Nhứ Tiệp quyết định không tiếp tục lên lớp trong một tháng cuối cùng của cấp nữa, ở nhà ngoan ngoãn an thai, làm Tư Luật an tâm, nhưng điều kiện trao đổi, chính là để cho cô tham gia buổi lễ tốt nghiệp.
Sáng sớm, Nhứ Tiệp rất vui vẻ lấy bộ đồng phục màu thủy lam (màu xanh của nước), ngâm nga hát cầm bàn ủi ủi đồng phục, làm vải nhăn nheo thành đường thẳng, cẩn thận ủi.
Cột tóc thành đuôi ngựa xinh đẹp.
Thời tiết càng lúc càng nóng, thể chất của cô bởi vì mang thai, trở nên không chịu được nóng, mỗi ngày đều ở trong phòng điều hòa, không muốn bước ra cửa phòng một bước.
Nhưng hôm nay, nóng mấy cũng phải ra khỏi phòng, bởi vì hôm nay là thời khắc kết thúc đời cấp của cô, cô đến trường học tham gia buổi lễ tốt nghiệp, còn nữa, cô từng đồng ý mời bạn cùng lớp ăn cơm, hôm nay nhất định phải làm, nếu không, vừa tốt nghiệp, Tư Luật liền mang cô đến Itlia làm quen hoàn cảnh trước cảnh, luôn tiện là tuần trăng mật lần thứ của bọn họ.
"Xong chưa?" Tư Luật nhẹ nhàng gõ cửa, cạnh cửa để cô sửa sang lại đồng phục.
"Được rồi." Mặc bộ màu trắng, mang giày da đen, Nhứ Tiệp nhảy nhót tới trước mặt anh.
"Đứng lại!" Tư Luật hoảng sợ rống to.
"Sao vậy?" Chân tay cô luống cuống.
"Tiểu thư." Anh thở dài. "Em rốt cuộc có tự giác mình là phụ nữ đang có thai hay không?"
"Àh!" Nhứ Tiệp bừng tỉnh hiểu ra, xin lỗi gãi gãi đầu. "Em quên mình là phụ nữ đang có thai."
Sau ba tháng có thai bảo bảo vẫn phát triển trong bụng bằng phẳng của cô, vóc người cô quá mức mảnh khảnh cho nên không nhìn ra được là đang có bầu, nhiều khi cô tự làm ra những chuyện đáng sợ.
"Em." Tư Luật không chịu được mắt trợn trắng. Cô ấy không sợ hãi như vậy, thật may là anh quyết định theo cô ra nước ngoài, nếu không, cô không tự chủ được hành động của mình như vậy, sớm muộn cũng làm mình bị thương.
"Thật xin lỗi, lần sau em không dám."
"Lúc nào em cũng nói như vậy, kết quả thế nào?" Tư Luật không tin tưởng cô, chăm sóc đứa bé được.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, em muốn đến trường." Nhứ Tiệp nũng nịu, đối với một chiêu này của cô ấy Tư Luật liền không có cách nào.
"Được, trước khi đi, anh cho em xem một thứ." Anh nở nụ cười thần bí.
"Là cái gì?" Nhứ Tiệp ngơ ngác hỏi.
Tư Luật kéo tay cô, tới phòng khách, chỉ thấy trên bàn để một bó thật lớn, là màu đỏ y hệt màu đỏ của hoa Tường Vi, nở rộ tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
"Oa, rất nhiều hoa!" Nhứ Tiệp hưng phấn cầm bó hoa, vui mừng thét chói tai. "Tặng em àh?"
"Ừ, Hồng Vi phái người đưa tới, nói là chúc mừng em tốt nghiệp." Nhìn cô vui mừng như vậy, anh cũng không nhịn được cười.
"Rất nhiều nha. . . . . . Ah? Có đồ." Nhìn thấy trong bụi hoa có một lá thư nho nhỏ, cô tò mò lấy ra, mở ra.
Đó là một sợi dây chuyền, trong đó là một thanh phi đao xinh xắn, được làm rất tinh tế, thân đao còn có một đóa nhỏ Tường Vi màu đỏ, trên chuôi đao khảm một viên kim cương xinh đẹp, dưới ánh mặt trời phát ra anh sáng sáng chói.
"Oa, đây là. . . . . ." Nhứ Tiệp liếc nhìn một cái liến thích sợi dây chuyền, cùng chiếc nhân mà Tư Luật đưa cho cô không giống nhau.
"Cái này hình như là tín vật của Vi." Tư Luật lộ ra nụ cười. "Cô ấy đưa cho em, thì em hãy giữ nó."
"Hả? Rất có giá trị sao?" Nhứ Tiệp nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, rất có giá trị." Ánh mắt anh lóe lên, không trả lời cặn kẽ.
Hồng Vi tặng dây chuyền này cho cô, chứng y tỏ cô là người Hồng Vi quan tâm, dám động tới một sợi lông chân của Nhứ Tiệp, thì sẽ đối địch với cô (Hồng Vi), mà sợi dây chuyền này——
Không cần anh giao phó, tin tưởng Hồng Vi thông minh như vậy sớm đã đặt thiết bị truy tìm bên trong, bảo vệ an toàn cho Nhứ Tiệp.
Coi như cô ta (Hồng Vi) lập một công lớn.
"Quý giá như vậy, vậy em không dám nhận."
"Nhận lấy." Tư Luật tự mình cầm lấy sợi dây chuyền mà cô đeo trên cổ, lấy ra nhẫn cưới của bọn họ, đeo vào ngón áp út của bàn tay trái của cô, đeo sợi dây chuyền mà Hồng Vi đưa vào trên cổ cô.
"Tư Luật, anh thật. . . . . . Không khách khí nha!" Nhứ Tiệp rất không tán thành hành vi này của anh.
Kim cương! Sao có thể cứ như vậy mà nhận lấy, quý trọng như vậy mà.
"Úy Liêu cực kỳ giàu có, không thiếu cục đã nhỏ này." Tư Luật cười ha ha, ôm cô đi ra cửa.
"Anh chính là như vậy! Đều không giúp bọn họ chia sẻ công việc, Vi mệt mỏi quá mà. . . . . ." Nhứ Tiệp ghé vào lỗ tai anh nhắc đi nhắc lại.
Tư Luật nghe rồi cười, trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, một chút không kiên nhẫn cũng không có, chỉ có tràn đầy cưng chiều.
Bọn họ cầm tay nhau, đi tới trường học tham gia buổi lễ tốt nghiệp, bọn họ không biết, sự "Nhiệt tình yêu thương" của các bạn học sinh trong lớp với bọn họ, do Tích Vĩ xúi giục, quyết định cho bọn họ một buổi lễ tốt nghiệp khó quên.
Tích Vĩ biết, Nhứ Tiệp hy vọng nhất là được tặng quà tốt nghiệp, nếu là được mọi người chúc phúc, đối với cô (Tích Vĩ), là chuyện nhỏ! Mặc dù rất nhiều bạn học nam oán trách Nhứ Tiệp của bọn họ gả cho một ông già. . . . . . Nhưng vẫn là vui mừng khi cô ấy (Nhứ Tiệp) tìm được hạnh phúc của mình.
Bây giờ trong sân trường, tràn đầy không khí vui mừng, toàn trường tổng động viên, muốn cho bọn họ một kinh hỉ là ——
Miệng đồng thanh hướng bọn họ hô to, "Kết hôn vui vẻ!" Còn có vô số quả bóng nước. . . . . .
Suỵt, không cần nói cho bọn họ biết, khiến cho bọn họ kinh ngạc một chút đi!
Hết.