Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Từ sau khi đi làm trở lại, Tăng Tuyền bắt đầu tìm mọi cách để xoay sở tiền. Bình thường những chuyện kiểu này bốn người họ đều cùng ngồi lại với nhau để thảo luận, thế nhưng tình hình bây giờ đã khác, Tăng Tuyền chỉ hẹn Giản Hinh và Tiền Vũ, không gọi Lý Doanh bởi vì cô ấy đang chăm sóc Lâm Hạo.
Ba người hẹn nhau ở nhà Giản Hinh, Tiền Vũ bực bội đẩy máy tính ra xa, quát: “Tăng Tuyền, đầu óc mày bị cửa chèn rồi à? Ở đấy lâu như thế mà chẳng thèm mang một cái ảnh nào về thì định làm cái gì? Mày bảo tao làm thế nào bây giờ hả? Không bản đồ, không chính xác. Chị cả của tao ơi, mày tưởng dân mạng sẽ tin cõi đời này có một chỗ như thế đấy hả?”
Tăng Tuyền hừ hừ: “Lúc đấy tâm trạng tao không tốt nên chẳng thèm động đến cái điện thoại, mà căn bản tao cũng chẳng có ý định quay về. Tao tưởng mình sẽ ở đó cả đời luôn đấy chứ!”
Giản Hinh nghe xong mà sợ chết khiếp, phải đau lòng thế nào mới muốn xa xứ cả đời chứ?
Tiền Vũ giận điên người, lèm bèm chê Tăng Tuyền não hỏng, cô nàng ôm đầu ngã xuống sàn nhà, giả vờ khóc kêu cứu: “Tiểu Hinh, mày cứu tao đi. Nó đánh tao.”
Giản Hinh cười định nâng cô bạn dậy thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo, bước chân liền chuyển hướng, cô chẳng thèm quan tâm chuyện Tăng Tuyền nữa mà chạy ra mở cửa. Trâu Diệc Minh vào nhà, trông thấy dáng nằm buồn cười của Tăng Tuyền phải thốt lên hỏi: “Đang đùa gì vậy?”
Cô đáp: “Hai đứa nó đánh nhau.”
Người đứng ngoài cửa nghe thấy vậy, liền xông vào chỉ Tiền Vũ và la to: “Em đánh cô ấy làm gì?”
Tăng Tuyền bò dậy rồi vuốt tóc: “Bạn Giản Hinh à, bạn không định giải thích gì à?”
Trâu Diệc Minh ôm Giản Hinh: “Anh đến rồi, vợ anh cần gì phải giải thích!”
Tăng Tuyền nhảy dựng lên, chỉ vào Đại Phúc: “Vậy hắn sao lại thành ra thế này.”
Trâu Diệc Minh ngoảnh sang nói với Đại Phúc: “Tự mày giải thích đi.”
Đại Phúc theo Tặng Tuyền chịu khổ ở chỗ khỉ ho cò gáy đó nên bây giờ đã lấy lại thân hình “thon thả” thời đại học, thấy Tăng Tuyền chịu nhìn mình, bối rối nói: “Anh đến đây để nghĩ cách giúp đỡ.”
Tiền Vũ hỏi anh chàng: “Anh định ngu ngốc theo nó đấy à?”
Tăng Tuyền tức giận chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi đáng thương nằm trên mặt đất. Sau khi nghe ý kiến kêu gọi quyên góp tiền trên mạng của Tiền Vũ, Trâu Diệc Minh trầm tư, lại là Đại Phúc lên tiếng trước: “Có ảnh là được hả?”
Tiền Vũ hỏi: “Ảnh là thứ cần nhất, anh có à?”
“Có.”
Toàn bộ mọi người, kể cả Tăng Tuyền đều dồn ánh mắt về phía Đại Phúc. Anh cúi đầu lướt điện thoại, giơ bức ảnh ra trước mặt Tiền Vũ và hỏi: “Cái này được không?”
Người trong ảnh là Tăng Tuyền, không biết mặc quần áo của ai mà trông như gái thôn quê, nhọc nhằn bắt gà, trên đầu đầy lông gà.
