Vùng duyên hải rạng sáng. Không bật điều hòa. Gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, màn mặn, ẩm ướt thổi vào cửa xe.
Điệp Ngữ thu một chân lên chỗ ngồi. Nâng má nhìn vùng biển mênh mông ngoài cửa sổ.
Cô không có trang điểm, lẳng lặng nhìn chăm chú. Cảm thấy nội tâm bình tĩnh.
Trên xe chỉ có mấy người.
Một cậu bé đeo túi sách, lỗ tai cắm tai nghe điện thoại. Tất trắng sạch sẽ, giầy thể thao xanh lá. Điệp Ngữ nhìn thấy sườn mặt trẻ tuổi yên lặng của cậu.
Còn một người khác là phụ nữ trung niên. Túi xách đặt ở trên đùi. Bà không nhìn biển, tầm mắt hướng về đường quốc lộ. Gió biển thổi bay vài sợi tóc trên trán bà, thổi bay, lại rũ xuống. Tầm mắt bà rất xa xăm, cũng mang theo sự mỏi mệt.
Điệp Ngữ theo thói quen định tìm ba lô, muốn lấy máy chụp ảnh. Cô mê luyến các biểu tình sinh động trên mặt của con người.
Nhưng rồi cô nhanh chóng buông tay, tiếp tục nhìn biển.
Chỉ là không muốn tiếng của máy chụp ảnh nhiễu loạn sự thanh bình này.
Điệp Ngữ thích chính mình lúc này. Cũng thích phần bĩnh tĩnh trong nội tâm kia.
Mỗi một lần ngồi trên tuyến xe này, đi trên con đường này, cô đều cảm thấy rất bình tĩnh. Giống như Hải Sinh đang ngồi bên cạnh.
Có đôi khi cô thường người, một người đàn ông tốt như vậy, vì sao mình không thể yêu anh. Nếu như mình yêu anh, thì đúng là tốt biết bao.
Không lâu sau cậu bé kia xuống xe.
Sau đó mặt trời dần dâng lên. Nơi cần đến dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Điệp Ngữ đứng dậy, cầm lấy ba lô, còn cả cái bánh ngọt ở chỗ ngồi bên cạnh
Con đường nhỏ này cô đã đi qua rất nhiều lần. Hải Sinh từng hay nói đùa là, bước chân của anh luôn giấu ở trong lòng. Cho nên, nếu nói có ai sẽ vĩnh viễn nhớ rõ anh, thì nhất định là con đường này.
Điệp Ngữ đi chân trần trên cát, khẽ cười.
Hải Sinh luôn sống ở trong lòng cô. Giống như là một sự trừng phạt. Bởi vì dạo này, cô thường quên anh. Luôn chấp nhất về Cung Phát Thần. Cho đến bây giờ, cô cũng không rõ, vì sao cô lại chấp nhất như vậy.
Lỗ Kỳ nói, nếu bên cạnh nhà chị có một nhà hàng, mùi vị bình thường, nhưng giá lại đắt, khung cảnh không đẹp, nhất là thái độ phục vụ vô cùng kém. Chị đến một lần rồi, sẽ đến tiếp không?
Điệp Ngữ nói, đương nhiên là không.
Lỗ Kỳ nói, đương nhiên, em cũng không.
Như vậy, nếu bên cạnh chị có một người đàn ông tương tự như vậy, chị có vì thói quen mà không bỏ anh ta không?
Điệp Ngữ không trả lời.
Lỗ Kỳ cũng không nói.
Rất lâu sau, hai cô nhìn nhau cười.
Người không thể so sánh với nhà hàng được. Lỗ Kỳ nói.
Đúng vậy, nhất là, con người ngẫu nhiên cũng lúc ấm áp. Điệp Ngữ trả lời.
Thứ đáng sợ nhất không phải là thói quen, mà là không thể khống chế bản thân quyến luyến. Tuy rằng thứ chúng ta quyến luyến có lẽ chỉ là một đống cứt chó.
Nhưng mà quyến luyến chính là quyến luyến, không thể khống chế.
