.
Sau đó xoay người lại, gào lên với bóng người kia, “Cung Phát Thần, sau này anh đừng đến nữa! Vĩnh viễn cũng đừng đến nữa! Đến lúc chết cũng đừng đến nữa!”
Lời này của cô vừa cố chấp vừa ngoan độc, khiến cô cũng thấy run rẩy. Có khi nào cô đối xử với anh ta như vậy đâu.
Khi cô khóc, anh ta là nước mắt của cô. Khi cô đau, thì anh ta là nỗi buồn của cô.
Sau khi cô nói xong, liền cảm thấy hối hận.
Cung Phát Thần quay lại, cười nhạt nhìn cô. Nụ cười này lại khiến cô tức giận. Anh ta vẫn luôn cười như vậy, dáng vẻ như mình biết trước tất cả, như là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, dáng vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh, tao nhã.
Cô cúi đầu, che nước mắt.
Chu Điệp Ngữ, mày còn hy vọng cái gì nữa?
Cung Phát Thần quay đầu đi, anh ta biết thứ đang chặn ở ngực mình là cái gì.
Bây giờ có nên nói cho cô ấy biết không?
Không. Anh ta không thể nói ra được. Những lời ngu ngốc đó chỉ nói một lần là đủ rồi. Bị tổn thương một lần cũng đủ rồi. Sao phải phơi bày lòng mình ra, để cho một người phụ nữ đến làm tổn thương mình chứ? Chuyện ngu ngốc như vậy, một lần là đủ rồi.
Cho dù là Điệp Ngữ. Tôi có thể tin tưởng em không?
Không.
Tôi yêu em. Nhưng tôi vẫn không thể tin em.
Cung Phát Thần luôn treo nụ cười ở khóe miệng, không hề nhạt đi. Lòng anh ta nhói đau, anh ta âm thầm bài xích cảm giác đã lâu chưa xuất hiện này.
Sau đó chợt phát hiện, Trạc Sướng đang ôm Điệp Ngữ vào lòng, rồi dùng ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn anh ta.
Điệp Ngữ đã bắt đầu nỉ non.
Bước chân của anh ta cũng hơi chần chờ. Anh ta thích nhìn cô khóc. Vì lúc đó, anh ta mới có cơ hội ôm cô vào lòng, cho cô sự yêu thương, không sợ cô đoán được trái tim hèn nhát bỉ ổi của anh ta.
Ánh mắt Trạc Sướng thu lại. Trong mắt đều là nỗi lo âu, lại không biết phải an ủi cô ra sao, gần như muốn khóc theo.
Sao Cung Phát Thần không nhìn ra tình yêu trong đó?
Anh ta hơi kinh ngạc. Dường như đang nhìn thấy Cố Hải Sinh. Trong mắt bọn họ đều là tình yêu – – không hề che giấu.
Trạc Sướng quả thật khóc theo. Khóc như một đứa bé.
Điệp Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu sao nhìn cậu.
Cung Phát Thần cười nhạo cảnh tượng này trước khi cửa thang máy khép lại.
Không có cách nào. Điệp Ngữ chỉ có thể ngừng khóc, sau đó đi an ủi Trạc Sướng đang khóc.
Có vẻ như cậu khóc rất thương tâm.
Cung Phát Thần đi rồi, cậu liền ngồi cuộn tròn trên sofa. Yên lặng rơi nước mắt.
Điệp Ngữ hỏi cậu vì sao lại khóc. Trạc Sướng chỉ dúi đầu vào ngực cô, mà không chịu nói.
Điệp Ngữ không chịu nổi nữa, “Cậu thích khóc như vậy à, bao giờ thì cậu mới lên được?”
Cô chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Trạc Sướng lại nhanh chóng ngừng khóc, kinh ngạc nhìn cô, “Điệp Ngữ, sao tên xấu xa Cung Phát Thần kia lại tới đây? Nhỡ chị bị anh ta đoạt đi thì tôi biết làm sao?”
Điệp Ngữ giật mình.
Trạc Sướng tức giận ôm chặt lấy cô, trong đầu có một ý nghĩ ác độc mọc ra, “Nếu chị mà rời khỏi tôi, tôi sẽ chết!”
Điệp Ngữ nghe xong, trong lòng run lên. Sau đó thì vừa tức vừa đau lòng, Cô không thể chấp nhận nó lần nữa.
Nước mắt chảy ra, nhưng cô lại mạnh mẽ đẩy Trạc Sướng ra, “Sao cậu phải chết chứ? Cậu còn trẻ như vậy, sống không tốt sao? Sao phải chết? Một cô gái thì là cái gì? Chu Điệp Ngữ thì là cái gì chứ?”
Trạc Sướng nghiêm túc nhìn cô, nước mắt chảy xuống, ánh mắt lại như thủy tinh đen được rửa sạch sẽ, “Điệp Ngữ, chị quên rồi sao, tôi là tên ngốc, còn là tên ngốc ương bướng. Tôi nói được thì làm được. Tuyệt đối không thay đổi.”
