*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phí Nghê ở nhà đợi Phương Mục Dương, đợi anh trở về ăn cơm, thuận tiện bảo anh giải thích rõ xem sô pha đã bê tới chỗ nào rồi.
Chưa đợi được Phương Mục Dương vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng anh ngoài cửa.
Giờ đang là lúc mọi người tụ tập nấu cơm ngoài hành lang. Cô nghe thấy Phương Mục Dương nói “xin nhường đường một chút”, có người hỏi Phương Mục Dương sao lại mua món đồ to thế, Phương Mục Dương giải thích với người ta: “Phí Nghê nhà chúng tôi muốn đàn “Sa gia binh” ở nhà.”
Có người cảm khái: “Còn có thể chơi được “Sa gia binh” bằng dương cầm, Tiểu Phí đúng là tài giỏi.”
Phí Nghê nghe được tiếng Phương Mục Dương, lại nghe hai chữ “dương cầm”, lòng càng lúc càng nghi hoặc. Cô bỏ len trên tay xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Đằng sau cửa chính là Phương Mục Dương vừa về tới nhà. Phương Mục Dương cười với Phí Nghê, Phí Nghê vừa ngẩng đầu đã thấy mồ hôi trên mặt anh. Cô vội vàng né qua một bên, nhường lối cho anh vào nhà. Phương Mục Dương và một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi nghiêng người, cẩn thận đặt dương cầm xuống góc tường.
Phí Nghê tròn mắt lên nhìn cái thứ cồng kềnh vừa xuất hiện trong nhà mình.
“Nghê, em đưa sư phụ một đồng tiền đi.” Phí Nghê không rảnh mà nhìn đàn nữa, cô liền lấy một đồng tiền rồi lại rót một cốc nước mời người ta. Vị sư phụ kia ngửa đầu uống hết cốc nước, vì còn có việc khác đang cần làm nên cũng không nghỉ ngơi thêm, cầm tiền xong liền đi mất.
Tiễn sư phụ đi, Phương Mục Dương kéo một chiếc ghế tựa ra đặt trước dương cầm, nói với Phí Nghê: “Trước mắt em dùng tạm cái ghế này đã nhé, hôm nào tôi lại đóng một cái ghế đàn cho em sau.”
Không chờ Phí Nghê truy hỏi, Phương Mục Dương đã trực tiếp giải thích tiền căn hậu quả: “Trùng hợp thật đấy, tôi mang sô pha tới một cửa hàng ủy thác, có người mua nó đi luôn, đúng lúc bắt gặp một chiếc đàn dương cầm cũ ở đó nên tôi liền mua về cho em. Càng trùng hợp hơn chính là, giá tiền sô pha bằng đúng với giá tiền đàn. Điều ấy chứng tỏ chiếc đàn này vốn là để dành cho em.”
Chiếc dương cầm này không biết từng có bao nhiêu chủ nhất, tuổi của nó còn lớn hơn tuổi Phương Mục Dương và Phí Nghê nhiều, ở cửa hàng ủy thác ít nhất cũng đã qua tay hai người. Những năm 60 nó được cửa hàng ủy thác chào bán, có người mua đi với giá rất rẻ, hiện giờ lại quay trở lại. Người bán đàn hình như chưa bao giờ chỉnh âm cho đàn, cao độ của nó có hơi sai lệch, nhưng Phương Mục Dương không cho rằng đây là vấn đề gì lớn, anh chuẩn bị mua một cái âm thoa(1), hôm nào sẽ học cách điều chỉnh giúp Phí Nghê sau.
(1) Âm thoa: Thanh kim loại dễ rung hình chữ U, khi gõ phát ra một âm đơn có tần số nhất định, thường dùng để lấy âm chuẩn.
Phí Nghê quan sát cây đàn trước mắt, bởi vì mơ ước đã lâu nên giờ nhìn nó, cô lại hơi có cảm giác không chân thực. Mỗi phím đàn đen trắng đều khiến cô thấy hân hoan. Khi đặt tay lên phím đàn, cô chơi vài nốt đơn giản, âm điệu vô cùng vui vẻ, làm cho tâm trạng của cô cũng bay bổng hơn rất nhiều.
