Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yulmi

Tình huống hiện tại chắc chắn sẽ nằm trong một trong ba “khoảnh khắc khó xử nhất” của Giản Ngôn.

Hạ Tu ngồi đối diện nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại, dường như đang chờ câu trả lời của cô.

Cảm giác của Giản Ngôn lúc này giống như bị thầy giáo phát cho một bài toán mà cô không biết làm, vừa lúng túng lại vừa quẫn bách.

“Cái này…” Cô không tự chủ ho khan hai tiếng, cúi đầu không nhìn anh: “Tôi cũng là nghe người khác nói, rồi lần trước lúc Đường tiên sinh mua quần áo cho bạn gái xong cũng đưa cho anh.”

Hạ Tu: “…”

“Còn có lần trước…” Giản Ngôn giơ tay lên khẽ gạt sợi tóc trên trán: “Tôi đi ăn với Lâm Trân cũng gặp hai người ở đó, lúc đó không phải anh ta cũng chọn bài Salut d’Amou để bày tỏ với anh sao?”

Hạ Tu: “…”

Tốt lắm Đường Chính, lúc đi học hãm hại anh thì thôi đi, bước chân vào xã hội cũng còn có thể bày trò hại anh nữa.

“Bây giờ toàn bộ trung tâm thương mại đều đang đồn…”

Lông mày Hạ Tu giật một cái: “Mộng Huyễn Y Thụ sao?”

“Ừ…” Hiện giờ Giản Ngôn vô cùng lo lắng, liệu bọn họ có bị trừ lương không đây.

“Được, tôi biết rồi.” Hạ Tu mỉm cười nhìn cô.

Giản Ngôn: “…”

“Chuyện này…”

“Đương nhiên tôi không thích đàn ông.” Giản Ngôn còn chưa nói hết đã bị Hạ Tu cắt ngang: “Tôi chẳng qua chỉ giúp Đường Chính giữ cái áo khoác dài kia cho bạn gái cậu ta thôi. Còn cậu ta yêu cầu bài Salut d’Amou là vì thích cô gái chơi violon đó.”

“À, như vậy sao…” Giản Ngôn nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, im lặng không nói gì nữa.

Bầu không khí yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, cô ăn nốt miếng sủi cảo chiên cuối cùng, lại nghe thấy Hạ Tu nói một câu: “Giúp tôi nói với Tuệ Tuệ, tôi sẽ đến Mộng Huyễn Y Thụ lúc giờ rưỡi để họp nội bộ.”

Giản Ngôn: “…”

Hay rồi.

Quay trở lại cửa hàng cô liền nói lại tin tức bi thảm này cho tổ trưởng. Tổ trưởng hỏi cô giám đốc Hạ muốn họp về cái gì, cô cũng chỉ lắc đầu nói không biết.

Sáu giờ rưỡi chiều, tất cả nhân viên trong trung tâm thương mại Tinh Quang cũng đã ăn xong bữa tối.

Giám đốc Hạ đúng hẹn đi tới.

Bởi vì cửa hàng không thể không có nhân viên nên Hạ Tu nói ngắn gọn: “tôi nghe nói gần đây trong cửa hàng có người tung tin đồn về tôi và Đường Chính.”

Trong lòng các nhân viên cũng biết rõ ý anh muốn nói đến việc kia, nhưng lúc này tất cả mọi người đều không hẹn mà bày ra vẻ mặt hết sức ngây thơ vô tội. Hạ Tu thấy các cô đều trợn mắt nhìn nhau, khóe miệng liền nhếch lên: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện ai là người tung tin đồn, nhưng sau này nếu còn có người đồn đại về tôi thì tiền lương và tiền thưởng đều sẽ bị trừ.”

“… Vâng, giám đốc Hạ.”

Hạ Tu hài lòng gật đầu một cái: “Các cô tiếp tục làm việc đi, nhớ chuyển lời tới những người không đi làm hôm nay.”

“Vâng, giám đốc Hạ.”

Hạ Tu vừa đi, nữ đồng nghiệp đầu tiên nói với Giản Ngôn về “xì căng đan” giữa Hạ Tu và Đường Chính thở mạnh một hơi, đi đến bên cạnh Giản Ngôn, hỏi cô: “Cô nói xem, có phải giám đốc Hạ chia tay với Đường Chính hay không?”

Giản Ngôn: “…”

Tóm lại, mọi người bất luận như thế nào cũng sẽ ghép hai người họ lại thành một đôi, cô đã hiểu.

“Đúng rồi, có phải mọi người đều có số điện thoại của giám đốc Hạ không?” Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều này liền hỏi một câu.

Nữ đồng nghiệp nói: “Đúng vậy, trên danh thiếp của anh ấy có ghi mà, cô có muốn không? Ở đây tôi có mấy tấm này.”

“Không cần, cảm ơn.” Giản Ngôn không lấy danh thiếp của Hạ Tu, cho nên không biết số điện thoại in trên danh thiếp của anh khác với số điện thoại mà anh cho cô.

Sau khi quay về phòng làm việc, Hạ Tu lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Chính: “Tình bạn của chúng ta kết thúc rồi, hẹn gặp lại! Bạn tốt. J”

Sau khi nhận được tin nhắn, vẻ mặt Đường Chính mờ mịt nhắn tin lại: “Why??” (Tại sao?)

“Tin nhắn đã được gửi nhưng bị chặn bởi người nhận.”

Vẻ mặt Đường Chính lại càng thêm mờ mịt.

Bị chặn rồi sao? Gần đây anh ta đã đắc tội gì với vị đại gia này à?

Anh ta gọi thẳng cho Hạ Tu, may là vẫn có thể kết nối: “Cậu lên cơn gì vậy?”

