Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi
Địa chỉ mà Giản Ngôn khai trên sơ yếu lí lịch là địa chỉ cũ, vì ngại Hạ Tu biết địa chỉ nhà mình nên cô đã để anh đưa mình về nhà mẹ.
Xe đậu ở một khoảng đất trong khu tiểu khu cũ, Hạ Tu quan sát xung quanh: “Đường phố ở đây không tốt, đèn cũng thưa thớt, buổi tối về một mình rất nguy hiểm.”
Giản Ngôn đáp: “Buổi tối ở đây cũng nhiều người lắm, phố ăn khuya ngoài kia tới tận giờ đêm vẫn có người.”
Hạ Tu khẽ gật đầu: “Nhưng vẫn phải chú ý đến an toàn.”
“Vâng.” Giản Ngôn đáp một tiếng, vươn ngón tay chỉ đường: “Quẹo phải ở phía trước là tới rồi, anh cho tôi xuống đi, mắt công lát nữa lại phải quay đầu xe.”
“Không sao.” Hạ Tu lái xe vào con đường được chỉ, rất nhanh đã thấy một tiểu khu: “Ở đây à?”
“Ừ, dừng trước cửa là được rồi.”
Hạ Tu tìm một chỗ đỗ xe, Giản Ngôn ăn nốt trái dâu tây còn lại, sau đó mới mở cửa xe, bước xuống: “Cảm ơn giám đốc Hạ, anh đi đường cẩn thận nhé.”
Hạ Tu cong môi cười, ừ đáp lại.
Giản Ngôn chờ anh quay đầu xe rồi mới bước vào bên trong.
Còn chưa đi đến cầu thang, chợt nghe tiếng mẹ cô gọi: “Ngôn Ngôn, sao con lại qua đây vậy?”
Giản Ngôn quay đầu, thấy mẹ cô bước vào từ ngoài cửa: “À, hôm nay con cùng chị Lâm Trân đi vườn dâu hái dâu, tiện đường qua đây mang cho mẹ một ít.”
“Dâu thì chợ chỗ này cũng có, con còn mang qua làm gì?”
“Á… Cái này khác, mỗi quả đều là con hái đấy.”
Mẹ cô bước đến bên cạnh cô, nhìn giỏ dâu trong tay cô: “Dâu tây của con chắc tệ một cân rồi.”
“Cỡ đó ạ.”
“Chợ ở đây bán có tệ thôi.”
Giản Ngôn: “…”
“Cái chính là bọn con có thể hưởng thụ cái cảm giác tự mình hái dâu!” Giản Ngôn cô gắng biện bạch. Mẹ cô cười một tiếng, nghiêm túc hỏi cô: “Hồi nãy mẹ thấy có xe chở con về, ai lái xe vậy?”
Giản Ngôn ngẩn ra: “Ôi, đó là giám đốc của bọn con, hôm nay cũng cùng đi hái dâu, tiện đường nên chở con về luôn.”
“Giám đốc của các con?” Mẹ Giản Ngôn hơi nhíu mày: “Mẹ thấy người lái xe là nam, sao con…?”
“Con cũng không biết nữa.” Giản Ngôn cười ha ha: “Lần trước bác sĩ đã nói, bệnh của con có chuyển biến tốt.”
“Đúng không vậy….?” Mẹ Giản Ngôn càng cau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, bà ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn: “Giám đốc của các con thật đẹp trai.”
Giản Ngôn: “…”
“Hahaha, mẹ, sao mẹ lại ở dưới đó thế?” Giản Ngôn bị mẹ cô nói trúng nên chột dạ, không thể làm gì bèn nói lảng sang chuyện khác. Mẹ Giản nói: “Vốn là xuống đó chơi mạt chược một chút, nhưng còn chưa ngồi xuống thì lại nhìn thấy con.”
“… Haha, mẹ thật tinh mắt.”
“Con gái của mình mà còn không nhận được ra à?”
Hai người vừa nói vừa bước vào nhà, Giản Ngôn sợ mẹ cô lại hỏi đến Hạ Tu, loay hoay một chút, liền kiếm cớ đi về.
Về nhà cô liền đăng nhập QQ, phát hiện Nam Tư đã trả lời tin nhắn của cô.
Nam Tư: Xin lỗi, hai hôm trước hơi bận, sư phụ có chuyện gì không? ^_^
Đường Chỉ: Hết chuyện rồi ~^_^
Vừa gõ xong câu trả lời này, hai trợ lí của cô cũng đã đến, Giản Ngôn liếc nhanh ra ngoài một cái, gõ nhanh một câu: “Tôi phải vẽ rồi, lát nữa nói tiếp.”
Nam Tư: Được, sư phụ cố lên
Giản Ngôn cười một cái, đăng xuất QQ, mở phần mềm vẽ.