Lý trí nói với cô căn nhà này không cách âm, bỏ một đống tiền để mua một cái dương cầm, quanh năm suốt tháng cũng chỉ chơi được vài bài thực sự chẳng hời chút nào, hơn nữa đàn cũ để trong cửa hàng ủy thác cao độ cũng có vấn đề, cần phải chỉnh lại thường xuyên. Tất cả các loại lý do đều không ủng hộ cô mua đàn, chỉ có một lý do duy nhất ủng hộ, đó là cô thích. Cuối cùng lý trí đã chiến thắng [email protected] muốn cá nhân, cô cảm thấy mua dương cầm không đáng. Nhưng thời điểm chiếc dương cầm được đặt xuống trước mặt cô, Phí Nghê vẫn nhịn không được mà cười toe toét nhìn đàn. Cô lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi phủ trên phím đàn.
Cuối cùng thì cô cũng đã có được một chiếc dương cầm. Từ khi vẫn còn nhỏ tuổi, cô đã mơ ước về một cây dương cầm rồi. Hồi ấy cô chỉ là một cô bé, có rất nhiều mong mỏi về cuộc sống lý tưởng của mình. Trong lý tưởng, cô sẽ học đại học, sẽ có căn nhà thuộc về riêng mình, ở nhà của mình có thể đàn bản nhạc mình muốn đàn, đọc cuốn sách mình muốn đọc, nghe loại nhạc mình muốn nghe.
Nhưng trong hiện thực, cô không đi học đại học, hơn nữa có lẽ cô sẽ không bao giờ có hi vọng được đọc sách, sách muốn đọc đều phải đi đào ở bãi phế liệu, đào cả buổi mới được một quyển đáng xem, đào xong còn phải lén giấu mang về nhà mình y hệt như phường trộm cắp.
Dù vậy, cuộc sống hiện tại của cô cũng không phải là trái ngược hẳn với lý tưởng. Cô vẫn có một căn nhà thuộc về mình, cho dù bé tẹo và không cách âm thì vẫn là nhà của chính cô. Bây giờ cô còn có thêm cả một chiếc dương cầm riêng, dù nó cần phải chỉnh âm, dù cô chỉ đàn được vài khúc nhạc.
Suy cho cùng, cô rốt cuộc cũng đã có một số thứ hồi nhỏ khao khát mà không có được, cuộc sống của cô cũng không xem như chỉ dậm chân tại chỗ, vẫn có một chút tiến bộ. Điều ấy khiến cô mơ hồ thấy được một tia hi vọng, cũng thổi bay hơi nửa số khói bụi mịt mờ lúc trước.
Nếu không phải Phương Mục Dương đặt đàn xuống trước mặt cô, Phí Nghê cũng không thể ý thức được dương cầm lại quan trọng với cô như vậy, cho dù nó chỉ là một cây dương cầm cũ phủ đầy bụi.
Cuộc sống của cô quá mức trật tự, tương lai gần như chỉ cần liếc một cái là nhìn thấy. Cây đàn này đối với cô không chỉ đơn giản là đàn, nó còn là một chút hạnh phúc ngoài ý muốn.
“Vì mua đàn cho tôi nên cậu mới bán sô pha đi sao?” Lúc trước vì làm sô pha mà anh dùng hết vải để may quần của mình, cô đã đơn phương cãi lý với anh. Khi ấy anh không giải thích, cô còn tưởng rằng anh thích sô pha lắm.
“Em không cần phải khách sáo như vậy đâu. Tôi bán sô pha của chúng ta, mua đàn về cho chúng ta, em tưởng đàn này chỉ mình em được đánh thôi à?”
“Cậu cũng thích đánh đàn á?” Cô vốn cho rằng anh không hề có hứng thú với dương cầm, hồi tiểu học cứ đến tiết học đàn là anh lại trốn.
“Tôi chưa biết đánh, nhưng em có thể dạy tôi.”
“Tôi cũng chỉ biết đánh bừa mấy bài thôi, không thể dạy cho người khác được đâu.” Hơn nữa chiếc dương cầm này có hơi lạc điệu, muốn tìm người chỉnh âm cũng khó. Bản thân cô có thể chấp nhận được việc âm điệu không chuẩn, nhưng lấy nó làm công cụ dạy học thì rất có thể sẽ dạy sai Phương Mục Dương.
“Nhưng dạy tôi thì thế là đủ rồi.”