Hạ Tu trả lời: “A, chưa chặn cuộc gọi sao, cảm ơn đã nhắc.”

Đường Chính: “…”

“Hôm nay cậu đến kỳ kinh nguyệt à?”

Hạ Tu không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Đường Chính nhanh chóng gọi lại lần nữa, Hạ Tu vừa nghe máy anh ta liền nói: “Cách cậu ngắt điện thoại giống hệt với bạn gái cũ của tôi.”

Khóe miệng Hạ Tu khẽ nhếch: “Cậu nói lại lần nữa?”

Đường Chính: “…”

Cho dù qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được khí lạnh tràn ngập.

“Hạ đại gia, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu vậy?” Đường Chính sợ sệt hỏi.

Hạ Tu trả lời: “Sự tồn tại của cậu đã là có tội với tôi rồi.”

Đường Chính: “…”

Được, vậy để tôi tự biến mất. Đường Chính thức thời cúp điện thoại.

Anh ta cảm thấy nhất định là kỳ kinh nguyệt của Hạ Tu đến rồi.

Buổi tối lúc Hạ Tu dẫn quản lý các tầng đi kiểm tra thì nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ đã đứng xếp hàng thẳng tắp. Bọn họ đều nín thở trong bụng, đợi đến khi Hạ Tu đi xa mới bình tĩnh lại.

Sau khi tan ca, tổ trưởng phát cho bọn họ mỗi người một cuốn booklet chiết khấu nội bộ và thiệp mời, cuốn booklet lấp lánh ánh vàng, được thiết kế rất đẹp mắt.

“Ngày kia là thứ bảy, mọi người có lẽ sẽ rất bận rộn, phải chuẩn bị tinh thần trước. Ngoài ra có thể ngày mai sẽ chuyển tới hai cây thông Noel, mọi người đặt ở khu vực giảm giá sau đó trang trí cho thật đẹp nhé.”

“Vâng.”

“Vậy tan làm thôi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đi đường cẩn thận một chút.”

Giản Ngôn tiện đường đưa một nữ đồng nghiệp về, lúc về đến nhà cũng đã mười một giờ. Cô tắm rửa sau đó lên giường nằm xem booklet giảm giá.

Một năm giảm giá một lần, sức tiêu thụ sẽ rất lớn, hơn nữa tất cả các nhãn hàng trong trung tâm thương mại Tinh Quang đều tham gia vào đợt giảm giá này. Cô đang suy nghĩ xem có nên mua vài món đồ hay không, thì Lâm Trân gọi tới: “Em đang làm gì vậy, đã ngủ chưa?”

“…” Giản Ngôn có cảm giác giống như hồi còn học đại học bị thầy giám thị kiểm tra: “Vẫn chưa, em đang xem booklet giảm giá của trung tâm thương mại Tinh Quang.”

“À, lại đến đợt giảm giá rồi sao, lúc nào thì bắt đầu?”

“Sắp rồi, thứ sáu tuần này, ồ, món điểm tâm ngọt của Úc Thị cũng giảm giá, mua ba loại đồ ngọt lúc tám giờ sẽ được giảm hai mươi phần trăm!”

“Cái này không tệ, là mua ba loại bất kỳ trong tiệm sao?”

“Đúng vậy, nhưng nhất định là rất khó tranh, bình thường tới trễ một chút là đã không mua được rồi.” Giản Ngôn suy nghĩ không biết có nên giành ra chút thời gian để đi mua hay không.

“Ha ha ha, chị có thể đến xếp hàng từ sáng sớm!” Vừa nói xong thì Lâm Trân đột nhiên phát hiện ra mình đi lạc chủ đề. “Không phải chị gọi tới để nói mấy chuyện này với em. Hợp đồng xuất bản bộ sưu tập của ‘Thượng Khả’ đã chuẩn bị xong rồi, chị gửi đến email của em rồi đấy, mai em có thể in ra mà đọc, những công việc cụ thể còn lại thì em tự liên hệ với người phụ trách nhé.”

“Ừ.”

“Vậy chị đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi!”

Lâm Trân nói xong liền cúp điện thoại, Giản Ngôn giật mình, trong đầu nghĩ hình như cô quên không nói cho Lâm Trân biết thật ra giám đốc Hạ và Đường Chính không phải là cong rồi đúng không?

… Thôi, lần sau có cơ hội sẽ nói.

Thứ hai cô làm ca tối, buổi sáng đã trao đổi với người phụ trách về chuyện xuất bản bộ sưu tập của ‘Thượng Khả’, sau đó cô liền bắt đầu lên ý tưởng cho poster và booklet.

Mấy mẩu truyện ngắn như thế này thật ra vô cùng tốn công sức, Giản Ngôn sửa đi sửa lại mấy lần liền quyết định đổi sang vẽ thứ khác để thư giãn đầu óc.

Bản vẽ cho lễ giáng sinh đã vẽ xong một nửa, có thể hoàn thành trước thời hạn. Lại nhớ ra hình như đã rất lâu chưa phát Weibo, cô liền tạm ẩn cửa sổ trình duyệt đang vẽ, sau đó đăng nhập vào Weibo.

Đường Chỉ V: Bức vẽ Giáng sinh đã hoàn thành được ba phần tư rồi, thật vui [ha ha]

Vừa nhìn thấy cô phát Weibo, các fan đã nhanh chóng lưu lại bình luận bên dưới.

“Tốt tốt tốt! Sư phụ Đường Chỉ chú ý nghỉ ngơi nhé!”

“Sư phụ không hổ là chiến sỹ thi đua [hắc hắc]”

“”Nam Tư, nhanh lên! Sư phụ Đường Chỉ phát weibo kìa, mau tới like!”