Nghĩ đến đây, Điệp Ngữ bỗng nhiên nhớ tới Trạc Sướng. Không hiểu vì sao, trong lòng lại nảy lên.
Có lẽ chỉ là cảm thấy, có một phương diện, cậu rất giống Hải Sinh. Đơn thuần. Lại còn chấp nhất.
Kỳ thật, cô không phải cũng thế sao. Vẫn luôn ngu ngốc chấp nhất.
Chỉ là tên nhóc Trạc Sướng kia có vẻ thô bạo mà thôi.
Bọn họ đều là người ngốc nghếch.
Vì thế cũng thuận tiện nhớ tới Mẫn Hạo Trung. Và bà mẹ prada.
Người ngốc nghếch lại muốn sống sót trong hoàn cảnh phức tạp.
Cô đã quên vì sao lại gặp phải vị thiếu gia táo bạo kia rồi. Hình như là một chuyện cười.
Cô chỉ muốn làm một nhiếp ảnh gia.
Đã quyết định buông Cung Phát Thần. Mà cũng nên buông từ sớm.
Có lẽ anh ta nói đúng, cô nên tự do. Cô chính là chim sẻ trong rừng, không thích hợp bị trói buộc.
Đi tiếp là tới một con đường nhựa, mặc trời lên cao, trên đường đã nóng lên.
Cô lấy tay lau cát trên chân, sau đó đi giầy vào. Nhìn từng dãy nhà ở bờ biển.
Đây là những ngư dân giàu có nhất ở bờ biển này. Phần lớn bọn họ đều có nhà trong trung tâm thành phố, nhưng lại không ở đó, mà cho thuê, mỗi tháng thu vào một lượng lớn tiền thuê. Sau đó ở chốn nông thôn trời xanh biển xanh này qua ngày.
Điệp Ngữ tìm căn nhà ngói đỏ kia. Trên tường có một chữ “Cố” viết bằng phấn.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Cố.
Lần đầu tiên cô đến nhà họ Cố, cũng là sinh nhật mẹ Cố. Nhưng mà là đi cùng Hải Sinh. Cả nhà họ đều rất nhiệt tình với cô, coi cô như người nhà, đương nhiên là con dâu.
Ngày đó, Hải Sinh vô cùng vui vẻ, cũng uống rất nhiều rượu.
Bọn họ ngủ cùng một chỗ, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.
Nếu đêm đó xảy ra chuyện thì từ đó về sau cô sẽ sống tại đây sao?
Nhưng mà hiện tại, cô không thể bước vào căn nhà này nữa rồi.
Bên trong truyền ra tiếng ồn ào náo nhiệt. Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cả nhà vay quanh một chỗ chúc thọ. Những thứ này đối với cô, đều là ký ức xa xỉ.
Cô không muốn vào. Quấy rầy sự náo nhiệt đó.
Cô khom người, đặt bánh ngọt trên thềm đá trước cửa. Còn chưa đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cửa mở ra. Điệp Ngữ cảm thấy cả người run lên, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mẹ Cố.
Cửa chỉ mở ra một nửa. Bà đứng ở đó, lẳng lặng nhìn Điệp Ngữ.
Hai năm nay, mỗi một này quan trọng nào của nhà họ cô đều đến.
Cô muốn thay thế Hải Sinh.
Chỉ có điều, mỗi một lần, cô đều chật vật quay về thế giới thuộc về cô.
Lúc đây, cô cũng không chờ mong gì.
“Ách, sinh nhật vui vẻ.” Cô ngập ngừng nói.
Mẹ Cố nhìn cô rất lâu, vươn tay, cầm bánh ngọt lên.
Ba!
Ném lên người cô.
Hộp tung ra, rơi xuống bên chân cô.
Bánh ngọt dính đầy quần áo cô, bắn tung tóe lên mặt cô.
Điệp Ngữ nhắm mắt lại. Chờ đợi một trận chửi rủa.
Nhưng không có.
Mở mắt ra, cửa đã muốn đóng lại.
