Chương : Âm mưu quỷ kế
"Mẹ, lúc nãy trong bữa tiệc mẹ làm gì dùng sức đẩy Hạ Thiệu Nhiên mạnh như vậy, dao nhỏ đâm vào sâu quá này, lỡ như tay của con bị tàn phế thì phải làm sao?!" Hạ Thiệu Nhiên vừa rời đi không lâu, Nghiêm Luân thay đổi dáng vẻ ủy khuất, nhìn về phía Hạ Khả Tâm tức muốn hộc máu quát.
"Được rồi được rồi, mẹ sẽ tìm cho con bác sĩ tốt nhất giúp con chữa trị cái tay. Bây giờ khó khăn lắm mới phá hư được quan hệ giữa Nghiêm Cẩn với Hạ Thiệu Nhiên, con phải tiếp tục diễn thật tốt cho mẹ. Lần trước ở nhà mẹ cố tình đụng Hạ Thiệu Nhiên để cho nó không cẩn thận làm tay con bị thương chính là muốn thử xem phản ứng của Nghiêm Cẩn. Thấy Nghiêm Cẩn khẩn trương lo cho cái tay của con như vậy, mẹ mới có thể tiến hành bước tiếp theo, lần này tay con bị thương nghiêm trọng như vậy, mẹ không tin Nghiêm Cẩn sẽ còn tiếp tục giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị!" Trên mặt Hạ Khả Tâm lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý. Hóa ra hết thảy mọi việc trước đó đều là Hạ Khả Tâm cố ý giăng bẫy ra để hãm hại Hạ Thiệu Nhiên, mục đích phá hoại mối quan hệ giữa Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên, để Nghiêm Cẩn không tiếp tục giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị nữa.
"Con mặc kệ Hạ Thị hay không Hạ Thị, tay của con mà không lành lại thì con không để mẹ yên đâu!" Thật ra Nghiêm Luân đúng là rất thích đàn dương cầm, lo lắng cho tay mình không lành lại được, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hạ Khả Tâm.
"Yên tâm! Mẹ làm sao có thể khiến cho tay con tàn phế được! Hiện tại Hạ Thiệu Nhiên đã làm tay con bị thương, Nghiêm Cẩn càng chán ghét Hạ Thiệu Nhiên sẽ càng thêm sủng ái con, đây không phải cũng là chuyện con mong muốn sao?" Hạ Khả Tâm tươi cười nhìn Nghiêm Luân chớp chớp mắt.
"Hừ!" Nghiêm Luân hừ lạnh một tiếng, quay đầu không phản ứng với Hạ Khả Tâm.
"Con trai đừng nóng giận, mẹ đảm bảo tay của con một chút di chứng cũng không có! Mau quay trở lại dáng vẻ đáng thương đi nào, Nghiêm Cẩn sắp quay trở lại rồi đấy, đừng để nó nhìn ra chút sơ hở nào nếu không hai mẹ con chúng ta coi như xong đời." Hạ Khả Tâm lập tức dỗ dành khuyên nhủ mấy cậu, đưa tay xoay đầu Nghiêm Luân lại.
Nghiêm Luân lại trừng mắt nhìn Hạ Khả Tâm liếc một cái, mới thu liễm lại biểu tình trên mặt. Chờ tới khi Nghiêm Cần làm xong thủ tục quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Nghiêm Luân vẫn như cũ là một dáng vẻ ủy khuất lo lắng, oán trách trong lòng đối với Hạ Thiệu Nhiên lại càng tăng thêm vài phần.
Hạ Thiệu Nhiên từ bệnh viện trở về nhà, suy sụp ngã xuống trên ghế sopha.
"Thiệu Nhiên! Thiệu Nhiên!" Hạ Thiệu Nhiên còn chưa mở miệng nói câu nào, cha cậu liền hô to gọi nhỏ từ trong phòng chạy vọt ra.
"Ba, làm sao vậy?" Chuyện không cẩn thận làm bị thương tay Nghiêm Luân, lại bị Nghiêm Cẩn hiểu lầm, một loạt sự việc xảy ra khiến cho thể xác và tinh thần Hạ Thiệu Nhiên đều mỏi mệt, phụ thân lại lớn tiếng kêu to làm đại não của cậu đều ẩn ẩn đau nhức, Hạ Thiệu Nhiên nhấc tay lên không ngừng ấn vào huyệt Thái Dương.
"Thiệu Nhiên, con nhất định phải cứu ba ba!" Hạ phụ ngồi xuống dựa gần lại Hạ Thiệu Nhiên vội vội vàng vàng khẩn trương bắt lấy cánh tay cậu.
