Tình Yêu Bên Trái

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế giới này điên rồi, điên hết cả rồi. Gia Mĩ xem lướt qua vài trang báo, sự việc xảy ra ngày hôm qua, hôm nay đã tràn ngập các mặt báo, gây xôn xao dư luận. “Thật không ngờ, lần đầu tiên mình được lên báo lại rầm rộ ồn ào như vậy. Lại còn lên trang nhất, thật là vinh quang hiển hách!” Cô chăm chú nhìn những dòng chữ trên mặt báo rồi mỉm cười, nhưng hai mắt lại cay xè đau nhức, đau đến mức chỉ muốn ứa lệ.

Cô ném tờ báo xuống, mở toang cửa sổ, thò đầu ra ngoài trời hít một hơi thật sâu, bầu trời hôm nay thật xanh trong, chẳng gợi chút mây nào, bỗng nhiên có một hình bóng vụt qua, vừa giống như một loài chim nào đó, lại vừa giống như một chiếc máy bay. Cô nhìn không rõ, trước mắt chỉ là một màn mông lung mờ ảo.

Chuông cửa lại vang lên ầm ĩ, thanh âm rền rĩ như thể muốn chọc thủng màng nhĩ người khác… cô thở hổn hển, từng hơi từng hơi, dùng hết sức để thở. Chuông cửa vẫn kêu, dường như không muốn từ bỏ nên cứ gào thét mãi.

Cô lao ra mở cửa, ánh mắt giận dữ như muốn tóe lửa: “Đồ quỷ gọi gì mà gọi nhiều thế, có biết là làm phiền đến sự tĩnh lặng của người khác hay không?” Hà Văn Hiên hơi sững người rồi khẽ mỉm cười, thờ ơ nói: “Mở cửa”.

Ánh mắt Gia Mĩ hờ hững: “Hà Văn Hiên, thật là buồn cười, vì sao tôi phải mở? Anh là gì của tôi? Anh chẳng là thứ gì cả!”

“Trình Gia Mĩ, hãy mở cửa cho anh, anh mặc kệ em chửi.” Sắc mặt Hà Văn Hiên có chút u ám.

Gia Mĩ thô bạo mở toang cánh cửa để hắn đi vào. Hắn dùng sức khép cánh cửa lại, sắc mặt thật khác thường. Hai tay cô chống nạnh, vô cùng cáu kỉnh: “Tại sao anh lại đến đây? Để chúc mừng em à? Có phải là đến để chúc mừng em gặp vận hên, cuối cùng cũng trở thành nhân vật nổi tiếng rồi đúng không?”.

“Tiếp tục đi…” Hà Văn Hiên chỉ lạnh lùng nhìn cô, sống mũi cô cay cay nhưng vẫn gắng gượng cười nói: “Hay là anh cũng muốn đến hỏi em có muốn làm tình nhân của anh không… anh khinh thường em có phải không? Trong lòng anh nhất định đang chửi rủa em là đồ hồ ly tinh, là loại đàn bà chẳng cần thể diện, quyến rũ người bạn tốt? Trong lòng anh nhất định là nghĩ như vậy đúng không, em biết mà…”

“Trình Gia Mĩ…” anh thấp giọng gọi tên cô, từng chữ từng chữ một, rõ ràng rành mạch. Cô khẽ nhún vai: “Không cần phải gọi em như vậy, em sẽ hiểu nhầm rằng anh cũng muốn em trở thành gái bao của anh.” Lúc này, nước mắt cô tựa hồ như muốn tràn ra khỏi khốc mắt, cô thốt ra nghững lời nói đứt đoạn ngắt quãng: “Em… hóa ra là một người như vậy… em ở trên mặt báo, đến em cũng không nhận ra được chính mình… đó là em sao…? Thì ra em là loại người… hèn hạ trơ tráo, mặt dày mày dạn, tham muốn hư vinh… bọn họ nói như vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy…”

“Trình Gia Mĩ.” Anh nắm chặt lấy cánh tay cô, cô oán hận trừng mắt nhìn anh, trong mắt ngân ngấn nước. Anh khăng khăng cố chấp giữ chặt lấy tay cô mặc kệ cô vùng vẫy thế nào cũng không buông. Anh cố hết sức kéo cô lại phía mình, ôm cô vào lòng thật chặt, rồi làn môi nóng hầm hập cúi xuống, gắn chặt lên môi cô. Anh làm vội vã, không chút chần chừ, giống như đã muốn từ rất lâu, đã mong chờ từ rất lâu rồi. Cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy, nước mắt cuối cùng không kiềm chế được hối hả tuôn rơi. Anh không để ý đến điều đó, chỉ siết chặt lấy cô, hôn tới tấp lên môi cô lên mặt lên cổ cô, dường như muốn bao phủ toàn bộ cơ thể cô, muốn chạm đến tất cả.

Thế giới này điên hết rồi! Tất cả mọi người cuối cùng cũng đều phát điên lên hết!

Cô cuối cùng cũng chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ, người mềm nhũn ra, mặc kệ cho anh ôm vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm: “Em đừng căng thẳng quá, tất cả rồi sẽ qua đi. Em không phải là loại người như báo chí đã viết.” Anh thấp giọng, nói rõ ràng từng chữ một: “Anh biết, em không phải là loại người như vậy…”

“Em có bệnh…” Cô đau khổ khóc nấc lên, nắm chặt lấy ngực áo sơ mi của anh. “Em mắc bệnh máu chậm đông, em là kẻ mắc bệnh máu chậm đông…” Cô khóc nức nở, xé gan xé ruột: “Nếu như… em không mắc… nếu như, nếu như em không mắc bệnh… em nhất định sẽ lấy anh ấy, sẽ mặc kệ tất cả, sẽ không để ý đến bất cứ điều gì… nhưng không được… em mắc bệnh… một loại bệnh rất nghiêm trọng… cả đời này, em không thể lấy anh ấy được…”

Anh mở trừng mắt, không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, anh ngẩn người hồi lâu rồi mới định thần lại, thấp giọng an ủi cô: “Không sao cả…” anh vỗ vỗ lên vai cô, bàn tay run run, trong lòng có chút gì đó vô cùng hụt hẫng: “Tất cả đều không sao…”

Cô lắc đầu liên tục, gương mặt đầy nước mắt vẫn ngả sát vào ngực anh: “Em yêu anh ấy…”, đầu cô vẫn liên tục lắc, dường như muốn lắc cho nó đứt rời ra vậy, “Em thật sự rất yêu anh ấy… nhưng không thể, thật sự không thể… phải làm sao… không thể… cả đời này là không thể…”

“Có thể…” Chân anh cũng bắt đầu run rẩy, từ từ khuỵu xuống đất, ánh mắt anh mơ mơ hồ hồ an ủi cô: “Nhất định là có thể… nhất định sẽ có cách.”

Toàn thân cô cũng run lên: “Không thể, tất cả đã muộn rồi… tất cả đã không còn kịp nữa… bọn họ đã dùng mọi cách để bôi nhọ em…. cho dù anh ấy có muốn em, em cũng không thể đến bên anh ấy, em không thể ở bên anh ấy được nữa…” Cô càng nói càng khóc nhiều hơn, rồi túm chặt lấy anh, thì thào hỏi: “Phải làm sao… phải làm sao mới có thể được ở bên anh ấy… phải làm sao bây giờ…?”.

Anh vẫn ôm chặt lấy cô, trong ánh mắt lóe lên một suy nghĩ nào đấy: “Đừng lo lắng, vẫn còn có anh mà… em nhất định phải kiên cường lên, nhất định phải tiếp tục chống đỡ, vẫn còn có anh, anh nhất định sẽ ở bên em, luôn luôn ở bên em… nhìn không thấy anh, cũng đừng lo lắng, anh sẽ mãi luôn ở bên em, không để cho bất cứ người nào làm hại em… bất kể ai cũng không thể…”

Cô khóc hu hu, chỉ biết lắc đầu, đã không còn kịp nữa rồi, trong thế giới này, mọi người đều điên hết rồi, cô như đã bị đẩy đến bước đường cùng… tất cả mọi người…

Xương cốt trong cơ thể cô như rã ra, ý thức mơ hồ hỗn độn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hà Văn Hiên bế cô lên giường, đắp chăn cho cô. Anh ngồi ở đầu giường, nhìn cô chăm chú, tựa hồ như quên cả thở. Một hồi lâu sau, anh rút điện thoại ra, sắc mặt chẳng biểu cảm gì, ấn một dãy số rồi cất giọng khàn khàn nói: “Dư tiểu thư, tôi là Hà luật sư, chúng ta gặp nhau một lát nhé, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Anh nói địa chỉ rồi cúp máy. Anh nhìn Gia Mĩ đang say ngủ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khẽ gương mặt cô, thì thầm nói: “Anh sẽ trả lại công bằng cho em… cho dù phải dùng bất cứ cách gì.”

Hà Văn Hiên ngồi trên giường mỉm cười, trong miệng cảm thấy khô khốc. Dư Giai Lệ đứng trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Vì sao lại phải gặp nhau ở khách sạn?” Hà Văn Hiên mười ngón tay đan vào nhau, nét mặt ra chiều suy nghĩ nhìn cô rồi cười nói: “Ở đây không tốt sao?” Dư Giai Lệ sa sầm mặt: “Có lời gì thì cứ nói thẳng đi, nếu nói những lời lảm nhảm thì tôi không muốn nghe.”

Hà Văn Hiên cười nói: “Cha của cô có quan hệ với tôi, chắc hẳn cô cũng biết. Nếu như không có tôi, Dư gia nhà các người đã sớm trắng tay rồi.” Dư Giai Lệ khẽ cười: “Hà luật sư đối đãi tốt với Du gia chúng tôi, chúng tô cũng không đối đãi kém cỏi với anh. Những gì cần lấy, anh đã lấy rồi, những gì không cần lấy, anh cũng không lấy. Vậy còn điều gì chưa thhỏa mãn?”.

Ánh mắt Hà Văn Hiên nóng bỏng nhìn cô, rồi chầm chậm thốt ra vài chữ: “Vẫn còn em…” anh đột nhiên thò tay ra, kéo cô lên giường, cả người đè lên người cô, cười rất kỳ là: “Mọi người đều nói, em rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức khiến cho rất nhiều tâm hồn rung động, đến cả anh cũng bị em hút hồn rồi. Em nói xem… có phải Dư gia nhà em vẫn còn thiếu nợ anh không?”.

Dư Giai Lệ mở trừng mắt, cố gắng vùng vẫy: “Anh buông tôi ra.” Gương mặt anh mỉm cười, ôm ghì lấy cô: “Nếu như không phải vì em anh cũng không giúp cha em như vậy, lẽ nào điều này em còn không hiểu rõ?” Anh nhìn cô chằm chằm, nói rõ ràng từng chữ: “Anh làm tất cả đều là vì em… chỉ là vì em thôi… nếu như không phải vì em, anh hà tất phải giúp cha em như vậy.”

Dư Giai Lệ mở trừng mắt, không dám tin vào những điều anh vừa nói, cô khó khăn cất lời: “Anh chỉ là vì tiền, thực chất chỉ là vì tiền mà thôi. Anh đừng cho rằng tôi không biết gì, tất cả những điều anh làm đều là vì tiền hết.”

Anh lớn tiếng cười ha ha, phà hơi thở bỏng rát vào mặt cô: “Không sao, trước đây là vậy, nhưng bây giờ không phải vậy….” Ánh mắt anh mê hoặc đắm đuối: “Hách Gia Tuấn, cái thằng cha ấy thì có gì tốt chứ? Hắn ta có lỗi với em, anh quả thực chỉ muốn giết chết hắn.”

Dư Giai Lệ dùng hai tay chống lấy ngực của anh, đột nhiên cười lạnh: “Anh đừng có lừa tôi, lần trước ở KTV, anh không muốn ra tay để cho cô ta uống thuốc mê, mượn cớ ra ngoài, mục đích là để tự tay cha tôi động thủ. Đương nhiên, tất cả các cô gái đều biết phải phản ứng như thế nào khi ở cùng với một người đàn ông trung niên ở những chỗ như vậy. Hà luật sư, tôi nói có đúng không?”.

Anh khẽ chau mày: “Dường như cô phân tích rất hợp lý.”

Cô cười lạnh lùng: “Hà luật sư, anh biết cô gái ấy biết Taekwondo, nên cố ý hại cha tôi bị đánh một trận nhừ tử, món nợ này chúng tôi bỏ qua không tính toán với anh. Nếu như bây giờ anh muốn giở trò gì, tôi khuyên anh đừng có nhọc lòng vô ích.”

Trong lòng anh có chút chấn động, nhưng vẫn cười nói: “Nếu em vẫn còn nghi ngờ anh… xem ra, anh phải thể hiện cho em biết là anh vì ai.”