Cô nghe được tiếng một người mẹ khóc rống lên, tê tâm liệt phế.
Nước mắt Điệp Ngữ rất nhanh rơi xuống.
Nếu có thể, cô rất hy vọng người chết đi là cô, mà không phải Cố Hải Sinh.
Cô không nên đến. Nhưng cô lại muốn đến.
Cô đứng ở đó, để mình nghe tiếng khóc phía sau cánh cửa. Trong lòng đột nhiên như có một cái dùi đâm vào.
Cô không cho phép mình di chuyển nửa bước. Ép mình phải nghe. Đây là sự trừng phạt mà cô phải nhận.
Cô không muốn xin tha thứ. Cho dù thống hận chính mình. Cũng chỉ là thống hận.
Cửa mở ra một khe hở. Điệp Ngữ ngẩng đầu.
“Cô đi đi. Không cần đến đây nữa. Đi sống cuộc sống của cô đi. Đi đi.”
Điệp Ngữ đứng yên.
Cô đột nhiên nhận được sự tha thứ. Thật giống như cô đột nhiên quyết định buông Xung Phát Thần. Tuy mọi việc không có quan hệ trực tiếp, nhưng trong nháy mắt, cô lại cảm nhận tới vận mệnh chuyển động.
Cô không nói gì thêm. Chỉ biết khom người cúi xuống.
“Kỳ thật tôi không có quyền làm vậy với cô. Đó cũng không phải lỗi của cô. Nếu…nếu Hải Sinh nhìn thấy tôi đối đãi như vậy với cô, nó nhất định rất đau lòng. Nó thích cô như vậy… Cô sống cho tốt đi. Đừng đến đây nữa.”
Cửa đóng lại. Chặt chẽ.
Điệp Ngữ xoay người. Bắt đầu đi.
Cô đi rất xa. Đi về chỗ đợi xe.
Chờ rất lâu mới đợi được xe.
Chuyến xe tới ven biển này một ngày chỉ có hai chuyến. Hành khách cũng không nhiều, nhưng mỗi ngày đều có. Bánh ngọt trên người trên mặt cô cũng không lau, mặc kệ chúng nó.
Tâm trạng cô lại tĩnh lặng lên.
Tám giờ tối, trở về chốn phồn hoa đô thị. Cô mỉm cười với tiếng ồn ào rầm rĩ của đám người.
Sau đó chạy tới quán ven đường ở phố ăn vặt, gọi một bàn đồ nướng và một ít bia.
Cô quyết định muốn uống say.
Sau đó ngày mai tỉnh lại, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Quyết định quên Cung Phát Thần, cũn quên Cố Hải Sinh. Quên mọi thứ.
Rạng sáng một giờ rưỡi, Mẫn Hạo Trung nghe thấy chuông điện thoại.
Cái điện thoại cũ ở trong bể cá kia của anh ta, sau khi được nhặt ra, tìm được số điện thoại anh ta cần, thì còn chưa kịp hủy diệt nó. Vì thế nó đang ở trong góc phát ra giai điệu quen thuộc.
Anh ta vươn tay sờ đến nó, quyết định cho nó bay vào vách tường tan xương nát thịt.
Kết quả, anh lại đèn bàn lên, nhìn thoáng qua màn hình.
Anh ta cũng không rõ, vì sao lại thay đổi quyết định trong một giây.
Kết quả anh ta nhìn thấy một cái tên: Cô gái say rượu.
Tay anh ta hơi cứng ngắc, sau đó lại không cẩn thận chạm phải nút nghe. Anh ta tự hoảng sợ.
“Này, , anh đến đây đón, đón tôi được không, tôi có chút say.” Giọng Chu Điệp Ngữ không hề ngoài ý muốn truyện tới, “Thật đáng thương, vậy mà tôi lại chỉ có thể gọi cho anh.” Cô lẩm bẩm nói.
Mẫn Hạo Trung cảm thấy đầu mình đột nhiên rất đau.
“Cô ở đâu thế? Vì sao không gọi Lỗ Kỳ hoặc là Dương Tư Tư? Hoặc là Thang Cận Huy cũng được?”