“Để tôi xem thử xem.” Thôi dạy sai thì dạy sai đi, hai người dùng chung một cái dương cầm, so với một người thì vẫn luôn giá trị hơn. Cô nghĩ Phương Mục Dương biết đọc bản nhạc, dạy anh hẳn cũng không khó.
Nhìn sang, Phí Nghê lại thấy một giọt mồ hôi chảy xuống chóp mũi Phương Mục Dương. Khiêng được cả một cây đàn dương cầm từ cửa hàng ủy thác về nhà không phải là chuyện dễ dàng. Cô cầm cái chậu sứ trắng của anh sang phòng nước lấy nước, lúc quay lại còn rót thêm ít nước nóng từ bình rồi nhúng khăn bông vào trong, vắt khô, sau đó đưa cho Phương Mục Dương lau mặt.
Lúc lấy khăn bông, tay Phương Mục Dương chạm vào ngón tay Phí Nghê, cô vội vàng rụt lại như bị điện giật.
Phương Mục Dương lau mặt xong thì tự mình đi giặt khăn.
“Sao cậu lại biết tôi có thể đàn “Sa gia binh?”
Phương Mục Dương thấp giọng nói: “Tôi đâu thể kể là em thích đàn Mozart được.”
“Cũng phải. Thế để tôi đàn một đoạn “Sa gia binh” cho cậu nghe nhé.”
Vì không có ghế đàn nên Phí Nghê ngồi trên ghế tựa. Cô ưỡn thẳng lưng, trước khi đàn còn quay qua mỉm cười với Phương Mục Dương một cái.
Phương Mục Dương vốn chỉ nhìn Phí Nghê, sau lại tiện tay lấy một tờ giấy phác họa hình ảnh của cô.
Đàn xong một khúc nhạc, Phương Mục Dương lại bảo Phí Nghê đàn thêm khúc nữa, sau đó là khúc thứ ba, cũng là khúc nhạc đang thịnh hành nhất hiện nay.
Đàn ở nhà mình luôn thoải mái hơn đàn bên ngoài, những nốt nhạc sai cũng không còn quan trọng nữa.
Phương Mục Dương rất ít khi thấy Phí Nghê vui mừng như vậy. Anh không làm phiền cô mà chỉ trung thực chép lại những gì anh trông thấy. Những ngón tay của cô tràn đầy nhiềm vui, thậm chí nhiềm vui ấy còn lan sang cả người anh nữa.
Hai con người bụng rỗng nhất thời quên luôn cả chuyện ăn cơm.
Phí Nghê đàn xong liền nhìn sang Phương Mục Dương, anh vẫn đang vẽ cô, hai người ngồi đối diện nhau, cùng nở nụ cười.
Khi đang đánh đàn Phí Nghê quá mức hứng khởi nên không hề cảm giác mất tự nhiên, nhưng lúc này lại thấy hơi ngượng ngùng, bởi anh nhìn cô chăm chú.
Phương Mục Dương bảo cô chơi tiếp một bản nhạc nữa.
Phí Nghê nghe theo ý kiến của khán giả duy nhất, lại tiếp tục đàn.
Đàn xong, Phí Nghê ghé sát vào bên người Phương Mục Dương, nhìn bức hình vẽ chính mình.
Song anh lại dịch giá vẽ sang một bên, tỏ vẻ thần bí, không để cô nhìn thấy.
Phí Nghê uy hiếp: “Cậu không để tôi xem, tôi cũng không cho cậu vẽ.”
“Chuyện này em không thể làm chủ được.”
“Tôi cũng chả thèm xem đâu.” Phí Nghê quay mặt đi, đề nghị: “Không phải cậu muốn học đàn với tôi sao? Bây giờ tôi dạy cậu.”
Phí Nghê rất có phong thái giáo viên. Cô dạy cực kỳ kiên nhẫn, cho dù những ngón tay của có Phương Mục Dương cong queo theo một cái kiểu kỳ dị cô chưa từng thấy bao giờ thì cô vẫn không hề chê anh ngốc, còn tự mình sửa tay giúp cho anh.
Những ngón tay của hai người chạm vào nhau, Phương Mục Dương hỏi: “Có phải em cảm thấy tôi rất dốt hay không?”