Tiền Vũ giật lấy điện thoại của Đại Phúc, lục lọi bộ sưu tập. Toàn bộ ảnh đều chụp Tăng Tuyền. Tăng Tuyền đang dạy bọn trẻ đọc sách, Tăng Tuyền viết chữ, Tăng Tuyền vá quần áo cho một bé trai, Tăng Tuyền đang khóc…
Giản Hinh kéo cô bạn, hỏi: “Sao khóc đấy?”
Cô nàng lau nước mắt: “Có một đứa bé, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với ông nội. Con bé lé lút hỏi tao, có thể gọi tao là mẹ hay không.”
Không hiểu sao Giản Hinh cũng cảm động rơi nước mắt.
Tuy nhân vật chính trong mọi bức ảnh toàn là Tăng Tuyền nhưng cảnh vật đều rất rõ ràng. Tiền Vũ bày vẻ đáng ghét, đứng trên sô pha, cất giọng nói: “Được rồi, việc này cứ để tao. Tiểu Tuyền, mày cứ chờ đấy cho tao, chị đây đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
Trâu Diệc Minh vuốt tóc Giản Hinh: “Chúng mình cũng góp sức.”
Có mỗi mình Đại Phúc không lên tiếng, đứng ở đó quan sát Tăng Tuyền. Chẳng biết từ khi nào Tăng Tuyền đã cầm điện thoại của anh chàng bắt đầu lục lọi, xem xong thì gào khóc: “Anh chụp lúc nào hả?”
Đại Phúc không trả lời, chỉ nhìn cô.
Tăng Tuyền lại gào lên: “Hiếm lắm mới thấy anh hữu dụng!”
Đại Phúc gãi đầu, cười khà khà.
Giản Hinh cũng bật cười theo, học theo Trâu Diệc Minh vỗ vai Đại Phúc.
Tiền Vũ bắt đầu đăng ảnh, vừa sắp xếp câu chữ vừa nghĩ tìm cách khác. Điện thoại của cô kêu đã lâu nhưng không thèm nhận, ném qua cho Giản Hinh: “Mày hỏi hắn có chuyện gì không, nếu không có thì đừng tìm tao.”
Bé ngoan Giản Hinh ngồi bên cạnh Trâu Diệc Minh nghe điện thoại, chuyển nguyên văn lời cho người kia đầy khách sáo. Người đàn ông cười sang sảng, nhờ Giản Hinh: “Nhắc cô ấy đừng quên ăn cơm giúp tôi.”
Bỗng nhiên Giản Hinh có cảm giác Tiền Vũ không thoát nổi.
Khi Tiền Vũ đang bận rộn với việc đăng tin lên mạng thì có thêm người đến. Giản Hinh kéo cô bạn vào trong: “Đã nói rồi, mày không cần phải bận tâm đến chuyện này.”
Lý Doanh cười: “Lâm Hạo bảo tao đến, bọn tao cũng muốn góp sức.”
Lần này mọi người đến đông đủ.
Đến tối, người nào về nhà người nấy, Trâu Diệc Minh ở lại với Giản Hinh, khi tắm thì phát hiện cô đang mân mê dao cạo râu. Anh cười, tắm xong rồi đi ra ngoài, mặt kề mặt với cô, hỏi: “Em chê anh bây giờ không còn phong độ như xưa hả?”
Giản Hinh né tránh, cười liên tục.
Trâu Diệc Minh dừng lại, ôm chầm người vào lòng, hai người nằm trên giường nói chuyện, cánh tay vòng qua người Giản Hinh, vô cùng dịu dàng. Đầu xuân muôn hoa đua nở, xúc cảm lòng người. Cô nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
“Ừm.”
“Mình sẽ không tổ chứ đám cưới được không?”
“Muốn quyên góp hết tiền ư?”
Giản Hinh gật đầu: “Thế cũng hay.”
Trâu Diệc Minh cười, nói cô nghe: “Chúng mình bây giờ không thể như vậy được, quyên góp tiền và đám cưới là hai chuyện khác nhau, không nên gộp lại thành một chuyện.”
Bé ngoan Giản Hinh lại nằm xuống, chốc lát sau lại bò lên người anh: “Em nghĩ kĩ rồi, vẫn nên gộp thành một chuyện thì hơn.”