“Ha ha ha ha ha lầu trên đừng làm rộn ”

“Chồng Nam Tư! Phát Weibo đi!”

Giản Ngôn: “…”

Cô vào danh sách bạn bè nhìn qua, ảnh đại diện của Nam Tư là màu xám tro, có lẽ không online.

Đường Chỉ: Nam Tư đại thần, các fan nhỏ bé của anh đều đang ở đây đòi anh phát Weibo này [cười trộm]

Cô gửi tin nhắn đi sau đó tắt máy tính, đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm trưa. Buổi chiều lúc đang làm việc thì có người đưa cây thông Noel tới, tổ trưởng để bọn họ chuyển cây vào bên trong, lại dặn dò buổi tối ở lại để trang trí.

“Haizz, lại phải làm thêm giờ…” Đồng nghiệp nhỏ giọng thì thầm một câu. Giản Ngôn vừa thu dọn xung quanh cây thông vừa an ủi: “Cuối năm mà, mọi người ai cũng bận, cứ nghĩ đến phần thưởng cuối năm thì có dễ chịu hơn không?”

Đồng nghiệp gật đầu một cái: “Ừ, nghĩ như vậy quả thật dễ chịu hơn nhiều.”

Giản Ngôn: “Cho nên để hết buồn thì chỉ còn cách giàu lên thôi.”

Lời này đúng thật có lý.

“Ha ha ha ha.” Đồng nghiệp nghe cô nói vậy liền cười thành tiếng. Tổ trưởng nghiêng người nhìn các cô một cái, nói: “Nói chuyện gì vậy, đừng có lười biếng đấy, còn rất nhiều việc phải làm nữa.”

Giản Ngôn và đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau, động tác nhanh nhẹn chuyển cây thông đến chỗ được chỉ định.

Buổi tối lúc tan ca mấy người các cô đều ở lại, một số trang trí cây thông, số khác lại bài trí cửa hàng để chuẩn bị cho buổi hạ giá ngày mai. Giản Ngôn cũng rất thích làm loại công việc dùng đến đôi tay này.

“Giản Ngôn, đôi giày này giảm bao nhiêu phần trăm?” Một đồng nghiệp đang phân loại các nhãn hiệu quay sang hỏi cô.

Giản Ngôn: “Đây là Biubiu, giảm %, còn đôi B&R bên cạnh thì giảm %. Hai đôi này kiểu dáng khá giống nhau, cô nhớ nhìn kỹ.”

“Kiểu dáng thực sự rất giống, là ai sao chép ai thế?”

Giản Ngôn cười một tiếng, nói: “Giới thiết kế khó tránh khỏi việc tham khảo lẫn nhau, đặc biệt là loại bốt cao cổ kiểu dáng vốn khá đơn điệu này.”

Đồng nghiệp bĩu môi: “Cô lại có thể nhìn một cái đã phân biệt được.”

“Nhìn kỹ thì chất da của bọn họ hơi khác nhau, với lại Biubiu cũng cao hơn đôi kia vài phân nữa.”

Đồng nghiệp: “…”

Mấy phân cô cũng nhìn ra được, cô là Tôn Ngộ Không sao?

“Mọi người còn chưa tan ca sao?” Giọng nói của Hạ Tu đột nhiên vang lên giữa trung tâm thương mại vắng lặng, khiến cho các nhân viên hơi giật mình.

“Giám đốc Hạ.” Các nhân viên đều dừng công việc trong tay lại, đứng lên chào hỏi anh.

Hạ Tu gật đầu với bọn họ một cái, nói: “Mọi người bận thì cứ làm tiếp đi, không cần để ý đến tôi.”

Mọi người nghe anh nói vậy thì cũng không để ý nữa, các cô cũng muốn làm xong sớm về sớm. Hạ Tu đi một vòng xung quanh Mộng Huyễn Y Thụ, đến bên cạnh Giản Ngôn nói: “Có cần giúp không?”

Giản Ngôn vội nói: “Không cần không cần, tôi xong rồi đây.”

Hạ Tu cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh giúp cô trang trí cây thông: “Treo ngôi sao ở đây được không?”

“Tôi cảm thấy treo người tuyết ở chỗ đó thì sẽ đẹp hơn.”

“Cái này sao?” Hạ Tu cầm một người tuyết treo thử lên: “Hình như cũng không đến nỗi.”

Đồng nghiệp của cô thấy thế cũng nhao nhao gọi giám đốc Hạ: “Giám đốc Hạ, giám đốc Hạ, anh nhìn cái áo lông này phối với chiếc khăn choàng nào thì đẹp?”

“Giám đốc Hạ! Anh thấy bộ váy này phối với giày lông và áo choàng dài thì có ổn không?”

“Giám đốc Hạ…”

Giám đốc Hạ cười với các cô một cái: “Các cô cho rằng tôi bỏ tiền ra thuê các cô để làm gì?”

Các nữ đồng nghiệp đang ríu rít cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Một người đồng nghiệp nhỏ giọng oán trách một câu: “Sớm biết vậy thì tôi cũng đi trang trí cây thông rồi…”

Giản Ngôn không nhịn được thấp giọng cười: “Nếu không thì cô đến trang trí cây thông đi, để tôi dựng mẫu cho?”

Đồng nghiệp hưng phấn chớp mắt một cái, rồi lại quay đi: “Không được, Hạ… Thôi cô cứ trang trí cây thông đi.”

Hạ Tu cầm ngôi sao nhỏ ướm thử lên cây thông: “Treo ở đây thì sao?”

Giản Ngôn nhìn một chút, gật đầu một cái: “Ừ, rất đẹp.”

