Phải hình dung chính mình bây giờ như thế nào nhỉ? Mờ mịt.
Cho dù Trạc Sướng có bạo lực ra sao, thì cậu vẫn không hiểu gì về thế giới này.
Cô hỏi Mẫn Hạo Trung, làm sao cậu có thể trốn ra được.
Mẫn Hạo Trung cười cười, Điệp Ngữ, cô quên rồi sao, Trạc Sướng là chuyên gia về hệ thống an toàn, cậu có thể thiết lập thì cũng có thể giải trừ. Có thể tạo ra, thì cũng có thể phá hỏng.
Điệp Ngữ dừng lại, không nói gì.
Anh ta liền nói tiếp, Trạc Sướng cũng vậy. Có một ngày cậu ấy sẽ trở thành một người đàn ông thành công. Hoặc là sẽ trở thành một tội phạm nguy hiểm.
Điệp Ngữ càng yên tĩnh hơn. Cô không thích nghe những lời đó. Cảm thấy mình có áp lực, hơn nữa là cảm thấy khổ sở.
“Điệp Ngữ, Trạc Sướng cần một người dẫn đường. Một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành một người vĩ đại. Tôi vẫn cho rằng tôi có thể dẫn đường cho cậu ấy, nhưng tôi lại không dự đoán được là cậu ấy sẽ yêu cô như vậy. Tình cảm của cậu ấy rất nhiều, nhưng cũng rất yếu ớt, cậu ấy sẽ tự hủy mình mất. Hoặc là sẽ bị người khác hủy.”
Mẫn Hạo Trung dừng lại, “Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của Điệp Ngữ tiểu thư. Nhưng nếu cô thấy cậu ấy, thì phiền cô nói cho tôi biết.”
Điệp Ngữ vẫn không trả lời như trước.
“Tạm biệt.” Anh ta nói.
Điệp Ngữ buông điện thoại xuống, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Thời tiết bất thường, giống như lòng cô.
Cậu sẽ chạy đi đâu chứ? Cô cũng không hiểu biết nhiều về cậu.
Nếu tìm được Trạc Sướng, cô nên làm thế nào?
Rắc rối thật đáng ghét. Sao cô lại bị vướng vào mấy việc này chứ?
Cũng không sao cả, chỉ cần cậu không đập chết cô, thì cô cũng không sao cả. Có thể sao được chứ, dù sao cuộc sống của Chu Điệp Ngữ vẫn luôn rắc rối.
Cô chỉ muốn được sống vui vẻ một chút, tùy ý một chút. Không muốn bị liên lụy vào việc gì cả.
Tìm ô, chạy xuống lầu.
Trong lòng tính toán, những chỗ Trạc Sướng có thể xuất hiện.
Phố ăn vặt? Quảng trường tin tức? Phố mua sắm? Hình như những chỗ bọn họ từng đi cũng chỉ có ngần đó.
Nhìn thấy cậu, mày có sợ không? Nhỡ đâu cậu lại nổi cơn thì phải làm sao?
Mưa càng lúc càng to.
Cô cắn môi, do dự vài giây, sau đó mắng một câu, rồi xông ra ngoài.
Rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ được. Cô cũng không nói rõ được tâm trạng hiện giờ. Có lẽ là áy náy.
Trạc Sướng yêu cô, đây cũng không phải việc không liên quan gì tới cô.
Nói đơn giản là, ít nhất cũng phải đi tìm, dù sao cũng tốt hơn cứ ngồi nhà lo lắng.
Kết quả cô cũng chẳng phải chạy đi đâu xa.
Vừa ra khỏi cửa đã trông thấy một bóng dáng ngồi xổm dưới gốc cây.
Cái đầu tròn tròn, ghé vào cánh táy, tóc dán sát da đầu.
Bên cạnh có một chòi nghỉ mát, cậu lại cứ ngồi dưới mưa.
Không biết cậu tránh khỏi việc điều tra kiểu gì. An ninh của tiểu khu chỗ cô rất nghiêm ngặt, vậy mà cậu không bị đuổi ra.
Điệp Ngữ đi tới, mưa làm ướt giày và ống quần của cô.
Che hết một khoảng trời.
Tiếng nước mưa rơi xuống ô, rất vang, những cô vẫn nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Trạc Sướng.
“Trạc Sướng. Trạc Sướng.” Cô nhẹ nhàng kêu.
Cậu lại như không nghe thấy.
Điệp Ngữ lo lắng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt cái đầu kia, “Trạc Sướng, tôi là Chu Điệp Ngữ.”
Cậu đột nhiên đứng lên, đụng vào cằm cô.
Ô rơi xuống, bị gió thổi ra xa. Cô cũng không đi nhặt lại, đứng lên, định mắng cậu, lại phải nhịn xuống.