Cô một tay ôm lấy cổ anh, một tay xoa nhẹ mũi anh: “Anh cũng là người rất hấp dẫn, nhưng so với Gia Tuấn thì… anh không nhiều tiền bằng anh ấy, gia đình anh không có thế lực như gia đình anh ấy. Cho dù anh ấy có động một tí là gào thét, cho dù anh ấy chẳng có điểm nào tốt cả, thì anh ấy vẫn hơn anh, vì anh ấy có tiền, mà nhà tôi… nhà tôi thì cần tiền.”

Anh khẽ cười nhếch mép hỏi: “Chỉ là vì tiền cho nên em đã phải dùng mất mấy năm để giả vờ đáng thương trước mặt người nhà anh ta, em làm như vậy mà không thấy mệt mỏi sao?” Cô lắc đầu, bật cười thành tiếng: “Hôm qua, tôi đã dùng sự đáng thương của mình giải quyết một người con gái.” Cô nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Thật không biết cô ta từ nay về sau sẽ sống thế nào, bị người khác gán cho là tình nhân, thậm chí là kỹ nữ. Tôi đoán cô ta có thể sẽ đi tự sát. Anh thử nói xem cô ấy có làm như vậy không?”.

Hà Văn hiên cười lạnh: “Cô ấy không làm như vậy.”

Dư Giai Lệ cười: “Chúng ta đánh cược không?” Hà Văn Hiên đứng dậy: “Anh đã nói là cô ấy sẽ không như vậy, tuyệt đối không như vậy.”

Hai tay Dư Giai Lệ chống xuống giường, vai khẽ nhún: “Không, nhất định sẽ làm, lần này anh thua rồi.”

Hà Văn Hiên đi đến kệ tủ, lấy chiếc điện thoại đang đặt ngang cầm trong tay, ấn nút.

“Vì sao lại phải gặp nhau ở khách sạn?”

“Ở đây không tốt sao?”.

“Có lời gì thì cứ nói thẳng đi, nếu nói những lời lảm nhảm tôi không muốn nghe.”

……..

Dư Giai Lệ mặt biến sắc: “Anh dám ghi âm lại, anh dám!” Cô tức điên lên, nhào đến giật chiếc điện thoại trên tay anh. Anh thô lỗ đẩy cô ra xa, cười lạnh nói: “Chức năng ghi âm của nó thực cũng không tồi, có thể nghe thấy rất rõ, có thể nhìn thấy rất sắc nét. May mà anh đè chặt em ở trên giường, nếu không làm sao có thể nhìn rõ được mặt em.”

Dư Giai Lệ nổi giận đùng đùng, thở hổn hển hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Anh cười đầy ẩn ý: “Hách Gia Tuấn trở về với em, Trình Gia Mĩ trở về với anh, nếu như em còn dám gọi người để bôi nhọ cô ấy, còn dám làm bất cứ một hành động nhỏ nào đối với cô ấy, thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu.” Anh nói trịnh trọng từng chữ một: “Nếu như đoạn ghi âm này mà bị lộ ra ngoài, thì cuộc đời em coi như là hết. Đến lúc ấy, người tự sát, anh dám cược, đó chính là em.”

Dư Giai Lệ tức đến mức nghiến chặt răng: “Trình Gia Mĩ, lại là Trình Gia Mĩ, người con gái đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Cô ta có điểm nào so sánh được với tôi. Tôi rõ ràng là hơn cô ta rất nhiều mà!”

Hà Văn Hiên cười hừm trong cổ họng: “Nếu so sánh với cô ấy, thì cô còn kém xa, nếu như cô ấy là thiên sứ ở trên trời, thì cô nhiều nhất cũng chỉ là một thằng hề ở dưới đất, một thằng hề cố gắng đóng vai mình thật đáng thương nhưng diễn quá tệ.” Anh lườm cô một cái: “Cho nên cô không thể so sánh cùng với cô ấy, bảo với cha của cô cũng đừng có bất cứ hành động gì, nếu không thì đừng có trách, một đòn chết hai đấy!”.

Anh phong độ lịch thiệp mở cửa cho cô đi ra, còn đưa tay vẫy: “Tạm biệt, mĩ nhân đáng thương.” Dư Giai Lệ tức sắp phát điên lên, trừng mắt nhìn anh, cho đến khi anh đóng cửa lại mới phát ra một chuỗi gầm rít.

Gia Mĩ mơ mơ màng màng nằm ở đầu giường, cô tìm thấy chiếc nhẫn ở trên đầu giường, từ từ đeo nó vào tay, trời tối rồi trời lại sáng. Cô như kẻ thèm ngủ, cứ muốn nằm mãi ở trên giường, không muốn động, cũng chẳng dám động. Cô tự nhốt mình trong nhà, ngắt đường dây điện thoại, máy cầm tay cũng tắt, cô chỉ muốn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.

Nhưng cuối cùng, cô cũng phải đối diện với tất cả.

Cô vừa bật điện thoại lên thì chuông báo tin nhắn giống như động cơ máy bay ầm ĩ, liên tục vang lên không ngớt. Cô bịt chặt lấy miệng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cô không dám xem, cũng không thể xem, cho dù Gia Tuấn muốn giải thích điều gì đi nữa, thì tất cả cũng đều đã muộn rồi. Cô xóa hết tất cả các tập tin, một chữ cũng không dám nhìn.

Bốn phía xung quanh thật yên tĩnh, đến cả những thanh âm ồn ào hàng ngày ở dưới đường hay vọng lên hôm nay cũng không nghe thấy, yên lặng đến mức giống như người đã ở dưới mộ phần vậy. Chuông điện thoại di động vang lên, cô nhận điện, ở đầu bên kia là tiếng nói của cha cô.

Cô nói: “Tìm tôi có việc gì?” Trình Minh Lãng cất giọng khàn khàn nói: “Cha đang ở trước cửa nhà con.” Trong lòng cô có chút chấn động, giọng nghẹn ngào: “Tôi không muốn gặp ông.” Trình Minh Lãng thở hổn hển: “Nhưng ta muốn gặp con.” Cô đột nhiên bật ra tiếng cười lạnh lùng: “Bây giờ gặp tôi ư? Làm sao, cha yêu đã phát hiện ra bây giờ muốn đến an ủi con? Tôi nói cho ông biết, không cần đâu. Ông hãy quay về mà chăm sóc vợ yêu cùng con trai của ông đi.” Cô chẳng đợi ông nói thêm lời nào nữa liền tắt máy, lúc này nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô đau đớn ôm chặt lấy đầu, cúi thấp xuống thì thầm gọi: “Cha…”

Gia Tuấn ở trong phòng vô cùng sốt ruột, nhưng làm sao bây giờ, anh bị nhốt chặt rồi, chẳng thể nào đi ra ngoài được. Trong phòng tất cả những gì có thể ném, có thể đập thì đều vỡ cả rồi. Hai mắt anh đỏ ngầu lên, đập vỡ nó, đập vỡ tất cả, anh hận không thể đập nát chính mình.

Chính anh đã đẩy cô đến tình cảnh này, chính anh đã đẩy cô đến bước đường cùng. Giờ đây cô đang làm gì? Đang một mình lặng lẽ khóc? Đang nhốt chặt mình ở trong nhà chẳng bước chân ra khỏi cửa? Hai tay anh run lên, anh đảo mắt khắp phòng, nhìn xem còn đồ gì có thể đập được nữa không? Khắp phòng bừa bộn ngổn ngang, thì ra những đồ nào có thể đập vỡ thì anh đã đập hết cả rồi, chỉ trừ anh ra, còn tất cả, tất cả đều vỡ vụn.

Cuối cùng cửa phòng cũng được mở, Hách phu nhân đưa mắt nhìn khắp phòng, lạnh lùng dặn dò người vệ sĩ bên cạnh: “Gọi người đến quét dọn sạch sẽ.” Gia Tuấn trợn trừng mắt nhìn bà, dùng toàn bộ sức lực của mình trợn trừng mắt lên mà nhìn. Ánh mắt ấy khiến bà có chút hoảng sợ, vội cẩn thận rón rén bước lại gần lay lay cánh tay anh. Mắt anh vẫn trợn trừng như vậy nhìn bà, ánh mắt buốt lạnh băng giá.

Bà khó khăn cất lời: “Lần này, Giai Lệ làm như vậy là hơi có chút quá đáng, nhưng đứng ở hoàn cảnh của nó mà nói, thì điều này cũng có thể lượng thứ được, con đừng có làm ầm ĩ lên, đòi chia tay với nó.”

Anh nhìn mẹ, nhớ đến đêm hôm ấy. Bốn bề vắng lặng, cây cối xanh biếc, cây nối tiếp cây, giống như trải thảm đỏ ở hai bên để nhiệt liệt chào đón họ. Anh cõng cô trên lưng, trong lòng tràn đầy vui sướng, lâng lâng như đang bay lượn trên những đám mây. Đột nhiên nước mắt cô chảy dài rớt xuống: “Nếu như có một ngày, đến cả em anh cũng không còn nhớ…” Anh dừng bước, lắng nghe hơi thở hổn hển của cô, dường như cô đang thở rất khó khăn. Anh tiếp tục bước, vừa cười vừa nói: “Nhẫn em đã nhận rồi, cả đời này chúng ta sẽ ở bên nhau, cả đời này chúng ta sẽ không quên được nhau.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu như không thể ở cùng nhau, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau nhé.”

Anh định thần lại, nhìn mẹ, thấp giọng nói rõ ràng từng chữ một: “Nếu như không thể sống cùng nhau thì con và cô ấy sẽ chết cùng nhau.” Rồi anh đọc lại rõ ràng từng chữ: “Nếu như không thể sống cùng nhau, thì nhất định sẽ chết cùng nhau.”

Hách phu nhân bước chân loạng choạng lùi lại hai bước, mở trừng mắt như không tin vào những điều vừa nghe thấy: “Chết cùng nhau? Con có biết câu nói ấy làm tổn thương đến mẹ như thế nào không, con chỉ là vì một người con gái… chỉ là vì một người con gái mà đến ngay cả sinh mệnh của mình cũng không cần sao?” Bà thất vọng đến cùng cực, lắc đầu ngao ngán, trái tim ngập tràn đau khổ, nỗi đau khổ ấy như ngàn vạn con sâu đang đục khoét gặm nhấm điên cuồng khắp cơ thể bà. Bà giơ tay lên, bạt tai cho anh một cái.

Bà tức giận hỏi: “Vậy bây giờ, con còn muốn ở với cô ta hay không?”.

Anh chẳng buồn chớp mắt, vẫn trừng trừng nhìn bà, ánh mắt ấy như dao đâm thẳng vào người bà. Anh chậm rãi buông ra từng chữ: “Đến chết, cũng không buông tay.”

Bàn tay bà run lên, nước mắt rung rung ngập tràn trong mắt: “Ta nuôi con lớn đến chừng này, để đến bây giờ chỉ vì một đứa con gái mà con lại gây chuyện với ta phải không?” Bà ngajen ngào nói: “Ta nuôi con hai mươi mấy năm, để đến bây giờ, con dùng cái chết để ép ta. Vì sao, vì sao con lại ép ta như vậy?”.

Trong lòng anh có chút chấn động, anh thấp giọng gọi “Mẹ!” Bà trừng mắt nhìn anh, nước mắt rơi lã chã, bà nói: “Ta cũng chỉ là bị ép bất đắt dĩ mà thôi. Không phải ta chê nó bần cùng nghèo khó, cũng không phải là cảm thấy nó không có quy củ phép tắc gì, thường thất lễ đối với bề trên. Chỉ là… chỉ là bởi vì… một lẽ, một nỗi khổ bất đắc dĩ ở trong lòng.” Hai tay bà run run nắm lấy cổ tay anh “Hãy coi như là con đang giúp mẹ, hãy quên nó đi, nhất định phải quên nó đi, nhất định phải quên con nhé…”

Nước mắt anh cũng rưng rưng, chần chừ một lúc rồi anh mới chậm rãi nói: “Đến chết, con cũng không buông tay, cả đời này, tuyệt đối con sẽ không buông tay, sẽ không rời xa cô ấy!”.

Hách phu nhân cơ hồ nước mắt đã giàn giụa trên mặt: “Là con ép mẹ phải không… nếu như con chết, mẹ e là mẹ cũng không thể sống được. Bên nặng bên nhẹ, con tự mình cứ nghĩ kỹ đi. Ta không thể… không thể nhìn đứa con của mình, ta không thể giương mắt nhìn con trai của mình hủy hoại tất cả. Tuyệt đối không thể!”.

Hai chân anh bỗng chốc mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống trước mặt bà, anh thất thanh gọi: “Mẹ…” Hách phu nhân hốt hoảng đưa tay đỡ lấy anh “Con đứng lên đi.” Anh lắc đầu: “Chỉ cần mẹ đồng ý, con có thể ở bên cô ấy, me…” Hách phu nhân trong lòng cứng rắn: “Con muốn quỳ thì cứ quỳ, còn ta sẽ không bao giờ đồng ý.”

