Tối đó lúc trở về nhà, Hàn Tử Huyên vừa đi vừa suy nghĩ đến việc Mạc gia bị phá sản, trong lòng cô vui như vừa gặp phải quý nhân vậy. Hôm sau trên máy báy, Hàn Tử Huyên ngồi kế cửa sổ máy bay, tay cô chống cằm suy nghĩ đến việc tối qua. Là lúc cô vừa vào nhà đã nhận được tin nhắn của chủ nhân muốn cô quay về Trung Quốc. Hàn Tử Huyên ngay trong đêm ấy cũng gọi điện cho chủ nhà, cô đã trả nhà và nhanh chóng thu dọn hành lí của mình. Ngồi ngẫm nghĩ một lát, Hàn Tử Huyên cũng rơi vào giấc ngủ. Vũ Thiên Phong quay sang nhìn thì thấy Hàn Tử Huyên tay chống cằm ngủ rất say, anh nhanh chóng sửa tư thế ngủ của cô. Anh đặt đầu cô tựa vào vai anh, nhìn thấy cô ngủ ngon anh cũng khẽ mỉm cười.
Đến Trung Quốc, Vũ Thiên Phong loay hoay tìm Hàn Tử Huyên thì thấy cô đang xách đầy hành lý. Anh ra lệnh cho người cầm giúp cô, Vũ Thiên Phong đi đến và nắm lấy tay của Hàn Tử Huyên, nói:
" Nhiệm vụ của tay em không phải là xách hành lý, tay em chỉ có thể cùng nắm tay anh thôi "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, mặt liền đỏ lên. Cô không ngờ Vũ Thiên Phong lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy với mình.
Cả hai người vừa rời khỏi sân bay thì nhìn thấy Mặc Ngôn và Yên Yên, Yên Yên đang vui mừng chạy đến và ôm chầm lấy Hàn Tử Huyên:
" Chị Huyên, cuối cùng chị cũng đã về rồi, em nhớ chị quá "
Yên Yên không giấu được sự vui mừng, nói
Mặc Ngôn thấy Yên Yên cứ ôm Hàn tử Huyên mãi nên anh đã tách hai người ra. Mặc Ngôn kéo Yên Yên đứng sát bên mình, tay đặt lên cánh tay cô. Hàn Tử Huyên nhất thời hỏi Mặc Ngôn và Yên Yên:
" Tại sao hai người biết tôi về mà đến đón vậy? "
Tất cả dường như đều câm nín trước câu hỏi của Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào, bèn kéo cô lên xe và đưa về Vũ gia. Về đến Vũ gia, bác Bạch mấy tháng nay không gặp Hàn Tử Huyên. Vừa nhìn thấy cô thì cũng vui mừng không kém ai. Vũ Thiên Phong cho người đem hành lý của cả hai trở về phòng, còn anh đi thay quần áo. Hàn Tử Huyên gặp lại bác Bạch, cô cũng vui lắm, cô không ngờ bác cũng nhớ mình, bác Bạch hỏi Hàn Tử Huyên:
" Thiếu phu nhân, hai tháng nay cô đi đâu vậy? "
" Con chỉ là đi du lịch thôi. Làm bác lo rồi "
Bác Bạch nhớ đến những ngày tháng Hàn Tử Huyên không có ở Vũ gia, Vũ Thiên Phong gần như muốn phát điên. Ngày nào cũng đến khuya mới về nhà, vừa đến nhà thì luôn cáu gắt với tất cả mọi người.
" Thiếu phu nhân, là cô không biết thôi
Những ngày cô không có mặt ở Vũ gia Thiếu gia cứ nghĩ cô giận cậu ấy nên đã vô cùng lo lắng và luôn đi tìm cô.
Có một lần, vì quá tức giận nên Thiếu gia đã đấm tay vào tường làm cho tay bị thương. Cũng may lúc đó có bác sĩ Hình Thi đến băng bó vết thương, nếu không chúng tôi cũng không biết sẽ như thế nào "
Hàn Tử Huyên nghe bác Bạch kể, cô bỗng dưng thấy sót trong lòng. Thì ra những ngày cô không có ở Vũ gia, anh lại là người như vậy. Yên Yên thấy Hàn Tử Huyên đang nói chuyện với bác Bạch, cô đi đến và kéo lấy tay của Hàn Tử Huyên, nói với bác Bạch
" Cho con mượn chị Huyên một lát, đã lâu rồi tụi con không nói chuyện với nhau "
Yên Yên kéo Hàn Tử Huyên đến phòng khách của Vũ gia, Mặc Ngôn cũng đang ngồi bên trong. Hàn Tử Huyên đi đến và ngồi xuống ghế, Yên Yên định ngồi kế bên Hàn Tử Huyên nhưng bị Mặc Ngôn kéo xuống, nên Yên Yên đành ngồi bên cạnh của anh. Hàn Tử Huyên nhìn Mặc Ngôn và Yên Yên với ánh mắt thăm dò, hai mắt không ngừng chuyển động qua lại, nói:
" Hai người vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao biết hôm nay tôi trở về mà lại đến đón? "
" Chị Huyên, em xin lỗi.... "
Yên Yên tỏ vẻ ăn năn, hai tay chấp vào nhau, thành khuẩn nói với Hàn Tử Huyên
" Yên Yên, chị biết ngay là em mà, em thật đúng là......
Lần này chị nhất định sẽ phạt em thật nặng mới được "
Hàn Tử Huyên dức khoác nói, trong lời nói không hề có sự tha thứ
" Đừng mà, chị Huyên.... "
Mặc Ngôn thấy Yên Yên tha thiết xin Hàn Tử Huyên, Mặc Ngôn có cảm giác không nỡ, đành thay cô chịu phạt
" Tử Huyên, nếu cô muốn phạt thì hãy phạt tôi. Tôi chấp nhận thay Yên Yên chịu phạt "
Yên Yên nghe Mặc Ngôn nói liền thấy xấu hổ, những lời anh nói là thật sao?
" Được thôi. Mặc Ngôn, là anh tự nguyện chịu phạt thay cho Yên Yên. Cho dù anh là bạn thân của Vũ Thiên Phong thì tôi cũng không nương tay đâu.
Tôi sẽ phạt anh, từ đây về sau, nhất định phải chăm sóc tốt cho Yên Yên. Nếu như con bé có bị gì, tôi còn sẽ phạt anh nữa "
Hàn Tử Huyên tay chống cằm, lời nói dứt khoác khiến cho Mặc Ngôn và Yên Yên đều sựng lại. Mặc Ngôn hiểu ý của Hàn Tử Huyên, liền nhanh miệng đáp
" Được, nếu như Yên Yên có bị gì, không cần cô phạt, tôi sẽ tự phạt bản thân mình "
Yên Yên có ý định phản đối nhưng lại bị hai ánh mắt lườm liếc khiến cô bỏ ngay ý định. Tại sao lại để tên đó chăm sóc cô chứ, Hàn Tử Huyên định trả thù cô sao?