Trạc Sướng khóc không thấy rõ khuôn mặt, cả người lung lay sắp đổ dưới trời mưa. Chỉ một thời gian, mà cậu gầy rất nhiều, như một tờ giấy mỏng. Cậu nhìn cô, cả người đều run lên.
“Xin lỗi. Xin lỗi.” Cậu đứng trước mặt cô, gào khóc, khóc không thành tiếng.
Trái tim Điệp Ngữ lại nhũn ra thành nước.
“Sao cậu có thể ngốc như vậy hả! Đồ ngốc! Dính mưa sẽ bị bệnh đấy!” Cô gào lên.
Trạc Sướng chỉ đứng im đó khóc, bả vai run lên, “Xin lỗi. Xin lỗi.”
Điệp Ngữ cũng chảy nước mắt. Cô có thói quen thấy người khác khóc, mình cũng khóc theo. Lúc này trái tim chua xót, chậm rãi đi lên, chậm rãi ôm lấy cậu.
Trạc Sướng ôm chặt lấy cô.
Dưới trời mưa to như vậy, cái ôm của cậu vẫn ấm áp như trời mùa hạ.
Cậu bị sốt. Cả người đều nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng dọa người. Má trái bị trầy da, nhìn qua có vẻ chật vật.
Điệp Ngữ đẩy cậu đi tắm, cậu lại chui vào trong chăn của cô, không chịu động, ngay cả ánh mắt cũng lặng yên.
Cô rất vất vả mới rút được tay mình ra khỏi tay cậu. Vội vàng gọi chõ Mẫn Hạo Trung, chỉ nói là đã tìm thấy Trạc Sướng, ngày mai sẽ đưa cậu về.
Mẫn Hạo Trung không hỏi nhiều, chỉ nói cảm ơn
Điệp Ngữ cầm điện thoại ngây người một lát, rồi vội vã chạy vào phòng tắm tăm nước ấm. Sau khi thay xong đồ đi ra, mới nghe thấy Trạc Sướng khóc.
Đành phải ở bên giường an ủi cậu. Giống như an ủi cậu con trai bé nhỏ vậy. Dán cho cậu một miếng dán hạ sốt.
Điệp Ngữ cũng không biết chăm sóc người khác. Thực ra thì cô cũng không có cơ hội đó. Từ nhỏ được ba mẹ chăm sóc, sau khi ba gặp chuyện không may, thì Cung Phát Thần đến chăm sóc cô. Tuy anh ta không yêu cô, nhưng cũng chăm sóc cô rất tốt. Sau đó là Hải Sinh. Hải Sinh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy một nụ cười của cô.
Sau này một thân một mình vào Nam ra Bắc, tự học được cách chăm sóc bản thân, nếu không đúng là không sống nổi.
Chăm sóc cho người khác, đây là lần đầu tiên. Cô cố gắng làm tốt việc này, thầm nhủ rằng chỉ ngày mai thôi, mọi chuyện sẽ quay về như cũ.
Trong thời gian đó bọn cô đã tiến hành đối thoại mấy vấn đề cấp bậc mẫu giáo.
Rất lâu sau, Điệp Ngữ mới có thể thoát thân, đi nấu cháo được. Tuy chỉ là cháo hoa thôi, nhưng cô vẫn có bản lĩnh nấu ra một hương vị là lạ.
Nhưng mà kệ. Uống thuốc thì không thể để bụng rỗng được.
Trạc Sướng rất phối hợp ăn hết bát cháo kia. Có lẽ cậu bị sốt nên mất đi vị giác. Nhưng mà Điệp Ngữ vẫn rất bội phục cậu có dũng khí ăn nó.
Bộ dạng cậu uống thuốc rất là anh dũng, như một người đang đối mặt với tử thần.
Sau đó lại bắt Điệp Ngữ hứa là không rời đi. Cô miễn cưỡng gật đầu, sau đó cậu liền cười cười, nhắm mắt lại, ngủ mất.
Làm người như Trạc Sướng thật là tốt, không hiểu là người khác đang nói dối, cũng không cần hiểu. Chỉ cần hưởng thụ giây phút thoải mái kia thôi. Dễ dàng thỏa mãn, cũng chẳng so đo.
Bộ dạng cậu đối mặt với cô có chút nao núng. Ánh mắt không tập trung, nơm nớp lo sợ.
Giống như người luôn bị thương không phải Điệp Ngữ, mà là cậu vậy.
Điệp Ngữ gục đầu xuống, từ chối cho ý kiến. Tự uống vài viên thuốc cảm.