Bà đau lòng đưa mắt nhìn anh một cái, rồi chẳng buồn quay đầu nhìn lại, đi thẳng ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, bà rút điện thoại ra, bấm số, rồi cất giọng bi thương gọi: “Cha…” Giọng bà nghẹn ngào: “Cha có cách không ạ, có cách để xử lý đứa con gái ấy, chỉ cần xử lý cô ta, cho dù là đi đâu cũng không cần bận tâm. Con chỉ muốn cô ta biến mất.” Rồi bà đau khổ bật khóc: “Gia Tuấn, nhất định phải cứu lấy Gia Tuấn. tất cả đều không thể để cho cô ta hủy hoại, xin cha… hãy làm cho cô ta biến mất!”

Trời tối rồi trời lại sáng, cả ngày đất trời cứ tuần hoàn như vậy, tất cả vạn vật trên thế giới này cũng đều tuần hoàn như vậy, tuần hoàn chẳng có nguyên tắc gì, trùng lặp cũng chẳng có lý do gì.

Chuông cửa kêu, cô ra mở cửa, trước mặt cô là Hách phu nhân và Gia Gia sắc mặt có vẻ vô cùng nghiêm trọng. Cô mở cửa, cười thoải mái: “Gia Gia, sao ông lại đến đây?” Tuy hỏi như vậy nhưng thực ra trong lòng cô đã đoán ra được điều gì đó.

Gia Gia sắc mặt trắng bệch, thần sắc có vẻ không được tốt, giống như mắc bệnh nặng vừa khỏi vậy. Hách phu nhân dìu ông bước vào trong phòng, bà đưa mắt nhìn khắp gian phòng rồi dìu ông ngồi xuống ghế sô-pha. Gia Mĩ đầu cúi thấp, ngồi đối diện trước mặt ông, cả người cứng đờ.

Gia Gia chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói lời nào. Cô đầu càng cúi thấp, nhớ đến ngày hôm ấy, khi ở trong phòng khách, cô hoàn toàn bất ngờ, mở trừng mắt thất thanh hỏi: “Vậy thì mẹ của cháu…”

“Mẹ của cháu mắc bệnh này. Nếu như cháu kết hôn cùng với Gia Tuấn, con của các cháu, đặc biệt là con trai, tỉ lệ mắc bệnh này rất cao. Loại bệnh di truyền này, trừ phi có cách thay đổi được căn nguyên của nó, nếu không thì không thể chữa trị.” Gia Gia chỉ thở dài: “Mẹ của Gia Tuấn không thể chấp nhận, còn ta, ta cũng không thể chấp nhận.”

Bây giờ, ông đến tận đây, phải chăng là giới hạn của sự chấp nhận đã lên đến cực điểm nên đã bùng nổ? Họ muốn cô biến mất? Muốn cô vĩnh viễn biến mất trước mặt Gia Tuấn như vậy mới buông tha?”.

Hách phu nhân lay lay Gia Gia: “Gia Gia, cha nói đi ạ.” Gia Gia nhìn cô, khẽ thở dài hỏi: “Gần đây, cháu sống thế nào? Việc ở trên báo, ta đã xem rồi, và cũng nghe rồi. Thông thường mọi người sẽ không có cách gì chịu đựng, cho nên... ta đã thay cháu nghĩ ra một cách.”

Hai tay cô bắt đầu run rẩy, toàn thân căng cứng như cung đã lên dây. Gia Gia thấp giọng,, đầu mày nhíu chặt: “Ta nghĩ, hay là cháu tạm thời rời đi đến một chỗ khác như vậy thì tốt hơn, điều này đối với cả hai bên đều tốt, và đối với tất cả mọi người chúng ta, cũng là một sự giải thoát.”

“Gia Gia…” giọng của cô run rẩy, cô ngước mắt lên, nhìn như dán chặt vào ông: “Nếu như… là cháu muốn nói nếu như… cháu đã từng làm cho ông thấy thoải mái, làm cho ông thấy vui vẻ, thì cháu xin ông, xin ông đừng như vậy… đừng ép cháu phải rời xa anh ấy… cháu không mong được kết hôn cùng anh ấy, cũng không mong được ở cùng anh ấy trọn đời, cháu chỉ mong… chỉ mong được nhìn anh ấy từ xa xa… từ xa xa thôi ạ. Nếu như phải rời xa nơi này, cả đời này, cháu e là sẽ không có cơ hội để được gặp anh ấy.”

Hai mắt Gia Gia có chút cay cay: “Nhưng phải làm sao bây giờ, nó không chịu… thậm chí còn nói, nếu như không thể ở cùng với cháu, thì nó nhất định sẽ chết cùng cháu… vậy thì phải làm sao đây? Ngoài cách cháu phải rời đi chỗ khác, thì thực chẳng còn cách nào cả… ngoài cách như vậy, thật sự không còn sự lựa chọn nào khác…”

“Không thể được…” cô đột nhiên quỳ xuống, cả người run rẩy. “Cháu sẽ nghĩ cách, chỉ cần không phải rời xa nơi này, cháu sẽ cố gắng nghĩ cách… nghĩ ra cách để khiến anh ấy quên cháu đi, nghĩ ra cách để trái tim anh ấy không còn nhớ đến cháu… cháu sẽ nghĩ cách… cháu xin mọi người, đừng bắt cháu phải rời xa nơi này. Cháu biết mọi người sẽ có trăm ngàn cách để cháu phải rời đi, cho nên, cháu xin mọi người… đừng ép cháu như vậy…”

Gia Gia nhắm chặt hai mắt, lắc lắc đầu: “Chỉ cần cháu còn ở đây, thì nó vẫn hy vọng, chỉ cần cháu xuất hiện trước mặt nó, nó sẽ không bao giờ quên được cháu, cho nên cháu cần phải ra đi. Chỉ cần cháu ra đi, thì tất cả mọi người đều được giải thoát.”

Cô giống như mắc phải một cơn bạo bệnh, cả người như muốn rã ra, nước mắt ướt nhòe: “Cháu có cách, cháu thật sự có cách. Chỉ cần cháu đi với một người đàn ông khác, anh ấy nhất định sẽ không còn hy vọng, chỉ cần cháu kết hôn với một người đàn ông khác, anh ấy nhất định sẽ quên cháu. Chỉ cần cháu… chỉ cần cháu…” Cô đau khổ ôm lấy miệng, nghẹn ngào không thể nói nên lời được nữa. Trái tim quặn thắt, đau đớn, đau đến mức như sắp không thể nào thở được nữa, toàn thân như có ngàn vạn mũi dao đang đâm vào đau đớn… Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi: “Cháu nhất định sẽ… nhất định sẽ cùng người đàn ông khác… cháu nhất định… hãy tin cháu…”

“Gia Mĩ” Hai tay Gia Gia run run đỡ cô đứng dậy “Chúng ta xin lỗi cháu. Nhưng… loại bệnh ấy, thật không thể nào chữa được, ta cảm thấy rất áy náy, thật sự xin lỗi cháu… xin cháu… hãy buông tha cho Gia Tuấn, và hãy buông tha cho chúng ta…”

Cô mím chặt môi, nhưng môi cô vẫn run lên bần bật, toàn thân run rẩy, nước mặt giàn giụa trên mặt, không ngừng gật đầu: “Cháu sẽ nhất định buông tha anh ấy… nhất định sẽ… Cô khóc hu hu: “Gia Gia, cháu nhất định sẽ buông tha anh ấy… cháu nhất định sẽ… cho dù phải dùng bất cứ cách gì, cháu nhất định sẽ khiến anh ấy quên cháu đi. Nhất định sẽ làm như vậy…”

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, toàn thân Gia Mĩ như bị rút hết sinh khí, trở nên trống rỗng, cô nằm dài trên ghế sô-pha, trái tim vẫn đớn đau như vậy, từng cơn từng cơn quặn thắt. Cô cầm điện thoại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Điện thoại được nối, giọng cô nghẹn ngào: “Hà Văn Hiên, xin anh hãy giúp em.”

“Được, em cần anh làm gì cũng được…”

“Hãy ở cùng em, anh… hãy ở cùng em.” Cô ôm lấy ngực khóc thút thít. “Chúng ta hãy ở cùng nhau…”

Ở đầu dây điện thoại bên kia yên lặng một hồi lâu, một lát sau mới từ từ truyền đến lời nói: “Được, thế nào cũng được…” Nước mắt cô giàn giụa: “Xin lỗi…”

“Em không cần phải xin lỗi anh…”

Cô gác điện thoại, hai cánh tay ghì chặt lấy mình, toàn thân cô run rẩy kịch liệt, đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Gia Tuấn, xin lỗi anh…”

Tiết trời ẩm ướt, bên ngoài những cơn mưa nhỏ lất phất rơi xuống, bầu trời bị những dòng nước mưa chia cắt thành những mảnh nhỏ, vụn vỡ.

Cô ngẩn người một lúc lâu rồi cuối cùng mới nói: “Cám ơn anh.” Hà Văn Hiên lật cuốn sách, chỉ lặng im, giống như không hề nghe thấy, cô đưa mắt nhìn anh nói: “Nếu cảm thấy buồn chán vô vị, anh có thể đi đi.” Hà Văn Hiên cười, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào quyển sách: “Không buồn.”

Cô ngồi trên ghế sô-pha, dùng hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, vùi đầu vào đùi mình, cố gắng cười, nhưng khuôn mặt lại lạnh băng, cứng ngắc, đến cười cũng không thể nào cười nổi, cô buồn đến mức chỉ muốn rơi lệ. Anh buông sách xuống, nhìn cô: “Em tốt nhất là đừng có khóc, nếu không anh chàng đó sẽ cho là anh bắt nạt em.”

Cô khẽ chớp mắt, liên tục lắc đầu: “Em đâu có khóc.” Sắc mặt anh chẳng chút biểu cảm “Tốt nhất là như vậy.” Cô quay mặt đi, trốn ánh mắt nhìn của anh. Anh đưa tay quay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ từng chữ một: “Bây giờ em là bạn gái của anh, cho nên xin em đừng xem như là anh không tồn tại.”

Cô gật đầu, sống mũi có chút cay cay: “Em biết rồi.” Anh cầm chiếc điện thoại lên, bật ti vi, thờ ơ hỏi: “Em xác định làm như thế này thì anh ấy sẽ hết hy vọng? Sẽ từ bỏ em?” Cô ngẩn người một lát, rồi định thần lại nói: “Nên như vậy.” Anh chau mày, nhìn cô: “Nên? Chẳng có gì chắc chắn tuyệt đối?”

“Anh ấy rất cố chấp.”

“Ừm.”

“Cảm ơn anh.”

“Em thật sự nghĩ là cảm ơn anh sao?” Anh khẽ mím chặt môi, mặt anh kề sát đến trước mặt cô: “Nếu như là thật lòng muốn cảm ơn anh, vậy thì em có thể làm cho anh một việc được không?”.

Trong lòng cô có chút chấn động, gắng sức trấn tĩnh lại hỏi: “Việc gì?” Sắc mặt cô có chút lo lắng, anh pha trò, nhìn cô cười cười: “Để anh cắn em một cái có được không?” Cô sa sầm mặt: “không được.”

“Ha ha” Anh lớn tiếng cười: “Điều này chứng tỏ em không thành tâm thành ý cảm ơn anh. Có điều là em không nên căng thẳng như vậy, ai cũng đều có thể giúp đỡ em, em chọn trúng anh, đó là vinh hạnh của anh.” Ánh mắt cô chớp chớp, sắc mặt càng thêm u ám: “Đây không phải là chuyện đáng cười, nếu như anh không muốn, em cũng không ép anh.”

Anh khẽ cười: “Anh không hề nói là anh không muốn, giống như là tự em hối hận vậy, như là muốn đẩy anh ra.” Anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, thì thầm nói: “Anh nói cho em biết, lần này, là em tự tìm đến anh, nên đừng có nghĩ là có thể dễ dàng đẩy anh đi như vậy.”

Cô bắt đầu cảm thấy Hà Văn Hiên là một người vô cùng đáng sợ.

Ngoài cửa có tiếng lạch cạch, có người đang mở khóa. Hà Văn Hiên lập tức gắng sức kéo cô vào trong lòng. Cô bám lấy cổ anh, cố gắng mỉm cười. Hà Văn Hiên ngầm mỉm cười hỏi cô: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm? Ăn ở quán lần trước hay là ở chỗ khác, lần nào em cũng là người chọn địa điểm mà.”

Cô mỉm cười dựa vào lòng anh: “Anh quyết định đi, có được không?” Hà Văn Hiên trên mặt nhoẻn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng, chẳng có chút tình cảm nào, anh thở dài nói: “Lại bảo anh lựa chọn hả? Ở cùng em, thực là phiền phức quá.”

Gia Tuấn đứng ở ngoài cửa, cả người nghệch ra như kẻ ngốc, vào cũng không được mà ra cũng không xong. Anh mở trừng mắt không dám tin vào những điều mình vừa nghe và nhìn thấy, bọn họ… đã ở cùng nhau từ lúc nào vậy?

