Sáng thức dậy, Hàn Tử Huyên không nhìn thấy Vũ Thiên Phong trong phòng. Nhớ lại lúc trước, chủ nhân đã giao cho cô nhiệm vụ. Phải tìm được những tư liệu quan trọng của Vũ thị. Cùng với việc tìm những lô hàng quan trọng của anh, sau đó báo cáo lại với ông
Nghĩ lại, Hàn Tử Huyên thấy bây giờ chính là cơ hội tốt để mình ra tay. Cô đã nhanh chóng tìm khắp phòng nhưng vẫn không tìm được gì cả. Khi định quay ra sau thì phát hiện Vũ Thiên Phong đang đứng từ lúc nào không hay. Hàn Tử Huyên lắp bắp hỏi anh:
" Anh.... anh ở đây từ khi nào vậy? "
" Em đang tìm gì sao? "
" Không có gì "
" Vậy thì mau đi tắm đi
Bác Bạch đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta rồi. Ăn xong, chúng ta cùng đến công ty "
" Tôi biết rồi "
Hàn Tử Huyên không hiểu tại sao, ngay lúc này nói chuyện với anh. Tim của cô cứ đập rất nhanh
Khi đã tắm xong, Hàn Tử Huyên nhanh chóng xuống nhà để ăn sáng. Vũ Thiên Phong đang ngồi ở dưới đợi cô xuống ăn cùng. Nhìn thấy cô xuống, anh rời khỏi ghế đi đến kéo ghế cho cô ngồi, không quên kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi kế cô
Bác Bạch hai tay đem theo hai dĩa thức ăn ra. Mùi hương làm cho Hàn Tử Huyên không nhịn được nữa.
Khi đã ăn xong và được Vũ Thiên Phong đưa đến công ty cùng anh. Bước vào đại sảnh, anh ngang nhiên lấy tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào người mình. Những người nhân viên khác nhìn vào bàn tán. Còn Hàn Tử Huyên chỉ biết cúi đầu mà đi.
Thang máy mở cửa, những nhân viên từ tầng trên đi xuống và những người định đi lên liền nhường cho Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đi trước. Nên bây giờ bên trong thang máy chỉ còn cô và anh. Hàn Tử Huyên nói với giọng e ngại với anh:
" Tổng giám đốc, sau này trước nhiều người. Anh có thể giữ khoảng cách với tôi? "
" Gọi anh là Thiên Phong "
Vũ Thiên Phong bây giờ lại cảm thấy không thoải mái khi nghe Hàn Tử Huyên gọi mình là " Tổng giám đốc "
" Tổng.... "
Hàn Tử Huyên chưa kịp nói hết câu đã bị đôi môi của anh chặn lại
Vũ Thiên Phong ép cô vào tường thang máy. Hàn Tử Huyên cảm giác cơ thể của mình bây giờ không thể cử động được nữa. Tất cả đều mềm nhũn. Cô cố gắng lấy tay đẩy anh
ra xa nhưng hoàn toàn thất bại. Anh đang cố tình chiếm lấy nụ hôn đầu của cô
Đã đến phòng làm việc, cửa thang máy mở ra. Vũ Thiên Phong bước ra khỏi thang máy. Nhưng còn Hàn Tử Huyên sau khi bị anh hôn thì có vẻ còn ngơ ngác. Anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài làm việc. Nếu như anh không nhanh tay kéo cô ra thì có lẽ cửa thang máy sẽ đóng lại mất
Vũ Thiên Phong vào phòng làm việc. Anh không biết lúc nãy mình suy nghĩ như thế nào lại manh động hôn cô. Vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của cô luôn hiện mãi trong tâm trí anh. Nếu lúc nãy cửa thang máy không mở ra,thì có lẽ anh đã xử cô ở trong đó rồi
Nhưng rồi Vũ Thiên Phong nhớ ra một việc nên đã ra ngoài nới với Hàn Tử Huyên:
" Ngày mai anh có một cuộc họp
Em xem lại một vài tài liệu rồi mang vào phòng"
"Dạ, Tổng... "
Lời này Hàn Tử Huyên định thốt ra nhưng rồi vẫn dừng lại kịp lúc
" Thiên Phong "
" Ngoan, em làm việc tiếp đi "
- ---------
Gần tối, khi Vũ Thiên Phong rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị về Vũ gia. Nhưng khi định xem cô đã làm việc rồi chưa lại không nhìn thấy. Anh xuống đại sảnh và hỏi. Nhân viên nói đã thấy coi về rồi. Anh lái xe về, nhưng trong lòng lại có chút tức giận. Anh gọi điện về nhà cho bác Bạch, bác nói Hàn Tử Huyên đang ở trên lầu. Anh đạp gas thậy nhanh chạy về
Về đến nhà, anh đi vào phòng tìm nhưng không nhìn thấy Hàn Tử Huyên bên trong. Vũ Thiên Phong bỗng nhiên trở nên luốn cuốn. Tại sao khi không có cô ở bên cạnh, anh như muốn điên lên. Lúc này Hàn Tử Huyên từ ngoài bước vào phòng. Cô đã nghe bác Bạch nói, Vũ Thiên Phong đã về nên vội đi lên. Vũ Thiên Phong nhìn thấy cô, ngọn nữa nóng giận của anh dịu lại
" Tại sao em lại về một mình? "
" Tôi.... tôi sợ sẽ làm phiền đến anh "
" Em có biết làm như vậy anh lo lắm không? "
Anh nói lớn tiếng làm cho Hàn Tử Huyên giật mình.
" Tôi... xin lỗi "
" Được rồi
Xin lỗi đã làm em sợ. "
" Tôi đợi anh về cùng ăn tối"
" Đi, chúng ta mau xuống dưới ăn "
Nói rồi, anh nắm lấy tay cô kéo đi. Như sợ vuột mất cô
Trong lúc ăn, Hàn Tử Huyên cứ gắp mãi một hạt rồi lại bỏ vào miệng. Cô vừa ăn vừa suy nghĩ:
" Đã tìm khắp phòng nhưng lại không thấy
Có lẽ là ở phòng làm việc. Nhưng nếu bây giờ hành động thì có hơi mạo hiểm. Nếu để anh ta phát hiện, nhất định sẽ bị bắt và tra hỏi.
Đợi khi nào thời cơ đến, nhất định phải hành động "
" Tử Huyên, em không sao chứ. Có phải là do công việc ở công ty nhiều quá nên mệt không? "
Vũ Thiên Phong thấy Hàn Tử Huyên cứ suy tư mãi. Anh hỏi:
" À... có lẽ là vậy "
" Có cần anh gọi bác sĩ tư nhân đến không? "
Vũ Thiên Phong nghe Hàn Tử Huyên nói vậy, trong lòng có sự lo lắng
" Không cần phiền vậy đâu
Tôi nghỉ ngơi một lát sẽ hết ngay "
Ngay khi đã ăn xong, cô nhanh chóng trở lên phòng. Lát sau anh cũng đã có mặt tại phòng. Thấy cô đang nằm quay lưng về phía mình. Anh nhẹ nhàng bước lên giường ôm lấy cơ thể cô:
" Anh làm gì vậy? "
Hàn Tử Huyên ngạc nhiên khi thấy anh ôm chặt mình
" Ngoan, em nằm nghỉ ngơi đi
Anh đang truyền hơi ấm để em không thấy mệt nữa
Nhắm mắt lại và ngủ đi "
Không hiểu sao, Hàn Tử Huyên nghe theo những lời này của anh. Trái tim cô như bắt đầu cảm thấy rung động trước sợ dịu dàng, ấm áp của anh hiện tại