Cậu ngủ không yên giấc, mỗi lần tỉnh lại đều phải tìm cô. Giống như con thú nhỏ bị thương nặng, không có cảm giác an toàn, mở to đôi mắt xinh đẹp, làm Điệp Ngữ áy náy.
Sau đó cô trực tiếp ôm một cái chawnleen giường, ngủ bên cạnh cậu.
Khi đó cô nghĩ rằng, không sao cả, không sao đâu, cứ ngủ đi, ngày mai sẽ lại bình thường thôi.
Kết quả lại không như vậy.
Cảm thấy mình sẽ ngủ. Sau đó thì không biết mình đã ngủ được bao lâu. Nghe loáng thoáng thấy tiếng mưa to và gió bão bên ngoài. Bên cạnh có một hơi thở nong nóng. Một thân thể nóng bỏng dán sát vào cô. Đi cùng với tiếng hô hấp là mùi rượu bạc hà, nhàn nhạt phun lên cổ, lên mặt cô.
Làm cô hơi rụt người lại, nhưng cũng không muốn rời đi.
Mở mắt ra, thấy ánh mắt trong trẻo của Trạc Sướng đang nhìn cô chằm chằm.
Cậu tỉnh lại từ khi nào thế?
Cô bắt đầu nghĩ.
Cậu lại đột nhiên hôn cô.
Mang theo sự rụt rè thăm dò. Một chút không dám chắc chắn. Còn rất nhiều sự do dự và bất đắc dĩ. Có cả nước mắt nữa.
Chạm nhẹ, nhanh chóng tách ra. Lại chạm, lại tách ra. Không dám hôn lên, lại quyến luyến không muốn rời đi.
Hơi thở của cậu rất nóng, thiêu đốt Điệp Ngữ. Nước mắt cậu làm cô không thể cự tuyệt.
Tầm mắt họ giao nhau. Điệp Ngữ nâng một bàn tay lên, vuốt ve gương mặt vẫn còn nóng của cậu.
Sau đó bọn họ liền hôn nhau.
Đã có kinh nghiệm lần trước, cậu hôn rất tốt, làm cô say mê. Cũng dần làm cô tham lam. Cô đã rời xa loại sủng ái này rất lâu. Toàn thân cậu đều rối rắm, làm cô thở dài.
Cậu đột nhiên xoay người chặn cô lại, dùng toàn lực để hôn, vội vàng hôn, làm cô không thở nổi.
Cho đến khi cô đọt nhiên hiểu được, dục vọng của Trạc Sướng bùng nổ, nhưng cô cũng đột nhiên rơi vào dục vọng của mình.
Cậu không biết làm sao để thoát ra, cô cũng không muốn chấm dứt. Cô biết mình không hồ đồ. Cô hoàn toàn biết rõ mình đang làm gì. Chỉ là say mê, không muốn dừng lại.
Trạc Sướng bắt đầu vội vàng xao động. Cô vươn tay, ôm lấy khuôn mặt phẫn nộ vì không biết làm sao của cậu.
Vì vậy cô xoay người. Trạc Sướng thuận theo cô, nằm đó, nhìn, đợi.
Cũng chẳng thấy có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là một chút dục vọng mà thôi.
Cậu là chàng trai tre tuổi tràn đầy tinh lực. Cô là cô gái trẻ tuổi thành thục.
Không muốn dừng lại. Vậy thì có gì mà không thể?
Sau khi quen biết cậu bé này, nhìn cậu dây dưa điên cuồng như vậy, có lẽ giữa bọn họ sẽ luôn xảy ra một lần như vậy.
Nếu cậu nhất định phải từ cậu bé biến thành đàn ông, cô cũng rất thích trở thành người đầu tiên dẫn dắt cậu.
Một người dẫn đường.
Những năm tháng tao nhã qua đi, rất cả mọi rối rắm phức tạp đều gọn gàng, giống như cơn mưa to rửa sạch bầu trời xanh, sáng sủa yên tĩnh.
Điệp Ngữ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, cũng không biết là do sốt hay do dục vọng. Cảm thấy mình đang cưỡi lên một con báo hoang xinh đẹp gợi cảm nhưng lại đầy ưu tư. Trong đôi mắt trong suốt, là cảm giác không an toàn, là ánh mắt muốn nói gì đó, mà lại không biết nói gì.
Cô biết rõ.
Cậu cần được an ủi.
Không, cô cười cười, cậu cần được thoải mái.
Cô quyết định thuận theo tín hiệu thân thể phát ra.
Vì thế cũng nhớ tới rất lâu trước kia, Cung Phát Thần từng nói với cô một câu.
Vì thế cô mở miệng, nói với cậu bé đang nhìn cô chằm chằm,
“Trạc Sướng,cậu phải vĩnh viễn nhớ ký giây phút này, vào những giây phút như thế này cậu đều phải nhớ tới tôi.”