Gia Mĩ nguýt dài nói: “Vậy thì anh không cần phải ở cùng với em nữa.” Hà Văn Hiên chỉ cười: “Thật kỳ lạ, chúng ta ở với nhau lâu như vậy rồi, tại sao lại có người hiểu lầm em là tình nhân của Hách Gia Tuấn nhỉ, thật không thể hiểu nổi.” Gia Mĩ khẽ cười: “Đám người đó, toàn là kẻ ngốc. Cứ tưởng rằng, ăn cơm với nhau, ở cùng nhau thì sẽ là tình nhân ư? Nếu thực như vậy thì toàn bộ đàn bà trên thế giới này, chỉ e đều là tình nhân của người khác cả.”

Hà Văn Hiên nói: “Không cần căng thẳng như vậy, anh cũng chẳng thèm để ý.”

Gia Tuấn xoa xoa nắm đấm, đấm mạnh vào cửa, nghiến chặt răng nói: “Trình Gia Mĩ, anh đến thăm em đây.” Gia Mĩ giả vờ giống như bị bất ngờ ngoài dự liệu, liền hoảng hốt buông Hà Văn Hiên ra, quay người lại nhìn anh khẽ mỉm cười: “Gia Tuấn, mấy ngày vừa rồi anh sao vậy, chẳng đến thăm em? Để em phải chịu tiếng oan.”

Gia Tuấn nhìn cô đau khổ, tự cười giễu cợt nói: “Em có người luôn ở bên cạnh rồi, anh đến chẳng phải là nhiều chuyện hay sao? Hai người tiếp tục đi, cứ xem như anh chỉ là một vật trong suốt vậy.” Hà Văn Hiên đứng dậy nhìn anh, cười nói: “Hách Gia Tuấn, có đi ăn cùng chúng tôi không? Gia Mĩ và tôi đang tranh cãi nhau xem chúng ta nên đi ăn ở chỗ nào.”

Gia Tuấn gắng sức đẩy cánh cửa, nghiến chặt răng lẩm bẩm: “Trình Gia Mĩ, em nấu cơm cho anh ăn!” Gia Mĩ có chút chấn động, miễn cưỡng cười với anh: “Anh chàng này hay nhỉ, em việc gì mà phải nấu cơm cho anh ăn? Hà Văn Hiên nói mời anh đi ăn cơm, anh mới không cần nấu.”

Hách Gia Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, bắt chéo hai chân, hai tay đan vào nhau nói: “Trình Gia Mĩ, em… nấu cơm cho anh ăn.” Anh nhìn cô chằm chằm, gằn giọng nói từng chữ: “Nhanh một chút, nấu cơm cho anh ăn, anh đói rồi.”

Gia Mĩ lườm anh một cái, nói rõ ràng: “Em không nấu.” Hà Văn Hiên vội dàn xếp “Anh nghĩ…”

“Anh ngậm miệng lại.” Hách Gia Tuấn ngắt lời anh, sắc mặt hầm hầm có vẻ đe dọa người khác: “Tôi bị mẹ tôi nhốt mất ngày, không được ăn cơm, cho nên Trình Gia Mĩ, em đi nấu cơm cho anh ăn!”.

Gia Mĩ rút ra một tấm thẻ nhỏ, ấn một dãy số quen thuộc: “Alô, xin chào, làm phiền mang đến cho tôi vài món ăn.” Cô gọi vài món rồi cúp điện thoại, hỏi Hách Gia Tuấn: “Đã đủ để anh ăn chưa?”.

Hách Gia Tuấn trừng mắt nhìn cô, sắc mặt hầm hầm, nghiến răng nói: “Trình Gia Mĩ, em đừng nghĩ sẽ vứt bỏ được anh! Cả đời này cũng đừng hòng, biết chưa!”

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn lất phất rơi xuống, không to không nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người đi đường bị ướt. Trong phòng, không khí thật là ngột ngạt, Gia Mĩ hai tay chống cằm, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình ti vi. Hà Văn Hiên cuối cùng không kìm chế được nữa, nói với Hách Gia Tuấn: “Cơm cũng ăn xong rồi, những việc nên làm đã làm rồi, bây giờ phải chăng về đi thôi?”.

Hách Gia Tuấn lạnh lùng lườm anh ta một cái: “Không thấy bây giờ trời đang mưa đó sao? Trời cũng sắp tối rồi, tôi về đâu bây giờ?” Anh trừng mắt nhìn Gia Mĩ: “Này, Trình Gia Mĩ, từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở nhà của em.”

Hà Văn Hiên cười lạnh: “Đại thiếu gia, anh hình như đã làm sai rồi, bây giờ mọi người đều cho rằng, cô ấy là tình nhân của anh, vậy mà anh còn ngang nhiên công khai đến đây, trắng trợn đòi ở lại nhà cô ấy? Rốt cuộc, anh định ép cô ấy đến bước đường nào mới chịu buông tay? Muốn cô ấy chết à? Liệu khi cô ấy chết rồi, anh có cam tâm không?”.

Gia Mĩ vẫn nhìn chăm chú vào ti vi, nhìn không chớp mắt, nhưng trong đầu chỉ là một khoảng không trống rỗng. Hách Gia Tuấn gương mặt chẳng chút biểu cảm: “Tôi làm việc gì với cô ấy, từ lúc nào đến lượt anh có quyền hỏi?” Gia Mĩ “ầm” một tiếng, dùng hết sức ném chiếc điều khiển, nổi giận đùng đùng xông đến trước mặt Gia Tuấn: “Anh ấy là bạn trai của tôi, dựa vào cái gì mà không quản được tôi chứ?”.

Hách Gia Tuấn thở phì phì, khó khăn hỏi: “Vậy còn anh?” rồi giọng anh lạnh băng: “Vậy anh trong mắt em, có thể xem là thứ gì? Phiền em hãy nói cho anh biết, Hách Gia Tuấn này trong con mắt em là cái thứ gì?”.

Cô cúi thấp đầu, đầu lưỡi như đang muốn run lên, rất khó khăn mới thốt ra được vài chữ: “Bạn bè bình thường.”

Gia Tuấn đứng bật dậy, đầu mày nhíu chặt, hai mắt cay sè: “Bạn bè bình thường?” Anh dùng hết sức túm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trình Gia Mĩ, em đối với anh chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?” Anh như không dám tin vào những điều cô vừa nói, nước mắt như muốn dâng đầy: “Chúng ta, vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Không chỉ là bạn bè bình thường…” cô cười lạnh lùng: “Chúng ta chính là bè lũ ngoan cố, bạn bè tốt, rất tốt của nhau.” Hách Gia Tuấn buông tay cô ra, tay run run rút một điều thuốc từ trong ngực ra, gắn lên môi: “Bạn tốt, làm phiền, cho mượn cái bật lửa.”

Cô rất khó khăn để thở, nhưng giọng thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng như vậy: “Nhà em không có bật lửa.” Hà Văn Hiên rút bật lửa ra đưa cho anh, anh nhận lấy, trên mặt cố nặn ra nụ cười: “Cảm ơn, bạn trai của người bạn tốt của tôi.” Anh đưa thuốc lên môi, rít một hơi thật mạnh, rồi phả thẳng khói thuốc vào mặt cô. Trong mắt cô như bị đâm vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức lệ sắp tràn khỏi mi rơi xuống. Anh cười nhạt thếch: “Làm gì mà dáng vẻ như thế này, để khói thổi đến? Phải rồi, không có việc gì thì cần gì phải châm lửa, tự mình châm lửa, rồi tự mình phải đi tắt, đã định trước thế nào cũng sẽ bị khói hun làm cho tổn thường mà.”

“Anh không cần phải nói những lời châm chọc như vậy.” Gia Mĩ không nhịn được, chau mày nổi cáu: “Anh đừng cho là như vậy, anh đừng có mặt dày mày dạn, thì tôi còn thích anh. Tôi từ trước đến giờ đã bao giờ từng nói là tôi thích anh chưa? Chỉ là do anh tự tưởng là như vậy, tự anh tưởng là như vậy thôi…”

“Tự tưởng là…” Hách Gia Tuấn cắt ngang lời cô, khẽ chau mày cười: “Tự mình cởi hết quần áo nằm ở bên cạnh tôi, rồi sau đó lại chỉ vào tôi mà nói là do tôi tự tưởng là… Tự mình muốn ngủ cùng tôi một đêm, rồi lại trách tôi là do tôi tự suy nghĩ nhiều mà thôi… tự mình…”

“Anh ngậm miệng lại cho tôi.” Cô giơ quyển lên, giận dữ nhìn anh: “Nếu anh còn dám nói một chữ nữa, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”

“Không khách khí?” Anh giật điếu thuốc trong miệng xuống, dùng hết sức bóp nát nó. Trong lòng bàn tay bị đầu thuốc nóng châm bỏng rát, nhưng hình như anh chẳng có chút cảm giác gì. Chỉ gắng sức bóp: “Tôi quên mất, Trình Gia Mĩ rất lợi hại, thôi được rồi, tôi đi ngủ đây, hai bạn cứ từ từ chơi. Tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Cô nhìn theo bóng anh, cả người cơ hồ như muốn ta ra, vụn vỡ, cô đổ sập vào lòng Hà Văn Hiên, cả người run lên cầm cập. Làm sao bây giờ? Cô dường như sắp không chịu đựng nổi nữa khóc trước mặt anh… Hách Gia Tuấn, trái tim anh đau đớn lắm phải không? Nhưng thà đau một lúc còn hơn là nỗi đau dài dằng dặc… anh sẽ hiểu, sau này nhất định anh sẽ hiểu.

Hách Gia Tuấn gắng sức kéo cửa lại, cả người như chẳng còn chút sức lực nào đổ sập xuống giường, từng lời từng lời của cô giống như mũi dao sắc nhọn đâm thấu tâm can anh, đâm khắp cơ thể anh, làm cho cả người anh chỗ nào cũng tứa máu. Trong tim từng trận từng trận đớn đau, vật vã, anh đau khổ túm chặt lấy lồng ngực, đau đến mức như không thở nổi nữa. Anh buồn để mặc kệ nước mắt tuôn rơi, nhớ đến ngày hôm ấy, cái ngày mà cô chẳng mặc gì, sà vào lòng anh, toàn thân anh căng cứng, cả người nóng hầm hầm như một biển lửa, nhưng lại không dám động. Cô ngủ thật an lành, đến cả trong mơ cũng khẽ mỉm cười. Anh thì lại giống như đang bị lửa thiêu đốt, nhưng giống như hòn đá cuội, đến cả cử động cũng không dám, bởi anh sợ, nếu anh khẽ động, nụ cười trong mơ của cô sẽ tan biến không còn dấu vết. Trong mơ, cô đột nhiên thì thầm: “Gia Tuấn, em yêu anh…”

Cả người anh giống như bị điện giật, anh chỉ biết mở trừng mắt nhìn cô, nước mắt chợt ứa ra, giàn giụa trên mặt, anh khẽ khẽ cúi xuống hôn lên môi cô. Cô chẳng biết gì, càng ôm anh chặt hơn, cơ thể cô dán khít lên cơ thể anh…

Nếu như… anh không nghe nhầm, cô rõ ràng là nói yêu anh… nhưng… vì sao cô lại lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh như vậy? Nhưng anh chẳng quan tâm đến tất cả điều đó, trước bao nhiêu người anh đã nói rõ với cô, nhưng cô lại đánh anh, rồi giận dữ bỏ đi. Anh tặng cô nhẫn, cô cũng nhận rồi, nhưng vì sao bây giờ… bây giờ lại làm như vậy?

Anh không tin cô không yêu anh! Cho dù có chết anh cũng không tin rằng cô không yêu anh! Nhất định có nguyên nhân, anh nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân ấy.

Gia Mĩ trốn ở trong phòng, không dám ra ngoài, đất trời ẩm ướt, cả người cô cũng ẩm ướt, ẩm ướt đến mức như sắp mốc cả lên. Mốc đến sắp chết. Cô nằm bẹp dí ở trong chăn, tiếng mưa vẫn tới tấp gõ vào tai cô, cứ như thế cô không bị ràng buộc gì.

“Trình Gia Mĩ” Chiếc chăn đang đắp trên người cô bị giật tung ra. Cô giật bắn mình, dùng hai tay giữ chặt lại, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Anh làm gì vậy?” Hách Gia Tuấn cong môi lên: “Nấu cơm cho anh ăn, nhanh đi nấu cơm cho anh ăn” Gia Mĩ không kịp nghĩ gì trừng mắt nhìn anh: “Anh là lợn à? Anh chàng này sắp biến thành lợn rồi hay sao? Ba tiếng đòi ăn một lần, anh điên rồi à?”.

