Chương : Hạnh phúc tan rã
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên mang văn kiện mà Nghiêm Cẩn đã ký xong giao cho Hạ lão gia, dĩ nhiên nhận lại được một trận khen ngợi mạnh mẽ. Từ khi được Nghiêm Cẩn hỗ trợ, Hạ Thiệu Nhiên liên tục cùng Nghiêm thị ký những bản hợp đồng lớn, dần dần bắt đầu được Hạ lão gia coi trọng, địa vị ở Hạ thị cũng theo đó mà tăng lên chóng mặt, hiện tại Hạ Thiệu Nhiên đã trở thành trưởng phòng quản lý tài vụ ở Hạ Thị.
Tiếp theo trong công ty có một cuộc họp hội đồng quản trị, Hạ Thiệu Nhiên tới phòng họp trước vài phút, đẩy cửa đưa mắt nhìn một vòng, tất cả những người trong phòng họp đều là người thân của cậu.
Trưởng phòng nhân sự là chú, trưởng phòng marketing là anh họ, trưởng phòng kế hoạch là chị họ... Trợ lý chủ tịch Hạ Khả Tâm ngồi ở vị trí đằng trước, đủ để chứng minh nàng ở Hạ thị có địa vị quan trọng thế nào.Hạ Thiệu Nhiên đi đến ở giữa bàn họp kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cô chú anh họ chị họ hai bên trái phải đang cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh cũng chẳng ai buồn ngẩng đầu lên, Hạ Thiệu Nhiên thấy thế cũng không ra vẻ thảo mai nhiệt tình đi chào hỏi những người họ hàng lạnh lùng này, lấy văn kiện bản thân mang đến cúi đầu lật xem.
Trưởng các phòng ban theo thứ tự báo cáo tình hình công tác, tất cả mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm vào biểu tình của Hạ lão gia ngồi ở ghế chủ tịch, chỉ một cử chỉ hơi nhăn mày nhíu mi hoặc là câu môi, đều làm cho mọi người phải đau đầu suy nghĩ phỏng đoán đằng sau biểu tình kia là có hàm nghĩa gì.
Cũng may là trong khoảng thời gian này, Hạ thị gió êm sóng lặng, tình hình phát triển cũng không tệ, Hạ lão gia từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện biểu tình gì nghiêm trọng, sau khi các trưởng phòng báo cáo công tác xong, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì biểu hiện công tác xông xáo của Hạ Thiệu Nhiên gần đây, Hạ lão gia đặc biệt khen ngợi riêng cậu một chút, Hạ Thiệu Nhiên lập tức liền có cảm giác ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía cậu, thăm dò, tra xét, ghen ghét.... Từng tia ánh mắt sắc bén khiến cho lưng Hạ Thiệu Nhiên như bị kim chích vào.
"Vẫn là Thiệu Nhiên của chúng ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kéo được một đối tác lớn như Nghiêm thị. Đâu có giống như người mẹ kế chính thức nào đó, chẳng nhận được nổi nửa cái đơn hàng của Nghiêm thị!" Người chú ngồi bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên giả vờ tán dương vỗ vỗ vai của cậu, ánh mắt lại tràn ngập trào phúng nhìn về phía Hạ Khả Tâm ngồi ở phía trước.
Hạ Khả Tâm không nói gì, mặt lộ vẻ ủy khuất cúi đầu.
"Không nói gì không ai bảo anh bị câm!" Hạ lão gia nhíu nhíu mi, rất không cao hứng răn dạy một tiếng, rõ ràng là đang che chở cho Hạ Khả Tâm.
Chú của Hạ Thiệu Nhiên tức khắc không dám hé răng nữa, ngậm miệng lại buông xuống cánh tay đang đặt trên vai Hạ Thiệu Nhiên.
Lúc sau hội nghị lại được tiếp tục, diễn ra không lâu cũng liền kết thúc, Hạ lão gia rời đi trước, sau đó mọi người mới đi ra khỏi phòng họp.