Điệp Ngữ giật mình, rồi lại khóc to, “Vì sao phải uy hiếp tôi như vậy…”
“Bởi vì quá yêu chị. Quá yêu, thì sẽ sợ, sẽ không biết làm gì mới tốt.” Trạc Sướng nghiêm túc trả lời.
Điệp Ngữ căn bản không chờ đợi cậu trả lời.
Nhưng cậu đột nhiên bộc lộ lòng mình ra như vậy, vẫn làm cô hơi cảm khái.
Trên thế giới này chắc hẳn cũng chỉ có Trạc Sướng mới có gan bộc lộ bản thân như vậy. Cô rất sợ, sợ mình không thể bảo vệ trái tim này của Trạc Sướng.
Giơ tay ra cầm lấy tay cậu, sau đó liền kinh ngạc lật tay cậu ra xem, trên đó có đầy những vết thương nho nhỏ.
“Sao thế này?”
“Không sao.” Mắt Trạc Sướng lảng tránh, “Chỉ là không cẩn thận bị trầy da thôi.”
“Nói dối!” Điệp Ngữ kêu lên, “Cậu cũng biết nói dối rồi. Trạc Sướng cậu đừng trở thành đứa trẻ hư…”
Mắt Trạc Sướng mở to, vội vàng giải thích, “Thật sự là không cẩn thận làm trầy da mà.” Loại chuyện trèo tường này, cậu tuyệt đối sẽ không nói.
“Sao cậu lại không cẩn thận như vậy được. Tôi không tin, chẳng lẽ cậu chui lỗ chó ra đây?” Điệp Ngữ đứng dậy tìm bông băng linh tinh.
Trạc Sướng hơi mím môi.
Điệp Ngữ xử lý vết thương giúp cậu, lại dán hai miếng băng keo cá nhân, mới ngẩng đầu lên. Lại phát hiện ra Trạc Sướng đang nhìn cô chằm chằm.
Mắt Điệp Ngữ không hiểu.
Trạc Sướng liền ôm lấy cô.
Điệp Ngữ thở dài, cũng ôm lấy cậu.
Trạc Sướng giống như con chó nhỏ, nghẹn ngào một tiếng, “Điệp Ngữ, mặc kệ chị yêu tên Cung Phát Thần xấu xa kia cỡ nào, nhưng đó là chuyện trước kia rồi. Chị phải biết rằng, người chị yêu bây giờ là tôi, tuyệt đối không thể ăn xong thì ném.”
Cậu tiếp tục ôm chặt cô. Chặt đến mức Điệp Ngữ không thở nổi. Điệp Ngữ sợ hãi, cậu ấy sẽ không bóp chết mình đấy chứ. Vì thế vội vàng gật đầu lung tung.
Trạc Sướng buông cô ra, nhìn cô thở hổn hển như chó, thì hài lòng gật đầu như Hoàng Đế.
Sau đó lại đến gần cô, Điệp Ngữ hoảng hốt, Trạc Sướng lại thay đổi vẻ mặt, tru môi, ai oán, “Hôn tôi đi, đã ba ngày không hôn rồi.”
Nói xong, thì liền hôn cô.
Gần đây Trạc Sướng rất siêng năng gọi điện thoại. Nhưng mà cũng không đến nỗi làm phiền cô. Thường xuyên gọi điện cho cô vào đúng lúc cô bắt đầu thấy chán. Khi cô muốn làm việc, thì Trạc Sướng cũng rất thức thời cúp điện thoại.
Nội dung nói chuyện đương nhiên không hề có dinh dưỡng. Chỉ đơn giản là ăn cơm chưa, đang ăn gì, có muốn uống nước ép không? Hôm nay tôi có thể đến thăm chị không? Buổi chiều có được không? buổi chiều có rảnh không? Vậy thì buổi tối nhé. Mặc kệ. Tóm lại buổi tối nhất định hải gặp. Còn muốn hôn nữa. Đang viết lập trình, nhưng trong đầu đều là chị, không thể viết được. Tôi là Trạc Sướng mà, vì sao còn bị Mẫn Hạo Trung nô dịch chứ! Điệp Ngữ, tôi rất nhớ chị, nhớ đến cả người đều đau, tôi muốn hôn chị, tôi muốn chị, chúng ta làm đi…
Có đôi khi, Điệp Ngữ sẽ đỏ mặt nghe cậu thổ lộ. Trạc Sướng luôn nghiêm túc nói thẳng mấy đề tài mà người trái đất phải che che lấp lấp bằng giọng điệu đương nhiên.
Lúc đầu Điệp Ngữ không thể thích ứng nổi, luôn muốn mắng cậu mấy câu. Dần dần lại thấy thích nghe.
Cảm thấy mình luôn được người khác nhớ.
Có một lần, cô đang xem tuyên truyền cho sách tranh của mình, thì Trạc Sướng gọi điện thoại tới.