Quả thực là ngoài dự đoán của cô. Phương Mục Dương biết kéo đàn, biết đọc nốt, trước kia cũng từng học qua các khóa âm nhạc, đáng nhẽ không nên chật vật thế này mới đúng.
Nhưng cô rất rộng lượng khoan dung với anh. Dù sao cô cũng chỉ đàn được có mấy bài vậy thôi, cho dù có dạy anh một hai năm thì cũng chẳng thành vấn đề.
“Cậu đừng nóng vội, cứ từ từ là được.”
Phương Mục Dương nắm lấy tay Phí Nghê, nói: “Em thật tốt.”
Uông Hiểu Mạn cũng nghe thấy tiếng đàn từ nhà bên. Hàng xóm của chị ta – hai con người trẻ tuổi nhà chỉ có bốn bức tường, đến xoong nồi bình gas cũng không có, lại tậu cả cái dương cầm.
Tiếng nhạc truyền đến tựa như cho thấy bọn họ đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Chỉ có thế đã hài lòng, đúng là sống thiếu mục tiêu. Hơn nữa chị ta cảm thấy Phí Nghê đàn vẫn hơi kém, có lẽ nên cho cô ta nghe thử đ ĩa nhạc của mình, để cô ta hiểu rõ thế nào gọi là ngón đàn lão luyện. Vậy là chị ta liền mở ngăn kéo lấy một đ ĩa nhạc ra, bỏ vào máy quay đ ĩa, tự mình thưởng thức.
Khi đang thưởng thức âm nhạc, Uông Hiểu Mạn mới phát hiện ra một vấn đề. Chị ta có thể nghe được tiếng dương cầm từ bên kia, chứng tỏ căn nhà này vẫn không cách âm như hồi trước. Lúc trước cạnh nhà chị ta cũng là một đôi vợ chồng, buổi đêm thường gây ra chút náo động, khiến bọn họ ngủ không yên, chỉ có thể lấy bông bịt lỗ tai lại. Sau đó chồng của Phí Nghê trở về, Uông Hiểu Mạn cho rằng sẽ chỉ có hơn chứ không kém, dù sao cũng là đôi vợ chồng nhỏ mới cưới, lại còn không biết nặng nhẹ, cho dù ngày nào cũng có tiếng động thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng từ khi cậu ta quay trở lại đã vài ngày, bông chị ta chuẩn bị vẫn chưa sờ đến lần nào, chị ta còn tưởng nhà bên dùng cách gì đó, khiến cho căn nhà tự nhiên cách âm.
Một cặp vợ chồng trẻ, kết hôn nhiều ngày như vậy, chả làm ra một tí âm thanh nào.
Chị ta lấy tay chọc chọc chồng mình: “Mấy ngày nay anh có nghe thấy tiếng gì từ nhà bên cạnh không?”
“Không có, sao thế?”
Uông Hiểu Mạn càng nghĩ càng giận: “Đêm nay anh nhỏ giọng xuống cho tôi, người ta vừa mới kết hôn mà vẫn có thể im ắng tuyệt đối, còn anh thì lần nào cũng khiến giường kêu như vậy, quá là mất mặt, không biết sau lưng người ta nghĩ thế nào nữa. Đi theo anh, tôi đúng là chả còn tí mặt mũi nào nữa rồi.”
“Giọng của em cũng có nhỏ đâu.”
“Không biết xấu hổ! Đêm nay cách xa tôi ra.”
“Em cho rằng im ắng là hay lắm hả? Có tiếng động thì có gì mà mất mặt? Người nhà bên hâm mộ em còn chẳng kịp ấy chứ. Anh thấy cái tên bên đấy, nhìn thì cao lớn thế thôi, hơn nửa là chỉ được mỗi cái mã ngoài, xài không được, ai mà vớ phải đúng là xúi quẩy.”
“Làm gì có chuyện đó. Nếu như thế thật thì Phí Nghê còn có thể bằng lòng cưới sao?”
“Phí Nghê cũng chỉ được cái vẻ ngoài, trên thực tế còn ngốc hơn người khác nhiều. Lúc trước bao nhiêu người theo đuổi, cô ta chẳng phản ứng gì, kết quả lại kén được một ông chồng như thế. Vẫn là em thông minh nhất, chọn được anh để cưới.”