“Giản Hinh!” Trâu Diệc Minh vuốt ve mái tóc dài của cô: “Trâu Diệc Minh anh muốn cho em một gia đình tốt nhất, một đám cưới linh đình nhất, một tương lai yên ổn nhất, để tất cả mọi người phải ước ao, ghen tị. Nhưng nếu đó là ý muốn của em thì anh sẽ chiều theo ý em.”
Hôm sau, Giản Hinh lôi theo Tăng Tuyền cùng đi tìm Châu Dật Thần, kể chuyện cho anh ta nghe. Không biết Tăng Tuyền đã đưa bức ảnh cho Châu Dật Thần xem từ lúc nào, dường như chỉ lo người ta không tin. Mà Châu Dật Thần cảm thấy đây là sự thật, hỏi Giản Hinh: “Anh có thể giúp được gì cho em không?”
Tăng Tuyền hãy còn ỉu xìu như bánh đa ngâm nước ấy vậy mà đã lập tức tươi tỉnh hẳn lên. Châu Dật Thần liên tục vận động toàn bộ giáo viên trong trường quyên góp tiền, còn phác thảo hẳn một bản kế hoạch, đó là học bổng trao đổi dành cho trẻ con trong thôn có thể đến thành phố Mậu học tập trong vòng ba năm.
Giản Hinh không ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến mức này, chân thành nói: “Có thể mời anh ăn cơm không!”
Tăng Tuyền vui như sắp khóc đến nơi, nói: “Chủ nhiệm Châu, có lẽ anh không biết, những đứa bé đó chưa từng thấy trường nào có điều kiện tốt như trường chúng ta, chỉ sợ sẽ khiến chúng sợ.”
Châu Dật Thần cười, vỗ vai: “Cũng hay, cũng có thể cho học sinh trường chúng ta thấy được người khác có thể kiên trì học tập dưới điều kiện gian khổ, khắc nghiệt như thế ra sao.”
Đây là một chuyện rất có ý nghĩa. Chiều tối, Trâu Diệc Minh đến đón Giản Hinh, cô hớn hở kể cho anh nghe, còn hỏi: “Anh xem, em nên mời người ta lúc nào là hợp nhất?”
Trâu Diệc Minh nói một câu sâu xa: “Chỉ cần không đưa về nhà thì mời ăn ở đâu anh cũng không có ý kiến gì cả.”
Giản Hinh ngửa đầu nhìn anh, cười tươi tắn. Anh vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, bất chợt ôm cô gái của mình vào lòng.
Mặt khác, Lý Doanh cũng mang đến một tin tốt không kém. Cô ấy đến trường nhờ người giúp đỡ, còn chuẩn bị thêm một khoản tiền, mà bản thân cô ấy và Lâm Hạo cũng quyên góp, muốn xây cho bọn trẻ một ngôi trường khang trang, đầy đủ.
Tăng Tuyền nhìn con số trong sổ tiết kiệm liền hỏi Lý Doanh: “Sao chúng mày góp lắm tiền thế? Tiểu Doanh, đừng làm thế này, tấm lòng của chúng mày tao xin nhận.”
“Mày cứ nhận lấy đi.” Lý Doanh nói: “Đây là tiền đợt trị liệu cuối cùng của Lâm Hạo. Bọn tao đã bàn bạc với bố mẹ cả rồi.”
Giản Hinh cảm thấy sổ tiết kiệm đó nóng bỏng tay, Tăng Tuyền cũng thấy vậy.
Dường như Lý Doanh đang buông tay, cất lời: “Thực ra bọn tao đều hiểu, dẫu trị liệu thế nào chăng nữa cũng không có hiệu quả. Ngày nào anh ấy cũng uống thuốc ngoại, mà vẫn chưa dám nói cho anh ấy. Hôm qua Lâm Hạo nhà tao đã nói rồi, thực ra anh ấy cũng biết, cố gắng đến bây giờ đều là muốn ở bên tao. Bây giờ có ngay chuyện ý nghĩa trước mắt, anh ấy muốn cho bọn trẻ thêm vài quyển sách, học thêm được chữ.”
Giản Hinh nghe xong không biết phải an ủi bạn mình thế nào. Lý Doanh hoạt bát hơn bất cứ ai, cũng dũng cảm hơn bất cứ ai. Còn Lâm Hạo, buông xuôi tất cả mọi phương pháp trị liệu của y học, mặc cho số phận. Giản Hinh cầu xin ông trời có thể mở cho bạn bè của cô một con đường.