Ngày hôm sau cô cũng phải làm ca sáng. Theo thông lệ, Hạ Tu sẽ đến Mộng Huyễn Y Thụ, để giải thích các hoạt động trong lễ Giáng sinh: “Từ ngày đến , trong siêu thị sẽ có hoạt động xúc tiến tiêu thụ, ngoài ra trong ba ngày này, Mộng Huyễn Y Thụ sẽ có một hoạt động theo chủ đề, nói đơn giản hơn là muốn giúp khách hàng phối trang phục phù hợp với ngày lễ Giáng Sinh. Phương án cụ thể tôi đã gửi cho Liễu Tuệ Tuệ, chỗ nào không hiểu mọi người cứ liên hệ với cô ấy. Ngoài ra trong lễ Giáng sinh, bách hóa sẽ kéo dài thời gian đóng cửa, đến hơn giờ đêm mới có thể tan ca.”
Có lẽ trong giai đoạn cuối năm này mọi người đã tăng ca đến mức độ trơ lì, nên khi nghe thông báo Giáng sinh cũng phải tăng ca thì chẳng ai thèm phản ứng lại.
“Tạm thời là vậy, tôi phải đi họp đây, kế hoạch cho hoạt động Giáng Sinh mọi người nhớ xem lại nhé, hi vọng tất cả có thể tạo ra trải nghiệm tốt cho khách hàng.”
Hạ Tu nói xong liền đi khỏi, tổ trưởng nắm chặt tay nói kế hoạch của anh với mọi người: “Tôi nói cụ thể kế hoạch của hoạt động Giáng Sinh nhé, đầu tiên là phối lại trang phục của người mẫu trong cửa hàng, sau đó chọn ra một chủ đề. Mặt khác chúng ta sẽ chia khu vực mua bán làm năm khu dựa trên màu sắc là trắng, hồng, đỏ, xanh lục và một khu nhỏ về phụ kiện dịp Giáng Sinh…”
Tổ trường trình bày xong kế hoạch của hoạt động Giáng Sinh, các nhân viên đều chỉ trưng ra một vẻ mặt duy nhất. Khỏi phải nói, mấy ngày tiếp theo đều sẽ phải tăng ca, bởi vì theo kế hoạch, khu vực buôn bán sẽ được sắp xếp lại hoàn toàn…
Với kế hoạch này, người cảm thấy hứng thú nhất chính là Giản Ngôn, lễ Giáng Sinh ngày xưa của cô đều là vào đợt thi học kì, năm nay có thể trải qua lễ này ở bách hóa Tinh Quang đối với cô mà nói chính là sự trải nghiệm mới. Vả lại việc bố trí phòng ốc và các thứ khác đều là sở thích của cô.
Hạ Tu đã kết thúc cuộc họp thường kì, bảo thư kí gọi Tuệ Tuệ đến văn phòng mình. Trên tay anh là một bản kế hoạch vừa được in ra, đưa cho cô: “Bách hóa Tinh Quang bên thành phố C đã mở được một tháng, mọi thứ cũng dần đi vào quỹ đạo, lượng tiêu thụ cũng dần dần được nâng lên, tôi định mở thêm một cái Mộng Huyễn Y Thụ nữa ở bên đó.”
Tuệ Tuệ vừa đọc bản kế hoạch anh đưa, vừa gật đầu, Hạ Tu lại tiếp tục: “Cô theo tôi từ lúc thành lập Mộng Huyễn Y Thụ tới giờ, cho nên đã vô cùng nắm rõ việc quản lí và phát triển của cửa hàng, nên tôi định điều cô qua bên đấy, vẫn phụ trách việc quản lí Mộng Huyễn Y Thụ.”
Tuệ Tuệ ngẩn người, bây giờ cô ở đây chỉ là một tổ trưởng, lần này được điều đi chẳng khác nào là được thăng chức.
“Hôm nay gọi cô qua đây chính là muốn hỏi, cô có muốn đến thành phố C không?”
Tuệ Tuệ gật đầu, đáp: “Vốn tôi cũng chẳng phải người thành phố A, đi thành phố A hay C đối với tôi cũng không quan trọng lắm.”
Hạ Tu cười một cái: “Cô yên tâm, không để cô ở đó lâu đâu, đợi cô bồi dưỡng được người có thể thay cô, tôi sẽ điều cô về đây mà.”
“Cảm ơn giám đốc Hạ, tôi sẽ cố gắng.”
“Ừ, còn có một vấn đề khác, lúc cô đi rồi thì bên đây không có tổ trưởng nữa, bình thường cô là người làm việc nhiều nhất với nhân viên, cô cảm thấy ai thích hợp hơn cả?”
Tuệ Tuệ nghĩ một hồi, đáp: “Nếu dựa theo năng lực thì tôi thấy Giản Ngôn rất được, tuy thời gian làm việc ở đây không dài, nhưng sự hiểu biết của cô ấy về thời trang và thương hiệu, đều sâu rộng hơn người khác, mà bản thân lại có kiến giải riêng về thời trang. Đối đãi với khách hàng cũng rất nhẫn nại, người cũng thông minh, số lượng tiêu thụ tháng này của cô ấy là cao nhất… Chỉ là lí lịch cô ấy chưa đầy đủ, sợ là không thể làm lâu dài.”