Một đám người bận bịu tới gần mười một giờ cuối cùng cũng trang trí xong. Hạ Tu cầm áo khoác, hỏi: “Đã muộn như vậy rồi mọi người đi về kiểu gì?”

“Tôi và Tình Tình ở gần đây, hai chúng tôi về cùng nhau.”

“Chị Tuệ Tuệ đưa tôi về.”

“Tôi đi xe máy…”

Hạ Tu nhìn về phía Giản Ngôn hỏi: “Cô về kiểu gì?”

Giản Ngôn: “Không sao, tôi lái xe.”

Hạ Tu suy nghĩ một chút rồi nói với các cô: “Thế này đi, những ai nhà xa lại đi một mình thì lên xe tôi đưa về, đã trễ thế này rồi mọi người về một mình không an toàn.”

Nữ đồng nghiệp thiếu chút nữa đứng khoa chân múa tay tại chỗ: “Ấy! Sao hôm nay giám đốc Hạ lại ấm áp như vậy!”

Giản Ngôn: “…”

Đây thật sự là đám đồng nghiệp mà cô quen biết lúc ban ngày sao? Sao đến buổi tối lại như trở thành người khác thế này, dám trêu đùa cả giám đốc Hạ.

Sau khi xác định những đồng nghiệp nữ cần phải đưa về, Hạ Tu nhìn về phía Giản Ngôn nói: “Một mình cô lái xe về thì cẩn thận một chút, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.”

“Được.”

“Giám đốc Hạ, vậy chúng tôi về đến nhà có cần nhắn tin cho anh không.”

“Các cô có thể nhắn cho Tuệ Tuệ.”

“…”

Mặc kệ, kiểu gì cũng phải nhắn tin cho anh!

Đêm nay số điện thoại công việc của Hạ Tu nhận được mấy tin nhắn báo bình an của vài nữ nhân viên, anh cảm thấy dở khóc dở cười. Một lát sau, số điện thoại cá nhân của anh cũng nhận được một tin nhắn.

Giản Ngôn: Giám đốc Hạ, tôi về đến nhà rồi, vừa mới tắm xong, bây giờ mới nhắn tin cho anh được. Xin lỗi.”

Hạ Tu khẽ cười một tiếng, nhắn lại cho cô: Không sao, về nhà an toàn là tốt rồi. Ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.

Giản Ngôn: Ngủ ngon ^^

Mặc dù Giản Ngôn cũng chúc anh ngủ ngon, nhưng chính cô cũng không đi ngủ mà lại lên Weibo xem Nam Tư có trả lời tin nhắn của mình không.

Thật sự có một tin nhắn.

Nam Tư: Xin lỗi, fans của tôi lại chạy sang Weibo của cô rồi [mồ hôi]

Tin nhắn gửi đến lúc chín giờ, Giản Ngôn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không sao, thực sự thì anh cũng không thường xuyên phát Weibo mà [cười trộm]

Âm báo có tin nhắn đến trên Weibo vang lên, Hạ Tu cầm điện thoại nhìn một cái, thấy là tin nhắn Đường Chỉ gửi tới thì lông mày hơi nhướn lên. Không phải nói là đi ngủ rồi sao, còn lén nghịch điện thoại?

Giản Ngôn hoàn toàn không biết mình đã bị bắt tại trận.

Nam Tư: Sư phụ, muộn như vậy sao cô còn chưa ngủ?

Đường Chỉ: Á, đang chuẩn bị ngủ đây…

Nam Tư: Sư phụ ngủ ngon ^_^

Đường Chỉ: … Ừ, ngủ ngon

Cô cảm thấy nhất định là Nam Tư đã buồn ngủ lắm rồi.

Nghĩ đến đợt giảm giá ngày mai chắc chắn sẽ rất bận rộn, Giản Ngôn cũng tắt đèn nằm xuống.

Cô đến trung tâm thương mại sớm hơn so với các thứ bảy bình thường mười phút, các cửa hàng đều đang khẩn trương chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi mở cửa.

“Cửa hàng mới mở cửa tuần trước kia sẽ có giảm giá trong nội bộ, nghe nói vô cùng rầm rộ, từ lúc khai trương tới nay cũng chưa từng thấy nhiều người như vậy!”

Giản Ngôn cũng đã nghe qua chuyện này, cô vừa sửa sang lại quần áo trên ma-nơ-canh vừa nói: “May quá, tôi lại mang theo phần cơm trưa nhiều gấp đôi bình thường.”

Đồng nghiệp: “…”

Đây là điểm chính sao?

“Đúng rồi, hình như hôm nay còn mời người mẫu tới trình diễn nữa, hôm qua tôi có nhìn thấy bọn họ chuẩn bị.” Một đồng nghiệp khác cũng tham gia với các cô. Giản Ngôn kinh ngạc nhìn cô ấy: “Bọn họ trình diễn ở đâu? Có cả sân khấu sao?”

“Làm gì có sân khấu, trung tâm thương mại là nơi tấc đất như tấc vàng, bọn họ chỉ trải thảm trên hành lang trước cửa hàng thôi.”

Giản Ngôn: “Không phải bên cạnh đấy còn có các cửa hàng khác sao? Bọn họ không có ý kiến gì à?”

“Cũng không rõ, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng chính bọn họ đã ra thông báo như vậy mà.”

Tổ trưởng bước nhanh tới nói với các cô: “Đừng nói chuyện nữa, sắp đến giờ mở cửa rồi, đã có khách hàng xếp hàng bên ngoài rồi đấy.”

Đồng nghiệp Giáp lặng lẽ nói nhỏ: “Mỗi lần giảm giá đều vô cùng điên cuồng, khiến cho người ta còn tưởng trung tâm thương mại miễn phí toàn bộ mặt hàng nữa chứ.”