Phí Nghê cũng không biết hàng xóm đang nghị luận về hai người bọn họ, còn toàn tâm toàn ý dạy Phương Mục Dương đánh đàn. Gần đến chín giờ, cô mới nhớ tới hộp cơm thịt bò hầm khoai tây của mình.
Bởi vì Phí Nghê giữ tiền cho nên cơm tối dạo này cũng là do cô phụ trách.
Thịt bò hầm khoai tây một tuần chỉ bán một lần, Phí Nghê mua được cũng chẳng hề dễ dàng gì. Hôm nay cô không mua màn thầu mà cố ý mua bánh xoắn ốc.
Bây giờ bọn họ đã có bát mới. Phương Mục Dương đổ cháo từ bình ra bát của Phí Nghê trước rồi mới rót một bát cho mình.
Phí Nghê đưa bánh xoắn ốc cho Phương Mục Dương, Phương Mục Dương rất tự nhiên cắn một miếng. Anh lấy đũa gắp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng Phí Nghê. Phí Nghê hé miệng ra ăn, nói: “Để tôi tự gắp được rồi.”
“Em vừa mới dạy tôi vất vả như vậy, cứ cho tôi một cơ hội cám ơn em đi.” Thế là anh lại gắp một miếng thịt bò nữa cho cô.
Phí Nghê ăn thịt bò anh đút cho mình, rồi lại gắp mấy miếng thịt bò vào trong bát anh.
Cô nói: “Cậu lo ăn phần cậu đi, cứ thế này thì chẳng biết bao giờ mới xong bữa.”
Vậy là bọn họ mệnh ai nấy ăn, ngón tay thỉnh thoảng chạm nhau, cũng chẳng có ai nói gì.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng tới phòng nước rửa bát.
Nếu không phải sợ làm phiền hàng xóm, Phí Nghê còn muốn đàn tiếp thêm một lát nữa.
Sau khi rửa bát, Phí Nghê ngồi trên ghế đan quần cho Phương Mục Dương. Cô vốn định hướng dẫn Phương Mục Dương tự đan, nhưng đồ đạc trong nhà đều phải dựa vào anh làm, anh không có dư thời gian nên cô đành phải giúp anh.
Phương Mục Dương đóng sô pha rất vội vàng nhưng đóng tủ thấp thì lại tương đối thong thả. Lúc Phí Nghê đan quần cho anh, anh tháo rèm giường mình xuống.
“Cậu tháo rèm làm gì đấy?”
“Giờ trời lạnh rồi, tôi không thể ngày nào cũng lánh ra bên ngoài được. Tôi làm một cái rèm kéo ở góc nhà cho em, sau này em có thể lau mình trong đấy, tôi cũng không cần phải ra khỏi nhà nữa.”
Phí Nghê cảm thấy Phương Mục Dương nói cũng có lý, nhưng mà…
Phương Mục Dương lại nói: “Ban đêm chúng ta vẫn ngủ riêng, nhưng còn ban ngày, em nên mang chăn gối xuống dưới, đặt bên cạnh gối của tôi, như vậy người khác có ghé thăm nhà chúng ta thì cũng không nghi ngờ chuyện hai ta ngủ hai giường.”
Phí Nghê không nói gì, xem như đồng ý.
Phương Mục Dương nói: “Em đừng ngồi ghế tựa, ghế tựa lạnh lắm, chúng ta hiện giờ không có sô pha, em tạm thời lên giường tôi ngồi đi.”
“Tôi không thấy lạnh.”
Vì có cái dương cầm mới nên Phí Nghê quên béng chuyện hôm nay là thứ Ba. Tới lúc Phương Mục Dương nhắc đến chuyện giường với cô thì cô mới sực nhớ ra.
Cô nhìn đồng hồ, giục anh: “Để mai rồi lại làm tiếp, cậu đi ngủ sớm chút đi.”
“Sắp xong rồi mà.”
Phí Nghê bỏ que đan trên tay xuống, nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ luôn bây giờ. Nếu không tắt đèn tôi không ngủ được.”
Phương Mục Dương không biết tại sao Phí Nghê lại nhất định phải đi ngủ vào lúc này, nhưng đấy chỉ là việc nhỏ, anh cũng không muốn khiến cô không vui.
Trước khi lên giường, Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương có muốn nghe đài hay không. Nếu như đeo tai nghe vào, tiếng động từ nhà bên cạnh sẽ không quá rõ ràng nữa.