Hạ Tu cười, đáp: “Đúng là vậy, không cần phải kiểm tra cô ấy nữa.”
“Ngoài ra, còn có một người khác cũng khá được, là Tinh Tinh.”
“Cách nghĩ của cô không khác tôi là bao, vậy đi, cô đi ra ngoài rồi gọi Tinh Tinh vào đây.”
“Được ạ.”
Trong một buổi sáng mà Hạ tu đã liên tục gọi hai vị lão làng của Mộng Huyễn Y Thụ, ai cũng đoán chắc rằng giám đốc Hạ định thay đổi gì đó, trong lòng Giản Ngôn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cả Tuệ Tuệ và Tinh tinh chẳng ai nói gì, Giản Ngôn cảm thấy cũng không nên hỏi.
Buổi trưa cô vẫn ôm hộp cơm đến canteen, trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng thấy Hạ Tu vẫn ngồi ở vị trí cũ, nỗi lo trong lòng cô liền biến mất.
“Chào giám đốc Hạ!”
Giản Ngôn cười với anh, ngồi xuống cái ghế trống đối diện.
“Chào buổi trưa.” Hạ Tu liếc hình hộp cơm trong tay cô, cong môi cười: “Tôi còn lo bữa trưa hôm nay của em có lẽ nào chỉ toàn là dâu hay không.”
Giản Ngôn: “…”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, đống dâu đó sao lại để dành được đến hôm nay cơ chứ?” Giản Ngôn nói.
Hạ Tu: “…”
Đúng là vậy thật.
“Ăn hết quá nhiều dâu trong một lần sẽ dễ bị tiêu chảy.” Anh chu đáo nhắc nhở. Giản Ngôn nhún vai nói: “Hồi trước mẹ tôi thường bảo, với kiểu dạ dày của tôi thì dù có ăn đá tảng thì nó cũng sẽ bị tiêu hóa thành nước.”
Hạ Tu: “….”
Giản Ngôn xúc vài muỗng cơm vào miệng, không nhịn được hỏi Hạ Tu: “Giám đốc Hạ, tôi nghe mọi người nói anh định điều tổ trưởng đi, là thật ạ?”
Hạ Tu ừ một tiếng, không hề giấu diếm đáp: “Tôi định mở thêm một cái Mộng Huyễn Y Thụ nữa ở bách hóa Tinh Quang tại thành phố C, nên để cô ấy qua đó phụ trách.”
Giản Ngôn: “A, là chuyện tốt.”
Hạ Tu cười: “Nhưng bên đây lại thiếu mất tổ trưởng, nên tôi định để Tinh Tinh làm.”
“Ừm, con người của Tinh Tinh rất ổn, có thể đảm đương được.”
Hạ Tu nhìn cô, nói thêm: “Thật ra thì, người đầu tiên Tuệ Tuệ nhắc đến là em.”
“Khụ khụ” Giản Ngôn bị sặc, khó tin nhìn anh: “Tôi?”
“Ừ.” Hạ Tu cười với cô, “Nhưng tôi đã không đồng ý.”
Giản Ngôn: “…”
“Đúng là nên như vậy, tôi vốn còn chưa qua thời gian thử việc, ngay cả nhân viên chính thức cũng không phải…” Giản Ngôn ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất để ý: “Anh thấy điểm nào của tôi không tốt?”
Cuối cùng cô vẫn hỏi.
Hạ Tu nhìn cô, dường như anh đang trầm tư: “Em… Không có điểm gì không tốt cả, chỉ là tôi sợ em quá ưu tú, lúc đó lại phải điều em đi thành phố khác.” Hạ Tu nói đến đây liền cố ý ngừng lại một chút, sau đó cong cong khóe môi: “Tôi không nỡ để em đến thành phố khác.”
…
Giản Ngôn xấu hổ chẳng biết phải trả lời ra sao, tim liên tục đập mạnh, thình thịch, thình thịch. Hạ Tu nhìn đôi tai hơi ửng đỏ của cô, cúi đầu cười ra tiếng.
Giản Ngôn dọn dẹp hộp cơm của mình, vội vã chào Hạ Tu: “Ừm, giám đốc Hạ, hôm nay khá bận, tôi đi trước đây, anh cứ từ từ ăn nhé.”
Hạ Tu nhìn bóng lưng giống như chạy chối chết của cô, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.
Sau khi Giản Ngôn trở về khu vực bán hàng thì vẫn còn chưa điều hòa được hơi thở, trong lòng vẫn kích động không nguôi. Tuy cô chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng truyện tranh cô vẽ là truyện tranh thiếu nữ, cảm giác vừa xa lạ lại vừa như quen thuộc này là… yêu hay sao?
“Này, đó có phải là Từ Oánh không?”
“Đúng rồi, là cô ta, sao cô ta lại đến đây?”
Nghe được hai cô đồng nghiệp đang thì thầm nhỏ to, Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn sang, quả thực là trông thấy Từ Oánh, vị hôn thê của em trai giám đốc Hạ.