Hách Gia Tuấn đút hai tay vào túi quần, lặp lại từng chữ một: “Không nấu cơm cho anh ăn thì phải ngủ cùng anh. Em tự chọn đi, nấu cơm hay là ngủ cùng?” Anh cong môi lên,cười lạnh lùng hỏi: “Này, muốn ngủ cùng với anh hay sao? Có phải em muốn ngủ cùng với anh hay không mà cứ trốn ở mãi trong phòng không chịu ra vậy? Có phải em đợi anh tự mình đi vào đúngkhông?”.

Gia Mĩ một tay túm lấy chăn, quấn chặt lại cho mình: “Anh cút sang bên kia đi, để cho em ngủ, em rất mệt, em cần phải ngủ! Anh nghe mà không hiểu à?” Anh gắng sức kéo chiếc chăn, cô thở phì phì ngồi xếp bằng ở giường: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Ba tiếng đồng hồ lại đến quấy rầy em một lần? Anh không thể ngoan ngoãn tự mình ra xem ti vi, hay là anh có thể đi ra ngoài, tự trở về nhà của mình.”

“Anh không có nhà.” Gương mặt Gia Tuấn lạnh lùng nói: “Gia Gia đang ở nhà ép anh phải kết hôn, cho nên anh không có nhà. Anh đã đoạn tuyệt với nhà của mình.” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Sau này, anh chỉ có em, nếu em nhất định không giữ anh lại, anh sẽ ra đầu đường ngủ. Nếu như em nhẫn tâm để anh ngủ ở đầu đường… thì bây giờ anh sẽ đi, sẽ không làm vật cản trở trong mắt em nữa.”

Cô ngẩn người ra hồi lâu, rồi mới định thần trở lại, hốt hoảng nói: “Anh về nhà đi, về nhà rồi nhận lỗi với Gia Gia, hãy nói xin lỗi Gia Gia, Gia Gia nhất định sẽ tha lỗi cho anh.”

Anh ngồi xuống mép giường, sắc mặt u ám: “Này, em điên rồi hay sao? Dựa vào cái gì mà bảo anh về xin lỗi họ? Bây giờ là họ xin lỗi anh, chứ không phải anh xin lỗi họ.” Anh cúi thấp đầu, khẽ cười nói: “Anh muốn kết hôn cùng với người con gái mà trái tim anh yêu thương, ngoài em ra, bất kể người nào khác anh cũng không cần.”

“Anh đối với em không phải là yêu, đó chỉ là do tình bạn biến thành lòng thương cảm. Phải, anh đang thương hại em. Không phải là yêu em, điều này anh phải hiểu cho rõ. Huống hồ, em không yêu anh, cứ cho là anh thích em, thì điều đó cũng chẳng có ích gì. Em không thể ép mình yêu anh, ép mình đón nhận anh được.” Lời nói của cô từng câu từng chữ thốt ra thật khó khăn, nhưng tất cả lại rất rõ ràng rành mạch. Anh khẽ cười, lập tức dùng ngón tay nâng mặt cô lên: “Nếu như em đang nói dối thì sao? Nếu như em nói dối, nếu như anh yêu em, em yêu anh, như vậy thì anh không khách khí với em đâu.” Cô gạt tay anh xuống, thấp giọng nói: “Anh đừng như vậy, em không yêu anh.” Cô mím chặt môi, khó khăn thốt ra từng chữ: “Em chưa bao giờ yêu anh.”

“Hả?” Anh khẽ chau mày, cả người chồm về phía cô đè cô xuống. Anh đè chặt cô ở dưới cơ thể mình, cười ma mãnh: “Anh đã nhắc nhở em, nếu như nói dối, anh sẽ không khách khí với em đâu.” Hơi thở nóng bỏng của anh phà vào mặt cô: “Anh không khách khí đâu.” Cô như đứng trước kẻ thù to lớn, luống cuống mở trừng hai mắt,mở to đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra: “Anh đừng như vậy” hai tay cô đặt trên ngực anh: “Em sẽ tố cáo anh, anh dám làm điều gì với em, em nhất định sẽ tố cáo anh, tố cáo anh để anh phải ngồi tù, để anh không bao giờ nhìn thấy mặt trời.”

“Em thật là ầm ĩ.” Anh chau mày, hai tay nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn chặt lấy môi cô. Nhưng cô gắng hết sức mím chặt môi lại, mặc kệ anh quyết liệt mạnh mẽ như thế nào, cô cũng không có chút phản ứng gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tóe lửa.

Anh rời khỏi môi cô, nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh nhìn dường như xuyên thấu tâm hồn cô, chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong lòng cô. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang lạnh như băng của cô, nước mắt anh như không kìm chế được nữa từng giọt từng giọt rơi xuống má cô. Lòng cô rùng xuống, trái tim co thắt lại, đau đớn. Hai tay cô run run xoa nhẹ lên mặt anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh rơi lệ…

Anh mím chặt môi, gắng sức cười, cười thật to, cười để át đi nỗi đớn đau trong lòng, cuối cùng, cười đến mức toàn thân rung lên bần bật. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, tiếng cười ấy, rõ ràng còn khó nghe hơn gấp mấy lần so với tiếng khóc. Toàn thân anh run rẩy mãi, không ngừng lại được, rồi anh ôm chặt lấy cô, nhưng cho dù có như vậy thì anh vẫn còn run, cả người anh run đến mức như chuẩn bị tan ra, bắn tung tóe khắp nơi vậy.

Cô không dám động, chiếc cằm của anh cứ run run mãi giống như sắp rớt xuống vậy. Cô khẽ mấp máy môi, cổ họng giống như bị một vật gì đó chẹn cứng lại, không thể cất tiếng. Anh cứ siết chặt lấy cô, cánh tay như sắt, vừa cứng vừa mạnh siết chặt mãi không dời. Phải một lúc sau, anh mới từ từ bình tĩnh lại, dịu dàng lên tiếng thì thào bên tai cô: “Anh yêu em…”

Cô vẫn như vậy lặng im không dám động, nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt, toàn thân run lên, môi mấp máy nhưng vẫn không thể thốt nên lời. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.

Nhưng từng chữ từng chữ ấy giống như một cái dùi khoan thẳng vào tận đáy trái tim cô, khiến trái tim vốn bị tổn thương của cô run rẩy vụn vỡ.

Cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng rưng rưng chỉ muốn khóc. Cô gắng gượng thầm nhủ trong lòng: Trình Gia Mĩ, không được khóc, ngươi nhất định không được khóc, cho dù có chết cũng không được rơi lệ.

Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, những dòng chữ ấy như những mũi kim, chọc thẳng vào mắt cô mà khuấy đảo, khuấy đảo đến mức nước mắt cô cứ muốn tuôn ra. Người mang theo bệnh máu chậm đông, không sai, cô chính là người mắc bệnh này.

Nếu như trước đây chưa làm xét nghiệm trong lòng cô vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng mong manh. Nhưng giờ đây, tất cả đã hết rồi. Tay cô nắm chặt lấy tờ giấy, miệng khẽ mỉm cười, nước mắt không nhịn được lã chã rơi, cô cố gắng cười, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Trình Gia Mĩ, vậy là hết, những tia hy vọng cuối cùng đã tắt ngấm, giờ đây ngươi đừng mơ mộng nữa, đừng mong chờ nữa…”

Cô lê từng bước từng bước về phía trước, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy ngực, nước mắt giàn giụa, khụy xuống một bên góc tường. Cô đau khổ gục đầu trên cánh tay, tiếng nức nở từng tiếng từng tiếng vang lên.

“Trình Gia Mĩ, đưa kết quả xét nghiệm cho anh xem.” Tiếng của Gia Tuấn đột nhiên vang tên đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn, không dám tin vào mắt mình, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao anh đến đây? Anh theo dõi em à?”.

Anh chỉ lặp lại từng chữ: “Anh muốn xem kết quả, anh muốn xem kết quả thế nào mà khiến em nức nở khóc như vậy.” Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm áp sát vào ngực, sắc mặt hoảng hốt: “Không có gì… Chỉ là xét nghiệm nguyên nhân cái chết của mẹ em trước đây, em quên chưa lấy nên hôm nay mới đến lấy…”

Mắt anh đầy nước, tay run run nói: “Anh muốn xem kết quả xét nghiệm.” Cô khóc thút thít: “Em không thể để anh xem, em không muốn anh xem.” Anh mím chặt môi, nước mắt không ngăn được lại thi nhau rơi xuống: “Là gì vậy? Để anh đoán nhé, là bệnh ung thư giai đoạn cuối? Hay là không thể sinh con? Bệnh tim? Hay là bệnh gì?”

Cô khóc nức nở thành tiếng, đầu cúi thấp: “Anh đừng như vậy, nếu anh mà như vậy nữa em nhất định sẽ đánh anh, nhất định sẽ không khách khí với anh đâu.”

Anh mím chặt môi, hai mắt cay sè, cố gắng kìm chế khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay không ngừng lay lay cánh tay cô: “Đưa cho anh xem kết quả.”

Cô lắc đầu, dùng toàn bộ sức lực để lắc, rồi òa khóc nức nở không thể khống chế được: “Không được… là anh không tốt, vì sao anh đi theo em. Tất cả đều là lỗi tại anh… em không thể để anh xem được.”

Anh nghiến chặt răng, nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống: “Muốn anh đi tìm bác sĩ phải không? Có phải muốn anh đi tìm để chính miệng bác sĩ nói với anh đúng không? Anh biết em tìm bác sĩ nào, có cần ngay bây giờ anh lập tức đi tìm ông ấy?” Anh giận dỗi trừng mắt nhìn cô, đứng dậy, cô hoảng hốt túm lấy cổ tay anh, nước mắt như mưa: “Em sẽ để anh xem.”

Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, đưa mắt nhìn cô, không dám tin ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nguyên nhân mà em muốn rời xa anh chỉ vì lí do này thôi sao? Người mang bệnh máu chậm đông? Chỉ là vì em mắc bệnh này mà đòi rời xa anh sao? Cho nên… cho nên em đã nói dối là em không yêu anh…?”.

Bức tường sau lưng lạnh băng, lưng cô áp sát vào tường, khóc đến nỗi toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào. Anh dùng tay dí vào đầu cô, thấp giọng nói: “Không cần phải lo lắng quá, chẳng sao cả… nếu như là bệnh có thể di truyền cho đời sau, vậy thì chúng ta không cần phải sinh con. Nếu như muốn có con, chúng ta có thể xin con nuôi… như vậy chẳng có liên quan gì đến bệnh, bởi vì việc này không hại gì đến em, cho nên… có thể xem như là mình không mắc bệnh… chỉ cần nó không hại gì đến em, chỉ cần em có thể sống, thì bệnh này, thật sự chẳng sao cả…”

Cô vùi đầu vào ngực anh, cả người mềm nhũn dựa hẳn vào trong vòng tay anh, chẳng có cách nào khống chế bật khóc nức nở. Anh cười nghèn nghẹn, ôm chặt lấy cô: “Tất cả đều chẳng có quan hệ gì, không sao hết… hãy tin anh, chỉ cần thật lòng yêu nhau, tất cả sẽ không có gì là trở ngại. Anh chỉ cần em yêu anh…” Anh ngừng lại một lát, rồi khó khăn nói: “Trình Gia Mĩ, anh thật sự yêu em… Nếu như vô số lần trước đây anh chòng ghẹo em, trêu chọc em, khiến cho em không tin lời anh nói.. thì giờ đây, anh nói cho em biết, anh thật sự rất rất yêu em…”.

Cổ cô cứng đờ, cả người lạnh ngắt, nhưng trái tim lại rất ấm, giống như có một luồng khí nóng đang dịch chuyển trong cơ thể. Cô chỉ khóc, chỉ có thể khóc, bất kể lời gì cũng không thể nào thốt ra được. Giờ đây cô nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đến một chút khí lực để nói dối cũng không có. Trong tim, trong đầu, chỉ có anh, tất là đều là hình ảnh anh tràn ngập.

Từng chữ từng câu anh nói, giống như vô số đóa hoa sặc sỡ đầy màu sắc đang chen nhau nở rộ trước mắt cô. Trong mắt cô đâu đâu cũng là hoa, đâu đâu cũng là anh. Nếu như… yêu là ý trời, thì cô cần phải yêu anh ấy, cả đời này cần phải tận lực yêu anh ấy.

“Nhưng, có thật không liên quan gì không? Tất cả, có thật là có thể không?”.

Trình Minh Lãng hai mắt mở to, to đến mức như con ngươi sắp lòi cả ra ngoài. Hắn đau khổ vò đầu bức tóc, hai chân quỳ thẳng xuống đất. Giống như không thể khống chế, cả người cơ hồ như một kẻ ngốc.

Anh cả ngồi phía trên, sắc mặt không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Minh Lãng, ta không biết người đã đắc tội với người ta như thế nào, nhưng lần này ta không giúp ngươi nổi đâu.” Anh cả ngừng lại một lát, chau mày hỏi: “Này, ngươi rốt cuộc là đã đắc tội với ai? Ai dồn ngươi đến chỗ chết như vậy?”.