Phương Mục Dương nói được.
Phí Nghê âm thầm thả lỏng.
Cô leo chân trần lên trên giường trên, đưa tay qua rèm giường, chuyển đài và tai nghe xuống cho Phương Mục Dương.
Lúc nhận tại nghe, Phương Mục Dương còn nắm lấy tay Phí Nghê. Phí Nghê không so đo với anh, đợi đến khi tay ấm lên thì mới rụt về: “Cậu mau nghe đi.”
Một lát sau, cô nghe thấy Phương Mục Dương nói chuyện với mình: “Phí Nghê, em đưa tai ra đây đi.”
“Để làm gì?”
“Cứ đưa ra là biết.”
Phí Nghê không chỉ đưa một bên tai mà còn hé cả đầu ra ngoài. Phương Mục Dương cầm đèn pin, khiến cho ánh sáng hắt vào mặt cô. Anh nhét một bên tai nghe vào tai cô.
Vẻ mặt Phí Nghê ban đầu vẫn rất bình tĩnh, nhưng sau đó lại dần dần biến đổi. Trái tim cô nảy bình bịch, đến Phương Mục Dương cũng có thể nghe thấy được nhịp tim của cô.
Phương Mục Dương đã chuyển sang kênh nhạc cổ điển nước ngoài. Vào thời buổi này, nghe đài nước ngoài rất dễ bị gán cho cái tội danh “nghe điện đài địch”, nhẹ thì thông báo phê bình, nặng thì…
Phí Nghê gỡ tai nghe xuống, bảo Phương Mục Dương ghé sát tai về phía cô.
Cô thì thầm với anh: “Sao cậu dò được cái kênh này? Về sau đừng có nghe nữa, nguy hiểm lắm.”
Phương Mục Dương cũng kề sát miệng vào tai Phí Nghê, môi gần như dán luôn lên vành tai cô: “Em cứ đeo tai nghe đi, người khác không nghe thấy đâu. Tôi nghĩ là em sẽ thích.”
Phí Nghê quả thật rất thích, nhưng cô lại nói: “Tôi không thích.” Cô không thể nói với bất cứ ai rằng mình thích nghe đài nước ngoài, cho dù đấy chỉ là âm nhạc chứ không hề có nội dung gì khác. Đây là một nhược điểm lớn, nếu để người ta nắm được thì sẽ vô cùng ảnh hưởng đến tương lai của cô. Tuy rằng cô rất tin tưởng Phương Mục Dương, nhưng một phần vạn nguy hiểm cô cũng phải tránh cho bằng được.
“Nếu em không thích thì tôi nghe một mình vậy.”
“Cậu cũng không được nghe, sau này đừng có nghe cái kênh này nữa. Xuất thân của cậu như thế, không thể mắc sai lầm được, cho dù cậu có từng làm bao nhiêu chuyện tốt thì chỉ cần bị báo cáo nghe điện đài địch một lần, tiền đồ của cậu vẫn sẽ mất sạch luôn đấy.”
Trong gian nhà này chỉ có hai người, nhưng bọn họ nói chuyện vẫn phải áp sát vào tai đối phương, cứ như thể không làm thế thì sẽ bị người khác nghe thấy vậy.
Phí Nghê lại tiếp tục nói: “Cậu tuyệt đối đừng nói với người khác cậu nghe mấy loại kênh này, nếu như để cho người ngoài biết được thì phiền phức không nhỏ đâu.”
“Em yên tâm đi, tôi đâu có ngốc như thế, chuyện này chỉ có hai ta biết thôi. Ai cũng có thể báo cáo tôi, nhưng em thì chắc chắn không.” Dù không đề phòng người khác thì anh cũng sẽ không nói cho người thứ ba biết.
“Sao cậu biết tôi chắc chắn không chứ?” Phí Nghê tận lực duy trì khoảng cách để môi cô không chạm vào tai Phương Mục Dương, mà Phương Mục Dương vẫn có thể nghe được tiếng thì thào rất nhỏ của mình: “Tôi là người có nguyên tắc. Cậu phạm sai lầm, tôi vẫn sẽ báo cáo cậu.”
