Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chap : Dự Định - Tuần Nữa Ăn Vu Quy
Ách Hân thì về tới nhà cũng khoảng giờ sáng. Thấy người yêu mình nằm trên giường ngủ thì nàng bất giác nở nụ cười. Đi thay đồ rồi leo lên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đã mấy ngày rồi không ôm con người này. Nàng nhớ quá đi mất...
Trần Thanh mở mắt ra thì đã cảm nhận được mùi hương và cái ôm thân thuộc kia. Cô càng rút sâu vào trong cái ôm đó hơn nữa..
'ưm... Đừng nháo nữa, ngủ tiếp đi...' một tay Ách Hân đặt trên lưng cô, một tay thì xoa đầu.
'chị về khi nào vậy?'
'khi tối'
'em nhớ chị quá à...'
'me too'
'ê, không có tôi ở nhà em có đi đâu linh tinh không?' Ách Hân chợt nhớ ra, lôi con người đang nằm trong lòng mình ra hỏi.
'Không. Em ở nhà mà.'
'tôi mà biết được thì đừng trách tôi độc ác nhá'
'em biết rồi'
Trần Thanh ngốc đầu nhìn Ách Hân.
'có chuyện... Ưm...' chưa kịp nói xong hết câu thì nàng đã bị cô nuốt hết cả chữ rồi.
Trần Thanh hôn mãnh liệt trên chiếc cổ của nàng tạo ra dấu vết màu đỏ đẹp mắt.
'chị mãi mãi là của em'
'ngốc. Tôi vốn dĩ là của em từ lâu rồi' nàng cười xoa đầu cô.
_________
'chúng ta đi đâu vậy chị?' Trần Thanh nhìn ra cửa sổ hỏi nàng, bản thân từ nảy giờ vẫn chưa biết người kia đưa mình đi đâu.
'đến cửa hàng áo cưới?'
'mố?' Bất ngờ nên Trần Thanh nói luôn tiếng Hàn, quay sang nhìn nàng vẫn nghiêm túc lái xe.
'mố cái gì? Em không định kết hôn với tôi à?'
'Không phải, mà chị sao không nói em biết?'
'không phải tôi đang nói với em sao?'
'Mà khi nào mới tổ chức?'
' tuần nữa'
'hả? Nhanh vậy?' cô bất ngờ tập hai.
'em nói vậy là sao? Không muốn thì cứ nói, tôi không ép buộc'
'Không phải như vậy. Chỉ là...'
'hay là em định chờ tôi tròn mới chịu kết hôn?' Ách Hân vẫn cứ làm khó làm dễ người yêu mình, có lẽ đây là trò vui của nàng.
'chị đã ăn em rồi, không kết hôn cũng không được'
'em là người ăn tôi đầu tiên đấy nhé! Ở đó mà đổ thừa đi' nàng lườm cô một cái.
'thì tại chị thôi' cô bĩu môi.
'sao tại tôi?'
'chị... Ai biểu. Chị đã quyến rũ em'
'quyến rũ cái gì, tôi từ trước giờ như vậy rồi, là do em không nhịn được thôi'
'không nói chuyện với chị nữa'
Hai người bước vào cửa hàng áo cưới...
'chào quý khách. Xin hỏi hai người chọn mẫu áo dài truyền thống, váy cưới hay là vest ạ' nhân viên mở cửa đồng thời hỏi hai người.
'váy cưới' Ách Hân đi vào trước, Trần Thanh gật đầu chào nhân viên ấy rồi vào theo sau.
'dạ.. xin mời đi lối này' nhân viên đưa tay ra chỉ đường.
Nhân viên tư vấn và nói chi tiết về những máu váy cưới, từ thiết kế cho đến chất liệu vải, màu sắc, kiểu dáng phù hợp.
'chúng tôi cũng có vài mẫu mới vừa mới được ra mắt' nhân viên đó luyên thuyên nói.
'chị à. Em không thích mặc váy...' Trần Thanh kéo tay áo Ách Hân
'không thích cũng phải mặc nhé'
Và... Cuối cùng, cả hai đã chọn được mẫu váy cưới phù hợp.
Đây là váy cưới của Trần Thanh
(Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Đây là của Ách Hân
(Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Tự tưởng tượng ra nhé!
Ách Hân bước ra từ phòng thay đồ rồi tự ngắm mình trong gương.
Trong lúc đó, Trần Thanh cũng đi ra, thì đứng hình trước vẻ đẹp đó, cho dù nàng có hay tuổi thì trong lòng Trần Thanh, nàng vẫn luôn là đẹp nhất.
Hoa đẹp rồi hoa cũng sẽ tàn
Nhan sắc đẹp vẫn không tàn mà tươi.
'nhìn gì đó. Lại đây coi' Ách Hân quắc cô đến.
'xem em này, mặc váy dễ thương như vậy mà không chịu mặc' Ách Hân nhìn cô bé nhỏ trong gương với chiếc váy trắng xinh xinh làm tim nàng phải xao xuyến lên từng nhịp rồi.
