Hà Phương vừa từ toilet đi ra liền bị một người lao nhanh qua va phải vai cô đau điếng, hơn thế nữa người đó còn lớn tiếng trách mắng:
- Làm cái gì thế? Không có mắt ah?
Giọng nói của một cô gái, tóc dài suôn mượt, ăn vận sang trọng, thướt tha, khi nhìn đến đôi mắt sưng húp đỏ hoe của cô ấy Hà Phương bỗng giật mình quên mất phải trách cứ mà vội tới bên ân cần hỏi han:
- Khánh Linh, có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?
Nhận ra người tới là Hà Phương, trong lòng đang oán hận cô lại tự dẫn xác tìm tới thế là Khánh Linh liền vung tay đẩy mạnh khiến cô chấp chới lùi lại thiếu chút nữa thì ngã, cô ấy nói:
- Không cần chị chuột khóc mèo, chị đừng ra vẻ lo lắng quan tâm tôi, ở đây không có ai đâu mà phải mất công diễn.
Thấy rõ được sự chán ghét của Khánh Linh, cô có thể hiểu được cảm giác khi bị vuột khỏi tay người mình rất mực yêu thương, huống hồ vừa nghe Khánh Trung trò chuyện vì thế có thể phần nào cảm thông cho thái độ không mấy thiện cảm của cô ấy, đành thở dài giữ khoảng cách nhất định:
- Có lẽ lúc này em đang có hiểu lầm về chị, song chị hi vọng em có thể bình tâm suy xét và gạt bỏ hiềm khích với chị.
Khánh Linh ánh mắt đầy hận ý, và oán giận còn có một chút thương tổn nhìn cô, lại càng thêm tức tối:
- Vì cái gì mà chị có thể chiếm được tình cảm của Vũ, chị tiếp xúc với anh ấy mới được bao lâu. Trong khi tôi năm trời trao trọn con tim cho anh ấy. Tôi luôn cố gắng khiến mình lúc nào cũng giữ hình tượng hoàn mỹ nhất khi đối diện với anh ấy, lại còn không ngừng phấn đấu đạt thành tích xuất sắc trong học tập cũng như bổ sung kiến thức với mong muốn có thể tự tin sánh bước cùng Vũ. Nhưng chị lại cướp đi tất cả hi vọng của tôi, tôi hận chị. Một người tầm thường như chị sao có thể xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Chị mau cút khỏi cuộc đời Tuấn Vũ như lời bác Uy đã nói đi.
Hà Phương đã cố gắng đồng cảm với Khánh Linh, song những lời của cô ấy càng nói càng quá đáng, làm tổn thương người khác. Lúc này cô có thể khẳng định cuộc đối thoại khi trước cùng ba của Tuấn Vũ cô ấy đều đã nghe qua, nhưng hiện tại biết được điều đó thì có nghĩa lý gì với cô khi mà những người cao sang như cô ấy, như ông Trần Uy sẽ không bao giờ cúi xuống để xem xét, thấu hiểu mà chấp nhận con người cô. Nghĩ tới đây cô khẽ gượng cười chế giễu thay cho bản thân.