“Vậy thì em cứ đi báo cáo đi. Người trên khắp thiên hạ này, chỉ có em là tôi tự nguyện cho báo cáo mình. Tôi sẵn lòng để em tìm kiếm chút lợi ích trên người tôi. Nếu em đại nghĩa diệt thân, chưa biết chừng lại có cơ hội vào đại học…”
Phí Nghê quýnh lên nói: “Cậu nghĩ tôi là ai hả?” Cho dù có thế nào thì cô cũng sẽ không báo cáo Phương Mục Dương để mình được vào đại học.
“Tôi đương nhiên biết em là ai.” Phương Mục Dương hôn lên vành tai của cô. “Nếu tôi không biết, sao tôi có thể đưa nhược điểm của mình đến tay em được.”
Anh rủ cô nghe nhạc nước ngoài trên đài, ít nhất cũng sẽ bị dán thông báo phê bình.
Phí Nghê bỗng dưng mềm lòng: “Hôm nay nghe một chút thì thôi, về sau cậu đừng nghe nữa.”
“Có muốn nghe cùng nhau không?”
“Cậu nghe đi, tôi ngủ đây.” Chỉ có một cái tai nghe, sao có thể nghe cùng được, mà loại đài này lại bắt buộc phải cắm tai nghe.
Phí Nghê cài tai nghe trong tay vào tai Phương Mục Dương, để anh về giường mình mà tự thưởng thức.
Giai điệu kia vẫn cứ lang thang trong tâm trí của Phí Nghê, dần dà tạo thành một bức tranh, nhưng trong bức tranh này lại bị trống mất vài chỗ, mà những chỗ trống ấy cứ bức ép cô nghe tiếp. Cô càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng muốn biết bức tranh hoàn chỉnh sẽ trông thế nào. Vậy là cô cầm đèn pin, leo chân trần xuống dưới. Giường dưới đã không còn rèm, ánh đèn rọi vào mặt và cổ của Phương Mục Dương, cô lập tức quay mặt đi, song ánh đèn thì vẫn giữ nguyên ở đó.
“Sao cậu không mặc áo ngủ?”
“Áo ngủ tôi vừa giặt rồi, áo ướt sao mà mặc được.”
“Thế cậu mau mặc cái áo khác vào đi.”
Phương Mục Dương đành phải tròng tạm một cái áo len lên người: “Có chuyện gì vậy?”
“Đưa tôi một bên tai nghe của cậu.”
Phương Mục Dương rất hào phóng, không chỉ đưa cô một bên tai nghe mà giường cũng chia cho cô một nửa.
Phí Nghê từ chối, cô chỉ muốn ngồi nghe, thế là Phương Mục Dương cũng ngồi dậy.
Mỗi người bọn họ đeo một bên tai nghe, ngồi sát cạnh nhau, cùng nhau nghe chung một cái đài.
Trong phòng chỉ có ánh sáng từ cây đèn pin. Tiếng nhạc bên tai rất đỗi dịu êm, gợi cho người ta nhớ tới ánh trăng bàng bạc loang lổ dưới những phiến lá, gợn gió đêm nhẹ nhàng phớt qua gò má, và nụ hôn dịu dàng của người trong lòng. Thời gian như bị kéo dài đến vô tận, từng khung hình chầm chậm quay, không chỉ lưu giữ tất thảy những gì diễn ra mà còn dành cả chỗ trống cho dư vị. Trái tim Phí Nghê đập rất mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên cô nghe đài nước ngoài, bên cạnh còn có đồng phạm của cô, cô chưa từng làm loại “chuyện xấu” này với người khác bao giờ. Trước kia cô đi đào sách cấm ở bãi phế liệu cũng chỉ về xem một mình, ngay cả cha mẹ cũng không dám kể, không phải là sợ cha mẹ báo cáo cô, mà là càng nhiều người biết thì lại càng thêm phiền toái.
Hiện tại cô và Phương Mục Dương đang cùng nhau làm “chuyện xấu”, chia sẻ một bí mật chung, cho dù có là vợ chồng thực sự thì cũng chưa chắc đã cho nhau biết bí mật của mình.
Bởi hai người cùng tham dự, nên cũng không ai dám báo cáo ai.
Có chung bí mật như vậy, hiển nhiên quan hệ giữa họ cũng sẽ càng thêm gần gũi.Bonus
Âm thoa