Giản Ngôn cười một tiếng, thật ra nếu cô không đi làm thì cũng muốn đến mua một ít đồ, siêu thị còn có cả thịt và đồ ăn, vô cùng tiện lợi.

Gần tới giờ mở cửa, quản lý các tầng cũng ra ngoài đứng coi chừng, các nhân viên an ninh cũng bày ra dáng vẻ giống như chuẩn bị gặp quân địch. Nhìn thấy Hạ Tu xuất hiện tại tầng một của trung tâm thương mại, đội trưởng an ninh tinh thần phấn chấn chào anh một tiếng: “Giám đốc Hạ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, các bộ phận chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Giám đốc Hạ yên tâm, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.” Đội trưởng đội an ninh nói xong lại không chắc chắn nhìn anh: “Giám đốc Hạ xuống đây để…”

“Nhất định hôm nay sẽ có rất nhiều người, tôi xuống để giúp duy trì trật tự.”

Đội trưởng an ninh: “…”

Đừng mà giám đốc Hạ, nếu anh ở đây không chừng sẽ gây ra bạo động đó.

“Giám đốc Hạ cứ yên tâm, quản lý các tầng cùng với các giám đốc khác đã tự mình đứng canh chừng rồi, còn có chúng tôi nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Ừ.”

Đội trưởng an ninh: “…”

Đây gọi là ‘tứ lượng bạt thiên cân’ sao? ()

() Bốn lạng địch ngàn cân: Đây là một trong những nguyên lý căn bản của Thái cực quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Ở đây ý nói không cần dùng nhiều sức mà vẫn giải quyết được phiền phức

Ông ta xoa gáy, chỉ hy vọng lát nữa mọi người đều chú ý đến các mặt hàng đang giảm giá, chứ không phải nhìn về phía giám đốc Hạ xinh đẹp.

Đúng chín giờ, trung tâm thương mại Tinh Quang mở cửa.

Bởi vì công tác an ninh được chuẩn bị tốt, cho nên hiện tại khách hàng tuy đông nhưng cũng không giống như ong vỡ tổ tràn vào, mà là di chuyển từng chút một tiến vào trong.

Trung tâm thương mại vốn trống trải nhanh chóng bị lấp đầy bởi tiếng nói chuyện ồn ào. Siêu thị, trang sức và đồ trang điểm là ba nơi hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất.

Mộng Huyễn Y Thụ cũng nhanh chóng đông khách, vô cùng bận rộn.

“Phiền cô giúp tôi nhìn xem cái áo khoác dài này phối với áo sơ mi kia có ổn không?” Một nữ khách hàng ăn mặc thời thượng gọi Giản Ngôn, cô liền nói với vị khách hàng trước mặt đợi một lát, sau đó đi về phía cô gái kia.

“Xin chào, là chiếc áo khoác dài này sao?” Cô nhìn chiếc áo khoác trên tay khách, nở nụ cười.

Nữ khách hàng gật đầu: “Ừ, chủ yếu là để mặc đi làm.”

Giản Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó chọn một chiếc áo sơ mi trắng thắt nơ bướm trên cổ: “Nếu là quần áo đi làm thường ngày thì tôi cảm thấy nên chọn chiếc này. Nơ con bướm được thiết kế với đường nét mềm mại, phối với áo khoác dài rộng vừa đơn giản lại vừa nổi bật.”

Nữ khách hàng cầm chiếc áo sơ mi trong tay cô lên ướm thử trên người mình: “Nhìn qua cũng không tệ, để tôi đi thử.”

“Được.” Giản Ngôn dẫn cô ấy đến phòng thử đồ, bởi vì có khá nhiều người thử quần áo nên phải xếp hàng một lát. Sau khi nữ khách hàng kia thử đồ xong đi ra ngoài thì vô cùng hài lòng với phong cách này: “Bộ này bao nhiêu tiền?”

Giản Ngôn: “Áo khoác dài được giảm bảy mươi phần trăm, áo sơ mi giảm năm mươi phần trăm, tổng cộng là hơn chín ngàn tệ. Áo sơ mi tôi chọn giúp cô là của Maggie, hôm nay hãng Maggie mua đủ mười ngàn thì sẽ được tặng phụ kiện trị giá năm trăm tệ trên tầng năm, cô có muốn thử xem không?”

Nữ khách hàng suy nghĩ một chút, nói: “Được, cô có đề cử thứ gì không?’

Giản Ngôn cầm một chiếc khăn lụa đưa cho khách hàng: “Chiếc khăn này rất hợp với chiếc túi của cô, nếu muốn thì có thể buộc trên túi, trông cũng rất đẹp.” Cô vừa nói vừa buộc chiếc khăn lên túi khách: “Cô thấy sao?”

“Ừ, rất đẹp, vậy tôi sẽ lấy ba màu khác nhau.”

“Được. cảm ơn đã đến.”

Vừa mới thanh toán cho vị khách này xong thì một cô bé nữ sinh lại gọi cô: “Chị ơi, chị có thể giúp em chọn một bộ quần áo được không?”

Giản Ngôn nhìn cô bé, theo cách ăn mặc thì có lẽ là học sinh cấp hai, vóc người cũng không cao, người hơi mập nhưng khuôn mặt trong trịa lại khá xinh xắn. Cô cười với cô bé một cái, hỏi: “Em muốn phong cách như thế nào?”

Nữ sinh có vẻ hơi ngượng ngùng nói: “Ngày mai em muốn ra ngoài với một bạn nam cùng lớp, cho nên đặc biệt tới đây mua quần áo.”