Điệp Ngữ cười ha ha, “Aiz —— sao cáu gì anh cũng biết thế. Ha ha ——” cô cười rất lâu, “Tôi chính là muốn tạm biệt quá khứ nên mới không gọi bọn họ. Anh có tới hay không, tới thì tôi sẽ lập tức gả cho anh, chú à, tôi mới hai mươi lăm tuổi, trừ bỏ trái tim ra, cái gì cũng không già. Anh căn bản là kiểm được tiện nghi lớn đấy, có biết không!”
Rõ ràng là một cái phiền toái lớn. Mẫn Hạo Trung xoa xoa huyệt thái dương.
“Này! Con ranh chết tiệt, nếu không tránh ông đánh chết mày đấy!”
Mẫn Hạo Trung nghe được tiếng ồn ào ở bên kia điện thoại truyền đến.
Anh ta đứng dậy khỏi giường, “Chu Điệp Ngữ! Chu Điệp Ngữ!”
Điện thoại của cô lại đột nhiên tắt.
Mẫn Hạo Trung vội vàng thay quần áo. Chạy ra ngoài.
“Tìm một cô gái. Uống rượu. Ở nội thành, rất náo nhiệt. Có đồ nướng. Tôi nghe được tiếng xe, hẳn là cách bến xe công cộng không xa. Còn có, gần đó có một quán bar cách âm rất kém. Lập tức gửi thông báo cho tôi.”
Mười phút sau, anh ta nhận được điện thoại.
Mười hai, mười ba phút sau, anh ta lái xe tìm được Chu Điệp Ngữ.
Cô nằm ghé vào bàn. Trên tóc có gì đó như là bơ. Quần áo bẩn thỉu không chịu nổi.
Trên mặt bàn đầy vỏ chai.
Vậy mà cô uống hết nhiều như vậy.
Bên cạnh có một cái bàn vỡ, một người đàn ông đang cãi cọ với hai cô gái. Rất nhiều người vây xem.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống.
Không biết nên xử lý như thế nào này đem chính mình khiến cho hỏng bét nữ nhân.
Đang ở tự hỏi, cô lại đột nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói, “Anh đến rồi à.”
Mẫn Hạo Trung sửng sốt một chút.
“Chúng ta có phải đã gặp nhau rồi không, nhìn anh có vẻ quen mắt.”
“Tôi…” Anh ta cười cười. Cười chính mình, vậy mà còn có ý giải thích cho Chu Điệp Ngữ.
Mà cô cũng rất nhanh đã gục xuống.
Ít nhất, cũng phải đưa cô về nhà.
Anh ta đứng lên, túm lấy cánh tay của cô. Kéo cô lên.
Sau đó lại một lần nữa thay đổi chủ ý.
Gọi điện thoại.
“Trạc Sướng, Chu Điệp Ngữ ở đây, cô ta uống rượu. Bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến chỗ cậu.”
Cậu bé ngốc kia chắc đang ngây người.
Mẫn Hạo Trung cười cười, sau đó cũng ngây người.
Bởi vì Chu Điệp Ngữ đột nhiên mềm mại nằm sấp trong lòng anh ta, ôm eo anh ta.
Cô đem toàn bộ người mình dán trên người anh ta, giống như anh ta có thể dựa vào, hơn nữa là cô quyết định dựa vào, giống như anh ta là chỗ cô đã quyết tâm sống yên phận.
Anh ta hơi cúi đầu, ngửi được mùi bia trên người cô, còn có mùi bơ xen lẫn trong mùi bia. Hương vị ngọt ngào thuần tịnh. Khuôn mặt nằm trong lòng anh ta, nhu tĩnh thanh nhã. Giống như một đóa thủy tiên đang ngủ.
Cô gái này, lúc ngủ, lại là dạng này.
Anh ta nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn về phía khác.
Sau đó nghe được giọng của Trạc Sướng, “Anh chờ ở đó đừng đi đâu, tôi lập tức tới đón cô ấy.”