Editor: Ann Yang
Beta-er: Yulmi
Mẹ Hạ Tu được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng ngoại ô thành phố A, Giản Ngôn đi theo anh vào khu mộ được quy hoạch ngay ngắn một lúc thì thấy mộ mẹ anh.
Trong tay Hạ Tu ôm một bó hoa bách hợp mua trên đường, nghe nói đây là loài hoa mà mẹ anh thích nhất. Anh đặt bó hoa trước mộ, ngồi xổm xuống, cười nói: “Mẹ, con tới thăm mẹ này.”
Giản Ngôn đứng bên cạnh anh, nhìn lướt qua tấm ảnh trên bia mộ, mặc dù chỉ là ảnh đen trắng nhưng có thể thấy đó là một người phụ nữ rất đẹp.
“Hôm nay con có dẫn theo một người đến thăm mẹ.” Hạ Tu đứng lên, kéo Giản Ngôn đến cạnh mình, “Đây là Giản Ngôn, bạn gái của con.”
Giản Ngôn không tự giác đứng thẳng lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh nói: “Chào cô, cháu là Giản Ngôn ạ.”
Hạ Tu cũng nhìn mẹ anh, giọng nói mang đầy vẻ tự hào: “Thế nào ạ, có phải cũng đẹp như mẹ không?”
Giản Ngôn: “Không đâu, không đâu, vẫn là cô đẹp hơn.”
Hạ Tu cúi đầu cười hai tiếng, ánh mắt lại nhìn người phụ nữ trong hình: “Trước đây mẹ luôn nói con gái mà đep sẽ không biết nấu ăn, nhưng mà tài nấu nướng của Giản Ngôn rất tốt, mẹ không thể lừa gạt con trai mình như vậy được.”
Giản Ngôn: “Thật ra cô nói cũng có lí, thường thì phụ nữ đẹp sẽ có nhiều người muốn nấu cơm cho họ, người giống như em đây ít lắm, là may mắn của anh đó.”
“Ừ, anh rất may mắn.” Hạ Tu nghe lời, nói xuôi theo Giản Ngôn, tiếp tục giới thiệu cô với mẹ anh, “Giản Ngôn không chỉ xinh đẹp mà còn biết nấu cơm, hơn nữa lại là một tác giả truyện tranh rất nổi tiếng, đặc biệt biết kiếm tiền, nhất định là do mẹ ở trên trời linh thiêng phù hộ con, nên cô ấy mới có thể là bạn gái con.”
Giản Ngôn ngước mắt nhìn anh: “Cái miệng càng ngày càng dẻo.”
“Đây là điều xuất phát từ tim anh.”
Giản Ngôn nhíu mày, không nói gì. Hạ Tu tiếp tục nói với mẹ: “Nếu như mẹ còn sống thì nhất định sẽ thích cô ấy. Khi học đại học cô ấy học thiết kế thời trang, thiết kế rất nhiều bộ quần áo đẹp, nếu mẹ thấy mấy bộ đồ ấy nhất định sẽ rất vui. À, đúng rồi, cô ấy giống mẹ ở chỗ đó là cực mê quần áo đẹp, mỗi lần tới công ty thì Giản Ngôn sẽ ăn mặc xinh đẹp nhất có thể…”
Nói đến đây Hạ Tu liền im lặng, Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, lặng thinh kéo tay anh. Hạ Tu nắm tay cô, giọng nói trầm thấp: “Nếu như mẹ còn sống, thì thật tốt biết bao…”
Giản Ngôn cảm thấy mũi mình cay cay, cô khẽ ngẩng đầu lên, sợ nước mắt mình sẽ rơi xuống.
Hạ Tu thở ra một hơi, lấy lại giọng nói bình tĩnh: “Hôm nay là Valentine, con muốn dẫn cô ấy tham gia vũ hội, lần sau sẽ lại đến thăm mẹ.”
Anh đứng yên hồi lâu rồi dẫn Giản Ngôn rời khỏi nghĩa trang công cộng.
Buổi trưa hai người đi tới quán ăn mà lần trước Tiếu Cố nói đến, đây là lần đầu tiên Giản Ngôn tới đây, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cô trước đó.
“Không thấy giống với sở thích của Tiếu tổng chút nào, tiệm này nhìn có chút cổ kính, hơn nữa cách quản lý cũng rất chuyên nghiệp.” Giản Ngôn đánh giá những vật dụng được bài trí và chén đũa trong tiệm, hầu hết rất tinh xảo, quả thật không thua kém với nhà hàng phong cách phương tây của Úc tổng.
Hạ Tu đáp: “Ngay cả một công ty lớn như vậy mà Tiếu tổng còn có thể giải quyến tốt được thì một nhà hàng có là gì…”
“Nghe cũng có lý.”
Hạ Tu đặt một phòng riêng, hai người vừa ngồi xuống thì nhân viên mặc đồ cổ trang bước đến pha trà rót nước, thuận tiện giới thiệu đồ ăn ở đây. Giản Ngôn đầy tò mò hỏi nhân viên: “Ở đây không có chương trình nếu đánh thắng mạt chược thì sẽ không phải trả tiền sao?”