Giản Ngôn hiểu ra, trong lòng xúc động, học sinh trung học bây giờ thật không đơn giản, lại nghe cô bé kia nói tiếp: “Người em hơi mập, mặc quần áo trông cũng rất xấu, đặc biệt là cánh tay to, các bạn học thường xuyên nói em béo…”

Giản Ngôn: “Người như thế này không thể coi là mập, người có da có thịt chỉ cần che đi là được rồi.” Cô cầm một chiếc áo len tay phồng màu đỏ lên nói với cô bé kia: “Tay áo len được thiết kế phồng ra không chỉ nhìn rất đáng yêu mà còn có thể che đi được vết sẹo trên cánh tay, màu đỏ lại là màu sắc đặc trưng của lễ Giáng Sinh cho nên vô cùng thích hợp.”

Cô suy nghĩ một chút, lại chọn một chiếc áo khoác lông ngắn màu trắng: “Đồ lông chính là thứ không thể thiếu trong mùa đông, áo lông ngắn không làm mất đi vẻ đáng yêu, đồng thời kết hợp với mũ bê-rê trắng sẽ càng làm cho bộ trang phục thêm ngọt ngào.”

“Nhìn thật đẹp! Quả nhiên nhờ đến chị là đúng!” Cô bé nữ sinh ôm lấy quần áo trên tay cô đi đến phòng thử đồ: “Em đi thử quần áo!”

Cô bé thử rất nhanh, lúc đi ra dường như cũng tự bị mê hoặc bởi bản thân trong gương: “Đây giống như là đồng phục chiến đấu vậy!”

Giản Ngôn: “…”

Cô đưa cô bé đến quầy thu ngân, cô bé rất thoải mái móc ra một cái thẻ, quẹt một cái, không chút đau lòng khi vừa tiêu hết hơn bảy ngàn tệ. Lúc quay trở lại, vẻ mặt Giản Ngôn có chút kỳ lạ.

Đồng nghiệp hỏi cô: “Cô sao vậy?”

Giản Ngôn thở dài nói: “Học sinh cấp hai bây giờ thật có tiền, mua quần áo tốn hơn bảy ngàn cũng không thèm chớp mắt một cái.” Mặc dù cô dựa theo giá trị quần áo trên người cô bé kia để tư vấn, nhưng khi thấy cô bé sảng khoái trả tiền như vậy thì vẫn hơi giật mình.

Đồng nghiệp nói: “Đây đã là gì, tôi có một đứa cháu học tiểu học, dùng thẻ của mẹ nó mua đồ trong game tốn tệ, mắt cũng chẳng thèm nháy một cái. Không phải tiền của bọn chúng kiếm được nên tất nhiên sẽ không thấy xót.”

Giản Ngôn có chút khiếp sợ: “Tiểu học? ? Nếu đây mà là con trai tôi thì tôi không đánh nó mới là lạ.”

“Ha ha ha, đứa cháu tôi cũng bị đánh, sau đó khóc lóc gọi điện cho tôi kể khổ.”

Một đôi nam nữ xinh đẹp bước vào trung tâm thương mại, dọc đường thu hút vô số ánh mắt của khách hàng xung quanh. Lúc tới trước cửa Mộng Huyễn Y Thụ, Giản Ngôn cũng không nhịn được nhìn sang.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên người mặc một bộ tây trang ba lớp bình thường, trên tay cầm một chiếc áo khoác ngoài màu xám đậm. Người phụ nữ kia mặc một chiếc chân váy cạp cao màu đỏ, phối với áo khoác da báo cổ dựng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ.

Trước đây Giản Ngôn đã từng nói, không phải ai cũng có thể mặc họa tiết da báo, nhưng người phụ nữ này khí chất rất mạnh mẽ, hơn nữa cả bộ đồ cũng được kết hợp vô cùng nổi bật, Giản Ngôn cho cô ta chín trên mười điểm.

Nếu như cô ta không bày ra dáng vẻ nữ vương đi thị sát thì cô còn có thể cho thêm điểm nữa.

“Mộng Huyễn Y Thụ làm ăn cũng không tệ.” Người phụ nữ đứng bên ngoài nhìn một lượt xung quanh, người đàn ông bên cạnh không nói gì, chỉ khinh thường cười một cái.

Người phụ nữ kia đảo mắt một vòng, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Giản Ngôn. Hôm nay Giản Ngôn mặc một chiếc áo khoác lông màu nâu phối với váy dài in hoa, cô còn cố ý dùng thắt lưng làm điểm nhấn, khiến cho cả người càng thêm thanh thoát.

Người phụ nữ kia nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, sau đó đi về phía cô cười một tiếng: “Cô cũng là do Hạ Tu thuê về?”

Lúc thấy quản lý tầng một dẫn họ đến, Giản Ngôn liền đoán được hai người này có thân phận không tầm thường, bây giờ lại liên tục gọi tên Hạ Tu, xem ra là người quen. Cô cũng cười một cái với cô ta, nói: “Đúng vậy.”

Người phụ nữ kia chỉ cười không nói đánh giá cô, Giản Ngôn thản nhiên để cô ta quan sát, còn hỏi thêm: “Ngài có cần giúp đỡ gì không?”

“Không.”

Giản Ngôn mỉm cười: “Nếu đã không có thì xin mời ngài đứng sang bên cạnh một chút được không? Ngài đang chắn đường các khách hàng ở phía sau.”

Người phụ nữ kinh ngạc, dường như không ngờ cô lại dám nói như vậy: “À, tôi muốn bao toàn bộ trung tâm thương mại này cũng không có vấn đề gì.”