Điệp Ngữ vui vẻ nghe điện thoại. Trạc Sướng nói rằng cậu muốn hôn cô. Điệp Ngữ liền nói đùa là, nếu trong vòng một giây cậu có thể xuất hiện ở đây, cô sẽ hôn cậu một trăm lần. Ai biết được tên nhóc kia lại thình lình đứng ở trước mặt cô, với một bộ dạng ngu ngốc. Xong lại cứ kiên quyết đứng im đó, kiêu ngạo như một vị Hoàng Đế, đòi Điệp Ngữ tự đi tới.
Hình như cậu mới… trốn từ một bữa tiệc nào đó tới. Ăn mặc như chó đội lốt người. Không, sự thật là, tương đối đẹp trai. Nhất là lúc cậu nghiêm mặt, không nói không cười. Trông chẳng khác gì Apollo chuyển thế. Nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.
Điệp Ngữ cảm động đứng dậy. Nhiếp ảnh gia trên toàn thế giới không ai là không bị “sắc đẹp” mê hoặc.
Một ngày nào đó cô nhất định phải chụp lại bộ dáng như tượng điêu khắc này của Trạc Sướng. Chụp ảnh lõa thể. Mắt Trạc Sướng trượt theo bộ tây trang phục cổ trên người cậu. Màu đen trắng kinh điển, cổ tay áo khảm thủy tinh đen Swarovski. Vừa hàm xúc xa hoa, vừa chất phác quý giá. Sau đó cô lại tự mắng mình. Trời ơi, Chu Điệp Ngữ, mày đang ảo tưởng một tên ngốc lõa thể à.
Cô cắn môi. Trước giờ chưa từng phát hiện ra điều này.
Trạc Sướng ở bên kia đã hơi tức giận, cậu giang tay ra, chờ cô chạy tới.
Tốc độ của Điệp Ngữ hơi chậm. Khi cô đến gần, Trạc Sướng đã mất kiên nhẫn giơ tay ra ôm cô vào lòng.
Điệp Ngữ ngủi thấy mùi cỏ xanh trên người cậu, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Hơn nữa cô còn thấy lạ là sao mình lại có loại cảm giác này được.
Trạc Sướng nói nhỏ bên tai cô, “Tôi mang cho chị một cái đùi gà, để ở trên xe, chị có muốn ăn không?”
Haiz. Điệp Ngữ thở dài. Thật là sát phong cảnh. Mà mày còn chờ mong cậu ta có thể nói ra lời lãng mạn gì à? Trong mắt Trạc Sướng, chân gà là thứ ngon nhất trên Trái Đất rồi.
Tuy rằng cậu ta muốn cho mày thứ ngon nhất trên Thế giới.
“Không ăn!” Điệp Ngữ tức giận nói.
“Vậy chị muốn hôn tôi một trăm lần sao?” Trạc Sướng cười nói.
Điệp Ngữ nằm sấp trong lòng cậu, cũng có thể tưởng tượng được miệng cậu sẽ cong lên. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thì một bàn tay của Trạc Sướng đã đè đầu cô lại, không cho cô động đậy. Có vẻ như cậu cảm thấy mình trêu đùa rất cao mình, nên lại bổ sung một câu, “Thôi. Tuy rằng chị rất muốn hôn tôi, nhưng Tổng giám đốc của Thịnh Thế không thể biểu diễn ở đây được.” Nói nhỏ, “Chúng ta về nhà rồi hôn.”
Điệp Ngữ tức giận đẩy cậu ra.
Lại bất ngờ bắt gặp vẻ mặt hành phúc của Trạc Sướng.
Điệp Ngữ bị giết ngay lập tức.
Cậu nâng tay xem giờ, “Tôi phải đi rồi.” Rồi tuyên bố, “Nếu như chị nhớ tôi cả một ngày, tôi sẽ để chân gà lại cho chị. Buổi tối gặp nhé.”
Rồi xoay người đi.
Bóng lưng rất tiêu sái.
Mặc dù là tên ngốc, nhưng trời sinh đã có vẻ quý khí.
Không giống với người như Điệp Ngữ, cho dù học tập những lễ nghi của xã hội thượng lưu, cho dù đã thuận buồm xuôi gió, nhưng vẫn để lại dấu vết.
Nghĩ tới đây, Điệp Ngữ mới phát hiện, vừa rồi cô thật sự chờ mong một lời tâm tình lãng mạn của Trạc Sướng. Hơn nữa, cô cũng phát hiện, cho dù Trạc Sướng là tên ngốc, cô vẫn đi lên con đường cô bé lọ lem cũ rích.
Trạc Sướng là tổng giám đốc Thịnh Thế đó. Bây giờ cô mới nhớ ra. Giống như đây là lần đầu tiên biết việc này vậy. Không hiểu sao lại thấy lo lắng.
Cuộc đời mày thật là đặc biệt. Cô mắng bản thân mình.
Trạc Sướng, tôi giống như, chẳng lẽ là, yêu cậu?
Làm sao có thể…
Cho dù cậu có thô lỗ, ngây thơ, có đôi khi còn ngu ngốc, đáng thương, nhưng khi giơ tay nhấc chân, vẫn lộ ra vẻ tao nhã. Dường như trời sinh đã như vậy.