Hạ Tu không nhịn được bật cười, nhân viên hơi bối rối đáp: “… Tạm thời thì không có ạ, tuy nhiên chúng tôi có thể đề xuất ý kiến này với lãnh đạo.”
“Ồ, tôi cảm thấy chương trình này rất tốt, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều thực khách cho rằng mình có tài chơi bài.”
Nhân viên nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý: “Nhưng mà ông chủ Tiếu của chúng tôi bây giờ bận rộn nhiều việc, không có thời gian quản lý ở đây.”
“Ừ, vậy ông chủ Tiếu của các bạn có nhận đồ đệ không?”
“Tôi cũng từng hỏi qua ông chủ về vấn đề này, ông chủ nói với tôi là chơi mạt chược cũng phải xem gen.”
Giản Ngôn: “…”
Không phải là xem phong thủy mới đúng sao?
Hạ Tu cười ra hiệu nhân viên có thể đi xuống, sau đó nghiêng đầu hỏi Giản Ngôn: “Em muốn ăn cái gì? Anh lấy giúp em?”
Giản Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi trưa vẫn nên ăn ít một chút! Buổi tối còn tham gia vũ hội nữa, nếu ăn nhiều thì mặc lễ phục sẽ không đẹp.”
Vẻ mặt Hạ Tu đầy bất đắc dĩ: “Đáng ra chúng ta không nên tới đây ăn, nghe nói quán này nấu rất tốt, anh cảm thấy lát nữa em nhất định sẽ không kiềm chế được.”
Giản Ngôn: “…”
Thật ra lúc chưa vào trong quán cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi rồi, hơn nữa khi bước vào đây bọn họ thấy rất nhiều bàn đã có người đặt, tối nay khách chưa đặt chỗ đến nhất định sẽ phải lấy số… Không được, Giản Ngôn, buổi tối mi còn phải mặc váy đẹp, nhất định phải khống chế được bản thân.
Đồ ăn Hạ Tu đặt chưa có nhưng nhân viên phục vụ đã đưa tới món khai vị: “Đây là mứt xoài mà ông chủ Tiếu của chúng tôi tự tay làm, trong lúc chờ đợi cô có thể nếm thử.”
“Vâng, cảm ơn.” Giản Ngôn nhìn cậu ta mang đến một đĩa mứt xoài, chỉ có một ít, hơn nữa còn đầu thừa đuôi thẹo, nhưng sau khi ăn thử, cô cảm thấy mình như vừa mở ra cánh cửa đến thế giới mới, “Cái này ăn ngon quá!”
Cậu nhân viên phục vụ rất đắc ý: “Mứt xoài do ông chủ Tiếu làm rất quý đó, lúc trước chỉ có một cửa hàng, tất cả đều nhờ vào mứt xoài của ông chủ mà hấp dẫn khách hàng đến đây! Aiz, chỉ là bây giờ ông chủ quá bận rộn, món này không còn phổ biến như trước đây, rất nhiều khách muốn ăn đều không ăn được.”
Giản Ngôn vừa nghe cậu ta nói, vừa ăn mứt xoài trong đĩa, nói thật thì cô không thích ăn xoài, không ngờ sau khi làm thành mứt lại có thể ăn ngon đến vậy.
“Hơn nữa trước đây ông chủ Tiếu chúng tôi là bếp trưởng của nhà hàng tây, ngay cả Úc thị muốn mời anh ấy đến cũng không nhất định mời được đâu!”
“À, vậy sau đó anh ấy mở công ty như thế nào?”
“Cái này nói ra thì dài, tôi nhớ một buổi sáng đẹp trời nọ, có một mỹ nữ đột nhiên tới tiệm chúng tôi, nói là khách thuê nhà của ông chủ Tiếu…”
Cậu nhân viên dường như quên mất công việc của mình, liên mồm nói cho Giản Ngôn nghe, lúc Hạ Tu trở lại, hai người bọn họ còn chưa nói xong.
“Nói về cái gì mà náo nhiệt vậy?” Anh cười đem đồ ăn đã chọn xong để sang một bên rồi ngồi xuống.
Giản Ngôn: “Em đang nghe chuyện ngày xưa ông chủ Tiếu làm giàu, so với chuyện của anh còn kỳ diệu hơn.”
Thấy Hạ Tu quay lại, cậu nhân viên cuối cùng cũng nhận ra mình còn việc phải làm, vội nói: “Quý khách từ từ dùng, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Sau khi cậu ta đi khỏi, Hạ Tu như cười như không nhìn Giản Ngôn: “Có hứng thú với chuyện xưa của Tiếu tổng hả?”
Giản Ngôn ăn ngay nói thẳng: “Em là tác giả nên luôn thích nghe mấy cái chuyện xưa, nhiều khi lại mang đến cho em linh cảm.”
“Ồ.” Hạ Tu đổ đồ ăn vào nồi lẩu, “Vũ hội tối nay Tiếu tổng cũng đi, em có thể đến gặp anh ta hỏi.”
“…” Như vậy thì không được, cô vẫn thích nghe chuyện từ người khác kể hơn, “Vậy cô khách trọ xinh đẹp kia cũng sẽ đi hả anh?