“Từ tiểu thư thật biết nói đùa, trung tâm thương mại Tinh Quang không mở ra cho một mình cô, càng không phải nơi nếu cô muốn túi thì sẽ cho cô túi, cô tưởng chỗ này là KTV sao?”

Người phụ nữ khẽ nhăn đôi lông mày tinh xảo, nhìn về phía người vừa nói, quả nhiên là Hạ Tu.

Cô ta cười một tiếng, mang theo mấy phần châm chọc: “Giám đốc Hạ thật cao giá.”

Hạ Tu không để ý tới cô ta nữa mà nhìn về phía người đàn ông đi cùng: “Hai người tới đây làm gì?”

Người đàn ông hơi hất cằm lên nói với anh: “Nghe nói hôm nay ở đây sẽ tiến hành giảm giá, chúng tôi tới xem một chút. Vừa xuống khỏi phi cơ liền tới đây ngay.”

“À, vậy thì khổ cho cậu rồi, nhưng hôm nay có rất nhiều khách hàng, không có thời gian tiếp đãi cậu.”

Người đàn ông cười cười nói: “Tiếp đãi gì chứ, không phải tôi cũng được coi là có phần trong trung tâm thương mại Tinh Quang này sao?”

Đôi mắt Hạ Tu hơi trầm xuống, nhưng anh cũng không nói gì, xoay người rời khỏi cửa hàng. Người đàn ông nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh Giản Ngôn, nói: “Đi.”

Người phụ nữ kia lại nhìn Giản Ngôn một cái rồi mới rời đi.

Sau khi hai người bọn họ đi khỏi, cửa hàng lại khôi phục trật tự như bình thường. Giản Ngôn khẽ nhíu mày, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.”

“Hừ, cái quái gì vậy, lại tự coi mình là chủ của trung tâm thương mại Tinh Quang sao.”

Cô nghe đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng than phiền, liền đi tới hỏi cô ấy: “Hai người vừa đến là ai?”

Đồng nghiệp có chút kinh ngạc: “Cô không biết sao? Là tiểu công tử Hạ gia – Hạ Thần và vị hôn phu của hắn ta – Từ Oánh.”

Giản Ngôn suy nghĩ một chút, quả thực cô không biết điều này. Bình thường cô vốn không chú ý đến bát quái xung quanh, những nhà giàu có thần bí này thì lại càng biết ít hơn nữa.

“Giám đốc Hạ của chúng ta chủ yếu phụ trách về trung tâm thương mại Tinh Quang, ba trung tâm thương mại lớn khác nằm trong hoặc ngoài thành phố A cũng đều do anh ấy quản lý, còn tiểu công tử thì đang phụ trách công viên Tinh Quang. Hai người lúc đầu nước sông không phạm nước giếng, nhưng nhà giàu mà, cô biết rồi đấy, tranh giành gia sản vô cùng quyết liệt cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn không tốt.”

Đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngôn nghe tới những việc này nên hơi ngạc nhiên, cô suy nghĩ một chút liền hỏi: “Công viên Tinh Quang cũng thuộc Hạ gia sao? Tôi nhớ ông chủ của quảng trường Tinh Quang có hợp tác khai thác đất đai với các chủ đất khác mà.”

“Chủ của quảng trường Tinh Quang chính là phu nhân chủ tịch của chúng ta đó!”

Giản Ngôn: “…”

Cô có nên về nhà tìm hiểu lịch sử của trung tâm thương mại Tinh Quang hay không đây?

“Hạ tiểu công tử đó…” Đồng nghiệp đè thấp giọng, nói thầm với cô: “Tôi có cảm giác hắn không làm việc đàng hoàng, giám đốc Hạ của chúng ta ngày nào cũng bận rộn như vậy, thế mà hắn lại có thời gian đưa Từ Oánh ra nước ngoài ăn chơi, còn muốn đoạt lấy trung tâm thương mại Tinh Quang nữa. Trời ạ, tôi thật không dám tưởng tượng trung tâm thương mại Tinh Quang nằm trong tay hắn thì sẽ trở thành cái dạng gì.”

“Nói chuyện gì vậy, không muốn đi làm nữa phải không?” Tổ trưởng đi tới mắng các cô vài câu, hai người lập tức tách ra, cười khúc khích ra ngoài tiếp khách.

Bên phía Đường Chính cũng nghe phong phanh thông tin hôm nay Hạ Thần dẫn theo Từ Oánh đến trung tâm thương mại thị uy, anh ta lập tức gọi điện cho Hạ Tu.

Số cá nhân của Hạ Tu đã chặn cuộc gọi của anh ta, nhưng Hạ Tu lại quên không chặn số công việc. Đường Chính nhìn dãy số trên danh thiếp, thuận lợi gọi Hạ Tu: “Tôi nghe nói hôm nay Hạ Thần đến trung tâm bách hóa Tinh Quang phải không?”

Nghe thấy giọng nói của Đường Chính, Hạ Tu giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, người này đúng là oan hồn không tan mà.

Anh cười một tiếng nói với anh ta: “Ừ, bọn họ vừa rời đi rồi.”

“A, thằng nhóc con này lá gan càng ngày càng lớn! Nó tới là có ý gì, muốn tuyên bố chủ quyền với trung tâm thương mại Tinh Quang sao?”

“Nó tới nói với tôi là tháng sau sẽ cử hành lễ đính hôn với Từ Oánh.”

“Hừ, tôi thấy nó có dụng ý khác thì có.” Cùng xuất thân từ gia đình giàu có, nên tất nhiên Đường Chính vô cùng hiểu rõ những tranh đấu trong sáng ngoài tối của những đại gia tộc như thế này. Nhưng có điều anh ta may mắn hơn Hạ Tu là trong nhà chỉ có một người chị gái, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều anh ta.