Cô ngủ rất ngon. Thật sự là ngủ quá ngon.
Cho nên sau khi tỉnh dậy rất lâu, mới nhận ra mình đang gối đầu lên một lồng ngực ấm áp.
Điệp Ngữ hơi ngửa đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Trạc Sướng, khuôn mặtđỏ bừng cùng với một miếng dán hạ sốt trên trán.
Có vẻ cậu đã dậy rất lâu rồi.
Đủ thứ đêm qua, rất rõ ràng tiến vào trong đầu.
Điệp Ngữ “A” một tiếng, lại lập tức ngậm miệng lại. Kỳ thật cô muốn viểu hiện thành thục một chút. Nhưng vẫn nhanh chóng cuốn chăn chạy xuống giường.
Trạc Sướng liền trần truồng nằm trên giường. Trên lưng có mấy vết cào rõ rệt.
Cậu cũng kinh hách xuống giường, ôm một cái gối đầu, chỉ lộ ra một cái đầu bên mép giường, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
Lộ ra khuôn mặt đỏ như bị thiêu đốt. Lại vẫn tha thiết nhìn sang.
Cô không thể chịu đựng được ánh mắt chăm chú này, vì thế kêu to, “Trạc Sướng!” Giọng nói lại mahr mai vô lực. Cô che miệng lại, nhớ tới đêm qua cô đã gọi cái tên này cả đêm.
Điệp Ngữ giả vờ trấn định.
Dù sao hôm qua, là cô bắt đầu trước, không tính là thiệt thòi. Cô kéo chăn chạy vào toilet, không cẩn thận vấp ngã, lại chật vật đứng lên, hổn hển đóng của lại.
Thắt lưng đau vô cùng.
Sau đó nhìn mình trong gương, cô cũng đỏ mặt. Cô điên cuồng hét lên một tiếng:
Chu Điệp Ngữ! Đồ sắc nữ này, xem mày thu dọn thế nào đây.
Đúng là, tối qua Trạc Sướng dụ dỗ trước, nhưng cuối cùng là cô quyết định bắt đầu. Chỉ là năng lực học tập của cậu vượt ngoài dự đoán của cô, ngay từ đầu đã biểu hiện ra sự hiếu kỳ và nhiệt tình.
Có vẻ như cậu rất thích, sau khi châm dứt, còn như người nghiện trò chơi, không thể dừng được mà một lần lại một lần muốn cô.
Chuyện càng nghiêm trọng hơn là, sau hai năm, cô cũng rất khó khăn phát hiện ra mình vô cùng hưởng thụ nó.
Cô vỗ vỗ mặt mình.
Rất lâu sau mới chầm chậm ra khỏi phòng tắm. Cảm thấy mình cũng không cần xấu hổ. Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình. Cô cũng không phải cô gái ngây thơ. Cần gì phải mất mặt như vậy.
Cô sắp xếp từ ngữ trong lòng, muốn giải thích thế nào với cậu bé thất thân đáng thương bên ngoài: đàn ông và phụ nữ luôn xảy ra loại chuyện đó, đây là bản năng của nhân loại, không có gì hết, đương nhiên cũng không có ý nghĩa gì cả. Ha ha, chức mừng cậu đã trưởng thành. Sao hả, cảm giác cũng không tệ lắm đúng không?
Những lời này càng nghĩ càng thấy là phiên bản của qpt.
Vẻ mặt cô ảm đạm xuống.
Không phải sao, rất nhiều năm trước, vào một buổi sáng sớm, người đàn ồn kia thực sự đã nói vậy.
Hiện giờ mày muốn đưa nó cho Trạc Sướng sao?
Cô nhợt nhạt cười, nội tâm dần bình tĩnh lại. Sau đó đi ra ngoài.
Trạc Sướng đã mặc quần áo xong, thất cô liền ngoan ngoãn đỏ mặt, đứng ở bên giường.
Điệp Ngữ hối hận trong lòng. Tầm mắt không biết nhìn đi đâu, tạm thời không có gì để nói.
Trạc Sướng chậm rãi đi đến, yên tĩnh, cuối cùng, cậu mới giơ hay tay ra, ôm cô thật chặt.
“Tôi yêu chị.” Cậu nói.
Giọng nói còn chút khàn khàn, nhưng rất dễ nghe.
Điệp Ngữ kinh ngạc áp vào ngực cậu, long mi chớp chớp, nội tâm hỗn độn. Hốc mắt lại đột nhiên ướt át.
Cuộc đời con người vốn đã loạn, sao tránh được vận mệnh an bài? Đành phải loạn theo.