Không lâu sau, Tiền Vũ cũng mang đến một tin tốt, dự án kêu gọi quyên góp tiền thành công vượt xa tưởng tượng, sau đó cô ấy đăng danh sách các khoản phải chi ra, bảo đảm công khai trong suốt quá trình.
Tăng Tuyền ôm Tiền Vũ, và nói: “Vẫn là chị Tiền của em giỏi.”
“Rót cho chị cốc nước.”
Tăng Tuyền lập tức lon ton chạy đi rót nước, Tiền Vũ uống nước xong, nói vẻ lơ đãng: “À, phải rồi. Thế ai sửa đường đi lên núi đây?”
Tăng Tuyền lơ mơ, há to miệng hỏi: “Ai cơ?”
“Chuyện này mày phải biết chứ.” Tiền Vũ phủi mông chạy lấy người: “Tao đi đây, tạm biệt.”
Tiền Vũ vừa đi, Tăng Tuyền bắt đầu lải nhải: “Tiểu Hinh ơi, mày không biết đường lên núi khó đi thế nào đâu, tao luôn bị ngã, bọn trẻ ở đấy đều coi đây là chuyện cười của tao. Lớp tao dạy có một anh bạn nhỏ không có tí kinh nghiệm nào như tao, ngã rụng mất hai cái răng cửa, khóc trước mặt tao rất lâu. Tao bảo đảm với thằng bé răng em còn mọc lại, lúc đấy nó mới nín.”
Tăng Tuyền vò đầu bứt tai.
Tất cả mọi người đều đến, chỉ có mình Đại Phúc yên lặng. Giản Hinh không nghĩ ra, Trâu Diệc Minh cười, nói cho cô: “Lâm Hạo chậm chân rồi, theo thông tin rò rỉ thì đã có người nhận thầu rồi.”
“Đại Phúc á?”
“Ừ, mấy ngày trước nó có quay lại chỗ, đưa cả bố nó và mấy kĩ sư đi cùng. Tối nay người bên Tiền Vũ sẽ đến họp với nó. Nó phụ trách kết nối với trưởng thôn và sắp xếp công việc.”
Giản Hinh lẳng lặng nghĩ: “Đại Phúc không ở đây, saoanh có thời gian đến đây chờ em tan làm vậy? Định bỏ mặc công trường đấy à?”
Trâu Diệc Minh kéo người trong lòng xuống, ngắm nhìn. Giản Hinh bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, khẽ khàng đẩy anh ra, không thể để người đàn ông này động tay động chân được. Trâu Diệc Minh vuốt ve gò má cô: “Anh và Đại Phúc phân chia công việc rõ ràng, tên kia mang toàn bộ tiền đến “khe suối” đó rồi! Quen nó lâu rồi mà anh còn không biết tấm lòng của nó cao cả như thế. Lạ lẫm.”
“Hình như Tăng Tuyền không biết chuyện này thì phải!” Giản Hinh nói.
“Ừm, Đại Phúc không nói.”
Giản Hinh bật cười, quả thực, quen lâu thế rồi mà còn chưa từng thấy anh ấy cẩn thận đến vậy. Đúng là không quen.
Anh nhìn cô: “Chuyện cần làm bây giờ rất nhiều, không có nó ở đây nên anh phải ra ngoài một chuyến.”
Giản Hinh thấy anh phải đi thì trong lòng không thoải mái cho lắm.
Trâu Diệc Minh mũi kề mũi với cô: “Anh dời chuyến bay sang mấy ngày nữa, muốn ở bên em thêm nữa.”
Giản Hinh không đáp, lẳng lặng vòng tay ôm eo anh. Trâu Diệc Minh khẽ cười: “Không nỡ hả!”
“Ừm.”
“Anh sẽ nhanh về thôi.”
“Lúc nào anh đi?”
“…Chiều nay.”
Cô chau mày: “Sao bây giờ mới nói cho em biết? Anh chuẩn bị hành lý chưa? Thời tiết chỗ đó thế nào? Anh xê ra, để em xem anh có mang đủ quần áo hay không.”