Trình Minh Lãng lắc đầu liên tục, gương mặt hoảng sợ: “Em bị người ta vu khống, em vốn không có vận chuyển ma túy, anh, lần này anh hãy giúp em.” Hắn nghĩ một lát rồi lại khẩn thiết nói: “Chiếc xe ấy vốn không phải là của em, em từ xưa tới nay không biết trên xe có tàng trữ ma túy, anh nhất định phải giúp em.”

Anh cả chỉ cười lạnh, khẽ nhún vai: “Ta cũng bất lực, ngươi cho dù có trốn được về đây, cũng chứng minh ngươi có tin tưởng anh cả ta. Nhưng là vận chuyển ma túy, đây là tội lớn, ta không thể tìm được người gánh tội thay ngươi.” Anh cả lại quét mắt một vòng nhìn huynh đệ xung quanh, hỏi: “Ai bằng lòng gánh vác tội giúp hắn thì bước ra.”

Trình mInh Lãng bỗng nhiên đứng dậy, bước lên trước lay lay cánh tay anh cả: “Em đã đi theo anh mười mấy năm rồi, không có công lao thì cũng có chút công sức, lần này anh nhất định phải giúp em.”

Ánh mắt Trình Minh Lãng âm u: “Em không có vận chuyển ma túy, vì sao cần tìm người gánh tội thay em? Em trong sạch, thật sự trong sạch.” Anh cả bật cười lạnh lùng, ánh mắt sáng rực: “Vấn đề là ngươi lái xe bị cảnh sát túm ngay tại trận, xe cũng đã bị đem về đồn cảnh sát rồi.” Trình Minh Lãng nheo mắt, sắc mặt u ám: “Nhưng, chiếc xe ấy là do anh bảo em đi lái mà.”

Anh cả hừm to một tiếng, nghiến chặt răng chỉ thẳng vào hắn nói: “Ý ngươi là gì? Phải chăng là có ý bảo anh cả ta mưu hại ngươi sao?” Sắc mặt hắn xanh xám: “Ta nói cho ngươi biết, ta bảo ngươi đi lái xe là không sai. Nhưng trước khi lái, trên xe vốn không có ma túy.”

Trình Minh Lãng biết mình đuối lý nên cầu xin: “Hãy cho em một con đường sống.” Anh cả lườm hắn: “Việc này, cũng không phải là không có cách giải quyết, vấn đề là ngươi có chịu hay không, con gái ngươi có chịu hay không?”

Trình Minh Lãng lo lắng hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến con gái tôi?”Anh cả khẽ nheo mắt cười nói: “Thôi có lời này muốn nói thật với ngươi, ta rất vừa ý con gái của ngươi, chỉ cần người bán nó cho ta, tất cả những việc này ta sẽ giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa.”

Trình Minh Lãng run lẩy bẩy, phải mất một hồi lâu mới gắng gượng từ trong cổ họng thốt ra được một câu: “Tôi làm sao có thể bán được Gia Mĩ… cho dù lòng lang dạ sói, tôi cũng không thể mang nó bán đi…”

Anh cả nhún vai chẳng thèm để ý: “Vậy thì tùy ngươi, ta cho người thời gian ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày, việc sống chết của ngươi ta mặc kệ.’ Hắn dặn dò huynh đệ đang đứng ở hai bên: “Tiễn hắn về.” Anh cả nhìn hắn đi khuất, vội vàng rút điện thoại ra, nói lấy lòng: “Dư tiên sinh, mọi việc đã dàn xếp xong.”

Trình Minh Lãng thực sự hoảng hốt, bên ngoài trời vẫn đang mưa nhỏ, lất phất, lộn xộn, giống như những tảng băng rất nhỏ rơi thẳng xuống, đập vào người đau nhói. Con đường dài rộng mênh mông, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, mọi người dường như đang ở trong lồng hấp, tất cả đều như đang bị hấp lên.

Hắn nghĩ đến ngày hôm ấy, khi Gia Mĩ thất thần chạy vào phòng hậu sản, đánh cho hắn một quyền rồi đá vào chân hắn, hắn thực sự không chịu được, lớn tiếng gào lên: “Trình Gia Mĩ, con điên rồi sao, con giống hệt mẹ con, tất cả đều điên rồi.” Gia Mĩ hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ áo hắn nhấc lên, nước mắt ầng ậng, cuồn cuộn như nước đang sôi: “Mẹ ta không có bệnh, người có bệnh là người.” Cô tận lực gào lên: “Ngươi mới là kẻ mắc bệnh.” Hắn hoảng sợ bò trên đất, chỉ muốn tránh né cô, “Cả hai mẹ con nhà con đều mắc bệnh, ta không thể để cho hai người hủy hoại cuộc đời của ta được. Ta cần phải lấy người khác, cần phải sinh con nối dõi tông đường. Từ hôm nay, ta đã có con trai rồi, có gia đình rồi, không cần phải trông coi hai người bệnh máu chậm đông nữa.”

Cô buông hắn ra, ánh mắt hoang mang tuyệt vọng, cười như điên loạn, nhưng trong mắt lại ngập tràn lệ: “Đây chính là lý do li hôn, đây mới chính là lý do li hôn của cha… lý do để cha vứt bỏ vợ con mình.”

Mười mấy năm gần đây, Gia Mĩ giống như cái gai trong lòng hắn, đâm lỗ chỗ khắp thân thể hắn, khiến cho chỗ nào cũng rỉ máu. Ánh mắt hắn mơ màng, tự mình lẩm bẩm: “Ta làm sao có thể bán con được…” đã li hôn rồi, hắn đâu có còn quản lý được cô, từ khi cô học đại học, hắn đã không còn quản lý cô rồi... ngay cả đến cái chết của Vương Nghi, hắn còn không quản… Nếu như bây giờ mà lại bán cô đi, e là cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, chính hắn cũng không thể tự tha thứ cho chính mình.

Nhưng, hắn cũng vừa có một câu con trai, có một gia đình mới cần chăm sóc. Nếu như hắn bị bắt ngồi tù, mẹ con họ phải làm thế nào đây?

Tất cả những việc trước đây như một thước phim, không ngừng lóe lên trong đầu hắn. Lặp đi lặp lại, giống như có một người cứ lải nhải mãi, chỉ một khắc cũng không ngừng lại. Hắn sắp bị dồn ép đến phát điên lên, trong lòng hắn từng trận, từng trận dày vò, cuối cùng… hắn nhằm thẳng hướng nhà Gia Mĩ đi đến.

Xung quanh rất yên ắng, yên ắng đến mức khiến người ta có chút sợ hãi, dường như cả người như bị rơi vào địa ngục, không tìm thấy lối ra, vô cùng tuyệt vọng. Trình Minh Lãng đứng trước cửa, không dám động, trong ánh mắt cũng chỉ còn thừa lại một vũng nước đọng, chẳng có một chút tình cảm nào.

Hắn dùng hết sức để bấm chuông, cửa mở, Gia Tuấn kinh ngạc nhìn hắn, rồi chỉ trong chốc lát đã cười nói: “Trình tiên sinh, chẳng mấy khi đến nhà.” Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt nhìn như thiêu như đốt: “Gia Mĩ có nhà không? Ta đến tìm cô ấy.” Gia Tuấn đút hai tay vào túi quần, chặn ngay ở cửa, vừa cười vừa nói: “Đang tắm, ông đến có việc gì?”.

Gia Tuấn lạnh lùng lườm hắn một cái, rồi khẽ lắc đầu: “E là cô ấy không muốn gặp ông. Những việc trước đây, tôi cũng đã nghe qua, nếu như bây giờ nhìn thấy ông, dựa vào tính cách của cô ấy, thì chắc chắn không có lợi cho ông.”

Trình Minh Lãng cố hết sức cười, nhưng trong ánh mắt chất chứa đầy phiền muộn: “Tôi chỉ muốn gặp mặt cô ấy, chỉ muốn gặp mặt cô ấy một chút là được rồi. Tôi có vài lời muốn nói trực tiếp với cô ấy.”

Hách Gia Tuấn hoài nghi lo lắng nhìn hắn, cuối cùng cũng dịch người sang một bên: “Ông vào đi.” Trình Minh Lãng khẽ bước nhẹ vào trong phòng, quan sát xung quanh, căn phòng này vẫn giống như xưa, chẳng có gì thay đổi nhiều. Gia Tuấn chỉ vào ghế sô-pha: “Ông ngồi đi, cô ấy vừa đi tắm, đợi một lát sẽ ra ngay.”

Trình Minh Lãng cười cười nhưng ánh mắt rất âm u: “Cô ấy rất thích tắm.”

Gia Tuấn “Ừm” một tiếng, lại nói: “Cô ấy rất thích tắm, chưa đến một tiếng thì chưa chịu ra đâu.” Trình Minh lãng tán đồng ý của anh, gật đầu nói: “Nó lúc còn nhỏ thường hay thích tranh giữ nhà tắm.”

Trong lòng Gia Tuấn có chút rưng rưng, gương mặt khẽ mỉm cười: “Lúc còn nhỏ, chắc cô ấy rất nghịch.” Trình Minh Lãng ngồi ở một góc sô-pha, như đang cố gắng thu mình ở trong đó: “Lúc nhỏ, nó rất lặng lẽ, không đánh nhau với người khác bao giờ, đến cãi nhau cũng không biết… bạn cùng học mắng nó khóc, nó kéo tôi đến trường, để tôi ra mặt thay nói.”

Gia Tuấn đứng dậy, rót cho hắn một tách trà: “Thật không ngờ, lúc nhỏ cô ấy lại dịu dàng như vậy, so với bây giờ thì đúng là hai người khác biệt.”

Trong lòng Trình Minh Lãng có chút xót xa, cơ hồ như muốn rơi lệ: “Là tôi không tốt, nếu như không phải là tôi, cô ấy sẽ không trở thành như vậy.” Gia Tuấn cúi đầu không nói. Trình Minh Lãng bỗng nhiên đứng dậy, giọng run run nói: “Tôi đi trước.”

Gia Tuấn ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ông có lời muốn nói với cô ấy hay sao?”

“Tôi không nhớ nữa, tôi không nhớ có lời gì muốn nói với cô ấy.” Hắn liên tục lắc đầu, quay người đi ra ngoài. Gia Tuấn đứng dậy, vội vàng bước theo sau lưng hắn nói: “Nếu không bây giời tôi sẽ đi gọi cô ấy ra.”

Trình Minh Lãng nhìn anh, trả lời có ý né tránh: “Không cần đâu, tôi còn có việc… anh nói với cô ấy, tôi có việc gấp phải đi trước. Lát nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”

Gia Tuấn “Ừm” một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút bất thường, nhưng lại ngại ngùng không muốn truy hỏi, anh chỉ nói: “Vậy tôi không tiễn, bác đi cẩn thận.” Trình Minh Lãng hai mắt đỏ hoe, vỗ vỗ tay anh: “Nó đã không còn mẹ, người cha như tôi cũng xem như không có. Anh nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, xin đừng lừa dối nó.”

Gia Tuấn khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng ạ, cháu biết rồi.”

Trình Minh Lãng đi thẳng ra ngoài, thang máy từ từ chạy xuống, hai mắt hắn sưng mọng, gắng gượng kiềm chế. Cuối cùng xuống đến lầu dưới, mưa lại đột nhiên to hơn, giống như sợi dây thừng thô giáp điên cuồng quất thẳng vào mặt hắn, đất trời mịt mù một màn mưa trắng xóa. Hắn lại hốt hoảng đi thẳng về phía trước, trước mắt chỉ là một khoảng không trống rỗng trắng lóa, đến mưa cũng nhìn không rõ. Mưa, quất thẳng vào thân thể hắn, khiến cho hắn sắp như không thể thở được nữa.

Cơn mưa này đến thật đúng lúc, hắn mượn tiếng mưa để che đậy tiếng khóc nức nở đang bật ra, tiếng khóc của hắn còn day dứt khắc khoải mãnh liệt hơn cả tiếng mưa. Hắn dường như không dám dừng chân lại, chỉ sợ là khi đứng lại hắn sẽ lại đi cầu xin cô. Những năm gần đây, hắn đã mắc quá nhiều lỗi với cô rồi, bây giờ lại còn đến để cầu xin cô giúp đỡ hắn, vậy thì hắn là loại cha kiểu gì đây?

“Cha?” Gia Mĩ nghe Gia Tuấn nói, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cô bỏ cả dép, tay cầm ô chạy lại phía hắn. Hắn trừng mắt nhìn cô, trong ý thức vội vã bước nhanh hơn, giống như đang bỏ chạy. Gia Mĩ nhìn thấy như vậy, vội vàng gọi to: “Ông đứng lại, ông hãy đứng lại trước đã.”