Hạ Tu trầm ngâm một lát, nói: “Người muốn tranh tài sản là nó, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng có hứng thú muốn tranh giành tài sản Hạ gia với nó.”

Đường Chính đau lòng ôm đầu nói: “Tôi biết cậu là đóa hoa trên vách đá không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng dựa vào cái gì mà lại để cho tên tiểu tử kia chiếm lợi chứ! Nói cho cậu biết, tôi không đồng ý! Đường gia chúng tôi tuyệt đối ủng hộ cậu!”

Hạ Tu trả lời: “Hình như Đường gia không phải do cậu quyết định thì phải?”

Đường Chính: “…”

Trong lúc nhiệt huyết sôi trào như thế này thì đây là trọng điểm sao!

“Chỉ cần tôi đồng ý đến công ty chăm chỉ làm việc thì sớm muộn gì cũng do tôi quyết định, cha và chị gái cũng rất thương tôi!”

“Hy vọng tôi có thể sống đến ngày đó.”

Đường Chính: “…”

Anh ta xoa mặt, chân thành nói: “Nói thật, nếu cậu đem mấy chiêu này áp dụng trên người em trai mình thì nó đã sớm bị cậu khiến cho không thể tự lo liệu cuộc sống rồi.”

Hạ Tu trả lời: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú.”

Đường Chính: “…”

Cho nên cậu liền có hứng thú ngược đãi tôi sao! Anh ta đã tạo nghiệt gì rồi!

Anh ta xoa mặt lần nữa, nói với Hạ Tu: “Tôi sẽ cố gắng vì cậu, thấy tôi như thế này cậu có thể để tôi quay về làm bạn tốt của cậu không?”

“…” Trong mắt Hạ Tu lặng lẽ dâng lên ý cười.

Sau khi Từ Oánh và Hạ Thần rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tu thì liền trở về. Lúc đi qua Mộng Huyễn Y Thụ lại nhìn Giản Ngôn thêm mấy lần. Hạ Thần nói: “Em rất hứng thú với nhân viên bán hàng đó sao?”

Từ Oánh nói: “Em có chút tò mò, tiền lương của cô ấy sao có thể mua được những thứ quần áo mà cô ấy đang mặc trên người chứ, trừ khi cô ấy không ăn không uống, tiết kiệm tiền mua quần áo.”

“Loại chuyện này cũng khiến em phải để tâm?”

Từ Oánh không nói gì nhìn hắn một cái: “Anh không tò mò tiền của cô ấy từ đâu mà ra sao?”

Hạ Thần hỏi ngược lại: “Có gì phải tò mò?”

“…” Từ Oánh quyết định nói thẳng với hắn: “Đàn bà nếu không phải tự mình kiếm tiền thì cũng chỉ có thể là kiếm trên người của đàn ông mà thôi.”

“Cho nên?”

“Trong trung tâm thương mại Tinh Quang này ngoài Hạ Tu ra thì còn ai nữa?”

Hạ Thần ngẩn người, cười lạnh nhìn vào mắt cô ta: “Nói đi nói lại thì ra là em đang quan tâm tới Hạ Tu sao?”

Trong lòng Từ Oánh tức nghẹn, cố nhịn không phát ra ngoài, chỉ cười lạnh nhìn lại hắn: “Dùng óc heo của anh suy nghĩ một chút đi!”

“Em!” Hạ Thần cũng tức giận, nhưng may mắn hắn lại nhịn xuống. Một lát sau, hắn dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Hạ Tu ở chung một chỗ với nhân viên bán hàng, có trò hay để xem rồi.”

Sau khi bọn họ ra ngoài, Giản Ngôn vẫn còn nhìn theo hướng bọn họ rời đi.

Bởi vì hôm nay trung tâm thương mại có rất nhiều người, nên thời gian ăn trưa của các nhân viên cũng được rút ngắn lại. Giản Ngôn gần như ôm hộp cơm chạy tới nhà ăn.

Các nhân viên trong nhà ăn dường như cũng như cô, giống như đang đi đánh giặc, nhưng cũng có ngoại lệ. Người kia ngồi trước cửa sổ, ung dung thong thả uống nước canh trong bát.

Người dám nhàn nhã như vậy vào lúc này chỉ có thể là giám đốc Hạ Tu.

Giản Ngôn suy nghĩ một chút, ôm hộp cơm ngồi xuống phía đối diện anh: “Giám đốc Hạ, chào buổi trưa.”

“Chào buổi trưa.” Hạ Tu cười với cô: “Hôm nay vất vả rồi.”

Giản Ngôn: “Không sao, hôm nay tôi đã đặc biệt đi giày đế bằng rồi.”

Hạ Tu nhớ lần trước mình cũng để cho cô ấy đi một đôi giày đế bằng, im lặng nhếch nhếch khóe miệng.

“Hôm nay giám đốc Hạ cũng đem thức ăn tới sao?” Giản Ngôn hơi bất ngờ nhìn canh sườn trong bát anh, mùi canh thơm ngào ngạt, nhìn kiểu gì cũng không giống với các dì trong canteen nấu.

Hạ Tu cười nói: “Chỉ mang theo canh thôi, canh sườn hầm quả trám và bí đỏ, tôi đã hầm cả buổi tối đấy.”

Giản Ngôn ngước mắt nhìn anh một cái: “Tối hôm qua anh về muộn như vậy mà vẫn hầm canh sao?”

“Ừ, vì nghĩ các cô đã khổ cực hai ngày hôm nay nên đặc biệt hầm một nồi chiêu đãi các cô, có muốn nếm thử không?”

Truyện Chữ Hay