"Thiệu Nhiên!" Hạ Thiệu Nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, xoay người vừa mới chuẩn bị đi ra khỏi phòng họp, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Hạ Khả Tâm.
"Cô tìm cháu có việc sao?" Hạ Thiệu Nhiên quay lại lịch sự hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười lễ phép nhưng có chút xa lạ khách sáo.
"Hôm nay Tiểu Luân từ trường học về nhà nghỉ, Nghiêm Cẩn cũng có mặt ở nhà, Thiệu Nhiên, cháu tới nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều nhé." Hạ Khả Tâm mặt đầy biểu tình từ ái nhìn Hạ Thiệu Nhiên, nhìn qua hoàn toàn chính là một vị trưởng bối đầy hiền hòa thân thiết.
"Dạ... vâng." Hạ Thiệu Nhiên do dự một lúc mới gật đầu đáp ứng.
"Vậy sau khi tan sở, cháu tới văn phòng tìm cô, chúng ta cùng nhau trở về. Được rồi vậy nhé, cô có việc gấp phải đi trước. Thiệu Nhiên, hôm nay con được chính miệng ông nội khích lệ, nhưng cháu đừng có vì thế mà sinh kiêu ngạo nha, cần phải tiếp tục nỗ lực a!" Hạ Khả Tâm vừa mới chuẩn bị muốn xoay người rời đi, rồi lại dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói những lời nghe rất sâu sắc, vỗ vỗ bả vai Hạ Thiệu Nhiên.
"Cô, cháu sẽ nỗ lực." Hạ Thiệu Nhiên cụp mi rũ mắt thuận theo trả lời.
Hạ Khả Tâm hài lòng cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Đối với lời cổ vũ của Hạ Khả Tâm, Hạ Thiệu Nhiên dĩ nhiên hiểu rõ trong lời nói ấy bao hàm chân tình thì ít mà giả ý thì nhiều. Nhưng đối với việc Hạ Khả Tâm mời cậu về nhà ăn cơm, kỳ thực Hạ Thiệu Nhiên cũng không nguyện ý đi, chỉ là ngại phải từ chối trưởng bối mà thôi. Trước kia cho dù Hạ Khả Tâm không mời, Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ vì Nghiêm Cẩn mà da mặt dày đến nhà nàng cọ cơm.
Nhưng mà hiện tại, Hạ Thiệu Nhiên đã biết Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân, thế nên cậu không muốn phải đi đến đó để nhìn thấy hình ảnh Nghiêm Cẩn cùng Nghiêm Luân bên nhau.
"Nghiêm Đổng, ngài về sao?" Trợ lý nhìn thấy Nghiêm Cẩn cầm tập công văn đi ra khỏi văn phòng, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên.
"Ừ, hôm nay Tiểu Luân từ trường về, tôi đi về trước một chút." Ngày thường, thời gian vào làm ra về của Nghiêm Cẩn cũng giống như một nhân viên bình thường, ngay cả những khi Hạ Thiệu Nhiên tìm đến hắn nhờ hỗ trợ, Nghiêm Cẩn cũng đều để sau khi tan tầm mới bàn tới, chỉ có Nghiêm Luân mới khiến Nghiêm Cẩn đối xử đặc biệt như vậy.
"Nghiêm Đổng, ngài đối với em trai thật tốt, nếu tôi mà có một người anh trai giàu có đẹp trai như ngài thì cả đời này quá đủ rồi." Trợ lý nhìn mặt đoán ý người, nhìn thấy Nghiêm Cẩn luôn giữ biểu tình lãnh đạm khi nhắc tới Nghiêm Luân lại mặt mày rạng rỡ vui vẻ, liền đón ý khen ngợi một câu.
"Cô làm việc tiếp đi, Tiểu Luân sắp về rồi, tôi phải đi trước." Khóe miệng Nghiêm Cẩn mở ra tươi cười hơn một chút, chào trợ lý một câu rồi vội vàng rời khỏi công ty.