Hắn không đành lòng bỏ chạy, nên dừng chân lại, cô chạy đến trước mặt hắn, chặn hắn lại thấp giọng nói: “Cơn mưa này to quá, ông cầm lấy ô mà đi.” Hắn mặc một chiếc áo khoác khá to và rộng, từng trận gió mưa thổi tới, cả người hắn giống như bị phình to ra, trống rỗng, đến ngay cả trái tim hắn lúc này, cũng trống rỗng vô cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh, cả người lạnh buốt, lạnh thấu tâm can. Hắn đưa tay đẩy chiếc ô ra. Giọng nói trống rỗng xa lắc: “Con không cần phải để ý đến ta, cũng không cần phải quan tâm, một người cha như ta chẳng đáng để con quan tâm.”

Cô chậm rãi nói: “Ông đừng như vậy… ở nhà ông vẫn còn vợ và con trai cần ông chăm sóc, nếu như ông ốm thì ai sẽ chăm sóc họ?” Cô đưa ô cho hắn: “Ông cầm đi.”

Mưa càng lúc càng to, rơi xuống chiếc ô ầm ầm giống như hỏa lôi đang rung kịch liệt ở trên đầu.

Hắn khẽ nheo nheo mắt, nước mưa vẫn chảy từ trên đầu hắn xuống, hắn đưa mắt nhìn cô, cố gắng dằn lòng: “Tôi sẽ tự chăm sóc cho mình.” Cô cắn cắn môi, dúi chiếc ô cho hắn: “Cố chấp.” Nói rồi cô quay người chạy thẳng vào trong nhà, hắn nhìn theo sau lưng cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hắn quay người đi, đưa tay gạt nước mưa lẫn nước mắt đang chảy tràn trề, tự lẩm bẩm: “Trình Minh Lãng, cả đời này… cả đời này… xem như ngươi đã tạo nghiệp cả đời này.”

Tiếng mưa gõ xuống đất vang dội, khiến hắn không thể nào nghe thấy tiếng khóc nức nở của chính mình, hắn nghĩ, may mà Gia Mĩ không nghe thấy. Hắn lê từng bước nặng nhọc, mỗi bước như có ngàn vạn cân đang đeo ở chân hắn, từng bước từng bước ướt sũng nước.

Trình Minh Lãng đi về đến nhà, gõ cửa, trong nhà vẳng ra tiếng gì đó, giống như là tiếng khóc của trẻ con, xen lẫn tiếng dỗ dành của vợ. Cửa vừa mở, Liễu Vân đã mỉm cười nói: “Anh về rồi à.” Hắn khẽ “Ừm”, trên mặt cố gắng nở nụ cười đáp lại, rồi tiện tay chốt cửa lại: “Cơn mưa này to quá, anh quên mang theo ô.”

Liễu Vân bế con, nhìn hắn toàn thân sũng nước, cả người lôi thôi nhếch nhác, liền vội vàng hỏi: “Anh sao vậy? Như thế này là tại sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn bước vào phòng, thay quần áo, vừa cười vừa nói: “Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là không biết trời mưa.” Cô nghi hoặc nhìn chăm chú gương mặt hắn, thấy thần sắc có vẻ thoải mái, không giống như dáng vẻ của người đã xảy ra chuyện gì, đành hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, em sẽ đi làm một chút gì đó cho anh ăn nhé.”

Hắn cười: “Anh ăn rồi, em không cần phải bận rộn như vậy.” Đứa trẻ mở mắt tròn xoe nhìn hắn, hắn thò một ngón tay ra, khẽ xoa xoa lên má bé: “Gọi ba ba đi, nhanh gọi ba ba đi.”

Liễu Vân cười khúc khích nói: “Anh nghĩ là con lớn từng nào rồi mà nói vậy? Nếu con có biết gọi, thì cũng sẽ gọi ma ma trước đấy.” Cô hỏi con “Có đúng không, cục cưng của mẹ, gọi ba ba trước hay là gọi ma ma trước?”.

Vẻ mặt Trình Minh Lãng trở nên nghiêm túc hơn nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút nhé.” Cô khẽ cười nhưng rồi xị mặt xuống, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em đừng như vậy.” Trong mắt cô nước mắt rưng rưng như sắp tràn ra ngoài, giọng nghẹn ngào: “Em có thể làm gì đây? Quen biết anh hai mươi năm, làm người tình của anh mười mấy năm, trong lòng anh nghĩ gì em lại không biết sao?” Cô khóc thút thít: “Lúc còn trẻ, khi có con, anh nói không cần. Về sau mãi mà vẫn không có, thật không dễ ba mươi mấy tuổi rồi mới sinh được một mụn con, vậy mà anh lại muốn rời xa em và con ư… thật không dễ chúng ta mới có thể kết hôn…” Giọng cô nghẹn ứ run run, muốn nói nữa nhưng không thể nào thốt nên lời.

Trình Minh Lãng khẽ chột dạ, ánh mắt lấp lánh: “Là anh có lỗi với em, làm em lỡ dở cả một đời, khiến em đi theo anh phải chịu khổ chịu thiệt…” Cô chỉ khóc, anh lại thấp giọng hỏi: “Có phải em đã nghe nói rồi không?”

Cô gật đầu: “Những việc như vậy, tự nhiên sẽ lan truyền rất nhanh. Em tin anh không đi buôn bán ma túy.” Hắn liên tục lắc đầu, ngồi xuống ghế sô-pha hút thuốc. Cô ngồi xuống cạnh hắn: “Em sẽ không li hôn với anh đâu.”

Trình Minh Lãng dập tắt điếu thuốc, tinh thần hoảng hốt: “Anh quên mất, trẻ con không được ngửi mùi thuốc lá.” Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn con, nói: “Anh bây giờ thực không còn cách nào khác, cho dù có lòng lang dạ sói, anh cũng không thể nào đem Gia Mĩ bán đi được. Chỉ còn cách duy nhất là li hôn với em, để lại toàn bộ tài sản cho em giữ. Rồi anh đi tự thú.”

Nước mắt cô cứ thế tuôn trào: “Em không đồng ý đâu.” Anh khẽ nói: “Em xem em kìa, lại thế rồi…” Cô khẽ tì cằm lên vai hắn, khóc nức nở: “Em không đồng ý đâu…” Hắn dịch người, toàn thân căng cứng: “Em đừng khóc nữa, khóc cũng không thay đổi được việc gì, sớm muộn rồi cũng có ngày, em sẽ hối hận.” Cô chỉ lắc đầu, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Cô run run giọng nói: “Bao nhiêu năm nay, em chưa từng một lần hối hận…”

Anh khẽ thở dài, cố gắng kìm chế khuyên cô: “Em hà tất phải như vậy, lúc mẹ Gia Mĩ chết, anh đến đi nhìn mặt bà ấy cũng không dám. Anh là một người như nhược như vậy, bây giờ thật không dễ có thể vĩ đại một lần, em cần gì mà phải làm khó cho anh.”

“Em không biết, dù thế nào em cũng không li hôn với anh đâu.” Cô nước mắt như mưa, toàn thân rung lên bần bật. Hắn ôm chặt lấy cô, khẽ khuyên nhủ: “Lần này em nên nghe anh. Có lẽ là lần cuối cùng này thôi.”

Đứa con thấy cô khóc, cũng lớn tiếng khóc theo. Giọng cô nghẹn ngào không thành câu: “Không cần… em không li hôn…” Cô lẩm bẩm lặp lại: “Có chết cũng không li hôn.” Hắn biết tính cách của cô, có nói nhiều cũng không có ích gì nên đành đứng dậy: “Việc này, em không cần phải nhắc lại với anh nữa, sau này… nhớ chăm sóc con cho thật tốt.” Hắn nhìn con trai cô đang bế trong lòng, giọng run run: “Con trai của ta…”

Cô cười mà mắt vẫn rưng rưng lệ: “Em sẽ đợi anh, sẽ mãi mãi đợi anh… đợi cho đến khi anh trở về…”

Bên ngoài trời vẫn mưa, tiếng sấm sét ầm ầm vang dội đập vào tai… Cơn mưa to lớn dữ dội ấy như quất thẳng vào người, quất mạnh đến mức cả người đau đớn cơ hồ như muốn tan ra, vụn vỡ. Hắn thở gấp, chắp tay phía sau, ngẩng đầu đứng bên cửa sổ. Những năm gần đây, những việc gì làm đúng, những việc gì làm sai hắn dường như đã không còn nhớ rõ nữa. Hắn chỉ nhớ một điều duy nhất đó là con gái hắn vẫn luôn hận hắn, điều căm hận ấy giống như lấy một mũi dao sắc khoét một lỗ trong tim hắn.

Đến chết, cũng không thể nào lấp đầy được.

Hắn cúi đầu, hai hàng nước mắt nóng bỏng lặng lẽ lăn trên gò má, rơi xuống đất.

Trên con đường chật hẹp trống vắng, chẳng có người qua lại. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa ào ào không ngớt, át đi tất cả những tiếng ồn ào huyên náo của thế giới này. Gia Mĩ ngồi trong quán cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa.

Người phụ nữ ấy lại hẹn cô!

Vì sao lại muốn hẹn cô? Lẽ nào lại muốn đến để giễu cợt? Lẽ nào ỷ vào tư thế thắng lợi lần trước mà đến nói với cô, kẻ thứ ba, rằng mình đã tu thành chính quả.

Cánh cửa kính dày cộp được mở ra, Liễu Vân đẩy cửa bước vào quán cà phê, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại chăm chú nhìn Gia Mĩ. Vẻ mặt Gia Mĩ chẳng có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn lại cô.

Liễu Vân bước đến ngồi trước mặt cô, khẽ mỉm cười: “Gia Mĩ, rất vui vì cô đã đến gặp tôi.”

Giọng Gia Mĩ lạnh lùng: “Cô tìm tôi đến rốt cuộc chuyện gì gấp không?”. Đối với người đàn bà đang ngồi trước mặt, cô vẫn luôn hận bà ta đến tận xương tủy.

Liễu Vân nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ đau buồn vô hạn: “Tôi biết cô rất hận tôi, từ trước tới giờ vẫn luôn hận tôi…” Cô có chút ngập ngừng, rồi lại khó khăn nói: “Nếu như tôi thành thật xin lỗi cô, phải chăng cô có thể tha thứ cho cha của mình.”

Gia Mĩ khẽ cười nhếch mép, không nói gì.

Trong mắt Liễu Vân ngân ngấn nước: “Chúng tôi thành thật xin lỗi mẹ của cô, nếu như có thể… thì xin cô, xin cô chỉ oán hận mình tôi là được, xin cô đừng oán hận cha mình. Ông ấy cũng có những nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ mà thôi.”

Gia Mĩ cười càng lạnh: “Là bởi vì muốn có con trai đúng không? Bao nhiêu nỗi khổ trong lòng hợp tình hợp lý.” Cô vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm ấy, cha thu dọn đồ đạc của mình, chẳng cần để ý đến tất cả, đạp cửa mà đi. Mẹ tuyệt vọng nhìn cô, khẽ thì thầm: “Bây giờ mẹ không còn gì cả, ngoài con ra, mẹ thực sự không còn gì cả.”

Nhưng lúc đó, cô còn quá nhỏ, chỉ hiểu lờ mờ, cả những lời an ủi mẹ mà cô cũng không tốt ra được, chỉ ngốc ngếch đến mức đờ người ra đứng bên cạnh, không hề nhúc nhích.

Mẹ đau đớn trong lòng như có người vò xé tâm can, ôm chặt lấy cô khóc nức nở, cô vẫn đứng đực ra, giống như bị cơn ác mộng đè xuống vậy, chẳng thể nào tỉnh lại được. Tất cả, nếu như chỉ là một cơn ác mộng, thì như vậy sẽ tốt hơn biết bao nhiêu. Nhưng giấc mộng ấy tỉnh lại nhanh quá, tỉnh lại tàn nhẫn quá.

“Nếu không như vậy…” Liễu Vân cúi thấp đầu xuống, khe khẽ khóc, cô không dám khóc thành tiếng. Gia Mĩ quay đầu đi chỗ khác, bên ngoài trời vẫn mưa, từng hạt mưa to phả vào cửa kính trong suốt, làm cho tầm nhìn trở nên mờ mịt mơ hồ.

Không có giễu cợt, không có tư thế của kẻ thắng lợi, chỉ có nước mắt, nước mắt lã chã rơi. Người đàn bà ấy, vẫn đang khóc trước mặt cô.

Thì ra, một người đàn bà mềm yếu như vậy đã đẩy mẹ cô đến bước đường cùng.

Trong ký ức của cô, cô ta không phải như vậy.

Cô ta cao cao tại thượng, chứ không mềm yếu nhu nhược như thế này.

“Không cần khóc nữa.” Ngữ khí của Gia Mĩ không được tốt lắm, có chút không bình tĩnh. Liễu Vân cố gắng kìm chế, miễn cưỡng cười nói: “Được, tôi không khóc.” Gia Mĩ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra.”