Anh kéo cô lại, ôm người ngồi trên đùi: “Biết em thế này nên tối nay anh mưới nói cho em.”
Giản Hinh hừ hừ.
Anh hôn lên môi cô: “Thực ra đàn ông đều như nhau, có thể bất công với bản thân nhưng không bao giờ để người mình yêu phải bận tâm.”
Cô nói: “Mai em sẽ tiễn anh.”
“Ừ.”
Hôm sau, Giản Hinh xin trưởng khoa nghỉ phép. Trâu Diệc Minh kéo va ly đứng chờ cô ở cổng trường, đúng lúc có một tốp học sinh học thể dục đi ra. Tuy đã lâu không gặp nhưng lũ học sinh đâu quên được gương mặt đẹp trai này của “thầy” chứ! Cánh cổng sắt lạnh như băng thiết không ngăn nổi sự nhiệt tình của mấy cô bạn nhỏ, chạy lại rối rít hỏi: “Thầy ơi, sao thầy lại đẹp trai thế này cơ chứ? Thầy cảm thấy cô Giản tóc dài xinh hơn hay bây giờ xinh hơn? Thầy đang đợi cô Giản ạ? Bao giờ hai người làm đám cưới ạ?”
Trâu Diệc Minh bật cười, quay sang bên cạnh mua một túi ô mai, đáp: “Sắp rồi!”
Đám con gái đứng tụ tập ở cổng, trong miệng đều là ô mai mơ ngọt ngọt chua chua, tiếp tục nói chuyện. Câu chuyện chủ yếu xoay quanh quần áo váy vóc, mấy đứa chưa từng yêu nên vô cùng mong đợi, thậm chí còn bàn luận không nên yêu quá, yêu bản thân mình vẫn hơn.
Trâu Diệc Minh chỉ mình, dặn dò: “Sau này gặp con trai phải nhớ một điều, đẹp trai thường kèm theo tật xấu. Đừng chiều chuộng, các em đều là báu vật của bó mẹ, đừng vì người khác mà tổn thương bản thân. Phải nhớ nhé?”
Mấy đứa đều che miệng cười, không cẩn thận đụng phải người khác.
Từ xa Giản Hinh đã trông thấy đám đông tụ tập ở cổng trường, lại gần mới nhận ra Trâu Diệc Minh đang rướn mày mỉm cười với cô. Đám học sinh dồn dập ngoảnh lại, gọi cô: “Cô Giản ơi.”
Chuông vào học vang lên, Trâu Diệc Minh nắm tay Giản Hinh, đuổi mấy đứa: “Mau vào lớp đi. Nếu không sau này cô Giản của bọn em sẽ không cho thầy đến đón nữa đâu.”
Giản Hinh lườm anh, lần nào đến đây cũng khiến mấy đứa mê mẩn vây quanh, sao còn chuyên tâm học hành nữa?
Lũ học sinh ồn ào: “Dạ dạ, cô Giản và thầy yêu thương nhau, trái tim nhỏ gặp hàng vạn tấn công dữ dội.”
Sân bay.
Bị tắc đường nên khi đến sân bay đã sát giờ bay, liên tục nhắc tên Trâu Diệc Minh nhanh chóng đến làm thủ tục. Không còn thời gian nữa, Giản Hinh níu tay anh đứng trước cửa an ninh, nhìn anh đưa chứng minh thư và vé máy bay ra. Bóng dáng anh ngày càng khuất dần, Giản Hinh định gọi anh lại nhưng không dám, sợ làm lỡ dở chuyện của anh.
Trâu Diệc Minh bỗng quay lại, kéo cô vào ngực, thì thầm bên tai: “Không được khóc, đâu phải không gặp nữa. Ngoan nào, anh sẽ về sớm thôi.”
Giản Hinh chớp mắt, đến khi nước mắt rơi xuống cô mới nhận ra mình đang khóc. Cô gật đầu, đáp: “Anh mau vào đi.”
Trâu Diệc Minh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa tĩnh lặng. Trước đây không hề cảm thấy cô bé này quấn người, lúc nào cũng yên yên tĩnh tĩnh, sao bây giờ lại thay đổi đến thế.
Anh mỉm cười, xoa đầu: “Anh đi đây.”