'nhưng mà em không thích' cô nhìn mình cũng thấy xinh thật nhưng lại quá vướng víu đi, không thoải mái tý nào.
'Không lẽ mặc vest? Tôi không cho.'
'nhưng mà... Chị thích thì được, bắt em mặc sà rông cũng được mà' định cãi nữa nhưng thấy người kia đang trợn mắt với mình thì cô xụi lơ.
'điên quá' nàng xoa đầu cô.
'a, hai người thay xong rồi hả?' nhân viên lúc nãy đi đến hỏi thăm khách hàng mình.
'Cô thấy sao?' Ách Hân quay người sang
'wow, đẹp xuất sắc. Mà hai người đám cưới?' cô nhân viên đó hình như đã nhận ra.
'đúng rồi' Ách Hân không ngần ngại mà gật đầu
'Không giấu chứ tôi cũng là fan cuồng bách hợp đó nha, từ trước giờ tôi cầu mong có cặp tình nhân nữ nào đó đi vào mướn váy cưới mà không bao giờ gặp được, hai người là cặp đôi đầu tiên đó nha. Dù gì cũng chúc mừng chúc mừng nha haha'
_______
'gia đình em và chị biết chuyện này chưa?' Cô hỏi khi trên đường đi ra xe.
'chưa. Mà cũng sắp biết rồi'
'là sao?'
'bây giờ đi nè'
Vậy là cả hai quyết định đi đến nhà ba mẹ mình.
'hai đứa vào nhà đi.'
'dạ.'
'Ngồi đi.' bà Ách ngồi xuống trước, Trần Thanh nhìn nàng rồi cả hai cùng nhau ngồi cạnh.
'qua đây có việc gì?' bà Ách ảm đạm rót trà ra tách.
'tụi con đến đây là để báo mẹ một tin' Ách Hân là lay tính cách của người mẹ nuôi này. Ôn đồn, bĩnh tĩnh sống.
'Tin gì? Vui hay buồn?'
'là vui. Con và Trần Thanh dự định hai tuần nữa tổ chức lễ kết hôn
'Ừ. Tốt...'
'con chỉ nói mẹ vậy thôi để mẹ lo khách khứa của mình, con phải qua nhà Trần Thanh để báo cho gia đình bên đó nữa.' Ách Hân đứng dậy sẵn tiện kéo con người đang uống trà kia luôn.
Ấy... Xém tý nữa là đổ rồi.
'ừ.'
'thế con chào bác con về ạ...' cô cũng cuối đầu chào bà rồi theo sau Ách Hân ra về.
_______
Trần Thanh và Ách Hân lại đi thêm một chuyến qua nhà cô.
'sao á. Haha, em ơi, tụi nó chịu cưới rồi kìa. A há há...' Lâm An Dư làm quá, ôm chầm lấy Trần Hy Châu mà nhảy dựng lên.
Bốp.
Lâm An Dư ôm vai đã bị đánh.
'già cả rồi đấy, ham hố cho vào rồi lên tăng xông.' Bà Châu khó chịu, thật sự bản thân bà cũng quá mệt mỏi với tính cách của người này. Đầu đã hai thứ tóc rồi mà vẫn không thể nào nghiêm túc được.
'ta nào có căn bệnh đó chứ.'
'vậy mẹ lo khách khứa đi, còn trang phục thì để chị Hân lo.'
'gì?' Ách Hân nghe xong liền bất ngờ nhìn cô
'haha. Em chỉ muốn buổi tiệc này thật đẹp đẽ'
'ừ. Nếu em thích. . .'
Làm xong chắc mình phá sản luôn quá.
'thiệt à? Ôi trời, Châu ơi bây giờ tụi mình cứ ngồi chờ đến ngày đó thôi, chẳng bận bịu gì cả.. haha'
'thảnh thơi quá ha. Phải lo hậu sự nữa, không đám hỏi mà lại đám cưới à?'
'à bác. Chuyện đám hỏi ấy con nghĩ không cần cũng được..'
'đó là phong tục rồi'
'phong tục cái gì, thế mẹ và dì Dư có đám cưới đám hỏi gì đâu mà vẫn ở với nhau tới bây giờ, tụi con thì kết hôn là hơn cả mẹ rồi đấy chứ.'
'ô hay. Nó rống cổ lên cãi với mẹ nó kìa'
'con cãi khi nào, chỉ là việc đó quá là tốn kém nên con nói vậy thôi'
Em cũng nói được từ Tốn Kém sao nhóc?
'thôi em ơi. Uống rượu mừng của tụi nó là được rồi, bàn cãi gì nữa. Thôi hai đứa chắc những ngày sau bận bịu lắm nhỉ?'
'dạ..'
'thế hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, chừa sức mà lo chuyện cưới hỏi'
'dạ, vậy tụi con về.'
________