"Ba, đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy thần sắc phụ thân nôn nóng, ý thức được có điều gì khác thường, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
"Ba.... ba vay tiền bọn cho vay nặng lãi, bọn họ... bọn họ nói nếu không có tiền, thì.... sẽ chặt đứt tay của ba..." Hạ phụ thật cẩn thận nhìn Hạ Thiệu Nhiên, lắp bắp nói ra sự việc.
"Ba! Ba làm cái gì vậy hả?! Sao lại đi vay nặng lãi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba mau nói rõ cho con biết đi!" Hạ Thiệu Nhiên nghe được phụ thân nói, bị chọc tức tới nỗi cổ họng như bị mắc nghẹn suýt chút nữa thở không ra hơi, cơn đau đầu cũng ngày càng trở nên dữ dội, phải hao tổn gần hết sức lực mới khiến mình bình tĩnh lại được một chút.
"Biểu ca của con lần trước có giới thiệu cho ba một hạng mục đầu tư nói kiếm được rất nhiều tiền, ngay từ đầu ba sợ bị mắc lừa nên không dám đầu tư tiền vào. Nhưng mà sau đó, nhìn thấy biểu ca của con tiền lớn tiền nhỏ kiếm vào được liên tục nên có chút đỏ mắt, đầu tiên có dùng một chút tiền đầu tư vào, kết quả kiếm được gấp đôi, sau đó... sau đó nhất thời bị ma quỷ xui khiến, nghĩ đầu tư càng nhiều sẽ càng kiếm được nhiều tiền, thế nên ba mới đi vay nặng lãi. Ba cứ tưởng mọi chuyện sẽ thuận lợi nên mới đi vay nặng lãi.... ai ngờ tất cả đều đổ sông đổ bể, tiền vay lãi mẹ đẻ lãi con, hiện tại... hiện tại..." Hạ phụ nơm nớp lo sợ nhìn Hạ Thiệu Nhiên tường thuật lại sự việc.
"Ba, ba chẳng lẽ còn không biết đám người thân thích Hạ gia kia đều là loại người gì sao? Tại sao ba còn đi tin tưởng bọn họ chứ?! Biểu ca hận con đã cùng hắn tranh đoạt Hạ Thị, cố ý giăng bẫy để ba nhảy vào đấy!" Hạ Thiệu Nhiên sốt ruột tới mức chẳng để ý đến cách nói chuyện tôn trọng cha mình, không chờ Hạ phụ nói xong liền đùng đùng nổi giận ngắt lời.
"Thiệu Nhiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi....là ba đã sai rồi! Nhưng mà Thiệu Nhiên, con cũng biết, ông của con từ trước nay vẫn luôn khinh thường ba, ba cũng chỉ muốn kiếm một chút, ở trước mặt ông của con dương mi thổ khí (mở mày mở mặt), cũng làm cho con càng thêm thuận lợi tiếp quản Hạ Thị...." Hạ phụ vâng vâng dạ dạ giải thích, cúi đầu giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái.
"Bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Ba, ba thiếu bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu tiền?" Hạ Thiệu Nhiên thở dài, cũng không đành lòng lại trách cứ phụ thân.
Hạ phụ do dự nửa ngày mới nói ra số tiền, Hạ Thiệu Nhiên sau khi nghe được thiếu chút nữa tức muốn thổ huyết.
Số tiền mà Hạ phụ đang thiếu đối với gia đình Hạ Thiệu Nhiên bây giờ quả thực là một con số trên trời. Trước mắt phần lớn quyền nắm giữ tài chính tỏng xí nghiệp Hạ Thị đều còn đang nằm trong tay Hạ lão gia, Hạ phụ ở trong công ty chỉ là một chức vụ nhàn tản, lương bổng không cao, còn Hạ Thiệu Nhiên thì chỉ vừa gia nhập công ty không lâu, tuy rằng biểu hiện xuất sắc, mau chóng thăng chức, nhưng cũng không tích tụ được nhiều. Thậm chí ngôi nhà mà cả gia đình Hạ Thiệu Nhiên đang ở trên danh nghĩa cũng đang thuộc quyền sở hữu của Hạ lão gia.
"Thiệu Nhiên, không phải mối quan hệ của con với Nghiêm Cẩn rất tốt sao, nó cũng vẫn luôn trợ giúp con tranh đoạt Hạ Thị, hay là con đi mượn nó chút tiền được không?" Hạ phụ vẫn còn chưa biết đến chuyện Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay Nghiêm Luân, nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên nhíu chặt mày, vẻ mặt đăm chiêu u sầu, liền nhỏ giọng kiến nghị nói.
"Ba, đừng bàn nữa, để con tự nghĩ cách." Hạ Thiệu Nhiên lắc đầu, đáy lòng tràn đầy chua xót, tay Nghiêm Luân còn không biết có thể giữ được không, hiện tại lại đi tìm Nghiêm Cẩn vay tiền thì có khách gì đổ thêm dầu vào lửa, chính mình vẫn nên tìm cách khác thì tốt hơn.