“Tất nhiên rồi, đó là vợ của anh ta mà.”
“Ồ!”
Nghe xong bát quái của ông chủ Tiếu, bữa cơm này Giản Ngôn ăn… siêu no.
Cô sờ cái bụng căng tròn của mình, mặt buồn so: “Thế là xong, em thấy có lẽ sẽ không mặc vừa cái váy kia đâu.”
Hạ Tu cười nói: “Còn cả buổi chiều mà, cố gắng tiêu hóa thôi em.”
Giản Ngôn: “…”
Về nhà, Giản Ngôn bắt đầu tập bài nhảy mà Hạ Tu dạy, cố gắng tiêu hóa hết bữa trưa. Buổi chiều Hạ Tu còn phải đi làm, sau khi xử lý xong việc ở chi nhánh chính, trước giờ tan làm tới đón Giản Ngôn.
Giản Ngôn cố gắng ních người vào chiếc váy, lúc nhìn cô đi ra, Hạ Tu không nhịn được cười: “Lúc nhảy em phải chú ý động tác không được quá mạnh, tránh để váy này bung ra.”
Giản Ngôn: “…”
Là vũ hội Valentine nên khung cảnh được trang trí rất lãng mạn, không khí ngập tràn mùi hoa hồng, trong sàn nhảy, trai gái đều có đôi có cặp, ngay cả thức ăn cũng là kiểu dành cho tình nhân.
Lần này Giản Ngôn không mặc lễ phục cao cấp, mà chỉ mặc một bộ lễ phục bình thường của Bunny, tuy nhiên vẫn mang lại sự chú ý của rất nhiều người. Đây là lần thứ hai Hạ Tu dẫn cô tham dự tiệc công khai như vậy, tất cả mọi người tranh nhau phỏng đoán chuyện tốt của hai người sắp tới.
Hạ Tu dẫn Giản Ngôn đi chào hỏi vài người bạn rồi nắm tay cô kéo vào sàn nhảy. Hiệu quả mấy ngày luyện tập rất rõ rệt, ít ra thì Giản Ngôn cũng đã thanh nhã mà nhảy xong điệu này, hơn nữa cũng không dẫm vào Hạ Tu một lần nào.
“Nhảy rất khá.” Hạ Tu nhìn cô khen ngợi.
Giản Ngôn có chút đắc ý: “Tất nhiên rồi.”
Hạ Tu cười cười, nói với cô: “Chúng ta lên lầu đi! Anh có cái này tặng em.”
“Hả?” Mắt Giản Ngôn giật giật, nếu cô nhớ không nhầm thì trên lầu là phòng khách sạn mà.
Hạ Tu nói: “Lần trước không phải anh đã kể cho em nghe rồi sao, Valentine anh chuẩn bị rất nhiều quà, tuy là chúng ta… ừ, nhưng quà thì vẫn phải đưa.”
Mặt Giản Ngôn vì lời anh nói mà trở nên nóng bừng: “Sao em lại có cảm giác là anh đang rất hồi hộp nhỉ?”
“Có thể là ảo giác đấy.”
Giản Ngôn híp mắt nhìn anh, đây rõ ràng là trực giác của phụ nữ.
Cuối cùng cô vẫn đi cùng Hạ Tu lên lầu, bởi vì cô rất tò mò về món quà mà anh đã chuẩn bị. Không nằm ngoài dự đoán, Hạ Tu đúng là dẫn cô tới phòng rượu. Căn phòng này được trang trí rất tỉ mỉ, có nến, có rượu đỏ, chocolate, hoa hồng, tất cả đều không thiếu, thậm chí trên ghế salon còn rải đầy cánh hoa hồng nữa.
Giản Ngôn đen mặt, kiểu trang trí như thế này chỉ cần không phải là phụ nữ ngốc thì cũng nhìn ra được đàn ông muốn làm cái gì.
Hạ Tu lịch sự ho khan một tiếng, nói: “Đây là trước đó anh giao cho bọn họ trang trí, tuy là hiện tại… Ừ, anh đã trả tiền rồi nên mình không thể lãng phí được.”
………..
Giản Ngôn nhìn lướt qua chiếc ghế rải đầy hoa rồi ngồi xuống, Hạ Tu lấy từ bên trong phòng ra một hộp quà lớn rất đẹp, đi tới trước mặt Giản Ngôn, cười đưa cho cô: “Đây là lễ tình nhân đầu tiên chúng ta cùng nhau trải qua, hy vọng sau này lễ Valentine nào cũng có em kề bên anh, cùng anh trải qua.”
Giản Ngôn trừng mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng mở quà ra, xung quanh thành hộp rải đầy hoa hồng, chính giữa là một loạt những cây son của nhãn hiệu cao cấp, gồm tất cả các màu sắc.
“Thích không?”
“Thích, chỉ là mỗi ngày dù em có đổi ba màu son cũng sợ không dùng hết…”
Hạ Tu cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật ra anh muốn tặng em giày cao gót cơ, nhưng mà anh nghe nói không được tặng giày cho người mình thích, cho nên anh đổi sang son môi.”