Liễu Vân nước mắt vòng quanh mi, thấp giọng nói: “Tôi muốn nhờ cô thay anh ấy đi kiện.” Gia Mĩ có chút sững sờ, buột miệng hỏi: “Ông ấy lại làm việc gì để cho cảnh sát bắt được đúng không?”.

Liễu Vân cố gắng lắc đầu: “Không phải như vậy, là bọn họ hiểu lầm cha cô vận chuyển ma túy, thực tế, là anh ấy bị người ta hãm hại.”

Gia Mĩ trong lòng chấn động, ánh mắt lạnh thấu xương: “Bản tính khó rời, loại người này phải nhốt vào tù thì mới mong hối lỗi.”

“Không phải như vậy, thật sự là anh ấy bị người ta hãm hại.” Tình cảm của Liễu Vân đột nhiên bị kích động, nắm chặt lấy cổ tay cô, gắng sức túm lấy thật chặt: “Xin cô hãy tin anh ấy, cô nhất định phải tin anh ấy… tất cả mọi người có thể không tin anh ấy, nhưng cô nhất định phải tin…”

Nhưng mà sự thật, cha cô là người như vậy.

Mua bán thuốc phiện, sách nhiễu người khác, tất cả những việc xấu ông ấy đều làm.

Bảo cô làm sao có thể tin ông ấy?

Nếu như có kiếp sau, cô sẽ lựa chọn tin ông ấy, còn đời này, e là cô không thể làm như vậy được.

Gia Mĩ đột nhiên đúng dậy, ánh mắt trống rỗng: “Tôi về trước đây, việc này, tôi không thể giúp được ông ấy.” Cô giương ô lên, trong lòng có chút rối loạn đi ra đến ngoài đường. Liễu Vân ở sau lưng gắng sức gọi tên cô, nhưng cô đi thẳng một mạch về phía trước, cái gì cũng không nghe thấy, trước mắt chỉ là một mảng mông lung mơ hồ, không nhìn thấy gì cả.

Hôm trước, cha còn đến thăm cô, cô cứ ngỡ rằng lòng lương thiện của cha đã trỗi dậy, thì ra là nhớ đến người con gái này còn có chút hữu dụng, cho nên muốn nhờ cô giúp đỡ.

Cô đau đớn túm chặt lấy cán ô, tay run run, giống như bị vô số cây kim ngọn hoắc đâm vào người đến mức ứa máu.

Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, không có cha, cô cũng chẳng sao cả.

Giữa họ giờ đây, cho dù ai có lỗi với ai thì cũng nên sớm giải thoát cho nhau.

Do đích thân cô giải thoát.

Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Hà Văn Hiên: “Hà luật sư, có phải Trình Minh Lãng bị mắc án không?”

“Đúng, hắn tự ra đầu thú, nhưng lại để người khác nộp tiền bảo lãnh để được tha.”

Cô nghẹn giọng run run: “Vụ án này, anh có cách nào tiếp nhận được không?” Phải rất lâu sau, Hà Văn Hiên mới nhẹ nhàng trả lời: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Cô nắm chặt ô lặng lẽ bước tiếp, trên con đường dài tít tắp, cơ hồ như chẳng có bóng người, chỗ nào cũng ẩm ướt, chỗ nào cũng trống không, vắng vẻ đến mức khiến người ta váng vất cả đầu, trong lòng có chút hoảng hốt. Cô dùng hết sức để thở, cô hít cả không khí lạnh giá vào trong cơ thể, khiến cả người như muốn đông cứng lại.

Cô gắng gượng cười, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, lặng lẽ không ngừng tuôn xuống, trong chốc lát đã ướt đẫm cả mặt cô.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, một khắc, một giờ, một ngày, hai ngày… mỗi giây mỗi phút trôi qua, cô đều cảm thấy giống như trăm năm vậy, thực là dài dằng dặc. Dư Giai Lệ cứ hướng mắt nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài ấy, nước mênh mông vô hạn, liên tục không ngừng, cứ kéo dài mãi không nhìn thấy đâu là bến bờ. Nhưng nước nhất định sẽ có điểm kết thúc, có bến bờ của nước. Giống như cô và Gia Tuấn, vốn cứ ngỡ sẽ đi chung cả cuộc đời, nhưng mới chỉ đến đây, đã đi đến điểm cuối cùng rồi. Đầu óc cô cứ ong ong ù ù, trống rỗng trắng xóa.

Anh không cần cô. Anh vẫn thẳng thừng nói với cô như vậy, anh không cần cô!

Nhốt mình trên chiếc du thuyền này đã nhiều ngày rồi, hết ngày này sang ngày khác cô đều chỉ nghĩ một điều giống nhau, cô rốt cuộc là có yêu hay không. Cô dùng tất cả lý trí để nói với chính mình, cô chỉ là yêu thế lực sau lưng anh, yêu những con số trong ngân hàng của anh. Nhưng, tại sao trái tim cô lại đớn đau quặn thắt như vậy, đau như đang bị ai đó bóp nghẹt, một khắc không ngừng, vắt kiệt đến mức không còn có thuốc nào có thể cứu được nữa.

Cô cắn chặt môi, nước mắt tràn đầy. Cha đã từng nói với cô, nghìn vạn lần cũng không được rung động thật lòng, nhưng người ta làm sao có thể khống chế được trái tim mình. Cô không biết ngay từ lúc bắt đầu, mình đã bị rơi xuống, giống như rơi vào một vũng bùn lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu, và cuối cùng có muốn rút ra cũng không được.

Thì ra, đã sớm không thể rút ra được, cả đời này đã rơi vào rồi không thể nào lại rút ra được nữa.

Chuông điện thoại lại vang lên, thanh âm vô cùng quen thuộc, từng con số cũng vô cùng quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu rồi ấn nút, nhẹ nhàng nói: “Cha.”

“Giai Lệ, đừng đau lòng như vậy, cha sẽ nghĩ cách giúp con dàn xếp ổn thỏa. Cùng lắm thì chúng ta tìm người khác, không nhất thiết là không có Hách Gia Tuấn thì không được.”

“Cha, việc này cha không cần phải bận tâm.”Cô cố gắng mím chặt môi. Từ nhỏ, con người cô chỉ có thể như vậy, dựa vào con đường mà người nhà đã vạch sẵn để bước đi. Tốt nghiệp đại học, sẽ gả vào một nhà quyền thế. Cô khóc thút thít: “Cha, con cũng là một con người, con cũng có tình cảm, con không phải là một con rối…”

“Giai Lệ…”

“Con rối không có tri giác, nhưng con thì có, con biết đau, con biết tổn thương, con biết buồn rầu, con biết rơi lệ. Cha có biết không, con cũng biết đau khổ… cha luôn nói với con, chỉ là vì tiền của anh ấy, nhưng trái tim con lại không thể khống chế.” Lồng ngực cô ngập phồng lên xuống kịch liệt, cô gắng sức kìm chế để không bật lên tiếng nức nở: “Con nói thật, con không thể khống chế trái tim mình… cha, con không thể khống chế… con sắp phát điên lên rồi cha ạ…”

“Giai Lệ, con đừng xúc động quá như vậy.”

“Cha…” cô dốc hết sức gọi cha, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy: “Là cha bảo con, chỉ cần hãm hại Trình Gia Mĩ, chỉ cần khiến cô ta không ngẩng đầu lên được, Gia Tuấn sẽ quay trở lại bên con. Nhưng không được, cách của cha tất cả đều không được. Con không muốn lại hại người nữa, con không muốn lại giả vờ đáng thương nữa, con không muốn làm rất nhiều việc khác. Con chỉ muốn trở lại là con người đường đường chính chính, trở lại là con khiến Gia Tuấn thật lòng yêu thích.” Nước mắt cô tuôn chảy như suối: “Cho dù anh ấy không yêu con cũng chẳng sao, chỉ cần anh ấy không ghét con là được, chỉ cần trong trái tim anh ấy, có một góc nhỏ dành cho con, chỉ cần như vậy là đủ rồi cha ạ. Cha, con cầu xin cha, cha đừng để ý đến việc này nữa.”

Ở đầu điện thoại bên kia chỉ lặng im, toàn thân cô mềm nhũn, giống như người vừa mắc bệnh nặng hồi phục, chẳng có chút khí lực nào. Hai tay cô ôm chặt lấy người mình, trong ánh mắt nặng trĩu, nỗi đau thương buồn rầu.

Con người cô, cũng không phải là thật xinh tươi đẹp đẽ. Nhưng lần này, để cô tự mình lựa chọn con đường của chính mình. Cho dù có vấp ngã thịt nát xương tan, cũng không sao cả.

Trong lòng bàn tay của Gia Mĩ đầy những mồ hôi lạnh buốt, thiếu chút nữa thì đến cả điện thoại cô cũng cầm không chặt nữa. Dư Giai Lệ lại hẹn cô gặp mặt. Cô khẽ ho nhẹ vài tiếng, trấn tĩnh lại nói: “Dư tiểu thư, dạo này tôi không có thời gian.”

Dư Giai Lệ thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Gia Mĩ chỉ cảm thấy bên tai vang lên những tiếng ong ong ù ù, trong lòng nghi hoặc mình đã nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Dư tiểu thư, cô… là cô vừa nói gì nhỉ?”.

Tiếng Dư Giai Lệ ở đầu dây bên kia đã bé lại càng bé: “Thật sự xin lỗi cô.” Gia Mĩ giống hệt như bị đẩy vào một mớ hỗn độn, rối tung rối mù. Một thiên kim tiểu thư bị làm cho hư hỏng giờ đây lại từ bỏ tư thế của mình xin lỗi cô.

Điều này làm sao mà có thể! Không phải là cô ấy bị bệnh, thì thính giác của mình có vấn đề à?

Dư Giai Lệ không cần biết cô có đang nghe hay không, nói luôn một mạch: “Trình Gia Mĩ, từ nay về sau tôi sẽ không làm tổn thương cô nữa. Còn việc liên quan đến cha cô, cô cũng không cần phải đau đầu. Là tôi đã bỏ tiền bảo lãnh cho ông ấy ra.”

Rốt cuộc là gì nhỉ, cô thực là vẫn chưa hiểu rõ. Cô vội vàng hỏi: “Dư tiểu thư, cha tôi có phải là bị người ta đổ oan cho không?”.

Dư Giai Lệ không nói gì, cô càng sốt ruột: “Vậy cô có biết hiện giờ cha tôi ở đâu không? Tôi muốn gặp ông ấy.” Dư Giai Lệ trầm mặc hồi lâu rồi mới từ từ nói: “Tôi gọi ông ấy đến du thuyền, cô đến thì có thể gặp ông ấy.”

Cô chẳng kịp nghĩ gì, buột miệng hỏi: “Được, tôi lập tức đến ngay, cô bảo ông ấy đợi tôi.” Thời tiết ở bên ngoài so với mấy ngày trước đây thì đã tốt lên rất nhiều, nhưng khí trời vẫn âm u, mưa rả rích. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lao ra ngoài mà quên cả mang ô, may mà vừa ra đến chỗ rẽ thì gặp được xe.

Cô cúi thấp đầu, tiện tay cầm tờ báo lên xem, những dòng chữ trên tờ báo giống như đang nhảy múa trước mắt cô, không thể nào xem được. Người lái xe liếc cô rồi khẽ mỉm cười: “Tiểu thư, uống chút trà mát.”

Cô ném tờ báo sang một bên, ngước mắt nhìn cười miễn cưỡng. Người lái xe lại hỏi: “Cô buồn bực như vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì phải không?”.

Cô ngớ người ra, khẽ gật đầu: “Cha của tôi đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt của người tài xế đột nhiên đăm chiêu: “Tất cả rồi sẽ qua đi.” Trong mắt cô vụt lên tia sáng lấp lánh, cô gật đầu cười: “Cần phải qua đi.” Tài xế nhìn cô thêm lần nữa, rồi chẳng nói gì. Cô cúi thấp đầu, hai tay vặn xoắn vào nhau, thần sắc có vẻ bất an.

Người tài xế lái được một đoạn, lại tiếp chuyện hỏi: “Bạn trai của cô có giúp đỡ cô được không?”.

Cô nói: “Anh ấy vì việc của cha tôi, nên đang phải chạy đi xử lý.”

“Làm việc hộ người khác, thời đại này thật khó có người như vậy.”

Cô “Ừm” một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài xe. Mưa rơi trên kính xe, làm cho chỗ nào cũng mờ mờ ảo ảo, tất cả trên thế giới này đều mông lung mờ mịt, không giống như đang ở hiện thực, mà giống như trong một giấc mơ, tất cả chỉ khiến người ta hoảng hốt kinh sợ.

“Tất cả rồi sẽ qua đi…” câu nói này, cô và GiaTuấn đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng, trong lòng cô lại vô cùng thấp thỏm, chỉ cảm thấy không kịp, tất cả cơ hồ như đến không kịp.

Truyện Chữ Hay